Tình Yêu Thời Niên Thiếu Của Tôi
Chương 7: Bị sốt
Kim Tài
08/12/2024
...
"Mà cậu đi mua đồ hả?"
"Ừ, đi chợ cho mẹ"
"Ừm.."
Nói cả hai tiếp tục đi cùng nhau không ai nói với ai câu nào cho tới lúc thanh toán
"Cậu thanh toán đi, còn tôi về đây"
Ngọc Nhi cười nhẹ rồi vẫy tay chào cậu lúc định xoay người rời đi thì cậu nắm tay cô lại
"Tôi chở cậu về"
"Không có nón bảo hiểm sao mà đi?"
"Tôi có mang thêm 1 cái"
"Ò.. Vậy cảm ơn"
"Nhưng mà.."
"Nhưng mà sao?"
Cậu hỏi
"Sao tự dưng mang hai nón vậy bộ tính chở ai hả?"
"Không"
Cậu lắc đầu
"Mang phòng hờ có gặp trường hợp như này thì giúp thôi"
Nhân cười cười nhìn cô
"Ai ngờ đâu cậu lại là người đầu tiên được giúp"
Ngọc Nhi gãi đầu ngại ngùng sau đó ngước lên nhìn cậu thì thấy cậu đang thanh toán số hàng mới mua
...
"Xong rồi đi thôi"
Nghĩa Nhân vừa nói vừa lay người cô
"Sao người cậu nóng vậy?"
Cô khẽ run
"Chắc sốt rồi"
"Tch.. Mau ra xe đi, có mang ô không?"
"Có, để bên kia"
Cô vừa nói vừa co rúm người lại toàn thân lại bị luồng khí lạnh của máy lạnh phả vào làm cho bản thân run lên một đợt
"Đi"
Cậu vừa nói vừa kéo tay cô đi ra khỏi cửa hàng. Một tay vừa bung ô một tay thì xách bịch đồ
"Đứng đây đợi tôi qua"
Nói xong cậu đưa ô cho cô cầm rồi đi ra dắt xe
...
"Để tôi đội giúp cho"
Anh vừa nói vừa cầm nón bảo hiểm đội cho cô
"Đưa ô đây, chui vào áo mưa đi"
Cô gật gật đầu không biết do bản thân bị sốt hay do nhiệt độ bên trong áo mưa như vậy nhưng khi chui vào cô cảm thấy ấm áp hơn hẳn
"Nếu mệt thì có thể dựa"
Cậu vừa nói vừa nổ máy chạy đi
"Cảm ơn"
...
Về đến nhà Ngọc Nhi run rẩy mở cổng bước vào trong
"Cảm ơn cậu"
Nói xong cô đang đóng cổng lại thì có một bàn tay chạm vào cổng ngăn lại
"Cậu sống một mình?"
Nhân hỏi
"Ừm, sống một mình"
"Trong nhà có thuốc không?"
"Không biết, thường tôi hay trữ thuốc ở trong nhà"
Ngọc Nhi lại vừa run rẩy vừa nói
"Trụ nổi không? Tôi chạy về nhà lát rồi mang thuốc lên cho cậu"
"Gì?"
Ngọc Nhi tròn mắt nhìn Nghĩa Nhân
"Thôi khỏi đi tôi tự lo được, làm phiền cậu rồi. Với lại có thuốc mà không cần mua thêm đâu"
Cô vừa nói vừa cố gắng đẩy cậu ra khỏi cổng
"Người thì nóng như lò bát quái mà bày đặt"
Cậu nói xong thì kéo cô vào trong
"Gì vậy thả ra coi?"
Cô hốt hoảng giãy dụa tay đấm vào lưng cậu. Nhưng lực tay lúc này có vẻ không ổn vì cô đang bị sốt
"Chìa khoá?"
"Ngọc Nhi"
"T-túi áo"
Cô cố gắng nói
Mở cửa nhà ra cậu kéo cô lên sofa, rồi hỏi
"Thuốc ở đâu?"
"Ở chỗ kia"
Ngọc Nhi cố gắng chỉ qua chỗ để thuốc sau đó thì sụp nguồn hẳn
Cậu đi lấy thuốc và lấy cho cô ít nước ấm vì chưa từng vào nhà nên lấy khá lâu
"Ngọc Nhi"
Cậu lay người cô
"Nhi"
Đến lần thứ 2 cô vẫn nằm yên bất động ở đó
"Sao mà khổ vậy trời?"
Cậu bắt đầu đỡ người cô dựa vào thành sofa sau đó cố đút thuốc
"Đắng"
Cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng đôi mắt kia cứ nhắm nghiền lại không chịu mở ra nhìn người phía trước đang cảm thấy khổ sở như thế nào
"Ngọc Nhi tỉnh dậy đi nhìn tôi này?"
Cậu dùng tay vỗ nhẹ lên mặt cô
"Tch.."
Tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên
"Sao con chưa về?"
"Dạ, đợi con xíu ở đây đông người quá"
"Ừ, lo tranh thủ về đi"
"Dạ, con biết rồi"
Nói xong mẹ cậu cúp máy
"Ngọc Nhi, ráng nằm ở đó chút tôi chạy về nhà xong lên lại"
Cô hơi nhíu mày có vẻ như bản thân đã nhận thức được mọi thứ xung quanh
'Cái gì lên lại?'
Cô tự hỏi bản thân mình, đôi mắt dần mở to ra nhìn cảnh vật xung quanh
'Nhà? Sao mình về được?'
Đôi môi coi mấp máy như muốn nói gì đó những không thể. Ngọc Nhi bắt đầu xâu chuỗi lại những sự kiện từ lúc cô ra khỏi nhà đến giờ
'Nghĩa Nhân..'
Cô bừng tỉnh dùng hết sức bình sinh để bật dậy chạy ra ngoài. Ra tới cổng cô chỉ thấy cửa cổng được gài, xe của người kia thì cũng biến mất
'Chắc là về rồi'
Cô cảm thấy bắt đầu choáng váng vì hành động vừa rồi của mình, cô cố gắng bước vào nhà tìm cái kính cận của bản thân. Đeo kính vào thì đập vào mắt cô là thuốc men để trên bàn còn có sẵn 1 bình nước ấm ở đó, nhìn kỹ thì trên bàn cũng có giấy note để lại
'Những thứ này tôi để sẵn, cậu ở yên đó chút tôi quay lại'
...
"Mẹ, con mới về"
Tay xách bịch đồ người cậu thì ướt nhẹp đến nón bảo hiểm cũng chưa tháo ra
"Con đi không mặc áo mưa hả?"
Mẹ của cậu đi tới lấy khăn cho cậu
"Con con đi lên đây chút lát quay lại liền. Mà có thể tối nay con ngủ nhà Văn Hưng á nha"
Cậu đưa vội bịch đồ cho mẹ xong quay đầu lấy xe đi mất hút
"Trời ơi trời, đi đâu vậy? Mưa gió mà đi đâu cái thằng này.."
Mẹ của cậu bất lực nói xong bà cũng quay vào trong
...
"Alo Hưng"
"Hả?"
"Có gì tối nay qua nhà ngủ ké nha, có gì để cửa"
"Sao vậy? Cãi nhau hả?"
"Không có, tại đang có việc. Nếu mệt thì ngủ trước đi có gì tôi gọi"
"Ok"
...
Ngọc Nhi đang nằm trùm chăn trên sofa đợi Nghĩa Nhân tới. Cô nghĩ chắc cậu ta nói vậy cho bản thân mình yên tâm chứ thực chất không đến. Nghĩ rồi cô quấn mền nhỏ lại bước ra ngoài định khoá cổng thì thấy cậu chạy đến. Ngọc Nhi hơi giật mình chạy tới mở cổng cho cậu
"Bệnh hoạn thì chạy ra đây làm gì?"
Ngọc Nhi thở dài, nhỏ giọng nói
"Không sao, tôi dán hạ sốt nên cũng đỡ"
"Vào trong lẹ đi"
"Biết rồi"
...
"Sao cậu đối tốt với tôi vậy?"
Cô hỏi
"Chúng ta mới biết nhau chưa đầy 1 tháng"
"Thì sao? Thấy người hoạn nạn không được giúp đỡ à?"
Cậu vừa nói vừa đổ bịch cháo ra tô
"Ăn đi rồi uống lại thuốc, nhà gì mà toàn mì tôm không có nổi 1 bịch cháo gói nữa"
Ngọc Nhi nhìn Nghĩa Nhân rồi lại nhìn xuống tô cháo nóng hổi, khói đang bay nghi ngút kia
Cô thở dài
Cậu nói tiếp
"Tôi không biết chăm sóc người khác"
"Tôi biết"
"Ừm"
Cậu gãi đầu ngại ngùng
"Thấy bộ dạng có hơi lúng túng là hiểu rồi"
"Hơ.."
"Với lại thấy cậu cũng hành động theo bản năng"
"..."
"Ăn đi"
Cậu đẩy tô cháo tới
"Sao vậy, nói đúng quá à?"
Cô cười nhẹ nhìn cậu
"Ừm, cậu ăn xong thì tôi về có gì mai tôi lại tới thăm"
"Giờ này 21h30 rồi.."
"Tôi biết bạn tôi có chờ cửa"
Vừa dứt câu thì tiếng chuông điện thoại reo lên
"Nhân"
"Sao?"
"Nhà tao có chuyện nên phải vào thành phố X"
"WTF"
"Rồi tối nay tao ngủ ở đâu?"
"Có gì ráng về nhà đi hoặc thuê khách sạn thiếu tiền bảo tao"
"Không có mang căn cước"
"Có định danh điện tử mà"
"Không dùng được thuê khách sạn phải đưa căn cước mà?"
Cậu bắt đầu hoảng
"Clm, giờ nhà tao đi rồi"
"Tch.. Vậy lo nhà mày đi"
"Ừm, chúc may mắn"
"Ok"
...
"Ổn không?"
Ngọc Nhi vừa ăn cháo vừa nói
"Bất ổn"
"Không ngại thì ngủ ở sofa nhà tôi cũng được sáng mai rồi hẳn về"
"Ổn không?"
"Ổn tôi ngủ trên gác"
"Ồ.."
"Mà cậu không ăn à?"
"Có ăn bánh mì trên đường đi rồi"
"..."
...
"Cậu có thể vào phòng này lấy đồ"
Cô vừa nói vừa dẫn cậu vào phòng
"Cầu thang chỗ này là dẫn lên gác chỗ tôi ngủ"
Cô chỉ
"Sao cậu không dùng trên gác làm nơi chứa đồ?"
Cậu hỏi
"Tại quen rồi, phòng này là phòng ngủ mẹ tôi, tôi không muốn sử dụng lại nên làm phòng chứa đồ"
Nói là phòng chứa đồ nhưng ở đây vẫn gọn gàng ngăn nắp được chia ra nhiều tủ để đựng đồ hơn nữa còn có sofa và tivi
"Nếu cậu ngủ sofa sợ lạnh thì vào phòng này cũng được dù sao thì ở đây cũng tiện nghi hơn"
"Thôi, tôi ngủ ở ngoài là được"
Nói rồi cậu lấy 1 cái gối và 1 cái mền ra sofa
"Tối có cần gì thì ra bếp, hoặc lạnh quá có thể vào phòng chứa đồ này"
"Cảm ơn"
...
"Mà cậu đi mua đồ hả?"
"Ừ, đi chợ cho mẹ"
"Ừm.."
Nói cả hai tiếp tục đi cùng nhau không ai nói với ai câu nào cho tới lúc thanh toán
"Cậu thanh toán đi, còn tôi về đây"
Ngọc Nhi cười nhẹ rồi vẫy tay chào cậu lúc định xoay người rời đi thì cậu nắm tay cô lại
"Tôi chở cậu về"
"Không có nón bảo hiểm sao mà đi?"
"Tôi có mang thêm 1 cái"
"Ò.. Vậy cảm ơn"
"Nhưng mà.."
"Nhưng mà sao?"
Cậu hỏi
"Sao tự dưng mang hai nón vậy bộ tính chở ai hả?"
"Không"
Cậu lắc đầu
"Mang phòng hờ có gặp trường hợp như này thì giúp thôi"
Nhân cười cười nhìn cô
"Ai ngờ đâu cậu lại là người đầu tiên được giúp"
Ngọc Nhi gãi đầu ngại ngùng sau đó ngước lên nhìn cậu thì thấy cậu đang thanh toán số hàng mới mua
...
"Xong rồi đi thôi"
Nghĩa Nhân vừa nói vừa lay người cô
"Sao người cậu nóng vậy?"
Cô khẽ run
"Chắc sốt rồi"
"Tch.. Mau ra xe đi, có mang ô không?"
"Có, để bên kia"
Cô vừa nói vừa co rúm người lại toàn thân lại bị luồng khí lạnh của máy lạnh phả vào làm cho bản thân run lên một đợt
"Đi"
Cậu vừa nói vừa kéo tay cô đi ra khỏi cửa hàng. Một tay vừa bung ô một tay thì xách bịch đồ
"Đứng đây đợi tôi qua"
Nói xong cậu đưa ô cho cô cầm rồi đi ra dắt xe
...
"Để tôi đội giúp cho"
Anh vừa nói vừa cầm nón bảo hiểm đội cho cô
"Đưa ô đây, chui vào áo mưa đi"
Cô gật gật đầu không biết do bản thân bị sốt hay do nhiệt độ bên trong áo mưa như vậy nhưng khi chui vào cô cảm thấy ấm áp hơn hẳn
"Nếu mệt thì có thể dựa"
Cậu vừa nói vừa nổ máy chạy đi
"Cảm ơn"
...
Về đến nhà Ngọc Nhi run rẩy mở cổng bước vào trong
"Cảm ơn cậu"
Nói xong cô đang đóng cổng lại thì có một bàn tay chạm vào cổng ngăn lại
"Cậu sống một mình?"
Nhân hỏi
"Ừm, sống một mình"
"Trong nhà có thuốc không?"
"Không biết, thường tôi hay trữ thuốc ở trong nhà"
Ngọc Nhi lại vừa run rẩy vừa nói
"Trụ nổi không? Tôi chạy về nhà lát rồi mang thuốc lên cho cậu"
"Gì?"
Ngọc Nhi tròn mắt nhìn Nghĩa Nhân
"Thôi khỏi đi tôi tự lo được, làm phiền cậu rồi. Với lại có thuốc mà không cần mua thêm đâu"
Cô vừa nói vừa cố gắng đẩy cậu ra khỏi cổng
"Người thì nóng như lò bát quái mà bày đặt"
Cậu nói xong thì kéo cô vào trong
"Gì vậy thả ra coi?"
Cô hốt hoảng giãy dụa tay đấm vào lưng cậu. Nhưng lực tay lúc này có vẻ không ổn vì cô đang bị sốt
"Chìa khoá?"
"Ngọc Nhi"
"T-túi áo"
Cô cố gắng nói
Mở cửa nhà ra cậu kéo cô lên sofa, rồi hỏi
"Thuốc ở đâu?"
"Ở chỗ kia"
Ngọc Nhi cố gắng chỉ qua chỗ để thuốc sau đó thì sụp nguồn hẳn
Cậu đi lấy thuốc và lấy cho cô ít nước ấm vì chưa từng vào nhà nên lấy khá lâu
"Ngọc Nhi"
Cậu lay người cô
"Nhi"
Đến lần thứ 2 cô vẫn nằm yên bất động ở đó
"Sao mà khổ vậy trời?"
Cậu bắt đầu đỡ người cô dựa vào thành sofa sau đó cố đút thuốc
"Đắng"
Cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng đôi mắt kia cứ nhắm nghiền lại không chịu mở ra nhìn người phía trước đang cảm thấy khổ sở như thế nào
"Ngọc Nhi tỉnh dậy đi nhìn tôi này?"
Cậu dùng tay vỗ nhẹ lên mặt cô
"Tch.."
Tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên
"Sao con chưa về?"
"Dạ, đợi con xíu ở đây đông người quá"
"Ừ, lo tranh thủ về đi"
"Dạ, con biết rồi"
Nói xong mẹ cậu cúp máy
"Ngọc Nhi, ráng nằm ở đó chút tôi chạy về nhà xong lên lại"
Cô hơi nhíu mày có vẻ như bản thân đã nhận thức được mọi thứ xung quanh
'Cái gì lên lại?'
Cô tự hỏi bản thân mình, đôi mắt dần mở to ra nhìn cảnh vật xung quanh
'Nhà? Sao mình về được?'
Đôi môi coi mấp máy như muốn nói gì đó những không thể. Ngọc Nhi bắt đầu xâu chuỗi lại những sự kiện từ lúc cô ra khỏi nhà đến giờ
'Nghĩa Nhân..'
Cô bừng tỉnh dùng hết sức bình sinh để bật dậy chạy ra ngoài. Ra tới cổng cô chỉ thấy cửa cổng được gài, xe của người kia thì cũng biến mất
'Chắc là về rồi'
Cô cảm thấy bắt đầu choáng váng vì hành động vừa rồi của mình, cô cố gắng bước vào nhà tìm cái kính cận của bản thân. Đeo kính vào thì đập vào mắt cô là thuốc men để trên bàn còn có sẵn 1 bình nước ấm ở đó, nhìn kỹ thì trên bàn cũng có giấy note để lại
'Những thứ này tôi để sẵn, cậu ở yên đó chút tôi quay lại'
...
"Mẹ, con mới về"
Tay xách bịch đồ người cậu thì ướt nhẹp đến nón bảo hiểm cũng chưa tháo ra
"Con đi không mặc áo mưa hả?"
Mẹ của cậu đi tới lấy khăn cho cậu
"Con con đi lên đây chút lát quay lại liền. Mà có thể tối nay con ngủ nhà Văn Hưng á nha"
Cậu đưa vội bịch đồ cho mẹ xong quay đầu lấy xe đi mất hút
"Trời ơi trời, đi đâu vậy? Mưa gió mà đi đâu cái thằng này.."
Mẹ của cậu bất lực nói xong bà cũng quay vào trong
...
"Alo Hưng"
"Hả?"
"Có gì tối nay qua nhà ngủ ké nha, có gì để cửa"
"Sao vậy? Cãi nhau hả?"
"Không có, tại đang có việc. Nếu mệt thì ngủ trước đi có gì tôi gọi"
"Ok"
...
Ngọc Nhi đang nằm trùm chăn trên sofa đợi Nghĩa Nhân tới. Cô nghĩ chắc cậu ta nói vậy cho bản thân mình yên tâm chứ thực chất không đến. Nghĩ rồi cô quấn mền nhỏ lại bước ra ngoài định khoá cổng thì thấy cậu chạy đến. Ngọc Nhi hơi giật mình chạy tới mở cổng cho cậu
"Bệnh hoạn thì chạy ra đây làm gì?"
Ngọc Nhi thở dài, nhỏ giọng nói
"Không sao, tôi dán hạ sốt nên cũng đỡ"
"Vào trong lẹ đi"
"Biết rồi"
...
"Sao cậu đối tốt với tôi vậy?"
Cô hỏi
"Chúng ta mới biết nhau chưa đầy 1 tháng"
"Thì sao? Thấy người hoạn nạn không được giúp đỡ à?"
Cậu vừa nói vừa đổ bịch cháo ra tô
"Ăn đi rồi uống lại thuốc, nhà gì mà toàn mì tôm không có nổi 1 bịch cháo gói nữa"
Ngọc Nhi nhìn Nghĩa Nhân rồi lại nhìn xuống tô cháo nóng hổi, khói đang bay nghi ngút kia
Cô thở dài
Cậu nói tiếp
"Tôi không biết chăm sóc người khác"
"Tôi biết"
"Ừm"
Cậu gãi đầu ngại ngùng
"Thấy bộ dạng có hơi lúng túng là hiểu rồi"
"Hơ.."
"Với lại thấy cậu cũng hành động theo bản năng"
"..."
"Ăn đi"
Cậu đẩy tô cháo tới
"Sao vậy, nói đúng quá à?"
Cô cười nhẹ nhìn cậu
"Ừm, cậu ăn xong thì tôi về có gì mai tôi lại tới thăm"
"Giờ này 21h30 rồi.."
"Tôi biết bạn tôi có chờ cửa"
Vừa dứt câu thì tiếng chuông điện thoại reo lên
"Nhân"
"Sao?"
"Nhà tao có chuyện nên phải vào thành phố X"
"WTF"
"Rồi tối nay tao ngủ ở đâu?"
"Có gì ráng về nhà đi hoặc thuê khách sạn thiếu tiền bảo tao"
"Không có mang căn cước"
"Có định danh điện tử mà"
"Không dùng được thuê khách sạn phải đưa căn cước mà?"
Cậu bắt đầu hoảng
"Clm, giờ nhà tao đi rồi"
"Tch.. Vậy lo nhà mày đi"
"Ừm, chúc may mắn"
"Ok"
...
"Ổn không?"
Ngọc Nhi vừa ăn cháo vừa nói
"Bất ổn"
"Không ngại thì ngủ ở sofa nhà tôi cũng được sáng mai rồi hẳn về"
"Ổn không?"
"Ổn tôi ngủ trên gác"
"Ồ.."
"Mà cậu không ăn à?"
"Có ăn bánh mì trên đường đi rồi"
"..."
...
"Cậu có thể vào phòng này lấy đồ"
Cô vừa nói vừa dẫn cậu vào phòng
"Cầu thang chỗ này là dẫn lên gác chỗ tôi ngủ"
Cô chỉ
"Sao cậu không dùng trên gác làm nơi chứa đồ?"
Cậu hỏi
"Tại quen rồi, phòng này là phòng ngủ mẹ tôi, tôi không muốn sử dụng lại nên làm phòng chứa đồ"
Nói là phòng chứa đồ nhưng ở đây vẫn gọn gàng ngăn nắp được chia ra nhiều tủ để đựng đồ hơn nữa còn có sofa và tivi
"Nếu cậu ngủ sofa sợ lạnh thì vào phòng này cũng được dù sao thì ở đây cũng tiện nghi hơn"
"Thôi, tôi ngủ ở ngoài là được"
Nói rồi cậu lấy 1 cái gối và 1 cái mền ra sofa
"Tối có cần gì thì ra bếp, hoặc lạnh quá có thể vào phòng chứa đồ này"
"Cảm ơn"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.