Chương 47: Thực Hiện Kế Hoạch ''dụ Cọp Rời Hang"
Tiên Vay
28/09/2016
---Nhà tình thương Tâm Thiện---
Nó cùng hắn bước vào nhà tình thương, trên tay cả hai là thùng bánh kẹo cho tụi nhỏ và gạo cho các sơ. Một sơ có gương mặt phúc hậu ra cửa đón tiếp nó, sơ mở lời:
-Chào hai con, ta tên là Lam. Tụi con gọi ta là sơ Lam được rồi!
Nó và hắn lễ phép chào sơ:
-Dạ, tụi con chào sơ! Con là Như, còn đây là Khôi.
Sơ gật đầu bảo:
-Thôi, tụi con vào trong với bọn trẻ đi. Hôm nay có khách chắc bọn trẻ sẽ rất vui.
Nói rồi sơ Lam dẫn cả hai vào trong, quả đúng như lời sơ nói, bọn trẻ thấy có khách đến thăm liền vui vẻ chạy. Cô bé mũm mỉm nhất trong đám bước ra nhìn hắn với cặp mắt tròn xoe như hai hòn bi ve, nói:
-Anh đẹp trai ơi! Anh chơi cùng bọn em nhé!
Hắn ngồi xuống xoa đầu con bé, mỉm cười:
-Ừm, anh sẽ chơi cùng các em! Mà trước tiên các em hãy giới thiệu tên mình đi!
Con bé mũm mỉm cười tươi giới thiệu:
-Em tên là Ly, còn đây là bạn Đạt - cô bé chỉ vào cậu nhóc ốm nhom trong đám nói.
Bọn trẻ thấy vậy liền nhốn nháo giới thiệu tên mình, cô bé tên Ly chờ các bạn giới thiệu xong liền tiếp lời:
-Tụi em sống chung với nhau từ nhỏ nên như anh em một nhà vậy! Hôm nay có anh chị tới đây chơi cùng em con nên bọn em rất vui!
Nó nghe cô bé nói mà tim hơi nhói đau, vì sao trên đời này lại có những số phận trớ trêu như vậy? Người thì nghèo khổ, thiếu tình thương của ba mẹ và mọi người. Kẻ thì giàu có nhưng chẳng xem ai ra gì, không biết trân trọng những thứ bản thân được ông trời ưu ái ban cho. Những đứa trẻ ở đây rất vô tư, hồn nhiên hơn so với thế giới của những người trưởng thành chỉ biết vụ lợi cho bản thân ngoài kia. Nó ước được vô tư như bọn trẻ nhưng không thể...
Lo đứng suy nghĩ nên không biết hắn đã ra sân chơi cùng bọn trẻ từ bao giờ, nhìn dáng vẻ cười đùa của hắn cùng bọn trẻ nó cảm thấy vui vui trong lòng. Nó biết hắn rất thích trẻ con nhưng làm sao được khi cả hai chưa kết hôn nên muốn sinh con cho hắn cũng phải chờ, có lẽ những suy nghĩ của nó sẽ không dứt nếu như nó nghe thấy tiếng lách tách của những chiếc máy ảnh từ xa của đám phóng viên mà nó nhờ đến phụ giúp nó trong nhiệm vụ lần này.
Nó thoát ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu và bước lại gần hắn, hòa nhập cùng bọn trẻ. Nó nói khẽ với hắn:
-Phóng viên đến rồi! Chúng ta hãy "diễn" thật tốt anh nhé!
Hắn khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, cả hai đem những thùng bánh kẹo phát cho bọn trẻ rồi cùng bọn trẻ chơi trò chơi. Nói là "diễn" chứ thật ra cả nó và hắn thật sự rất vui, nó cũng thuộc dạng mê trẻ con không thua kém hắn. Chơi đùa cùng bọn trẻ mệt lã rồi nó xin phép sơ Lam ra về, bọn trẻ dĩ nhiên níu kéo kịch liệt:
-Không! Anh chị ở lại chơi cùng bọn em đi.
Bé Đạt là đứa ít nói và lạnh lùng nhất trong đám cũng lên tiếng:
-Anh chị ở lại đi! Em chưa trò chuyện cùng anh chị gì hết...
Bé Ly mắt đỏ hoe nói:
-Hay là tụi em không ngoan làm anh chị giận? Anh chị ở lại đi, tụi em hứa sẽ ngoan mà...hic hic!
Tình cảnh này làm nó với hắn bối rối, nó phân bua trước bọn trẻ:
-Không phải tụi em không ngoan, chỉ là anh chị còn có công việc nên không thể ở lại lâu được. Hay là vầy đi, mỗi ngày cuối tuần anh chị sẽ đến đây chơi cùng bọn em, tụi em chịu không?
Bọn nhỏ nghe nó nói xong liền hò reo vui vẻ, nó nghĩ "đúng là trẻ con, mau dễ khóc và cũng dệ dỗ dành thật!".
Nó và hắn chào tạm biệt sơ Lam cùng bọn trẻ rồi bước ra về, ngồi trên xe nó mở điện thoại lên đọc tin tức thì thấy rất nhiều dòng tin về buổi từ thiện của nó và hắn. Nào là:
"Hot-boy bí ẩn chơi đùa cũng bọn trẻ ở mái ấm tình thương Tâm Thiện"
"Xác định được danh tính của hot-boy chơi cùng bọn trẻ ở mái ấm tình thương"
"Cô gái đi cùng hot-boy chơi cùng bọn trẻ ở mái ấm liệu có phải là bạn gái của anh ta?"
"CEO của tập đoàn SAB - Giang Quốc Khôi cùng bạn gái làm từ thiện ở mái ấm tình thương Tâm Thiện"
....và rất nhiều bài báo khác nói về nó và hắn, bài nào cũng có số lượt xem kinh khủng. Cư dân mạng đang tìm kiếm mạng xã hội của nó và Khôi một cách điên cuồng.
Nó tắt điện thoại và nói với hắn:
-Giới nhà báo làm việc cũng nhanh thật, mới đó đã làm thành một đống bài báo. Kì này chúng ta bất đắc dĩ nổi tiếng rồi.
Hắn nở nụ cười ma mãnh trả lời:
-Có phải họ nói anh rất đẹp trai phải không? Ha ha, sẽ có hàng tá cô gái rình mò anh nên em hãy chăm anh cẩn thận nhé!
Nó liếc hắn:
-Nè nè! Anh thử có cô nào khác xem, em sẽ......
Hắn tò mò hỏi:
-Em sẽ làm sao?
Nó cười tươi đáp lại:
-Em sẽ đem anh cho cô gái đó luôn! Em sẽ kiếm một người khác ha ha.
Mặt hắn đanh lại, nghiến răng nói:
-Em dám??
Nó vênh mặt thách thức, hắn cũng bó tay với nó. Cả đời hắn chưa bao giờ thấy cô người yêu nào ngoan ngoãn đem người yêu của mình cho người khác như nó, xem như hôm nay được mở mang tầm mắt.
---Tại căn biệt thự XX---
Thoại My đọc tin tức trên mạng mà không khỏi ngạc nhiên, cô ả liền gọi điện cho ai đó chỉ biết một lúc sau tên con trai có dáng người to lớn bước vào phòng cô ta.
Thoại My đưa bài báo đang đọc cho tên đó xem vàu quát:
-Các anh làm việc kiểu gì thế hả? Tại sao con nhỏ đó còn sống?
Tên con trai im lặng nhìn cô ta rồi trả lời:
-Thưa tiểu thư, đây là lỗi của chúng tôi. Xin cô tha lỗi mà bỏ qua cho bọn tôi...
Cô ả bực tức ném bìa giấy tờ vào mặt tên con trai và nói lớn:
-Tôi cho các anh cơ hội cuối, nếu lần này tiễn con nhỏ đó xuống âm phủ không thành công thì các anh tự hiểu gia đình của các anh gặp chuyện gì rồi chứ?
Tên đó vừa nghe Thoại My nhắc đến gia đình gương mặt lập tức đanh lại:
-Tiểu thư, tôi biết rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức, xin tiểu thư đừng làm hại gia đình tôi...
Thoại My nở một nụ cười nham hiểm nói:
-Được thôi! Chỉ cần ông xử lí gọn lẹ con nhỏ đó sớm ngày nào thì tính mạng gia đình ông an toàn ngày đó!
Tên đó gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nói:
-Vậy tôi xin phép!
Thoại My gật đầu nhẹ rồi với tay lấy ly rượu nhấm nháp uống, môi nở nụ cười nham hiểm.
Nó cùng hắn bước vào nhà tình thương, trên tay cả hai là thùng bánh kẹo cho tụi nhỏ và gạo cho các sơ. Một sơ có gương mặt phúc hậu ra cửa đón tiếp nó, sơ mở lời:
-Chào hai con, ta tên là Lam. Tụi con gọi ta là sơ Lam được rồi!
Nó và hắn lễ phép chào sơ:
-Dạ, tụi con chào sơ! Con là Như, còn đây là Khôi.
Sơ gật đầu bảo:
-Thôi, tụi con vào trong với bọn trẻ đi. Hôm nay có khách chắc bọn trẻ sẽ rất vui.
Nói rồi sơ Lam dẫn cả hai vào trong, quả đúng như lời sơ nói, bọn trẻ thấy có khách đến thăm liền vui vẻ chạy. Cô bé mũm mỉm nhất trong đám bước ra nhìn hắn với cặp mắt tròn xoe như hai hòn bi ve, nói:
-Anh đẹp trai ơi! Anh chơi cùng bọn em nhé!
Hắn ngồi xuống xoa đầu con bé, mỉm cười:
-Ừm, anh sẽ chơi cùng các em! Mà trước tiên các em hãy giới thiệu tên mình đi!
Con bé mũm mỉm cười tươi giới thiệu:
-Em tên là Ly, còn đây là bạn Đạt - cô bé chỉ vào cậu nhóc ốm nhom trong đám nói.
Bọn trẻ thấy vậy liền nhốn nháo giới thiệu tên mình, cô bé tên Ly chờ các bạn giới thiệu xong liền tiếp lời:
-Tụi em sống chung với nhau từ nhỏ nên như anh em một nhà vậy! Hôm nay có anh chị tới đây chơi cùng em con nên bọn em rất vui!
Nó nghe cô bé nói mà tim hơi nhói đau, vì sao trên đời này lại có những số phận trớ trêu như vậy? Người thì nghèo khổ, thiếu tình thương của ba mẹ và mọi người. Kẻ thì giàu có nhưng chẳng xem ai ra gì, không biết trân trọng những thứ bản thân được ông trời ưu ái ban cho. Những đứa trẻ ở đây rất vô tư, hồn nhiên hơn so với thế giới của những người trưởng thành chỉ biết vụ lợi cho bản thân ngoài kia. Nó ước được vô tư như bọn trẻ nhưng không thể...
Lo đứng suy nghĩ nên không biết hắn đã ra sân chơi cùng bọn trẻ từ bao giờ, nhìn dáng vẻ cười đùa của hắn cùng bọn trẻ nó cảm thấy vui vui trong lòng. Nó biết hắn rất thích trẻ con nhưng làm sao được khi cả hai chưa kết hôn nên muốn sinh con cho hắn cũng phải chờ, có lẽ những suy nghĩ của nó sẽ không dứt nếu như nó nghe thấy tiếng lách tách của những chiếc máy ảnh từ xa của đám phóng viên mà nó nhờ đến phụ giúp nó trong nhiệm vụ lần này.
Nó thoát ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu và bước lại gần hắn, hòa nhập cùng bọn trẻ. Nó nói khẽ với hắn:
-Phóng viên đến rồi! Chúng ta hãy "diễn" thật tốt anh nhé!
Hắn khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, cả hai đem những thùng bánh kẹo phát cho bọn trẻ rồi cùng bọn trẻ chơi trò chơi. Nói là "diễn" chứ thật ra cả nó và hắn thật sự rất vui, nó cũng thuộc dạng mê trẻ con không thua kém hắn. Chơi đùa cùng bọn trẻ mệt lã rồi nó xin phép sơ Lam ra về, bọn trẻ dĩ nhiên níu kéo kịch liệt:
-Không! Anh chị ở lại chơi cùng bọn em đi.
Bé Đạt là đứa ít nói và lạnh lùng nhất trong đám cũng lên tiếng:
-Anh chị ở lại đi! Em chưa trò chuyện cùng anh chị gì hết...
Bé Ly mắt đỏ hoe nói:
-Hay là tụi em không ngoan làm anh chị giận? Anh chị ở lại đi, tụi em hứa sẽ ngoan mà...hic hic!
Tình cảnh này làm nó với hắn bối rối, nó phân bua trước bọn trẻ:
-Không phải tụi em không ngoan, chỉ là anh chị còn có công việc nên không thể ở lại lâu được. Hay là vầy đi, mỗi ngày cuối tuần anh chị sẽ đến đây chơi cùng bọn em, tụi em chịu không?
Bọn nhỏ nghe nó nói xong liền hò reo vui vẻ, nó nghĩ "đúng là trẻ con, mau dễ khóc và cũng dệ dỗ dành thật!".
Nó và hắn chào tạm biệt sơ Lam cùng bọn trẻ rồi bước ra về, ngồi trên xe nó mở điện thoại lên đọc tin tức thì thấy rất nhiều dòng tin về buổi từ thiện của nó và hắn. Nào là:
"Hot-boy bí ẩn chơi đùa cũng bọn trẻ ở mái ấm tình thương Tâm Thiện"
"Xác định được danh tính của hot-boy chơi cùng bọn trẻ ở mái ấm tình thương"
"Cô gái đi cùng hot-boy chơi cùng bọn trẻ ở mái ấm liệu có phải là bạn gái của anh ta?"
"CEO của tập đoàn SAB - Giang Quốc Khôi cùng bạn gái làm từ thiện ở mái ấm tình thương Tâm Thiện"
....và rất nhiều bài báo khác nói về nó và hắn, bài nào cũng có số lượt xem kinh khủng. Cư dân mạng đang tìm kiếm mạng xã hội của nó và Khôi một cách điên cuồng.
Nó tắt điện thoại và nói với hắn:
-Giới nhà báo làm việc cũng nhanh thật, mới đó đã làm thành một đống bài báo. Kì này chúng ta bất đắc dĩ nổi tiếng rồi.
Hắn nở nụ cười ma mãnh trả lời:
-Có phải họ nói anh rất đẹp trai phải không? Ha ha, sẽ có hàng tá cô gái rình mò anh nên em hãy chăm anh cẩn thận nhé!
Nó liếc hắn:
-Nè nè! Anh thử có cô nào khác xem, em sẽ......
Hắn tò mò hỏi:
-Em sẽ làm sao?
Nó cười tươi đáp lại:
-Em sẽ đem anh cho cô gái đó luôn! Em sẽ kiếm một người khác ha ha.
Mặt hắn đanh lại, nghiến răng nói:
-Em dám??
Nó vênh mặt thách thức, hắn cũng bó tay với nó. Cả đời hắn chưa bao giờ thấy cô người yêu nào ngoan ngoãn đem người yêu của mình cho người khác như nó, xem như hôm nay được mở mang tầm mắt.
---Tại căn biệt thự XX---
Thoại My đọc tin tức trên mạng mà không khỏi ngạc nhiên, cô ả liền gọi điện cho ai đó chỉ biết một lúc sau tên con trai có dáng người to lớn bước vào phòng cô ta.
Thoại My đưa bài báo đang đọc cho tên đó xem vàu quát:
-Các anh làm việc kiểu gì thế hả? Tại sao con nhỏ đó còn sống?
Tên con trai im lặng nhìn cô ta rồi trả lời:
-Thưa tiểu thư, đây là lỗi của chúng tôi. Xin cô tha lỗi mà bỏ qua cho bọn tôi...
Cô ả bực tức ném bìa giấy tờ vào mặt tên con trai và nói lớn:
-Tôi cho các anh cơ hội cuối, nếu lần này tiễn con nhỏ đó xuống âm phủ không thành công thì các anh tự hiểu gia đình của các anh gặp chuyện gì rồi chứ?
Tên đó vừa nghe Thoại My nhắc đến gia đình gương mặt lập tức đanh lại:
-Tiểu thư, tôi biết rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức, xin tiểu thư đừng làm hại gia đình tôi...
Thoại My nở một nụ cười nham hiểm nói:
-Được thôi! Chỉ cần ông xử lí gọn lẹ con nhỏ đó sớm ngày nào thì tính mạng gia đình ông an toàn ngày đó!
Tên đó gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nói:
-Vậy tôi xin phép!
Thoại My gật đầu nhẹ rồi với tay lấy ly rượu nhấm nháp uống, môi nở nụ cười nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.