Chương 25: Tảo Mộ.
Tư Vương
28/09/2021
Tiết trời đã sang xuân, năm cũ đã qua, một năm mới nữa lại đến. Thời tiết mùa xuân nắng ấm, ôn hoà, đôi khi lất phất vài trận mưa xuân dịu nhẹ, tưới mát muôn vàn cỏ hoa, giúp chúng có dịp được phô trương nét đẹp rực rỡ của mình.
Ngày Tết cổ truyền đối với gia đình họ Lâm mà nói thì không khác gì với những ngày bình thường cả. Do tính chất công việc, mẹ Hương luôn phải bận rộn với khách sạn, còn Nhật Minh thì theo ngành bác sĩ, nên chẳng năm nào gia đình có được một kỳ nghỉ tết đúng nghĩa. Còn về Nguyệt Minh thì khi được nghỉ học, cậu thích được cùng mẹ Hương đến khách sạn để xem mẹ làm việc, và năm nay cũng không ngoại lệ. Trong kỳ nghỉ tết, ngày nào cậu cũng đến khách sạn cùng mẹ Hương.
Không khí ở bệnh viện Đại Tâm vào năm mới vẫn ồn ào và bận rộn như ngày thường. Lúc này sắc trời cũng đã chuyển màu tối. Nhật Minh vừa bước vào phòng làm việc sau khi kiểm tra xong tình trạng của một bệnh nhân, thì điện thoại di động trong túi áo đột nhiên kêu lên. Nhìn vào tên người gọi, anh tỏ vẻ có hơi bất ngờ, là viện trưởng bệnh viện Đại Tâm – Trịnh Thanh Tâm. Nhật Minh nhận cuộc gọi, âm thanh của viện trưởng ở đầu dây bên kia có phần gấp gáp. Ông bảo cậu lập tức đi xuống sảnh bệnh viện, nhận một ca cấp cứu quan trọng đang trên đường di chuyển.
Nhật Minh không có thời gian quan tâm đến người đó là ai hay quan trọng đến mức nào mà viện trưởng phải đích thân gọi cho anh. Chỉ cần biết là bệnh nhân đang nguy kịch thì dù thế nào anh cũng phải cứu. Vừa xuống đến sảnh anh đã nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu đậu ngay tại cửa, nhân viên y tế đang di chuyển người bệnh từ xe xuống giường bệnh đẩy vào trong. Nhật Minh vội chạy đến bên giường, vừa phụ đẩy giường vừa hỏi một nhân viên y tế về tình hình của người bệnh.
Bệnh nhân là một phụ nữ trung niên, có vẻ trạc tuổi mẹ Hương, đã qua tứ tuần. Trông bề ngoài thì cũng có thể thấy đây không phải là người bình thường, có vẻ gia thế rất lớn, còn là người quen của viện trưởng. Nhật Minh được báo cáo tình trạng là đột ngột ngất xỉu tại nhà. Hiện tại gương mặt bà ta trắng bệch, thân thể đã trở lạnh, hơi thở cũng rất yếu. Nhật Minh nghe báo cáo xong thì tiếp nhận bệnh nhân, sau đó cùng y tá đẩy giường bệnh vào phòng cấp cứu.
Nhật Minh ở trong phòng cấp cứu khoảng gần một giờ đồng hồ mới đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa anh đã nhìn thấy viện trưởng Trịnh đang ngồi trên hàng ghế sát vách tường, vỗ vai an ủi người đàn ông mặc âu phục màu nâu đang ngồi bên cạnh. Người đàn ông này tuổi có lẽ đã qua hàng năm, trên gương mặt đầy lo lắng của ông đã hiện lên vài dấu chân chim thấy rõ, trên mái tóc được vuốt đến bóng bẩy đã len lỏi vài sợi bạc trắng đan xen.
Nhật Minh bước tới gần họ, hai người đàn ông trước mặt nhìn thấy anh cũng đứng dậy chào hỏi. Người đàn ông mặc âu phục màu nâu sốt ruột, hỏi anh với giọng đầy lo lắng: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Nhật Minh trấn an ông bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Ngài yên tâm, phu nhân đã ổn rồi, không có gì nguy hiểm. Tình trạng của phu nhận hiện tại là vì suy nhược cơ thể, lao lực quá độ, có lẽ là vì phu nhân đã phải giải quyết nhiều công việc nên bị áp lực. Phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì có thể hồi phục sức khoẻ. Nhưng có điều...”
Nhật Minh đang nói thì dừng lại như đang suy nghĩ gì đó.
“Có điều... thế nào hả bác sĩ?” – Người đàn ông mặc âu phục nâu gương mặt đang có phần giãn ra được một chút thì lại đột nhiên nhăn trở lại.
“Có một điều đáng để lưu tâm, đó là huyết áp của phu nhân cao hơn mức bình thường rất nhiều. Nguyên nhân chính dẫn đến việc phu nhân ngất ngày hôm nay là do huyết áp tăng đột ngột. Nhưng ngài đừng quá lo lắng, huyết áp của phu nhân bây giờ đã trở lại bình thường rồi. Tôi đã chuyển phu nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt, bây giờ ngài có thể qua thăm.” – Nhật Minh vẫn điềm đạm.
Viện trưởng Trịnh đứng bên cạnh nghe vậy thì vui mừng lên tiếng: “Vậy thì tốt quá rồi, không có gì nguy hiểm là được. Đi thôi, tôi đưa ông qua bên đó.” – Nói rồi ông đẩy lưng người đàn ông kia quay đi, nhưng lại đột nhiên quay lại hướng Nhật Minh mà nói – “Bác sĩ Lâm cậu cũng đi theo đi.”
Nhật Minh khẽ gật đầu với ông một cái rồi cũng cất bước theo sau: ‘Không cần viện trưởng phải gọi thì cháu cũng sẽ đi theo thôi, là bệnh nhân của cháu mà.’.
Hệ thống phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện là nơi dành cho bệnh nhân VIP, không phải ai cũng có thể ở đây. Được sắp xếp ở riêng biệt một tầng lầu, tổng cộng có mười phòng. Một căn phòng bệnh có diện tích rất rộng lớn, bên trong được trang trí rất đẹp, đầy đủ tiện nghi, chẳng khác nào một phòng khách sạn hạng hoàng gia. Mỗi phòng còn có một đội ngũ chăm sóc riêng biệt, bệnh nhân cần gì thì chỉ cần búng một ngón tay, sẽ được dâng đến tận giường.
Phu nhân đó đang nằm trên một cái giường bệnh lớn hơn kích cỡ của giường bệnh thông thường. Bà đã tỉnh lại, thần sắc trông cũng tốt hơn nhiều. Người đàn ông mặc âu phục nâu vừa vào phòng đã nhào ngay đến bên giường, nắm lấy bàn tay của bà, giọng lo âu hỏi han: “Em sao rồi? Có còn mệt ở đâu không?”
Gương mặt còn lại vài phần mệt mỏi của vị phu nhân trên giường khẽ sáng lên, bà cong môi nở một nụ cười: “Em không sao, đã khoẻ rồi, anh đừng lo.”
Viện trưởng Trịnh lại không nhịn được mà lên tiếng: “Em không sao thì tốt rồi, làm tụi anh lo muốn chết được.”
Vị phu nhân kia lại nhìn viện trưởng mỉm cười.
“Phu nhân trong thời gian này cần phải được nghỉ ngơi, vì cơ thể phu nhân đang suy nhược rất nghiêm trọng. Đặc biệt là tình trạng huyết áp của phu nhân, nó sẽ rất dễ đột ngột tăng cao, điều này rất nguy hiểm. Phu nhân phải giữ được tinh thần ổn định, có như vậy mới đảm bảo được sức khoẻ. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho phu nhân, phu nhân phải uống thuốc đúng cử. Ngoài ra tôi cũng sẽ lên một khẩu phần dinh dưỡng cho phu nhân để bồi bổ và điều hoà lại huyết áp.” – Nhật Minh đứng bên cạnh làm đúng nhiệm vụ của một bác sĩ.
Người đàn ông trung niên nghe Nhật Minh nói xong thì đứng lên, đưa tay bắt lấy bàn tay anh thể hiện sự cảm ơn chân thành: “Vị bác sĩ này thật có y tâm. Cảm ơn cậu nhiều lắm. Nào nào qua đây ngồi, chúng ta trò chuyện một chút đi.” – Nói rồi ông ta đẩy Nhật Minh và cả viện trưởng Trịnh về phía bộ sofa nhỏ được đặt cạnh giường bệnh.
“Cậu tên gì?” – Người đàn ông trung niên vừa ngồi xuống đối diện Nhật Minh liền mở miệng hỏi.
“Thưa ngài, tôi là Lâm Nhật Minh.” – Nhật Minh kính cẩn trả lời.
“Thôi hay là mình đừng xưng hô khách sáo như vậy nữa, cháu cứ tự nhiên đi, gọi chú là được rồi.” – Người đàn ông xua tay.
“Đúng vậy đấy Nhật Minh. Ông ấy là bạn thân của bác, cháu cứ tự nhiên là được rồi.” – Nhìn Nhật Minh, rồi viện trưởng Trịnh lại quay sang ông bạn ở phía đối diện – “Nói cho ông biết, đây là một vị bác sĩ cực kỳ giỏi đó, ưu tiên sử dụng cho bà nhà ông đấy nhá.” – Viện trưởng Trịnh cười hào sảng.
Người đàn ông trung niên cũng ha ha cười theo: “Được rồi được rồi, cảm ơn ông bạn.”
Nhật Minh ngồi bên cạnh viện trưởng lên tiếng hỏi: “Xin hỏi chú là...”
Viện trưởng chợt nhớ ra là quên chưa giới thiệu bạn mình cho Nhật Minh biết thì liền nói: “À! Ông ấy là Hồ Hữu Đằng, là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Đằng Phong. Cũng là một cổ đông lớn của bệnh viện chúng ta.”
Nhật Minh có hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Tập đoàn Đằng Phong? Tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất thành phố?”
“Đúng vậy!” – Viện trưởng Trịnh gật đầu khẳng định.
‘Thảo nào viện trưởng lại gấp gáp như vậy, quả đúng là gia thế to thật.’ – Anh thầm nghĩ.
“Cháu mới vào làm à? Trước đây ta chưa từng thấy.” – Chủ tịch Hồ lại hướng Nhật Minh hỏi.
“Dạ! Cháu chỉ vừa trở thành nhân viên chính thức được vài tháng thôi.”
“Chỉ mới làm được vài tháng thôi mà đã được viện trưởng đây trọng dụng như vậy rồi, quả thật là người tài đấy. Cháu chăm sóc vợ chú cũng rất tốt.” – Thở ra một hơi cảm thán, chủ tịch Hồ lại nhoẻn miệng cười – “Gương mặt tuấn tú thế này, lại tài giỏi, vừa nhìn là đã thích ngay rồi. Chú mà có con gái, chắc chắn sẽ bắt cháu về làm rể. Hahaha...”
Viện trưởng Trịnh ngồi một bên nghe thấy thế thì nhếch môi: “Ông bạn à! Ông chậm một bước rồi.”
“Sao vậy?” – Chủ tịch Hồ thắc mắc.
“Cái người mà ông muốn bắt làm rể này đã là cháu rể tương lai của tôi rồi. Hahaha...” – Viện trưởng Trịnh lại cười lớn.
“Thật không? Cậu ấy là bạn trai của Phương Linh nhà ông à?” – Chủ tịch Hồ có vẻ rất ngạc nhiên.
“Đúng đó! Ông thấy hai đứa có xứng đôi không?” – Viện trưởng Trịnh híp hai mắt lại.
“Ồ! Cháu gái bảo bối của ông thật biết chọn người quá. Rất đẹp đôi. Haha...”
Nhật Minh ngồi bên cạnh nghe hai người ca thán nhau và bắt đầu bàn về chuyện tình cảm của anh và Phương Linh, thì tâm trạng lại trở nên trống rỗng. Có lẽ Phương Linh đã kể rất nhiều chuyện của hai người họ cho viện trưởng nghe, nên ông cũng đã biết rất nhiều, còn mang ra kể cho bạn của mình nghe.
“Nhật Minh, ngày mai cháu có thời gian không? Chúng ta gặp nhau một chút đi. Chú rất muốn trò chuyện nhiều hơn với cháu.” – Chủ tịch Hồ trò chuyện với viện trưởng Trịnh một hồi thì lại quay sang hỏi Nhật Minh.
“Ngày mai cháu xin nghỉ phép có việc nhà rồi. Có lẽ phải hẹn chủ tịch dịp khác.”
“Thôi cũng biết làm sao được. Có dịp ta sẽ liên lạc với cháu, chúng ta gặp nhé.” – Chủ tịch Hồ cười híp hai mắt lại tỏ vẻ thân thiết.
“Dạ được ạ. Vậy bây giờ cháu xin phép đi làm việc tiếp.” – Nói rồi anh đứng dậy cúi đầu chào hai người, xoay người đi ra ngoài.
Chủ tịch Hồ vẫn nhìn theo bóng dáng anh đi ra ngoài, nhỏ giọng nói với viện trưởng Trịnh: “Tôi thật sự rất thích chàng trai này.”
...
Sáng hôm sau, cả nhà ba người Nhật Minh đã thức dậy từ rất sớm xuất phát đến nghĩa trang để viếng mộ ba, vì khoảng thời gian này là tiết thanh minh.
Bầu trời sáng nay rất trong, dịu mát, cũng không có nắng. Mẹ Hương mặc trên người một âu phục đen quý phái, mẹ còn mang theo một bó hoa cúc họa mi trắng rất đẹp, đây cũng là loài hoa mà lúc còn sống chồng của mẹ thích nhất.
“Ông xã à, em và hai con đến thăm anh đây. Vui chứ?” – Mẹ Hương ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ lát gạch màu đen bóng được chăm sóc rất kỹ lưỡng, khẽ đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt của người đàn ông trong tấm hình.
Ông là Lâm Đại Thành, là người mà mẹ Hương dùng cả tuổi thanh xuân để yêu thương. Nhưng mười sáu năm trước ông đã mất vì bệnh nặng, từ đó về sau mẹ Hương cũng chỉ ở vậy mà nuôi con.
Im lặng ngắm nhìn di ảnh của chồng một lúc, mẹ Hương lại bùi ngùi mà rơi nước mắt. Mỗi lần đến thăm mộ ba Thành, mẹ Hương đều xúc động mà bật khóc, mẹ luôn rất nhớ ba.
“Ba, tụi con đến thăm ba. Chúc ba năm mới vui vẻ.” – Nhật Minh đứng trước mộ ba Thành mỉm cười.
Nguyệt Minh bùi ngùi không nói nên lời, mỗi lần đến thăm mộ ba cậu đều có cảm giác như vậy. Ba mất lúc cậu chỉ mới hai tuổi, lúc đó còn quá nhỏ nên cậu cũng không có ấn tượng gì về ba. Gương mặt của ba cậu cũng chỉ biết qua hình ảnh, nhưng vì được nghe mẹ Hương và Nhật Minh kể về ba rất nhiều, nói ba là người rất tốt, nên cậu cũng rất thương ba, luôn luôn ao ước mình được gặp ba dù chỉ một lần.
“Ba... con rất muốn gặp ba.” – Nguyệt Minh nghẹn ngào.
Nhật Minh hiểu được nỗi lòng này của cậu, anh đứng bên cạnh đưa tay ra sau lưng cậu, khẽ vỗ nhẹ vài cái an ủi.
Kể từ sau đêm Giáng sinh năm ngoái thì giữa hai người giống như có một bức tường vô hình ngăn cách. Trước mặt mẹ Hương thì cả hai vẫn tỏ ra bình thường vì sợ mẹ sẽ lo lắng, nhưng ngoài ra thì bầu không khí giữa cả hai đã không còn được như xưa nữa. Đối với mỗi người, lý do đều như rất rõ ràng, nhưng rồi cũng lại như rất mơ hồ. Sợ tổn thương đối phương nhưng cũng lại sợ tổn thương chính mình. Đối với hai người, tự kiềm chế bản thân, chính là cách tốt nhất lúc này.
“Ông xã à, có một chuyện vui muốn kể với anh. Đại Minh nhà mình có bạn gái rồi đấy.” – Mẹ Hương mỉm cười dịu dàng – “Là Phương Linh, anh biết con bé mà đúng không? Cũng đã từng đến thăm anh rồi. Anh ở trên đó hãy phù hộ cho tình cảm của hai đứa nhé.”
Nhật Minh nghe mẹ nói tới chuyện này, chỉ cúi đầu mà không nói gì thêm. Ánh mắt anh trống rỗng không thể nhìn ra được suy nghĩ trong đầu anh lúc này.
“Còn nữa. Năm nay Tiểu Minh của chúng ta cũng sẽ thi đại học. Anh cũng phải phù hộ thằng bé thi được điểm thật cao, và đậu được vào trường mà nó mong muốn nữa nhé.” – Mẹ Hương tiếp tục nói về Nguyệt Minh.
Tâm sự thêm một lúc với ba Thành, thì trời cũng đã bắt đầu có nắng, lúc này đã gần mười giờ rồi. Mẹ Hương lấy khăn tay lau đôi khoé mắt ngấn nước, đứng lên bảo hai anh em chuẩn bị về nhà.
Nhật Minh đưa tay dìu mẹ Hương, rồi lại nhìn mẹ mở lời: “Mẹ và Tiểu Minh ra xe trước được không? Con muốn ở lại với ba một lúc.”
Mẹ Hương lặng nhìn anh một hồi rồi cũng chấp nhận: “Được rồi, mẹ và em ra xe trước đợi con. Cứ trò chuyện với ba đi.”
Nhật Minh đứng im lặng nhìn theo cho đến khi mẹ Hương và Nguyệt Minh đi khuất, anh mới quay đầu quỳ xuống trước mộ của ba. Ánh mắt anh nhuộm một màu u buồn, lại dần hằn lên vài tia ửng đỏ, anh nói trước mộ ba bằng giọng trầm lạnh: “Ba! Con sai rồi, là con có lỗi. Con không nên như vậy, là con đã không đối xử tốt với em. Con thật sự cũng không biết những gì con đang làm là đúng hay sai... Nếu như ba còn sống, thì đã có thể nói cho con biết con phải làm gì rồi. Ba... có đang trách con không? Con phải làm gì tiếp theo đây? Con... con xin lỗi.”
Hai dòng lệ nóng bỏng trong chốc lát đã thấm ướt hai gò má anh. Hoà trong tiếng gió xuân là từng tiếng nấc trầm lặng nghẹn ngào. Hôm nay ở trước mặt ba, cuối cùng anh cũng đã có thể khóc rồi.
Ngày Tết cổ truyền đối với gia đình họ Lâm mà nói thì không khác gì với những ngày bình thường cả. Do tính chất công việc, mẹ Hương luôn phải bận rộn với khách sạn, còn Nhật Minh thì theo ngành bác sĩ, nên chẳng năm nào gia đình có được một kỳ nghỉ tết đúng nghĩa. Còn về Nguyệt Minh thì khi được nghỉ học, cậu thích được cùng mẹ Hương đến khách sạn để xem mẹ làm việc, và năm nay cũng không ngoại lệ. Trong kỳ nghỉ tết, ngày nào cậu cũng đến khách sạn cùng mẹ Hương.
Không khí ở bệnh viện Đại Tâm vào năm mới vẫn ồn ào và bận rộn như ngày thường. Lúc này sắc trời cũng đã chuyển màu tối. Nhật Minh vừa bước vào phòng làm việc sau khi kiểm tra xong tình trạng của một bệnh nhân, thì điện thoại di động trong túi áo đột nhiên kêu lên. Nhìn vào tên người gọi, anh tỏ vẻ có hơi bất ngờ, là viện trưởng bệnh viện Đại Tâm – Trịnh Thanh Tâm. Nhật Minh nhận cuộc gọi, âm thanh của viện trưởng ở đầu dây bên kia có phần gấp gáp. Ông bảo cậu lập tức đi xuống sảnh bệnh viện, nhận một ca cấp cứu quan trọng đang trên đường di chuyển.
Nhật Minh không có thời gian quan tâm đến người đó là ai hay quan trọng đến mức nào mà viện trưởng phải đích thân gọi cho anh. Chỉ cần biết là bệnh nhân đang nguy kịch thì dù thế nào anh cũng phải cứu. Vừa xuống đến sảnh anh đã nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu đậu ngay tại cửa, nhân viên y tế đang di chuyển người bệnh từ xe xuống giường bệnh đẩy vào trong. Nhật Minh vội chạy đến bên giường, vừa phụ đẩy giường vừa hỏi một nhân viên y tế về tình hình của người bệnh.
Bệnh nhân là một phụ nữ trung niên, có vẻ trạc tuổi mẹ Hương, đã qua tứ tuần. Trông bề ngoài thì cũng có thể thấy đây không phải là người bình thường, có vẻ gia thế rất lớn, còn là người quen của viện trưởng. Nhật Minh được báo cáo tình trạng là đột ngột ngất xỉu tại nhà. Hiện tại gương mặt bà ta trắng bệch, thân thể đã trở lạnh, hơi thở cũng rất yếu. Nhật Minh nghe báo cáo xong thì tiếp nhận bệnh nhân, sau đó cùng y tá đẩy giường bệnh vào phòng cấp cứu.
Nhật Minh ở trong phòng cấp cứu khoảng gần một giờ đồng hồ mới đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa anh đã nhìn thấy viện trưởng Trịnh đang ngồi trên hàng ghế sát vách tường, vỗ vai an ủi người đàn ông mặc âu phục màu nâu đang ngồi bên cạnh. Người đàn ông này tuổi có lẽ đã qua hàng năm, trên gương mặt đầy lo lắng của ông đã hiện lên vài dấu chân chim thấy rõ, trên mái tóc được vuốt đến bóng bẩy đã len lỏi vài sợi bạc trắng đan xen.
Nhật Minh bước tới gần họ, hai người đàn ông trước mặt nhìn thấy anh cũng đứng dậy chào hỏi. Người đàn ông mặc âu phục màu nâu sốt ruột, hỏi anh với giọng đầy lo lắng: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Nhật Minh trấn an ông bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Ngài yên tâm, phu nhân đã ổn rồi, không có gì nguy hiểm. Tình trạng của phu nhận hiện tại là vì suy nhược cơ thể, lao lực quá độ, có lẽ là vì phu nhân đã phải giải quyết nhiều công việc nên bị áp lực. Phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì có thể hồi phục sức khoẻ. Nhưng có điều...”
Nhật Minh đang nói thì dừng lại như đang suy nghĩ gì đó.
“Có điều... thế nào hả bác sĩ?” – Người đàn ông mặc âu phục nâu gương mặt đang có phần giãn ra được một chút thì lại đột nhiên nhăn trở lại.
“Có một điều đáng để lưu tâm, đó là huyết áp của phu nhân cao hơn mức bình thường rất nhiều. Nguyên nhân chính dẫn đến việc phu nhân ngất ngày hôm nay là do huyết áp tăng đột ngột. Nhưng ngài đừng quá lo lắng, huyết áp của phu nhân bây giờ đã trở lại bình thường rồi. Tôi đã chuyển phu nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt, bây giờ ngài có thể qua thăm.” – Nhật Minh vẫn điềm đạm.
Viện trưởng Trịnh đứng bên cạnh nghe vậy thì vui mừng lên tiếng: “Vậy thì tốt quá rồi, không có gì nguy hiểm là được. Đi thôi, tôi đưa ông qua bên đó.” – Nói rồi ông đẩy lưng người đàn ông kia quay đi, nhưng lại đột nhiên quay lại hướng Nhật Minh mà nói – “Bác sĩ Lâm cậu cũng đi theo đi.”
Nhật Minh khẽ gật đầu với ông một cái rồi cũng cất bước theo sau: ‘Không cần viện trưởng phải gọi thì cháu cũng sẽ đi theo thôi, là bệnh nhân của cháu mà.’.
Hệ thống phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện là nơi dành cho bệnh nhân VIP, không phải ai cũng có thể ở đây. Được sắp xếp ở riêng biệt một tầng lầu, tổng cộng có mười phòng. Một căn phòng bệnh có diện tích rất rộng lớn, bên trong được trang trí rất đẹp, đầy đủ tiện nghi, chẳng khác nào một phòng khách sạn hạng hoàng gia. Mỗi phòng còn có một đội ngũ chăm sóc riêng biệt, bệnh nhân cần gì thì chỉ cần búng một ngón tay, sẽ được dâng đến tận giường.
Phu nhân đó đang nằm trên một cái giường bệnh lớn hơn kích cỡ của giường bệnh thông thường. Bà đã tỉnh lại, thần sắc trông cũng tốt hơn nhiều. Người đàn ông mặc âu phục nâu vừa vào phòng đã nhào ngay đến bên giường, nắm lấy bàn tay của bà, giọng lo âu hỏi han: “Em sao rồi? Có còn mệt ở đâu không?”
Gương mặt còn lại vài phần mệt mỏi của vị phu nhân trên giường khẽ sáng lên, bà cong môi nở một nụ cười: “Em không sao, đã khoẻ rồi, anh đừng lo.”
Viện trưởng Trịnh lại không nhịn được mà lên tiếng: “Em không sao thì tốt rồi, làm tụi anh lo muốn chết được.”
Vị phu nhân kia lại nhìn viện trưởng mỉm cười.
“Phu nhân trong thời gian này cần phải được nghỉ ngơi, vì cơ thể phu nhân đang suy nhược rất nghiêm trọng. Đặc biệt là tình trạng huyết áp của phu nhân, nó sẽ rất dễ đột ngột tăng cao, điều này rất nguy hiểm. Phu nhân phải giữ được tinh thần ổn định, có như vậy mới đảm bảo được sức khoẻ. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho phu nhân, phu nhân phải uống thuốc đúng cử. Ngoài ra tôi cũng sẽ lên một khẩu phần dinh dưỡng cho phu nhân để bồi bổ và điều hoà lại huyết áp.” – Nhật Minh đứng bên cạnh làm đúng nhiệm vụ của một bác sĩ.
Người đàn ông trung niên nghe Nhật Minh nói xong thì đứng lên, đưa tay bắt lấy bàn tay anh thể hiện sự cảm ơn chân thành: “Vị bác sĩ này thật có y tâm. Cảm ơn cậu nhiều lắm. Nào nào qua đây ngồi, chúng ta trò chuyện một chút đi.” – Nói rồi ông ta đẩy Nhật Minh và cả viện trưởng Trịnh về phía bộ sofa nhỏ được đặt cạnh giường bệnh.
“Cậu tên gì?” – Người đàn ông trung niên vừa ngồi xuống đối diện Nhật Minh liền mở miệng hỏi.
“Thưa ngài, tôi là Lâm Nhật Minh.” – Nhật Minh kính cẩn trả lời.
“Thôi hay là mình đừng xưng hô khách sáo như vậy nữa, cháu cứ tự nhiên đi, gọi chú là được rồi.” – Người đàn ông xua tay.
“Đúng vậy đấy Nhật Minh. Ông ấy là bạn thân của bác, cháu cứ tự nhiên là được rồi.” – Nhìn Nhật Minh, rồi viện trưởng Trịnh lại quay sang ông bạn ở phía đối diện – “Nói cho ông biết, đây là một vị bác sĩ cực kỳ giỏi đó, ưu tiên sử dụng cho bà nhà ông đấy nhá.” – Viện trưởng Trịnh cười hào sảng.
Người đàn ông trung niên cũng ha ha cười theo: “Được rồi được rồi, cảm ơn ông bạn.”
Nhật Minh ngồi bên cạnh viện trưởng lên tiếng hỏi: “Xin hỏi chú là...”
Viện trưởng chợt nhớ ra là quên chưa giới thiệu bạn mình cho Nhật Minh biết thì liền nói: “À! Ông ấy là Hồ Hữu Đằng, là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Đằng Phong. Cũng là một cổ đông lớn của bệnh viện chúng ta.”
Nhật Minh có hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Tập đoàn Đằng Phong? Tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất thành phố?”
“Đúng vậy!” – Viện trưởng Trịnh gật đầu khẳng định.
‘Thảo nào viện trưởng lại gấp gáp như vậy, quả đúng là gia thế to thật.’ – Anh thầm nghĩ.
“Cháu mới vào làm à? Trước đây ta chưa từng thấy.” – Chủ tịch Hồ lại hướng Nhật Minh hỏi.
“Dạ! Cháu chỉ vừa trở thành nhân viên chính thức được vài tháng thôi.”
“Chỉ mới làm được vài tháng thôi mà đã được viện trưởng đây trọng dụng như vậy rồi, quả thật là người tài đấy. Cháu chăm sóc vợ chú cũng rất tốt.” – Thở ra một hơi cảm thán, chủ tịch Hồ lại nhoẻn miệng cười – “Gương mặt tuấn tú thế này, lại tài giỏi, vừa nhìn là đã thích ngay rồi. Chú mà có con gái, chắc chắn sẽ bắt cháu về làm rể. Hahaha...”
Viện trưởng Trịnh ngồi một bên nghe thấy thế thì nhếch môi: “Ông bạn à! Ông chậm một bước rồi.”
“Sao vậy?” – Chủ tịch Hồ thắc mắc.
“Cái người mà ông muốn bắt làm rể này đã là cháu rể tương lai của tôi rồi. Hahaha...” – Viện trưởng Trịnh lại cười lớn.
“Thật không? Cậu ấy là bạn trai của Phương Linh nhà ông à?” – Chủ tịch Hồ có vẻ rất ngạc nhiên.
“Đúng đó! Ông thấy hai đứa có xứng đôi không?” – Viện trưởng Trịnh híp hai mắt lại.
“Ồ! Cháu gái bảo bối của ông thật biết chọn người quá. Rất đẹp đôi. Haha...”
Nhật Minh ngồi bên cạnh nghe hai người ca thán nhau và bắt đầu bàn về chuyện tình cảm của anh và Phương Linh, thì tâm trạng lại trở nên trống rỗng. Có lẽ Phương Linh đã kể rất nhiều chuyện của hai người họ cho viện trưởng nghe, nên ông cũng đã biết rất nhiều, còn mang ra kể cho bạn của mình nghe.
“Nhật Minh, ngày mai cháu có thời gian không? Chúng ta gặp nhau một chút đi. Chú rất muốn trò chuyện nhiều hơn với cháu.” – Chủ tịch Hồ trò chuyện với viện trưởng Trịnh một hồi thì lại quay sang hỏi Nhật Minh.
“Ngày mai cháu xin nghỉ phép có việc nhà rồi. Có lẽ phải hẹn chủ tịch dịp khác.”
“Thôi cũng biết làm sao được. Có dịp ta sẽ liên lạc với cháu, chúng ta gặp nhé.” – Chủ tịch Hồ cười híp hai mắt lại tỏ vẻ thân thiết.
“Dạ được ạ. Vậy bây giờ cháu xin phép đi làm việc tiếp.” – Nói rồi anh đứng dậy cúi đầu chào hai người, xoay người đi ra ngoài.
Chủ tịch Hồ vẫn nhìn theo bóng dáng anh đi ra ngoài, nhỏ giọng nói với viện trưởng Trịnh: “Tôi thật sự rất thích chàng trai này.”
...
Sáng hôm sau, cả nhà ba người Nhật Minh đã thức dậy từ rất sớm xuất phát đến nghĩa trang để viếng mộ ba, vì khoảng thời gian này là tiết thanh minh.
Bầu trời sáng nay rất trong, dịu mát, cũng không có nắng. Mẹ Hương mặc trên người một âu phục đen quý phái, mẹ còn mang theo một bó hoa cúc họa mi trắng rất đẹp, đây cũng là loài hoa mà lúc còn sống chồng của mẹ thích nhất.
“Ông xã à, em và hai con đến thăm anh đây. Vui chứ?” – Mẹ Hương ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ lát gạch màu đen bóng được chăm sóc rất kỹ lưỡng, khẽ đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt của người đàn ông trong tấm hình.
Ông là Lâm Đại Thành, là người mà mẹ Hương dùng cả tuổi thanh xuân để yêu thương. Nhưng mười sáu năm trước ông đã mất vì bệnh nặng, từ đó về sau mẹ Hương cũng chỉ ở vậy mà nuôi con.
Im lặng ngắm nhìn di ảnh của chồng một lúc, mẹ Hương lại bùi ngùi mà rơi nước mắt. Mỗi lần đến thăm mộ ba Thành, mẹ Hương đều xúc động mà bật khóc, mẹ luôn rất nhớ ba.
“Ba, tụi con đến thăm ba. Chúc ba năm mới vui vẻ.” – Nhật Minh đứng trước mộ ba Thành mỉm cười.
Nguyệt Minh bùi ngùi không nói nên lời, mỗi lần đến thăm mộ ba cậu đều có cảm giác như vậy. Ba mất lúc cậu chỉ mới hai tuổi, lúc đó còn quá nhỏ nên cậu cũng không có ấn tượng gì về ba. Gương mặt của ba cậu cũng chỉ biết qua hình ảnh, nhưng vì được nghe mẹ Hương và Nhật Minh kể về ba rất nhiều, nói ba là người rất tốt, nên cậu cũng rất thương ba, luôn luôn ao ước mình được gặp ba dù chỉ một lần.
“Ba... con rất muốn gặp ba.” – Nguyệt Minh nghẹn ngào.
Nhật Minh hiểu được nỗi lòng này của cậu, anh đứng bên cạnh đưa tay ra sau lưng cậu, khẽ vỗ nhẹ vài cái an ủi.
Kể từ sau đêm Giáng sinh năm ngoái thì giữa hai người giống như có một bức tường vô hình ngăn cách. Trước mặt mẹ Hương thì cả hai vẫn tỏ ra bình thường vì sợ mẹ sẽ lo lắng, nhưng ngoài ra thì bầu không khí giữa cả hai đã không còn được như xưa nữa. Đối với mỗi người, lý do đều như rất rõ ràng, nhưng rồi cũng lại như rất mơ hồ. Sợ tổn thương đối phương nhưng cũng lại sợ tổn thương chính mình. Đối với hai người, tự kiềm chế bản thân, chính là cách tốt nhất lúc này.
“Ông xã à, có một chuyện vui muốn kể với anh. Đại Minh nhà mình có bạn gái rồi đấy.” – Mẹ Hương mỉm cười dịu dàng – “Là Phương Linh, anh biết con bé mà đúng không? Cũng đã từng đến thăm anh rồi. Anh ở trên đó hãy phù hộ cho tình cảm của hai đứa nhé.”
Nhật Minh nghe mẹ nói tới chuyện này, chỉ cúi đầu mà không nói gì thêm. Ánh mắt anh trống rỗng không thể nhìn ra được suy nghĩ trong đầu anh lúc này.
“Còn nữa. Năm nay Tiểu Minh của chúng ta cũng sẽ thi đại học. Anh cũng phải phù hộ thằng bé thi được điểm thật cao, và đậu được vào trường mà nó mong muốn nữa nhé.” – Mẹ Hương tiếp tục nói về Nguyệt Minh.
Tâm sự thêm một lúc với ba Thành, thì trời cũng đã bắt đầu có nắng, lúc này đã gần mười giờ rồi. Mẹ Hương lấy khăn tay lau đôi khoé mắt ngấn nước, đứng lên bảo hai anh em chuẩn bị về nhà.
Nhật Minh đưa tay dìu mẹ Hương, rồi lại nhìn mẹ mở lời: “Mẹ và Tiểu Minh ra xe trước được không? Con muốn ở lại với ba một lúc.”
Mẹ Hương lặng nhìn anh một hồi rồi cũng chấp nhận: “Được rồi, mẹ và em ra xe trước đợi con. Cứ trò chuyện với ba đi.”
Nhật Minh đứng im lặng nhìn theo cho đến khi mẹ Hương và Nguyệt Minh đi khuất, anh mới quay đầu quỳ xuống trước mộ của ba. Ánh mắt anh nhuộm một màu u buồn, lại dần hằn lên vài tia ửng đỏ, anh nói trước mộ ba bằng giọng trầm lạnh: “Ba! Con sai rồi, là con có lỗi. Con không nên như vậy, là con đã không đối xử tốt với em. Con thật sự cũng không biết những gì con đang làm là đúng hay sai... Nếu như ba còn sống, thì đã có thể nói cho con biết con phải làm gì rồi. Ba... có đang trách con không? Con phải làm gì tiếp theo đây? Con... con xin lỗi.”
Hai dòng lệ nóng bỏng trong chốc lát đã thấm ướt hai gò má anh. Hoà trong tiếng gió xuân là từng tiếng nấc trầm lặng nghẹn ngào. Hôm nay ở trước mặt ba, cuối cùng anh cũng đã có thể khóc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.