Chương 40: Dằn Vặt.
Tư Vương
30/07/2024
Nhật Minh vừa đau đớn vừa tức giận, liều mạng phóng xe trên đường bất chấp là có bao nhiêu nguy hiểm. Anh bây giờ chẳng thể suy nghĩ được gì khác, chỉ muốn chạy thật nhanh đến nơi đó, nơi mà có thể mang lại cho anh sự bình yên.
Ngày mai cũng chính là đến ngày anh muốn dành riêng cho bản thân mình. Vốn anh đã xin nghỉ phép và định là sáng mai sẽ lên đường như những năm trước, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đột ngột thay đổi, khiến cho anh ngay bây giờ, ngay lập tức chỉ muốn thật nhanh tìm đến nơi đó mà thôi.
Vì lái xe nhanh nên Nhật Minh cũng tốn ít thời gian để đến nơi hơn, lúc anh đến được bãi biển đó thì vẫn còn chưa đến nửa đêm. Lúc này còn chưa đến thời hạn anh đã đặt trước, cũng không tiện để gọi cửa khu cắm trại nữa, nên anh đã đi dọc bờ biển đó đến một bãi hoang khá vắng vẻ chưa được quy hoạch, đậu xe ở gần đó và ra bờ biển ngồi lặng lẽ.
Biển đêm vắng lặng, gió thổi nhẹ nhàng cuộn từng lớp sóng mỏng manh vỗ ướt đẫm bàn chân trần của Nhật Minh, cũng như làm ướt cả lòng anh lúc này. Trước mặt mẹ không thể khóc được, vừa rồi lái xe cũng không thể khóc được, bây giờ ngồi đây, cảnh vật trước mắt lại chợt nhoè chợt tỏ, khoé mi cay nồng bỏng rát, nước mắt không kiềm được mà cứng đầu rơi thành dòng. Đầu óc trống rỗng, hiện tại anh thật sự không biết phải khóc vì điều gì, chỉ là rất muốn khóc thôi. Những chuyện anh vừa nghe thấy, giống như những sợi dây trói siết chặt lấy trái tim anh. Cảm giác này đau đớn giống như ngày Nguyệt Minh rời đi bốn năm trước, làm cho anh cảm thấy như mất hết tất cả, thế giới xung quanh như sụp đổ. Nước mắt rơi như sóng biển cuộn mãi không ngừng, uất ức, phẫn nộ, đau lòng, bao nhiêu kiềm nén giờ đây giống như đê vỡ nước dâng, hoà trong tiếng sóng biển, Nhật Minh hét lên một tiếng thật đau đớn: “Tiểu Minh!...”
Tiếng gió biển mang theo âm thanh thê lương ấy tan biến vào trong khoảng không tịch mịch mênh mông, đáp lại anh cũng chỉ có tiếng sóng, tiếng gió, và tiếng nấc nghẹn ngào của chính mình. Người anh vừa gọi lại không thể nghe thấy được cũng không thể trả lời anh, không biết anh đau khổ nên cũng không thể an ủi.
“Tiểu Minh... Bây giờ anh phải làm sao đây? Anh không phải là con ruột của ba mẹ. Anh không phải là anh ruột của em. Anh lại còn ngu ngốc đi thân thiết với người đã từng bỏ rơi mẹ con anh, lại còn hết lòng chữa bệnh cho người đã cướp ba anh khỏi mẹ. Bao nhiêu năm qua, anh đã tươi cười vui vẻ ăn mừng sinh nhật ngay trong ngày giỗ của mẹ anh, hoàn toàn không biết được mẹ anh vì sinh anh ra mà phải chết. Anh phải làm gì đây? Anh... không còn là Lâm Nhật Minh nữa.” – Giọng nói âm trầm bi thương như đang trò chuyện cùng gió, cũng giống như là đang tự trách chính mình.
Đôi gò má ướt đẫm nước mắt bị gió đêm thổi làm cho đông lạnh, khoé mắt ngấn nước bỏng rát bị gió đêm thổi làm cho cay nồng. Nhật Minh bất chợt co người lại, dùng hai tay ôm lấy chính mình, vùi mặt vào đầu gối ngâm khẽ từng tiếng nấc, cứ thế mà ngồi bất động trên nền cát trắng lạnh lẽo.
Đã gần hai giờ đồng hồ trôi qua, Nhật Minh vẫn ngồi yên bất động trên bờ biển, đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía biển, như đang tìm kiếm một điểm đến cuối cùng.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, từ phía xa xa dường như có hai bóng người đang chầm chậm đi về phía anh. Mẹ Hương từ sau khi Nhật Minh bỏ đi ra ngoài thì vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ đợi, đợi anh quay về. Cả cơm tối mẹ cũng không có lòng dạ nào để ăn, cứ luôn sốt ruột mà trông ra ngoài cửa. Đã đợi gần hai tiếng, nhưng vẫn không thấy anh trở về nên mẹ đã gọi điện cho Thái Bảo, hỏi Thái Bảo xem có biết những chỗ nào anh thường hay đến hay không. Thái Bảo nhớ ra Nhật Minh đã xin nghỉ phép hai ngày tới để đến đây, nên đã ngay lập tức lái xe sang nhà mẹ Hương và chở mẹ đến bãi biển này. Trên đường đi, anh hỏi mẹ Hương là đã xảy ra chuyện gì, và đã được mẹ Hương kể cho nghe toàn bộ sự thật.
Mẹ Hương đau lòng nhìn người trước mặt, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi. Nhìn thấy anh ngồi đó, trông thật bé nhỏ, thật đơn độc, thật đau thương. Bất chợt bà nhớ đến hình ảnh đứa bé kháu khỉnh trắng trẻo nằm gọn trong khăn bông mà bà đã bế trong lòng mấy mươi năm trước. Cậu bé ngoan ngoãn ở trong lòng, ngước lên nhìn bà bằng đôi mắt trong trẻo như thuỷ tinh, sáng ngời hơn cả ánh sao trên trời. Mỗi lần nhìn thấy bà cậu bé đều nhoẻn miệng cười tinh nghịch. Kiềm lòng không được, bà định chạy đến bên cạnh Nhật Minh mà ôm anh vào lòng như thời khắc đó, muốn an ủi, muốn xin lỗi, nhưng đã bị Thái Bảo ngăn lại.
“Dì à. Con nghĩ lúc này nên để cậu ấy một mình. Cậu ấy... cần có thời gian để suy nghĩ, hay là chúng ta về nhà trước đi. Cậu ấy rất mạnh mẽ, con tin ngày mai cậu ấy sẽ trở về đối mặt thôi.”
Mẹ Hương không đành lòng, nhưng cũng biết lời nói của Thái Bảo là đúng. Nếu bây giờ Nhật Minh có thể đối diện với bà thì anh đã không phải một mình bỏ chạy đến đây, anh thật sự cần có thời gian. Mẹ Hương cố gắng kiềm nén cơn xúc động, nhìn Thái Bảo gật đầu, dù sao thì cũng đã biết được anh ở đâu, như vậy cũng an tâm hơn rồi.
Trên đường trở về nhà, ngồi trong xe Thái Bảo mẹ Hương vẫn không ngừng thút thít. Thái Bảo cũng đau lòng, lấy khăn tay trong người đưa cho mẹ, còn an ủi vài câu. Mẹ Hương nhận lấy khăn tay lau nước mắt, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, khẽ hít vào một ngụm khí quay sang hỏi Thái Bảo: “Nhưng mà làm sao con biết được là Đại Minh đến đây vậy? Mà tại sao thằng bé lại chạy đến đây?”
“À...” – Thái Bảo có chút ngập ngừng, không biết phải nói thế nào – “Có chuyện này... con không biết có nên nói với dì hay không...”
“Là chuyện khó nói lắm sao? Là chuyện của Đại Minh à?” – Mẹ Hương ngừng khóc, dồn lực chú ý vào một bên mặt nghiêng của Thái Bảo.
“Con... không biết phải nói thế nào.” – Thái Bảo nhẹ cắn môi dưới khó xử.
Mẹ Hương cố gắng giữ bình tĩnh: “Con cứ nói đi.”
“Dì có còn nhớ nơi này là nơi nào không?”
“Dì nhớ. Mùa hè năm Tiểu Minh vào lớp 12 cả gia đình đã đến đây du lịch.”
Thái Bảo nhẹ gật đầu: “Dạ đúng. Mùa hè bốn năm trước, chính là ở đây. Đại Minh đã từng nói với con năm đó khi cả nhà cùng cắm trại ở đây, cậu ấy đã cùng Tiểu Minh ngồi ở bãi biển này trò chuyện thật nhiều, tâm sự thật nhiều. Cậu ấy còn hứa với Tiểu Minh là sau này sẽ đưa em ấy trở lại đây, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được lời hứa với em ấy. Từ sau khi Tiểu Minh đi du học, cậu ấy năm nào đến ngày này cũng chạy đến đây ngồi bên bãi biển một mình như thế.”
“Con nói sao? Suốt bốn năm qua, năm nào thằng bé cũng đến đây?” – Mẹ Hương mở to mắt ngạc nhiên.
“Dạ. Năm đầu tiên sau khi Tiểu Minh đi du học mấy tháng, cũng đến ngày hôm nay thì cậu ấy cũng đã xin nghỉ phép, nhưng lại không nói với con là đi đâu. Con sợ cậu ấy có chuyện không ổn nên đã lén theo dõi cậu ấy và đi tới đây. Khi bị con cậy miệng thì cậu ấy mới chịu nói cho con biết.”
“Tại sao thằng bé lại phải làm như vậy? Còn chuyện con nói, sợ nó có chuyện không ổn, rốt cuộc là chuyện gì?” – Mẹ Hương khẽ nhíu mày, mơ hồ không hiểu những gì Thái Bảo đang nói cho lắm.
“Dì! Dì thật sự rất thương cậu ấy đúng không ạ?” – Thái Bảo đột nhiên hỏi một câu có vẻ hơi ngốc.
“Đương nhiên rồi. Dù dì không phải là mẹ ruột của nó, nhưng dì thật tâm xem thằng bé như con ruột mà yêu thương nó.”
“Nếu lỡ như cậu ấy làm sai chuyện gì, thì dì có tha thứ cho cậu ấy không ạ? Dì nói là xem cậu ấy như con ruột, con chỉ sợ là dì không chấp nhận được.” – Thái Bảo khẽ hít vào một ngụm khí, biểu hiện ra một bộ rất bứt rứt khó chịu – “Chuyện này... nếu con nói ra thì có thể sẽ bị Đại Minh giết chết mất, cũng không phải là chuyện của con nữa. Nhưng nhìn thấy cậu ấy cứ như vậy suốt mấy năm qua, con thật sự chịu không nổi nữa rồi ạ. Bây giờ sự thật đã không như cậu ấy nghĩ, con nghĩ cậu ấy cũng không cần phải chịu đựng như vậy nữa. Nhưng mà với tính tình của cậu ấy, con đảm bảo đến chết cậu ấy cũng sẽ không nói với dì đâu.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao con lại tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy hả? Đại Minh có chuyện gì?” – Mẹ Hương đã sốt ruột đến mức ngồi cũng không yên.
“Dì! Dì phải hứa với con là cho dù dì có giận đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ không mắng Đại Minh nhé.” – Thái Bảo vẫn mè nheo không chịu vào vấn đề chính.
“Giờ con có chịu nói hay không? Không nói dì sẽ đánh con đấy.”
“Dì hứa với con trước đi.”
“Dì hứa! Cái thằng nhóc này.”
“Đại Minh cậu ấy... nói là muốn giữ lời hứa đó với Tiểu Minh nên năm nào cũng đến đây. Cậu ấy hy vọng có một ngày có thể thực hiện lời hứa đó.” – Thái Bảo lại trở lại dáng vẻ nghiêm túc, nét mặt cũng thay đổi nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Tại sao vậy? Nếu muốn giữ lời hứa thì đợi khi nào nhóc nhỏ về đưa nó đến đây là được rồi. Tại sao lại phải năm nào cũng đến đây một mình?”
“Cậu ấy... sợ là sẽ không còn cơ hội nữa.”
Đôi mắt Thái Bảo chợt long lanh, nét mặt mẹ Hương cũng có chút thay đổi không thể nhìn rõ, bầu không khí trong xe lúc này cũng rơi vào im lặng.
Thấy mẹ Hương vẫn ngồi im không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mình, biểu hiện muốn được nghe tiếp chuyện nên Thái Bảo cũng tiếp tục: “Dì... Đại Minh cậu ấy... có tình cảm với Tiểu Minh.”
Đôi mắt sâu thẳm của mẹ Hương đột ngột mở to, gương mặt đăm chiêu chợt thoáng sửng sốt. Lúc nãy nhìn sự rụt rè của Thái Bảo, cộng thêm việc Thái Bảo nói là Nhật Minh năm nào cũng ra bờ biển thế này chỉ vì muốn giữ lời hứa với Nguyệt Minh, thì mẹ cũng đã lờ mờ đoán ra được, chỉ là chờ một câu xác nhận của Thái Bảo mà thôi, nhưng thật sự thì vẫn không thể nào không bị kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh của mẹ Hương, không hề tức giận như mình tưởng tượng, ngược lại Thái Bảo còn thấy thấp thỏm lo sợ hơn, vầng trán cao thanh tú của anh bất chợt kết một tầng mồ hôi lạnh, ấp úng mở miệng: “Dì... Nếu dì tức giận thì cứ mắng con là được rồi ạ, đừng mắng Đại Minh. Con biết là tình cảm của cậu ấy là không đúng, con cũng đã khuyên bảo cậu ấy rồi. Cậu ấy... mấy năm qua dù rất đau khổ, nhưng vẫn cố nén ở trong lòng, không hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào cho Tiểu Minh cả. Cậu ấy cũng đã rất cố gắng để từ bỏ, nhưng mà... tình cảm của cậu ấy... con cũng không thể ngờ là nó lại sâu đậm đến vậy, đã bốn năm qua rồi mà cậu ấy vẫn chưa quên được. Dì hãy cho cậu ấy một chút thời gian nữa nhé, cậu ấy nhất định sẽ làm được, sẽ không làm ảnh hưởng đến Tiểu Minh đâu ạ.”
“Đứa bé này, thật đáng thương quá.” – Mẹ Hương im lặng một lúc, sau đó lại thốt ra một câu làm cho Thái Bảo suýt nữa thì lạc tay lái.
“Sao ạ?” – Thái Bảo ngạc nhiên hỏi lại.
“Sao nó có thể chịu đựng được lâu đến như vậy chứ? Cũng không hề để cho dì nhìn ra một chút sơ hở nào. Chắc là nó đau khổ nhiều lắm.”
Thái Bảo càng lúc càng tưởng rằng mình đang nằm mơ: “Dì... Dì không nổi giận sao ạ?”
“Thằng nhóc này, dì đã từng gặp qua bao nhiêu dạng người rồi chứ? Dì đây sống cũng thoáng lắm đấy nhé. Chẳng những thế, nhóc lớn lại còn rất hiểu chuyện, tự bản thân mình xử lý mà chẳng làm phiền lòng ai, sao dì lại giận nó cho được? Chuyện đến nước này rồi thì tuỳ bọn trẻ các con thôi, dì không xen vào. Nói thẳng ra, thằng bé chẳng có lỗi gì cả. Chuyện này con yên tâm, dì sẽ làm như là dì không biết, dì hoàn toàn tin tưởng Đại Minh, thằng bé nhất định sẽ giải quyết được.” – Mẹ Hương không tức giận, cũng không trách móc, chỉ là cảm thấy có chút buồn, nhưng mà lại không rõ ràng là buồn như thế nào, buồn vì điều gì, lại còn cảm thấy có một chút tiếc nuối.
“Dì là đang nói thật lòng đấy ạ?” – Thái Bảo vẫn chưa thể tin được.
“Dì lừa con làm gì chứ? Nhưng mà... mấy năm qua nhóc lớn của dì buồn nhiều lắm sao?” – Mẹ Hương vẫn không nhịn được mà quan tâm.
“Cậu ấy chẳng những buồn, mà còn càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Lúc thì lạnh lùng vô cảm thờ ơ với mọi chuyện. Lúc thì lại nổi nóng đùng đùng vì những chuyện nhỏ trong công việc, đôi khi mấy đàn em trong khoa chỉ làm sai có một chút mà cậu ta cũng mắng người té tát, trong khi trước đây thì chẳng như thế bao giờ. Bây giờ thì trong khoa không ai dám nói chuyện với cậu ấy cả. Còn về chuyện tình cảm thì cậu ấy giống như đã trở thành tảng băng ngàn năm, hoàn toàn khép lòng mình lại, chẳng để cho ai tới gần. Nói tóm lại, cậu ấy bây giờ giống như là ông già bảy tám mươi tuổi đấy ạ, hay dỗi lại khó chiều, con theo hầu cậu ấy thôi cũng đến đau đầu tổn thọ, thật sự rất mệt luôn ấy ạ.” – Thái Bảo được dịp tố giác thì liền tuôn một tràng, vừa kể tội tên bạn thân đã hành hạ mình mấy năm nay, lại vừa kể công trạng của mình mấy năm qua đã cống hiến được.
Mẹ Hương nghe ra được ý đồ trong giọng điệu của Thái Bảo, vừa buồn bực lại cũng thấy buồn cười, đưa tay qua đánh nhẹ cánh tay anh một cái: “Cái thằng nhóc này! Dì chỉ hỏi là nhóc lớn có buồn hay không, con thì thừa cơ đi nói xấu con trai dì, con cực khổ đến vậy đó hả? Vậy mà còn đi giúp nó che giấu dì, là tự con rước phiền phức thì tự đi mà chịu, đừng có đổ thừa cho con trai của dì.”
“Ôi bây giờ thì lại là một câu con trai, hai câu cũng con trai rồi. Dì thật đúng là... như một thiên thần ấy. Cảm ơn dì vì đã hiểu cho Đại Minh, nếu bây giờ đến cả dì cũng bỏ rơi cậu ấy, thì cậu ấy thật sự là mất hết tất cả rồi.” – Thái Bảo nở một nụ cười rạng rỡ, quẳng lại bao nhiêu là lo lắng thừa thải lúc nãy ra sau đầu.
Về lại đến thành phố thì trời cũng đã rạng sáng, bình minh đang dần ló dạng. Lúc này Thái Bảo mới chợt nhận ra một điều, dường như có gì đó không đúng! Hôm nay là Nhật Minh xin nghỉ phép, nhưng anh thì không. Lái xe suốt đêm như thế, bây giờ lại phải lập tức về nhà sửa soạn đến bệnh viện làm việc. Ngày hôm nay của anh liệu có qua nổi không đây? Mặt Thái Bảo bắt đầu nóng lên, kín đáo nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng một câu: ‘Lâm Nhật Minh! Cậu lại hành hạ tôi thêm một lần nữa rồi.’.
Mẹ Hương sau khi được Thái Bảo đưa về nhà thì đã gọi điện thoại cho thư ký riêng bảo là hôm nay mẹ sẽ không đến khách sạn, huỷ hết các lịch trình hôm nay. Mẹ vì muốn ở nhà đợi Nhật Minh, cũng một phần là vì mệt mỏi. Cả một đêm thức trắng vì lo lắng, bây giờ mẹ cũng đã có một chút buồn ngủ rồi. Lúc mẹ về nhà cũng vừa lúc dì Lan đến làm, nên mẹ đã căn dặn dì Lan khi nào Nhật Minh về thì hãy gọi mẹ dậy, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Ngày mai cũng chính là đến ngày anh muốn dành riêng cho bản thân mình. Vốn anh đã xin nghỉ phép và định là sáng mai sẽ lên đường như những năm trước, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đột ngột thay đổi, khiến cho anh ngay bây giờ, ngay lập tức chỉ muốn thật nhanh tìm đến nơi đó mà thôi.
Vì lái xe nhanh nên Nhật Minh cũng tốn ít thời gian để đến nơi hơn, lúc anh đến được bãi biển đó thì vẫn còn chưa đến nửa đêm. Lúc này còn chưa đến thời hạn anh đã đặt trước, cũng không tiện để gọi cửa khu cắm trại nữa, nên anh đã đi dọc bờ biển đó đến một bãi hoang khá vắng vẻ chưa được quy hoạch, đậu xe ở gần đó và ra bờ biển ngồi lặng lẽ.
Biển đêm vắng lặng, gió thổi nhẹ nhàng cuộn từng lớp sóng mỏng manh vỗ ướt đẫm bàn chân trần của Nhật Minh, cũng như làm ướt cả lòng anh lúc này. Trước mặt mẹ không thể khóc được, vừa rồi lái xe cũng không thể khóc được, bây giờ ngồi đây, cảnh vật trước mắt lại chợt nhoè chợt tỏ, khoé mi cay nồng bỏng rát, nước mắt không kiềm được mà cứng đầu rơi thành dòng. Đầu óc trống rỗng, hiện tại anh thật sự không biết phải khóc vì điều gì, chỉ là rất muốn khóc thôi. Những chuyện anh vừa nghe thấy, giống như những sợi dây trói siết chặt lấy trái tim anh. Cảm giác này đau đớn giống như ngày Nguyệt Minh rời đi bốn năm trước, làm cho anh cảm thấy như mất hết tất cả, thế giới xung quanh như sụp đổ. Nước mắt rơi như sóng biển cuộn mãi không ngừng, uất ức, phẫn nộ, đau lòng, bao nhiêu kiềm nén giờ đây giống như đê vỡ nước dâng, hoà trong tiếng sóng biển, Nhật Minh hét lên một tiếng thật đau đớn: “Tiểu Minh!...”
Tiếng gió biển mang theo âm thanh thê lương ấy tan biến vào trong khoảng không tịch mịch mênh mông, đáp lại anh cũng chỉ có tiếng sóng, tiếng gió, và tiếng nấc nghẹn ngào của chính mình. Người anh vừa gọi lại không thể nghe thấy được cũng không thể trả lời anh, không biết anh đau khổ nên cũng không thể an ủi.
“Tiểu Minh... Bây giờ anh phải làm sao đây? Anh không phải là con ruột của ba mẹ. Anh không phải là anh ruột của em. Anh lại còn ngu ngốc đi thân thiết với người đã từng bỏ rơi mẹ con anh, lại còn hết lòng chữa bệnh cho người đã cướp ba anh khỏi mẹ. Bao nhiêu năm qua, anh đã tươi cười vui vẻ ăn mừng sinh nhật ngay trong ngày giỗ của mẹ anh, hoàn toàn không biết được mẹ anh vì sinh anh ra mà phải chết. Anh phải làm gì đây? Anh... không còn là Lâm Nhật Minh nữa.” – Giọng nói âm trầm bi thương như đang trò chuyện cùng gió, cũng giống như là đang tự trách chính mình.
Đôi gò má ướt đẫm nước mắt bị gió đêm thổi làm cho đông lạnh, khoé mắt ngấn nước bỏng rát bị gió đêm thổi làm cho cay nồng. Nhật Minh bất chợt co người lại, dùng hai tay ôm lấy chính mình, vùi mặt vào đầu gối ngâm khẽ từng tiếng nấc, cứ thế mà ngồi bất động trên nền cát trắng lạnh lẽo.
Đã gần hai giờ đồng hồ trôi qua, Nhật Minh vẫn ngồi yên bất động trên bờ biển, đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía biển, như đang tìm kiếm một điểm đến cuối cùng.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, từ phía xa xa dường như có hai bóng người đang chầm chậm đi về phía anh. Mẹ Hương từ sau khi Nhật Minh bỏ đi ra ngoài thì vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ đợi, đợi anh quay về. Cả cơm tối mẹ cũng không có lòng dạ nào để ăn, cứ luôn sốt ruột mà trông ra ngoài cửa. Đã đợi gần hai tiếng, nhưng vẫn không thấy anh trở về nên mẹ đã gọi điện cho Thái Bảo, hỏi Thái Bảo xem có biết những chỗ nào anh thường hay đến hay không. Thái Bảo nhớ ra Nhật Minh đã xin nghỉ phép hai ngày tới để đến đây, nên đã ngay lập tức lái xe sang nhà mẹ Hương và chở mẹ đến bãi biển này. Trên đường đi, anh hỏi mẹ Hương là đã xảy ra chuyện gì, và đã được mẹ Hương kể cho nghe toàn bộ sự thật.
Mẹ Hương đau lòng nhìn người trước mặt, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi. Nhìn thấy anh ngồi đó, trông thật bé nhỏ, thật đơn độc, thật đau thương. Bất chợt bà nhớ đến hình ảnh đứa bé kháu khỉnh trắng trẻo nằm gọn trong khăn bông mà bà đã bế trong lòng mấy mươi năm trước. Cậu bé ngoan ngoãn ở trong lòng, ngước lên nhìn bà bằng đôi mắt trong trẻo như thuỷ tinh, sáng ngời hơn cả ánh sao trên trời. Mỗi lần nhìn thấy bà cậu bé đều nhoẻn miệng cười tinh nghịch. Kiềm lòng không được, bà định chạy đến bên cạnh Nhật Minh mà ôm anh vào lòng như thời khắc đó, muốn an ủi, muốn xin lỗi, nhưng đã bị Thái Bảo ngăn lại.
“Dì à. Con nghĩ lúc này nên để cậu ấy một mình. Cậu ấy... cần có thời gian để suy nghĩ, hay là chúng ta về nhà trước đi. Cậu ấy rất mạnh mẽ, con tin ngày mai cậu ấy sẽ trở về đối mặt thôi.”
Mẹ Hương không đành lòng, nhưng cũng biết lời nói của Thái Bảo là đúng. Nếu bây giờ Nhật Minh có thể đối diện với bà thì anh đã không phải một mình bỏ chạy đến đây, anh thật sự cần có thời gian. Mẹ Hương cố gắng kiềm nén cơn xúc động, nhìn Thái Bảo gật đầu, dù sao thì cũng đã biết được anh ở đâu, như vậy cũng an tâm hơn rồi.
Trên đường trở về nhà, ngồi trong xe Thái Bảo mẹ Hương vẫn không ngừng thút thít. Thái Bảo cũng đau lòng, lấy khăn tay trong người đưa cho mẹ, còn an ủi vài câu. Mẹ Hương nhận lấy khăn tay lau nước mắt, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, khẽ hít vào một ngụm khí quay sang hỏi Thái Bảo: “Nhưng mà làm sao con biết được là Đại Minh đến đây vậy? Mà tại sao thằng bé lại chạy đến đây?”
“À...” – Thái Bảo có chút ngập ngừng, không biết phải nói thế nào – “Có chuyện này... con không biết có nên nói với dì hay không...”
“Là chuyện khó nói lắm sao? Là chuyện của Đại Minh à?” – Mẹ Hương ngừng khóc, dồn lực chú ý vào một bên mặt nghiêng của Thái Bảo.
“Con... không biết phải nói thế nào.” – Thái Bảo nhẹ cắn môi dưới khó xử.
Mẹ Hương cố gắng giữ bình tĩnh: “Con cứ nói đi.”
“Dì có còn nhớ nơi này là nơi nào không?”
“Dì nhớ. Mùa hè năm Tiểu Minh vào lớp 12 cả gia đình đã đến đây du lịch.”
Thái Bảo nhẹ gật đầu: “Dạ đúng. Mùa hè bốn năm trước, chính là ở đây. Đại Minh đã từng nói với con năm đó khi cả nhà cùng cắm trại ở đây, cậu ấy đã cùng Tiểu Minh ngồi ở bãi biển này trò chuyện thật nhiều, tâm sự thật nhiều. Cậu ấy còn hứa với Tiểu Minh là sau này sẽ đưa em ấy trở lại đây, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được lời hứa với em ấy. Từ sau khi Tiểu Minh đi du học, cậu ấy năm nào đến ngày này cũng chạy đến đây ngồi bên bãi biển một mình như thế.”
“Con nói sao? Suốt bốn năm qua, năm nào thằng bé cũng đến đây?” – Mẹ Hương mở to mắt ngạc nhiên.
“Dạ. Năm đầu tiên sau khi Tiểu Minh đi du học mấy tháng, cũng đến ngày hôm nay thì cậu ấy cũng đã xin nghỉ phép, nhưng lại không nói với con là đi đâu. Con sợ cậu ấy có chuyện không ổn nên đã lén theo dõi cậu ấy và đi tới đây. Khi bị con cậy miệng thì cậu ấy mới chịu nói cho con biết.”
“Tại sao thằng bé lại phải làm như vậy? Còn chuyện con nói, sợ nó có chuyện không ổn, rốt cuộc là chuyện gì?” – Mẹ Hương khẽ nhíu mày, mơ hồ không hiểu những gì Thái Bảo đang nói cho lắm.
“Dì! Dì thật sự rất thương cậu ấy đúng không ạ?” – Thái Bảo đột nhiên hỏi một câu có vẻ hơi ngốc.
“Đương nhiên rồi. Dù dì không phải là mẹ ruột của nó, nhưng dì thật tâm xem thằng bé như con ruột mà yêu thương nó.”
“Nếu lỡ như cậu ấy làm sai chuyện gì, thì dì có tha thứ cho cậu ấy không ạ? Dì nói là xem cậu ấy như con ruột, con chỉ sợ là dì không chấp nhận được.” – Thái Bảo khẽ hít vào một ngụm khí, biểu hiện ra một bộ rất bứt rứt khó chịu – “Chuyện này... nếu con nói ra thì có thể sẽ bị Đại Minh giết chết mất, cũng không phải là chuyện của con nữa. Nhưng nhìn thấy cậu ấy cứ như vậy suốt mấy năm qua, con thật sự chịu không nổi nữa rồi ạ. Bây giờ sự thật đã không như cậu ấy nghĩ, con nghĩ cậu ấy cũng không cần phải chịu đựng như vậy nữa. Nhưng mà với tính tình của cậu ấy, con đảm bảo đến chết cậu ấy cũng sẽ không nói với dì đâu.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao con lại tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy hả? Đại Minh có chuyện gì?” – Mẹ Hương đã sốt ruột đến mức ngồi cũng không yên.
“Dì! Dì phải hứa với con là cho dù dì có giận đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ không mắng Đại Minh nhé.” – Thái Bảo vẫn mè nheo không chịu vào vấn đề chính.
“Giờ con có chịu nói hay không? Không nói dì sẽ đánh con đấy.”
“Dì hứa với con trước đi.”
“Dì hứa! Cái thằng nhóc này.”
“Đại Minh cậu ấy... nói là muốn giữ lời hứa đó với Tiểu Minh nên năm nào cũng đến đây. Cậu ấy hy vọng có một ngày có thể thực hiện lời hứa đó.” – Thái Bảo lại trở lại dáng vẻ nghiêm túc, nét mặt cũng thay đổi nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Tại sao vậy? Nếu muốn giữ lời hứa thì đợi khi nào nhóc nhỏ về đưa nó đến đây là được rồi. Tại sao lại phải năm nào cũng đến đây một mình?”
“Cậu ấy... sợ là sẽ không còn cơ hội nữa.”
Đôi mắt Thái Bảo chợt long lanh, nét mặt mẹ Hương cũng có chút thay đổi không thể nhìn rõ, bầu không khí trong xe lúc này cũng rơi vào im lặng.
Thấy mẹ Hương vẫn ngồi im không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mình, biểu hiện muốn được nghe tiếp chuyện nên Thái Bảo cũng tiếp tục: “Dì... Đại Minh cậu ấy... có tình cảm với Tiểu Minh.”
Đôi mắt sâu thẳm của mẹ Hương đột ngột mở to, gương mặt đăm chiêu chợt thoáng sửng sốt. Lúc nãy nhìn sự rụt rè của Thái Bảo, cộng thêm việc Thái Bảo nói là Nhật Minh năm nào cũng ra bờ biển thế này chỉ vì muốn giữ lời hứa với Nguyệt Minh, thì mẹ cũng đã lờ mờ đoán ra được, chỉ là chờ một câu xác nhận của Thái Bảo mà thôi, nhưng thật sự thì vẫn không thể nào không bị kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh của mẹ Hương, không hề tức giận như mình tưởng tượng, ngược lại Thái Bảo còn thấy thấp thỏm lo sợ hơn, vầng trán cao thanh tú của anh bất chợt kết một tầng mồ hôi lạnh, ấp úng mở miệng: “Dì... Nếu dì tức giận thì cứ mắng con là được rồi ạ, đừng mắng Đại Minh. Con biết là tình cảm của cậu ấy là không đúng, con cũng đã khuyên bảo cậu ấy rồi. Cậu ấy... mấy năm qua dù rất đau khổ, nhưng vẫn cố nén ở trong lòng, không hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào cho Tiểu Minh cả. Cậu ấy cũng đã rất cố gắng để từ bỏ, nhưng mà... tình cảm của cậu ấy... con cũng không thể ngờ là nó lại sâu đậm đến vậy, đã bốn năm qua rồi mà cậu ấy vẫn chưa quên được. Dì hãy cho cậu ấy một chút thời gian nữa nhé, cậu ấy nhất định sẽ làm được, sẽ không làm ảnh hưởng đến Tiểu Minh đâu ạ.”
“Đứa bé này, thật đáng thương quá.” – Mẹ Hương im lặng một lúc, sau đó lại thốt ra một câu làm cho Thái Bảo suýt nữa thì lạc tay lái.
“Sao ạ?” – Thái Bảo ngạc nhiên hỏi lại.
“Sao nó có thể chịu đựng được lâu đến như vậy chứ? Cũng không hề để cho dì nhìn ra một chút sơ hở nào. Chắc là nó đau khổ nhiều lắm.”
Thái Bảo càng lúc càng tưởng rằng mình đang nằm mơ: “Dì... Dì không nổi giận sao ạ?”
“Thằng nhóc này, dì đã từng gặp qua bao nhiêu dạng người rồi chứ? Dì đây sống cũng thoáng lắm đấy nhé. Chẳng những thế, nhóc lớn lại còn rất hiểu chuyện, tự bản thân mình xử lý mà chẳng làm phiền lòng ai, sao dì lại giận nó cho được? Chuyện đến nước này rồi thì tuỳ bọn trẻ các con thôi, dì không xen vào. Nói thẳng ra, thằng bé chẳng có lỗi gì cả. Chuyện này con yên tâm, dì sẽ làm như là dì không biết, dì hoàn toàn tin tưởng Đại Minh, thằng bé nhất định sẽ giải quyết được.” – Mẹ Hương không tức giận, cũng không trách móc, chỉ là cảm thấy có chút buồn, nhưng mà lại không rõ ràng là buồn như thế nào, buồn vì điều gì, lại còn cảm thấy có một chút tiếc nuối.
“Dì là đang nói thật lòng đấy ạ?” – Thái Bảo vẫn chưa thể tin được.
“Dì lừa con làm gì chứ? Nhưng mà... mấy năm qua nhóc lớn của dì buồn nhiều lắm sao?” – Mẹ Hương vẫn không nhịn được mà quan tâm.
“Cậu ấy chẳng những buồn, mà còn càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Lúc thì lạnh lùng vô cảm thờ ơ với mọi chuyện. Lúc thì lại nổi nóng đùng đùng vì những chuyện nhỏ trong công việc, đôi khi mấy đàn em trong khoa chỉ làm sai có một chút mà cậu ta cũng mắng người té tát, trong khi trước đây thì chẳng như thế bao giờ. Bây giờ thì trong khoa không ai dám nói chuyện với cậu ấy cả. Còn về chuyện tình cảm thì cậu ấy giống như đã trở thành tảng băng ngàn năm, hoàn toàn khép lòng mình lại, chẳng để cho ai tới gần. Nói tóm lại, cậu ấy bây giờ giống như là ông già bảy tám mươi tuổi đấy ạ, hay dỗi lại khó chiều, con theo hầu cậu ấy thôi cũng đến đau đầu tổn thọ, thật sự rất mệt luôn ấy ạ.” – Thái Bảo được dịp tố giác thì liền tuôn một tràng, vừa kể tội tên bạn thân đã hành hạ mình mấy năm nay, lại vừa kể công trạng của mình mấy năm qua đã cống hiến được.
Mẹ Hương nghe ra được ý đồ trong giọng điệu của Thái Bảo, vừa buồn bực lại cũng thấy buồn cười, đưa tay qua đánh nhẹ cánh tay anh một cái: “Cái thằng nhóc này! Dì chỉ hỏi là nhóc lớn có buồn hay không, con thì thừa cơ đi nói xấu con trai dì, con cực khổ đến vậy đó hả? Vậy mà còn đi giúp nó che giấu dì, là tự con rước phiền phức thì tự đi mà chịu, đừng có đổ thừa cho con trai của dì.”
“Ôi bây giờ thì lại là một câu con trai, hai câu cũng con trai rồi. Dì thật đúng là... như một thiên thần ấy. Cảm ơn dì vì đã hiểu cho Đại Minh, nếu bây giờ đến cả dì cũng bỏ rơi cậu ấy, thì cậu ấy thật sự là mất hết tất cả rồi.” – Thái Bảo nở một nụ cười rạng rỡ, quẳng lại bao nhiêu là lo lắng thừa thải lúc nãy ra sau đầu.
Về lại đến thành phố thì trời cũng đã rạng sáng, bình minh đang dần ló dạng. Lúc này Thái Bảo mới chợt nhận ra một điều, dường như có gì đó không đúng! Hôm nay là Nhật Minh xin nghỉ phép, nhưng anh thì không. Lái xe suốt đêm như thế, bây giờ lại phải lập tức về nhà sửa soạn đến bệnh viện làm việc. Ngày hôm nay của anh liệu có qua nổi không đây? Mặt Thái Bảo bắt đầu nóng lên, kín đáo nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng một câu: ‘Lâm Nhật Minh! Cậu lại hành hạ tôi thêm một lần nữa rồi.’.
Mẹ Hương sau khi được Thái Bảo đưa về nhà thì đã gọi điện thoại cho thư ký riêng bảo là hôm nay mẹ sẽ không đến khách sạn, huỷ hết các lịch trình hôm nay. Mẹ vì muốn ở nhà đợi Nhật Minh, cũng một phần là vì mệt mỏi. Cả một đêm thức trắng vì lo lắng, bây giờ mẹ cũng đã có một chút buồn ngủ rồi. Lúc mẹ về nhà cũng vừa lúc dì Lan đến làm, nên mẹ đã căn dặn dì Lan khi nào Nhật Minh về thì hãy gọi mẹ dậy, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.