Chương 42: Trở Về.
Tư Vương
30/07/2024
Một buổi chiều mùa thu mát mẻ, trong mùi gió mang theo hơi sương thoang thoảng nhẹ nhàng. Bên ngoài sân bay, hai hàng hoa cúc đã bước vào mùa nở rộ, sắc vàng rực rỡ tắm mình trong ánh nắng thu nhàn nhạt vẽ nên một phong cảnh thật hài hoà diễm lệ. Bên trong sân bay tấp nập dòng người, hiện giờ mọi người đã có mặt đầy đủ chờ đón một người đã rất lâu rồi không gặp.
Nhật Minh bây giờ đã nghỉ việc ở bệnh viện Đại Tâm, anh đang tập trung vào từng bước hoàn thành phòng khám tư của mình, chiều nay anh đã quyết định đi cùng mẹ Hương đến sân bay đón Nguyệt Minh.
Bảo Anh sau khi tốt nghiệp cấp ba đã chọn học ngành du lịch, cũng vừa mới tốt nghiệp cách đây vài ngày trước thôi. Hôm nay Bảo Anh đã đến đây một mình, bởi vì ba mẹ cô đã phải đi nước ngoài công tác nên không thể đến cùng cô. Cả Thái Bảo và Phương Linh cũng có mặt, còn có cả Thanh Phong. Bây giờ nói về quan hệ huyết thống, thì Thanh Phong chính là người em cùng cha khác mẹ với Nhật Minh, nhưng dường như là Thanh Phong vẫn chưa hề biết chuyện này, có vẻ như chủ tịch Hồ vẫn chưa nói sự thật cho hai mẹ con Thanh Phong biết. Thanh Phong không nhìn cũng chợt cảm giác được Nhật Minh đang nhìn mình bằng ánh mắt có vẻ khác thường thì dần có chút mất tự nhiên, nhưng không biết phải phản ứng thế nào nên cũng đành lơ đi mà chịu đựng.
Lúc này mặt trời cũng đã lặn, thành phố đã lên đèn, bầu không khí trong sân bay vẫn vô cùng tấp nập và rộn ràng. Hoà trong dòng người đi ra từ phía cổng ra, cuối cùng thì cũng đã có thể nhìn thấy chàng trai đó. Nguyệt Minh, cậu ấy đã trở về thật rồi.
Nguyệt Minh chỉ vừa đi ra khỏi hàng rào chắn, Bảo Anh chính là người đầu tiên mừng rỡ reo lên, chạy thật nhanh về phía trước, nhào vào lòng Nguyệt Minh ôm cậu thật chặt: “Người yêu à! Cậu về rồi, cuối cùng cũng về rồi. Mình nhớ cậu chết được.” – Vài tiếng thút thít nhỏ nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi xinh xắn, Bảo Anh không kiềm lòng được mà khóc luôn rồi.
Nguyệt Minh bị Bảo Anh bất ngờ nhào lên người thì có chút đứng không vững, khẽ lắc đầu cười khổ, cậu cũng vòng một tay đỡ lấy lưng cô, tay còn lại thì đưa lên khẽ vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà trước ngực, nói giọng nhẹ nhàng: “Cậu chẳng thay đổi gì cả. Mình cũng nhớ cậu lắm. Được rồi đừng khóc nữa.”
Nguyệt Minh gỡ Bảo Anh ra khỏi người mình, dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho cô, sau đó nắm tay cô kéo về chỗ mọi người đang đứng, và người tiếp theo chào đón cậu bằng một cái ôm cùng những giọt nước mắt chính là mẹ Hương: “Nhóc nhỏ của mẹ, lớn hơn nhiều rồi. Mẹ nhớ con quá.”
Nguyệt Minh vỗ vỗ vào lưng mẹ an ủi: “Mọi người sao thế? Ngày con đi cũng khóc, hôm nay con về rồi cũng khóc, hết cô nhóc kia đến cả mẹ cũng vậy. Muốn con cũng khóc theo hay sao?”
“Nhóc con! Ai bảo con đi lâu như vậy chứ? Nghỉ hè mẹ bảo về cũng không chịu về, là tại ai hả? Con quay về bên đó đi, mẹ không cho con vào nhà đâu.” – Mẹ Hương đánh yêu vào lưng cậu vài cái nói giọng giận dỗi.
“Con đi thật nhé?” – Nguyệt Minh nhếch môi lên trêu chọc mẹ.
Mẹ Hương giật phắt người ra khỏi vòng tay cậu, đôi mắt đỏ ngầu đanh lại: “Con dám đi nữa không? Đi nữa là cũng đừng hòng quay về nhà nữa luôn.”
“Ôi sao giờ mẹ lại dễ dỗi thế? Con không đi nữa, con nhớ mẹ lắm.” – Nguyệt Minh lại ôm mẹ thật chặt.
“Cậu vẫn ổn hết đúng không?” – Thanh Phong đứng ở phía sau đến giờ này mới lên tiếng hỏi.
Nguyệt Minh đi đến vài bước đối diện với Thanh Phong, nhoẻn miệng cười tươi: “Mình vẫn ổn. Cảm ơn cậu đã đến đón mình.”
Sau đó cậu lại quay sang hướng ba người còn lại, nhưng lại dùng một ánh mắt có chút ái ngại nhìn Phương Linh, còn Nhật Minh thì cậu còn chẳng dám nhìn thẳng. Bốn năm trôi qua cậu cũng chưa thể quên được chuyện cũ. Cậu vẫn chưa biết chuyện Nhật Minh và Phương Linh đã chia tay từ lâu nên khi nhìn thấy hai người cùng đứng một chỗ trong lòng vẫn rất nặng nề. Lúc vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Nhật Minh cậu thật sự đã rất ngạc nhiên. Cậu không ngờ rằng Nhật Minh cũng sẽ đến đón mình, trong khi ngày cậu đi thì anh lại không đến tiễn. Không muốn để bản thân suy nghĩ nhiều nữa, cậu chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách nghĩ là có lẽ do mẹ bắt anh cùng đến đón cậu, giống như những lần anh gượng gạo nói với cậu vài câu qua điện thoại theo lời mẹ lúc cậu gọi về những năm qua. Cuối cùng cậu vẫn là dừng ánh mắt lại ngay tại người vô tội nhất là Thái Bảo, nở một nụ cười: “Các anh chị hôm nay có thời gian đi đón em nữa ạ? Em cảm ơn nhé. Mọi người vẫn khoẻ cả chứ?”
“Khoẻ chứ, mọi người rất khoẻ. Mừng em trở về, Tiểu Minh.” – Thái Bảo vẫn là tên lanh miệng, không hề nhận ra được bầu không khí gượng gạo giữa ba người kia mà nhanh nhảu đáp lời.
“Được rồi được rồi. Định đứng đây chào hỏi nhau cả đêm hay sao? Dì Lan ở nhà đã bày tiệc xong hết rồi, chúng ta cùng về nhà ăn mừng nhóc nhỏ trở về nhé. Về nhà rồi hỏi thăm tiếp. Đi nào.” – Mẹ Hương đứng bên cạnh thúc giục.
Bữa tiệc chào mừng cũng được kết thúc sớm vì mọi người đều muốn Nguyệt Minh được nghỉ ngơi. Cậu cũng chỉ mới vừa về đến thôi, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chắc chắn là đã mệt lắm rồi.
Nguyệt Minh đã đi du học mấy năm, nhưng phòng ngủ của cậu vẫn ngày ngày luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Mỗi ngày dì Lan đều ra vào quét dọn sắp xếp, nên căn phòng không hề có một chút lạnh lẽo nào.
Về đến căn phòng quen thuộc, Nguyệt Minh không kiềm lòng được mà có chút xúc động khó tả. Tắm mình trong làn nước ấm áp, hít thở bầu không khí thân quen, cảm giác cũng thật thoải mái vô cùng. Người ta hay nói không nơi đâu tốt bằng nhà mình, quả thật là không sai. Cho dù vẫn còn một vài chuyện vướng bận trong lòng, nhưng trong những năm sống nơi xứ người xa lạ đó, cậu vẫn không thể nào kiềm nén cái cảm giác muốn được về nhà. Cậu nhớ mẹ, nhớ những người bạn thân, và nhớ cả anh nữa. Lúc nhìn thấy anh ở sân bay, Nguyệt Minh nếu như không dùng hết tất cả sức lực để kiềm chế bản thân lại thì có lẽ cậu đã ngay lập tức mà nhào vào lòng anh rồi. Cậu nhớ vòng tay của anh trước đây vẫn hay ôm cậu vào lòng, nhớ bàn tay to lớn của anh cứ thích xoa đầu cậu, nhớ cả nụ cười ấm áp ngọt ngào của anh, cậu nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng mà từ khi cậu về đến giờ, vẫn chưa có cơ hội để nói với anh câu nào cả.
‘Cộc cộc.’
Nguyệt Minh vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa cũng chỉ theo phản xạ bất giác trả lời, bước chân thì đi về phía mấy chiếc vali chuẩn bị lấy quần áo ra sắp xếp lại vào tủ: “Là mẹ ạ? Mẹ vào đi.”
Cửa phòng từ từ hé mở, nhưng người xuất hiện phía sau lại không phải là mẹ Hương, mà là Nhật Minh.
Nhật Minh đưa nắm tay lên che miệng khụ khụ ho nhẹ vào tiếng chữa ngượng: “Là anh. Anh vào được không?”
Nhật Minh thành công khiến cho Nguyệt Minh được một phen kinh ngạc. Nguyệt Minh ngạc nhiên đến mức đầu óc trống rỗng, mọi động tác tay đột ngột dừng lại, cả người cũng cứng đờ, khó khăn mở miệng: “À... Anh... Anh vào đi.”
“Sao không để ngày mai hãy làm, em nên nghỉ ngơi sớm đi.” – Nhật Minh vụng về tìm đề tài bắt chuyện, bầu không khí trong phòng hết sức gượng gạo.
“Em không mệt lắm, cũng vẫn còn sớm mà. Anh tìm em có việc gì à?”
Nhật Minh đưa ngón tay lên gãi gãi đầu: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là... muốn hỏi thăm em chút thôi. Em... học hành bên đó ổn hết chứ? Tốt nghiệp cũng thuận lợi đúng không? Lúc ở bên đó có khó khăn gì không? Em có quen được nhiều bạn mới không?”
Nguyệt Minh nghe xong thì khẽ nhếch mép, biểu hiện trên gương mặt cậu không rõ là đang vui hay đang buồn: “Bốn năm qua anh không hỏi, em cứ nghĩ là anh không quan tâm chứ? Sao hôm nay lại hỏi nhiều chuyện thế? Hỏi đến em nghe không kịp nữa. Anh cứ nhìn em đi thì sẽ biết là mọi chuyện đều ổn. Còn về chuyện khó khăn thì đương nhiên phải có rồi, nhưng em vẫn tự giải quyết được. Bạn bè thì có nhưng cũng không thân thiết nhiều, chỉ có một cậu bạn thân, cậu ấy rất tốt nhưng lại là người sống định cư bên đó từ nhỏ, gia đình ở bên đó, cũng có hướng làm việc bên đó, không biết sau này bao lâu nữa em mới có thể gặp lại cậu ấy.”
“Cậu ta tốt lắm à?” – Nhật Minh thật sự rất tò mò, người mà người anh thích đang khen ngợi này vậy mà anh lại chưa bao giờ được thấy mặt.
“Ừm! Cậu ấy rất tốt bụng. Thời gian đầu em gặp khó khăn về việc thích nghi, cậu ấy chính là người giúp em làm quen với mọi thứ. Có thời gian rảnh rỗi cậu ấy cũng hay đưa em ra ngoài chơi, giúp em biết thêm được rất nhiều thứ.”
“Nghe thấy thì cũng thật tốt. Với tính cách của em đi đến đâu cũng sẽ được người ta thích thôi.”
Nguyệt Minh chỉ nhoẻn miệng cười trừ, gượng gạo đổi đề tài: “Còn anh thì sao? Công việc và tình cảm đều ổn cả chứ? Nhưng mà... anh định để con gái người ta đợi đến bao giờ hả? Không định kết hôn à?”
Nhật Minh cúi mặt, giọng điệu cũng trầm hẳn đi: “Tụi anh chia tay lâu rồi. Đã quyết định trở lại làm bạn như trước.”
“Sao?” – Nguyệt Minh lại được thêm một phe kinh ngạc – “Anh và chị Phương Linh chia tay? Đã bao lâu rồi? Tại sao lại chia tay?” – Anh nói là đã chia tay lâu rồi, nhưng cũng không nói cho cậu biết. Có vẻ như trong những năm không có cậu, ở đây cũng đã có rất nhiều sự thay đổi.
Nhật Minh chỉ nhẹ nhún vai: “Cũng hơn ba năm rồi. Chỉ là cảm thấy làm bạn sẽ tốt hơn thôi. Còn em thì sao? Vẫn vậy?”
“Ừm. Em không nghĩ nhiều đến chuyện đó, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.” – Đáy mắt Nguyệt Minh bất chợt trở nên trống rỗng.
Cả hai đều như là đang chờ đợi trong vô vọng, bây giờ ở giữa họ chính là vực thẳm, không thể tiến tới, nhưng cũng chẳng muốn buông bỏ, đoạn tình cảm này giống như một chiếc cầu treo cheo leo mục nát, dù rất muốn nhưng lại chẳng đủ can đảm để bước lên.
“À! Em nghe mẹ nói là anh sắp mở phòng khám tư rồi hả?”
“Ừm! Anh đã nghỉ việc ở bệnh viện rồi, bây giờ phòng khám đang được lắp đặt thiết bị, nếu mọi chuyện suông sẻ thì khoảng hai tháng nữa là có thể khai trương rồi.” – Được Nguyệt Minh chủ động hỏi chuyện của mình, Nhật Minh cũng có chút hưng phấn hẳn lên.
“Ưm... một mình anh... có vất vả lắm không?” – Nếu như là lúc trước thì một câu quan tâm như vậy cũng không trở nên ngượng ngùng thế này rồi. Bây giờ đến cả hỏi thăm một chút Nguyệt Minh cũng sợ đối với anh cũng trở nên thừa thải.
“Cũng không mệt lắm, còn có Thái Bảo giúp anh nữa. Cậu ta cứ một mực đòi cùng làm với anh nên anh cũng đồng ý luôn rồi.”
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi. Có thêm anh ấy anh cũng bớt được rất nhiều việc đấy. Thật tốt.” – Nguyệt Minh nở một nụ cười tươi, biểu hiện thật sự vui vẻ vô cùng.
‘Thình thịch!’
Thôi rồi. Nụ cười này thật là một cú đấm thẳng vào tim Nhật Minh, làm cho nó đập mạnh liên hồi, đến cả hồn phách của anh cũng đã chạy đi đâu mất.
“Anh sao vậy?” – Nguyệt Minh thấy anh đột nhiên ngơ ngác liền có chút lo lắng, đưa tay lay người anh.
Nhật Minh bị động liền hoàn hồn: “À! Anh không sao. Cũng trễ rồi, em mau ngủ đi, anh về phòng đây.”
“Ừm! Anh ngủ ngon.” – Nguyệt Minh chỉ nói ngắn gọn rồi lại quay lưng về phía Nhật Minh đi về đống hành lý. Đợi đến khi Nhật Minh mở cửa phòng chuẩn bị ra ngoài thì cậu mới quyết định nói ra câu nói mà có lẽ từ nãy đến giờ đã rất nhột nhạt trong lòng – “Anh... về phòng sấy khô tóc rồi hãy ngủ.”
Trái tim Nhật Minh bất chợt chùn xuống, một nỗi nuối tiếc dần dần dâng lên trong lòng. Bao nhiêu lâu nay, dù đã được cậu nhắc nhở bao nhiêu lần thì thói quen này của anh vẫn không thể bỏ được, mỗi lần tắm xong anh không bao giờ chịu sấy khô tóc. Nếu như là trước đây, thì Nguyệt Minh đã một tay kéo anh ngồi lên giường, lấy máy sấy tóc mà sấy giúp anh rồi, lại còn sẽ cằn nhằn anh một trận nữa. Thật là! Anh phải làm sao thì mới có thể quay lại được như trước kia đây?
“Anh biết rồi.” – Sau câu nói đó là âm thanh lạnh lẽo của cánh cửa phòng đã được đóng lại.
Nguyệt Minh sau khi anh đi khỏi thì cũng như mất hết sức lực, thả người nằm thẳng xuống giường, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà màu xanh nhạt, nghĩ đến những gì đã thay đổi và những gì không hề thay đổi ở đây trong mấy năm qua. Đặc biệt nhất chính là khoảng cách giữa anh và cậu, đã qua bao nhiêu lâu như vậy rồi nhưng cũng chẳng thể quay trở lại được. Có lẽ mọi chuyện đều là do cậu. Cậu cứ nghĩ một mình bỏ đi, không có anh ở bên cạnh mấy năm thì cậu sẽ quên được anh, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn không làm được. Thế nên là bây giờ khi gặp lại, cậu cũng không có cách nào để đối diện với anh, vẫn cảm thấy là mình rất có lỗi với anh. Cậu cũng thật không hiểu tại sao anh lại chia tay với Phương Linh, cũng không tiện hỏi ai là người chủ động. Nếu như là Phương Linh, thì lý do có phải là vì cậu không? Không lẽ Phương Linh không thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng mà... cậu đã rời đi rồi mà. Cậu thật sự không hề muốn vì mình mà hai người họ trở nên như vậy đâu. Nghĩ kỹ lại một hồi, cậu chợt nhận ra rằng mình đã trốn tránh bốn năm, nhưng dường như chẳng có gì thay đổi. Bây giờ cậu lại phải đối mặt với anh, với tình cảm đơn phương của mình thêm một lần nữa như bốn năm trước. Cậu bây giờ thật sự rất ghét bản thân mình.
Một cơn mệt mỏi bất chợt ập đến, mí mắt nặng trĩu nhắm chặt lại, hai hàng nước mắt ấm nóng xuôi theo đuôi mắt chảy thành dòng. Mấy năm qua, cậu đã khóc một mình bao nhiêu lần rồi chứ? Cậu cũng chẳng thể đếm nổi nữa rồi. Chìm vào giấc ngủ, cậu hy vọng những tháng ngày sau này sẽ có thể tốt đẹp hơn.
Nhật Minh bây giờ đã nghỉ việc ở bệnh viện Đại Tâm, anh đang tập trung vào từng bước hoàn thành phòng khám tư của mình, chiều nay anh đã quyết định đi cùng mẹ Hương đến sân bay đón Nguyệt Minh.
Bảo Anh sau khi tốt nghiệp cấp ba đã chọn học ngành du lịch, cũng vừa mới tốt nghiệp cách đây vài ngày trước thôi. Hôm nay Bảo Anh đã đến đây một mình, bởi vì ba mẹ cô đã phải đi nước ngoài công tác nên không thể đến cùng cô. Cả Thái Bảo và Phương Linh cũng có mặt, còn có cả Thanh Phong. Bây giờ nói về quan hệ huyết thống, thì Thanh Phong chính là người em cùng cha khác mẹ với Nhật Minh, nhưng dường như là Thanh Phong vẫn chưa hề biết chuyện này, có vẻ như chủ tịch Hồ vẫn chưa nói sự thật cho hai mẹ con Thanh Phong biết. Thanh Phong không nhìn cũng chợt cảm giác được Nhật Minh đang nhìn mình bằng ánh mắt có vẻ khác thường thì dần có chút mất tự nhiên, nhưng không biết phải phản ứng thế nào nên cũng đành lơ đi mà chịu đựng.
Lúc này mặt trời cũng đã lặn, thành phố đã lên đèn, bầu không khí trong sân bay vẫn vô cùng tấp nập và rộn ràng. Hoà trong dòng người đi ra từ phía cổng ra, cuối cùng thì cũng đã có thể nhìn thấy chàng trai đó. Nguyệt Minh, cậu ấy đã trở về thật rồi.
Nguyệt Minh chỉ vừa đi ra khỏi hàng rào chắn, Bảo Anh chính là người đầu tiên mừng rỡ reo lên, chạy thật nhanh về phía trước, nhào vào lòng Nguyệt Minh ôm cậu thật chặt: “Người yêu à! Cậu về rồi, cuối cùng cũng về rồi. Mình nhớ cậu chết được.” – Vài tiếng thút thít nhỏ nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi xinh xắn, Bảo Anh không kiềm lòng được mà khóc luôn rồi.
Nguyệt Minh bị Bảo Anh bất ngờ nhào lên người thì có chút đứng không vững, khẽ lắc đầu cười khổ, cậu cũng vòng một tay đỡ lấy lưng cô, tay còn lại thì đưa lên khẽ vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà trước ngực, nói giọng nhẹ nhàng: “Cậu chẳng thay đổi gì cả. Mình cũng nhớ cậu lắm. Được rồi đừng khóc nữa.”
Nguyệt Minh gỡ Bảo Anh ra khỏi người mình, dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho cô, sau đó nắm tay cô kéo về chỗ mọi người đang đứng, và người tiếp theo chào đón cậu bằng một cái ôm cùng những giọt nước mắt chính là mẹ Hương: “Nhóc nhỏ của mẹ, lớn hơn nhiều rồi. Mẹ nhớ con quá.”
Nguyệt Minh vỗ vỗ vào lưng mẹ an ủi: “Mọi người sao thế? Ngày con đi cũng khóc, hôm nay con về rồi cũng khóc, hết cô nhóc kia đến cả mẹ cũng vậy. Muốn con cũng khóc theo hay sao?”
“Nhóc con! Ai bảo con đi lâu như vậy chứ? Nghỉ hè mẹ bảo về cũng không chịu về, là tại ai hả? Con quay về bên đó đi, mẹ không cho con vào nhà đâu.” – Mẹ Hương đánh yêu vào lưng cậu vài cái nói giọng giận dỗi.
“Con đi thật nhé?” – Nguyệt Minh nhếch môi lên trêu chọc mẹ.
Mẹ Hương giật phắt người ra khỏi vòng tay cậu, đôi mắt đỏ ngầu đanh lại: “Con dám đi nữa không? Đi nữa là cũng đừng hòng quay về nhà nữa luôn.”
“Ôi sao giờ mẹ lại dễ dỗi thế? Con không đi nữa, con nhớ mẹ lắm.” – Nguyệt Minh lại ôm mẹ thật chặt.
“Cậu vẫn ổn hết đúng không?” – Thanh Phong đứng ở phía sau đến giờ này mới lên tiếng hỏi.
Nguyệt Minh đi đến vài bước đối diện với Thanh Phong, nhoẻn miệng cười tươi: “Mình vẫn ổn. Cảm ơn cậu đã đến đón mình.”
Sau đó cậu lại quay sang hướng ba người còn lại, nhưng lại dùng một ánh mắt có chút ái ngại nhìn Phương Linh, còn Nhật Minh thì cậu còn chẳng dám nhìn thẳng. Bốn năm trôi qua cậu cũng chưa thể quên được chuyện cũ. Cậu vẫn chưa biết chuyện Nhật Minh và Phương Linh đã chia tay từ lâu nên khi nhìn thấy hai người cùng đứng một chỗ trong lòng vẫn rất nặng nề. Lúc vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Nhật Minh cậu thật sự đã rất ngạc nhiên. Cậu không ngờ rằng Nhật Minh cũng sẽ đến đón mình, trong khi ngày cậu đi thì anh lại không đến tiễn. Không muốn để bản thân suy nghĩ nhiều nữa, cậu chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách nghĩ là có lẽ do mẹ bắt anh cùng đến đón cậu, giống như những lần anh gượng gạo nói với cậu vài câu qua điện thoại theo lời mẹ lúc cậu gọi về những năm qua. Cuối cùng cậu vẫn là dừng ánh mắt lại ngay tại người vô tội nhất là Thái Bảo, nở một nụ cười: “Các anh chị hôm nay có thời gian đi đón em nữa ạ? Em cảm ơn nhé. Mọi người vẫn khoẻ cả chứ?”
“Khoẻ chứ, mọi người rất khoẻ. Mừng em trở về, Tiểu Minh.” – Thái Bảo vẫn là tên lanh miệng, không hề nhận ra được bầu không khí gượng gạo giữa ba người kia mà nhanh nhảu đáp lời.
“Được rồi được rồi. Định đứng đây chào hỏi nhau cả đêm hay sao? Dì Lan ở nhà đã bày tiệc xong hết rồi, chúng ta cùng về nhà ăn mừng nhóc nhỏ trở về nhé. Về nhà rồi hỏi thăm tiếp. Đi nào.” – Mẹ Hương đứng bên cạnh thúc giục.
Bữa tiệc chào mừng cũng được kết thúc sớm vì mọi người đều muốn Nguyệt Minh được nghỉ ngơi. Cậu cũng chỉ mới vừa về đến thôi, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chắc chắn là đã mệt lắm rồi.
Nguyệt Minh đã đi du học mấy năm, nhưng phòng ngủ của cậu vẫn ngày ngày luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Mỗi ngày dì Lan đều ra vào quét dọn sắp xếp, nên căn phòng không hề có một chút lạnh lẽo nào.
Về đến căn phòng quen thuộc, Nguyệt Minh không kiềm lòng được mà có chút xúc động khó tả. Tắm mình trong làn nước ấm áp, hít thở bầu không khí thân quen, cảm giác cũng thật thoải mái vô cùng. Người ta hay nói không nơi đâu tốt bằng nhà mình, quả thật là không sai. Cho dù vẫn còn một vài chuyện vướng bận trong lòng, nhưng trong những năm sống nơi xứ người xa lạ đó, cậu vẫn không thể nào kiềm nén cái cảm giác muốn được về nhà. Cậu nhớ mẹ, nhớ những người bạn thân, và nhớ cả anh nữa. Lúc nhìn thấy anh ở sân bay, Nguyệt Minh nếu như không dùng hết tất cả sức lực để kiềm chế bản thân lại thì có lẽ cậu đã ngay lập tức mà nhào vào lòng anh rồi. Cậu nhớ vòng tay của anh trước đây vẫn hay ôm cậu vào lòng, nhớ bàn tay to lớn của anh cứ thích xoa đầu cậu, nhớ cả nụ cười ấm áp ngọt ngào của anh, cậu nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng mà từ khi cậu về đến giờ, vẫn chưa có cơ hội để nói với anh câu nào cả.
‘Cộc cộc.’
Nguyệt Minh vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa cũng chỉ theo phản xạ bất giác trả lời, bước chân thì đi về phía mấy chiếc vali chuẩn bị lấy quần áo ra sắp xếp lại vào tủ: “Là mẹ ạ? Mẹ vào đi.”
Cửa phòng từ từ hé mở, nhưng người xuất hiện phía sau lại không phải là mẹ Hương, mà là Nhật Minh.
Nhật Minh đưa nắm tay lên che miệng khụ khụ ho nhẹ vào tiếng chữa ngượng: “Là anh. Anh vào được không?”
Nhật Minh thành công khiến cho Nguyệt Minh được một phen kinh ngạc. Nguyệt Minh ngạc nhiên đến mức đầu óc trống rỗng, mọi động tác tay đột ngột dừng lại, cả người cũng cứng đờ, khó khăn mở miệng: “À... Anh... Anh vào đi.”
“Sao không để ngày mai hãy làm, em nên nghỉ ngơi sớm đi.” – Nhật Minh vụng về tìm đề tài bắt chuyện, bầu không khí trong phòng hết sức gượng gạo.
“Em không mệt lắm, cũng vẫn còn sớm mà. Anh tìm em có việc gì à?”
Nhật Minh đưa ngón tay lên gãi gãi đầu: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là... muốn hỏi thăm em chút thôi. Em... học hành bên đó ổn hết chứ? Tốt nghiệp cũng thuận lợi đúng không? Lúc ở bên đó có khó khăn gì không? Em có quen được nhiều bạn mới không?”
Nguyệt Minh nghe xong thì khẽ nhếch mép, biểu hiện trên gương mặt cậu không rõ là đang vui hay đang buồn: “Bốn năm qua anh không hỏi, em cứ nghĩ là anh không quan tâm chứ? Sao hôm nay lại hỏi nhiều chuyện thế? Hỏi đến em nghe không kịp nữa. Anh cứ nhìn em đi thì sẽ biết là mọi chuyện đều ổn. Còn về chuyện khó khăn thì đương nhiên phải có rồi, nhưng em vẫn tự giải quyết được. Bạn bè thì có nhưng cũng không thân thiết nhiều, chỉ có một cậu bạn thân, cậu ấy rất tốt nhưng lại là người sống định cư bên đó từ nhỏ, gia đình ở bên đó, cũng có hướng làm việc bên đó, không biết sau này bao lâu nữa em mới có thể gặp lại cậu ấy.”
“Cậu ta tốt lắm à?” – Nhật Minh thật sự rất tò mò, người mà người anh thích đang khen ngợi này vậy mà anh lại chưa bao giờ được thấy mặt.
“Ừm! Cậu ấy rất tốt bụng. Thời gian đầu em gặp khó khăn về việc thích nghi, cậu ấy chính là người giúp em làm quen với mọi thứ. Có thời gian rảnh rỗi cậu ấy cũng hay đưa em ra ngoài chơi, giúp em biết thêm được rất nhiều thứ.”
“Nghe thấy thì cũng thật tốt. Với tính cách của em đi đến đâu cũng sẽ được người ta thích thôi.”
Nguyệt Minh chỉ nhoẻn miệng cười trừ, gượng gạo đổi đề tài: “Còn anh thì sao? Công việc và tình cảm đều ổn cả chứ? Nhưng mà... anh định để con gái người ta đợi đến bao giờ hả? Không định kết hôn à?”
Nhật Minh cúi mặt, giọng điệu cũng trầm hẳn đi: “Tụi anh chia tay lâu rồi. Đã quyết định trở lại làm bạn như trước.”
“Sao?” – Nguyệt Minh lại được thêm một phe kinh ngạc – “Anh và chị Phương Linh chia tay? Đã bao lâu rồi? Tại sao lại chia tay?” – Anh nói là đã chia tay lâu rồi, nhưng cũng không nói cho cậu biết. Có vẻ như trong những năm không có cậu, ở đây cũng đã có rất nhiều sự thay đổi.
Nhật Minh chỉ nhẹ nhún vai: “Cũng hơn ba năm rồi. Chỉ là cảm thấy làm bạn sẽ tốt hơn thôi. Còn em thì sao? Vẫn vậy?”
“Ừm. Em không nghĩ nhiều đến chuyện đó, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.” – Đáy mắt Nguyệt Minh bất chợt trở nên trống rỗng.
Cả hai đều như là đang chờ đợi trong vô vọng, bây giờ ở giữa họ chính là vực thẳm, không thể tiến tới, nhưng cũng chẳng muốn buông bỏ, đoạn tình cảm này giống như một chiếc cầu treo cheo leo mục nát, dù rất muốn nhưng lại chẳng đủ can đảm để bước lên.
“À! Em nghe mẹ nói là anh sắp mở phòng khám tư rồi hả?”
“Ừm! Anh đã nghỉ việc ở bệnh viện rồi, bây giờ phòng khám đang được lắp đặt thiết bị, nếu mọi chuyện suông sẻ thì khoảng hai tháng nữa là có thể khai trương rồi.” – Được Nguyệt Minh chủ động hỏi chuyện của mình, Nhật Minh cũng có chút hưng phấn hẳn lên.
“Ưm... một mình anh... có vất vả lắm không?” – Nếu như là lúc trước thì một câu quan tâm như vậy cũng không trở nên ngượng ngùng thế này rồi. Bây giờ đến cả hỏi thăm một chút Nguyệt Minh cũng sợ đối với anh cũng trở nên thừa thải.
“Cũng không mệt lắm, còn có Thái Bảo giúp anh nữa. Cậu ta cứ một mực đòi cùng làm với anh nên anh cũng đồng ý luôn rồi.”
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi. Có thêm anh ấy anh cũng bớt được rất nhiều việc đấy. Thật tốt.” – Nguyệt Minh nở một nụ cười tươi, biểu hiện thật sự vui vẻ vô cùng.
‘Thình thịch!’
Thôi rồi. Nụ cười này thật là một cú đấm thẳng vào tim Nhật Minh, làm cho nó đập mạnh liên hồi, đến cả hồn phách của anh cũng đã chạy đi đâu mất.
“Anh sao vậy?” – Nguyệt Minh thấy anh đột nhiên ngơ ngác liền có chút lo lắng, đưa tay lay người anh.
Nhật Minh bị động liền hoàn hồn: “À! Anh không sao. Cũng trễ rồi, em mau ngủ đi, anh về phòng đây.”
“Ừm! Anh ngủ ngon.” – Nguyệt Minh chỉ nói ngắn gọn rồi lại quay lưng về phía Nhật Minh đi về đống hành lý. Đợi đến khi Nhật Minh mở cửa phòng chuẩn bị ra ngoài thì cậu mới quyết định nói ra câu nói mà có lẽ từ nãy đến giờ đã rất nhột nhạt trong lòng – “Anh... về phòng sấy khô tóc rồi hãy ngủ.”
Trái tim Nhật Minh bất chợt chùn xuống, một nỗi nuối tiếc dần dần dâng lên trong lòng. Bao nhiêu lâu nay, dù đã được cậu nhắc nhở bao nhiêu lần thì thói quen này của anh vẫn không thể bỏ được, mỗi lần tắm xong anh không bao giờ chịu sấy khô tóc. Nếu như là trước đây, thì Nguyệt Minh đã một tay kéo anh ngồi lên giường, lấy máy sấy tóc mà sấy giúp anh rồi, lại còn sẽ cằn nhằn anh một trận nữa. Thật là! Anh phải làm sao thì mới có thể quay lại được như trước kia đây?
“Anh biết rồi.” – Sau câu nói đó là âm thanh lạnh lẽo của cánh cửa phòng đã được đóng lại.
Nguyệt Minh sau khi anh đi khỏi thì cũng như mất hết sức lực, thả người nằm thẳng xuống giường, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà màu xanh nhạt, nghĩ đến những gì đã thay đổi và những gì không hề thay đổi ở đây trong mấy năm qua. Đặc biệt nhất chính là khoảng cách giữa anh và cậu, đã qua bao nhiêu lâu như vậy rồi nhưng cũng chẳng thể quay trở lại được. Có lẽ mọi chuyện đều là do cậu. Cậu cứ nghĩ một mình bỏ đi, không có anh ở bên cạnh mấy năm thì cậu sẽ quên được anh, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn không làm được. Thế nên là bây giờ khi gặp lại, cậu cũng không có cách nào để đối diện với anh, vẫn cảm thấy là mình rất có lỗi với anh. Cậu cũng thật không hiểu tại sao anh lại chia tay với Phương Linh, cũng không tiện hỏi ai là người chủ động. Nếu như là Phương Linh, thì lý do có phải là vì cậu không? Không lẽ Phương Linh không thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng mà... cậu đã rời đi rồi mà. Cậu thật sự không hề muốn vì mình mà hai người họ trở nên như vậy đâu. Nghĩ kỹ lại một hồi, cậu chợt nhận ra rằng mình đã trốn tránh bốn năm, nhưng dường như chẳng có gì thay đổi. Bây giờ cậu lại phải đối mặt với anh, với tình cảm đơn phương của mình thêm một lần nữa như bốn năm trước. Cậu bây giờ thật sự rất ghét bản thân mình.
Một cơn mệt mỏi bất chợt ập đến, mí mắt nặng trĩu nhắm chặt lại, hai hàng nước mắt ấm nóng xuôi theo đuôi mắt chảy thành dòng. Mấy năm qua, cậu đã khóc một mình bao nhiêu lần rồi chứ? Cậu cũng chẳng thể đếm nổi nữa rồi. Chìm vào giấc ngủ, cậu hy vọng những tháng ngày sau này sẽ có thể tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.