Chương 3:
Tuyết Li
13/04/2024
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng cô là người không thú vị có thể sẽ bị anh phát hiện.
Hạ Dao mím môi, cô cảm thấy suy nghĩ của bản thân chẳng thể nào giải thích được, nhưng cô lại không dám hỏi thẳng.
Gần đây, cô luôn cảm thấy trong lòng anh dường như đang ẩn giấu chuyện gì đó.
Anh nghĩ sao về cô gái đã tỏ tình với anh?
Không biết anh có đang suy nghĩ về việc có nên nói lời chia tay với cô hay không.
......
Sở dĩ hai người bắt đầu yêu đương là do Chu Dã tỏ tình với cô trước.
Chiều hôm đó, khi được lớp trưởng gọi xuống lầu, cô còn tưởng anh muốn đưa cô đi gặp giáo viên.
Nhưng cô không nghĩ tới, khi đi tới gốc cây lớn bí mật bên cạnh tòa nhà giảng dạy anh liền dừng bước.
Thời gian chớp nhoáng, gió xuân thổi ào, người thiếu niên đứng đối diện đang mặc trên người một bộ quần áo thể thao, cánh tay thoạt nhìn rắn chắc, trên tán cây, giữa những chiếc lá, những đốm sáng màu vàng thưa thớt lộ ra bên ngoài, lá cây bị gió thổi tới liên tiếp liền va chạm, không ngừng vang lên tiếng ào ào.
Khi ấy, anh đứng trước cô, vì chiều cao của cả hai chênh lệch khá nhiều, cho nên khi anh thoáng cúi đầu, bóng râm cứ thế liền rơi vào đầu vai cùng với sườn mặt của anh, độ cong của chiếc cằm cũng vừa sạch sẽ vừa lưu loát, nhưng trên mặt anh lại thấp thoáng nét tâm sự trùng trùng điệp điệp.
"Thật ngại quá, quấy rầy đến tiết tự học của cậu rồi, tôi là... Tôi đã chú ý đến cậu trong một thời gian dài ... Tôi muốn nói là nếu cậu cũng có ý với tôi thì..."
Đoạn tỏ tình kia không đầu không đuôi nhưng cũng đặc biệt phi thường, sau khi anh nói xong, mặt liền đỏ lên, ngón tay rũ xuống hơi phát run, giọng điệu cũng xuất hiện sự biến hóa, anh cố nén mà nói ra suy nghĩ của chính mình.
"Bạn học Hạ Dao, tôi muốn làm bạn trai của cậu."
Sau khi nhận được lời bày tỏ, Hạ Dao theo bản năng đứng ngây dại một lúc, sau đó cô tránh khỏi tầm mắt của Chu Dã, cô nhìn về phía hòn đá nhỏ trên mặt đất.
Khuôn mặt của cô giống như cà chua chín, làn da mịn màng gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, nhuộm một lớp màu đỏ ửng.
"Ừm." Hạ Dao nhẹ nhàng gật đầu.
Con ngươi đen nhánh của người thiếu niên trong một khắc kia phảng phất như được cái gì đó thắp sáng, ánh sáng loang lổ vụn vặt ở mí mắt anh hiện lên, đôi mắt như chứa đựng đầy lưu quang.
Có thể nhìn ra được, anh thật sự rất vui vẻ.
......
Thật ra cho đến hiện tại, Hạ Dao cũng không biết vì sao ngày đó anh lại nói ra những lời ấy, rõ ràng giữa hai người lúc đó cũng không có nhiều cơ hội để tiếp xúc.
Chu Dã là lớp trưởng của mọi người, kiên nhẫn với ai, có lẽ đó là bổn phận của anh, còn Hạ Dao, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng cô có thể nhận thêm nhiều hơn nữa.
Nhưng ngày đó, anh lại là người chủ động dâng cho cô đặc quyền có thể độc chiếm anh.
Khi Hạ Dao đi bên cạnh anh, cô luôn có cảm giác không chân thật lắm.
Cô nắm ngón tay lại, nhớ tới cảm giác ấm áp hữu lực lần trước khi Chu Dã nắm lấy tay cô, giống như sự thủy chung, cô không thể nào mà quên được nhiệt độ cơ thể anh.
Cô còn muốn chạm vào anh lần nữa ...
Chỉ là khi cô nhìn qua, mới phát hiện cánh tay anh cong lên, bàn tay thon dài gầy gò bên dưới xương cổ tay lại đang cất trong túi quần.
Hạ Dao mím môi, cô cảm thấy suy nghĩ của bản thân chẳng thể nào giải thích được, nhưng cô lại không dám hỏi thẳng.
Gần đây, cô luôn cảm thấy trong lòng anh dường như đang ẩn giấu chuyện gì đó.
Anh nghĩ sao về cô gái đã tỏ tình với anh?
Không biết anh có đang suy nghĩ về việc có nên nói lời chia tay với cô hay không.
......
Sở dĩ hai người bắt đầu yêu đương là do Chu Dã tỏ tình với cô trước.
Chiều hôm đó, khi được lớp trưởng gọi xuống lầu, cô còn tưởng anh muốn đưa cô đi gặp giáo viên.
Nhưng cô không nghĩ tới, khi đi tới gốc cây lớn bí mật bên cạnh tòa nhà giảng dạy anh liền dừng bước.
Thời gian chớp nhoáng, gió xuân thổi ào, người thiếu niên đứng đối diện đang mặc trên người một bộ quần áo thể thao, cánh tay thoạt nhìn rắn chắc, trên tán cây, giữa những chiếc lá, những đốm sáng màu vàng thưa thớt lộ ra bên ngoài, lá cây bị gió thổi tới liên tiếp liền va chạm, không ngừng vang lên tiếng ào ào.
Khi ấy, anh đứng trước cô, vì chiều cao của cả hai chênh lệch khá nhiều, cho nên khi anh thoáng cúi đầu, bóng râm cứ thế liền rơi vào đầu vai cùng với sườn mặt của anh, độ cong của chiếc cằm cũng vừa sạch sẽ vừa lưu loát, nhưng trên mặt anh lại thấp thoáng nét tâm sự trùng trùng điệp điệp.
"Thật ngại quá, quấy rầy đến tiết tự học của cậu rồi, tôi là... Tôi đã chú ý đến cậu trong một thời gian dài ... Tôi muốn nói là nếu cậu cũng có ý với tôi thì..."
Đoạn tỏ tình kia không đầu không đuôi nhưng cũng đặc biệt phi thường, sau khi anh nói xong, mặt liền đỏ lên, ngón tay rũ xuống hơi phát run, giọng điệu cũng xuất hiện sự biến hóa, anh cố nén mà nói ra suy nghĩ của chính mình.
"Bạn học Hạ Dao, tôi muốn làm bạn trai của cậu."
Sau khi nhận được lời bày tỏ, Hạ Dao theo bản năng đứng ngây dại một lúc, sau đó cô tránh khỏi tầm mắt của Chu Dã, cô nhìn về phía hòn đá nhỏ trên mặt đất.
Khuôn mặt của cô giống như cà chua chín, làn da mịn màng gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, nhuộm một lớp màu đỏ ửng.
"Ừm." Hạ Dao nhẹ nhàng gật đầu.
Con ngươi đen nhánh của người thiếu niên trong một khắc kia phảng phất như được cái gì đó thắp sáng, ánh sáng loang lổ vụn vặt ở mí mắt anh hiện lên, đôi mắt như chứa đựng đầy lưu quang.
Có thể nhìn ra được, anh thật sự rất vui vẻ.
......
Thật ra cho đến hiện tại, Hạ Dao cũng không biết vì sao ngày đó anh lại nói ra những lời ấy, rõ ràng giữa hai người lúc đó cũng không có nhiều cơ hội để tiếp xúc.
Chu Dã là lớp trưởng của mọi người, kiên nhẫn với ai, có lẽ đó là bổn phận của anh, còn Hạ Dao, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng cô có thể nhận thêm nhiều hơn nữa.
Nhưng ngày đó, anh lại là người chủ động dâng cho cô đặc quyền có thể độc chiếm anh.
Khi Hạ Dao đi bên cạnh anh, cô luôn có cảm giác không chân thật lắm.
Cô nắm ngón tay lại, nhớ tới cảm giác ấm áp hữu lực lần trước khi Chu Dã nắm lấy tay cô, giống như sự thủy chung, cô không thể nào mà quên được nhiệt độ cơ thể anh.
Cô còn muốn chạm vào anh lần nữa ...
Chỉ là khi cô nhìn qua, mới phát hiện cánh tay anh cong lên, bàn tay thon dài gầy gò bên dưới xương cổ tay lại đang cất trong túi quần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.