Chương 48: Nguy Hiểm (1)
Tiên Vay
28/09/2016
---Hôm sau---
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch nó đã vạch ra, hôm nay nó đi dạo phố một mình và từ xa có một chiếc xe màu đen chạy nhanh đến chỗ nó. Đang loay hoay lựa đồ trong tiệm tạp hóa, bỗng nhiên có một đám người bịt kín mặt chạy đến chụp thuốc mê rồi khiêng nó lên xe chạy mất hút.
Từ xa, một chiếc xe hơi màu bạc bám sát theo chiếc xe màu đen vừa bắt cóc nó. Khôi vừa lái xe vừa nhìn vào chấm đỏ trên điện thoại định vị vị trí hiện tại của nó, chiếc xe màu đen quẹo vào con hẻm vắng rồi rẽ sang phải đến một khu nhà hoang ngoại thành. Tiến vào một căn nhà hoang cũ nát nhất, chiếc xe màu đen mới dừng lại rồi một tên to con xuống xe mở cửa cho hai tên còn lại đưa nó vào.
Khôi dừng xe bên ngoài, cách ngôi nhà hoang đó phạm vi không xa cũng không gần để tránh bị phát hiện. Khi thấy nó bị hai tên đàn ông đưa vào nhà hoang, hắn lo lắng lắm nhưng sợ kế hoạch bị bại lộ nên đành ngồi chờ trong xe.
---Trong nhà hoang---
Nó tỉnh dậy thấy mình đang ngồi trên ghế và bị trói bằng một sợi dây thừng cỡ lớn khiến nó không thể nhúc nhích dù tay chân tê dần dần mất đi cảm giác, một lúc sau nghe tiếng mở cửa nên nó đành giả vờ hôn mê. Tiếng giày cao gót vang lên ngày một gần rồi dừng lại cách nó một khoảng không xa.
Thoại My cất tiếng hỏi một tên đang đứng cạnh mình:
-Các người cho nó bao nhiêu liều thuốc mê mà đến giờ vẫn chưa tỉnh vậy?
Tên đó trả lời:
-Dạ thưa tiểu thư, bọn em dùng ít mà chắc con nhỏ này thân chủ yếu quá nên hôn mê tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nó nghĩ đã đến lúc nên giả vờ mở mắt hi hí rồi mở to hơn, quả nhiên người hại nó là Thoại My. Nó cười thầm nhưng cũng vờ hỏi:
-Đây là đâu? Sao lại bắt tôi đến đây? Cô là....?
Thoại My nhếch mép, đáp:
-Mày giả vờ không biết lí do hay thật sự không biết?
Nó lắc đầu nói tiếp:
-Tôi thật sự không biết!
Thoại My nắm chặt tay rồi giơ một ngón tay lên chỉ thẳng mặt nó:
-Tao nói cho mày biết, nếu không vì mày thì Vỹ Ân sẽ không lạnh nhạt với tao. Nếu mày không xuất hiện anh ấy cũng đã kết hôn cùng tao chứ không do dự đến ngày hôm nay! Mày đã cướp đi Vỹ Ân từ tao đã đành, mày còn cướp luôn cả Quốc Khôi. Mày là một con đê tiện, hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ!
Nó khác bất ngờ sao lại có thêm hắn vào chuyện này, nó hỏi:
-Chẳng lẽ...cô cũng yêu Quốc Khôi sao?
My nhếch miệng cười ha hả như kẻ mất trí, cô ta giờ đã bị tình yêu làm mờ mắt hết rồi nên chẳng phân biệt đúng sai gì cả. Cô ta cứ cười như thế, cuối cùng cũng cất lời:
-Phải! Trước khi đến với Ân tôi đã thầm để ý anh Khôi, anh ấy là một học viên ưu tú của trường, đẹp trai, nhà giàu lại học giỏi nên không biết bao nhiêu cô gái thầm thương anh ấy và trong số những đứa con gái đó có tôi. Thế rồi ngày nọ, tôi lấy hết can đảm đứng trước mặt anh ấy bày tỏ tình cảm nhưng lại nhận được sự lạnh nhạt từ anh, tôi đã nghĩ bản thân sẽ buông tay nên chấp nhận đến với Vỹ Ân.
Nó thắc mắc:
-Cô đã có được Vỹ Ân rồi sao lại nhắc đến Khôi làm gì?
Nghe nó hỏi, mắt của Thoại My bỗng hằn lên những tia tức giận quát nó:
-Chính vì Vỹ Ân còn yêu cô! Tôi chấp nhận nghe theo gia đình đến bên cạnh cậu ấy nhưng tìm cậu ta chưa một lần hướng về phía tôi. Tôi đã cố gắng hoàn thiện hơn trong mắt cậu ấy nhưng tại sao mỗi lần cậu ta chuẩn bị nguôi ngoai về hình ảnh của cô trong tim thì cô lại xuất hiện trước mặt cậu ấy? Là cô cố ý hay vô ý khiến hình ảnh của cô trong tim Vỹ Ân ngày một lớn để bây giờ dù tôi cố gắng cách mấy tim cậu ta vẫn không hướng về phía tôi! Tôi đã nghĩ sẽ nhường Ân lại cho cô vì trong tim cậu ấy mãi mãi sẽ không có hình bóng của tôi, tôi trở lại với mối tình dang dở của mình là Khôi. Nhưng thật đau lòng khi người yêu anh ấy hiện tại là cô...Lạc Mỹ Như cô nói cho tôi biết kiếp trước tôi đã nợ gì cô để kiếp này những người tôi thương yêu đều không hề yêu tôi mà lại yêu cô? Tôi hận cô, cả đời này vẫn sẽ hận cô!!!!!
Nó nghe xong những lời My vừa nói, lòng bỗng nhiên xót xa. Lúc này đây nó chỉ có cảm giác thương hại cho My, suy cho cùng cô ta cũng là một kẻ thất bại trong tình yêu. Nó im lặng một lúc rồi nói:
-Tình yêu nó xuất phát từ trái tim, nếu Ân không yêu cô thì cô hãy tìm người khác để yêu đâu cần phải miễn cưỡng để cuối cùng người tổn thương vẫn chỉ mình cô? Quốc Khôi lúc đầu đã từ chối tình cảm của cô, đâu nhất thiết phải nuôi thêm hy vọng có thể chiếm được trái tim anh ấy? Huống chi sau lần tỏ tình thất bại đó của cô Khôi cũng ra nước ngoài định cư, nếu người yêu hiện tại của anh ấy không phải tôi và cũng không phải cô thì cô sẽ căm ghét người đó luôn sao? Khái niệm của cô về tình yêu nó còn sai lắm! Cô nhỏ hơn tôi, tuổi xuân của cô còn dài thì hà cớ gì cô phải ép bản thân như vậy?
Thoại My hét lên:
-Cô im ngay cho tôi! Cô có tư cách gì mà dạy đời tôi hả? Tôi nói cho cô biết, Quốc Khôi yêu ai cũng được nhưng phải loại cô ra! Cô đã cướp đi hạnh phúc đáng lí tôi phải được nhận từ tay tôi thì cô cũng đừng hòng có được hạnh phúc!
Nói rồi Thoại My giơ con dao nên tiến thẳng về phía nó, nó bất ngờ nên thét lên:
-Cô điên rồi Thoại My! Hãy dừng lại trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn!
Bỏ ngoài tai lời nói của nó, Thoại My giờ như con hổ đói lao đến vồ con mồi. Bỗng có tiếng đạp cửa, Khôi bước vào với ánh mắt lạnh hơn tuyết nghìn năm nhìn My. Vì bên ngoài không có người bảo vệ nên Khôi dễ dàng đứng ngoài ngôi nhà hoang để nghe ngóng tình hình bên trong, anh rất bất ngờ khi nghe My nhắc đến chuyện cô tỏ tình nhưng lại bị anh từ chối. Đến khi anh nghe tiếng thét của nó, anh đã dồn hết sức để đạp cửa xông vào, trước mắt anh Thoại My đang cầm con dao sắc bén giơ lên trước ngực trái của nó khiến anh hoảng hốt.
Thoại My xoay đầu lại thấy Quốc Khôi đứng đó, mặt thoáng ngac nhiên nhưng rồi cô ả vòng ra phía sau nó, giơ dao kề cổ nó và đưa ra lời hâm dọa:
-Nếu anh bước đến, tôi e là cái mạng của cô ta sẽ không vẹn toàn!
Tim hắn như bị ai bóp nghẽn, liền giơ tay lên thể hiện ý nhắc nhở đối phương "bình tĩnh" rồi cất giọng trao đổi:
-My! Cô đừng làm điều dại dột, cô phải biết nếu cô giết người rồi ba mẹ cô sẽ sống sao? Cô không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ đến mọi người xung quanh cô chứ! Nếu như Vỹ Ân thấy cảnh tượng này liệu cậu ta còn cho cô cơ hội đến gần cậu ta hay không?
Câu nói của hắn làm Thoại My khẽ dao động nhưng rồi lấy lại phong thái nói với giọng giễu cợt:
-Hừ! Dù gì cả đời này của tôi đã định không có được trái tim của cậu ấy, dù tôi có cố gắng chinh phục thì tình cảm của cậu ta chỉ dành cho ả tiện nhân này thôi!
Vừa nói xong, My liền kê dao sát cổ nó hơn nữa. Khỏi phải nói hắn đứng phía đối diện mà căng thẳng vô cùng, lỡ như nó có chuyện gì hắn làm sao sống đây? Thời gian nó và hắn yêu nhau cũng đủ chứng minh nó đối với hắn có vị trí quan trọng như thế nào. Ba năm xa nó và tập sống với lời đồn nó đã chết cũng đủ khiến hắn vật vã ngần ấy thời gian, hắn không muốn mất nó...nhìn thấy nó đang trong tình trạng này, hắn bỗng giận bản thân vô cùng. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ nó, sẽ không để nó chịu thêm bất kì đau khổ nào cả vậy mà sao bây giờ hắn chỉ có thể đứng đó, bất lực nhìn nó bị một kẻ yêu trong mù quáng uy hiếp.
Đứng đối diện hắn, nó cũng không khá khẩm gì mấy. Nó thấy thời gian như bất động để nó nhìn người mình yêu lần cuối, nó cảm thấy có lỗi khi đã khiến hắn khó xử. Đáng lẽ nó không nên xuất hiện trước mặt hắn thì có lẽ bây giờ hắn đã quên được nó, hắn đã tìm thấy người yêu thương hắn thực sự, cứ cho hắn tin là nó đã chết vì dù gì đi nữa sau ba năm mất tích nó sẽ đi tìm kẻ đã hãm hại mình rồi bị cô ta giết trong tình trạng này. Trước sau gì cũng phải chết nên thà biến cái chết giả của mình thành sự thật để mọi người không phải đau lòng thêm lần nữa.
Thoại My thấy cả hai không nói gì chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt thì nở một tràng cười, nói:
-Ha ha ha! Nhìn nhau, lưu luyến như vậy đủ rồi! Giang Quốc Khôi, hôm nay tôi sẽ cho anh biết cảm giác mất đi người yêu thương sẽ đau như thế nào, tiếc là bây giờ không có Cao Vỹ Ân ở đây cùng chứng kiến thì sẽ kịch tính biết bao nhiêu, ha ha! Thứ mà Thoại My này không có thì Lạc Mỹ Như cô cũng đừng hòng có!
Nói rồi cô ả giơ cao con dao lên không trung và nhắm thằng vào ngực trái của nó...
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch nó đã vạch ra, hôm nay nó đi dạo phố một mình và từ xa có một chiếc xe màu đen chạy nhanh đến chỗ nó. Đang loay hoay lựa đồ trong tiệm tạp hóa, bỗng nhiên có một đám người bịt kín mặt chạy đến chụp thuốc mê rồi khiêng nó lên xe chạy mất hút.
Từ xa, một chiếc xe hơi màu bạc bám sát theo chiếc xe màu đen vừa bắt cóc nó. Khôi vừa lái xe vừa nhìn vào chấm đỏ trên điện thoại định vị vị trí hiện tại của nó, chiếc xe màu đen quẹo vào con hẻm vắng rồi rẽ sang phải đến một khu nhà hoang ngoại thành. Tiến vào một căn nhà hoang cũ nát nhất, chiếc xe màu đen mới dừng lại rồi một tên to con xuống xe mở cửa cho hai tên còn lại đưa nó vào.
Khôi dừng xe bên ngoài, cách ngôi nhà hoang đó phạm vi không xa cũng không gần để tránh bị phát hiện. Khi thấy nó bị hai tên đàn ông đưa vào nhà hoang, hắn lo lắng lắm nhưng sợ kế hoạch bị bại lộ nên đành ngồi chờ trong xe.
---Trong nhà hoang---
Nó tỉnh dậy thấy mình đang ngồi trên ghế và bị trói bằng một sợi dây thừng cỡ lớn khiến nó không thể nhúc nhích dù tay chân tê dần dần mất đi cảm giác, một lúc sau nghe tiếng mở cửa nên nó đành giả vờ hôn mê. Tiếng giày cao gót vang lên ngày một gần rồi dừng lại cách nó một khoảng không xa.
Thoại My cất tiếng hỏi một tên đang đứng cạnh mình:
-Các người cho nó bao nhiêu liều thuốc mê mà đến giờ vẫn chưa tỉnh vậy?
Tên đó trả lời:
-Dạ thưa tiểu thư, bọn em dùng ít mà chắc con nhỏ này thân chủ yếu quá nên hôn mê tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nó nghĩ đã đến lúc nên giả vờ mở mắt hi hí rồi mở to hơn, quả nhiên người hại nó là Thoại My. Nó cười thầm nhưng cũng vờ hỏi:
-Đây là đâu? Sao lại bắt tôi đến đây? Cô là....?
Thoại My nhếch mép, đáp:
-Mày giả vờ không biết lí do hay thật sự không biết?
Nó lắc đầu nói tiếp:
-Tôi thật sự không biết!
Thoại My nắm chặt tay rồi giơ một ngón tay lên chỉ thẳng mặt nó:
-Tao nói cho mày biết, nếu không vì mày thì Vỹ Ân sẽ không lạnh nhạt với tao. Nếu mày không xuất hiện anh ấy cũng đã kết hôn cùng tao chứ không do dự đến ngày hôm nay! Mày đã cướp đi Vỹ Ân từ tao đã đành, mày còn cướp luôn cả Quốc Khôi. Mày là một con đê tiện, hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ!
Nó khác bất ngờ sao lại có thêm hắn vào chuyện này, nó hỏi:
-Chẳng lẽ...cô cũng yêu Quốc Khôi sao?
My nhếch miệng cười ha hả như kẻ mất trí, cô ta giờ đã bị tình yêu làm mờ mắt hết rồi nên chẳng phân biệt đúng sai gì cả. Cô ta cứ cười như thế, cuối cùng cũng cất lời:
-Phải! Trước khi đến với Ân tôi đã thầm để ý anh Khôi, anh ấy là một học viên ưu tú của trường, đẹp trai, nhà giàu lại học giỏi nên không biết bao nhiêu cô gái thầm thương anh ấy và trong số những đứa con gái đó có tôi. Thế rồi ngày nọ, tôi lấy hết can đảm đứng trước mặt anh ấy bày tỏ tình cảm nhưng lại nhận được sự lạnh nhạt từ anh, tôi đã nghĩ bản thân sẽ buông tay nên chấp nhận đến với Vỹ Ân.
Nó thắc mắc:
-Cô đã có được Vỹ Ân rồi sao lại nhắc đến Khôi làm gì?
Nghe nó hỏi, mắt của Thoại My bỗng hằn lên những tia tức giận quát nó:
-Chính vì Vỹ Ân còn yêu cô! Tôi chấp nhận nghe theo gia đình đến bên cạnh cậu ấy nhưng tìm cậu ta chưa một lần hướng về phía tôi. Tôi đã cố gắng hoàn thiện hơn trong mắt cậu ấy nhưng tại sao mỗi lần cậu ta chuẩn bị nguôi ngoai về hình ảnh của cô trong tim thì cô lại xuất hiện trước mặt cậu ấy? Là cô cố ý hay vô ý khiến hình ảnh của cô trong tim Vỹ Ân ngày một lớn để bây giờ dù tôi cố gắng cách mấy tim cậu ta vẫn không hướng về phía tôi! Tôi đã nghĩ sẽ nhường Ân lại cho cô vì trong tim cậu ấy mãi mãi sẽ không có hình bóng của tôi, tôi trở lại với mối tình dang dở của mình là Khôi. Nhưng thật đau lòng khi người yêu anh ấy hiện tại là cô...Lạc Mỹ Như cô nói cho tôi biết kiếp trước tôi đã nợ gì cô để kiếp này những người tôi thương yêu đều không hề yêu tôi mà lại yêu cô? Tôi hận cô, cả đời này vẫn sẽ hận cô!!!!!
Nó nghe xong những lời My vừa nói, lòng bỗng nhiên xót xa. Lúc này đây nó chỉ có cảm giác thương hại cho My, suy cho cùng cô ta cũng là một kẻ thất bại trong tình yêu. Nó im lặng một lúc rồi nói:
-Tình yêu nó xuất phát từ trái tim, nếu Ân không yêu cô thì cô hãy tìm người khác để yêu đâu cần phải miễn cưỡng để cuối cùng người tổn thương vẫn chỉ mình cô? Quốc Khôi lúc đầu đã từ chối tình cảm của cô, đâu nhất thiết phải nuôi thêm hy vọng có thể chiếm được trái tim anh ấy? Huống chi sau lần tỏ tình thất bại đó của cô Khôi cũng ra nước ngoài định cư, nếu người yêu hiện tại của anh ấy không phải tôi và cũng không phải cô thì cô sẽ căm ghét người đó luôn sao? Khái niệm của cô về tình yêu nó còn sai lắm! Cô nhỏ hơn tôi, tuổi xuân của cô còn dài thì hà cớ gì cô phải ép bản thân như vậy?
Thoại My hét lên:
-Cô im ngay cho tôi! Cô có tư cách gì mà dạy đời tôi hả? Tôi nói cho cô biết, Quốc Khôi yêu ai cũng được nhưng phải loại cô ra! Cô đã cướp đi hạnh phúc đáng lí tôi phải được nhận từ tay tôi thì cô cũng đừng hòng có được hạnh phúc!
Nói rồi Thoại My giơ con dao nên tiến thẳng về phía nó, nó bất ngờ nên thét lên:
-Cô điên rồi Thoại My! Hãy dừng lại trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn!
Bỏ ngoài tai lời nói của nó, Thoại My giờ như con hổ đói lao đến vồ con mồi. Bỗng có tiếng đạp cửa, Khôi bước vào với ánh mắt lạnh hơn tuyết nghìn năm nhìn My. Vì bên ngoài không có người bảo vệ nên Khôi dễ dàng đứng ngoài ngôi nhà hoang để nghe ngóng tình hình bên trong, anh rất bất ngờ khi nghe My nhắc đến chuyện cô tỏ tình nhưng lại bị anh từ chối. Đến khi anh nghe tiếng thét của nó, anh đã dồn hết sức để đạp cửa xông vào, trước mắt anh Thoại My đang cầm con dao sắc bén giơ lên trước ngực trái của nó khiến anh hoảng hốt.
Thoại My xoay đầu lại thấy Quốc Khôi đứng đó, mặt thoáng ngac nhiên nhưng rồi cô ả vòng ra phía sau nó, giơ dao kề cổ nó và đưa ra lời hâm dọa:
-Nếu anh bước đến, tôi e là cái mạng của cô ta sẽ không vẹn toàn!
Tim hắn như bị ai bóp nghẽn, liền giơ tay lên thể hiện ý nhắc nhở đối phương "bình tĩnh" rồi cất giọng trao đổi:
-My! Cô đừng làm điều dại dột, cô phải biết nếu cô giết người rồi ba mẹ cô sẽ sống sao? Cô không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ đến mọi người xung quanh cô chứ! Nếu như Vỹ Ân thấy cảnh tượng này liệu cậu ta còn cho cô cơ hội đến gần cậu ta hay không?
Câu nói của hắn làm Thoại My khẽ dao động nhưng rồi lấy lại phong thái nói với giọng giễu cợt:
-Hừ! Dù gì cả đời này của tôi đã định không có được trái tim của cậu ấy, dù tôi có cố gắng chinh phục thì tình cảm của cậu ta chỉ dành cho ả tiện nhân này thôi!
Vừa nói xong, My liền kê dao sát cổ nó hơn nữa. Khỏi phải nói hắn đứng phía đối diện mà căng thẳng vô cùng, lỡ như nó có chuyện gì hắn làm sao sống đây? Thời gian nó và hắn yêu nhau cũng đủ chứng minh nó đối với hắn có vị trí quan trọng như thế nào. Ba năm xa nó và tập sống với lời đồn nó đã chết cũng đủ khiến hắn vật vã ngần ấy thời gian, hắn không muốn mất nó...nhìn thấy nó đang trong tình trạng này, hắn bỗng giận bản thân vô cùng. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ nó, sẽ không để nó chịu thêm bất kì đau khổ nào cả vậy mà sao bây giờ hắn chỉ có thể đứng đó, bất lực nhìn nó bị một kẻ yêu trong mù quáng uy hiếp.
Đứng đối diện hắn, nó cũng không khá khẩm gì mấy. Nó thấy thời gian như bất động để nó nhìn người mình yêu lần cuối, nó cảm thấy có lỗi khi đã khiến hắn khó xử. Đáng lẽ nó không nên xuất hiện trước mặt hắn thì có lẽ bây giờ hắn đã quên được nó, hắn đã tìm thấy người yêu thương hắn thực sự, cứ cho hắn tin là nó đã chết vì dù gì đi nữa sau ba năm mất tích nó sẽ đi tìm kẻ đã hãm hại mình rồi bị cô ta giết trong tình trạng này. Trước sau gì cũng phải chết nên thà biến cái chết giả của mình thành sự thật để mọi người không phải đau lòng thêm lần nữa.
Thoại My thấy cả hai không nói gì chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt thì nở một tràng cười, nói:
-Ha ha ha! Nhìn nhau, lưu luyến như vậy đủ rồi! Giang Quốc Khôi, hôm nay tôi sẽ cho anh biết cảm giác mất đi người yêu thương sẽ đau như thế nào, tiếc là bây giờ không có Cao Vỹ Ân ở đây cùng chứng kiến thì sẽ kịch tính biết bao nhiêu, ha ha! Thứ mà Thoại My này không có thì Lạc Mỹ Như cô cũng đừng hòng có!
Nói rồi cô ả giơ cao con dao lên không trung và nhắm thằng vào ngực trái của nó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.