Tình Yêu To Lớn

Chương 23: Hẹn Hò.

Tư Vương

21/09/2021

Nhật Minh hiện tại đang ngồi trên xe di chuyển từ bệnh viện đến bến tàu lên thuyền ra đảo. Anh đã phải đến bệnh viện từ rất sớm để xuất phát, nên sáng nay anh đã không gặp được Nguyệt Minh. Từ khi biết cậu buồn vì chuyện anh đi công tác, thì ở trước mặt cậu anh đã không nhắc đến chuyện này nữa. Còn Nguyệt Minh thì chỉ còn biết vịn vào việc học, để đầu óc không nghĩ đến chuyện lung tung. Hằng ngày gặp anh Nguyệt Minh cũng không nói đến chuyện này, cũng tỏ ra một vẻ bình thường, cười cười nói nói như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trong lòng anh hiện đang có một tảng đá đè nặng, nhưng lại cứ mơ mơ hồ hồ, khiến cho anh chẳng thể nào triệt để giải quyết được. Anh đưa mắt lơ đãng nhìn từng đợt cảnh vật cứ lướt qua bên ngoài ô cửa kính đang mờ dần vì hơi sương, đầu óc cứ mơ hồ suy nghĩ gì đó, thì đột nhiên điện thoại di động trong túi quần vang lên một tiếng ‘Ting ting’, chuông báo tin nhắn đến, người gửi là Nguyệt Minh.

“Em có để kẹo ngậm trong ba-lô của anh. Nếu say tàu thì hãy ngậm nhé, tốt lắm đấy. Còn có thuốc xịt chống muỗi, ra đó thì lúc nào cũng phải dùng, đừng để bị muỗi đốt. Tuyệt đối không được đi vào những chỗ cỏ cây rậm rạp, bị dị ứng sẽ phiền phức lắm.”

Nhật Minh đọc xong khẽ cong môi mỉm cười.

‘Ting ting’, lại thêm một tin nhắn nữa.

“Tối qua ngoài ba-lô thì em còn lén kiểm tra cả hành lý của anh nữa. Em đã để thêm áo khoác vào, sao anh chỉ mang theo có hai cái thế? Ngoài đó gió biển rất lớn, đi ra ngoài là phải mặc thêm áo khoác, đừng để bị cảm lạnh, gió biển nhiều sẽ lâu khỏi lắm. Còn nữa, tắm xong thì phải lau khô tóc, đừng có để cái đầu ướt sũng rồi đi loanh quanh khắp nơi.”

‘Ting ting’...

“Đi nắng thì phải đội nón vào, mưa thì phải che dù, không được dầm mưa đó, tuyệt đối không được. Ăn uống đúng giờ, không được bỏ bữa. Cũng đừng ăn vặt bậy bạ hay mấy thứ kỳ lạ. Em có để thêm mấy loại hạt ngủ cốc và bánh mà anh thích vào nữa, nếu ăn ngoài không ngon miệng thì ăn tạm những cái đó nhé. Cũng đừng có thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm được thì phải nghỉ ngơi, có lạ chỗ khó ngủ thì cũng phải cố gắng ngủ.”

‘Ting ting’...

“Không biết ở ngoài đó có sóng để liên lạc hay không nên em đã nhắn hết những gì muốn nói. Dù có thể là không cần thiết nhưng em cũng muốn nói. Anh phải chú ý đến sức khoẻ của mình đấy, đừng lúc nào cũng chỉ biết lo cho người khác. Làm việc thuận lợi nhé.”

Bốn tin nhắn nối tiếp nhau được gửi đến làm cho Nhật Minh ngớ cả người. Đọc xong tin nhắn thứ tư, anh còn chần chừ nhìn vào điện thoại đợi xem còn cái nào hay không, và cuối cùng thì cũng hết rồi. Anh đưa tay lên miệng che lại nụ cười ngây ngẩn, đưa mắt nhìn ra cửa sổ xe thầm nghĩ: ‘Tên nhóc này, gửi tin như thế này không sợ tốn tiền điện thoại sao?’. Anh lại nhìn xuống điện thoại xem giờ, đoán là giờ này Nguyệt Minh chắc đang ăn sáng rồi, anh tìm số của cậu, ấn phím gọi.

“Em nghe đây!” – Nguyệt Minh nhấc máy.

“Đang ăn sáng à?”

“Không phải biết rồi mới gọi sao? Anh đang ngồi xe ra bến tàu à?”

“Ừm! Em cũng không phải là biết rồi mới nhắn tin sao? Tốc độ đánh chữ cũng ghê gớm thật đấy, mới thức dậy xuống lầu ăn sáng thôi mà có thể soạn được nhiều tin nhắn như vậy.” – Nhật Minh vẫn quen thói trêu chọc.

“Em soạn từ trước rồi lưu lại, chờ đến lúc thì chỉ cần sao chép rồi gửi thôi.”

“Soạn lúc nào thế?”

“Lúc tiễn anh.”

“Tiễn anh?”

“Qua cửa sổ phòng.”

“Cái gì? Lúc anh đi chỉ mới bốn giờ sáng, không ngủ mà lại thức làm gì? Mà nếu đã thức rồi thì xuống gặp anh mà tiễn, sao lại chỉ nhìn qua cửa sổ phòng?”

“Em... lười đi xuống.” – Tìm ra được một cái cớ hết sức ngớ ngẩn. Thật ra là vì cậu sợ nếu nói chuyện với anh thì sẽ lại khóc mất – “Thôi em đi học đây, nói nữa sẽ trễ giờ. Nhớ là phải giữ gìn sức khoẻ. Ra ngoài đó nếu được thì gọi về cho mẹ, mẹ cũng lo lắm đấy.”

“Còn em thì sao, có lo không?” – Nhật Minh nếu như không trêu cậu thì chắc là sẽ buồn chết mất.

“Không thèm lo! Tạm biệt.” – Ra vẻ thờ ơ buông một câu, Nguyệt Minh ngắt máy, khoé mắt cậu thoáng chút ửng đỏ long lanh.

Nụ cười trên môi Nhật Minh dần biến mất, anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cảm giác khoé mắt có chút cay nóng: ‘Cảm giác gì thế này? Mình nhớ em ấy quá! Chẳng muốn đi chút nào, chỉ muốn ngay lập tức được về nhà thôi.’.

Nhóc nhỏ của anh, tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng thực chất thì lại rất lo lắng cho anh. Sợ anh không quen đi tàu sẽ say sóng nên chuẩn bị kẹo ngậm, sợ anh bị muỗi đốt nên còn chuẩn bị cả thuốc. Sợ anh lạnh nên đã bỏ thêm áo khoác vào hành lý, sợ anh không thích ăn ở ngoài sẽ không ngon miệng nên còn để thêm đồ ăn vào. Thảo nào sáng nay anh lại thấy hành lý của mình nặng đến như vậy. Nghĩ một hồi đột nhiên trong đầu anh vang lên một hồi chuông cảnh báo: ‘Không xong! Không xong rồi! Càng nghĩ lại càng thấy nhớ. Thật sự rất muốn nhìn thấy em ấy.’. Anh nhắm chặt mắt lại, lắc đầu thật mạnh cho tỉnh táo. Gần đây cái cảm giác này ngày càng xuất hiện nhiều hơn, nhiều đến mức làm cho anh có phần sợ hãi.

Thái Bảo đang ngủ ngon lành ở bên cạnh thì bị Nhật Minh làm động tỉnh giấc, anh nhíu mày hé mắt ra cằn nhằn: “Mới sáng sớm mà cậu ồn ào gì thế?”

Nhật Minh đáp lại anh bằng giọng điệu có phần run rẩy lại thêm một chút cọc cằn: “Tôi đang rất phiền, cậu im miệng mà ngủ đi. Đừng phiền tôi!”

Đoàn tình nguyện đến bến tàu lúc bảy giờ sáng. Ngồi thuyền từ đất liền ra đảo mất thêm khoảng hai tiếng, đến hơn chín giờ thì đoàn đã có mặt trên đảo. Quả thật không hổ là bệnh viện tư nhân Đại Tâm, mỗi chuyến tình nguyện thế này đều nhận được những khoản đầu tư rất lớn từ các cổ đông. Trước khi đoàn bác sĩ ra thực hiện công tác khám chữa bệnh, thì đã có một đoàn người khác ra đảo trước để dựng trạm xá và tuyên truyền. Dù chỉ là trạm xá dựng tạm, nhưng thật sự lại rất chắc chắn và rộng rãi. Gần trăm chiếc giường bệnh cùng với cả các thiết bị, dụng cụ y tế đều đã được vận chuyển ra đảo từ trước và đã được sắp xếp đâu vào đấy. Khu lưu trú cho đoàn tình nguyện cũng rất rộng và sạch sẽ, còn được ngăn cả gian phòng riêng, mỗi phòng ở hai người.

Vì là một khu dân cư mới, vẫn chưa được xây dựng nhiều, nên cảnh vật trên hòn đảo này còn rất hoang sơ. Nhiều rừng, nhiều cây cối, nên không khí rất khoáng đạt, còn thêm cả gió biển hanh hanh, mằn mặn, mang đến một cảm giác rất dễ chịu.

Đoàn bác sĩ sau khi về khu lưu trú sắp xếp đồ đạt, thì tập hợp lại tại trạm xá để gặp mặt chính quyền địa phương và nhận bàn giao lịch trình làm việc, sau đó sẽ nghỉ trưa, công việc sẽ được chính thức bắt đầu vào buổi chiều. Việc khám chữa bệnh được chia thành hai hình thức, là khám bệnh tại trạm xá và khám bệnh tại nhà, bởi vì có một số bệnh nhân là người cao tuổi hoặc bệnh nặng, gặp khó khăn trong việc đi lại.

...

Ngày làm việc thứ sáu, Nhật Minh và Phương Linh được phân công đi đến nhà của bệnh nhân để khám bệnh. Buổi sáng họ đã đến được tổng cộng ba nhà, buổi trưa thì về nghỉ ngơi, buổi chiều lại tiếp tục di chuyển thăm khám. Ca bệnh cuối cùng của ngày hôm nay, là một hộ gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Cả nhà ba người chỉ sống trong một căn nhà nhỏ, còn không có ngăn phòng ngủ riêng. Trong nhà có một sảnh lớn nhất, kê hai cái giường bằng gỗ tự đóng đã rất cũ, bên trong là một gian nhỏ hơn là nhà bếp và một nhà vệ sinh nhỏ, căn nhà chỉ có vậy. Bệnh nhân lần này của Nhật Minh và Phương Linh là một cụ bà đã hơn tám mươi tuổi. Trong nhà còn có hai vợ chồng là con trai và con dâu của bà, giới thiệu qua thì biết là người chồng làm ngư dân, gọi là chú Hải, còn người vợ thì do mẹ già bệnh nên phải ở nhà chăm sóc, gọi là dì Phương. Cả hai vừa bước vào nhà đã được hai vợ chồng ngư dân này chào đón rất nồng hậu. Họ liên tục nói cảm ơn, nói là thật tốt khi mà có những người tốt bụng đã đến đây giúp đỡ. Nhật Minh và Phương Linh cũng chào hỏi một chút, rồi lại tiến về phía giường gỗ, nơi cụ bà đang nằm. Trông bà rất tiều tuỵ, mái tóc thì bạc trắng, da mặt cũng trắng bệch, hốc mắt lõm sâu, những nếp nhăn cũng đã giăng chi chít trên gương mặt hốc hác của bà. Nhật Minh nhìn thấy bà thì nội tâm dâng lên một cảm giác chua xót. Có lẽ là vì anh chưa từng trực tiếp gặp tình cảnh này bao giờ, nên tâm tình có hơi lúng túng, cũng không biết phải làm sao.



Bước đến ngồi bên giường, Nhật Minh mở cặp dụng cụ lấy ra một cái ống nghe đeo vào tai, áp lên ngực bà kiểm tra nhịp tim của bà. Sau đó thực hiện hàng loạt các kiểm tra chuyên môn khác để chuẩn đoán bệnh. Hoàn tất xong các bước kiểm tra, Nhật Minh như đã đưa ra được kết luận, anh quay đầu nhìn sang hai vợ chồng ngư dân cũng đang đứng cạnh giường, kế bên còn có cả Phương Linh, vừa định nói gì đó thì bàn tay gầy guộc mà Nhật Minh còn đang nắm trong tay của bà đột nhiên cử động, bất chợt thu hút lại sự chú ý của anh, anh lại cúi xuống nhìn bà.

Đôi chân mày của bà khẽ nhíu lại, đôi mắt lõm sâu dần dần hé mở. Cụ bà vừa mở mắt, lờ mờ nhìn thấy Phương Linh đang đứng ngay trước mắt mình, hơi xúc động gọi với giọng thều thào run run: “Thảo... Thảo... con... con về với nội rồi đó hả?” – Bà lại đưa bàn tay yếu ớt hướng về phía Phương Linh.

Phương Linh ngơ ngác không hiểu gì. Nhìn sang dì Phương thì chỉ thấy đôi mắt dì đã ngấn nước, gương mặt lộ một vẻ đau thương. Chú Hải thấy vợ mình khóc thì đã choàng tay qua vỗ lên vai vợ an ủi, đôi mắt chú cũng dần đỏ lên thống khổ.

“Thảo... qua đây với nội...” – Giọng nói yếu ớt của cụ bà lại hướng Phương Linh cất lên.

Phương Linh tuy chưa hiểu tường tận vấn đề, nhưng lại có thể phán đoán được phần nào. Cô nhìn sang mỉm cười đáp lại ánh mắt long lanh vì nước mắt của dì Phương đang nhìn mình, rồi lại đi đến bên giường gỗ, Nhật Minh cũng hiểu ý đứng lên nhường chỗ cho cô ngồi xuống cạnh bà. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, dịu dàng nói: “Nội thức rồi ạ? Thảo về với nội rồi đây.”

Hai dòng lệ bỗng nhiên chảy ra từ khoé mắt bà, gương mặt bà mếu máo trong đến thương tâm: “Con... chịu về với nội rồi đó hả? Nội... nhớ... lắm...” – Len lỏi trong từng chữ là từng tiếng nấc nghẹn ngào của bà.

“Con về rồi. Nội đừng có khóc.” – Phương Linh cũng kiềm lòng không được mà rơi nước mắt, cô vươn tay lên lau nước mắt cho bà.

“Cho con đi học xa... rồi không thèm về thăm nội nữa.” – Tiếng nấc của bà càng ngày lại càng lớn hơn – “Sống ở trong đó có tốt không? Vẫn đi học đàng hoàng hả?”

“Dạ, con sống rất tốt, học cũng rất giỏi, nội yên tâm.” – Phương Linh mỉm cười trấn an bà.

“Rồi... bữa nay về có làm đúng lời hứa với nội chưa?” – Ánh mắt cụ bà hiện lên một tia mong chờ.

Phương Linh bối rối: “Hứa ạ?”

“Thì đã hứa với nội... Là đi học thiệt giỏi. Rồi còn khi về nhà sẽ dắt về cho nội một người cháu rể, còn sinh chắt cho nội bồng.”

Phương Linh nghe xong thì càng lúng túng hơn, lại còn thêm chuyện này nữa? Im lặng suy nghĩ một hồi, ánh mắt cô bất chợt sáng lên, đưa tay ra sau bắt lấy tay của Nhật Minh kéo anh lên đứng cạnh mình.

“À, con nhớ rồi. Đây nè nội, cháu rể của nội... đang đứng đây nè.” – Phương Linh nắm lấy tay Nhật Minh lay lay như ra hiệu bảo anh phối hợp với mình.

Nhật Minh tuy có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng hiểu ý cô, khẽ cúi đầu chào cụ bà: “Dạ... Con chào bà. Con là... bạn trai của Thảo ạ.”

Phương Linh nhìn anh khẽ mỉm cười.

Ánh mắt cụ bà khẽ đảo hướng về phía Nhật Minh, gương mặt lộ một vẻ hài lòng: “Trời ơi... Đẹp trai dữ ha...” – Bà liếc nhìn xuống chiếc áo blouse trắng Nhật Minh đang mặc, tiếp tục hỏi – “Con làm bác sĩ hả? Con tên gì?”

“Con tên Nhật Minh ạ. Lâm Nhật Minh.” – Nhật Minh đáp.

“Tên nghe cũng đẹp nữa. Được rồi, được rồi.” – Cụ bà cười mãn nguyện lại đưa mắt nhìn Phương Linh, nước mắt lại rơi xuống.

Phương Linh lại nghẹn ngào đưa tay lên lau nước mắt cho bà, khẽ vuốt lên gò má hốc hác của bà, dịu dàng nói: “Con về rồi, bà nội phải nhanh hết bệnh nhé. Bà nội phải sống thật lâu, phải sống tới lúc được bồng chắt nữa chứ.”

Phương Linh xoay đầu ngước lên nhìn Nhật Minh, anh lại tỏ ra một vẻ vô cùng ngại ngùng.

Cụ bà lại mỉm cười nhìn Phương Linh khẽ gật đầu: “Ừ... Nội biết rồi... Nhanh nhanh sinh chắt cho nội bồng...” – Đang muốn nói thêm nữa, nhưng có lẽ do xúc động quá nên cụ bà như không còn hơi sức, không thể cất lời nói thêm.

“Giờ con đi nấu cơm cho nội, nội ngủ đi nhé, cho nhanh hết bệnh.” – Phương Linh nhẫn nại ngồi dỗ cho đến khi cụ bà ngủ say rồi mới đứng lên.

Hai vợ chồng ngư dân mời cả hai ra ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ được đặt giữa nhà. Nét đau buồn vẫn còn vương vấn trên hai gương mặt khắc khổ vì nắng gió. Dì Phương điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn sang Phương Linh mỉm cười: “Xin lỗi nhé cô bác sĩ. Mẹ tôi lớn tuổi rồi nên đãng trí...”

Phương Linh ấp úng một lúc rồi quyết định hỏi: “Thảo... là con gái của cô chú ạ?”

“Ừm!” – Chú Hải gật đầu.

“Vậy... Thảo là đang đi học xa sao ạ?” – Phương Linh tiếp tục hỏi.

Dì Phương lại không kiềm được nước mắt mà bật khóc, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên nghe đến đau thương.

Nhìn thấy vợ xúc động không nói nên lời, chú Hải ngồi cạnh cầm lấy tay dì Phương vỗ vỗ an ủi, nói giọng điềm đạm: “Con gái chú... chết được năm năm rồi.”

Cả hai sau khi nghe được câu nói đó của chú Hải thì vừa kinh ngạc vừa lúng túng. Phương Linh bối rối: “Con... Con xin lỗi...”

Chú Hải khẽ lắc đầu, tiếp tục kể lại: “Sáu năm trước, nó vào thành phố học đại học. Nhưng chỉ mới học được một năm, thì đã gặp tai nạn giao thông rồi qua đời...” – Nói đến đây, chú Hải không kiềm lòng được cũng rơi nước mắt. Mỗi lần nói đến cái chết của con gái, thì như là mỗi một nhát dao đâm thẳng vào tim ông.

Phương Linh không tin được đưa tay lên che miệng, nước mắt cũng dần rơi xuống. Nhật Minh dù vẫn giữ được bình tĩnh bên ngoài nhưng nội tâm lại dậy lên một nỗi bi thương, khoé mắt cũng ửng hồng.

“Từ sau khi biết tin con bé mất, thì bà cũng trở thành nửa tỉnh nữa mê như vậy. Lúc thì khóc thương con bé, lúc thì gào thét bảo mang con bé về cho bà. Lúc thì như chưa từng xảy ra chuyện gì, hỏi han cô chú sức khoẻ con bé, hỏi con bé học có tốt không, hỏi khi nào nó về thăm bà. Cũng có lúc lại chẳng nhớ con bé Thảo là ai. Bà rất là thương con bé, nên khi nghe tin con bé mất, bà đã sốc đến nổi đãng trí như bây giờ.” – Chú Hải nghẹn ngào trải lòng.



Phương Linh đưa tay lên lau nước mắt, Nhật Minh ngồi bên cạnh thấy vậy thì lấy khăn tay của mình đưa cho cô. Phương Linh có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng mỉm cười nhận lấy. Cô lại đưa tay sang nắm lấy bàn tay của dì Phương đang đặt trên bàn an ủi: “Chuyện qua lâu rồi cô chú đừng quá đau buồn. Cô chú và bà nội phải sống thật tốt, thật khoẻ mạnh, thật vui vẻ, thì Thảo mới an lòng.”

Dì Phương ngẩng đầu lên nhìn Phương Linh, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn hai người nhiều lắm.”

Nhật Minh sau khi nói rõ về bệnh tình của cụ bà, dặn dò vợ chồng ngư dân đúng giờ đến trạm xá lấy thuốc và lịch tái khám thì cùng Phương Linh trở về trạm xá. Trên đường đi, Phương Linh như nhớ ra gì đó, hai má chợt ửng hồng, ấp úng nói với Nhật Minh: “Minh à, mình xin lỗi chuyện lúc nãy nhé. Tại... nhìn bà thấy đáng thương quá nên...”

“Không sao đâu, tôi hiểu mà. Gia đình đó thật rất đáng thương, cả người con gái đã mất cũng rất đáng thương.” – Nhật Minh vẫn còn một chút bùi ngùi.

Anh đột nhiên lại nhớ mẹ Hương. Mấy ngày qua rất muốn gọi về cho mẹ, nhưng ở ngoài này sóng điện thoại rất yếu, không thể gọi. Cũng không có cả mạng, đến điện để sử dụng cũng lúc yếu lúc mạnh. Dù rất nhớ mẹ và Nguyệt Minh, nhưng lại không thể nào gọi về được.

“Cậu... đang có chuyện phiền lòng à?” – Phương Linh lại ấp úng hỏi.

“Hửm?” – Nhật Minh có hơi giật mình.

“Mình thấy cậu... cứ không được vui. Chuyện khó giải quyết lắm sao?”

“Không có gì đâu.” – Nhật Minh khẽ lắc đầu, nhưng gương mặt vẫn chất chứa đầy tâm sự.

...

Ngày nào cũng bận rộn với một núi công việc, thì hôm nay cũng đã là ngày cuối cùng của chuyến tình nguyện. Làm việc hết hôm nay, sáng sớm ngày mai đoàn sẽ lên thuyền trở về đất liền. Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, Nhật Minh đang ngồi trên giường lật xem hồ sơ bệnh án, còn Thái Bảo thì nằm dài trên giường của mình, chốc lát lại liếc mắt nhìn sang Nhật Minh. Từ ngày đầu tiên ra đảo, anh đã nhận thấy Nhật Minh có gì đó rất lạ. Mười mấy ngày làm việc ở đây, cứ có cơ hội là anh lại dò hỏi, xem rốt cuộc Nhật Minh bị gì, nhưng lần nào cũng không đem về được kết quả khả quan. Nhật Minh trước giờ chưa hề giấu anh chuyện gì. Mà chuyện lần này, theo anh cảm nhận là chuyện cực kỳ lớn, nhưng Nhật Minh lại nhất quyết không nói cho anh nghe. Nghĩ một hồi lại nhịn không được, một lần nữa anh lại mở miệng hỏi: “Đại Minh à! Cậu rốt cuộc có chuyện gì thế? Nói tôi nghe được không?”

Nhật Minh nghe xong thì tỏ một bộ mặt chán nản: “Cậu còn chưa thôi à? Tôi đã nói là không có gì rồi mà.”

Thái Bảo đang nằm thì ngồi bật dậy: “Tôi là thật tâm lo cho cậu. Giữa chúng ta còn không dễ nhìn ra được người kia có tâm sự hay sao? Trước giờ chúng ta có gì mà không thể nói ra được chứ? Cậu cứ mang cái bộ mặt này mười mấy ngày nay rồi. Là chuyện gì mà giấu luôn cả tôi thế?”

Nhật Minh dừng lại động tác trên tay. Thái Bảo nói đúng! Anh đúng là đang có chuyện, một chuyện rất buồn, rất phiền, và rất... vô lý. Làm sao để nói ra đây? Chẳng biết phải nói thế nào cả. Anh mà nói ra cho Thái Bảo nghe, biết đâu... lại còn bị cậu ta đấm cho một phát cho tỉnh ra đấy chứ.

“Cậu phiền quá, tôi đi làm việc đây, đừng đi theo tôi!” – Vẫn quyết định im lặng, Nhật Minh quẳng lại một câu rồi bỏ lại Thái Bảo một mình trong phòng.

“Ê! Cái tên này thật là...”

Tiếng gọi vô vọng của Thái Bảo vang vọng sau lưng anh.

“Nhật Minh!” – Là tiếng của Phương Linh, cô đang từ phía sau anh đi tới.

“Có chuyện gì thế?” – Nhật Minh quay đầu lại hỏi.

Phương Linh có vẻ hơi ngượng ngùng, đưa tay gãi gãi đầu trông rất đáng yêu: “Ừm... Hôm nay kết thúc công việc, đi dạo biển với mình nhé.”

Nhật Minh im lặng suy nghĩ một chút: “Được thôi.”

...

Hoàng hôn trên biển quả thật rất đẹp. Mặt trời lúc này đang bị nhuộm bằng một màu cam rực rỡ. Bầu trời khoáng đãng, những đáng mây lửng lơ sắc tím như tạo thành một cánh đồng hoa cẩm tú cầu bao la ngút ngàn. Gió nổi, tạo ra từng lớp từng lớp sóng cuộn vào bờ cát, thấm ướt cả hai bàn chân trần của Nhật Minh đang bước từng bước thật chậm, mỗi lần bước đi lại để lại một dấu lún thật sâu.

“Cậu có chuyện gì muốn nói à?” – Nhật Minh gọi lớn người đang đi phía trước mình.

Phương Linh xoay người lại nhìn anh, mang theo một nụ cười thật quyến rũ, làm xao động lòng người. Đôi mắt đen huyền long lanh tràn ngập ánh nắng chiều tà, rạng rỡ hướng về anh: “Thời gian qua ở đây, cậu cảm thấy thế nào?”

“Cảm giác rất mới mẻ. Khác hẳn với việc chỉ quanh quẩn trong bệnh viện. Con người ở đây cũng rất khác, nói chung là một trải nghiệm không tồi.” – Nhật Minh vừa ngắm biển vừa trả lời.

Khung cảnh biển ở đây làm anh nhớ lại vài chuyện trong quá khứ. Anh nhớ lại mùa hè này đã cùng Nguyệt Minh ngồi ngắm biển và nói rất nhiều chuyện. Anh đã cố gắng tránh né nỗi nhớ này suốt thời gian qua, nhưng bây giờ bất giác lại nghĩ tới. Cảm giác này làm tim anh chợt thắt lại, nhói đau.

Đang mơ hồ suy nghĩ, Phương Linh đột nhiên bước đến đứng trước mặt anh, cô nâng khoé môi, nở một nụ cười ngọt ngào: “Nhật Minh! Cậu hẹn hò với mình nhé.”

“...”

“...”

“Được thôi. Chúng ta hãy thử hẹn hò đi!”

Phương Linh nghe xong câu nói này liền ngẩn người. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, cô vui mừng nhào tới ôm lấy Nhật Minh, hạnh phúc đến mức nói một câu cũng không trọn vẹn: “Cậu... Mình... Cảm ơn cậu... Thật sự cảm ơn cậu.”

Khoé môi Nhật Minh dần cong lên một nụ cười kỳ lạ. Anh khẽ nhắm mắt lại, một dòng lệ ấm nóng chảy ra từ khoé mi nóng rực phiếm hồng. Nội tâm của anh bây giờ, chỉ một mình anh biết. Lý do chấp nhận lời tỏ tình của Phương Linh, cũng chỉ một mình anh biết mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu To Lớn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook