Chương 10
Kiti Tửng
01/11/2017
Nó đơ người vài giây.So sánh người với chó?Hắn bị hâm à?
"Ông không còn khái niệm nào nó hay hơn giữa người và chó à?Vả lại là cậu đi nhờ xe đó!!Đừng làm ra vẻ mặt như làm ông nội người ta."Nó cáu gắt nói.
"Còn ở đó mà càm ràm,trường đã không còn bóng nào nữa rồi cô tính đứng đây luôn à?"Hắn hỏi.
Nó khởi động xe chạy đi.Quả thật là từ ngày chuyển và trường An Dương Vương này chưa kể còn có tên hách dịch Hoàng Thiên Ân-hắn xuất hiện khiến những ngày của nó thật khó sống.
"Cút xuống xe và đi vào nhà gấp!!"Nó dừng xe trước nhà hắn nói.
Hắn nhức xuống xe nhìn nó rồi đi lại nhấn chuông cửa.
"Vậy tui về...Bye!!"Nó nói.
"Nếu rảnh thì chiều đến nhà tôi chơi."Hắn vẫn đứng yên ở đó nói lớn.
Nó chớp mắt nhìn hắn.Hắn ta hôm nay bị làm sao vậy??Đột nhiên lại nhàn rỗi tới mức hú hí nó tới nhà chơi à?
"Không rảnh....có rảnh cũng không thèm tới!!"Nó bĩu môi nói rồi chạy đi.
Hắn mở cửa bước vào nhà dù gì cũng biết trước câu trả lời nên hắn cũng không mấy tức giận.
---Chiều---
Nằm trong phòng nghe nhạc nó thật sự có lòng hiếu kì đối với nhà hắn dù gì cũng là nhà lớn nhất xóm nhưng mà nó với hắn cũng chẳng có thân thiết gì mấy.
Đứng trước nhà hắn,nó phân vân không biết có nên nhấn chuông cửa hay không.
"Cô muốn vào thăm nhà tôi à?"Không hiểu sao hắn từ đâu ra đã ở sau lưng nó nói khiến nó giật mình.
"Chỉ là hơi thắc mắc...."Nó ngượng ngùng nhìn hắn nói.
"Vô đi!!Trong nhà chỉ có mẹ tôi và Mình Khôi thôi..."Hắn nói.
"Minh Khôi?"Nó cau mày hỏi.
"Cậu ta thích tự kỉ trong phòng không thèm nói gì cô đâu."Hắn mở cửa ra nói.
Nó bước vào nhà hắn.Cái ánh mắt đầu tiên của nó đó là ngạc nhiên.Khuôn viên nhà hắn rất đẹp,trồng hoa và có cả hồ bơi nữa.Sao lúc nơi này đang xây dựng nó không thèm nhìn nhỉ?
"Hoàng Thiên Ân...tui thật sự không hiểu...ông tại sao lại về đây học?"Nó hỏi.
Hắn chân dừng lại.Quay xuống nhìn nó.
"Có 2 lí do khiến tôi buộc phải về!!"Hắn nói rồi đi tiếp
"Ông không còn khái niệm nào nó hay hơn giữa người và chó à?Vả lại là cậu đi nhờ xe đó!!Đừng làm ra vẻ mặt như làm ông nội người ta."Nó cáu gắt nói.
"Còn ở đó mà càm ràm,trường đã không còn bóng nào nữa rồi cô tính đứng đây luôn à?"Hắn hỏi.
Nó khởi động xe chạy đi.Quả thật là từ ngày chuyển và trường An Dương Vương này chưa kể còn có tên hách dịch Hoàng Thiên Ân-hắn xuất hiện khiến những ngày của nó thật khó sống.
"Cút xuống xe và đi vào nhà gấp!!"Nó dừng xe trước nhà hắn nói.
Hắn nhức xuống xe nhìn nó rồi đi lại nhấn chuông cửa.
"Vậy tui về...Bye!!"Nó nói.
"Nếu rảnh thì chiều đến nhà tôi chơi."Hắn vẫn đứng yên ở đó nói lớn.
Nó chớp mắt nhìn hắn.Hắn ta hôm nay bị làm sao vậy??Đột nhiên lại nhàn rỗi tới mức hú hí nó tới nhà chơi à?
"Không rảnh....có rảnh cũng không thèm tới!!"Nó bĩu môi nói rồi chạy đi.
Hắn mở cửa bước vào nhà dù gì cũng biết trước câu trả lời nên hắn cũng không mấy tức giận.
---Chiều---
Nằm trong phòng nghe nhạc nó thật sự có lòng hiếu kì đối với nhà hắn dù gì cũng là nhà lớn nhất xóm nhưng mà nó với hắn cũng chẳng có thân thiết gì mấy.
Đứng trước nhà hắn,nó phân vân không biết có nên nhấn chuông cửa hay không.
"Cô muốn vào thăm nhà tôi à?"Không hiểu sao hắn từ đâu ra đã ở sau lưng nó nói khiến nó giật mình.
"Chỉ là hơi thắc mắc...."Nó ngượng ngùng nhìn hắn nói.
"Vô đi!!Trong nhà chỉ có mẹ tôi và Mình Khôi thôi..."Hắn nói.
"Minh Khôi?"Nó cau mày hỏi.
"Cậu ta thích tự kỉ trong phòng không thèm nói gì cô đâu."Hắn mở cửa ra nói.
Nó bước vào nhà hắn.Cái ánh mắt đầu tiên của nó đó là ngạc nhiên.Khuôn viên nhà hắn rất đẹp,trồng hoa và có cả hồ bơi nữa.Sao lúc nơi này đang xây dựng nó không thèm nhìn nhỉ?
"Hoàng Thiên Ân...tui thật sự không hiểu...ông tại sao lại về đây học?"Nó hỏi.
Hắn chân dừng lại.Quay xuống nhìn nó.
"Có 2 lí do khiến tôi buộc phải về!!"Hắn nói rồi đi tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.