Chương 24: Đêm Giáng Sinh Lạnh Lẽo.
Tư Vương
24/09/2021
Hôm nay là ngày 24 tháng 12, đêm nay sẽ là đêm trước Giáng sinh, là một buổi tối rộn ràng đối với mọi người, mọi gia đình. Cách đây một tuần thì Nguyệt Minh cũng đã hoàn thành xong kỳ thi cuối kỳ của mình. Mỗi năm cứ tới dịp Giáng sinh, mẹ Hương luôn bày một bữa tối vô cùng thịnh soạn và mời những người thân của mẹ đến tham gia. Lâu ngày thành lệ, năm nào cũng vậy, gia đình Bảo Anh và đương nhiên không thể thiếu Thái Bảo, và từ khi Nhật Minh lên đại học thì còn có cả Phương Linh đều tụ tập lại nhà mẹ Hương, cùng nhau trải qua mùa Giáng sinh.
Lúc này đã là buổi trưa, Nguyệt Minh cũng vừa kết thúc giờ học của mình. Sau khi thu dọn hết sách vở, Nguyệt Minh xoay người xuống hỏi Thanh Phong: “Thanh Phong! Tối nay cậu có thời gian không?”
“Để làm gì?” – Thanh Phong vừa bỏ sách vở vào cặp vừa hỏi lại.
“Đến nhà mình ăn tối không? Tối nay nhà mình làm tiệc mừng Giáng sinh đấy. À nhưng mà... không biết là nhà cậu có tổ chức tiệc Giáng sinh không? Mình hấp tấp quá.” – Nguyệt Minh hơi xấu hổ.
“Đến nhà cậu?... Tiệc Giáng sinh?” – Thanh Phong mơ hồ hỏi lại.
“Ừm!” – Nguyệt Minh gật đầu.
“Tiệc Giáng sinh là làm gì?” – Thanh Phong lại hỏi một câu hỏi nghe chẳng hợp với độ tuổi của cậu tí nào.
“Hả? Cậu không biết tiệc Giáng sinh?” – Bảo Anh ngồi kế bên không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên.
“Cậu ồn quá Bảo Anh à!” – Nguyệt Minh quay sang Bảo Anh nhắc khéo cô, sợ Thanh Phong sẽ cảm thấy ngại.
Thanh Phong phì cười, nét mặt vẫn thoải mái: “Không sao đâu. Nhà tôi chưa bao giờ làm tiệc Giáng sinh gì đó cả. Ba mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn, chẳng ai quan tâm đến chuyện này đâu. Hôm nay họ cũng đi công tác nước ngoài hết rồi.”
“Vậy là... tối nay cậu sẽ ở nhà một mình sao?” – Nguyệt Minh nhỏ giọng.
“Ừm!” – Thanh Phong gật đầu một cách rất tự nhiên.
“Vậy cậu đến nhà mình đi. Bảo Anh cũng đi nữa đấy.”
Bảo Anh ngồi bên cạnh gật gật đầu minh hoạ.
“Mình đến có làm phiền người nhà cậu không?” – Thanh Phong do dự.
“Không phiền, nhà mình năm nào cũng mở tiệc Giáng sinh cả. Rất đông người nha. Có ba mẹ của Bảo Anh là bạn thân của mẹ mình, còn có anh trai mình và bạn của anh ấy nữa. Năm nay mình còn có thêm cậu là bạn thân, nên mình cũng muốn mời cậu đến.” – Nguyệt Minh cười rất tươi.
“Được thôi, tôi sẽ đến. Mấy giờ?” – Thanh Phong chấp nhận lời mời.
“Hay quá! Bảy giờ nhé. Nhưng nếu cậu ở nhà thấy chán thì cứ đến sớm hơn chơi với mình cũng được.” – Nguyệt Minh híp mắt cười.
“Tôi biết rồi.”
...
“Lâm Nhật Minh! Cậu chết chắc rồi!”
Nhật Minh đang ngồi trong phòng làm việc đọc một quyển sách y học thì đột nhiên cửa phòng bị mở tung ra, phía sau đó là gương mặt cực kỳ khó coi của Thái Bảo, cùng với câu nói đe doạ nhưng chẳng mang một chút mùi nguy hiểm nào.
“Lại chuyện gì nữa?” – Nhật Minh nhàn nhạt hỏi nhưng mặt vẫn cắm vào quyển sách trên tay.
Thái Bảo hậm hực đi vào phòng, ngồi vào bàn làm việc của mình, xếp hai tay để lên bàn ngồi rất ngay ngắn lịch sự, không nói gì mà chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Nhật Minh.
“Cậu muốn làm gì đây?” – Cuối cùng Nhật Minh cũng chịu ngước lên nhìn Thái Bảo lấy một cái.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi à?” – Thái Bảo hỏi lại.
“Không có!”
“Thật sự không có?”
“Một câu nhảm nhí nữa tôi sẽ giết cậu.” – Nhật Minh mất kiên nhẫn hăm doạ, ném sang cho Thái Bảo một ánh mắt lạnh đến thấu xương.
“Được rồi! Cậu không nói thì tôi sẽ nói. Cậu và Phương Linh đang hẹn hò?” – Thái Bảo có cảm giác như ánh mắt sắc bén đó của Nhật Minh thật sự có thể giết chết mình nên đã trực tiếp nói thẳng.
Nhật Minh đang định lật một trang sách, nghe câu hỏi của Thái Bảo thì động tác tay chợt ngưng lại, vẻ mặt vẫn không cảm xúc mà nhạt giọng trả lời: “Ừm!” – Ánh mắt anh vẫn dán vào quyển sách.
Thái Bảo nhìn thấy biểu hiện của Nhật Minh thì cảm giác như sắp nghẹn chết đến nơi: “Cậu trả lời kiểu gì thế hả? Ý tôi muốn hỏi là tại sao cậu hẹn hò với Phương Linh mà không nói cho tôi biết?”
“Sớm muộn gì thì cậu cũng biết thôi.” – Nhật Minh vẫn bình thản.
“Cậu không nói thì làm sao biết được chứ?” – Thái Bảo phùng mang trợn má.
“Phương Linh muốn tối nay sẽ chính thức ra mắt mẹ tôi.” – Tay anh lại lật một trang sách, cả gương mặt và giọng điệu đều không thể hiện ra tâm tình.
Thái Bảo nghe xong liền gật gù cảm thán: “Oa! Cũng chọn đúng dịp thật đấy! Ý cậu là thế nào thì tối nay mọi người cũng đều sẽ biết hết đúng không, nên mới không nói với tôi?”
“Ừm!” – Nhật Minh lại lật thêm một trang sách – “Nhưng sao cậu biết? Phương Linh nói?” – Anh ngước lên nhìn sang Thái Bảo.
“Chuyện chỉ hai người biết, cậu không nói thì ngoài cậu ấy ra còn ai nữa?”
“Ừm!” – Nhật Minh lại lật tiếp một trang sách.
Thái Bảo liếc nhìn động tác của anh, cảm thấy có điều bất thường liền nhạt giọng hỏi: “Cậu đọc sách y hay là truyện tranh thiếu nhi, sao lại đọc nhanh thế? Cứ lật liên tục. Tay cầm sách nhưng hồn lại không đặt vào sách à?”
“Do cậu ồn ào quá đấy, tôi không tập trung được.” – Nhật Minh có hơi lúng túng tìm đại một cái cớ.
“Nhưng tôi nói thật nhé. Biểu hiện này của cậu là biểu hiện của một người đang hẹn hò sao? Mặt mày thì cứ ủ rũ lạnh lùng, tôi thấy giống người mới thất tình hơn đấy.” – Thái Bảo vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhật Minh nhắm mắt lại định thần, thở ra một hơi, cũng gấp luôn quyển sách trong tay lại, rồi lại nhoài người ngồi thẳng dậy, híp mắt nhìn chằm chằm Thái Bảo: “Thế người đang hẹn hò thì phải biểu hiện như thế nào?”
Câu hỏi này thật ra là mang tính chất làm cho Thái Bảo phải câm miệng lại, bởi vì anh biết Thái Bảo cũng chưa bao giờ hẹn hò.
“Cậu vẫn hỏi trong khi biết là tôi sẽ không thể trả lời sao? Đồ ác độc!” – Thái Bảo uỷ khuất.
Đạt được mục đích, Nhật Minh khẽ nhếch môi, ném sang cho Thái Bảo một nụ cười nhạo báng.
“Tôi đi thăm bệnh đây! Tối nay nhớ đúng giờ đấy.” – Quẳng lại một câu, Nhật Minh lại đứng lên đi trước, bỏ lại một mình Thái Bảo trong phòng.
Đợi đến khi Nhật Minh đóng cửa lại, Thái Bảo vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: ‘Thật sự là trông cậu ta chẳng giống người đang yêu một chút nào cả. Tính tình còn trầm hơn cả lúc trước, mặt mày lúc nào cũng đăm chiêu u buồn. Nếu không đi xác nhận lại với cậu ấy thì lúc nghe Phương Linh nói mình còn nghĩ là cô ấy nói xạo nữa đấy. Rốt cuộc là cậu ta bị cái gì vậy chứ?”
...
Hôm nay mẹ Hương đã đặc biệt về nhà từ trưa để chuẩn bị tiệc, ngoài ra còn có dì Lan và Nguyệt Minh phụ giúp. Ba người đã cùng nhau khiêng cây thông lớn được cất kỹ lưỡng trong kho ra đặt ở giữa sảnh nhà, dì Lan thì phụ trách vệ sinh, còn Nguyệt Minh thì phụ trách trang trí. Sau khi vệ sinh xong cây thông thì dì Lan đã vào bếp phụ mẹ Hương nấu đồ ăn. Nguyệt Minh lôi hết mớ đồ trang trí ở trong kho ra, ngắm nhìn những vật dụng nhỏ nhỏ xinh xắn trên tay, môi cậu lại cong lên một nụ cười thật đáng yêu. Trang trí xong cây thông to lớn, cậu lại lượn lờ trang trí thêm khắp cả phòng khách. Một màu đỏ đỏ tươi tắn, một màu trắng trắng tinh khôi, điểm thêm một ít màu xanh lá ôn hoà ngọt ngào, làm cho phòng khách toả ra một loại cảm giác thật ấm áp. Mẹ Hương còn đặc biệt cao hứng mở một danh sách nhạc Giáng sinh, làm cho bầu không khí càng thêm rộn ràng.
Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều, không khí trong nhà Nguyệt Minh đã vô cùng sôi nổi. Hôm nay mẹ Hương cũng đã cho phép dì Lan về sớm để dì có thể đón Giáng sinh cùng gia đình. Sau khi dì Lan về không lâu thì gia đình Bảo Anh cũng đã đến, cô chú Vương còn mang theo một con gà tây quay thật to để làm quà Giáng sinh cho mọi người. Mẹ Hương dù rất hay gặp dì Hoa vì hai người là đối tác làm ăn, nhưng mà mỗi lần gặp thì đều thể hiện như là đã lâu lắm rồi, hai người luôn nhào đến ôm nhau thật chặt và cười thật to, cứ sợ người khác không biết họ là bạn tri kỷ.
Nguyệt Minh đang cùng Bảo Anh bày biện bàn tiệc, thì cậu chợt nghe thấy tiếng xe máy ở ngoài cổng nhà. Đoán chắc là Thanh Phong đã đến, Nguyệt Minh vội chạy ra mở cổng cho cậu.
“Đến rồi à? Con là Thanh Phong đúng không?” – Nguyệt Minh vừa dẫn Thanh Phong vào đến cửa thì mẹ Hương cũng đã từ dưới bếp đi ra, mỉm cười ngọt ngào nhìn cậu.
Thanh Phong lễ phép cúi đầu chào mẹ Hương, giọng nói mềm mại lễ phép: “Dạ con chào dì ạ. Giáng sinh vui vẻ.”
“Ôi ngoan quá. Tiểu Minh hồi trưa có nói với dì là tối nay con sẽ đến, dì cứ trông con từ trưa đến giờ đấy. Vào nhà đi.” – Mẹ Hương cực kỳ hiếu khách nắm lấy tay Thanh Phong kéo cậu vào nhà.
Dắt Thanh Phong vào nhà, mẹ Hương đã giới thiệu cô chú Vương cho Thanh Phong, cậu ta cũng lễ phép cúi chào hai người. Mẹ Hương lại thân thiện kéo cậu đến ghế sofa để cho cậu ngồi xuống, mẹ thì ngồi ngay kế bên, cất giọng nhẹ nhàng: “Dì đã nghe Tiểu Minh nói hết cả rồi. Tiểu Minh nói là hôm nay ba mẹ con đều đi công tác hết, ở nhà không có ai. Cũng may là con đã đồng ý đến nhà dì chơi, không thì ở nhà sẽ buồn lắm đấy. Cảm ơn con vì đã chăm sóc cho Tiểu Minh nhà dì. Con cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Nguyệt Minh đứng ở bên cạnh thấy mẹ Hương có phần hơi nhiệt tình quá, cậu sợ Thanh Phong sẽ mất tự nhiên nên đã chen vào: “Mẹ à... Là khách của con mà, mẹ làm cậu ấy ngại rồi kìa.”
“Cái gì mà khách của con hay khách của mẹ chứ? Con mau đi dọn bàn phụ Bảo Anh tiếp đi, để mẹ trò chuyện với Tiểu Phong cho.” – Mẹ Hương đưa tay xua đuổi Nguyệt Minh như đuổi tà.
Nguyệt Minh nghe xong thì thấy nghẹn, đưa ngón tay trỏ lên tự chỉ vào mặt mình: “Con... Mẹ!... Rốt cuộc thì ai mới là con của mẹ hả? Sao lại gọi Tiểu Phong gì chứ?” – Gương mặt cậu đột nhiên đỏ bừng lên.
“Con có đi nhanh lên không?” – Mẹ Hương híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm nhìn cậu.
“Con biết rồi.” – Nguyệt Minh chịu đựng uỷ khuất quay đi.
Thanh Phong bên này cũng ngượng chín cả mặt: “Dạ, để con đi phụ hai cậu ấy ạ.” – Cậu định đứng lên thì đã bị mẹ Hương kéo ngồi xuống trở lại.
Dì Hoa ngồi ở ghế sofa đối diện cũng lên tiếng: “Thằng bé nhìn tuấn tú quá đi.”
Chú Nam cũng gật đầu phụ hoạ theo vợ mình.
Mẹ Hương lại cười híp mắt đối dì Hoa mà vui vẻ: “Thật đấy! Mình vừa nhìn thấy thôi là đã thích thằng bé ngay rồi.”
Thanh Phong ngồi một mình đối ba người lớn trước mặt mà không biết phải làm thế nào, chỉ biết đưa ngón tay gãi gãi đầu, mỉm cười ngại ngùng trông thật dễ thương. Cậu bất chợt cảm thấy lòng mình rất lạ. Một cảm giác cứ như là rất xúc động, lại rất ấm áp. Gia đình cậu, ngoại trừ ông ngoại của cậu lúc còn sống cũng yêu thương cậu như vậy, thì không còn một ai khác nữa. Ông ngoại cậu đã mất năm cậu chỉ mới tám tuổi. Từ đó cậu đã lớn lên trong sự bận rộn của ba mẹ, họ không hề có thời gian dành cho cậu, cũng không hề mang đến cho cậu loại cảm giác ấm áp này.
Thấy Thanh Phong ngồi ngẩn người mà không nói gì, mẹ Hương liền lay người cậu lo lắng: “Tiểu Phong, con sao thế?”
Thanh Phong định thần trở lại, mỉm cười với mẹ Hương: “Không có gì ạ. À! Đây là bánh quy gừng con đã mua làm quà, mong chú và hai dì không chê.” – Thanh Phong từ sau lưng lấy ra một túi bánh đưa cho mẹ Hương.
Chú Nam bên cạnh vợ gật gù: “Đứa bé này ngoan thật đấy. Rất biết lễ nghĩa.”
“Con cảm ơn chú. Để con đi phụ Nguyệt Minh và Bảo Anh nhé.” – Nói rồi cậu chạy một nước xuống bếp tìm hai người bạn.
Ba bạn nhỏ cuối cùng cũng đã bày trí sắp xong bàn tiệc, còn ba vị phụ huynh thì đang ngồi ở sofa, vừa xem TV vừa uống trà, nhâm nhi vài mẩu bánh gừng mà Thanh Phong vừa mang tới, cùng nhau trò chuyện rộn ràng.
Từ ngoài cổng bỗng truyền đến tiếng xe ô-tô, ánh đèn xe hắt qua ô cửa sổ lớn sáng rực, ba vị bác sĩ cuối cùng cũng có mặt rồi. Nhật Minh chạy xe vào sân nhà, sau đó xuống xe đứng đợi Thái Bảo và Phương Linh đang đậu xe cặp bên ngoài hàng rào rồi cùng đi vào nhà. Phương Linh cũng rất tự nhiên mà đi lên khoác lấy tay anh.
Vào nhà, Nhật Minh hướng mẹ Hương nói: “Con xin lỗi nhé, tại kẹt xe quá ạ. Xin lỗi đã làm mọi người phải đợi.”
Mẹ Hương quay sang đáp: “Không sao, không trễ. Các con vất vả rồi.”
Thái Bảo và Phương Linh hướng ba người lớn cúi đầu lễ phép cùng đồng thanh nói: “Chào cô chú. Giáng sinh vui vẻ.”
Cả ba người lớn ngồi bên này gật đầu hài lòng đáp lại.
Nghe tiếng ồn ào từ phía nhà bếp, Nhật Minh lại hướng sự chú ý của mình sang đó. Vừa quay đầu nhìn, anh đã thấy Nguyệt Minh, Bảo Anh và còn có cả tên nhóc đó đang cười nói đi ra từ trong bếp. Anh rất ngạc nhiên, nhưng lại không để lộ ra bên ngoài, chỉ kín đáo nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Anh không nghĩ là cậu ta và em trai của anh thân nhau đến mức có thể mời đến nhà dự tiệc thế này. Lúc nãy anh vào nhà cũng không mấy để ý đến chiếc xe mô-tô của cậu cũng đậu ở trong sân.
“Nào mọi người, đông đủ cả rồi thì nhập tiệc thôi!”
Mẹ Hương đứng lên khởi động cho bữa tiệc. Mọi người cùng nhau đến ngồi vào bàn ăn, bắt đầu một bữa tiệc thật ấm cúng. Trên bàn ăn thì những câu chuyện phiếm là không bao giờ kết thúc. Chú Nam hôm nay đặc biệt cao hứng, đã nói rất nhiều, và cười rất nhiều. Nhưng có điều trên bàn ăn hôm nay, có một điều trái ngược. Ba vị phụ huynh thì nói cười rất nhiều, mà các bạn trẻ thì hình như có phần hơi im lặng. Đặc biệt là Nhật Minh và Nguyệt Minh. Từ khi cả hai gặp mặt nhau thì chẳng ai nói với ai câu nào cả. Nguyệt Minh còn nhiều lần cố ý né tránh ánh mắt của Nhật Minh, cậu cũng tránh luôn cả Phương Linh đang lúc nào cũng ở cạnh bên anh cậu. Còn Nhật Minh thì cũng như đang cố né tránh Nguyệt Minh, nhưng đôi khi anh liếc nhìn cậu thì lại bắt gặp ngay sự né tránh của cậu. Tâm tình đã đang rất khó chịu, nhưng lại gặp thêm một tên nhóc con không biết điều nào đó cứ bám dính lấy em trai của anh, đang ăn cơm mà cứ hay ghé vào tai em ấy nói chuyện, Nguyệt Minh lại còn hay gắp thức ăn cho cậu ta, có vẻ như quan tâm cậu ta rất nhiều, gương mặt anh lại càng lạnh đi. Đang suy nghĩ lung tung thì Phương Linh ngồi ở bên cạnh anh lại gắp vào chén của anh một ít thức ăn, làm cho anh bừng tỉnh lại, lại quay sang cô cong môi nở một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng thì lại thầm mắng chửi mình: ‘Nhật Minh à Nhật Minh! Mày đang suy nghĩ cái gì thế? Bạn gái của mày đang ngồi ở cạnh mày, lại còn nghĩ lung tung. Đừng tiếp tục ngu ngốc nữa!’.
Nối tiếp sau một bữa tối ngon lành là một bữa tiệc ngọt, gồm có bánh và trà. Mọi người lại cùng nhau ngồi vào sofa. Nguyệt Minh, Bảo Anh và Thanh Phong sau bữa tiệc đã xung phong rửa chén cũng đã quay lại tìm chỗ ngồi cho mình.
Nhật Minh uống vào một hớp trà nóng, quay sang nhìn Phương Linh đang ngồi cạnh mình, sau đó thì cất cao giọng, thu hút sự chú ý của mọi người: “À... Cả nhà mình chú ý một chút nhé! Con có một chuyện muốn nói.”
Mọi người sau khi nghe xong thì đều hướng ánh mắt tò mò về phía anh, chỉ riêng Nguyệt Minh thì lại cúi đầu, hai ngón tay khẽ siết chặt lấy mẩu bánh gừng đang cầm.
Nhật Minh luồn tay mình vào bàn tay trắng mịn của Phương Linh ngồi bên cạnh, giơ cao lên, gương mặt ngại ngùng nói: “Con... và Phương Linh đang hẹn hò.”
Phương Linh nghe xong thì cúi đầu không dám nhìn mọi người, hai vành tai phiếm hồng ngượng ngùng trông cực kỳ đáng yêu.
Mẹ Hương mở to mắt ngạc nhiên, há hốc miệng như không tin được vào những gì mắt mình vừa thấy, tai mình vừa nghe. Mẹ kinh ngạc đến mức nói cũng khó nên lời: “Thật... Thật sao? Hai đứa... đang hẹn hò thật hả?”
Nhật Minh và Phương Linh đồng loạt gật gật đầu.
Dì Hoa cũng ngạc nhiên không kém, nhưng sau đó đã trấn tỉnh lại, hướng mẹ Hương vui mừng: “Ôi! Vậy thì tốt quá rồi còn gì? Chúc mừng cậu nhé! Có cô con dâu thế này thì không có chỗ nào chê được luôn đấy.”
Chú Nam cũng híp mắt hào hứng: “Đại Minh à đúng là biết chọn người. Chú chúc mừng con nhé.”
Mẹ Hương nhịn không nổi, kích động đứng bật dậy nhào tới ôm Phương Linh vào lòng, siết cô thật chặt trong tay một hồi rồi mới buông ra, nửa quỳ nửa ngồi nắm lấy tay của Phương Linh, xúc động nói: “Tốt quá rồi. Dì chờ ngày này lâu lắm rồi đấy Phương Linh à. Cảm ơn con vì đã chịu ở bên cạnh Đại Minh của dì, mong con sau này hãy chăm sóc thật tốt cho nó nhé.”
Phương Linh cũng nhìn mẹ Hương bằng ánh mắt xúc động cực độ: “Dạ con biết rồi ạ. Con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Cảm ơn dì đã ủng hộ tụi con.”
Mẹ Hương lại đứng lên ôm lấy Nhật Minh, vỗ vỗ vào lưng anh mấy cái thật mạnh: “Nhóc con lớn rồi, biết yêu rồi, mẹ mừng quá. Phải đối xử với con gái nhà người ta thật tốt đấy biết không?”
“Con biết rồi mà mẹ.” – Nhật Minh gác cằm lên vai mẹ nói.
Bảo Anh vừa bóc một hạt dẻ cười cho vào miệng xong cũng góp vui một câu: “Đúng là chỉ có chị Linh mới chịu nổi ông già khó tính này. Chúc mừng anh chị nhé.”
“Nhóc lo ăn hạt dẻ của nhóc đi, đừng chọc anh.” – Nhật Minh vừa được mẹ Hương buông ra thì đã liền nhanh miệng đối đáp lại với Bảo Anh.
Không khí Giáng sinh vốn đã vui giờ lại càng thêm rộn ràng, giống như là song hỷ lâm môn mà người ta hay nói.
Nhưng... ấm áp ở ngoài mặt, liệu trong lòng người cũng sẽ ấm áp hay không?
Nguyệt Minh dù vừa nuốt một mẩu bánh gừng, nhưng trong lòng thì lại rất lạnh. Cuối cùng thì anh cũng công khai rồi. Tình cảm của anh thật tốt, được tất cả mọi người ủng hộ. Anh và chị ấy thật xứng đôi, còn có ai hợp với anh hơn chị ấy chứ? Nếu đổi lại là tình cảm của cậu thì sao? Chắc chắn là sẽ bị cả thế giới này mắng chửi. Thằng nhóc không biết tự trọng à? Không có giáo dục sao? Lại đi có tình cảm với anh trai của mình? Hừ! Là một người con trai, thích một người con trai đã là kỳ quái, mà lại còn là anh trai của mình, thì còn mặt mũi nào nhìn người khác được nữa? Đáy lòng cậu bây giờ như một mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng. Tâm tư này cất giấu cũng chỉ một mình cậu biết, dù thế nào cũng sẽ không sợ bị ai phát hiện cả, cậu chỉ cần giấu thật kỹ, thì sẽ không sao nữa rồi. Ngay từ lúc bắt đầu, thì một chút hy vọng cũng đã không có. Thứ tình cảm mà ngay cả cậu cũng phải ngay tức khắc từ bỏ, thì nhất định không thể để cho người khác phát hiện ra. Đi được đến ngày hôm nay là cậu đã diễn quá giỏi rồi. Vấn đề duy nhất của cậu lúc này là điều khiển thật tốt bản thân của mình, để không làm ảnh hướng đến bất kỳ ai. Tình cảm của cậu sẽ làm tổn thương đến rất nhiều người. Sẽ làm tổn thương anh, tổn thương mẹ, tổn thương chị Phương Linh, và người đau đớn nhất sẽ chính là bản thân cậu.
Nếu như trên đời này, có thứ gì đó không thuộc về cậu, thì đó chính là anh.
Nếu như trên đời này, có thứ gì đó không thể được thừa nhận, thì đó chính là tình cảm của cậu.
Nếu như trên đời này, có thời khắc nào đau đớn nhất, thì chính là thời khắc này đây.
Tốt quá rồi...
Thật tâm chúc phúc cho anh.
Nguyệt Minh ngước lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn cậu, bầu không khí xung quanh vẫn rất rộn ràng.
Khoé môi cậu cong lên, tặng cho anh một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời thay cho một lời chúc phúc.
Một mùa Giáng sinh nữa lại qua...
Đây có lẽ là mùa Giáng sinh lạnh lẽo nhất cuộc đời cậu...
Dừng lại thôi... Đây chính là điểm cuối cùng.
Lúc này đã là buổi trưa, Nguyệt Minh cũng vừa kết thúc giờ học của mình. Sau khi thu dọn hết sách vở, Nguyệt Minh xoay người xuống hỏi Thanh Phong: “Thanh Phong! Tối nay cậu có thời gian không?”
“Để làm gì?” – Thanh Phong vừa bỏ sách vở vào cặp vừa hỏi lại.
“Đến nhà mình ăn tối không? Tối nay nhà mình làm tiệc mừng Giáng sinh đấy. À nhưng mà... không biết là nhà cậu có tổ chức tiệc Giáng sinh không? Mình hấp tấp quá.” – Nguyệt Minh hơi xấu hổ.
“Đến nhà cậu?... Tiệc Giáng sinh?” – Thanh Phong mơ hồ hỏi lại.
“Ừm!” – Nguyệt Minh gật đầu.
“Tiệc Giáng sinh là làm gì?” – Thanh Phong lại hỏi một câu hỏi nghe chẳng hợp với độ tuổi của cậu tí nào.
“Hả? Cậu không biết tiệc Giáng sinh?” – Bảo Anh ngồi kế bên không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên.
“Cậu ồn quá Bảo Anh à!” – Nguyệt Minh quay sang Bảo Anh nhắc khéo cô, sợ Thanh Phong sẽ cảm thấy ngại.
Thanh Phong phì cười, nét mặt vẫn thoải mái: “Không sao đâu. Nhà tôi chưa bao giờ làm tiệc Giáng sinh gì đó cả. Ba mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn, chẳng ai quan tâm đến chuyện này đâu. Hôm nay họ cũng đi công tác nước ngoài hết rồi.”
“Vậy là... tối nay cậu sẽ ở nhà một mình sao?” – Nguyệt Minh nhỏ giọng.
“Ừm!” – Thanh Phong gật đầu một cách rất tự nhiên.
“Vậy cậu đến nhà mình đi. Bảo Anh cũng đi nữa đấy.”
Bảo Anh ngồi bên cạnh gật gật đầu minh hoạ.
“Mình đến có làm phiền người nhà cậu không?” – Thanh Phong do dự.
“Không phiền, nhà mình năm nào cũng mở tiệc Giáng sinh cả. Rất đông người nha. Có ba mẹ của Bảo Anh là bạn thân của mẹ mình, còn có anh trai mình và bạn của anh ấy nữa. Năm nay mình còn có thêm cậu là bạn thân, nên mình cũng muốn mời cậu đến.” – Nguyệt Minh cười rất tươi.
“Được thôi, tôi sẽ đến. Mấy giờ?” – Thanh Phong chấp nhận lời mời.
“Hay quá! Bảy giờ nhé. Nhưng nếu cậu ở nhà thấy chán thì cứ đến sớm hơn chơi với mình cũng được.” – Nguyệt Minh híp mắt cười.
“Tôi biết rồi.”
...
“Lâm Nhật Minh! Cậu chết chắc rồi!”
Nhật Minh đang ngồi trong phòng làm việc đọc một quyển sách y học thì đột nhiên cửa phòng bị mở tung ra, phía sau đó là gương mặt cực kỳ khó coi của Thái Bảo, cùng với câu nói đe doạ nhưng chẳng mang một chút mùi nguy hiểm nào.
“Lại chuyện gì nữa?” – Nhật Minh nhàn nhạt hỏi nhưng mặt vẫn cắm vào quyển sách trên tay.
Thái Bảo hậm hực đi vào phòng, ngồi vào bàn làm việc của mình, xếp hai tay để lên bàn ngồi rất ngay ngắn lịch sự, không nói gì mà chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Nhật Minh.
“Cậu muốn làm gì đây?” – Cuối cùng Nhật Minh cũng chịu ngước lên nhìn Thái Bảo lấy một cái.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi à?” – Thái Bảo hỏi lại.
“Không có!”
“Thật sự không có?”
“Một câu nhảm nhí nữa tôi sẽ giết cậu.” – Nhật Minh mất kiên nhẫn hăm doạ, ném sang cho Thái Bảo một ánh mắt lạnh đến thấu xương.
“Được rồi! Cậu không nói thì tôi sẽ nói. Cậu và Phương Linh đang hẹn hò?” – Thái Bảo có cảm giác như ánh mắt sắc bén đó của Nhật Minh thật sự có thể giết chết mình nên đã trực tiếp nói thẳng.
Nhật Minh đang định lật một trang sách, nghe câu hỏi của Thái Bảo thì động tác tay chợt ngưng lại, vẻ mặt vẫn không cảm xúc mà nhạt giọng trả lời: “Ừm!” – Ánh mắt anh vẫn dán vào quyển sách.
Thái Bảo nhìn thấy biểu hiện của Nhật Minh thì cảm giác như sắp nghẹn chết đến nơi: “Cậu trả lời kiểu gì thế hả? Ý tôi muốn hỏi là tại sao cậu hẹn hò với Phương Linh mà không nói cho tôi biết?”
“Sớm muộn gì thì cậu cũng biết thôi.” – Nhật Minh vẫn bình thản.
“Cậu không nói thì làm sao biết được chứ?” – Thái Bảo phùng mang trợn má.
“Phương Linh muốn tối nay sẽ chính thức ra mắt mẹ tôi.” – Tay anh lại lật một trang sách, cả gương mặt và giọng điệu đều không thể hiện ra tâm tình.
Thái Bảo nghe xong liền gật gù cảm thán: “Oa! Cũng chọn đúng dịp thật đấy! Ý cậu là thế nào thì tối nay mọi người cũng đều sẽ biết hết đúng không, nên mới không nói với tôi?”
“Ừm!” – Nhật Minh lại lật thêm một trang sách – “Nhưng sao cậu biết? Phương Linh nói?” – Anh ngước lên nhìn sang Thái Bảo.
“Chuyện chỉ hai người biết, cậu không nói thì ngoài cậu ấy ra còn ai nữa?”
“Ừm!” – Nhật Minh lại lật tiếp một trang sách.
Thái Bảo liếc nhìn động tác của anh, cảm thấy có điều bất thường liền nhạt giọng hỏi: “Cậu đọc sách y hay là truyện tranh thiếu nhi, sao lại đọc nhanh thế? Cứ lật liên tục. Tay cầm sách nhưng hồn lại không đặt vào sách à?”
“Do cậu ồn ào quá đấy, tôi không tập trung được.” – Nhật Minh có hơi lúng túng tìm đại một cái cớ.
“Nhưng tôi nói thật nhé. Biểu hiện này của cậu là biểu hiện của một người đang hẹn hò sao? Mặt mày thì cứ ủ rũ lạnh lùng, tôi thấy giống người mới thất tình hơn đấy.” – Thái Bảo vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhật Minh nhắm mắt lại định thần, thở ra một hơi, cũng gấp luôn quyển sách trong tay lại, rồi lại nhoài người ngồi thẳng dậy, híp mắt nhìn chằm chằm Thái Bảo: “Thế người đang hẹn hò thì phải biểu hiện như thế nào?”
Câu hỏi này thật ra là mang tính chất làm cho Thái Bảo phải câm miệng lại, bởi vì anh biết Thái Bảo cũng chưa bao giờ hẹn hò.
“Cậu vẫn hỏi trong khi biết là tôi sẽ không thể trả lời sao? Đồ ác độc!” – Thái Bảo uỷ khuất.
Đạt được mục đích, Nhật Minh khẽ nhếch môi, ném sang cho Thái Bảo một nụ cười nhạo báng.
“Tôi đi thăm bệnh đây! Tối nay nhớ đúng giờ đấy.” – Quẳng lại một câu, Nhật Minh lại đứng lên đi trước, bỏ lại một mình Thái Bảo trong phòng.
Đợi đến khi Nhật Minh đóng cửa lại, Thái Bảo vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: ‘Thật sự là trông cậu ta chẳng giống người đang yêu một chút nào cả. Tính tình còn trầm hơn cả lúc trước, mặt mày lúc nào cũng đăm chiêu u buồn. Nếu không đi xác nhận lại với cậu ấy thì lúc nghe Phương Linh nói mình còn nghĩ là cô ấy nói xạo nữa đấy. Rốt cuộc là cậu ta bị cái gì vậy chứ?”
...
Hôm nay mẹ Hương đã đặc biệt về nhà từ trưa để chuẩn bị tiệc, ngoài ra còn có dì Lan và Nguyệt Minh phụ giúp. Ba người đã cùng nhau khiêng cây thông lớn được cất kỹ lưỡng trong kho ra đặt ở giữa sảnh nhà, dì Lan thì phụ trách vệ sinh, còn Nguyệt Minh thì phụ trách trang trí. Sau khi vệ sinh xong cây thông thì dì Lan đã vào bếp phụ mẹ Hương nấu đồ ăn. Nguyệt Minh lôi hết mớ đồ trang trí ở trong kho ra, ngắm nhìn những vật dụng nhỏ nhỏ xinh xắn trên tay, môi cậu lại cong lên một nụ cười thật đáng yêu. Trang trí xong cây thông to lớn, cậu lại lượn lờ trang trí thêm khắp cả phòng khách. Một màu đỏ đỏ tươi tắn, một màu trắng trắng tinh khôi, điểm thêm một ít màu xanh lá ôn hoà ngọt ngào, làm cho phòng khách toả ra một loại cảm giác thật ấm áp. Mẹ Hương còn đặc biệt cao hứng mở một danh sách nhạc Giáng sinh, làm cho bầu không khí càng thêm rộn ràng.
Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều, không khí trong nhà Nguyệt Minh đã vô cùng sôi nổi. Hôm nay mẹ Hương cũng đã cho phép dì Lan về sớm để dì có thể đón Giáng sinh cùng gia đình. Sau khi dì Lan về không lâu thì gia đình Bảo Anh cũng đã đến, cô chú Vương còn mang theo một con gà tây quay thật to để làm quà Giáng sinh cho mọi người. Mẹ Hương dù rất hay gặp dì Hoa vì hai người là đối tác làm ăn, nhưng mà mỗi lần gặp thì đều thể hiện như là đã lâu lắm rồi, hai người luôn nhào đến ôm nhau thật chặt và cười thật to, cứ sợ người khác không biết họ là bạn tri kỷ.
Nguyệt Minh đang cùng Bảo Anh bày biện bàn tiệc, thì cậu chợt nghe thấy tiếng xe máy ở ngoài cổng nhà. Đoán chắc là Thanh Phong đã đến, Nguyệt Minh vội chạy ra mở cổng cho cậu.
“Đến rồi à? Con là Thanh Phong đúng không?” – Nguyệt Minh vừa dẫn Thanh Phong vào đến cửa thì mẹ Hương cũng đã từ dưới bếp đi ra, mỉm cười ngọt ngào nhìn cậu.
Thanh Phong lễ phép cúi đầu chào mẹ Hương, giọng nói mềm mại lễ phép: “Dạ con chào dì ạ. Giáng sinh vui vẻ.”
“Ôi ngoan quá. Tiểu Minh hồi trưa có nói với dì là tối nay con sẽ đến, dì cứ trông con từ trưa đến giờ đấy. Vào nhà đi.” – Mẹ Hương cực kỳ hiếu khách nắm lấy tay Thanh Phong kéo cậu vào nhà.
Dắt Thanh Phong vào nhà, mẹ Hương đã giới thiệu cô chú Vương cho Thanh Phong, cậu ta cũng lễ phép cúi chào hai người. Mẹ Hương lại thân thiện kéo cậu đến ghế sofa để cho cậu ngồi xuống, mẹ thì ngồi ngay kế bên, cất giọng nhẹ nhàng: “Dì đã nghe Tiểu Minh nói hết cả rồi. Tiểu Minh nói là hôm nay ba mẹ con đều đi công tác hết, ở nhà không có ai. Cũng may là con đã đồng ý đến nhà dì chơi, không thì ở nhà sẽ buồn lắm đấy. Cảm ơn con vì đã chăm sóc cho Tiểu Minh nhà dì. Con cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Nguyệt Minh đứng ở bên cạnh thấy mẹ Hương có phần hơi nhiệt tình quá, cậu sợ Thanh Phong sẽ mất tự nhiên nên đã chen vào: “Mẹ à... Là khách của con mà, mẹ làm cậu ấy ngại rồi kìa.”
“Cái gì mà khách của con hay khách của mẹ chứ? Con mau đi dọn bàn phụ Bảo Anh tiếp đi, để mẹ trò chuyện với Tiểu Phong cho.” – Mẹ Hương đưa tay xua đuổi Nguyệt Minh như đuổi tà.
Nguyệt Minh nghe xong thì thấy nghẹn, đưa ngón tay trỏ lên tự chỉ vào mặt mình: “Con... Mẹ!... Rốt cuộc thì ai mới là con của mẹ hả? Sao lại gọi Tiểu Phong gì chứ?” – Gương mặt cậu đột nhiên đỏ bừng lên.
“Con có đi nhanh lên không?” – Mẹ Hương híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm nhìn cậu.
“Con biết rồi.” – Nguyệt Minh chịu đựng uỷ khuất quay đi.
Thanh Phong bên này cũng ngượng chín cả mặt: “Dạ, để con đi phụ hai cậu ấy ạ.” – Cậu định đứng lên thì đã bị mẹ Hương kéo ngồi xuống trở lại.
Dì Hoa ngồi ở ghế sofa đối diện cũng lên tiếng: “Thằng bé nhìn tuấn tú quá đi.”
Chú Nam cũng gật đầu phụ hoạ theo vợ mình.
Mẹ Hương lại cười híp mắt đối dì Hoa mà vui vẻ: “Thật đấy! Mình vừa nhìn thấy thôi là đã thích thằng bé ngay rồi.”
Thanh Phong ngồi một mình đối ba người lớn trước mặt mà không biết phải làm thế nào, chỉ biết đưa ngón tay gãi gãi đầu, mỉm cười ngại ngùng trông thật dễ thương. Cậu bất chợt cảm thấy lòng mình rất lạ. Một cảm giác cứ như là rất xúc động, lại rất ấm áp. Gia đình cậu, ngoại trừ ông ngoại của cậu lúc còn sống cũng yêu thương cậu như vậy, thì không còn một ai khác nữa. Ông ngoại cậu đã mất năm cậu chỉ mới tám tuổi. Từ đó cậu đã lớn lên trong sự bận rộn của ba mẹ, họ không hề có thời gian dành cho cậu, cũng không hề mang đến cho cậu loại cảm giác ấm áp này.
Thấy Thanh Phong ngồi ngẩn người mà không nói gì, mẹ Hương liền lay người cậu lo lắng: “Tiểu Phong, con sao thế?”
Thanh Phong định thần trở lại, mỉm cười với mẹ Hương: “Không có gì ạ. À! Đây là bánh quy gừng con đã mua làm quà, mong chú và hai dì không chê.” – Thanh Phong từ sau lưng lấy ra một túi bánh đưa cho mẹ Hương.
Chú Nam bên cạnh vợ gật gù: “Đứa bé này ngoan thật đấy. Rất biết lễ nghĩa.”
“Con cảm ơn chú. Để con đi phụ Nguyệt Minh và Bảo Anh nhé.” – Nói rồi cậu chạy một nước xuống bếp tìm hai người bạn.
Ba bạn nhỏ cuối cùng cũng đã bày trí sắp xong bàn tiệc, còn ba vị phụ huynh thì đang ngồi ở sofa, vừa xem TV vừa uống trà, nhâm nhi vài mẩu bánh gừng mà Thanh Phong vừa mang tới, cùng nhau trò chuyện rộn ràng.
Từ ngoài cổng bỗng truyền đến tiếng xe ô-tô, ánh đèn xe hắt qua ô cửa sổ lớn sáng rực, ba vị bác sĩ cuối cùng cũng có mặt rồi. Nhật Minh chạy xe vào sân nhà, sau đó xuống xe đứng đợi Thái Bảo và Phương Linh đang đậu xe cặp bên ngoài hàng rào rồi cùng đi vào nhà. Phương Linh cũng rất tự nhiên mà đi lên khoác lấy tay anh.
Vào nhà, Nhật Minh hướng mẹ Hương nói: “Con xin lỗi nhé, tại kẹt xe quá ạ. Xin lỗi đã làm mọi người phải đợi.”
Mẹ Hương quay sang đáp: “Không sao, không trễ. Các con vất vả rồi.”
Thái Bảo và Phương Linh hướng ba người lớn cúi đầu lễ phép cùng đồng thanh nói: “Chào cô chú. Giáng sinh vui vẻ.”
Cả ba người lớn ngồi bên này gật đầu hài lòng đáp lại.
Nghe tiếng ồn ào từ phía nhà bếp, Nhật Minh lại hướng sự chú ý của mình sang đó. Vừa quay đầu nhìn, anh đã thấy Nguyệt Minh, Bảo Anh và còn có cả tên nhóc đó đang cười nói đi ra từ trong bếp. Anh rất ngạc nhiên, nhưng lại không để lộ ra bên ngoài, chỉ kín đáo nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Anh không nghĩ là cậu ta và em trai của anh thân nhau đến mức có thể mời đến nhà dự tiệc thế này. Lúc nãy anh vào nhà cũng không mấy để ý đến chiếc xe mô-tô của cậu cũng đậu ở trong sân.
“Nào mọi người, đông đủ cả rồi thì nhập tiệc thôi!”
Mẹ Hương đứng lên khởi động cho bữa tiệc. Mọi người cùng nhau đến ngồi vào bàn ăn, bắt đầu một bữa tiệc thật ấm cúng. Trên bàn ăn thì những câu chuyện phiếm là không bao giờ kết thúc. Chú Nam hôm nay đặc biệt cao hứng, đã nói rất nhiều, và cười rất nhiều. Nhưng có điều trên bàn ăn hôm nay, có một điều trái ngược. Ba vị phụ huynh thì nói cười rất nhiều, mà các bạn trẻ thì hình như có phần hơi im lặng. Đặc biệt là Nhật Minh và Nguyệt Minh. Từ khi cả hai gặp mặt nhau thì chẳng ai nói với ai câu nào cả. Nguyệt Minh còn nhiều lần cố ý né tránh ánh mắt của Nhật Minh, cậu cũng tránh luôn cả Phương Linh đang lúc nào cũng ở cạnh bên anh cậu. Còn Nhật Minh thì cũng như đang cố né tránh Nguyệt Minh, nhưng đôi khi anh liếc nhìn cậu thì lại bắt gặp ngay sự né tránh của cậu. Tâm tình đã đang rất khó chịu, nhưng lại gặp thêm một tên nhóc con không biết điều nào đó cứ bám dính lấy em trai của anh, đang ăn cơm mà cứ hay ghé vào tai em ấy nói chuyện, Nguyệt Minh lại còn hay gắp thức ăn cho cậu ta, có vẻ như quan tâm cậu ta rất nhiều, gương mặt anh lại càng lạnh đi. Đang suy nghĩ lung tung thì Phương Linh ngồi ở bên cạnh anh lại gắp vào chén của anh một ít thức ăn, làm cho anh bừng tỉnh lại, lại quay sang cô cong môi nở một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng thì lại thầm mắng chửi mình: ‘Nhật Minh à Nhật Minh! Mày đang suy nghĩ cái gì thế? Bạn gái của mày đang ngồi ở cạnh mày, lại còn nghĩ lung tung. Đừng tiếp tục ngu ngốc nữa!’.
Nối tiếp sau một bữa tối ngon lành là một bữa tiệc ngọt, gồm có bánh và trà. Mọi người lại cùng nhau ngồi vào sofa. Nguyệt Minh, Bảo Anh và Thanh Phong sau bữa tiệc đã xung phong rửa chén cũng đã quay lại tìm chỗ ngồi cho mình.
Nhật Minh uống vào một hớp trà nóng, quay sang nhìn Phương Linh đang ngồi cạnh mình, sau đó thì cất cao giọng, thu hút sự chú ý của mọi người: “À... Cả nhà mình chú ý một chút nhé! Con có một chuyện muốn nói.”
Mọi người sau khi nghe xong thì đều hướng ánh mắt tò mò về phía anh, chỉ riêng Nguyệt Minh thì lại cúi đầu, hai ngón tay khẽ siết chặt lấy mẩu bánh gừng đang cầm.
Nhật Minh luồn tay mình vào bàn tay trắng mịn của Phương Linh ngồi bên cạnh, giơ cao lên, gương mặt ngại ngùng nói: “Con... và Phương Linh đang hẹn hò.”
Phương Linh nghe xong thì cúi đầu không dám nhìn mọi người, hai vành tai phiếm hồng ngượng ngùng trông cực kỳ đáng yêu.
Mẹ Hương mở to mắt ngạc nhiên, há hốc miệng như không tin được vào những gì mắt mình vừa thấy, tai mình vừa nghe. Mẹ kinh ngạc đến mức nói cũng khó nên lời: “Thật... Thật sao? Hai đứa... đang hẹn hò thật hả?”
Nhật Minh và Phương Linh đồng loạt gật gật đầu.
Dì Hoa cũng ngạc nhiên không kém, nhưng sau đó đã trấn tỉnh lại, hướng mẹ Hương vui mừng: “Ôi! Vậy thì tốt quá rồi còn gì? Chúc mừng cậu nhé! Có cô con dâu thế này thì không có chỗ nào chê được luôn đấy.”
Chú Nam cũng híp mắt hào hứng: “Đại Minh à đúng là biết chọn người. Chú chúc mừng con nhé.”
Mẹ Hương nhịn không nổi, kích động đứng bật dậy nhào tới ôm Phương Linh vào lòng, siết cô thật chặt trong tay một hồi rồi mới buông ra, nửa quỳ nửa ngồi nắm lấy tay của Phương Linh, xúc động nói: “Tốt quá rồi. Dì chờ ngày này lâu lắm rồi đấy Phương Linh à. Cảm ơn con vì đã chịu ở bên cạnh Đại Minh của dì, mong con sau này hãy chăm sóc thật tốt cho nó nhé.”
Phương Linh cũng nhìn mẹ Hương bằng ánh mắt xúc động cực độ: “Dạ con biết rồi ạ. Con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Cảm ơn dì đã ủng hộ tụi con.”
Mẹ Hương lại đứng lên ôm lấy Nhật Minh, vỗ vỗ vào lưng anh mấy cái thật mạnh: “Nhóc con lớn rồi, biết yêu rồi, mẹ mừng quá. Phải đối xử với con gái nhà người ta thật tốt đấy biết không?”
“Con biết rồi mà mẹ.” – Nhật Minh gác cằm lên vai mẹ nói.
Bảo Anh vừa bóc một hạt dẻ cười cho vào miệng xong cũng góp vui một câu: “Đúng là chỉ có chị Linh mới chịu nổi ông già khó tính này. Chúc mừng anh chị nhé.”
“Nhóc lo ăn hạt dẻ của nhóc đi, đừng chọc anh.” – Nhật Minh vừa được mẹ Hương buông ra thì đã liền nhanh miệng đối đáp lại với Bảo Anh.
Không khí Giáng sinh vốn đã vui giờ lại càng thêm rộn ràng, giống như là song hỷ lâm môn mà người ta hay nói.
Nhưng... ấm áp ở ngoài mặt, liệu trong lòng người cũng sẽ ấm áp hay không?
Nguyệt Minh dù vừa nuốt một mẩu bánh gừng, nhưng trong lòng thì lại rất lạnh. Cuối cùng thì anh cũng công khai rồi. Tình cảm của anh thật tốt, được tất cả mọi người ủng hộ. Anh và chị ấy thật xứng đôi, còn có ai hợp với anh hơn chị ấy chứ? Nếu đổi lại là tình cảm của cậu thì sao? Chắc chắn là sẽ bị cả thế giới này mắng chửi. Thằng nhóc không biết tự trọng à? Không có giáo dục sao? Lại đi có tình cảm với anh trai của mình? Hừ! Là một người con trai, thích một người con trai đã là kỳ quái, mà lại còn là anh trai của mình, thì còn mặt mũi nào nhìn người khác được nữa? Đáy lòng cậu bây giờ như một mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng. Tâm tư này cất giấu cũng chỉ một mình cậu biết, dù thế nào cũng sẽ không sợ bị ai phát hiện cả, cậu chỉ cần giấu thật kỹ, thì sẽ không sao nữa rồi. Ngay từ lúc bắt đầu, thì một chút hy vọng cũng đã không có. Thứ tình cảm mà ngay cả cậu cũng phải ngay tức khắc từ bỏ, thì nhất định không thể để cho người khác phát hiện ra. Đi được đến ngày hôm nay là cậu đã diễn quá giỏi rồi. Vấn đề duy nhất của cậu lúc này là điều khiển thật tốt bản thân của mình, để không làm ảnh hướng đến bất kỳ ai. Tình cảm của cậu sẽ làm tổn thương đến rất nhiều người. Sẽ làm tổn thương anh, tổn thương mẹ, tổn thương chị Phương Linh, và người đau đớn nhất sẽ chính là bản thân cậu.
Nếu như trên đời này, có thứ gì đó không thuộc về cậu, thì đó chính là anh.
Nếu như trên đời này, có thứ gì đó không thể được thừa nhận, thì đó chính là tình cảm của cậu.
Nếu như trên đời này, có thời khắc nào đau đớn nhất, thì chính là thời khắc này đây.
Tốt quá rồi...
Thật tâm chúc phúc cho anh.
Nguyệt Minh ngước lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn cậu, bầu không khí xung quanh vẫn rất rộn ràng.
Khoé môi cậu cong lên, tặng cho anh một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời thay cho một lời chúc phúc.
Một mùa Giáng sinh nữa lại qua...
Đây có lẽ là mùa Giáng sinh lạnh lẽo nhất cuộc đời cậu...
Dừng lại thôi... Đây chính là điểm cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.