Chương 4: Gọi Ba Ba
Bạch Mao Phù Lục
30/11/2023
Sinh viên tình nguyện của trường học đón tân sinh viên đến 7 giờ là dẹp quầy, lúc Giang Chấn đến đã là hơn 7 giờ, khi đến trường học thì chỉ có thể tự mình đi báo danh và đến tòa nhà văn phòng của học viện để đăng ký.
Không hề có đàn anh to khỏe giúp đỡ cầm hành lý, cũng không có đàn chị xinh đẹp dịu dàng giới thiệu phong cảnh vườn trường.
Chỉ có dì quản lý ký túc xá vừa đưa chìa khóa ký túc xá vừa hỏi anh: “Sao trễ như vậy mới đến?”
Khuôn viên chính của đại học Thường Nính chiếm một diện tích vô cùng lớn, Giang Chấn lại đến đây không được mấy lần, lại vào ngay buổi tối nên càng không phân biệt được hướng đông tây nam bắc.
Anh kêu Lâm Khinh Vũ đến cổng trường đón anh, nhưng Lâm Khinh Vũ lại xoa eo nói: “Tôi không đi.”
Kết quả quay về ký túc xá thì thấy, vật dụng nhà tắm, giá áo, khăn giấy, dép lê, thậm chí đến băng vệ sinh cũng đều mua đủ cả.
Chờ đến khi cô tắm rửa xong muốn lên giường để ngủ một giấc yên ổn thì mới đột nhiên nhận ra: Ôi đệch, chăn của mình đâu?
Cái chăn lớn như vậy của mình đâu?
Tại sao trường học không có gối đầu, nệm và chăn?
Thật là phong thủy thay phiên xoay chuyển.
Rơi vào đường cùng, Lâm Khinh Vũ chỉ có thể xin Giang Chấn giúp đỡ, kêu anh đi đến nhà của mình dọn chăn gối đến đây.
Kết quả Giang Chấn nói: “Cậu đi đến cầu vượt ngủ đi, vừa rồi lúc tôi đi trên đường có giúp cậu nhìn rồi, đi ra cửa nam của trường học rồi rẽ phải sẽ có một cái cầu vượt, nếu cậu may mắn thì nói không chừng còn có thể làm bạn với Robinson.”
Robinson cái đầu cậu.
Lâm Khinh Vũ nhịn cảm giác muốn mắng người xuống: “Ca ca, ca ca tốt của em.”
Giang Chấn: “Gọi ba ba.”
“...” Lâm Khinh Vũ tự hỏi hai giây rồi nói: “Vậy cậu sẽ phát phí sinh hoạt cho tôi sao?”
Nếu như bây giờ Giang thiếu gia chuyển một trăm vạn lại đây thì để đồng chí lão Lâm ủy khuất một chút cũng không phải là không thể.
“Thật ra cũng không nhất định phải là một trăm vạn, loại con gái xóm nghèo như tôi đây thì mười vạn là được rồi. Tôi cảm thấy lão Lâm sẽ tha thứ cho tôi, nhưng cũng không biết mẹ tôi có chấp nhận cuộc hôn nhân thứ hai hay không.”
Giang Chấn cạn lời: “Cúp đây.”
“Giang Chấn!”
Lâm Khinh Vũ sắp lăn lộn dưới đất rồi: “Cậu giúp tôi mang đến đây đi mà! Cầu xin cậu! Bây giờ tôi! Lập tức! Lập tức lăn đến cổng trường cung nghênh cậu giá lâm, cậu thấy thế nào?”
“Chẳng ra làm sao cả, tôi cúp thật đây.”
Ha, vô cùng lạnh lùng tuyệt tình.
Nhưng thật ra sau khi cúp điện thoại, Giang Chấn lập tức cầm chìa khóa dự phòng đi đến nhà đối diện, định gửi tin nhắn hỏi cô lấy chăn ở giường nào, trên giường hay là trong ngăn tủ? Trong phòng ngủ có đồ vật gì không được nhìn hay không? Mấy thứ nên cất đi đều cất đi rồi chứ?
Nhưng Lâm Khinh Vũ đã gửi đến một đoạn văn nhỏ để lên án hành vi vong ân phụ nghĩa này của anh, tuy rằng sau đó còn gửi đến một biểu tượng quỳ xuống nhưng Giang Chấn vẫn cắn răng cười lạnh, gõ mấy chữ “Ha hả, cậu nằm mơ đi” xuống.
Không hề có đàn anh to khỏe giúp đỡ cầm hành lý, cũng không có đàn chị xinh đẹp dịu dàng giới thiệu phong cảnh vườn trường.
Chỉ có dì quản lý ký túc xá vừa đưa chìa khóa ký túc xá vừa hỏi anh: “Sao trễ như vậy mới đến?”
Khuôn viên chính của đại học Thường Nính chiếm một diện tích vô cùng lớn, Giang Chấn lại đến đây không được mấy lần, lại vào ngay buổi tối nên càng không phân biệt được hướng đông tây nam bắc.
Anh kêu Lâm Khinh Vũ đến cổng trường đón anh, nhưng Lâm Khinh Vũ lại xoa eo nói: “Tôi không đi.”
Kết quả quay về ký túc xá thì thấy, vật dụng nhà tắm, giá áo, khăn giấy, dép lê, thậm chí đến băng vệ sinh cũng đều mua đủ cả.
Chờ đến khi cô tắm rửa xong muốn lên giường để ngủ một giấc yên ổn thì mới đột nhiên nhận ra: Ôi đệch, chăn của mình đâu?
Cái chăn lớn như vậy của mình đâu?
Tại sao trường học không có gối đầu, nệm và chăn?
Thật là phong thủy thay phiên xoay chuyển.
Rơi vào đường cùng, Lâm Khinh Vũ chỉ có thể xin Giang Chấn giúp đỡ, kêu anh đi đến nhà của mình dọn chăn gối đến đây.
Kết quả Giang Chấn nói: “Cậu đi đến cầu vượt ngủ đi, vừa rồi lúc tôi đi trên đường có giúp cậu nhìn rồi, đi ra cửa nam của trường học rồi rẽ phải sẽ có một cái cầu vượt, nếu cậu may mắn thì nói không chừng còn có thể làm bạn với Robinson.”
Robinson cái đầu cậu.
Lâm Khinh Vũ nhịn cảm giác muốn mắng người xuống: “Ca ca, ca ca tốt của em.”
Giang Chấn: “Gọi ba ba.”
“...” Lâm Khinh Vũ tự hỏi hai giây rồi nói: “Vậy cậu sẽ phát phí sinh hoạt cho tôi sao?”
Nếu như bây giờ Giang thiếu gia chuyển một trăm vạn lại đây thì để đồng chí lão Lâm ủy khuất một chút cũng không phải là không thể.
“Thật ra cũng không nhất định phải là một trăm vạn, loại con gái xóm nghèo như tôi đây thì mười vạn là được rồi. Tôi cảm thấy lão Lâm sẽ tha thứ cho tôi, nhưng cũng không biết mẹ tôi có chấp nhận cuộc hôn nhân thứ hai hay không.”
Giang Chấn cạn lời: “Cúp đây.”
“Giang Chấn!”
Lâm Khinh Vũ sắp lăn lộn dưới đất rồi: “Cậu giúp tôi mang đến đây đi mà! Cầu xin cậu! Bây giờ tôi! Lập tức! Lập tức lăn đến cổng trường cung nghênh cậu giá lâm, cậu thấy thế nào?”
“Chẳng ra làm sao cả, tôi cúp thật đây.”
Ha, vô cùng lạnh lùng tuyệt tình.
Nhưng thật ra sau khi cúp điện thoại, Giang Chấn lập tức cầm chìa khóa dự phòng đi đến nhà đối diện, định gửi tin nhắn hỏi cô lấy chăn ở giường nào, trên giường hay là trong ngăn tủ? Trong phòng ngủ có đồ vật gì không được nhìn hay không? Mấy thứ nên cất đi đều cất đi rồi chứ?
Nhưng Lâm Khinh Vũ đã gửi đến một đoạn văn nhỏ để lên án hành vi vong ân phụ nghĩa này của anh, tuy rằng sau đó còn gửi đến một biểu tượng quỳ xuống nhưng Giang Chấn vẫn cắn răng cười lạnh, gõ mấy chữ “Ha hả, cậu nằm mơ đi” xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.