Chương 49: Nguy Hiểm (2)
Tiên Vay
28/09/2016
Bỗng, từ đâu có một lực rất mạnh đá văng con dao trên tay Thoại My. Nó được đẩy về phía trước nhưng Khôi đã nhanh chóng vòng tay sang eo nó và kéo nó về phía mình. Thoại My tức giận khi có kẻ dám phá chuyện tốt của cô, ném ánh nhìn về kẻ "phá đám", cô sợ hãi khi người đứng trước mặt cô bây giờ là Ân.
Ân đứng nhìn nó được hắn chăm sóc rồi quay sang bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của Thoại My, anh cười nhạt:
-Thế nào? Cô bất ngờ lắm hả? Không nghĩ tôi sẽ có mặt tại đây phải không?
Thoại My lắc đầu rồi nhào đến ôm chân anh, nói trong nước mắt:
-Anh...em xin lỗi! Em sai rồi! Em...xin lỗi! Hu hu!
Vỹ Ân hất cô ra khỏi chân anh, lạnh lùng đáp:
-Đã biết sẽ có kết cục như hôm nay thì sao vẫn còn làm? Cô xem thường tôi đến như vậy à? Cô đừng nghĩ chuyện cô làm không ai biết, cảnh sát đã nhiều lần điều tra được chút ít manh mối nhưng tôi đã thay cô giải quyết. Tôi luôn cho cô một cơ hội sửa sai nhưng không ngờ lại làm cô tự cao tự đại và mém chút nữa cô đã giết người con gái tôi thương. Cô nói xem tôi nên giải quyết cô như thế nào đây?
Thoại My chỉ biết khóc và nói:
-Em xin lỗi anh, em biết em sai rồi! Em biết dù em có làm gì đi nữa anh cũng không yêu em. Là do em ngu ngốc tự lừa bản thân mình...
Vỹ Ân, hắn và nó đều im lặng nhìn Thoại My. Thoại My nhìn anh, hỏi:
-Nhưng...em chỉ muốn hỏi anh một câu. Từ trước đến giờ anh có khi nào nghĩ sẽ cho phép bản thân một lần thử yêu em chưa?
Vỹ Ân khá bối rối trước câu hỏi này nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, trả lời:
-Đã từng...là tình yêu của một người anh đối với em gái!
Thoại My mỉm cười trong khi nước mắt rơi nhiều hơn, khó khăn lắm cô mới nói:
-Cảm ơn anh đã trả lời câu hỏi này! Cảm ơn anh đã cho em biết anh "đã từng" yêu em dù đó chỉ là tình yêu của một người anh dành cho em gái. Cảm ơn anh đã cho phép em bên cạnh anh trong khoảng thời gian dài, cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc mặc dù chỉ mình em ngộ nhận...cảm ơn anh vì tất cả!
Nói xong, cô nhặt lấy con dao nằm cách mình không xa và đâm vào ngực trái của mình. Sự việc quá nhanh nên không ai có thể ngăn cản được, nó bình tĩnh ấn nút gọi xe cấp cứu. Ân khá kích động nên đã ngồi bên cạnh Thoại My và liên tục nói:
-My, tỉnh lại đi! Nếu như em ra đi, ba mẹ em mà biết họ sẽ sống thế nào? My à, tỉnh lại đi My...đừng làm mọi người lo lắng cho em nữa My! Nghe lời anh hãy mở mắt nhìn anh này, My!!!!
Tiếng xe cấp cứu vang lên, vài phút sau My đã được chở đến bệnh viện. Ân, Khôi và nó giúp bác sĩ đẩy My vào phòng cấp cứu và cả ba ngồi chờ bên ngoài. Nó đặt tay lên vai Ân an ủi:
-My sẽ không sao đâu!
Ân ôm đầu và nói:
-Đều là lỗi của mình, tất cả là do mình gây ra!
Nó bác bỏ:
-Không, không phải lỗi của bạn đâu! Bạn không có lỗi, không ai có lỗi hết và hãy xem như đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Ân nhìn nó vài giây sau mới cất giọng, nói:
-Bạn...không giận mình chứ? Bạn sẽ không hận mình chứ?
Nó lắc đầu, mỉm cười đáp:
-Hãy cho mình lí do giận bạn? Chuyện qua lâu rồi thì không nên nhắc lại, bạn phải có hạnh phúc riêng cho bản thân chứ đừng sống trong quá khứ mãi như vậy.
Hắn ngồi cạnh nó có chút hơi ghen tỵ, từ lúc ở nhà hoang về đến đây nó toàn an ủi bạn trai cũ và xem hắn như không khí. Nhưng không sao, hãy nhẫn nhịn rồi về nhà tính với nó sau. (Tác giả: sao anh ấu trĩ quá vậy? Khôi: *liếc* kệ ta!)
...Ting...
Cửa phòng cấp cứu mở ra, cô y tá bước ra khỏi phòng thì bị cả đám chạy lại bao vây và hỏi:
-Bạn cháu sao rồi cô? Có nghiêm trọng không cô?
Cô y tá trả lời:
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều nhưng cũng may được đưa đến kịp thời nên đã qua khỏi cơn nguy kịch. Các bác sĩ đang cố gắng theo dõi phía bên trong, tôi phải đi lấy một số thứ và các cô cậu cử ra một người sang quầy phía ngoài làm thủ tục nhập viện.
Bọn nó tránh đường cho cô y tá rồi thở phào nhẹ nhõm, nó quay sang nói với Ân:
-Này! Người ta không sao rồi nên câu đừng lo nữa! Cậu mau đi làm thủ tục nhập viện đi, một chút nữa mình sẽ hỏi bác sĩ xem có vào thăm được hay chưa.
Ân gật đầu bước ra quầy làm thủ tục, lúc này hắn quay sang lườm nó:
-Vui nhỉ! Xem anh như không khí rồi nói chuyện với người yêu cũ trước mặt anh, còn vỗ vai hắn ta nữa chứ!
Nó phì cười với thái độ này của hắn rồi nói:
-Anh thật trẻ con! Dù gì cũng phải an ủi bạn ấy một chút chứ! Trong tình huống này mà còn ghen được nữa thì em phải nghĩ lại có nên đồng ý cưới anh hay không.
Hắn nghe nó nói thế liền cười hề hề rồi đáp:
-Thôi mà, anh thấy không khí căng thẳng quá với lại cô bé kia cũng không sao rồi nên phải lấy lại không khí chứ!
Đến lượt nó lườm hắn. (Tác giả: hai anh chị suốt ngày lườm nhau! Cả hai đồng thanh: KỆ TA!)
...Ting...
Cửa phòng cấp cứu một lần nữa mở ra, bước ra ngoài là một bác sĩ cỡ bốn mươi tuổi. Nó và hắn gật đầu chào và hỏi:
-Bác sĩ, bạn cháu sao rồi ạ? Có thể vào thăm bạn ấy không ạ?
Ông bác sĩ ôn tồn nói:
-Bệnh nhân đã được chuyển sang tầng 15 phòng Vip 1, hai cháu có thể vào thăm bệnh nhân.
Nói xong ông bác sĩ đi khỏi, đúng lúc đó Ân vừa làm thủ tục xong và trở lại. Nó nhìn Ân, mắt lộ ý cười, giả vờ hỏi:
-Này! Phòng Vip 1 tầng 15??
Ân bối rối cười ngượng, nó nói tiếp:
-Thích người ta thì theo đuổi đi, Ân mà Như biết sẽ không quan tâm ai đến độ đăng kí phòng Vip và các dịch vụ tốt nhất của bệnh viện cho người đó trừ khi là người bạn có cảm tình.
Ân quay sang nói với nó:
-Mình...chỉ muốn bù đắp thôi! Bạn đừng nghĩ lung tung...
Nó thốt lên:
-Ồ! Vậy mình sẽ xem bạn bù đắp bằng cách nào nhé!
Nói xong nó mỉm cười nắm tay hắn vào thang máy lên tầng 15. Ân không đi theo mà chuyển hướng ra ngoài bệnh viện mua cháo cho My.
---Phòng Vip 1---
My nằm đó như một thiên sứ, đôi môi có chút nhợt nhạt nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp tinh khiết của cô.
Nó mở cửa bước vào, thấy My vẫn chưa tỉnh nên đành ngồi bên cạnh gọt trái cây, hắn nhận nhiệm vụ cao cả của nó giao cho mà lòng không biết nên vui hay buồn. Ngồi nhìn những bó hoa oải hương nó dặn anh phải cắm vào lọ hoa mà ngán ngẩm, không phải vì hoa nhiều mà là do anh không biết cắm hoa...
...Cạch...
Cánh cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra, Ân bước vào với một bịch cháo dinh dưỡng, ba hộp cơm và một cái tô. Bước đến giường bệnh, Ân hỏi:
-Nãy giờ My vẫn chưa tỉnh sao?
Nó gật đầu rồi nói:
-Ùm, ông mua cái gì vậy?
Ân để hết đống trên tay mình lên cái bàn cạnh giường rồi đáp:
-Đây là cháo cho My, bạn giúp mình bỏ vào tô, còn đây là ba hộp cơm của ba đứa tụi mình. Bạn ăn đi cho đỡ đói!
Nói rồi Ân cầm một hộp cơm đi lại chỗ Khôi:
-Anh ăn cơm đi! Hôm nay cảm ơn anh!
Khôi nhận lấy hộp cơm từ tay Ân và nói:
-Có gì phải cảm ơn, chuyện nên làm mà! Sao tôi có thể nhìn Như gặp nguy hiểm được
Ân nhìn đống hoa oải hương và hỏi:
-Sao anh lại cắm hoa?
Khôi cười khổ nhìn về hướng nó, Ân mỉm cười như đã hiểu. Nó bỗng reo lên:
-A! My tỉnh rồi nè!
Ân lật đật chạy lại cầm tay My, My vừa tỉnh dậy thấy Ân ngay trước mặt mình liền nhắm mắt vì cô nghĩ cô đang mơ. Ân sao có thể đứng trước mặt cô được chứ, anh hận cô và tránh xa cô còn không kịp nữa là...
Cô bình tĩnh hơn nên mở mắt lần nữa, lần này vẫn thấy Ân đang nhìn cô. Cô cảm nhận được bàn tay mình có người nắm, không những Ân mà còn có hắn và nó cũng đứng cạnh Ân, cô liền mở to mắt ngạc nhiên nói:
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đang ở đâu?
Ân trả lời:
-Đây là bệnh viện, em vừa thoát khỏi bàn tay tử thần đó!
Nó liền kéo hắn ra ngoài phòng bệnh trả lại không gian cho hai người. Vừa ra ngoài, hắn bẹo má nó và nói:
-Đi ăn với anh rồi còn giải quyết chuyện của tụi mình nữa!
Nó hỏi hắn:
-Chuyện của tụi mình là chuyện gì?
Hắn chỉ cười đáp:
-Bí mật! Chút nữa em sẽ biết!
Thế rồi cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi bệnh viện dưới nhưng ánh nhìn của mọi người, ngưỡng mộ có, ghen tị có, suýt xoa với vẻ đẹp của nó và hắn,...cả hai vừa lên xe đi khỏi thì bỗng trong đám đông có vài người reo lên:
-A! Hai người lúc nãy không phải là giám đốc Quốc Khôi và bạn gái sao? Trời ơi, ngoài đời họ đẹp hơn cả trong hình! Chắc phải lập fan-page thần tượng họ quá!
Ân đứng nhìn nó được hắn chăm sóc rồi quay sang bắt gặp ánh mắt hốt hoảng của Thoại My, anh cười nhạt:
-Thế nào? Cô bất ngờ lắm hả? Không nghĩ tôi sẽ có mặt tại đây phải không?
Thoại My lắc đầu rồi nhào đến ôm chân anh, nói trong nước mắt:
-Anh...em xin lỗi! Em sai rồi! Em...xin lỗi! Hu hu!
Vỹ Ân hất cô ra khỏi chân anh, lạnh lùng đáp:
-Đã biết sẽ có kết cục như hôm nay thì sao vẫn còn làm? Cô xem thường tôi đến như vậy à? Cô đừng nghĩ chuyện cô làm không ai biết, cảnh sát đã nhiều lần điều tra được chút ít manh mối nhưng tôi đã thay cô giải quyết. Tôi luôn cho cô một cơ hội sửa sai nhưng không ngờ lại làm cô tự cao tự đại và mém chút nữa cô đã giết người con gái tôi thương. Cô nói xem tôi nên giải quyết cô như thế nào đây?
Thoại My chỉ biết khóc và nói:
-Em xin lỗi anh, em biết em sai rồi! Em biết dù em có làm gì đi nữa anh cũng không yêu em. Là do em ngu ngốc tự lừa bản thân mình...
Vỹ Ân, hắn và nó đều im lặng nhìn Thoại My. Thoại My nhìn anh, hỏi:
-Nhưng...em chỉ muốn hỏi anh một câu. Từ trước đến giờ anh có khi nào nghĩ sẽ cho phép bản thân một lần thử yêu em chưa?
Vỹ Ân khá bối rối trước câu hỏi này nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, trả lời:
-Đã từng...là tình yêu của một người anh đối với em gái!
Thoại My mỉm cười trong khi nước mắt rơi nhiều hơn, khó khăn lắm cô mới nói:
-Cảm ơn anh đã trả lời câu hỏi này! Cảm ơn anh đã cho em biết anh "đã từng" yêu em dù đó chỉ là tình yêu của một người anh dành cho em gái. Cảm ơn anh đã cho phép em bên cạnh anh trong khoảng thời gian dài, cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc mặc dù chỉ mình em ngộ nhận...cảm ơn anh vì tất cả!
Nói xong, cô nhặt lấy con dao nằm cách mình không xa và đâm vào ngực trái của mình. Sự việc quá nhanh nên không ai có thể ngăn cản được, nó bình tĩnh ấn nút gọi xe cấp cứu. Ân khá kích động nên đã ngồi bên cạnh Thoại My và liên tục nói:
-My, tỉnh lại đi! Nếu như em ra đi, ba mẹ em mà biết họ sẽ sống thế nào? My à, tỉnh lại đi My...đừng làm mọi người lo lắng cho em nữa My! Nghe lời anh hãy mở mắt nhìn anh này, My!!!!
Tiếng xe cấp cứu vang lên, vài phút sau My đã được chở đến bệnh viện. Ân, Khôi và nó giúp bác sĩ đẩy My vào phòng cấp cứu và cả ba ngồi chờ bên ngoài. Nó đặt tay lên vai Ân an ủi:
-My sẽ không sao đâu!
Ân ôm đầu và nói:
-Đều là lỗi của mình, tất cả là do mình gây ra!
Nó bác bỏ:
-Không, không phải lỗi của bạn đâu! Bạn không có lỗi, không ai có lỗi hết và hãy xem như đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Ân nhìn nó vài giây sau mới cất giọng, nói:
-Bạn...không giận mình chứ? Bạn sẽ không hận mình chứ?
Nó lắc đầu, mỉm cười đáp:
-Hãy cho mình lí do giận bạn? Chuyện qua lâu rồi thì không nên nhắc lại, bạn phải có hạnh phúc riêng cho bản thân chứ đừng sống trong quá khứ mãi như vậy.
Hắn ngồi cạnh nó có chút hơi ghen tỵ, từ lúc ở nhà hoang về đến đây nó toàn an ủi bạn trai cũ và xem hắn như không khí. Nhưng không sao, hãy nhẫn nhịn rồi về nhà tính với nó sau. (Tác giả: sao anh ấu trĩ quá vậy? Khôi: *liếc* kệ ta!)
...Ting...
Cửa phòng cấp cứu mở ra, cô y tá bước ra khỏi phòng thì bị cả đám chạy lại bao vây và hỏi:
-Bạn cháu sao rồi cô? Có nghiêm trọng không cô?
Cô y tá trả lời:
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều nhưng cũng may được đưa đến kịp thời nên đã qua khỏi cơn nguy kịch. Các bác sĩ đang cố gắng theo dõi phía bên trong, tôi phải đi lấy một số thứ và các cô cậu cử ra một người sang quầy phía ngoài làm thủ tục nhập viện.
Bọn nó tránh đường cho cô y tá rồi thở phào nhẹ nhõm, nó quay sang nói với Ân:
-Này! Người ta không sao rồi nên câu đừng lo nữa! Cậu mau đi làm thủ tục nhập viện đi, một chút nữa mình sẽ hỏi bác sĩ xem có vào thăm được hay chưa.
Ân gật đầu bước ra quầy làm thủ tục, lúc này hắn quay sang lườm nó:
-Vui nhỉ! Xem anh như không khí rồi nói chuyện với người yêu cũ trước mặt anh, còn vỗ vai hắn ta nữa chứ!
Nó phì cười với thái độ này của hắn rồi nói:
-Anh thật trẻ con! Dù gì cũng phải an ủi bạn ấy một chút chứ! Trong tình huống này mà còn ghen được nữa thì em phải nghĩ lại có nên đồng ý cưới anh hay không.
Hắn nghe nó nói thế liền cười hề hề rồi đáp:
-Thôi mà, anh thấy không khí căng thẳng quá với lại cô bé kia cũng không sao rồi nên phải lấy lại không khí chứ!
Đến lượt nó lườm hắn. (Tác giả: hai anh chị suốt ngày lườm nhau! Cả hai đồng thanh: KỆ TA!)
...Ting...
Cửa phòng cấp cứu một lần nữa mở ra, bước ra ngoài là một bác sĩ cỡ bốn mươi tuổi. Nó và hắn gật đầu chào và hỏi:
-Bác sĩ, bạn cháu sao rồi ạ? Có thể vào thăm bạn ấy không ạ?
Ông bác sĩ ôn tồn nói:
-Bệnh nhân đã được chuyển sang tầng 15 phòng Vip 1, hai cháu có thể vào thăm bệnh nhân.
Nói xong ông bác sĩ đi khỏi, đúng lúc đó Ân vừa làm thủ tục xong và trở lại. Nó nhìn Ân, mắt lộ ý cười, giả vờ hỏi:
-Này! Phòng Vip 1 tầng 15??
Ân bối rối cười ngượng, nó nói tiếp:
-Thích người ta thì theo đuổi đi, Ân mà Như biết sẽ không quan tâm ai đến độ đăng kí phòng Vip và các dịch vụ tốt nhất của bệnh viện cho người đó trừ khi là người bạn có cảm tình.
Ân quay sang nói với nó:
-Mình...chỉ muốn bù đắp thôi! Bạn đừng nghĩ lung tung...
Nó thốt lên:
-Ồ! Vậy mình sẽ xem bạn bù đắp bằng cách nào nhé!
Nói xong nó mỉm cười nắm tay hắn vào thang máy lên tầng 15. Ân không đi theo mà chuyển hướng ra ngoài bệnh viện mua cháo cho My.
---Phòng Vip 1---
My nằm đó như một thiên sứ, đôi môi có chút nhợt nhạt nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp tinh khiết của cô.
Nó mở cửa bước vào, thấy My vẫn chưa tỉnh nên đành ngồi bên cạnh gọt trái cây, hắn nhận nhiệm vụ cao cả của nó giao cho mà lòng không biết nên vui hay buồn. Ngồi nhìn những bó hoa oải hương nó dặn anh phải cắm vào lọ hoa mà ngán ngẩm, không phải vì hoa nhiều mà là do anh không biết cắm hoa...
...Cạch...
Cánh cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra, Ân bước vào với một bịch cháo dinh dưỡng, ba hộp cơm và một cái tô. Bước đến giường bệnh, Ân hỏi:
-Nãy giờ My vẫn chưa tỉnh sao?
Nó gật đầu rồi nói:
-Ùm, ông mua cái gì vậy?
Ân để hết đống trên tay mình lên cái bàn cạnh giường rồi đáp:
-Đây là cháo cho My, bạn giúp mình bỏ vào tô, còn đây là ba hộp cơm của ba đứa tụi mình. Bạn ăn đi cho đỡ đói!
Nói rồi Ân cầm một hộp cơm đi lại chỗ Khôi:
-Anh ăn cơm đi! Hôm nay cảm ơn anh!
Khôi nhận lấy hộp cơm từ tay Ân và nói:
-Có gì phải cảm ơn, chuyện nên làm mà! Sao tôi có thể nhìn Như gặp nguy hiểm được
Ân nhìn đống hoa oải hương và hỏi:
-Sao anh lại cắm hoa?
Khôi cười khổ nhìn về hướng nó, Ân mỉm cười như đã hiểu. Nó bỗng reo lên:
-A! My tỉnh rồi nè!
Ân lật đật chạy lại cầm tay My, My vừa tỉnh dậy thấy Ân ngay trước mặt mình liền nhắm mắt vì cô nghĩ cô đang mơ. Ân sao có thể đứng trước mặt cô được chứ, anh hận cô và tránh xa cô còn không kịp nữa là...
Cô bình tĩnh hơn nên mở mắt lần nữa, lần này vẫn thấy Ân đang nhìn cô. Cô cảm nhận được bàn tay mình có người nắm, không những Ân mà còn có hắn và nó cũng đứng cạnh Ân, cô liền mở to mắt ngạc nhiên nói:
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đang ở đâu?
Ân trả lời:
-Đây là bệnh viện, em vừa thoát khỏi bàn tay tử thần đó!
Nó liền kéo hắn ra ngoài phòng bệnh trả lại không gian cho hai người. Vừa ra ngoài, hắn bẹo má nó và nói:
-Đi ăn với anh rồi còn giải quyết chuyện của tụi mình nữa!
Nó hỏi hắn:
-Chuyện của tụi mình là chuyện gì?
Hắn chỉ cười đáp:
-Bí mật! Chút nữa em sẽ biết!
Thế rồi cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi bệnh viện dưới nhưng ánh nhìn của mọi người, ngưỡng mộ có, ghen tị có, suýt xoa với vẻ đẹp của nó và hắn,...cả hai vừa lên xe đi khỏi thì bỗng trong đám đông có vài người reo lên:
-A! Hai người lúc nãy không phải là giám đốc Quốc Khôi và bạn gái sao? Trời ơi, ngoài đời họ đẹp hơn cả trong hình! Chắc phải lập fan-page thần tượng họ quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.