Chương 7
Kiti Tửng
19/06/2017
--Tối--
Nó từ trên lầu bước xuống đã chạm phải mặt của ba và mẹ.Ba mẹ nó đang xem ti vi liền nhìn nó.
"Ăn mặc rất đẹp..rất hợp thời trang!!"Ba nó nhìn nó gật đầu nói.
"Theo như thường lệ mặc đẹp hợp mốt hiện nay chỉ có thể là đi chơi với gái."Mẹ nó lườm nó nói.
"Con đi chơi với gái thì có liên quan gì đến hai người không?"Nó nhăn mặt hỏi.
"Như thường ngày thì nó lại nói câu gì tiếp nhỉ?"Mẹ nó nhìn ba nó nói.
"Cho con tiền đi uống trà sữa."Ba nó nói.
Nó lườm ba mình hình như là đang muốn hăm dọa ba nó điều gì đó.
"Đừng bảo là ba cho con 50 nghìn nhé?"Nó hỏi.
"Chứ muốn bao nhiêu?Chả phải con hay uống trà sữa sao?50 nghìn là quá dư rồi!"Ba nó nói.
"E hèm...Cái bữa mà mẹ đi vắng ý,ba có nhớ là ba đã..."Nó chưa kịp nói hết câu thì ba nó đã vội đưa nó tờ 200 nghìn.
"Con gái thân yêu!!Tờ này con ráng mà sài cho nó hết chứ không thì ba sẽ buồn lắm ý!!"Ba nó vuốt tóc nó cười nói.
"Ba vuốt tóc hay là muốn ném luôn cả đầu tóc của con vậy?"Nó cười hỏi.
"Người tình đến từ kiếp trước của bố!!Con đi mạnh khỏe!"Ba nó nhìn nó cười nói.
Nó bĩu môi rồi liếc ông bố của mình.Chơi gì mà ác ôn vậy?Túm tóc nó mà muốn rụng nguyên cả một đầu!!
"Hai cha con đang nói cái gì vậy?"Mẹ nó cau mày hỏi.
"À không gì mẹ ạ!!Con đi đây!"Nó nhìn mẹ nó cười nói.
"Đã học bài?"Mẹ nó hỏi.
"Con học rồi!!"Nó nói rồi dắt xe ra.
Vừa ra tới cửa đã gặp Khánh Linh đang đứng trước cửa,tay cầm cái mũ bảo hiểm.
"Chào em...đi một đêm là bao nhiêu tiền?"Nó cười đểu hỏi.
"Mày khốn nạn vừa thôi!!"Khánh Linh lườm nó nói.
"Khốn nạn là nghề của chàng!Lên xe."Nó cười nói.
Khánh Linh leo lên xe nó.Nó khởi động xe chạy đi.Đi được một chút thì lại gặp hai tên nào đó nó liền dừng lại.
"Ơ bạn cùng lớp,đứng đây làm gì vậy?Ở đây không ai có sở thích chơi trai đâu."Nó chống tay lên đầu xe nói.
Hắn lạnh lùng nhìn nó.Quả đúng là một con nhỏ không biết trời cao là gì.
"Không chơi?Cô đứng ở đây không phải là đang muốn chơi tôi à?"Hắn nhếch môi hỏi.
"Tui không có sở thích chơi trai.Cơ mà đứng đây làm gì??"Nó hỏi.
"Ai mượn cậu quan tâm."Minh Khôi nói.
"Phải quan tâm vì dù sao chuyện năm đó mà giờ lại ám tới đây....đủ hiểu."Nó nói.
"Đã 6 giờ hơn rồi...mày muốn cho Bình An chờ à?"Khánh Linh hỏi.
"Có hẹn với nhỏ à?Mà kệ ghi quan trọng hơn.Bye!!"Nó nhìn hắn cười đểu nói.
Nó khởi động xe rồi chạy đi.Hắn nhìn theo bóng nó mà hừ lạnh,quả là người ngoài hành tinh!!
"Thế liệu nhỏ đó có từ Biên Hòa ra không?Tao nghĩ nhỏ đó trốn trại về."Minh Khôi nói.
"Không,phải nói là cao hơn chỗ đó nhiều.Không hiểu ai giấu đĩa bay của nó nhỉ??"Hắn cười khẩy rồi bước vào nhà.
Nó đi đoạn xa không hiểu vì sao lại mỉm cười.Chọc tức tên Hoàng Thiên Ân-hắn quả thật rất vui!!
"À,Khánh Linh này,họ Hoàng...cũng có à?"Nó hỏi.
"Mày hỏi gì mà ngộ vậy?Có chứ sao không?"Khánh Linh nói.
"Cơ mà...rất khó tin!"Nó quay đầu lại nói.
"Mày không thấy tên Thiên Ân mới chuyển vào lớp mình cũng họ Hoàng đấy thôi!!Trên đời này họ nào chả có.Họ Ma cũng có huống hồ..."Khánh Linh bĩu môi nói.
"Họ Ma?"Nó cau mày nhìn Khánh Linh rồi quay đầu lại và mở mắt to ra.
"Rầm..."
"Uôi...mày đi cái kiểu gì vậy?"Khánh Linh bước xuống xe bực dọc hỏi.
"Có gì mà mày phải cáu?Thắng kịp cơ mà!!"Nó nói.
"Hai cô có biết đi xe không?"Một thanh thiếu niên đứng trước xe nó cau mày nói.
Nó quay lại nhìn người kia.Thoáng đơ vài giây,nó thật sự không thể ngờ,con trai quê nó trông vậy cũng nhiều thằng đẹp trai ra phếch.
"Cô có nghe tôi nói gì không hả?"Tên con trai kia cau mày quát.
"À...nếu đã vậy thì cho tui xin lỗi.Tại đi đường mà không nhìn đường đâm phải người không bình thường!!"Nó nhìn tên con trai kia cười nói.
"Cô...Đi không nhìn đường tông phải người khác mà ăn nói ngang tàn vậy à?"Người đó bực mình hỏi.
"Ha...làm ơn đi!!Nếu tui đã không chú ý đường thì anh cũng phải biết điều mà né chứ?Đường này có nhiêu người qua lại đâu!Thôi,không đôi co với người não bằng!Bye!"Nó cười nói.
Nó vội chạy xe đi.Người con trai kia ngước nhìn theo bóng nó khẽ cười.Trong lòng mong muốn được gặp lại nó vô cùng!!
"Mày có biết là mày đã vừa đụng độ ai không?"Khánh Linh nói.
"Ai?"Nó cười hỏi.
"Là chủ tịch hội học sinh đấy!!Anh ấy vốn nổi tiếng là ác ma,một khi đã lọt vào con mắt của ảnh là die đấy!!"Khánh Linh nói.
"Chủ tịch hội học sinh?Vậy là lớn hơn chúng mình những 3 tuổi à?"Nó hỏi.
"Không,lớn hơn 1 tuổi thôi.Anh ta tên là Hứa Chí Khiêm học lớp 10S đấy mày ạ!Sức học của ổng trâu bò lắm!Mấy anh chị 11,12 cũng không qua nổi ổng."Khánh Linh nói.
"Uôi,sức ổng trâu vậy?"Nó hỏi.
"Chưa kể là cái tính cách của ổng.Ác ôn kinh dị mày coi sao đừng để ổng bắt gặp mày trong trường nếu không thì tao không biết cứu mày sao nữa."Khánh Linh nói.
--
Chương này có vẻ hơi nhàm rồi!!Mấy bạn thông cảm!!
Nó từ trên lầu bước xuống đã chạm phải mặt của ba và mẹ.Ba mẹ nó đang xem ti vi liền nhìn nó.
"Ăn mặc rất đẹp..rất hợp thời trang!!"Ba nó nhìn nó gật đầu nói.
"Theo như thường lệ mặc đẹp hợp mốt hiện nay chỉ có thể là đi chơi với gái."Mẹ nó lườm nó nói.
"Con đi chơi với gái thì có liên quan gì đến hai người không?"Nó nhăn mặt hỏi.
"Như thường ngày thì nó lại nói câu gì tiếp nhỉ?"Mẹ nó nhìn ba nó nói.
"Cho con tiền đi uống trà sữa."Ba nó nói.
Nó lườm ba mình hình như là đang muốn hăm dọa ba nó điều gì đó.
"Đừng bảo là ba cho con 50 nghìn nhé?"Nó hỏi.
"Chứ muốn bao nhiêu?Chả phải con hay uống trà sữa sao?50 nghìn là quá dư rồi!"Ba nó nói.
"E hèm...Cái bữa mà mẹ đi vắng ý,ba có nhớ là ba đã..."Nó chưa kịp nói hết câu thì ba nó đã vội đưa nó tờ 200 nghìn.
"Con gái thân yêu!!Tờ này con ráng mà sài cho nó hết chứ không thì ba sẽ buồn lắm ý!!"Ba nó vuốt tóc nó cười nói.
"Ba vuốt tóc hay là muốn ném luôn cả đầu tóc của con vậy?"Nó cười hỏi.
"Người tình đến từ kiếp trước của bố!!Con đi mạnh khỏe!"Ba nó nhìn nó cười nói.
Nó bĩu môi rồi liếc ông bố của mình.Chơi gì mà ác ôn vậy?Túm tóc nó mà muốn rụng nguyên cả một đầu!!
"Hai cha con đang nói cái gì vậy?"Mẹ nó cau mày hỏi.
"À không gì mẹ ạ!!Con đi đây!"Nó nhìn mẹ nó cười nói.
"Đã học bài?"Mẹ nó hỏi.
"Con học rồi!!"Nó nói rồi dắt xe ra.
Vừa ra tới cửa đã gặp Khánh Linh đang đứng trước cửa,tay cầm cái mũ bảo hiểm.
"Chào em...đi một đêm là bao nhiêu tiền?"Nó cười đểu hỏi.
"Mày khốn nạn vừa thôi!!"Khánh Linh lườm nó nói.
"Khốn nạn là nghề của chàng!Lên xe."Nó cười nói.
Khánh Linh leo lên xe nó.Nó khởi động xe chạy đi.Đi được một chút thì lại gặp hai tên nào đó nó liền dừng lại.
"Ơ bạn cùng lớp,đứng đây làm gì vậy?Ở đây không ai có sở thích chơi trai đâu."Nó chống tay lên đầu xe nói.
Hắn lạnh lùng nhìn nó.Quả đúng là một con nhỏ không biết trời cao là gì.
"Không chơi?Cô đứng ở đây không phải là đang muốn chơi tôi à?"Hắn nhếch môi hỏi.
"Tui không có sở thích chơi trai.Cơ mà đứng đây làm gì??"Nó hỏi.
"Ai mượn cậu quan tâm."Minh Khôi nói.
"Phải quan tâm vì dù sao chuyện năm đó mà giờ lại ám tới đây....đủ hiểu."Nó nói.
"Đã 6 giờ hơn rồi...mày muốn cho Bình An chờ à?"Khánh Linh hỏi.
"Có hẹn với nhỏ à?Mà kệ ghi quan trọng hơn.Bye!!"Nó nhìn hắn cười đểu nói.
Nó khởi động xe rồi chạy đi.Hắn nhìn theo bóng nó mà hừ lạnh,quả là người ngoài hành tinh!!
"Thế liệu nhỏ đó có từ Biên Hòa ra không?Tao nghĩ nhỏ đó trốn trại về."Minh Khôi nói.
"Không,phải nói là cao hơn chỗ đó nhiều.Không hiểu ai giấu đĩa bay của nó nhỉ??"Hắn cười khẩy rồi bước vào nhà.
Nó đi đoạn xa không hiểu vì sao lại mỉm cười.Chọc tức tên Hoàng Thiên Ân-hắn quả thật rất vui!!
"À,Khánh Linh này,họ Hoàng...cũng có à?"Nó hỏi.
"Mày hỏi gì mà ngộ vậy?Có chứ sao không?"Khánh Linh nói.
"Cơ mà...rất khó tin!"Nó quay đầu lại nói.
"Mày không thấy tên Thiên Ân mới chuyển vào lớp mình cũng họ Hoàng đấy thôi!!Trên đời này họ nào chả có.Họ Ma cũng có huống hồ..."Khánh Linh bĩu môi nói.
"Họ Ma?"Nó cau mày nhìn Khánh Linh rồi quay đầu lại và mở mắt to ra.
"Rầm..."
"Uôi...mày đi cái kiểu gì vậy?"Khánh Linh bước xuống xe bực dọc hỏi.
"Có gì mà mày phải cáu?Thắng kịp cơ mà!!"Nó nói.
"Hai cô có biết đi xe không?"Một thanh thiếu niên đứng trước xe nó cau mày nói.
Nó quay lại nhìn người kia.Thoáng đơ vài giây,nó thật sự không thể ngờ,con trai quê nó trông vậy cũng nhiều thằng đẹp trai ra phếch.
"Cô có nghe tôi nói gì không hả?"Tên con trai kia cau mày quát.
"À...nếu đã vậy thì cho tui xin lỗi.Tại đi đường mà không nhìn đường đâm phải người không bình thường!!"Nó nhìn tên con trai kia cười nói.
"Cô...Đi không nhìn đường tông phải người khác mà ăn nói ngang tàn vậy à?"Người đó bực mình hỏi.
"Ha...làm ơn đi!!Nếu tui đã không chú ý đường thì anh cũng phải biết điều mà né chứ?Đường này có nhiêu người qua lại đâu!Thôi,không đôi co với người não bằng!Bye!"Nó cười nói.
Nó vội chạy xe đi.Người con trai kia ngước nhìn theo bóng nó khẽ cười.Trong lòng mong muốn được gặp lại nó vô cùng!!
"Mày có biết là mày đã vừa đụng độ ai không?"Khánh Linh nói.
"Ai?"Nó cười hỏi.
"Là chủ tịch hội học sinh đấy!!Anh ấy vốn nổi tiếng là ác ma,một khi đã lọt vào con mắt của ảnh là die đấy!!"Khánh Linh nói.
"Chủ tịch hội học sinh?Vậy là lớn hơn chúng mình những 3 tuổi à?"Nó hỏi.
"Không,lớn hơn 1 tuổi thôi.Anh ta tên là Hứa Chí Khiêm học lớp 10S đấy mày ạ!Sức học của ổng trâu bò lắm!Mấy anh chị 11,12 cũng không qua nổi ổng."Khánh Linh nói.
"Uôi,sức ổng trâu vậy?"Nó hỏi.
"Chưa kể là cái tính cách của ổng.Ác ôn kinh dị mày coi sao đừng để ổng bắt gặp mày trong trường nếu không thì tao không biết cứu mày sao nữa."Khánh Linh nói.
--
Chương này có vẻ hơi nhàm rồi!!Mấy bạn thông cảm!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.