Chương 41: Chấp Nhận.
Tư Vương
30/07/2024
Nhật Minh sau một đêm suy nghĩ, thì lúc sáng sớm anh cũng đã quyết định trở về nhà. Anh phải đối mặt. Bất kể là kết quả có ra sao, thì anh vẫn tin mẹ Hương thật sự yêu thương anh, anh không muốn làm mẹ Hương thất vọng.
Mẹ Hương chỉ vừa chợp mắt được một lúc, mà thực ra là chẳng thể nào ngủ được. Cảm giác có người mở cửa phòng mình, bà lập tức mở mắt xoay người lại, nhìn thấy được người đứng ngay trước mặt lúc này chính là người mà mình đang muốn gặp nhất, cậu con trai yêu của bà.
Bầu không khí trong phòng rơi vào im lặng, mẹ Hương chầm chậm nâng người ngồi dậy, ánh mắt đau buồn nhìn thẳng vào cậu con trai đang đứng đối diện mình.
Nhìn gương mặt mệt mỏi tiều tuỵ của mẹ Hương, Nhật Minh cảm thấy tim đau nhói, đáy mắt chợt long lanh ngấn nước. Anh khẽ hít vào một ngụm khí, điều chỉnh lại giọng nói run rẩy, thốt nhẹ một tiếng: “Mẹ...”
Tiếng gọi này của Nhật Minh cũng đã làm mẹ Hương rơi nước mắt. Bà cứ lo sợ là anh sẽ không gọi bà là mẹ nữa, chỉ nghĩ đến điều này thôi là bà đã cảm thấy như tim sắp ngừng đập đến nơi rồi. Bà dang hai tay ra hướng Nhật Minh nở một nụ cười, Nhật Minh cũng không kiềm lòng được mà nhào vào lòng mẹ. Hai người đều trao cho người đối diện một cái siết tay thật chặt, cứ như sợ nếu như buông lỏng thì người trước mặt sẽ biến mất.
“Mẹ xin lỗi nhóc lớn. Con... con không giận mẹ đúng không?” – Mẹ Hương đưa tay xoa xoa đầu Nhật Minh từ phía sau, nói giọng nghẹn ngào trong nước mắt.
Nhật Minh vùi mặt vào hõm vai của mẹ, đôi bàn tay to lớn siết lấy lưng áo mẹ, giọng nói cũng run rẩy: “Con không giận mẹ được. Làm sao con lại có thể giận mẹ được chứ? Là mẹ đã chấp nhận nuôi nấng con, là mẹ đã cho con cơ hội tiếp tục sống cuộc đời này. Mẹ đã cho con ăn học, đã dạy dỗ con, còn vì nghĩ cho con, sợ con sẽ đau lòng mà che giấu thân phận của con bấy nhiêu năm qua. Mẹ đã làm tất cả cho con, làm sao mà con có thể giận mẹ được.”
Trái tim mẹ Hương chợt thắt lại, anh vẫn là cậu con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện của bà, không có gì thay đổi.
“Mẹ xin lỗi vì đã không nói cho con biết sớm hơn, xin lỗi đã làm con đau lòng.”
Nhật Minh nhẹ lắc đầu: “Mẹ không có lỗi, mẹ không cần phải xin lỗi con. Con mới là người phải xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng, con xin lỗi vì đã không nghĩ cho cảm giác của mẹ mà bỏ đi. Mẹ tha lỗi cho con nhé.”
Mẹ Hương lại nhẹ nhàng vuốt tóc anh, giọng nói đã trở nên mềm mại an ủi: “Nhóc lớn ngốc! Con không có lỗi, không cần phải xin lỗi mẹ. Nếu con buồn thì hãy khóc đi, khóc với mẹ này, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con. Đừng sợ gì cả, nhé.”
Nhật Minh không kiềm chế được mà phát ra từng tiếng nấc lúc đầu là thật nhẹ, sau lại dần dần lớn hơn, cuối cùng là ôm mẹ mà khóc nức nở, giống như một đứa trẻ. Giờ đây anh khóc là vì thương cho người mẹ ruột của mình, người mẹ mà anh chưa từng được biết mặt.
Mẹ Hương như hiểu được nỗi lòng của anh, lại chợt cảm thấy nghẹn ngào, nhẹ vuốt tóc anh mà nói: “Hôm nào có thời gian, mẹ đưa con đi gặp nhé.”
Sau câu nói này, bà chợt cảm thấy cơ thể cậu con trai trong lòng mình đông cứng lại, có vẻ như rất ngạc nhiên. Tay còn lại bà vuốt nhẹ dọc theo lưng anh, trao cho anh chút hơi ấm như muốn an ủi.
Nhật Minh lại hít vào một ngụm khí, rời khỏi vòng tay mẹ, nhìn thẳng vào mắt mẹ mà hỏi: “Năm nào vào đúng ngày sinh nhật con, mỗi sáng sớm mẹ đều nói là có việc phải ra ngoài, là đến chỗ mẹ ruột của con sao ạ?”
“Ừm!” – Mẹ Hương nhẹ gật đầu.
Nhật Minh lại im lặng cúi đầu, không thể nói thêm lời nào.
“Nhóc lớn à. Giờ con định nói chuyện này với nhóc nhỏ thế nào?” – Mẹ Hương trong đầu chợt nhớ đến chuyện này nên đã thăm dò ý kiến của Nhật Minh.
Nhật Minh im lặng đăm chiêu một lúc: “Mẹ khoan hãy nói chuyện này với Tiểu Minh nhé. Con... sẽ tự nói với em ấy.”
“Con định khi nào sẽ nói? Cũng chỉ còn mấy ngày nữa là nhóc nhỏ về rồi.”
“Khi nào em ấy sẽ về ạ?” – Nhật Minh có chút kinh ngạc.
“Tính chính xác là còn nửa tháng nữa.” – Mẹ Hương thấu hiểu nên cũng không thắc mắc về việc tại sao Nhật Minh lại không biết rõ về ngày về nước của em mình.
Nhật Minh lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Mọi chuyện bây giờ đã khác, nhưng anh cũng không biết phải nói với mẹ Hương thế nào về chuyện mình thích Nguyệt Minh, anh cứ nghĩ là mẹ vẫn chưa biết. Do dự không biết là khi mẹ biết chuyện này có giận anh hay không, có ghét anh hay không? Bây giờ anh và Nguyệt Minh đã không phải là anh em ruột, không cùng chung dòng máu, nhưng liệu Nguyệt Minh có thể chấp nhận tình cảm của anh hay không? Dù gì thì cả hai cũng đều là con trai, đâu có thể chắc chắn được rằng Nguyệt Minh cũng giống như anh chứ.
Dường như ngay lúc này đang có một sợi dây vô hình có thể liên thông tâm ý của mẹ Hương và Nhật Minh, làm cho mẹ chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh thì có thể đoán được là anh đang nghĩ gì. Một cảm giác chua xót đang dần xâm chiếm lấy trái tim mẹ, nhưng chuyện này mẹ lại không thể giúp được gì cho anh.
“Được rồi, con hãy tự nói chuyện này với nhóc nhỏ đi.” – Thở ra một hơi, dù muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng mẹ Hương lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ sợ anh sẽ khó xử nên đành giấu nhẹm vào lòng.
Nhật Minh ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của mẹ thì lại càng cảm thấy đau lòng: “Nhìn mặt mẹ thế này chắc là đêm qua vì lo cho con nên không ngủ được đúng không? Con xin lỗi.”
“Mẹ không sao. Con cả đêm không về thì mẹ làm sao ngủ được chứ? Con về là tốt rồi, lát nữa mẹ ngủ một giấc là ổn cả thôi. Con cũng về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng đi làm, con cũng mệt lắm rồi đúng không?” – Mẹ Hương không định nói cho anh biết về việc tối qua mẹ đã đến bãi biển đó để tìm anh, cũng muốn giấu anh về việc mẹ đã biết về bí mật của anh. Như đã nói, mẹ tin tưởng Nhật Minh có thể giải quyết được mọi chuyện, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện mà anh muốn giấu.
“Con... con biết rồi, con sẽ gọi điện xin nghỉ phép, con sẽ ở nhà nghỉ ngơi. Mẹ cũng yên tâm nghỉ ngơi đi nhé.” – Nhật Minh cũng chỉ nói thuận theo để mẹ yên tâm, thực ra anh còn những hai ngày nghỉ, cũng chẳng biết phải nói với mẹ như thế nào. Đắp chăn ngay ngắn cho mẹ xong anh cũng xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Nhật Minh hẹn gặp Thái Bảo ở quán cà phê “Luân Đôn cổ” gần bệnh viện, nơi quen thuộc mà bọn họ vẫn hay đến. Anh muốn nói cho Thái Bảo biết những chuyện vừa xảy ra, về thân phận thật của anh và cũng muốn bàn với Thái Bảo một số vấn đề của phòng khám sắp khai trương. Nhật Minh đã đến trước gọi một tách cà phê nóng và chờ Thái Bảo ở chỗ ngồi quen thuộc của cả hai. Thái Bảo sau khi tan ca thì cũng đã đến quán tìm Nhật Minh, vừa ngồi xuống ghế đối diện Thái Bảo đã trưng ra một bộ mặt thù sâu oán hận sát khí đùng đùng nhìn thẳng vào Nhật Minh.
“Chuyện gì? Muốn hành xác tôi gì nữa đây hả?” – Thái Bảo gắt gỏng.
Nhật Minh nhìn thấy biểu hiện bực dọc của Thái Bảo, cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu và thần sắc có chút nhợt nhạt của anh thì kinh ngạc vô cùng, nhíu mày hỏi lại: “Cậu sao thế? Thiếu ngủ à? Sao tự dưng lại khó chịu với tôi vậy?”
Thái Bảo đột ngột mở to đôi mắt ngấn đỏ khô khan: “Cậu không biết? Tại ai mà suốt đêm qua tôi không được ngủ một chút nào hả? Đại ca à! Tôi đã hai ngày một đêm không ngủ rồi đấy, giờ cậu lại muốn sao nữa đây?”
Đôi mày rậm của Nhật Minh càng nhíu lại càng chặt: “Ý của cậu là tại tôi nên đêm qua cậu mới không được ngủ? Tại sao? Liên quan gì đến tôi?”
“Cậu là thật sự không biết hay đang giả ngốc đấy hả? Mẹ cậu không nói gì với cậu hết à? Cậu vẫn chưa gặp mẹ nữa sao? Thế cả ngày nay cậu đã đi đâu?” – Thái Bảo thật là nhịn hết nổi mà.
“Cậu đang nói gì thế? Cậu và mẹ tôi có chuyện gì? Mẹ chẳng nói gì với tôi cả. Rốt cuộc là chuyện gì?” – Nhật Minh đã dần cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, tại sao Thái Bảo lúc chiều nhận được cuộc gọi hẹn gặp của anh mà lại không ngạc nhiên? Không phải Thái Bảo vẫn nghĩ là anh đang ở bãi biển nằm ngoài thành phố sao? Vậy mà cậu ta cũng không thắc mắc với anh là làm sao có thể gặp mặt được? Lúc đến đây gặp anh cậu ta cũng không có gì là bất ngờ, lại còn nói toàn chuyện khó hiểu, đúng là có chuyện gì đó thật rồi.
“Đại ca à! Đêm qua tôi đã chở mẹ cậu đến đó để tìm cậu. Dì vì lo lắng không biết cậu có gặp chuyện gì không, cậu đã đi mấy tiếng đồng hồ mà không về, lại còn đi trong lúc đang tức giận tinh thần không ổn định nên dì đã gọi cho tôi, hỏi tôi là có biết chỗ nào cậu hay đến hay không. Sau đó tôi đã chở dì đến đó, nhưng dì muốn để cho cậu có thời gian suy nghĩ nên đã không ra mặt mà lẳng lặng quay về. Lúc về đến đây thì trời cũng sáng luôn rồi, tôi không chợp mắt được chút nào mà đã phải đến bệnh viện làm việc, cậu nói xem là tôi cực khổ vì ai hả?” – Thái Bảo vì thiếu ngủ nên có chút nóng nảy, chộp lấy ly nước lạnh trên bàn tu vào một hơi, còn thuận tiện nhai ‘rộp rộp’ mấy viên nước đá như muốn hạ hoả.
Đường nét trên gương mặt Nhật Minh chợt đông cứng, ánh mắt đảo một vòng như đang xâu chuỗi lại những sự việc mà Thái Bảo vừa nói mà lúc nãy anh đã không kịp tiếp thu: “Cậu nói sao? Đêm qua cậu đã chở mẹ tôi đến đó? Có nghĩa là... mẹ cũng đã nói hết mọi chuyện với cậu rồi sao?”
“Đúng vậy, biết hết rồi! Cậu không phải là con ruột của dì, cũng không phải là anh ruột của Tiểu Minh.” – Thái Bảo thờ ơ gật đầu.
“Vậy sao cậu không nói gì với tôi hết thế?” – Nhật Minh cúi gằm mặt xuống.
“Tôi phải nói cái gì với cậu? Không phải hôm nay cậu hẹn gặp tôi là để nói chuyện này à? Chẳng lẽ cậu sẽ giấu tôi sao?”
“...” – Nhật Minh vẫn cúi mặt không đáp.
Thái Bảo nhìn ra được những suy nghĩ trong đầu Nhật Minh lúc này, anh liền thở ra một hơi, khoé môi khẽ cong vẽ lên một nụ cười tiếp tục an ủi: “Cậu sao thế? Sao lại mặc cảm? Chẳng có chuyện gì thay đổi cả, cậu vẫn là Lâm Nhật Minh, vẫn là người con mà dì yêu thương nhất, vẫn là người bạn thân nhất của tôi, vẫn là người mà tôi rất coi trọng. Cho dù cậu là con ruột hay con nuôi của ai, thì cậu vẫn là cậu. Mẹ cậu vẫn xem cậu là người nhà họ Lâm, sẽ không có gì thay đổi. Cậu cũng đừng tự trách bản thân mình, cậu không hề có lỗi. Tất cả đã là quá khứ rồi, cậu hãy tiếp tục sống như cậu đã từng sống. Người mẹ ruột của cậu cũng không muốn nhìn thấy cậu cứ buồn bã vì chuyện đã cũ như vậy đâu. Cậu hãy nhớ dì ấy vì muốn cậu được sống vui vẻ nên mới bắt buộc dì Hương phải che giấu sự thật với cậu, bây giờ nếu cậu cứ đau buồn như vậy dì ấy cũng sẽ không yên tâm được, cả dì Hương cũng sẽ rất buồn. Cậu cũng đâu muốn như vậy có đúng không?”
“Cậu cũng có lúc biết nói chuyện giống người như vậy à?” – Nhật Minh rồi cũng đã chịu ngẩng mặt lên, nhếch môi nói một câu trêu chọc Thái Bảo. Thật ra anh cũng không được quen với một Thái Bảo nghiêm túc và triết lý như vậy cho lắm.
Thái Bảo bị châm chọc thì tức đến phát nghẹn, màu sắc trên gương mặt thay đổi từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng lại thành đen: “Cậu!... Cậu có tin là tôi sẽ đâm chết cậu ngay tại đây không? Bỏ công ra an ủi cậu mà còn nói tôi kiểu đó sao hả?”
Nhật Minh ha ha cười hai tiếng, biểu hiện trên gương mặt cũng đã tốt hơn nhiều: “Tôi đùa chút thôi. Cảm ơn cậu vì đã hiểu tôi, cảm ơn vì đã an ủi tôi. Cậu thật đúng là người bạn tốt nhất trên đời của tôi.”
“Thôi thôi cậu đừng nói mấy lời như vậy với tôi, nghe mà rợn hết cả người rồi này, không quen chút nào cả. Biết ơn là tốt rồi, một bữa ăn là được, không cần phải nói nhiều. À mà cậu đã nói chuyện xong xuôi với mẹ hết rồi sao?”
“Ừm. Tôi về thành phố từ sáng nay, đã gặp mẹ và xin lỗi mẹ rồi. Thật may là mẹ đã không giận tôi.” – Rồi đột nhiên anh như nghĩ đến chuyện gì đó lại hỏi – “Mà này! Mẹ tôi có hỏi cậu là tại sao tôi lại đến đó không hả? Cậu có để lộ gì về bí mật của tôi không đấy?” – Anh híp mắt dò xét Thái Bảo.
Thái Bảo trộm toát mồ hôi, thầm nghĩ có lẽ mẹ Hương đã không nói với Nhật Minh chuyện anh đã kể cho mẹ nên Nhật Minh cũng chưa hay biết gì. Thầm tính toán trong lòng tìm một lý do trả lời Nhật Minh: “À... Mẹ cậu có hỏi như vậy, nhưng tôi chỉ nói với dì là tại vì cậu thích đến đó thôi. Tôi nói là tôi cũng đã cùng cậu đến đó du lịch mấy lần rồi, cậu rất thích không khí ở đó nên những lúc buồn hay căng thẳng cậu đều đến đó, chỉ vậy thôi.”
Nhật Minh vẫn giữ nét mặt nghi ngờ: “Thật không? Thật vậy thì tốt. Cậu mà nói ra dù chỉ nửa chữ thôi thì tôi sẽ giết cậu đấy.”
Thái Bảo lấy hết can đảm hề hề cười trừ, phải diễn cho hết vở kịch này rồi: “Đại ca à, tôi đây nào dám chứ? Nhưng mà... còn chuyện Tiểu Minh cậu tính sao? Nghe nói là em ấy cũng sắp về rồi.”
“Nửa tháng nữa. Thật ra tôi cũng chưa biết phải làm sao. Tôi định là cứ im lặng trước đã, cứ để cho chuyện như vậy đi, tôi sẽ từ từ tìm cơ hội nói với em ấy sau. Em ấy chỉ vừa về tới, cần có thời gian để ổn định nữa. Cậu cũng liệu mà ngậm miệng lại, có nói chuyện với em ấy thì cũng đừng nói tới chuyện này đấy, có biết chưa? Tự tôi sẽ nói với em ấy.”
“Cậu sẽ nói sao?” – Thái Bảo híp mắt nhìn Nhật Minh – “Cậu bảo mọi người đừng nói, rồi cả cậu cũng sẽ im lặng. Cho dù cậu có nói thì cũng sẽ chỉ nói chuyện cậu không phải là anh ruột của em ấy thôi. Còn tình cảm của cậu thì sao? Cậu lại giấu nhẹm đi chứ gì? Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, cậu không định sẽ thổ lộ với em ấy sao?”
Nhật Minh im lặng một lúc như đang suy nghĩ, rồi lại thở dài: “Em ấy bây giờ có lẽ là đã ghét tôi lắm rồi. Cậu biết không? Em ấy liên lạc với tất cả mọi người, chỉ biệt tâm với mỗi mình tôi thôi. Đã vậy bốn năm qua tôi lại không liên lạc với em ấy lần nào, chỉ miễn cưỡng nói chuyện vài lần qua điện thoại của mẹ thôi, em ấy đã ghét lại càng thêm ghét rồi. Nếu bây giờ tôi mà còn nói ra là tôi thích em ấy, thì chắc là cả đời này em ấy sẽ không nhìn mặt tôi nữa mất. Tôi không muốn như vậy, có thể được trở lại làm anh em với em ấy thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không muốn đến cả làm người lạ cũng không được nữa đâu.” – Anh nhẹ lắc đầu ảo não, anh đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với Nguyệt Minh, không thể nào mặt dày mà làm em ấy khó xử thêm nữa.
“Nhưng mà cậu cứ thế này thì sao được? Cậu đâu có quên được em ấy có đúng không? Tôi biết là cậu che giấu giỏi, nhưng nếu đã quyết định che giấu thì cậu cũng nên mở lòng mình ra với một người khác đi chứ. Dù cậu không nói ra nhưng tôi biết cậu đau khổ thế nào. Cậu là người bạn thân nhất của tôi, bảo tôi cứ trơ mắt nhìn cậu thế này tôi không làm được. Tôi chịu đựng cậu bốn năm nay là quá nhiều rồi đấy.” – Thái Bảo đanh mặt lại đe doạ.
“Hai... Cậu cứ lo chuyện của cậu đi, không cần lo cho tôi. Thôi chuyện này để tính sau đi, nói chuyện quan trọng hơn này. Tôi vừa nộp bổ sung danh sách nhân sự và hồ sơ dược mà cậu đưa rồi, cũng đã được chấp nhận rồi, giờ là còn đợi khảo sát nữa thì sau đó sẽ có kết quả chính thức. Bên mặt bằng và thiết bị dụng cụ cũng xong xuôi hết rồi, tôi đã hẹn một đội thi công hai ngày nữa sẽ bắt đầu sửa chữa, toà nhà đó còn rất mới nên cũng sẽ không mất nhiều thời gian đâu, có lẽ chỉ cần mấy ngày thì sẽ xong. Sau khi sửa chữa xong thì bên thiết bị dụng cụ sẽ đến lắp đặt. Hết tháng này là tôi cũng nghỉ việc ở bệnh viện rồi, sẽ có toàn thời gian mà lo lắng bên đó.”
Thái Bảo nghe xong tự dưng lại phụng mặt mè nheo: “Nghĩ đến hai tháng sau làm việc ở bệnh viện không có cậu tôi cũng buồn thật đấy. Đều là tại cậu, nếu cậu nói sớm hơn với tôi thì tôi đã xin nghỉ việc sớm hơn rồi, cũng sẽ được giải quyết sớm hơn, không phải đợi đến hai tháng sau nữa mới được nghỉ. Chán thật!”
“Chúng ta là đi làm việc, bộ tôi đây là người mua vui cho cậu à mà không có tôi cậu lại buồn chán hả? Cậu lo mà làm việc cho tốt đi. Còn nữa, ngày mai cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi làm thay ca cho cậu. Dù sao thì ngày mai tôi cũng chẳng có việc gì để làm.”
Thái Bảo vẫn còn đang ủ rũ thì đột nhiên chuyển sang trạng thái hưng phấn, nhào hẳn người về phía trước chống hai khuỷu tay lên bàn, hai mắt sáng rực long lanh nhìn Nhật Minh như người vừa được ân xá: “Thật sao? Cậu nói thật chứ? Ôi bạn yêu của tôi, cậu đúng là bồ tát sống. Tôi nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho cậu, cậu có gặp khó khăn gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, dù có phải leo núi vượt biển tôi đều sẽ giúp cậu hết mình.”
“Thôi được rồi cậu đừng lãi nhãi nữa, phiền chết đi được. Tôi không cần trâu ngựa nên cậu cũng không cần làm, cậu chỉ cần làm một con người thật tốt là được rồi. Cũng trễ rồi, về nhà thôi.” – Nhật Minh cũng thật là hết cách rồi. Tên bạn ngốc của anh lúc nào cũng nhanh miệng như vậy, không kiềm chế cậu ta lại thì không biết cậu ta sẽ còn nói thêm bao nhiêu câu nhảm nhí nữa đây.
Đêm qua đối với anh là một đêm thật dài cuối cùng thì cũng đã kết thúc. Cuộc sống sau này của anh liệu sẽ thay đổi thế nào? Tình cảm của anh với người anh yêu rồi sẽ thế nào đây? Lại còn... người cha ruột mà anh không muốn thừa nhận kia nữa. Bao nhiêu là con sóng lớn đang cuộn trào trong lồng ngực, lúc này anh cũng chẳng thể biết được rồi mình sẽ bị xô về đâu.
Mẹ Hương chỉ vừa chợp mắt được một lúc, mà thực ra là chẳng thể nào ngủ được. Cảm giác có người mở cửa phòng mình, bà lập tức mở mắt xoay người lại, nhìn thấy được người đứng ngay trước mặt lúc này chính là người mà mình đang muốn gặp nhất, cậu con trai yêu của bà.
Bầu không khí trong phòng rơi vào im lặng, mẹ Hương chầm chậm nâng người ngồi dậy, ánh mắt đau buồn nhìn thẳng vào cậu con trai đang đứng đối diện mình.
Nhìn gương mặt mệt mỏi tiều tuỵ của mẹ Hương, Nhật Minh cảm thấy tim đau nhói, đáy mắt chợt long lanh ngấn nước. Anh khẽ hít vào một ngụm khí, điều chỉnh lại giọng nói run rẩy, thốt nhẹ một tiếng: “Mẹ...”
Tiếng gọi này của Nhật Minh cũng đã làm mẹ Hương rơi nước mắt. Bà cứ lo sợ là anh sẽ không gọi bà là mẹ nữa, chỉ nghĩ đến điều này thôi là bà đã cảm thấy như tim sắp ngừng đập đến nơi rồi. Bà dang hai tay ra hướng Nhật Minh nở một nụ cười, Nhật Minh cũng không kiềm lòng được mà nhào vào lòng mẹ. Hai người đều trao cho người đối diện một cái siết tay thật chặt, cứ như sợ nếu như buông lỏng thì người trước mặt sẽ biến mất.
“Mẹ xin lỗi nhóc lớn. Con... con không giận mẹ đúng không?” – Mẹ Hương đưa tay xoa xoa đầu Nhật Minh từ phía sau, nói giọng nghẹn ngào trong nước mắt.
Nhật Minh vùi mặt vào hõm vai của mẹ, đôi bàn tay to lớn siết lấy lưng áo mẹ, giọng nói cũng run rẩy: “Con không giận mẹ được. Làm sao con lại có thể giận mẹ được chứ? Là mẹ đã chấp nhận nuôi nấng con, là mẹ đã cho con cơ hội tiếp tục sống cuộc đời này. Mẹ đã cho con ăn học, đã dạy dỗ con, còn vì nghĩ cho con, sợ con sẽ đau lòng mà che giấu thân phận của con bấy nhiêu năm qua. Mẹ đã làm tất cả cho con, làm sao mà con có thể giận mẹ được.”
Trái tim mẹ Hương chợt thắt lại, anh vẫn là cậu con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện của bà, không có gì thay đổi.
“Mẹ xin lỗi vì đã không nói cho con biết sớm hơn, xin lỗi đã làm con đau lòng.”
Nhật Minh nhẹ lắc đầu: “Mẹ không có lỗi, mẹ không cần phải xin lỗi con. Con mới là người phải xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng, con xin lỗi vì đã không nghĩ cho cảm giác của mẹ mà bỏ đi. Mẹ tha lỗi cho con nhé.”
Mẹ Hương lại nhẹ nhàng vuốt tóc anh, giọng nói đã trở nên mềm mại an ủi: “Nhóc lớn ngốc! Con không có lỗi, không cần phải xin lỗi mẹ. Nếu con buồn thì hãy khóc đi, khóc với mẹ này, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con. Đừng sợ gì cả, nhé.”
Nhật Minh không kiềm chế được mà phát ra từng tiếng nấc lúc đầu là thật nhẹ, sau lại dần dần lớn hơn, cuối cùng là ôm mẹ mà khóc nức nở, giống như một đứa trẻ. Giờ đây anh khóc là vì thương cho người mẹ ruột của mình, người mẹ mà anh chưa từng được biết mặt.
Mẹ Hương như hiểu được nỗi lòng của anh, lại chợt cảm thấy nghẹn ngào, nhẹ vuốt tóc anh mà nói: “Hôm nào có thời gian, mẹ đưa con đi gặp nhé.”
Sau câu nói này, bà chợt cảm thấy cơ thể cậu con trai trong lòng mình đông cứng lại, có vẻ như rất ngạc nhiên. Tay còn lại bà vuốt nhẹ dọc theo lưng anh, trao cho anh chút hơi ấm như muốn an ủi.
Nhật Minh lại hít vào một ngụm khí, rời khỏi vòng tay mẹ, nhìn thẳng vào mắt mẹ mà hỏi: “Năm nào vào đúng ngày sinh nhật con, mỗi sáng sớm mẹ đều nói là có việc phải ra ngoài, là đến chỗ mẹ ruột của con sao ạ?”
“Ừm!” – Mẹ Hương nhẹ gật đầu.
Nhật Minh lại im lặng cúi đầu, không thể nói thêm lời nào.
“Nhóc lớn à. Giờ con định nói chuyện này với nhóc nhỏ thế nào?” – Mẹ Hương trong đầu chợt nhớ đến chuyện này nên đã thăm dò ý kiến của Nhật Minh.
Nhật Minh im lặng đăm chiêu một lúc: “Mẹ khoan hãy nói chuyện này với Tiểu Minh nhé. Con... sẽ tự nói với em ấy.”
“Con định khi nào sẽ nói? Cũng chỉ còn mấy ngày nữa là nhóc nhỏ về rồi.”
“Khi nào em ấy sẽ về ạ?” – Nhật Minh có chút kinh ngạc.
“Tính chính xác là còn nửa tháng nữa.” – Mẹ Hương thấu hiểu nên cũng không thắc mắc về việc tại sao Nhật Minh lại không biết rõ về ngày về nước của em mình.
Nhật Minh lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Mọi chuyện bây giờ đã khác, nhưng anh cũng không biết phải nói với mẹ Hương thế nào về chuyện mình thích Nguyệt Minh, anh cứ nghĩ là mẹ vẫn chưa biết. Do dự không biết là khi mẹ biết chuyện này có giận anh hay không, có ghét anh hay không? Bây giờ anh và Nguyệt Minh đã không phải là anh em ruột, không cùng chung dòng máu, nhưng liệu Nguyệt Minh có thể chấp nhận tình cảm của anh hay không? Dù gì thì cả hai cũng đều là con trai, đâu có thể chắc chắn được rằng Nguyệt Minh cũng giống như anh chứ.
Dường như ngay lúc này đang có một sợi dây vô hình có thể liên thông tâm ý của mẹ Hương và Nhật Minh, làm cho mẹ chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh thì có thể đoán được là anh đang nghĩ gì. Một cảm giác chua xót đang dần xâm chiếm lấy trái tim mẹ, nhưng chuyện này mẹ lại không thể giúp được gì cho anh.
“Được rồi, con hãy tự nói chuyện này với nhóc nhỏ đi.” – Thở ra một hơi, dù muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng mẹ Hương lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ sợ anh sẽ khó xử nên đành giấu nhẹm vào lòng.
Nhật Minh ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của mẹ thì lại càng cảm thấy đau lòng: “Nhìn mặt mẹ thế này chắc là đêm qua vì lo cho con nên không ngủ được đúng không? Con xin lỗi.”
“Mẹ không sao. Con cả đêm không về thì mẹ làm sao ngủ được chứ? Con về là tốt rồi, lát nữa mẹ ngủ một giấc là ổn cả thôi. Con cũng về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng đi làm, con cũng mệt lắm rồi đúng không?” – Mẹ Hương không định nói cho anh biết về việc tối qua mẹ đã đến bãi biển đó để tìm anh, cũng muốn giấu anh về việc mẹ đã biết về bí mật của anh. Như đã nói, mẹ tin tưởng Nhật Minh có thể giải quyết được mọi chuyện, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện mà anh muốn giấu.
“Con... con biết rồi, con sẽ gọi điện xin nghỉ phép, con sẽ ở nhà nghỉ ngơi. Mẹ cũng yên tâm nghỉ ngơi đi nhé.” – Nhật Minh cũng chỉ nói thuận theo để mẹ yên tâm, thực ra anh còn những hai ngày nghỉ, cũng chẳng biết phải nói với mẹ như thế nào. Đắp chăn ngay ngắn cho mẹ xong anh cũng xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Nhật Minh hẹn gặp Thái Bảo ở quán cà phê “Luân Đôn cổ” gần bệnh viện, nơi quen thuộc mà bọn họ vẫn hay đến. Anh muốn nói cho Thái Bảo biết những chuyện vừa xảy ra, về thân phận thật của anh và cũng muốn bàn với Thái Bảo một số vấn đề của phòng khám sắp khai trương. Nhật Minh đã đến trước gọi một tách cà phê nóng và chờ Thái Bảo ở chỗ ngồi quen thuộc của cả hai. Thái Bảo sau khi tan ca thì cũng đã đến quán tìm Nhật Minh, vừa ngồi xuống ghế đối diện Thái Bảo đã trưng ra một bộ mặt thù sâu oán hận sát khí đùng đùng nhìn thẳng vào Nhật Minh.
“Chuyện gì? Muốn hành xác tôi gì nữa đây hả?” – Thái Bảo gắt gỏng.
Nhật Minh nhìn thấy biểu hiện bực dọc của Thái Bảo, cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu và thần sắc có chút nhợt nhạt của anh thì kinh ngạc vô cùng, nhíu mày hỏi lại: “Cậu sao thế? Thiếu ngủ à? Sao tự dưng lại khó chịu với tôi vậy?”
Thái Bảo đột ngột mở to đôi mắt ngấn đỏ khô khan: “Cậu không biết? Tại ai mà suốt đêm qua tôi không được ngủ một chút nào hả? Đại ca à! Tôi đã hai ngày một đêm không ngủ rồi đấy, giờ cậu lại muốn sao nữa đây?”
Đôi mày rậm của Nhật Minh càng nhíu lại càng chặt: “Ý của cậu là tại tôi nên đêm qua cậu mới không được ngủ? Tại sao? Liên quan gì đến tôi?”
“Cậu là thật sự không biết hay đang giả ngốc đấy hả? Mẹ cậu không nói gì với cậu hết à? Cậu vẫn chưa gặp mẹ nữa sao? Thế cả ngày nay cậu đã đi đâu?” – Thái Bảo thật là nhịn hết nổi mà.
“Cậu đang nói gì thế? Cậu và mẹ tôi có chuyện gì? Mẹ chẳng nói gì với tôi cả. Rốt cuộc là chuyện gì?” – Nhật Minh đã dần cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, tại sao Thái Bảo lúc chiều nhận được cuộc gọi hẹn gặp của anh mà lại không ngạc nhiên? Không phải Thái Bảo vẫn nghĩ là anh đang ở bãi biển nằm ngoài thành phố sao? Vậy mà cậu ta cũng không thắc mắc với anh là làm sao có thể gặp mặt được? Lúc đến đây gặp anh cậu ta cũng không có gì là bất ngờ, lại còn nói toàn chuyện khó hiểu, đúng là có chuyện gì đó thật rồi.
“Đại ca à! Đêm qua tôi đã chở mẹ cậu đến đó để tìm cậu. Dì vì lo lắng không biết cậu có gặp chuyện gì không, cậu đã đi mấy tiếng đồng hồ mà không về, lại còn đi trong lúc đang tức giận tinh thần không ổn định nên dì đã gọi cho tôi, hỏi tôi là có biết chỗ nào cậu hay đến hay không. Sau đó tôi đã chở dì đến đó, nhưng dì muốn để cho cậu có thời gian suy nghĩ nên đã không ra mặt mà lẳng lặng quay về. Lúc về đến đây thì trời cũng sáng luôn rồi, tôi không chợp mắt được chút nào mà đã phải đến bệnh viện làm việc, cậu nói xem là tôi cực khổ vì ai hả?” – Thái Bảo vì thiếu ngủ nên có chút nóng nảy, chộp lấy ly nước lạnh trên bàn tu vào một hơi, còn thuận tiện nhai ‘rộp rộp’ mấy viên nước đá như muốn hạ hoả.
Đường nét trên gương mặt Nhật Minh chợt đông cứng, ánh mắt đảo một vòng như đang xâu chuỗi lại những sự việc mà Thái Bảo vừa nói mà lúc nãy anh đã không kịp tiếp thu: “Cậu nói sao? Đêm qua cậu đã chở mẹ tôi đến đó? Có nghĩa là... mẹ cũng đã nói hết mọi chuyện với cậu rồi sao?”
“Đúng vậy, biết hết rồi! Cậu không phải là con ruột của dì, cũng không phải là anh ruột của Tiểu Minh.” – Thái Bảo thờ ơ gật đầu.
“Vậy sao cậu không nói gì với tôi hết thế?” – Nhật Minh cúi gằm mặt xuống.
“Tôi phải nói cái gì với cậu? Không phải hôm nay cậu hẹn gặp tôi là để nói chuyện này à? Chẳng lẽ cậu sẽ giấu tôi sao?”
“...” – Nhật Minh vẫn cúi mặt không đáp.
Thái Bảo nhìn ra được những suy nghĩ trong đầu Nhật Minh lúc này, anh liền thở ra một hơi, khoé môi khẽ cong vẽ lên một nụ cười tiếp tục an ủi: “Cậu sao thế? Sao lại mặc cảm? Chẳng có chuyện gì thay đổi cả, cậu vẫn là Lâm Nhật Minh, vẫn là người con mà dì yêu thương nhất, vẫn là người bạn thân nhất của tôi, vẫn là người mà tôi rất coi trọng. Cho dù cậu là con ruột hay con nuôi của ai, thì cậu vẫn là cậu. Mẹ cậu vẫn xem cậu là người nhà họ Lâm, sẽ không có gì thay đổi. Cậu cũng đừng tự trách bản thân mình, cậu không hề có lỗi. Tất cả đã là quá khứ rồi, cậu hãy tiếp tục sống như cậu đã từng sống. Người mẹ ruột của cậu cũng không muốn nhìn thấy cậu cứ buồn bã vì chuyện đã cũ như vậy đâu. Cậu hãy nhớ dì ấy vì muốn cậu được sống vui vẻ nên mới bắt buộc dì Hương phải che giấu sự thật với cậu, bây giờ nếu cậu cứ đau buồn như vậy dì ấy cũng sẽ không yên tâm được, cả dì Hương cũng sẽ rất buồn. Cậu cũng đâu muốn như vậy có đúng không?”
“Cậu cũng có lúc biết nói chuyện giống người như vậy à?” – Nhật Minh rồi cũng đã chịu ngẩng mặt lên, nhếch môi nói một câu trêu chọc Thái Bảo. Thật ra anh cũng không được quen với một Thái Bảo nghiêm túc và triết lý như vậy cho lắm.
Thái Bảo bị châm chọc thì tức đến phát nghẹn, màu sắc trên gương mặt thay đổi từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng lại thành đen: “Cậu!... Cậu có tin là tôi sẽ đâm chết cậu ngay tại đây không? Bỏ công ra an ủi cậu mà còn nói tôi kiểu đó sao hả?”
Nhật Minh ha ha cười hai tiếng, biểu hiện trên gương mặt cũng đã tốt hơn nhiều: “Tôi đùa chút thôi. Cảm ơn cậu vì đã hiểu tôi, cảm ơn vì đã an ủi tôi. Cậu thật đúng là người bạn tốt nhất trên đời của tôi.”
“Thôi thôi cậu đừng nói mấy lời như vậy với tôi, nghe mà rợn hết cả người rồi này, không quen chút nào cả. Biết ơn là tốt rồi, một bữa ăn là được, không cần phải nói nhiều. À mà cậu đã nói chuyện xong xuôi với mẹ hết rồi sao?”
“Ừm. Tôi về thành phố từ sáng nay, đã gặp mẹ và xin lỗi mẹ rồi. Thật may là mẹ đã không giận tôi.” – Rồi đột nhiên anh như nghĩ đến chuyện gì đó lại hỏi – “Mà này! Mẹ tôi có hỏi cậu là tại sao tôi lại đến đó không hả? Cậu có để lộ gì về bí mật của tôi không đấy?” – Anh híp mắt dò xét Thái Bảo.
Thái Bảo trộm toát mồ hôi, thầm nghĩ có lẽ mẹ Hương đã không nói với Nhật Minh chuyện anh đã kể cho mẹ nên Nhật Minh cũng chưa hay biết gì. Thầm tính toán trong lòng tìm một lý do trả lời Nhật Minh: “À... Mẹ cậu có hỏi như vậy, nhưng tôi chỉ nói với dì là tại vì cậu thích đến đó thôi. Tôi nói là tôi cũng đã cùng cậu đến đó du lịch mấy lần rồi, cậu rất thích không khí ở đó nên những lúc buồn hay căng thẳng cậu đều đến đó, chỉ vậy thôi.”
Nhật Minh vẫn giữ nét mặt nghi ngờ: “Thật không? Thật vậy thì tốt. Cậu mà nói ra dù chỉ nửa chữ thôi thì tôi sẽ giết cậu đấy.”
Thái Bảo lấy hết can đảm hề hề cười trừ, phải diễn cho hết vở kịch này rồi: “Đại ca à, tôi đây nào dám chứ? Nhưng mà... còn chuyện Tiểu Minh cậu tính sao? Nghe nói là em ấy cũng sắp về rồi.”
“Nửa tháng nữa. Thật ra tôi cũng chưa biết phải làm sao. Tôi định là cứ im lặng trước đã, cứ để cho chuyện như vậy đi, tôi sẽ từ từ tìm cơ hội nói với em ấy sau. Em ấy chỉ vừa về tới, cần có thời gian để ổn định nữa. Cậu cũng liệu mà ngậm miệng lại, có nói chuyện với em ấy thì cũng đừng nói tới chuyện này đấy, có biết chưa? Tự tôi sẽ nói với em ấy.”
“Cậu sẽ nói sao?” – Thái Bảo híp mắt nhìn Nhật Minh – “Cậu bảo mọi người đừng nói, rồi cả cậu cũng sẽ im lặng. Cho dù cậu có nói thì cũng sẽ chỉ nói chuyện cậu không phải là anh ruột của em ấy thôi. Còn tình cảm của cậu thì sao? Cậu lại giấu nhẹm đi chứ gì? Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, cậu không định sẽ thổ lộ với em ấy sao?”
Nhật Minh im lặng một lúc như đang suy nghĩ, rồi lại thở dài: “Em ấy bây giờ có lẽ là đã ghét tôi lắm rồi. Cậu biết không? Em ấy liên lạc với tất cả mọi người, chỉ biệt tâm với mỗi mình tôi thôi. Đã vậy bốn năm qua tôi lại không liên lạc với em ấy lần nào, chỉ miễn cưỡng nói chuyện vài lần qua điện thoại của mẹ thôi, em ấy đã ghét lại càng thêm ghét rồi. Nếu bây giờ tôi mà còn nói ra là tôi thích em ấy, thì chắc là cả đời này em ấy sẽ không nhìn mặt tôi nữa mất. Tôi không muốn như vậy, có thể được trở lại làm anh em với em ấy thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi, tôi không muốn đến cả làm người lạ cũng không được nữa đâu.” – Anh nhẹ lắc đầu ảo não, anh đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với Nguyệt Minh, không thể nào mặt dày mà làm em ấy khó xử thêm nữa.
“Nhưng mà cậu cứ thế này thì sao được? Cậu đâu có quên được em ấy có đúng không? Tôi biết là cậu che giấu giỏi, nhưng nếu đã quyết định che giấu thì cậu cũng nên mở lòng mình ra với một người khác đi chứ. Dù cậu không nói ra nhưng tôi biết cậu đau khổ thế nào. Cậu là người bạn thân nhất của tôi, bảo tôi cứ trơ mắt nhìn cậu thế này tôi không làm được. Tôi chịu đựng cậu bốn năm nay là quá nhiều rồi đấy.” – Thái Bảo đanh mặt lại đe doạ.
“Hai... Cậu cứ lo chuyện của cậu đi, không cần lo cho tôi. Thôi chuyện này để tính sau đi, nói chuyện quan trọng hơn này. Tôi vừa nộp bổ sung danh sách nhân sự và hồ sơ dược mà cậu đưa rồi, cũng đã được chấp nhận rồi, giờ là còn đợi khảo sát nữa thì sau đó sẽ có kết quả chính thức. Bên mặt bằng và thiết bị dụng cụ cũng xong xuôi hết rồi, tôi đã hẹn một đội thi công hai ngày nữa sẽ bắt đầu sửa chữa, toà nhà đó còn rất mới nên cũng sẽ không mất nhiều thời gian đâu, có lẽ chỉ cần mấy ngày thì sẽ xong. Sau khi sửa chữa xong thì bên thiết bị dụng cụ sẽ đến lắp đặt. Hết tháng này là tôi cũng nghỉ việc ở bệnh viện rồi, sẽ có toàn thời gian mà lo lắng bên đó.”
Thái Bảo nghe xong tự dưng lại phụng mặt mè nheo: “Nghĩ đến hai tháng sau làm việc ở bệnh viện không có cậu tôi cũng buồn thật đấy. Đều là tại cậu, nếu cậu nói sớm hơn với tôi thì tôi đã xin nghỉ việc sớm hơn rồi, cũng sẽ được giải quyết sớm hơn, không phải đợi đến hai tháng sau nữa mới được nghỉ. Chán thật!”
“Chúng ta là đi làm việc, bộ tôi đây là người mua vui cho cậu à mà không có tôi cậu lại buồn chán hả? Cậu lo mà làm việc cho tốt đi. Còn nữa, ngày mai cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi làm thay ca cho cậu. Dù sao thì ngày mai tôi cũng chẳng có việc gì để làm.”
Thái Bảo vẫn còn đang ủ rũ thì đột nhiên chuyển sang trạng thái hưng phấn, nhào hẳn người về phía trước chống hai khuỷu tay lên bàn, hai mắt sáng rực long lanh nhìn Nhật Minh như người vừa được ân xá: “Thật sao? Cậu nói thật chứ? Ôi bạn yêu của tôi, cậu đúng là bồ tát sống. Tôi nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho cậu, cậu có gặp khó khăn gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, dù có phải leo núi vượt biển tôi đều sẽ giúp cậu hết mình.”
“Thôi được rồi cậu đừng lãi nhãi nữa, phiền chết đi được. Tôi không cần trâu ngựa nên cậu cũng không cần làm, cậu chỉ cần làm một con người thật tốt là được rồi. Cũng trễ rồi, về nhà thôi.” – Nhật Minh cũng thật là hết cách rồi. Tên bạn ngốc của anh lúc nào cũng nhanh miệng như vậy, không kiềm chế cậu ta lại thì không biết cậu ta sẽ còn nói thêm bao nhiêu câu nhảm nhí nữa đây.
Đêm qua đối với anh là một đêm thật dài cuối cùng thì cũng đã kết thúc. Cuộc sống sau này của anh liệu sẽ thay đổi thế nào? Tình cảm của anh với người anh yêu rồi sẽ thế nào đây? Lại còn... người cha ruột mà anh không muốn thừa nhận kia nữa. Bao nhiêu là con sóng lớn đang cuộn trào trong lồng ngực, lúc này anh cũng chẳng thể biết được rồi mình sẽ bị xô về đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.