Chương 11
Kiti Tửng
13/01/2018
"Thì kệ ông chứ!"Nó nhún vai nói.
Nó cùng hắn đi vào bên trong.Bên trong nhà hắn quả đúng là âm u,chẳng có người làm cũng chẳng có ai.
"Con về rồi à?"Giọng một người phụ nữ phát ra khiến nó không khỏi giật mình.
Đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng động.Nó mở mắt to hết cỡ,người phụ nữ đó là mẹ của hắn à?Nhìn cô ấy xanh xao gầy guộc quá vả lại còn ngồi trên xe lăn nhưng mà gương mặt của cô ấy nhìn rất trẻ đẹp.
"Cháu là bạn của Thiên Ân à?"Cô ấy nhìn nó hỏi.
Nó chỉ dám gật đầu mà không dám mở miệng.
"Người đó là mẹ tôi...cậu làm gì mà nhìn có vẻ bất ngờ vậy?"Hắn nhìn nó hỏi.
"Cô ấy...sao lại..."Tôi e dè nói.
"À...đừng có mà ngạc nhiên như vậy.Cô mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối rồi...Sau này cháu nhớ chăm sóc tốt cho Thiên Ân hộ cô nhé."Mẹ hắn nhìn nó cười nói.
Nó nhìn sang hắn,gương mặt hắn đang cố gắng che đi nỗi buồn.Thì ra là mẹ hắn bị bệnh nặng nên hắn mới trở thành như vậy.
"Cậu ngồi đây chơi với mẹ tôi đi.Tôi đi lấy nước."Hắn nói rồi đi.
"Cháu ngồi xuống đây chơi đi."Mẹ hắn nhìn nó cười nói.
Nó đi lại ngồi xuống ghế.Nhìn mẹ hắn với gương mặt tuy tái nhợt nhưng cô ấy lại luôn giữ nụ cười trên môi.
"Cô bị bệnh bao lâu rồi?"Nó hỏi.
"Sáu năm rồi.Thời gian trôi qua nhanh thật mới đó mà đã đến lúc đi xa rồi."Mẹ hắn cười nói.
"Cô sao lại nói vậy?Cơ mà bệnh của cô không thể chữa trị được ạ?"Nó hỏi.
"Bệnh của cô phát hiện khá trễ và cho dù có phẫu thuật hay xạ trị nó cũng chỉ có thể kéo dài thời gian cho cô thôi.Những cách đó khiến cơ thể cô thật sự đau đớn nên cô bắt đầu điều trị bằng thuốc...Hừm...Vì sử dụng thuốc thường xuyên nên bây giờ nó đã bắt đầu quen với kháng khuẩn có trong thuốc rồi.Cô thì sao cũng được,việc sống hay chết với cô không quan trọng nhưng vì cô thương Thiên Ân sợ nó sẽ buồn đến mức nào khi cô ra đi."Mẹ hắn nói.
"Phải rồi,ba của Thiên Ân đâu ạ?"Nó hỏi.
"Ông ấy luôn bận rộn với việc trong công ty và một phần ông ấy không muốn chứng kiến ngày cô ra đi nên không về đây.Sau khi cô mất thì Thiên Ân sẽ lên Sài Gòn học lại hoặc cũng có thể là cho nó đi du học."Mẹ hắn nói.
"Là vậy ạ?"Nó rũ mi thở dài nói.Sao tự nhiên nghe tin hắn sẽ đi khi mẹ hắn mất lại khiến nó buồn đến vậy?
"Cháu buồn à?"Mẹ hắn nhìn nó hỏi.
"Không ạ!!Sao cháu lại phải buồn cơ chứ.Cậu ta ở đây thật sự không hề hợp với bọn miền quê như tụi cháu."Nó nói.
"Cháu nghĩ tiêu cực thế cơ à?"Mẹ hắn nhìn nó cười.
Nó nhìn mẹ hắn cười.Nó lại thích mẹ hắn hơn là hắn rồi đấy.Hắn đem nước ra rồi ngồi xuống.
"Hai người nói chuyện vui nhỉ?"Hắn hỏi.
"Thôi cháu phải về rồi!Hôm khác lại đến chơi với cô nhé."Nó đứng dậy nói rồi cuối đầu chào.
Nó mang dép rồi đi về và hắn lại lẽo đẽo theo sau.
"Ông theo tui làm gì vậy?"Nó đứng lại nhìn hắn hỏi.
"Cậu...cậu không cảm thấy thương hại tôi à?"Hắn hỏi.
"Làm gì phải thương hại?Ông như vậy ai dám thương hại nổi."Nó nói.
"Mẹ tôi bệnh sắp không qua khỏi,nếu bà mất tôi thành trẻ mồ côi."Hắn nói.
"Bị điên à?Mẹ ông mất thì có gì phải thương hại?Cuộc sống của ông đầy đủ không thiếu thứ gì tụi tui còn phải ghen tỵ mà...mất mẹ không có gì phải coi thường hay thương hại cả mà chỉ là sự đồng cảm.Ông mà cứ nung nấu cái ý nghĩ mất mẹ rồi người nhìn ông,quan tâm ông là sự thương hại là không có ai dám ngồi nói chuyện đàng hoàng với ông đâu.Tui về,lần sau có dịp thì ghé tới nhà tui chơi."Nó nói rồi chạy đi.
Hắn nhìn nó,đứa con gái này khiến hắn dao động rồi.
"Cậu luôn cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc nhỉ?"Hắn cười nhẹ như không nói.
Nó trở về nhà,nhà nó giờ chẳng một bóng người.Ba mẹ lại lo việc ở nhà hàng rồi à?Chỉ cần nhớ lại cảnh mẹ của hắn là nó lại cảm thấy tội.Vậy là lâu nay nó luôn nghĩ bậy về hắn rồi à?
Nó cùng hắn đi vào bên trong.Bên trong nhà hắn quả đúng là âm u,chẳng có người làm cũng chẳng có ai.
"Con về rồi à?"Giọng một người phụ nữ phát ra khiến nó không khỏi giật mình.
Đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng động.Nó mở mắt to hết cỡ,người phụ nữ đó là mẹ của hắn à?Nhìn cô ấy xanh xao gầy guộc quá vả lại còn ngồi trên xe lăn nhưng mà gương mặt của cô ấy nhìn rất trẻ đẹp.
"Cháu là bạn của Thiên Ân à?"Cô ấy nhìn nó hỏi.
Nó chỉ dám gật đầu mà không dám mở miệng.
"Người đó là mẹ tôi...cậu làm gì mà nhìn có vẻ bất ngờ vậy?"Hắn nhìn nó hỏi.
"Cô ấy...sao lại..."Tôi e dè nói.
"À...đừng có mà ngạc nhiên như vậy.Cô mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối rồi...Sau này cháu nhớ chăm sóc tốt cho Thiên Ân hộ cô nhé."Mẹ hắn nhìn nó cười nói.
Nó nhìn sang hắn,gương mặt hắn đang cố gắng che đi nỗi buồn.Thì ra là mẹ hắn bị bệnh nặng nên hắn mới trở thành như vậy.
"Cậu ngồi đây chơi với mẹ tôi đi.Tôi đi lấy nước."Hắn nói rồi đi.
"Cháu ngồi xuống đây chơi đi."Mẹ hắn nhìn nó cười nói.
Nó đi lại ngồi xuống ghế.Nhìn mẹ hắn với gương mặt tuy tái nhợt nhưng cô ấy lại luôn giữ nụ cười trên môi.
"Cô bị bệnh bao lâu rồi?"Nó hỏi.
"Sáu năm rồi.Thời gian trôi qua nhanh thật mới đó mà đã đến lúc đi xa rồi."Mẹ hắn cười nói.
"Cô sao lại nói vậy?Cơ mà bệnh của cô không thể chữa trị được ạ?"Nó hỏi.
"Bệnh của cô phát hiện khá trễ và cho dù có phẫu thuật hay xạ trị nó cũng chỉ có thể kéo dài thời gian cho cô thôi.Những cách đó khiến cơ thể cô thật sự đau đớn nên cô bắt đầu điều trị bằng thuốc...Hừm...Vì sử dụng thuốc thường xuyên nên bây giờ nó đã bắt đầu quen với kháng khuẩn có trong thuốc rồi.Cô thì sao cũng được,việc sống hay chết với cô không quan trọng nhưng vì cô thương Thiên Ân sợ nó sẽ buồn đến mức nào khi cô ra đi."Mẹ hắn nói.
"Phải rồi,ba của Thiên Ân đâu ạ?"Nó hỏi.
"Ông ấy luôn bận rộn với việc trong công ty và một phần ông ấy không muốn chứng kiến ngày cô ra đi nên không về đây.Sau khi cô mất thì Thiên Ân sẽ lên Sài Gòn học lại hoặc cũng có thể là cho nó đi du học."Mẹ hắn nói.
"Là vậy ạ?"Nó rũ mi thở dài nói.Sao tự nhiên nghe tin hắn sẽ đi khi mẹ hắn mất lại khiến nó buồn đến vậy?
"Cháu buồn à?"Mẹ hắn nhìn nó hỏi.
"Không ạ!!Sao cháu lại phải buồn cơ chứ.Cậu ta ở đây thật sự không hề hợp với bọn miền quê như tụi cháu."Nó nói.
"Cháu nghĩ tiêu cực thế cơ à?"Mẹ hắn nhìn nó cười.
Nó nhìn mẹ hắn cười.Nó lại thích mẹ hắn hơn là hắn rồi đấy.Hắn đem nước ra rồi ngồi xuống.
"Hai người nói chuyện vui nhỉ?"Hắn hỏi.
"Thôi cháu phải về rồi!Hôm khác lại đến chơi với cô nhé."Nó đứng dậy nói rồi cuối đầu chào.
Nó mang dép rồi đi về và hắn lại lẽo đẽo theo sau.
"Ông theo tui làm gì vậy?"Nó đứng lại nhìn hắn hỏi.
"Cậu...cậu không cảm thấy thương hại tôi à?"Hắn hỏi.
"Làm gì phải thương hại?Ông như vậy ai dám thương hại nổi."Nó nói.
"Mẹ tôi bệnh sắp không qua khỏi,nếu bà mất tôi thành trẻ mồ côi."Hắn nói.
"Bị điên à?Mẹ ông mất thì có gì phải thương hại?Cuộc sống của ông đầy đủ không thiếu thứ gì tụi tui còn phải ghen tỵ mà...mất mẹ không có gì phải coi thường hay thương hại cả mà chỉ là sự đồng cảm.Ông mà cứ nung nấu cái ý nghĩ mất mẹ rồi người nhìn ông,quan tâm ông là sự thương hại là không có ai dám ngồi nói chuyện đàng hoàng với ông đâu.Tui về,lần sau có dịp thì ghé tới nhà tui chơi."Nó nói rồi chạy đi.
Hắn nhìn nó,đứa con gái này khiến hắn dao động rồi.
"Cậu luôn cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc nhỉ?"Hắn cười nhẹ như không nói.
Nó trở về nhà,nhà nó giờ chẳng một bóng người.Ba mẹ lại lo việc ở nhà hàng rồi à?Chỉ cần nhớ lại cảnh mẹ của hắn là nó lại cảm thấy tội.Vậy là lâu nay nó luôn nghĩ bậy về hắn rồi à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.