Chương 2:
Tuyết Li
13/04/2024
Khi nhìn thấy bất cứ điểm gì trên người cô, anh đều sẽ suy nghĩ đến những việc mà anh có thể gây ra với cơ thể cô, anh cũng sẽ nhớ rất lâu, cũng rất sâu sắc, sâu sắc hơn tất cả những thứ mà anh học được trong thực tế.
Điều đó làm cho Chu Dã cảm thấy bản thân giống như một tên biến thái bị thú tính chi phối, thứ phía dưới của anh dường như luôn nói cứng thì cứng, hầu như mỗi đêm, trước khi đi ngủ anh đều phải thủ dâm.
......
Nhưng tất cả những điều này đã được anh che giấu rất tốt, vì anh không muốn để cho cô thấy bản thân anh trông có vẻ mạnh mẽ về mặt tình dục.
Sợ rằng những điều đó có thể sẽ khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
Trong lớp học oi bức lại không tiếng động, hai người chỉ nhẹ nhàng dán một cái vào nhau sau đó liền lập tức tách ra.
Hạ Dao nhẹ giọng nói nhỏ với anh một tiếng cảm ơn, anh cũng rất quyết đoán buông cổ tay của cô ra, sau đó anh hạ thấp giọng trả lời "không sao", trong cổ họng bất ngờ mang theo một chút khàn khàn.
Bầu trời tựa như khuôn mặt của đứa trẻ, nói thay đổi liền sẽ thay đổi, rõ ràng buổi chiều trong bụi cỏ, trời còn nóng như hỏa diệm. Không ngừng như thế, kết quả vừa đến chạng vạng, gió lạnh thổi tới liền làm cho mọi thứ biến chuyển, chân trời âm u, như thể sắp không thở nổi.
Khi hai người đi ra khỏi cổng trường, trong làn gió thổi đến dường như còn xen lẫn cả mưa lạnh.
"Lạnh không?" Chu Dã quay đầu nhìn cô, khẽ hỏi.
"Cảm giác như vậy cũng rất thoải mái." Hạ Dao lắc đầu.
Anh lại nhìn về phía trước, muốn vươn tay nắm lấy tay cô, thế nhưng anh chỉ có thể tự mình vuốt ve mép quần của bản thân một chút, sau đó lại cho tay trở về trong túi.
Ở khắp hai bên đường đều là người đi bộ, hiện tại đang là giờ cao điểm, đúng lúc tan tầm, tàu điện ngầm di chuyển ở giữa đường từ trên cầu phi nước đại tới, thoáng cái đã lướt qua, bên trong mỗi toa xe thoạt nhìn đều sáng lấp lánh toàn người với người.
Dọc theo đường đi, cô không biết mình nên nói gì với anh.
Hạ Dao ở trước mặt người khác vẫn tương đối dễ thẹn thùng, cô có chút chướng ngại đối với việc giao tiếp xã hội, duy chỉ có ở trước mặt bạn trai mà cô quen thuộc thì điều này sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng gần đây cô nghe người ta nói, Trần Du Quân chơi bóng chuyền rất tốt, dáng vẻ cũng đặc biệt điển trai, nữ sinh trong trường đa số ai ai cũng thích anh ấy, tuần trước cô còn viết cho anh ấy một bức thư tình, trắng trợn mà cạy góc tường.
Chu Dã cũng chơi bóng chuyền, hơn nữa còn đánh bóng vô cùng lợi hại, giữa giờ học và sau giờ học anh đều được xem là xương sống chính của sân bóng, không những thế, còn có người ở công viên trượt tuyết thấy anh đeo kính bảo hộ mà chơi trượt tuyết tự do, động tác vừa uyển chuyển vừa lưu loát.
Lớp trưởng mang lại cho mọi người cảm giác anh luôn ổn định về mặt thành tích, đến mức có thể xem là toàn năng.
Nói cách khác, anh chính là một nam thần học bá.
Nhưng trong lòng Hạ Dao vẫn cảm thấy bất an khi ở bên anh, cô luôn có cảm giác như thể không biết lúc nào anh sẽ bất ngờ mà chia tay với cô.
Loại cảm giác này cũng không phải là gió thổi qua lỗ hổng, vô căn vô cứ, trước kia cô là trẻ sinh non, từ nhỏ thân thể đã không tốt, trong ấn tượng của cô dường như năm nào cô cũng phải uống thuốc, ngược lại, Chu Dã là một cậu thiếu niên thích vận động, người như anh có sẽ cảm thấy thích các cô gái tươi sáng rực rỡ hơn cô, không những thế, khi anh ở cùng một chỗ với người khác, số lần anh mở miệng trò chuyện cũng nhiều hơn số lần anh trò chuyện khi ở cạnh cô.
Điều đó làm cho Chu Dã cảm thấy bản thân giống như một tên biến thái bị thú tính chi phối, thứ phía dưới của anh dường như luôn nói cứng thì cứng, hầu như mỗi đêm, trước khi đi ngủ anh đều phải thủ dâm.
......
Nhưng tất cả những điều này đã được anh che giấu rất tốt, vì anh không muốn để cho cô thấy bản thân anh trông có vẻ mạnh mẽ về mặt tình dục.
Sợ rằng những điều đó có thể sẽ khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
Trong lớp học oi bức lại không tiếng động, hai người chỉ nhẹ nhàng dán một cái vào nhau sau đó liền lập tức tách ra.
Hạ Dao nhẹ giọng nói nhỏ với anh một tiếng cảm ơn, anh cũng rất quyết đoán buông cổ tay của cô ra, sau đó anh hạ thấp giọng trả lời "không sao", trong cổ họng bất ngờ mang theo một chút khàn khàn.
Bầu trời tựa như khuôn mặt của đứa trẻ, nói thay đổi liền sẽ thay đổi, rõ ràng buổi chiều trong bụi cỏ, trời còn nóng như hỏa diệm. Không ngừng như thế, kết quả vừa đến chạng vạng, gió lạnh thổi tới liền làm cho mọi thứ biến chuyển, chân trời âm u, như thể sắp không thở nổi.
Khi hai người đi ra khỏi cổng trường, trong làn gió thổi đến dường như còn xen lẫn cả mưa lạnh.
"Lạnh không?" Chu Dã quay đầu nhìn cô, khẽ hỏi.
"Cảm giác như vậy cũng rất thoải mái." Hạ Dao lắc đầu.
Anh lại nhìn về phía trước, muốn vươn tay nắm lấy tay cô, thế nhưng anh chỉ có thể tự mình vuốt ve mép quần của bản thân một chút, sau đó lại cho tay trở về trong túi.
Ở khắp hai bên đường đều là người đi bộ, hiện tại đang là giờ cao điểm, đúng lúc tan tầm, tàu điện ngầm di chuyển ở giữa đường từ trên cầu phi nước đại tới, thoáng cái đã lướt qua, bên trong mỗi toa xe thoạt nhìn đều sáng lấp lánh toàn người với người.
Dọc theo đường đi, cô không biết mình nên nói gì với anh.
Hạ Dao ở trước mặt người khác vẫn tương đối dễ thẹn thùng, cô có chút chướng ngại đối với việc giao tiếp xã hội, duy chỉ có ở trước mặt bạn trai mà cô quen thuộc thì điều này sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng gần đây cô nghe người ta nói, Trần Du Quân chơi bóng chuyền rất tốt, dáng vẻ cũng đặc biệt điển trai, nữ sinh trong trường đa số ai ai cũng thích anh ấy, tuần trước cô còn viết cho anh ấy một bức thư tình, trắng trợn mà cạy góc tường.
Chu Dã cũng chơi bóng chuyền, hơn nữa còn đánh bóng vô cùng lợi hại, giữa giờ học và sau giờ học anh đều được xem là xương sống chính của sân bóng, không những thế, còn có người ở công viên trượt tuyết thấy anh đeo kính bảo hộ mà chơi trượt tuyết tự do, động tác vừa uyển chuyển vừa lưu loát.
Lớp trưởng mang lại cho mọi người cảm giác anh luôn ổn định về mặt thành tích, đến mức có thể xem là toàn năng.
Nói cách khác, anh chính là một nam thần học bá.
Nhưng trong lòng Hạ Dao vẫn cảm thấy bất an khi ở bên anh, cô luôn có cảm giác như thể không biết lúc nào anh sẽ bất ngờ mà chia tay với cô.
Loại cảm giác này cũng không phải là gió thổi qua lỗ hổng, vô căn vô cứ, trước kia cô là trẻ sinh non, từ nhỏ thân thể đã không tốt, trong ấn tượng của cô dường như năm nào cô cũng phải uống thuốc, ngược lại, Chu Dã là một cậu thiếu niên thích vận động, người như anh có sẽ cảm thấy thích các cô gái tươi sáng rực rỡ hơn cô, không những thế, khi anh ở cùng một chỗ với người khác, số lần anh mở miệng trò chuyện cũng nhiều hơn số lần anh trò chuyện khi ở cạnh cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.