Chương 3: Nhật Minh
Tư Vương
27/07/2021
“Hey! Bác sĩ Lâm Nhật Minh!”
Nhật Minh đang là sinh viên năm cuối ngành Y. Là một sinh viên ưu tú của khoa. Thành tích học tập cao, điểm số luôn đứng trong top đầu của tất cả các môn. Nhiều lần được chọn làm đại diện của khoa đi giao lưu với các trường khác. Ngoại hình thì cao ráo, gương mặt bảnh trai. Tính tình lại tốt, quan hệ với mọi người cũng tốt. Bạn bè xung quanh đều rất thích anh, đặc biệt là các bạn nữ. Tuy chưa bao giờ cố tình nhưng anh lại luôn luôn thu hút ánh nhìn của các bạn nữ cùng lớp, và đương nhiên là cả những đàn em khoá dưới. Hầu hết con gái trong khoa đều nhận xét anh là người điềm đạm, tử tế. Tuy anh không phải là người lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người quá thân thiện, anh luôn bằng cách nào đó tạo cho người khác một khoảng cách nhất định với anh. Chính vì vậy, dù rất nhiều cô gái thích anh, nhưng lại không có nhiều người có thể tiếp cận anh, mà chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa.
Nghe tiếng gọi, Nhật Minh quay đầu lại, là người bạn thân chí cốt của anh, Trần Thái Bảo.
“Này! Tôi đã bảo cậu là đừng có gọi tôi như vậy rồi mà. Cái tên lanh miệng này!”
Nhật Minh cảm thấy rất ngượng mỗi khi bị gọi như vậy. Nhưng cái tên bạn lẻo mép này không biết từ đâu lấy ra cái tên gọi ấy và cứ suốt ngày gọi anh như thế ở khắp nơi. Làm cho bây giờ dường như là mọi người đều gọi anh như vậy.
“Sao thế? Nghe rất oách luôn đấy! Dù thế nào thì cậu cũng sắp trở thành bác sĩ mà. Thành tích thực tập của cậu rất tốt còn gì. Rồi cậu sẽ được nhận làm việc luôn ở bệnh viện thôi. Ngay sau khi tốt nghiệp. Chà! Bạn tôi ngầu thật đó.” – Thái Bảo vừa đi song song vừa huých vai Nhật Minh, nói không ngừng nghỉ về thành tích của cậu bạn thân.
“Cậu gắn thiết bị theo dõi tôi à? Sao chuyện gì của tôi cậu cũng biết thế?” – Nhật Minh nhạt giọng hỏi.
Cậu bạn thân kia vẫn hăng hái trả lời: “Này chúng ta cùng thực tập chung một bệnh viện đấy. Tôi thì từ trước đến giờ luôn quan tâm đến cậu mà, chỉ có cậu là vô tâm với tôi thôi.”
“Cậu dành thời gian đó quan tâm bệnh nhân của cậu đi, quan tâm tôi làm gì? Khoa chúng ta đang ngày càng nhiều việc đấy.” – Nhật Minh đang đi đột nhiên quay ngoắt sang nhìn Thái Bảo, nói với giọng nghiêm túc – “Này! Cậu đừng nghĩ là tôi không biết cậu đang làm gì. Cậu đang theo dõi tôi để giúp cho kế hoạch của Phương Linh có đúng không? Cậu là bạn của ai thế? Sao lại phản bội tôi?”
Thái Bảo biểu hiện như bị đạp trúng đuôi, đột nhiên bị Nhật Minh phủ đầu, anh không kịp trở tay. Lắp ba lắp bắp nói không tròn câu: “Cậu... cậu đang nói nhảm gì thế hả? Kế hoạch gì chứ? Cậu thật là... hahaha...”
Nhật Minh không nói thêm, chỉ nghiêm mặt, nhíu mày nhìn chằm chằm Thái Bảo. Những lúc Nhật Minh như vậy, Thái Bảo luôn tự động toát hết cả mồ hôi, như con chuột đã chui vào trong bẫy, biết chắc là không thể thoát thân được nữa rồi: “Sao... sao cậu biết? Tôi... tôi làm lộ liễu lắm hả? Nhưng mà bạn à, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Phương Linh là một cô gái tốt, chúng ta cũng đã làm bạn với cậu ấy sáu năm nay rồi, cậu và cậu ấy cũng rất hợp tính nhau mà. Cậu ấy còn là cháu gái của viện trưởng đấy. Quen với cậu ấy rất tốt cho cậu mà.”
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, là tôi không cần. Tôi có đủ khả năng mà không cần phải quen với cháu gái viện trưởng. Tôi với cậu ấy chỉ là bạn, tôi xem cậu ấy cũng như cậu thôi, không có gì đặc biệt giữa chúng tôi cả. Tôi biết cậu ấy đang có ý gì với tôi, nhưng tôi thì vẫn chỉ xem cậu ấy là bạn. Cậu đấy! Đã không giúp tôi mà lại còn đi nối giáo cho giặc. Đừng làm những chuyện như vậy nữa. Có biết chưa?” – Nhật Minh thật sự không biết phải làm gì với tên bạn ngốc này nữa.
Thái Bảo vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục nhiệt tình ghép đôi cho hai người bạn thân của mình: “Cậu không thể suy nghĩ kỹ lại một lần nữa hay sao? Biết đâu sẽ có gì đó thay đổi mà cậu vẫn chưa phát hiện ra? Còn không thì cậu vẫn có thể thử tìm hiểu cậu ấy mà, biết đâu thời gian lâu dần cậu sẽ nảy sinh tình cảm với cậu ấy thì sao? Cậu ấy rất tốt, cậu nỡ từ chối tình cảm của cậu ấy hay sao?”
“Tên nhóc này cậu thật sự phiền phức đấy. Cậu mở trung tâm mai mối à? Cậu lo chuyện của cậu cho tốt đi, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa, cũng đừng làm những chuyện kỳ quặc nữa. Tôi không có thời gian để canh chừng cậu đâu đấy. Đi gặp thầy nhanh lên đi, trễ rồi.”
Nói rồi anh đẩy nhanh hơn bước đi của Thái Bảo, giục cậu ta phải đi nhanh hơn để cậu đừng tiếp tục nói đến chuyện này nữa.
Rồi bỗng từ phía sau lại có tiếng gọi: “Này! Minh! Bảo! Đợi mình với!”
Là Trịnh Phương Linh, cô được các đàn em trong khoa gọi là “Đàn chị công chúa”. Học tập tốt, xuất thân tốt, lại xinh đẹp, dễ gần, thân thiện. Cô là cháu ruột của viện trưởng bệnh viện tư lớn nhất thành phố, nơi mà cả Nhật Minh, Thái Bảo và cả cô vẫn đang thực tập. Ba người đã là một nhóm bạn chơi thân với nhau ngay từ năm nhất đại học cho đến bây giờ. Tương lai bọn họ cũng có thể sẽ trở thành đồng nghiệp, cùng làm chung trong một bệnh viện.
Cô sải bước đi nhanh hơn đến gần hai cậu bạn, vừa đi vừa giở giọng nũng nịu trách móc: “Hai cậu không đợi mình à? Sao lại đi trước thế?”
Nhật Minh hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân của sự thắc mắc của mình: “Chúng ta... có hẹn với nhau sao? Sao tôi nhớ là tôi chỉ hẹn với Bảo thôi nhỉ? Vì cậu ta bảo là cậu ta cũng có câu hỏi cần hỏi giảng viên nên muốn đi cùng với tôi. Còn cậu thì tại không thấy cậu nói gì cả nên tôi không biết...?” – Anh quay sang liếc nhìn Thái Bảo, anh biết chắc là tên ngốc này lại bày trò – “Là thế nào?”
Thái Bảo căng thẳng đến mức thở muốn không được. Anh nghĩ trong đầu là tại sao hôm nay cái tên Nhật Minh này lại tinh ý thế? Lại đáng sợ thế? Anh vội vàng xua tay giải thích:
“Linh đã nói với tôi là cậu ấy cũng có vài thắc mắc cần hỏi giảng viên, bảo tôi đi cùng cậu ấy được không. Và tôi đã bảo cậu ấy là hôm nay đi cùng chúng ta luôn, nhưng hình như là tôi đã quên nói với cậu.”
Nhật Minh nhíu mày nhìn Thái Bảo, anh có là đồ ngốc thì mới đi tin những gì tên nhiều chuyện này vừa nói. Nhưng cũng không muốn nói nhiều, nên anh nhàn nhạt cho qua: “Cậu phải nói với tôi chứ, để tôi còn chờ cậu ấy. Cậu không nói làm tôi không biết là có cậu ấy đi cùng nên không chờ, bây giờ thì lại bị cậu ấy trách này. Tội bỏ rơi công chúa là tội nặng lắm đấy, tôi không gánh vác nổi đâu.”
Phương Linh mỉm cười ngọt ngào trước sự ga lăng của Nhật Minh: “Này cậu, công chúa gì chứ, đừng trêu mình nữa. Mình đùa thôi, không trách gì các cậu đâu. Thái Bảo cậu ta ngốc từ trước đến giờ thì không có gì lạ nữa, quên nói cũng là chuyện thường thôi. Đáng lẽ mình phải nhắn cho cậu biết mới đúng. Thôi chúng ta đi đi, trễ rồi.”
Nói rồi cô bước lên đi phía trước, hai người con trai đi chậm chậm phía sau. Nhật Minh lại kéo Thái Bảo đi chậm lại nữa, nói nhỏ vào tai: “Này cậu đừng làm những trò ngốc này nữa. Cậu đang làm gián điệp à? Cậu báo cáo hành động của tôi cho cậu ấy sao? Cậu ấy thì cần gì phải tốn công lên trường để hỏi giảng viên về báo cáo thực tập chứ? Cậu nghĩ tôi ngốc à? Rốt cuộc là cậu muốn thế nào đây?”
Thái Bảo ngạc nhiên đến mức suýt nữa thì hét lên. Anh ta không thể ngờ được là Nhật Minh lại có thể biết được là anh đã nói dối. Anh kinh ngạc mở to mắt hỏi lại Nhật Minh: “Đến cả chuyện này cậu cũng biết sao? Trước giờ tôi thấy cậu thờ ơ không quan tâm đến, nên cứ nghĩ là cậu không biết gì hết. Cậu... đã biết hết rồi sao?”
Nhật Minh đã có phần hơi khó chịu, anh thật sự không còn đủ rộng lượng để khoan dung cho tên nhiều chuyện này nữa rồi: “Biết hết là biết hết cái gì? Không lẽ cậu và cậu ta còn âm mưu cái gì nữa hả? Là vì tôi không quan tâm chứ không phải là không biết. Tôi đã làm bạn với cậu bao lâu rồi cậu nhớ không? Bốn năm cấp hai, ba năm cấp ba, lại thêm sáu năm đại học, là mười ba năm rồi đấy. Những hành động kỳ lạ gần đây của cậu, không lẽ tôi không nhận ra? Cậu làm ơn, đừng làm những trò này nữa. Tôi không muốn ngượng ngùng với Phương Linh đâu. Đừng làm tôi khó xử, tôi nghiêm túc đấy.”
Thái Bảo đủ thân với Nhật Minh để có thể nhận ra là anh thật sự nghiêm túc, không hề đùa giỡn: “Thôi tôi biết rồi, sẽ không làm khó cậu nữa. Cậu không thích thì thôi, tôi sẽ không làm nữa. Xin lỗi cậu. Tại trước đây tôi không biết là cậu không thích đến như vậy, tôi chỉ nghĩ là giúp cậu thôi. Đừng có giận tôi đấy.”
Nhật Minh đã bỏ đi gương mặt khó chịu lúc nãy, anh cũng biết là cậu bạn thân của mình có ý tốt: “Tôi không trách cậu, cũng không giận cậu. Tôi biết là cậu có ý tốt, thật lòng muốn giúp tôi. Tôi cũng biết Phương Linh là người tốt, nhưng tôi thật sự chỉ xem cậu ấy là bạn, trước mắt thì không có gì cả. Cậu cứ để chuyện nó tự nhiên đi. Tôi sẽ không trốn tránh, nhưng không phải là lúc này, cậu biết chưa?”
Thái Bảo đã hoàn toàn hiểu lòng Nhật Minh, cậu thể hiện gương mặt đồng cảm, vỗ vai Nhật Minh một cái và nói với giọng đầy tự tin: “Tôi hiểu rồi người anh em! Cậu yên tâm. Tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Có chuyện gì cứ tìm tôi nhé. Tất cả dịch vụ của tôi sẵn sàng phục vụ cậu 24/24.”
“Cậu lại trở lại bị ngốc nữa rồi đấy à? Đang nói cái gì thế? Thôi đi nhanh lên dùm đi. Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa.” – Nhật Minh cảm thấy là ngay lúc này không thể nói thêm lời nào với tên ngốc này nữa. Anh còn cảm thấy có chút đau đầu.
...
Sau khoảng bốn tiếng đồng hồ làm việc cùng giảng viên, mất hết cả buổi sáng thì cuối cùng vấn đề về báo cáo của ba người cũng đã kết thúc.
“Khụ khụ...” – Nhật Minh đang đi thì đột nhiên ho vài tiếng.
“Này cậu sao thế? Cảm à? Cậu đổ nhiều mồ hôi quá kìa, sắc mặt cũng không tốt.” – Thấy bạn không được khoẻ, Thái Bảo có phần hơi lo lắng.
“Dựa trên các triệu chứng này thì 90% là cảm rồi. Chắc tại hôm qua tôi mắc mưa đấy, tôi có hơi đau đầu rồi này.” – Nhật Minh nói nửa thật nửa đùa, còn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, trông anh có hơi mệt mỏi.
Thái Bảo thấy bạn mình còn nói đùa được như vậy cũng phụ hoạ theo: “Học bác sĩ cũng tốt nhỉ? Còn có thể tự chuẩn bệnh cho mình. Cậu còn có thể nói được vậy thì coi như vẫn còn tỉnh táo, nhưng mà hôm nay cậu có ca làm không?”
“Hôm qua Đức Trung nhờ tôi đổi ca với cậu ấy. Hôm nay là ngày nghỉ của cậu ấy và ngày mốt là ngày nghỉ của tôi, nhưng ngày mốt cậu ấy có việc nên hôm nay cậu ấy sẽ làm thay tôi và ngày mốt tôi sẽ làm thay cho cậu ấy để cậu ấy được nghỉ nên hôm nay tôi không phải đi làm. Cũng may thật, có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.” – Nhật Minh nhàn nhạt trả lời.
Phương Linh ở kế bên cũng tỏ ra lo lắng: “Nhưng cậu không cần đến bệnh viện kiểm tra sao? Đi khám đi cho chắc, chỉ uống thuốc ở nhà cũng không tốt đâu. Mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện khám nhé.”
“Chỉ là cảm xoàng thôi, không cần đến bệnh viện đâu. Tôi về nhà uống thuốc, ngủ một giấc là khoẻ ngay thôi. Thôi tôi về trước đây, các cậu làm việc vui vẻ nhé. Mai gặp.” – Nhật Minh nói rồi chào tạm biệt Thái Bảo và Phương Linh ra về trước.
Phương Linh còn đang định nói gì đó nhưng đã không kịp, Nhật Minh đã đi xa rồi. Cô quay sang Thái Bảo nói giọng buồn rầu: “Về nhà uống thuốc thì làm sao mà hết bệnh được chứ? Cậu ấy không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.”
Thái Bảo vỗ vai an ủi cô: “Cậu đừng lo, cậu cũng biết là cậu ta giỏi thế nào mà. Cậu ta tự lo được, không sao đâu. Đi làm thôi, sẽ trễ đấy, chỉ xin nghỉ có buổi sáng thôi. Nếu cậu lo thì tan làm chúng ta sẽ đến nhà thăm cậu ấy. Được không?”
Phương Linh nhìn Thái Bảo mỉm cười rồi gật đầu. Cô cảm thấy tốt hơn mỗi khi có người bạn này bên cạnh. Tuy đôi khi cậu ta hơi ngốc một chút, nhưng những lúc cần thì cậu ta luôn có ích, như những lúc này, cô rất buồn vì sự thờ ơ của Nhật Minh, nhưng cậu ta lại ở bên cạnh an ủi cô, còn giúp cô theo đuổi Nhật Minh. Có một tên bạn ngốc cũng tốt.
Nhật Minh lái xe ra khỏi cổng trường, nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười một giờ rồi. Và anh quyết định là không về nhà ngay, mà lái xe đến trường cấp ba Nguyệt Minh đang học. Vì giờ này cũng sắp đến giờ tan học rồi, anh muốn về nhà cùng em ấy.
Nhật Minh đang là sinh viên năm cuối ngành Y. Là một sinh viên ưu tú của khoa. Thành tích học tập cao, điểm số luôn đứng trong top đầu của tất cả các môn. Nhiều lần được chọn làm đại diện của khoa đi giao lưu với các trường khác. Ngoại hình thì cao ráo, gương mặt bảnh trai. Tính tình lại tốt, quan hệ với mọi người cũng tốt. Bạn bè xung quanh đều rất thích anh, đặc biệt là các bạn nữ. Tuy chưa bao giờ cố tình nhưng anh lại luôn luôn thu hút ánh nhìn của các bạn nữ cùng lớp, và đương nhiên là cả những đàn em khoá dưới. Hầu hết con gái trong khoa đều nhận xét anh là người điềm đạm, tử tế. Tuy anh không phải là người lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người quá thân thiện, anh luôn bằng cách nào đó tạo cho người khác một khoảng cách nhất định với anh. Chính vì vậy, dù rất nhiều cô gái thích anh, nhưng lại không có nhiều người có thể tiếp cận anh, mà chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa.
Nghe tiếng gọi, Nhật Minh quay đầu lại, là người bạn thân chí cốt của anh, Trần Thái Bảo.
“Này! Tôi đã bảo cậu là đừng có gọi tôi như vậy rồi mà. Cái tên lanh miệng này!”
Nhật Minh cảm thấy rất ngượng mỗi khi bị gọi như vậy. Nhưng cái tên bạn lẻo mép này không biết từ đâu lấy ra cái tên gọi ấy và cứ suốt ngày gọi anh như thế ở khắp nơi. Làm cho bây giờ dường như là mọi người đều gọi anh như vậy.
“Sao thế? Nghe rất oách luôn đấy! Dù thế nào thì cậu cũng sắp trở thành bác sĩ mà. Thành tích thực tập của cậu rất tốt còn gì. Rồi cậu sẽ được nhận làm việc luôn ở bệnh viện thôi. Ngay sau khi tốt nghiệp. Chà! Bạn tôi ngầu thật đó.” – Thái Bảo vừa đi song song vừa huých vai Nhật Minh, nói không ngừng nghỉ về thành tích của cậu bạn thân.
“Cậu gắn thiết bị theo dõi tôi à? Sao chuyện gì của tôi cậu cũng biết thế?” – Nhật Minh nhạt giọng hỏi.
Cậu bạn thân kia vẫn hăng hái trả lời: “Này chúng ta cùng thực tập chung một bệnh viện đấy. Tôi thì từ trước đến giờ luôn quan tâm đến cậu mà, chỉ có cậu là vô tâm với tôi thôi.”
“Cậu dành thời gian đó quan tâm bệnh nhân của cậu đi, quan tâm tôi làm gì? Khoa chúng ta đang ngày càng nhiều việc đấy.” – Nhật Minh đang đi đột nhiên quay ngoắt sang nhìn Thái Bảo, nói với giọng nghiêm túc – “Này! Cậu đừng nghĩ là tôi không biết cậu đang làm gì. Cậu đang theo dõi tôi để giúp cho kế hoạch của Phương Linh có đúng không? Cậu là bạn của ai thế? Sao lại phản bội tôi?”
Thái Bảo biểu hiện như bị đạp trúng đuôi, đột nhiên bị Nhật Minh phủ đầu, anh không kịp trở tay. Lắp ba lắp bắp nói không tròn câu: “Cậu... cậu đang nói nhảm gì thế hả? Kế hoạch gì chứ? Cậu thật là... hahaha...”
Nhật Minh không nói thêm, chỉ nghiêm mặt, nhíu mày nhìn chằm chằm Thái Bảo. Những lúc Nhật Minh như vậy, Thái Bảo luôn tự động toát hết cả mồ hôi, như con chuột đã chui vào trong bẫy, biết chắc là không thể thoát thân được nữa rồi: “Sao... sao cậu biết? Tôi... tôi làm lộ liễu lắm hả? Nhưng mà bạn à, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Phương Linh là một cô gái tốt, chúng ta cũng đã làm bạn với cậu ấy sáu năm nay rồi, cậu và cậu ấy cũng rất hợp tính nhau mà. Cậu ấy còn là cháu gái của viện trưởng đấy. Quen với cậu ấy rất tốt cho cậu mà.”
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, là tôi không cần. Tôi có đủ khả năng mà không cần phải quen với cháu gái viện trưởng. Tôi với cậu ấy chỉ là bạn, tôi xem cậu ấy cũng như cậu thôi, không có gì đặc biệt giữa chúng tôi cả. Tôi biết cậu ấy đang có ý gì với tôi, nhưng tôi thì vẫn chỉ xem cậu ấy là bạn. Cậu đấy! Đã không giúp tôi mà lại còn đi nối giáo cho giặc. Đừng làm những chuyện như vậy nữa. Có biết chưa?” – Nhật Minh thật sự không biết phải làm gì với tên bạn ngốc này nữa.
Thái Bảo vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục nhiệt tình ghép đôi cho hai người bạn thân của mình: “Cậu không thể suy nghĩ kỹ lại một lần nữa hay sao? Biết đâu sẽ có gì đó thay đổi mà cậu vẫn chưa phát hiện ra? Còn không thì cậu vẫn có thể thử tìm hiểu cậu ấy mà, biết đâu thời gian lâu dần cậu sẽ nảy sinh tình cảm với cậu ấy thì sao? Cậu ấy rất tốt, cậu nỡ từ chối tình cảm của cậu ấy hay sao?”
“Tên nhóc này cậu thật sự phiền phức đấy. Cậu mở trung tâm mai mối à? Cậu lo chuyện của cậu cho tốt đi, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa, cũng đừng làm những chuyện kỳ quặc nữa. Tôi không có thời gian để canh chừng cậu đâu đấy. Đi gặp thầy nhanh lên đi, trễ rồi.”
Nói rồi anh đẩy nhanh hơn bước đi của Thái Bảo, giục cậu ta phải đi nhanh hơn để cậu đừng tiếp tục nói đến chuyện này nữa.
Rồi bỗng từ phía sau lại có tiếng gọi: “Này! Minh! Bảo! Đợi mình với!”
Là Trịnh Phương Linh, cô được các đàn em trong khoa gọi là “Đàn chị công chúa”. Học tập tốt, xuất thân tốt, lại xinh đẹp, dễ gần, thân thiện. Cô là cháu ruột của viện trưởng bệnh viện tư lớn nhất thành phố, nơi mà cả Nhật Minh, Thái Bảo và cả cô vẫn đang thực tập. Ba người đã là một nhóm bạn chơi thân với nhau ngay từ năm nhất đại học cho đến bây giờ. Tương lai bọn họ cũng có thể sẽ trở thành đồng nghiệp, cùng làm chung trong một bệnh viện.
Cô sải bước đi nhanh hơn đến gần hai cậu bạn, vừa đi vừa giở giọng nũng nịu trách móc: “Hai cậu không đợi mình à? Sao lại đi trước thế?”
Nhật Minh hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân của sự thắc mắc của mình: “Chúng ta... có hẹn với nhau sao? Sao tôi nhớ là tôi chỉ hẹn với Bảo thôi nhỉ? Vì cậu ta bảo là cậu ta cũng có câu hỏi cần hỏi giảng viên nên muốn đi cùng với tôi. Còn cậu thì tại không thấy cậu nói gì cả nên tôi không biết...?” – Anh quay sang liếc nhìn Thái Bảo, anh biết chắc là tên ngốc này lại bày trò – “Là thế nào?”
Thái Bảo căng thẳng đến mức thở muốn không được. Anh nghĩ trong đầu là tại sao hôm nay cái tên Nhật Minh này lại tinh ý thế? Lại đáng sợ thế? Anh vội vàng xua tay giải thích:
“Linh đã nói với tôi là cậu ấy cũng có vài thắc mắc cần hỏi giảng viên, bảo tôi đi cùng cậu ấy được không. Và tôi đã bảo cậu ấy là hôm nay đi cùng chúng ta luôn, nhưng hình như là tôi đã quên nói với cậu.”
Nhật Minh nhíu mày nhìn Thái Bảo, anh có là đồ ngốc thì mới đi tin những gì tên nhiều chuyện này vừa nói. Nhưng cũng không muốn nói nhiều, nên anh nhàn nhạt cho qua: “Cậu phải nói với tôi chứ, để tôi còn chờ cậu ấy. Cậu không nói làm tôi không biết là có cậu ấy đi cùng nên không chờ, bây giờ thì lại bị cậu ấy trách này. Tội bỏ rơi công chúa là tội nặng lắm đấy, tôi không gánh vác nổi đâu.”
Phương Linh mỉm cười ngọt ngào trước sự ga lăng của Nhật Minh: “Này cậu, công chúa gì chứ, đừng trêu mình nữa. Mình đùa thôi, không trách gì các cậu đâu. Thái Bảo cậu ta ngốc từ trước đến giờ thì không có gì lạ nữa, quên nói cũng là chuyện thường thôi. Đáng lẽ mình phải nhắn cho cậu biết mới đúng. Thôi chúng ta đi đi, trễ rồi.”
Nói rồi cô bước lên đi phía trước, hai người con trai đi chậm chậm phía sau. Nhật Minh lại kéo Thái Bảo đi chậm lại nữa, nói nhỏ vào tai: “Này cậu đừng làm những trò ngốc này nữa. Cậu đang làm gián điệp à? Cậu báo cáo hành động của tôi cho cậu ấy sao? Cậu ấy thì cần gì phải tốn công lên trường để hỏi giảng viên về báo cáo thực tập chứ? Cậu nghĩ tôi ngốc à? Rốt cuộc là cậu muốn thế nào đây?”
Thái Bảo ngạc nhiên đến mức suýt nữa thì hét lên. Anh ta không thể ngờ được là Nhật Minh lại có thể biết được là anh đã nói dối. Anh kinh ngạc mở to mắt hỏi lại Nhật Minh: “Đến cả chuyện này cậu cũng biết sao? Trước giờ tôi thấy cậu thờ ơ không quan tâm đến, nên cứ nghĩ là cậu không biết gì hết. Cậu... đã biết hết rồi sao?”
Nhật Minh đã có phần hơi khó chịu, anh thật sự không còn đủ rộng lượng để khoan dung cho tên nhiều chuyện này nữa rồi: “Biết hết là biết hết cái gì? Không lẽ cậu và cậu ta còn âm mưu cái gì nữa hả? Là vì tôi không quan tâm chứ không phải là không biết. Tôi đã làm bạn với cậu bao lâu rồi cậu nhớ không? Bốn năm cấp hai, ba năm cấp ba, lại thêm sáu năm đại học, là mười ba năm rồi đấy. Những hành động kỳ lạ gần đây của cậu, không lẽ tôi không nhận ra? Cậu làm ơn, đừng làm những trò này nữa. Tôi không muốn ngượng ngùng với Phương Linh đâu. Đừng làm tôi khó xử, tôi nghiêm túc đấy.”
Thái Bảo đủ thân với Nhật Minh để có thể nhận ra là anh thật sự nghiêm túc, không hề đùa giỡn: “Thôi tôi biết rồi, sẽ không làm khó cậu nữa. Cậu không thích thì thôi, tôi sẽ không làm nữa. Xin lỗi cậu. Tại trước đây tôi không biết là cậu không thích đến như vậy, tôi chỉ nghĩ là giúp cậu thôi. Đừng có giận tôi đấy.”
Nhật Minh đã bỏ đi gương mặt khó chịu lúc nãy, anh cũng biết là cậu bạn thân của mình có ý tốt: “Tôi không trách cậu, cũng không giận cậu. Tôi biết là cậu có ý tốt, thật lòng muốn giúp tôi. Tôi cũng biết Phương Linh là người tốt, nhưng tôi thật sự chỉ xem cậu ấy là bạn, trước mắt thì không có gì cả. Cậu cứ để chuyện nó tự nhiên đi. Tôi sẽ không trốn tránh, nhưng không phải là lúc này, cậu biết chưa?”
Thái Bảo đã hoàn toàn hiểu lòng Nhật Minh, cậu thể hiện gương mặt đồng cảm, vỗ vai Nhật Minh một cái và nói với giọng đầy tự tin: “Tôi hiểu rồi người anh em! Cậu yên tâm. Tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Có chuyện gì cứ tìm tôi nhé. Tất cả dịch vụ của tôi sẵn sàng phục vụ cậu 24/24.”
“Cậu lại trở lại bị ngốc nữa rồi đấy à? Đang nói cái gì thế? Thôi đi nhanh lên dùm đi. Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa.” – Nhật Minh cảm thấy là ngay lúc này không thể nói thêm lời nào với tên ngốc này nữa. Anh còn cảm thấy có chút đau đầu.
...
Sau khoảng bốn tiếng đồng hồ làm việc cùng giảng viên, mất hết cả buổi sáng thì cuối cùng vấn đề về báo cáo của ba người cũng đã kết thúc.
“Khụ khụ...” – Nhật Minh đang đi thì đột nhiên ho vài tiếng.
“Này cậu sao thế? Cảm à? Cậu đổ nhiều mồ hôi quá kìa, sắc mặt cũng không tốt.” – Thấy bạn không được khoẻ, Thái Bảo có phần hơi lo lắng.
“Dựa trên các triệu chứng này thì 90% là cảm rồi. Chắc tại hôm qua tôi mắc mưa đấy, tôi có hơi đau đầu rồi này.” – Nhật Minh nói nửa thật nửa đùa, còn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, trông anh có hơi mệt mỏi.
Thái Bảo thấy bạn mình còn nói đùa được như vậy cũng phụ hoạ theo: “Học bác sĩ cũng tốt nhỉ? Còn có thể tự chuẩn bệnh cho mình. Cậu còn có thể nói được vậy thì coi như vẫn còn tỉnh táo, nhưng mà hôm nay cậu có ca làm không?”
“Hôm qua Đức Trung nhờ tôi đổi ca với cậu ấy. Hôm nay là ngày nghỉ của cậu ấy và ngày mốt là ngày nghỉ của tôi, nhưng ngày mốt cậu ấy có việc nên hôm nay cậu ấy sẽ làm thay tôi và ngày mốt tôi sẽ làm thay cho cậu ấy để cậu ấy được nghỉ nên hôm nay tôi không phải đi làm. Cũng may thật, có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.” – Nhật Minh nhàn nhạt trả lời.
Phương Linh ở kế bên cũng tỏ ra lo lắng: “Nhưng cậu không cần đến bệnh viện kiểm tra sao? Đi khám đi cho chắc, chỉ uống thuốc ở nhà cũng không tốt đâu. Mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện khám nhé.”
“Chỉ là cảm xoàng thôi, không cần đến bệnh viện đâu. Tôi về nhà uống thuốc, ngủ một giấc là khoẻ ngay thôi. Thôi tôi về trước đây, các cậu làm việc vui vẻ nhé. Mai gặp.” – Nhật Minh nói rồi chào tạm biệt Thái Bảo và Phương Linh ra về trước.
Phương Linh còn đang định nói gì đó nhưng đã không kịp, Nhật Minh đã đi xa rồi. Cô quay sang Thái Bảo nói giọng buồn rầu: “Về nhà uống thuốc thì làm sao mà hết bệnh được chứ? Cậu ấy không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.”
Thái Bảo vỗ vai an ủi cô: “Cậu đừng lo, cậu cũng biết là cậu ta giỏi thế nào mà. Cậu ta tự lo được, không sao đâu. Đi làm thôi, sẽ trễ đấy, chỉ xin nghỉ có buổi sáng thôi. Nếu cậu lo thì tan làm chúng ta sẽ đến nhà thăm cậu ấy. Được không?”
Phương Linh nhìn Thái Bảo mỉm cười rồi gật đầu. Cô cảm thấy tốt hơn mỗi khi có người bạn này bên cạnh. Tuy đôi khi cậu ta hơi ngốc một chút, nhưng những lúc cần thì cậu ta luôn có ích, như những lúc này, cô rất buồn vì sự thờ ơ của Nhật Minh, nhưng cậu ta lại ở bên cạnh an ủi cô, còn giúp cô theo đuổi Nhật Minh. Có một tên bạn ngốc cũng tốt.
Nhật Minh lái xe ra khỏi cổng trường, nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười một giờ rồi. Và anh quyết định là không về nhà ngay, mà lái xe đến trường cấp ba Nguyệt Minh đang học. Vì giờ này cũng sắp đến giờ tan học rồi, anh muốn về nhà cùng em ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.