Chương 26: Cắm Trại.
Tư Vương
01/10/2021
Tháng tư đã qua, Nguyệt Minh cũng vừa trải qua thêm một cuộc thi giữa học kỳ căng thẳng nữa. Trường của Nguyệt Minh hằng năm sau mỗi kỳ thi giữa học kỳ II sẽ tổ chức cho học sinh đi một chuyến cắm trại. Sau khi nhận bản kế hoạch được gửi về từng lớp, Nguyệt Minh cảm thấy thật sự chuyến đi này đến rất đúng lúc. Lúc này cậu cần đi đâu đó để giải khuây, cứ quanh quẩn ở đây mãi chắc cậu sẽ nghẹn chết mất.
Nguyệt Minh lúc này đang ở trong phòng chuẩn bị cho chuyến cắm trại ba ngày hai đêm ngày mai. Theo thông lệ của trường Nguyệt Minh, các khối lớp dưới thì chỉ đi hai ngày, nhưng khối lớp 12 lại là năm cuối cấp, nên sẽ được đi nhiều hơn một ngày, và sau chuyến đi này thì khối lớp 12 cũng sẽ bắt đầu bước vào giai đoạn ôn thi đại học khắc nghiệt.
“Nhóc nhỏ à, là mẹ đây!” – Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, truyền vào là giọng nói mềm mại của mẹ Hương.
Nguyệt Minh vội chạy ra mở cửa cho mẹ: “Mẹ vào đi ạ.”
Mẹ Hương mỉm cười đi vào phòng, ngồi lên giường Nguyệt Minh, dịu dàng nhìn cậu: “Sao rồi? Chuẩn bị ổn thoả hết chứ? Có cần mẹ giúp gì không?”
“Không ạ. Con tự làm được mà.”
“Cứ chơi thoải mái, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy nhé, đừng để bị thương.” – Mẹ Hương xoa đầu cậu, từ trong túi quần lấy ra một cái túi ni lông nhỏ đưa cho cậu – “Đây là một ít thuốc cảm, vitamin, và vài loại thuốc thoa ngoài da, còn có bông băng và thuốc sát trùng mẹ mua cho con, mang theo đi phòng có lúc dùng đến.”
Nguyệt Minh ngước đôi mắt đẹp long lanh lên nhìn mẹ mỉm cười: “Hì hì. Con biết ngay là mẹ sẽ đưa cho con cái này mà.”
Mẹ Hương dịu dàng mỉm cười.
Nguyệt Minh híp mắt nhìn mẹ: “Năm nào con đi cắm trại mẹ cũng đưa cái này cho con. Năm nay có lẽ năm cuối cùng mẹ phải làm thế này rồi.”
Mẹ Hương hơi bất ngờ hỏi lại: “Sao vậy?”
“À! Không sao cả. Thì sau này con lớn rồi thì có thể tự lo cho mình rồi mà.”
“Nhóc con lớn rồi, không cần mẹ chăm sóc nữa hả? – Mẹ Hương chun mũi đưa tay nhéo vào má cậu.
“Làm gì có! Được mẹ chăm sóc là điều tốt đẹp nhất trên đời, sao lại không cần chứ ạ.” – Nguyệt Minh nhoài người tới, ôm lấy đùi mẹ mà vùi mặt vào.
Mẹ Hương bị cậu làm cho nhột thì phì cười: “Ha ha... Thôi được rồi, đừng có nhõng nhẻo. Sáng mai tập trung ở trường à? Mẹ đưa con đi nhé.”
“Dạ không cần đâu ạ, con phải đi sớm lắm. Thanh Phong sẽ đến đón con cùng đi đến trường.” – Nguyệt Minh khẽ lắc đầu, cậu không muốn mẹ phải thức sớm cùng mình.
“Tiểu Phong sẽ đến đón con?”
“Dạ đúng. Sáng nay cậu ấy cũng hỏi con là ngày mai đến trường bằng gì. Con nói là định đi taxi thì cậu ấy bảo là không cần, cậu ấy sẽ qua nhà đón con.” – Khoé môi Nguyệt Minh khẽ cong nhẹ.
Mẹ Hương suy nghĩ một hồi lại nhẹ giọng cảm thán: “Thằng bé này thật đúng là rất tốt, mẹ rất thích nó.”
“Dạ đúng, cậu ấy rất tốt, cũng rất hay giúp đỡ con.” – Nguyệt Minh gật gật đầu đồng tình với mẹ.
“Thôi được rồi, sắp xếp hành lý cho mau rồi đi ngủ sớm. Nhớ kiểm tra mọi thứ thật kỹ lưỡng nhé. Ngày mai gửi lời cảm ơn của mẹ tới Tiểu Phong. Mẹ xuống nhà đây.” – Mẹ Hương lại nhịn không được nhéo mũi cậu một cái.
“Mẹ ngủ ngon nhé.”
“Ừm! Nhóc nhỏ cũng ngủ ngon.”
...
Sáng sớm hôm sau, khi cả nhà vẫn còn đang yên giấc, Nguyệt Minh đã thức dậy và nhẹ nhàng mang hành lý xuống nhà. Vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy chiếc xe Benz màu xám lông chuột quen thuộc đã đậu trước cổng nhà từ lúc nào, và Thanh Phong thì đang đứng khoanh tay tựa lưng vào xe đợi cậu. Nguyệt Minh vội chạy ra mở cổng, gương mặt lộ ra một vẻ ngượng ngùng trông cực kỳ đáng yêu.
“Cậu đến từ khi nào thế? Sao không gọi cho mình? Cậu đã đợi bao lâu rồi vậy?”
“Tôi cũng mới đến thôi, cậu đừng lúng túng thế chứ.” – Thanh Phong bày ra một vẻ mặt vẫn còn đang ngáy ngủ.
Nguyệt Minh đưa ngón tay gãi gãi đầu: “Xin lỗi đã để cậu đợi.”
“Sau này cậu mà nói thêm một câu xin lỗi nào với tôi nữa thì tôi sẽ may luôn cái miệng của cậu lại!” – Thanh Phong nhàm chán đe doạ. Nói rồi cậu ta đưa mắt nhìn ra sau Nguyệt Minh, thấy một đống đồ đạc để ở ngay cửa chính thì hất mặt lên hỏi – “Đó là hành lý của cậu đấy à?”
Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn rồi “Ừm.” một tiếng. Thanh Phong không nói lời nào, buông hai tay đang khoanh xuống, nhấc lưng lên đi thẳng một mạch vào nhà mang hết đống hành lý của Nguyệt Minh ra.
“Ây ây cậu không cần làm vậy đâu, mình tự mang là được rồi...” – Nguyệt Minh còn chưa kịp nói hết câu thì một cái ba-lô và một cái túi trống đựng quần áo của cậu, còn thêm một túi nhỏ đựng đồ ăn lặt vặt đã bị người nào đó quẳng vào nằm yên vị trong cốp xe.
“Lên xe đi!” – Thanh Phong đóng cốp xe lại, ra lệnh cho Nguyệt Minh một câu rồi cũng vòng sang cửa bên kia vào trong xe.
Nguyệt Minh chạy vào nhà đóng cửa lại, khoá cổng nhà rồi ngoan ngoãn chui vào trong xe.
Từ ô cửa sổ màu trắng được hé một nửa bên rèm ở trên tầng hai của ngôi nhà được thiết kế theo lối kiến trúc Pháp, có một chằng trai đang đứng đó, nhìn xuyên qua khe hở từ bức rèm với đôi mắt sắc lạnh như băng tuyết ngàn năm, nắm tay càng siết lại càng chặt, và một màn vừa rồi ở trước cổng nhà, đều đã được anh thu hết vào trong mắt. Cho đến khi chiếc xe màu xám đã khuất dạng trong màn sương sớm, anh vẫn âm trầm đứng đó nhìn theo, đáy mắt vẫn lạnh lẽo trống rỗng không gợn lên một chút tâm tình nào.
Nguyệt Minh đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe màu xám đó, thì điện thoại di động trong túi quần báo có tin nhắn đến. Cậu nhấn phím nhận tin nhắn, hiện ra trước mắt cậu là một dòng tin nhắn ngắn gọn chỉ vỏn vẹn tám chữ: “Chơi đùa cẩn thận, đừng để bị thương.”. Cậu khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại phía sau hướng về phía nhà mình, nhưng đã khuất tầm mắt từ lâu, đáy mắt cậu hiện lên vài tia bối rối: ‘Anh ấy đã dậy rồi sao?’.
Tối qua anh về nhà rất trễ, nên cậu không gặp được anh, chắc là đi hẹn hò với bạn gái rồi. Công việc đã bận rộn bây giờ còn thêm việc hẹn hò, thì làm gì còn thời gian mà quan tâm đến cậu? Cậu khẽ cười trong lòng một tiếng, cậu còn trông mong cái gì chứ?
Còn đang thả hồn suy nghĩ, cậu chợt cảm thấy có một lực nặng đột nhiên đè lên vai mình. Xoay đầu qua nhìn thì thấy có một cái đầu xù đang yên vị trên vai mình mà ngủ ngon lành. Nguyệt Minh ngẩn người một lúc không biết phải làm gì.
Người đàn ông trung niên đang lái xe ở phía trước đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, cũng lộ một vẻ bối rối, nhìn Nguyệt Minh qua gương mà nói: “Thật ngại quá, xin lỗi cậu. Để tôi gọi cậu chủ dậy.” – Nói rồi ông lại lớn tiếng hơn, mắt vẫn đặt lên gương chiếu hậu hướng về Thanh Phong – “Cậu chủ!...”
“Dạ không sao đâu chú, cứ để cậu ấy ngủ.” – Nguyệt Minh lên tiếng ngắt lời.
Người đàn ông trung niên khẽ cong khoé môi, cũng không lên tiếng nữa, tiếp tục tập trung lái xe.
Nguyệt Minh nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế của mình cho thẳng hơn một chút, rồi lại đưa tay lên giữ yên lấy cái đầu xù đang lắc lư trên vai mình, tránh để cho người bên cạnh vì bị lắc mạnh mà thức giấc. Cậu cúi đầu nhìn xuống gương mặt phía dưới, người này lúc nhắm mắt lại trông cũng chẳng khác nào một đứa trẻ, hoàn toàn mất đi cái vẻ cao ngạo điềm đạm lúc bình thường. Tiếng thở đều đều vang lên bên tai, có vẻ như cậu ta đang ngủ rất say rồi. Nguyệt Minh khẽ cong môi, một nụ cười duyên dáng dần hiện lên trên gương mặt bầu bỉnh đáng yêu của cậu, ngọt ngào tinh khiết như giọt sương sớm ban mai.
Xe sau khoảng mười lăm phút đã đến trước cổng trường, nhưng Thanh Phong vẫn chưa thức dậy. Nguyệt Minh tuy hơi khó xử nhưng vẫn phải lắc vai gọi cái người bên cạnh: “Thanh Phong, đến trường rồi, cậu dậy đi.”
Một âm thanh ngọt ngào dịu dàng rót vào tai, Thanh Phong khẽ nhíu mày lười biếng, thể hiện một vẻ mặt chẳng muốn thức dậy một chút nào. Cái đầu còn không an phận mà cọ cọ gò má vào bờ vai bên dưới, xem nó như một cái gối thật êm dịu. Nhìn vẻ mặt của Thanh Phong, Nguyệt Minh không nhịn được mà phì cười một tiếng. Chú tài xế ngồi phía trên chứng kiến khung cảnh qua gương chiếu hậu, cũng đưa tay che miệng khẽ mỉm cười.
“Cậu không thức dậy là mình bỏ cậu lại luôn đấy nhé.” – Nguyệt Minh nhịn cười nói lớn tiếng hơn, còn đưa ngón trỏ chọt nhẹ nhẹ vào gò má của Thanh Phong trêu chọc.
Thanh Phong cảm giác bị động, hừ hừ vài tiếng rồi mới từ từ mở mắt ra. Vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt trắng trẻo thanh tao của Nguyệt Minh gần ngay trong gang tấc thì giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy bật người ra sau tránh né, nhưng vì lực quá mạnh lại làm cho đầu đụng vào cửa kính xe kêu lên một tiếng “Cộp” thật to. Thanh Phong bị đau hít vào một tiếng thật dài, đưa cả hai tay lên ôm chặt phía sau đầu, đến nước mắt cũng muốn rơi ra rồi. Nguyệt Minh ngồi bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc đầu thì ngạc nhiên, giật mình, rồi sau lại nhịn không được mà phì cười thành tiếng.
“Ha ha ha... Cậu sao thế?”
Dù là đang rất buồn cười, nhưng Nguyệt Minh vẫn không quên chồm người qua quan tâm Thanh Phong, đưa tay ra sau đầu cậu ta xoa xoa chỗ bị đụng, động tác thật dịu dàng.
Chú tài xế ngồi phía trước cũng bất ngờ không kém, rồi lại khó khăn mà nín cười. Ông ấy đã làm việc cho nhà Thanh Phong từ khi cậu ta còn rất nhỏ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cậu chủ của mình như vậy cả. Đến cuối cùng thì cậu chủ nhà mình cũng chỉ mới là một cậu bé mười tám tuổi thôi.
Thanh Phong ngồi im một lúc đợi cho cảm giác đau đớn qua đi, mới từ từ lấy tay gỡ bàn tay của Nguyệt Minh xuống, nhẹ lắc đầu, giọng nói mang một chút xấu hổ: “Tôi không sao!”
“Không sao thật chứ? Vậy được rồi, xuống xe thôi.” – Nguyệt Minh vẫn mang theo ý cười trên mặt.
Cả hai vòng ra cốp xe phía sau lấy hành lý, nhưng Thanh Phong lại giành mang hết hành lý của Nguyệt Minh, chỉ để cho cậu đeo đúng cái ba-lô nhỏ của cậu. Nguyệt Minh lên tiếng từ chối nhưng bất thành, cậu đưa tay giật lại đồ của mình nhưng sức lực cũng không bằng Thanh Phong, nên cũng thất bại nốt, đành ngoan ngoãn đi theo sau cậu ta vào trong sân trường. Thanh Phong đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại. Nguyệt Minh đi phía sau vì vẫn còn ngơ ngác trước hành động giành xách đồ của Thanh Phong nên không chú ý đường, lại đâm sầm vào lưng cậu ta. Vì cậu chỉ đứng tới vai Thanh Phong, nên chiếc mũi xinh xắn của cậu đã trực tiếp đập vào lưng người phía trước. Thanh Phong nghe được người phía sau “Ây da!” một tiếng, lại vì đau nên rít một hơi thật dài thì vội quay người lại, liền nhìn thấy ngay một gương mặt đang chun mũi lại cực kỳ đáng yêu. Tâm cậu khẽ động, giọng nói có phần hơi run, gương mặt lộ một vài tia ngượng ngùng: “Cậu không sao chứ?”
Nguyệt Minh đưa tay lên xoa xoa cái mũi đáng thương của mình, nói giọng oán trách: “Cậu đang đi tự dưng đứng lại làm gì? Cũng may là đụng nhẹ thôi đấy, không sao.”
“Là do cậu không nhìn đường, đâu phải tại tôi.” – Thanh Phong chống chế.
“Ơ?... Rồi sao cậu lại đứng lại?” – Nguyệt Minh xụ mặt uỷ khuất, cũng không thèm cãi nữa.
Thanh Phong đảo mắt nhìn đi nơi khác, như tránh né ánh mắt của Nguyệt Minh. Cậu “khụ khụ” ho vài tiếng, ấp úng nói: “Lúc nãy trên xe... Xin lỗi. Chắc vai cậu mỏi lắm.”
Nguyệt Minh mở to mắt ngạc nhiên một hồi rồi mới lên tiếng: “À... Không sao, mình không mỏi.”
“Sao thấy tôi ngủ gật lại không gọi tôi dậy?” – Hai gò má Thanh Phong đột nhiên lộ một chút phiếm hồng.
“Mình thấy cậu ngủ ngon quá nên đã không gọi. Đêm qua cậu ngủ trễ lắm à?”
“Hừm... Đêm qua... Tôi ngủ không được.” – Thanh Phong đưa nắm tay lên che miệng, lại thầm ho vài tiếng điều chỉnh giọng nói.
“Sao vậy?”
“Chỉ là mất ngủ thôi!” – Thanh Phong lại đáp ngắn gọn.
Nói rồi cậu lại quay người đi tiếp, Nguyệt Minh lại ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Sân trường bây giờ đang rất nhộn nhịp, các bạn học sinh khối 12 đang tụ tập lại ngày một đông, hầu như là ai cũng rất hào hứng với chuyến đi này. Khối 12 trường cấp ba mà Nguyệt Minh đang học có tổng cộng bốn lớp, mỗi lớp hai mươi lăm học sinh, nên tổng cả khối 12 của trường chỉ có một trăm học sinh.
Nguyệt Minh và Thanh Phong đi vào sân trường, đưa mắt nhìn về chỗ bàn tự học ngày thường họ hay ngồi, thì đã lập tức nhìn thấy người cần tìm. Bảo Anh cũng vừa đúng lúc nhìn thấy hai người, đưa tay lên vẫy vẫy về phía họ: “Người yêu à! Thanh Phong! Ở đây.”
“Cậu đến sớm thế?” – Nguyệt Minh chạy đến ngồi vào chỗ cạnh Bảo Anh.
“Ba mẹ mình đi làm sớm nên mình đi ké luôn, cũng chỉ mới đến thôi.” – Bảo Anh híp mắt cười tươi, trông cô có vẻ rất vui.
Thanh Phong vác túi lớn túi nhỏ thong thả đi đến ngồi xuống ghế đối diện. Bảo Anh nhìn thấy ánh mắt lập tức hiện lên một nét gian tà, cô quay sang Nguyệt Minh trêu chọc: “Chà... Tiểu Minh! Trông cậu thoải mái thật đấy! Sao mang ít đồ thế? Chỉ có mỗi cái ba-lô nhỏ xíu.” – Rồi lại quay sang Thanh Phong làm vẻ ngạc nhiên – “Ô? Thanh Phong! Còn cậu sao lại mang theo nhiều đồ thế này? Cho hai người dùng vẫn còn dư đấy!”
Nguyệt Minh bị dính bẫy lập tức hai vành tai đỏ ứng, lúng túng không biết phải làm gì. Còn Thanh Phong thì vẫn bầy ra một bộ dạng bình bình thản thản, nhạt giọng đáp lại: “Cậu ấy mang nhiều đồ đi chậm quá nên tôi cầm luôn, đỡ phải mất công chờ đợi cậu ấy.”
Nguyệt Minh nghe người ở đối diện đổ hết tội lên đầu mình thì uỷ khuất ngước lên, trừng mắt nhìn Thanh Phong, nhẹ mím môi, đôi má bầu bỉnh phồng lên giận dỗi.
Thanh Phong liếc mắt nhìn cậu, ném sang cho cậu một cái nhếch môi thoả mãn.
Bảo Anh chỉ “Ồ!” một tiếng rồi không nói gì nữa, nhẹ gật đầu biểu hiện kiểu “Mình hiểu rồi!”, nhưng trong ánh mắt thì lại âm thầm nuôi dưỡng một câu nói: ‘Hai người này, thật là có gian tình!’.
Nguyệt Minh lúc này đang ở trong phòng chuẩn bị cho chuyến cắm trại ba ngày hai đêm ngày mai. Theo thông lệ của trường Nguyệt Minh, các khối lớp dưới thì chỉ đi hai ngày, nhưng khối lớp 12 lại là năm cuối cấp, nên sẽ được đi nhiều hơn một ngày, và sau chuyến đi này thì khối lớp 12 cũng sẽ bắt đầu bước vào giai đoạn ôn thi đại học khắc nghiệt.
“Nhóc nhỏ à, là mẹ đây!” – Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, truyền vào là giọng nói mềm mại của mẹ Hương.
Nguyệt Minh vội chạy ra mở cửa cho mẹ: “Mẹ vào đi ạ.”
Mẹ Hương mỉm cười đi vào phòng, ngồi lên giường Nguyệt Minh, dịu dàng nhìn cậu: “Sao rồi? Chuẩn bị ổn thoả hết chứ? Có cần mẹ giúp gì không?”
“Không ạ. Con tự làm được mà.”
“Cứ chơi thoải mái, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy nhé, đừng để bị thương.” – Mẹ Hương xoa đầu cậu, từ trong túi quần lấy ra một cái túi ni lông nhỏ đưa cho cậu – “Đây là một ít thuốc cảm, vitamin, và vài loại thuốc thoa ngoài da, còn có bông băng và thuốc sát trùng mẹ mua cho con, mang theo đi phòng có lúc dùng đến.”
Nguyệt Minh ngước đôi mắt đẹp long lanh lên nhìn mẹ mỉm cười: “Hì hì. Con biết ngay là mẹ sẽ đưa cho con cái này mà.”
Mẹ Hương dịu dàng mỉm cười.
Nguyệt Minh híp mắt nhìn mẹ: “Năm nào con đi cắm trại mẹ cũng đưa cái này cho con. Năm nay có lẽ năm cuối cùng mẹ phải làm thế này rồi.”
Mẹ Hương hơi bất ngờ hỏi lại: “Sao vậy?”
“À! Không sao cả. Thì sau này con lớn rồi thì có thể tự lo cho mình rồi mà.”
“Nhóc con lớn rồi, không cần mẹ chăm sóc nữa hả? – Mẹ Hương chun mũi đưa tay nhéo vào má cậu.
“Làm gì có! Được mẹ chăm sóc là điều tốt đẹp nhất trên đời, sao lại không cần chứ ạ.” – Nguyệt Minh nhoài người tới, ôm lấy đùi mẹ mà vùi mặt vào.
Mẹ Hương bị cậu làm cho nhột thì phì cười: “Ha ha... Thôi được rồi, đừng có nhõng nhẻo. Sáng mai tập trung ở trường à? Mẹ đưa con đi nhé.”
“Dạ không cần đâu ạ, con phải đi sớm lắm. Thanh Phong sẽ đến đón con cùng đi đến trường.” – Nguyệt Minh khẽ lắc đầu, cậu không muốn mẹ phải thức sớm cùng mình.
“Tiểu Phong sẽ đến đón con?”
“Dạ đúng. Sáng nay cậu ấy cũng hỏi con là ngày mai đến trường bằng gì. Con nói là định đi taxi thì cậu ấy bảo là không cần, cậu ấy sẽ qua nhà đón con.” – Khoé môi Nguyệt Minh khẽ cong nhẹ.
Mẹ Hương suy nghĩ một hồi lại nhẹ giọng cảm thán: “Thằng bé này thật đúng là rất tốt, mẹ rất thích nó.”
“Dạ đúng, cậu ấy rất tốt, cũng rất hay giúp đỡ con.” – Nguyệt Minh gật gật đầu đồng tình với mẹ.
“Thôi được rồi, sắp xếp hành lý cho mau rồi đi ngủ sớm. Nhớ kiểm tra mọi thứ thật kỹ lưỡng nhé. Ngày mai gửi lời cảm ơn của mẹ tới Tiểu Phong. Mẹ xuống nhà đây.” – Mẹ Hương lại nhịn không được nhéo mũi cậu một cái.
“Mẹ ngủ ngon nhé.”
“Ừm! Nhóc nhỏ cũng ngủ ngon.”
...
Sáng sớm hôm sau, khi cả nhà vẫn còn đang yên giấc, Nguyệt Minh đã thức dậy và nhẹ nhàng mang hành lý xuống nhà. Vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy chiếc xe Benz màu xám lông chuột quen thuộc đã đậu trước cổng nhà từ lúc nào, và Thanh Phong thì đang đứng khoanh tay tựa lưng vào xe đợi cậu. Nguyệt Minh vội chạy ra mở cổng, gương mặt lộ ra một vẻ ngượng ngùng trông cực kỳ đáng yêu.
“Cậu đến từ khi nào thế? Sao không gọi cho mình? Cậu đã đợi bao lâu rồi vậy?”
“Tôi cũng mới đến thôi, cậu đừng lúng túng thế chứ.” – Thanh Phong bày ra một vẻ mặt vẫn còn đang ngáy ngủ.
Nguyệt Minh đưa ngón tay gãi gãi đầu: “Xin lỗi đã để cậu đợi.”
“Sau này cậu mà nói thêm một câu xin lỗi nào với tôi nữa thì tôi sẽ may luôn cái miệng của cậu lại!” – Thanh Phong nhàm chán đe doạ. Nói rồi cậu ta đưa mắt nhìn ra sau Nguyệt Minh, thấy một đống đồ đạc để ở ngay cửa chính thì hất mặt lên hỏi – “Đó là hành lý của cậu đấy à?”
Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn rồi “Ừm.” một tiếng. Thanh Phong không nói lời nào, buông hai tay đang khoanh xuống, nhấc lưng lên đi thẳng một mạch vào nhà mang hết đống hành lý của Nguyệt Minh ra.
“Ây ây cậu không cần làm vậy đâu, mình tự mang là được rồi...” – Nguyệt Minh còn chưa kịp nói hết câu thì một cái ba-lô và một cái túi trống đựng quần áo của cậu, còn thêm một túi nhỏ đựng đồ ăn lặt vặt đã bị người nào đó quẳng vào nằm yên vị trong cốp xe.
“Lên xe đi!” – Thanh Phong đóng cốp xe lại, ra lệnh cho Nguyệt Minh một câu rồi cũng vòng sang cửa bên kia vào trong xe.
Nguyệt Minh chạy vào nhà đóng cửa lại, khoá cổng nhà rồi ngoan ngoãn chui vào trong xe.
Từ ô cửa sổ màu trắng được hé một nửa bên rèm ở trên tầng hai của ngôi nhà được thiết kế theo lối kiến trúc Pháp, có một chằng trai đang đứng đó, nhìn xuyên qua khe hở từ bức rèm với đôi mắt sắc lạnh như băng tuyết ngàn năm, nắm tay càng siết lại càng chặt, và một màn vừa rồi ở trước cổng nhà, đều đã được anh thu hết vào trong mắt. Cho đến khi chiếc xe màu xám đã khuất dạng trong màn sương sớm, anh vẫn âm trầm đứng đó nhìn theo, đáy mắt vẫn lạnh lẽo trống rỗng không gợn lên một chút tâm tình nào.
Nguyệt Minh đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe màu xám đó, thì điện thoại di động trong túi quần báo có tin nhắn đến. Cậu nhấn phím nhận tin nhắn, hiện ra trước mắt cậu là một dòng tin nhắn ngắn gọn chỉ vỏn vẹn tám chữ: “Chơi đùa cẩn thận, đừng để bị thương.”. Cậu khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại phía sau hướng về phía nhà mình, nhưng đã khuất tầm mắt từ lâu, đáy mắt cậu hiện lên vài tia bối rối: ‘Anh ấy đã dậy rồi sao?’.
Tối qua anh về nhà rất trễ, nên cậu không gặp được anh, chắc là đi hẹn hò với bạn gái rồi. Công việc đã bận rộn bây giờ còn thêm việc hẹn hò, thì làm gì còn thời gian mà quan tâm đến cậu? Cậu khẽ cười trong lòng một tiếng, cậu còn trông mong cái gì chứ?
Còn đang thả hồn suy nghĩ, cậu chợt cảm thấy có một lực nặng đột nhiên đè lên vai mình. Xoay đầu qua nhìn thì thấy có một cái đầu xù đang yên vị trên vai mình mà ngủ ngon lành. Nguyệt Minh ngẩn người một lúc không biết phải làm gì.
Người đàn ông trung niên đang lái xe ở phía trước đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, cũng lộ một vẻ bối rối, nhìn Nguyệt Minh qua gương mà nói: “Thật ngại quá, xin lỗi cậu. Để tôi gọi cậu chủ dậy.” – Nói rồi ông lại lớn tiếng hơn, mắt vẫn đặt lên gương chiếu hậu hướng về Thanh Phong – “Cậu chủ!...”
“Dạ không sao đâu chú, cứ để cậu ấy ngủ.” – Nguyệt Minh lên tiếng ngắt lời.
Người đàn ông trung niên khẽ cong khoé môi, cũng không lên tiếng nữa, tiếp tục tập trung lái xe.
Nguyệt Minh nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế của mình cho thẳng hơn một chút, rồi lại đưa tay lên giữ yên lấy cái đầu xù đang lắc lư trên vai mình, tránh để cho người bên cạnh vì bị lắc mạnh mà thức giấc. Cậu cúi đầu nhìn xuống gương mặt phía dưới, người này lúc nhắm mắt lại trông cũng chẳng khác nào một đứa trẻ, hoàn toàn mất đi cái vẻ cao ngạo điềm đạm lúc bình thường. Tiếng thở đều đều vang lên bên tai, có vẻ như cậu ta đang ngủ rất say rồi. Nguyệt Minh khẽ cong môi, một nụ cười duyên dáng dần hiện lên trên gương mặt bầu bỉnh đáng yêu của cậu, ngọt ngào tinh khiết như giọt sương sớm ban mai.
Xe sau khoảng mười lăm phút đã đến trước cổng trường, nhưng Thanh Phong vẫn chưa thức dậy. Nguyệt Minh tuy hơi khó xử nhưng vẫn phải lắc vai gọi cái người bên cạnh: “Thanh Phong, đến trường rồi, cậu dậy đi.”
Một âm thanh ngọt ngào dịu dàng rót vào tai, Thanh Phong khẽ nhíu mày lười biếng, thể hiện một vẻ mặt chẳng muốn thức dậy một chút nào. Cái đầu còn không an phận mà cọ cọ gò má vào bờ vai bên dưới, xem nó như một cái gối thật êm dịu. Nhìn vẻ mặt của Thanh Phong, Nguyệt Minh không nhịn được mà phì cười một tiếng. Chú tài xế ngồi phía trên chứng kiến khung cảnh qua gương chiếu hậu, cũng đưa tay che miệng khẽ mỉm cười.
“Cậu không thức dậy là mình bỏ cậu lại luôn đấy nhé.” – Nguyệt Minh nhịn cười nói lớn tiếng hơn, còn đưa ngón trỏ chọt nhẹ nhẹ vào gò má của Thanh Phong trêu chọc.
Thanh Phong cảm giác bị động, hừ hừ vài tiếng rồi mới từ từ mở mắt ra. Vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt trắng trẻo thanh tao của Nguyệt Minh gần ngay trong gang tấc thì giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy bật người ra sau tránh né, nhưng vì lực quá mạnh lại làm cho đầu đụng vào cửa kính xe kêu lên một tiếng “Cộp” thật to. Thanh Phong bị đau hít vào một tiếng thật dài, đưa cả hai tay lên ôm chặt phía sau đầu, đến nước mắt cũng muốn rơi ra rồi. Nguyệt Minh ngồi bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc đầu thì ngạc nhiên, giật mình, rồi sau lại nhịn không được mà phì cười thành tiếng.
“Ha ha ha... Cậu sao thế?”
Dù là đang rất buồn cười, nhưng Nguyệt Minh vẫn không quên chồm người qua quan tâm Thanh Phong, đưa tay ra sau đầu cậu ta xoa xoa chỗ bị đụng, động tác thật dịu dàng.
Chú tài xế ngồi phía trước cũng bất ngờ không kém, rồi lại khó khăn mà nín cười. Ông ấy đã làm việc cho nhà Thanh Phong từ khi cậu ta còn rất nhỏ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cậu chủ của mình như vậy cả. Đến cuối cùng thì cậu chủ nhà mình cũng chỉ mới là một cậu bé mười tám tuổi thôi.
Thanh Phong ngồi im một lúc đợi cho cảm giác đau đớn qua đi, mới từ từ lấy tay gỡ bàn tay của Nguyệt Minh xuống, nhẹ lắc đầu, giọng nói mang một chút xấu hổ: “Tôi không sao!”
“Không sao thật chứ? Vậy được rồi, xuống xe thôi.” – Nguyệt Minh vẫn mang theo ý cười trên mặt.
Cả hai vòng ra cốp xe phía sau lấy hành lý, nhưng Thanh Phong lại giành mang hết hành lý của Nguyệt Minh, chỉ để cho cậu đeo đúng cái ba-lô nhỏ của cậu. Nguyệt Minh lên tiếng từ chối nhưng bất thành, cậu đưa tay giật lại đồ của mình nhưng sức lực cũng không bằng Thanh Phong, nên cũng thất bại nốt, đành ngoan ngoãn đi theo sau cậu ta vào trong sân trường. Thanh Phong đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại. Nguyệt Minh đi phía sau vì vẫn còn ngơ ngác trước hành động giành xách đồ của Thanh Phong nên không chú ý đường, lại đâm sầm vào lưng cậu ta. Vì cậu chỉ đứng tới vai Thanh Phong, nên chiếc mũi xinh xắn của cậu đã trực tiếp đập vào lưng người phía trước. Thanh Phong nghe được người phía sau “Ây da!” một tiếng, lại vì đau nên rít một hơi thật dài thì vội quay người lại, liền nhìn thấy ngay một gương mặt đang chun mũi lại cực kỳ đáng yêu. Tâm cậu khẽ động, giọng nói có phần hơi run, gương mặt lộ một vài tia ngượng ngùng: “Cậu không sao chứ?”
Nguyệt Minh đưa tay lên xoa xoa cái mũi đáng thương của mình, nói giọng oán trách: “Cậu đang đi tự dưng đứng lại làm gì? Cũng may là đụng nhẹ thôi đấy, không sao.”
“Là do cậu không nhìn đường, đâu phải tại tôi.” – Thanh Phong chống chế.
“Ơ?... Rồi sao cậu lại đứng lại?” – Nguyệt Minh xụ mặt uỷ khuất, cũng không thèm cãi nữa.
Thanh Phong đảo mắt nhìn đi nơi khác, như tránh né ánh mắt của Nguyệt Minh. Cậu “khụ khụ” ho vài tiếng, ấp úng nói: “Lúc nãy trên xe... Xin lỗi. Chắc vai cậu mỏi lắm.”
Nguyệt Minh mở to mắt ngạc nhiên một hồi rồi mới lên tiếng: “À... Không sao, mình không mỏi.”
“Sao thấy tôi ngủ gật lại không gọi tôi dậy?” – Hai gò má Thanh Phong đột nhiên lộ một chút phiếm hồng.
“Mình thấy cậu ngủ ngon quá nên đã không gọi. Đêm qua cậu ngủ trễ lắm à?”
“Hừm... Đêm qua... Tôi ngủ không được.” – Thanh Phong đưa nắm tay lên che miệng, lại thầm ho vài tiếng điều chỉnh giọng nói.
“Sao vậy?”
“Chỉ là mất ngủ thôi!” – Thanh Phong lại đáp ngắn gọn.
Nói rồi cậu lại quay người đi tiếp, Nguyệt Minh lại ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Sân trường bây giờ đang rất nhộn nhịp, các bạn học sinh khối 12 đang tụ tập lại ngày một đông, hầu như là ai cũng rất hào hứng với chuyến đi này. Khối 12 trường cấp ba mà Nguyệt Minh đang học có tổng cộng bốn lớp, mỗi lớp hai mươi lăm học sinh, nên tổng cả khối 12 của trường chỉ có một trăm học sinh.
Nguyệt Minh và Thanh Phong đi vào sân trường, đưa mắt nhìn về chỗ bàn tự học ngày thường họ hay ngồi, thì đã lập tức nhìn thấy người cần tìm. Bảo Anh cũng vừa đúng lúc nhìn thấy hai người, đưa tay lên vẫy vẫy về phía họ: “Người yêu à! Thanh Phong! Ở đây.”
“Cậu đến sớm thế?” – Nguyệt Minh chạy đến ngồi vào chỗ cạnh Bảo Anh.
“Ba mẹ mình đi làm sớm nên mình đi ké luôn, cũng chỉ mới đến thôi.” – Bảo Anh híp mắt cười tươi, trông cô có vẻ rất vui.
Thanh Phong vác túi lớn túi nhỏ thong thả đi đến ngồi xuống ghế đối diện. Bảo Anh nhìn thấy ánh mắt lập tức hiện lên một nét gian tà, cô quay sang Nguyệt Minh trêu chọc: “Chà... Tiểu Minh! Trông cậu thoải mái thật đấy! Sao mang ít đồ thế? Chỉ có mỗi cái ba-lô nhỏ xíu.” – Rồi lại quay sang Thanh Phong làm vẻ ngạc nhiên – “Ô? Thanh Phong! Còn cậu sao lại mang theo nhiều đồ thế này? Cho hai người dùng vẫn còn dư đấy!”
Nguyệt Minh bị dính bẫy lập tức hai vành tai đỏ ứng, lúng túng không biết phải làm gì. Còn Thanh Phong thì vẫn bầy ra một bộ dạng bình bình thản thản, nhạt giọng đáp lại: “Cậu ấy mang nhiều đồ đi chậm quá nên tôi cầm luôn, đỡ phải mất công chờ đợi cậu ấy.”
Nguyệt Minh nghe người ở đối diện đổ hết tội lên đầu mình thì uỷ khuất ngước lên, trừng mắt nhìn Thanh Phong, nhẹ mím môi, đôi má bầu bỉnh phồng lên giận dỗi.
Thanh Phong liếc mắt nhìn cậu, ném sang cho cậu một cái nhếch môi thoả mãn.
Bảo Anh chỉ “Ồ!” một tiếng rồi không nói gì nữa, nhẹ gật đầu biểu hiện kiểu “Mình hiểu rồi!”, nhưng trong ánh mắt thì lại âm thầm nuôi dưỡng một câu nói: ‘Hai người này, thật là có gian tình!’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.