Chương 3: Ha Hả, Cậu Nằm Mơ Đi
Bạch Mao Phù Lục
30/11/2023
Giang Chấn thật sự là mới vừa ngủ dậy.
Từ trang cá nhân của anh là có thể nhìn ra, Giang Chấn trải qua kỳ nghỉ sau khi thi đại học xong vô cùng say mê.
Hơn một tháng đầu tiên thì bị mẹ ruột dẫn theo chạy khắp cả nước, một tháng sau thì trực tiếp cửa lớn không ra cửa trong không bước, giống như ngoại trừ việc thi bằng lái thì cái gì anh cũng không làm.
Lâm Khinh Vũ cũng tò mò hơn một tháng nay anh đang làm cái gì, mãi cho đến khi cô nghe được tiếng Từ Tư Đạt hơn nửa đêm rồi còn kêu ngao ngao ở nhà anh.
“Giang Chấn! Cứu tôi! Cứu tôi đi đệch mợ!”
“Ôi đệch ôi đệch! Các anh em bình tĩnh một chút! Chiêu cuối của tôi còn chưa hồi xong!”
“Cướp rồng đi Giang Chấn! Cướp rồng!”
“Giang Chấn cứu tôi a a a a a!!!!”
Tiếng hét kia nghe vô cùng tê tâm phế liệt.
Nếu không phải Lâm Khinh Vũ cũng từng chơi mấy trò Vương Giả Vinh Diệu này cùng Lâm Gia Yến thì nói không chừng cô phải báo cảnh sát thay cho Từ Tư Đạt.
Dù sao thì tiếng hét kia nghe rất giống Giang Chấn đang phanh thây gϊếŧ người, hơn nữa mỗi buổi chiều khi Lâm Khinh Vũ xuống lầu đi bộ đều có thể nhìn thấy Giang Chấn mang một cặp mắt thâm quầng ngồi ngốc ở ban công.
Chậc, người trẻ tuổi bây giờ luôn dễ dàng túng dục quá độ như vậy, ngày đêm điên đảo.
-
Lâm Khinh Vũ thảnh thơi trở về ký túc xe hưởng điều hòa.
Trên cơ bản thì ký túc xá của đại học Thường Nính đều là phòng bốn người, bạn cùng phòng mới đến từ những nơi khác nhau, nhưng hôm nay sau khi dự lễ chào đón xong thì phát hiện đều khá dễ sống chung.
Người tóc ngắn tên là Chương Thiến, người nói chuyện tùy tiện tên Triệu Giai Giai, một người khác là người của thành phố Du, khuôn mặt trẻ con đáng yêu, nhưng tên lại rất ngầu, cô ấy tên là Hứa Táp.
Lâm Khinh Vũ lập tức bắt tay với cô ấy, giống như đồng hương gặp được nhau: “Nói thật thì, tớ đã hâʍ ɦộ Hứa Từ từ rất lâu, hai người đều cùng mang họ Hứa, chắc không phải cậu là họ hàng của anh ấy đó chứ?”
Trước kia vì Lâm Khinh Vũ nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp cuộc thẩm vấn ở tòa án của Hứa Từ nên đăng ký chuyên ngành luật, nhưng chỉ đáng tiếc là cô không thể thi đậu vào trường đại học kia của anh ấy.
Hứa Táp cũng hiểu, tuy rằng vô cùng tiếc nuối, nhưng cô ấy cũng rất quan tâm đến tâm trạng của người hâm mộ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ cần anh ấy không khởi tố tớ tội bịa đặt, tớ cũng có thể làm họ hàng của anh ấy.”
Lâm Khinh Vũ: “…”
Trong lúc đang ăn khô bò do Chương Thiến mang đến thì Lâm Khinh Vũ nhận được tin nhắn trả lời mới nhất của Giang Chấn.
Sự lạnh nhạt của chàng trai dường như muốn phá nát màn hình.
jz: "Ha hả, cậu nằm mơ đi.”
Nói tới đầu đuôi của mấy chữ này thì phải ngược dòng về nửa tiếng trước.
Từ trang cá nhân của anh là có thể nhìn ra, Giang Chấn trải qua kỳ nghỉ sau khi thi đại học xong vô cùng say mê.
Hơn một tháng đầu tiên thì bị mẹ ruột dẫn theo chạy khắp cả nước, một tháng sau thì trực tiếp cửa lớn không ra cửa trong không bước, giống như ngoại trừ việc thi bằng lái thì cái gì anh cũng không làm.
Lâm Khinh Vũ cũng tò mò hơn một tháng nay anh đang làm cái gì, mãi cho đến khi cô nghe được tiếng Từ Tư Đạt hơn nửa đêm rồi còn kêu ngao ngao ở nhà anh.
“Giang Chấn! Cứu tôi! Cứu tôi đi đệch mợ!”
“Ôi đệch ôi đệch! Các anh em bình tĩnh một chút! Chiêu cuối của tôi còn chưa hồi xong!”
“Cướp rồng đi Giang Chấn! Cướp rồng!”
“Giang Chấn cứu tôi a a a a a!!!!”
Tiếng hét kia nghe vô cùng tê tâm phế liệt.
Nếu không phải Lâm Khinh Vũ cũng từng chơi mấy trò Vương Giả Vinh Diệu này cùng Lâm Gia Yến thì nói không chừng cô phải báo cảnh sát thay cho Từ Tư Đạt.
Dù sao thì tiếng hét kia nghe rất giống Giang Chấn đang phanh thây gϊếŧ người, hơn nữa mỗi buổi chiều khi Lâm Khinh Vũ xuống lầu đi bộ đều có thể nhìn thấy Giang Chấn mang một cặp mắt thâm quầng ngồi ngốc ở ban công.
Chậc, người trẻ tuổi bây giờ luôn dễ dàng túng dục quá độ như vậy, ngày đêm điên đảo.
-
Lâm Khinh Vũ thảnh thơi trở về ký túc xe hưởng điều hòa.
Trên cơ bản thì ký túc xá của đại học Thường Nính đều là phòng bốn người, bạn cùng phòng mới đến từ những nơi khác nhau, nhưng hôm nay sau khi dự lễ chào đón xong thì phát hiện đều khá dễ sống chung.
Người tóc ngắn tên là Chương Thiến, người nói chuyện tùy tiện tên Triệu Giai Giai, một người khác là người của thành phố Du, khuôn mặt trẻ con đáng yêu, nhưng tên lại rất ngầu, cô ấy tên là Hứa Táp.
Lâm Khinh Vũ lập tức bắt tay với cô ấy, giống như đồng hương gặp được nhau: “Nói thật thì, tớ đã hâʍ ɦộ Hứa Từ từ rất lâu, hai người đều cùng mang họ Hứa, chắc không phải cậu là họ hàng của anh ấy đó chứ?”
Trước kia vì Lâm Khinh Vũ nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp cuộc thẩm vấn ở tòa án của Hứa Từ nên đăng ký chuyên ngành luật, nhưng chỉ đáng tiếc là cô không thể thi đậu vào trường đại học kia của anh ấy.
Hứa Táp cũng hiểu, tuy rằng vô cùng tiếc nuối, nhưng cô ấy cũng rất quan tâm đến tâm trạng của người hâm mộ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ cần anh ấy không khởi tố tớ tội bịa đặt, tớ cũng có thể làm họ hàng của anh ấy.”
Lâm Khinh Vũ: “…”
Trong lúc đang ăn khô bò do Chương Thiến mang đến thì Lâm Khinh Vũ nhận được tin nhắn trả lời mới nhất của Giang Chấn.
Sự lạnh nhạt của chàng trai dường như muốn phá nát màn hình.
jz: "Ha hả, cậu nằm mơ đi.”
Nói tới đầu đuôi của mấy chữ này thì phải ngược dòng về nửa tiếng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.