Chương 2: Anh Trai - Em Trai
Tư Vương
27/07/2021
“Đại Minh! Tiểu Minh! Xuống ăn sáng nào hai đứa!”
Gia đình của Nhật Minh và Nguyệt Minh là một gia đình ba người. Vì ba đã mất sớm nên hai anh em đã sống cùng mẹ. Tuy không hoàn hảo như những gia đình bình thường khác, nhưng đối với ba mẹ con họ, hiện tại vui vẻ thì cuộc sống mới vui vẻ. Thế nên họ đã sống vui vẻ hết mức có thể, để mang đến sự hạnh phúc cho những người thân mà họ yêu thương.
Tuy ba mất từ sớm, nhưng vì nhà ngoại là nhà khá giả, và mẹ Hương đã được thừa kế từ ông bà ngoại một khách sạn bốn sao, nên cuộc sống của ba mẹ con không gặp khó khăn về tài chính. Mẹ Hương là một người phụ nữa giỏi giang, và cũng rất mạnh mẽ. Một mình mẹ có thể quản lý cả một khách sạn, và có thể nuôi nấng hai cậu con trai nên người như ngày hôm nay. Cả Nhật Minh và Nguyệt Minh đều cố gắng học thật giỏi, và sống thật tốt để mẹ không phải lo lắng
Nhật Minh vẫn còn mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài vươn vai đi xuống cầu thang. Mẹ Hương vừa dọn bữa sáng vừa ngước lên nhìn, nở nụ cười dịu dàng trêu chọc cậu con trai lớn: “Nhóc lớn! Sắp tốt nghiệp đại học rồi mà sao còn trẻ con thế hả? Lại còn ngủ nướng nữa. Phải dậy sớm phụ mẹ mới đúng chứ. Mẹ chiều quá rồi đâm ra lười biếng phải không?”
Nhật Minh nở một nụ cười tinh nghịch, đi đến ôm mẹ từ phía sau, giở giọng nũng nịu: “Con xin lỗi mẹ. Lâu rồi không được ngủ nhiều như vậy nên thích lắm ạ. Không muốn thức dậy luôn.”
Mẹ Hương vẫn luôn tay bày biện bữa sáng thật đẹp, miệng thì nói giọng lo lắng: “Ừm. Thuốc bổ mẹ mua nhớ uống đấy, phải lo giữ gìn sức khoẻ. Đổ bệnh mẹ lại lo, biết không?”
Nhật Minh vùi đầu vào hõm vai của mẹ, dịu dàng nói: “Con biết rồi. Cảm ơn mẹ nhiều lắm, mẹ yêu của con.”
“Thôi được rồi đừng nịnh mẹ nữa. Nhưng sao nhóc nhỏ lâu xuống thế? Con lên xem em đã dậy chưa?” – Mẹ Hương thúc Nhật Minh.
Nhật Minh lại đi trở lên lầu, tìm đến phòng Nguyệt Minh, cậu em trai bé nhỏ đáng yêu của anh. Mở cửa phòng, thấy Nguyệt Minh vẫn còn nằm nướng trên giường, còn chưa chịu thức dậy, anh lại nở một nụ cười ấm áp. Mẹ nói là anh còn trẻ con. Và đây nữa này! Cả cậu con trai nhỏ của mẹ cũng chưa chịu lớn.
Anh đi đến bên giường, nhẹ nhàng đưa tay lay cái người vẫn còn lười biếng cuộn tròn trong chăn: “Nhóc nhỏ ơi! Sáng rồi, thức dậy ăn sáng còn đi học.”
Người trong chăn bị đánh thức có phần hơi khó chịu, bộ dáng hiện giờ trông cực kỳ giống một chú mèo lười biếng ham ngủ, giở giọng nũng nịu với cái người vừa đánh thức mình: “Em không ăn sáng được không? Em muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Không được. Bữa ăn sáng rất quan trọng, em không được bỏ bữa sáng. Em mau thức dậy đi, mẹ đang chờ đấy. Em phải ăn sáng cùng với anh nữa chứ!” – Anh lay cậu mạnh hơn, nói giọng chiều chuộng dỗ dành như nói với con nít.
Người trong chăn nằm im một lúc. Nghe câu nói cuối cùng của anh, cậu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra, ngái ngủ mở một mắt nhìn người trước mặt. Cậu lười biếng ngồi dậy, tiếp tục nhõng nhẽo với anh trai: “Tối qua em học bài khuya lắm đó. Lại còn dầm mưa với ai kia nên có hơi đau đầu nữa. Thức dậy không nổi.”
Nhật Minh đột nhiên trở nét mặt sang lo lắng: “Sao? Tại dầm mưa nên em bị cảm rồi hả? Em có sao không? Có sốt không? Đã uống thuốc chưa? Sao không nói cho anh biết?”
Nguyệt Minh còn chưa kịp tỉnh ngủ, đã bị anh lay người cho đến quay cuồng: “Em không sao. Em đã uống thuốc rồi, chỉ hơi đau đầu vì thức khuya thôi. Anh đừng lo. Còn anh thì sao, vẫn ổn chứ?”
“Anh trai siêu nhân của em thì bị gì được chứ? Anh vẫn khoẻ. Quan trọng là em đấy! Không sao thật chứ?”
Nhật Minh vẫn không thể yên tâm được. Em trai bảo bối của anh kêu là đau đầu, thì làm sao mà anh lại không lo lắng được chứ. Anh đưa tay lên sờ trán Nguyệt Minh, rồi lại sờ xuống má, kiểm tra xem cậu có sốt không. Rồi lại tiếp tục làm những bước kiểm tra sơ bộ như kiểm tra mắt, lưỡi, rồi cổ họng. Làm Nguyệt Minh cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng lại cũng thấy rất vui, cũng có phần buồn cười, vì ít khi nào cậu có cơ hội nhìn thấy người anh trai chững chạc của cậu lại tỏ ra bối rối như vậy.
“Em biết anh sẽ trở thành một bác sĩ giỏi. Anh không cần phải lấy em làm mẫu thực tập đâu.” – Cậu trêu chọc anh.
“Nhóc con còn dám trêu anh hả? Không sao thì được rồi. Nếu có khó chịu chỗ nào thì phải nói với anh ngay đấy, biết chưa? Em cũng biết anh trai của em là một bác sĩ giỏi mà. Nhanh đi còn xuống nhà ăn sáng, mẹ đang đợi đấy. Ăn sáng xong anh sẽ lấy thuốc cho em uống.” – Anh nhéo má cậu một cái, mỉm cười ngọt ngào, sao em trai của anh lại đáng yêu đến thế này chứ.
...
“Tiểu Minh con có sao không đấy?” – Đang dùng bữa sáng, mẹ Hương đột nhiên bỏ đũa xuống, nhìn Nguyệt Minh với ánh mắt đầy lo lắng – “Sao sáng nay lại dậy trễ thế?”
“Dạ con không sao đâu mẹ. Chỉ là tối qua học bài khuya thôi ạ.” – Nguyệt Minh cười tinh nghịch trấn an mẹ, cậu không muốn để mẹ phải lo lắng.
“Em ấy chỉ nhõng nhẽo thôi mẹ à. Không có chuyện gì đâu. Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Mẹ không phải lo lắng cho tụi con đâu ạ.” – Nhật Minh cũng phụ hoạ theo em mình.
“Ừm. Không có gì là được rồi. Mẹ chỉ lo là hôm qua con mắc mưa rồi lại đổ bệnh thôi. Năm cuối cấp rồi nên học nhiều quá hả? Chỉ mới đầu năm học thôi mà. Hai bảo bối của mẹ vất vả quá. Phải ăn nhiều vào. Uống thuốc bổ nữa. Mới khoẻ được có biết chưa hả?” – Mẹ Hương vẫn không thể nào không lo lắng cho hai bảo bối trong nhà được. Hai cậu chính là tài sản quý giá nhất của mẹ.
“Con đến trường đây ạ. Hôm nay con phải gặp giảng viên hỏi một số vấn đề về báo cáo tốt nghiệp nên phải đi sớm một chút. À Tiểu Minh, đây là thuốc bổ anh đặc biệt lấy cho em đấy, em uống đi nhé. Uống một liều thôi là năng lượng tràn trề luôn.” – Nhật Minh nháy mắt với Nguyệt Minh một cái, nói rồi đưa liều thuốc mà lúc nãy anh đã trở về phòng lấy cho cậu, rồi cầm ba-lô đứng dậy đi trước. Và anh cũng không quên đưa tay xoa đầu cậu em trai bé nhỏ của mình.
Đây là thói quen mỗi sáng của anh, và ngay sau đó anh sẽ luôn nhận lại được một câu cằn nhằn từ chủ nhân của cái đầu xù trong lòng bàn tay: “Anh đừng làm vậy nữa, sẽ làm rối tóc của em mất.” – Tuy lúc nào cũng cằn nhằn anh như vậy, và dù biết là sáng nào anh cũng sẽ làm điều này, nhưng Nguyệt Minh lại không có ý muốn tránh né. Và cậu thích anh cậu làm như vậy.
Nguyệt Minh rất thích mỗi buổi sáng ở nhà như thế này. Được ăn sáng cùng với mẹ và anh trai. Anh cậu học đại học ngành Y, vốn đã phải học rất nhiều. Và bây giờ thì đang chuẩn bị tốt nghiệp, nên lại càng bận hơn trước, có những ngày phải đến nửa đêm mới về nhà, vì anh phải học nhóm rất muộn. Cậu thích mỗi buổi sáng, bởi vì mỗi buổi sáng cậu đều được gặp anh trai. Anh dù có muộn thế nào vẫn luôn cố gắng về nhà, dù đêm có ngủ muộn thì sáng vẫn thức dậy sớm để ăn sáng cùng mẹ và cậu. Có hôm không có tiết học buổi sáng, anh vẫn thức dậy ăn sáng cùng cậu, gặp cậu nói chuyện vài câu, rồi sau đó lại lên phòng ngủ tiếp. Hay có những ngày anh phải trực đêm ở bệnh viện, thì sáng sớm anh vẫn sẽ về nhà. Anh luôn nuông chiều cậu, chỉ cần là cậu muốn, thì anh luôn làm cho cậu, luôn mua cho cậu, mà không có một lời phàn nàn nào. Anh cũng rất chịu khó chỉ cậu làm bài tập mỗi khi cậu không biết, nhiều lúc đang làm bài thì cậu lại ngủ gật, và anh đã làm luôn bài dùm cho cậu. Nhũng lúc cậu buồn, dù cậu không muốn nói hay muốn giấu đi, không thể hiện ra bên ngoài, nhưng anh vẫn luôn là người phát hiện đầu tiên. Anh luôn ở bên cạnh an ủi cậu những lúc như vậy. Luôn cố gắng làm cho cậu thoải mái hết mức có thể.
Nhật Minh cũng rất thích những buổi sáng như thế này. Nên anh dù có bận thế nào, có muộn thế nào anh cũng từ chối những lời mời ngủ lại nhà bạn và đi về nhà. Vì anh muốn gặp mẹ, và rất muốn gặp cậu em trai đáng yêu của mình. Một ngày không trêu chọc được cậu nhóc nhỏ này là anh cảm thấy rất buồn. Anh muốn gặp cậu để xem coi cậu vui hay buồn. Đi học hay chơi cùng bạn bè có gặp khó khăn gì hay không. Vì sức khoẻ cậu từ nhỏ đã không được tốt nên anh luôn muốn nhìn thấy cậu, để xem cậu có khoẻ hay không, có bị thương ở đâu hay không. Có những ngày anh chỉ có thể nhìn thấy cậu một chút vào buổi sáng, vì anh phải học đến khuya mới về nhà, lúc đó thì cậu đã ngủ rồi, anh sợ làm cậu thức giấc nên không dám tìm cậu. Những đêm như vậy anh luôn mong trời hãy mau sáng, để anh có thể được trò chuyện cùng với cậu em trai bé bỏng của mình. Vì mẹ đã luôn phải bận rộn để nuôi hai anh em từ khi còn nhỏ, và anh lớn hơn Nguyệt Minh đến tận bảy tuổi, nên hầu như là lúc Nguyệt Minh còn nhỏ, anh đã phải trông em ấy để cho mẹ đi làm, vì ba đã mất lúc Nguyệt Minh chỉ mới hai tuổi. Vì từ nhỏ đã ở cạnh nhau như hình với bóng, nên hai anh em vô cùng thân thiết, và rất yêu thương nhau. Vì Nguyệt Minh rất ngoan, và vẻ ngoài rất đáng yêu, từ nhỏ đã nhỏ nhắn, trắng trẻo như cục bột, nên anh rất thương em ấy. Từ lúc còn nhỏ anh đã cảm thấy em ấy rất mong manh, làm anh luôn có cảm giác muốn bảo vệ, muốn che chở em ấy. Anh thật sự rất thương em trai của mình.
Gia đình của Nhật Minh và Nguyệt Minh là một gia đình ba người. Vì ba đã mất sớm nên hai anh em đã sống cùng mẹ. Tuy không hoàn hảo như những gia đình bình thường khác, nhưng đối với ba mẹ con họ, hiện tại vui vẻ thì cuộc sống mới vui vẻ. Thế nên họ đã sống vui vẻ hết mức có thể, để mang đến sự hạnh phúc cho những người thân mà họ yêu thương.
Tuy ba mất từ sớm, nhưng vì nhà ngoại là nhà khá giả, và mẹ Hương đã được thừa kế từ ông bà ngoại một khách sạn bốn sao, nên cuộc sống của ba mẹ con không gặp khó khăn về tài chính. Mẹ Hương là một người phụ nữa giỏi giang, và cũng rất mạnh mẽ. Một mình mẹ có thể quản lý cả một khách sạn, và có thể nuôi nấng hai cậu con trai nên người như ngày hôm nay. Cả Nhật Minh và Nguyệt Minh đều cố gắng học thật giỏi, và sống thật tốt để mẹ không phải lo lắng
Nhật Minh vẫn còn mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài vươn vai đi xuống cầu thang. Mẹ Hương vừa dọn bữa sáng vừa ngước lên nhìn, nở nụ cười dịu dàng trêu chọc cậu con trai lớn: “Nhóc lớn! Sắp tốt nghiệp đại học rồi mà sao còn trẻ con thế hả? Lại còn ngủ nướng nữa. Phải dậy sớm phụ mẹ mới đúng chứ. Mẹ chiều quá rồi đâm ra lười biếng phải không?”
Nhật Minh nở một nụ cười tinh nghịch, đi đến ôm mẹ từ phía sau, giở giọng nũng nịu: “Con xin lỗi mẹ. Lâu rồi không được ngủ nhiều như vậy nên thích lắm ạ. Không muốn thức dậy luôn.”
Mẹ Hương vẫn luôn tay bày biện bữa sáng thật đẹp, miệng thì nói giọng lo lắng: “Ừm. Thuốc bổ mẹ mua nhớ uống đấy, phải lo giữ gìn sức khoẻ. Đổ bệnh mẹ lại lo, biết không?”
Nhật Minh vùi đầu vào hõm vai của mẹ, dịu dàng nói: “Con biết rồi. Cảm ơn mẹ nhiều lắm, mẹ yêu của con.”
“Thôi được rồi đừng nịnh mẹ nữa. Nhưng sao nhóc nhỏ lâu xuống thế? Con lên xem em đã dậy chưa?” – Mẹ Hương thúc Nhật Minh.
Nhật Minh lại đi trở lên lầu, tìm đến phòng Nguyệt Minh, cậu em trai bé nhỏ đáng yêu của anh. Mở cửa phòng, thấy Nguyệt Minh vẫn còn nằm nướng trên giường, còn chưa chịu thức dậy, anh lại nở một nụ cười ấm áp. Mẹ nói là anh còn trẻ con. Và đây nữa này! Cả cậu con trai nhỏ của mẹ cũng chưa chịu lớn.
Anh đi đến bên giường, nhẹ nhàng đưa tay lay cái người vẫn còn lười biếng cuộn tròn trong chăn: “Nhóc nhỏ ơi! Sáng rồi, thức dậy ăn sáng còn đi học.”
Người trong chăn bị đánh thức có phần hơi khó chịu, bộ dáng hiện giờ trông cực kỳ giống một chú mèo lười biếng ham ngủ, giở giọng nũng nịu với cái người vừa đánh thức mình: “Em không ăn sáng được không? Em muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Không được. Bữa ăn sáng rất quan trọng, em không được bỏ bữa sáng. Em mau thức dậy đi, mẹ đang chờ đấy. Em phải ăn sáng cùng với anh nữa chứ!” – Anh lay cậu mạnh hơn, nói giọng chiều chuộng dỗ dành như nói với con nít.
Người trong chăn nằm im một lúc. Nghe câu nói cuối cùng của anh, cậu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra, ngái ngủ mở một mắt nhìn người trước mặt. Cậu lười biếng ngồi dậy, tiếp tục nhõng nhẽo với anh trai: “Tối qua em học bài khuya lắm đó. Lại còn dầm mưa với ai kia nên có hơi đau đầu nữa. Thức dậy không nổi.”
Nhật Minh đột nhiên trở nét mặt sang lo lắng: “Sao? Tại dầm mưa nên em bị cảm rồi hả? Em có sao không? Có sốt không? Đã uống thuốc chưa? Sao không nói cho anh biết?”
Nguyệt Minh còn chưa kịp tỉnh ngủ, đã bị anh lay người cho đến quay cuồng: “Em không sao. Em đã uống thuốc rồi, chỉ hơi đau đầu vì thức khuya thôi. Anh đừng lo. Còn anh thì sao, vẫn ổn chứ?”
“Anh trai siêu nhân của em thì bị gì được chứ? Anh vẫn khoẻ. Quan trọng là em đấy! Không sao thật chứ?”
Nhật Minh vẫn không thể yên tâm được. Em trai bảo bối của anh kêu là đau đầu, thì làm sao mà anh lại không lo lắng được chứ. Anh đưa tay lên sờ trán Nguyệt Minh, rồi lại sờ xuống má, kiểm tra xem cậu có sốt không. Rồi lại tiếp tục làm những bước kiểm tra sơ bộ như kiểm tra mắt, lưỡi, rồi cổ họng. Làm Nguyệt Minh cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng lại cũng thấy rất vui, cũng có phần buồn cười, vì ít khi nào cậu có cơ hội nhìn thấy người anh trai chững chạc của cậu lại tỏ ra bối rối như vậy.
“Em biết anh sẽ trở thành một bác sĩ giỏi. Anh không cần phải lấy em làm mẫu thực tập đâu.” – Cậu trêu chọc anh.
“Nhóc con còn dám trêu anh hả? Không sao thì được rồi. Nếu có khó chịu chỗ nào thì phải nói với anh ngay đấy, biết chưa? Em cũng biết anh trai của em là một bác sĩ giỏi mà. Nhanh đi còn xuống nhà ăn sáng, mẹ đang đợi đấy. Ăn sáng xong anh sẽ lấy thuốc cho em uống.” – Anh nhéo má cậu một cái, mỉm cười ngọt ngào, sao em trai của anh lại đáng yêu đến thế này chứ.
...
“Tiểu Minh con có sao không đấy?” – Đang dùng bữa sáng, mẹ Hương đột nhiên bỏ đũa xuống, nhìn Nguyệt Minh với ánh mắt đầy lo lắng – “Sao sáng nay lại dậy trễ thế?”
“Dạ con không sao đâu mẹ. Chỉ là tối qua học bài khuya thôi ạ.” – Nguyệt Minh cười tinh nghịch trấn an mẹ, cậu không muốn để mẹ phải lo lắng.
“Em ấy chỉ nhõng nhẽo thôi mẹ à. Không có chuyện gì đâu. Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Mẹ không phải lo lắng cho tụi con đâu ạ.” – Nhật Minh cũng phụ hoạ theo em mình.
“Ừm. Không có gì là được rồi. Mẹ chỉ lo là hôm qua con mắc mưa rồi lại đổ bệnh thôi. Năm cuối cấp rồi nên học nhiều quá hả? Chỉ mới đầu năm học thôi mà. Hai bảo bối của mẹ vất vả quá. Phải ăn nhiều vào. Uống thuốc bổ nữa. Mới khoẻ được có biết chưa hả?” – Mẹ Hương vẫn không thể nào không lo lắng cho hai bảo bối trong nhà được. Hai cậu chính là tài sản quý giá nhất của mẹ.
“Con đến trường đây ạ. Hôm nay con phải gặp giảng viên hỏi một số vấn đề về báo cáo tốt nghiệp nên phải đi sớm một chút. À Tiểu Minh, đây là thuốc bổ anh đặc biệt lấy cho em đấy, em uống đi nhé. Uống một liều thôi là năng lượng tràn trề luôn.” – Nhật Minh nháy mắt với Nguyệt Minh một cái, nói rồi đưa liều thuốc mà lúc nãy anh đã trở về phòng lấy cho cậu, rồi cầm ba-lô đứng dậy đi trước. Và anh cũng không quên đưa tay xoa đầu cậu em trai bé nhỏ của mình.
Đây là thói quen mỗi sáng của anh, và ngay sau đó anh sẽ luôn nhận lại được một câu cằn nhằn từ chủ nhân của cái đầu xù trong lòng bàn tay: “Anh đừng làm vậy nữa, sẽ làm rối tóc của em mất.” – Tuy lúc nào cũng cằn nhằn anh như vậy, và dù biết là sáng nào anh cũng sẽ làm điều này, nhưng Nguyệt Minh lại không có ý muốn tránh né. Và cậu thích anh cậu làm như vậy.
Nguyệt Minh rất thích mỗi buổi sáng ở nhà như thế này. Được ăn sáng cùng với mẹ và anh trai. Anh cậu học đại học ngành Y, vốn đã phải học rất nhiều. Và bây giờ thì đang chuẩn bị tốt nghiệp, nên lại càng bận hơn trước, có những ngày phải đến nửa đêm mới về nhà, vì anh phải học nhóm rất muộn. Cậu thích mỗi buổi sáng, bởi vì mỗi buổi sáng cậu đều được gặp anh trai. Anh dù có muộn thế nào vẫn luôn cố gắng về nhà, dù đêm có ngủ muộn thì sáng vẫn thức dậy sớm để ăn sáng cùng mẹ và cậu. Có hôm không có tiết học buổi sáng, anh vẫn thức dậy ăn sáng cùng cậu, gặp cậu nói chuyện vài câu, rồi sau đó lại lên phòng ngủ tiếp. Hay có những ngày anh phải trực đêm ở bệnh viện, thì sáng sớm anh vẫn sẽ về nhà. Anh luôn nuông chiều cậu, chỉ cần là cậu muốn, thì anh luôn làm cho cậu, luôn mua cho cậu, mà không có một lời phàn nàn nào. Anh cũng rất chịu khó chỉ cậu làm bài tập mỗi khi cậu không biết, nhiều lúc đang làm bài thì cậu lại ngủ gật, và anh đã làm luôn bài dùm cho cậu. Nhũng lúc cậu buồn, dù cậu không muốn nói hay muốn giấu đi, không thể hiện ra bên ngoài, nhưng anh vẫn luôn là người phát hiện đầu tiên. Anh luôn ở bên cạnh an ủi cậu những lúc như vậy. Luôn cố gắng làm cho cậu thoải mái hết mức có thể.
Nhật Minh cũng rất thích những buổi sáng như thế này. Nên anh dù có bận thế nào, có muộn thế nào anh cũng từ chối những lời mời ngủ lại nhà bạn và đi về nhà. Vì anh muốn gặp mẹ, và rất muốn gặp cậu em trai đáng yêu của mình. Một ngày không trêu chọc được cậu nhóc nhỏ này là anh cảm thấy rất buồn. Anh muốn gặp cậu để xem coi cậu vui hay buồn. Đi học hay chơi cùng bạn bè có gặp khó khăn gì hay không. Vì sức khoẻ cậu từ nhỏ đã không được tốt nên anh luôn muốn nhìn thấy cậu, để xem cậu có khoẻ hay không, có bị thương ở đâu hay không. Có những ngày anh chỉ có thể nhìn thấy cậu một chút vào buổi sáng, vì anh phải học đến khuya mới về nhà, lúc đó thì cậu đã ngủ rồi, anh sợ làm cậu thức giấc nên không dám tìm cậu. Những đêm như vậy anh luôn mong trời hãy mau sáng, để anh có thể được trò chuyện cùng với cậu em trai bé bỏng của mình. Vì mẹ đã luôn phải bận rộn để nuôi hai anh em từ khi còn nhỏ, và anh lớn hơn Nguyệt Minh đến tận bảy tuổi, nên hầu như là lúc Nguyệt Minh còn nhỏ, anh đã phải trông em ấy để cho mẹ đi làm, vì ba đã mất lúc Nguyệt Minh chỉ mới hai tuổi. Vì từ nhỏ đã ở cạnh nhau như hình với bóng, nên hai anh em vô cùng thân thiết, và rất yêu thương nhau. Vì Nguyệt Minh rất ngoan, và vẻ ngoài rất đáng yêu, từ nhỏ đã nhỏ nhắn, trắng trẻo như cục bột, nên anh rất thương em ấy. Từ lúc còn nhỏ anh đã cảm thấy em ấy rất mong manh, làm anh luôn có cảm giác muốn bảo vệ, muốn che chở em ấy. Anh thật sự rất thương em trai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.