Tình Yêu Tuổi Ô Mai

Chương 20: sự Cố Bất Ngờ

sutixinhxan

21/12/2015

Hôm nay lịch trình của mọi người sáng đi thám hiểm rừng rậm dưới sự hướng dẫn của cô chủ nhiệm chiều tự do hoạt động tối có cuộc thi văn nghệ giữa các nhóm với nhau

Mọi việc diễn ra sôn sẻ sáng mọi người cùng hào hứng đi tham quan du lịch với nhau nói chuyện vui đùa chụp ảnh rất vui vẻ,trưa cùng nấu thức ăn,nghỉ ngơi

Sau khi ngủ dậy mọi người phân công việc như sau vụ văn nghệ sẽ do cô và Kiệt lo,hắn và nó đi giặt quần áo vì bọn họ biết chỗ có dòng suối nhỏ,nhỏ và Huy đi nhặt củi trong rừng để phục vụ tối đốt lửa trại biểu diễn văn nghệ,phân công việc xong mọi người bắt đầu công việc của mình

Nhỏ và Huy tung tăng dắt tay nhau vào rừng nhỏ vừa đi vừa hát ngân nga còn Huy chỉ cười nhìn nhỏ ,dắt nhỏ đi,nhỏ thì rất tò mò hết nhìn đông nhìn tây cái gì cũng hỏi Huy vì trong suy nghĩ của cô Huy là người học rộng biết nhiều cái gì nhỏ hỏi cậu cũng trả lời được hết như 1 quyển bách khoa toàn thư vậy ,nhưng đúng hay sai thì chưa ai biết

Sau quãng đường hái hoa bắt bướm nên vào công việc chính kiếm củi

- Anh đi hướng kia em đi hướng này chúng ta cùng làm cho nhanh em thấy trời sắp tối rồi- nhỏ chỉ hướng ngược lại với mình

- Không được ở đây nguy hiểm lắm để anh đi cùng em- Huy lo lắng cho an toàn của nó

- Em đâu phải là trẻ con nữa tự lo cho mình được mà,mới cả em cũng muốn giúp anh- mè nheo mặc cả

- Không được rất nguy hiểm đây là trong rừng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao,em đứng yên ở đây đợi anh anh đi rồi quay lại ngay được không- không đồng ý thỏa hiệp

- Được rồi anh đi đi em ở đây đợi anh- nhỏ không thể phản kháng được khi Huy dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn mình nên đành đồng ý

- Ngoan lắm đứng đây đợi anh không được đi linh tinh biết chưa- cười xoa đầu nhỏ rồi bước đi

Nhìn thấy Huy đi xa,càng nghĩ cô càng thấy tức khi Huy cứ coi cô là con nít như vậy mình lớn rồi chứ bộ, kiếm củi thôi làm gì có gì nguy hiểm anh ý cứ nhân hóa vấn đề lên,mình lén đi kiếm 1 lát rồi quay lại cho anh ý bất ngờ nghĩ vậy rồi lần đầu tiên cô làm ra việc trái ý của Huy ,bước đi hướng ngươc lại quyết định phải cho anh ý thấy mình có thể làm được

Nhỏ vừa hát vừa đi nhặt củi xếp thành đống do không chịu chú ý sự cố đã xảy ra

- A A......

Bị sảy chân ngã xuống 1 cái dốc núi bị cành cây cào xước hết quần áo tay chân ,nhỏ cố tìm 1 vật có thể bám để cản lại mình nhưng vô vọng tay chán đều rất đau

-Bịch.....

1 thân cây đã cản lại bước tiến của nhỏ nhưng đầu nhỏ bị choáng sau cú va chạm giờ toàn thân đều đau không còn chút khí lực,đầu óc thì choáng váng mệt mỏi đánh úp lại tầm mắt cô trở lên mơ hồ ,nghe thấy tiếng gọi của Huy nhưng không thể nào đáp lại được cô rất muốn gọi anh nói cho anh biết cô đang ở đây người cô rất đau, rất muốn được anh ôm an ủi và cô muốn xin lỗi anh khi đã không nghe lời tự làm theo ý mình giờ còn bắt anh phải lo láng nữa,trước khi ngất trong đầu cô chỉ còn 1 câu nói " xin lỗi anh"

Huy đang nhặt củi nghe được tiếng hét của nhỏ vứt củi trên tay đi chạy lại chỗ nhỏ đang đứng xem có chuyện gì xảy ra mà khiến nhỏ phải hết lên như vậy,đến nơi không có 1 bóng người cậu nhìn ngó xung quanh không có ai lên tiếng gọi to " Ly,em đqng ở đâu ly" không ai trả lời chỉ có tiếng rừng cây vang vọng lại tiếng gọi của Huy, không gian yên tĩnh đến đáng sợ,thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu tạo nên bầu không khí thật quỷ dị giờ Huy rất hoang mang lo lắng nhưng nhiều hơn tất cả là sợ hãi và hối hận ,sợ nhỏ sảy ra chuyện gì không may hối hận khi không dẫn nhỏ đi cùng mình Huy chạy xung quanh để tìm nhỏ vừa đi vừa kêu hi vọng nhỏ có thể đáp lại lời của cậu nhưng tất cả trở nên vô vọng không có 1 tiếng trả lời cậu ,cậu như con rắn không đầu nơi nơi tìm kiếm 1 chỗ rồi 1 chỗ nhưng vẫn không thấy nhỏ đâu đang mải chạy đi tìm không chú ý dưới chân cậu vấp phải cái gì đó rồi bị ngã nhưng cậu không chú ý định tiếp tục đứng lên tìm nhỏ nhưng vô tình liếc lại 1 cái làm cậu mừng như điên khi đấy là 1 đống củi nhỏ cậu đoán là nhỏ đã nhặt và xếp ở đây có nghĩa là nhỏ chỉ ở quang đây thôi có mục tiêu tìm kiếm cậu cố gắng nhìn thật kĩ xung quanh không bỏ lỡ 1 chỗ nào đến chỗ 1 cái dốc có vệt do vật gì quết qua có 1dự cảm không hay trong đầu cậu cậu đi theo mới đi đươc vài bước thấý bóng người nằm bất động ở dưới vội chạy xuống do kích động đang chạy bị trẹo chân cậu cũng lăn vài vòng xuống chỗ nhỏ,chân bị đụng vào cây cậu vội vươn tay ôm cây không cho cho mình lăn tiếp xuống dưới ,chân đau làm cậu nhe răng nhếch miệng vội vàng bò lên chỗ nhỏ đang nằm, nâng nhỏ dậy ánh mắt đầu tiên nhìn thấy làm lòng cậu đau như bị ai bóp chặt trái tim vậy đau không thở nổi ,khuôn mặt nhỏ nhắn của nhỏ giờ đây vừa bẩn vừa bị cành cây cọ có vài vết máu tóc tai toán loạn rũ xuống trước mặt ,mắt nhắm nghiền nhìn qua không hề có sức sống làm cậu hoảng sợ mặc kệ chân đau xích lại gần ôm nhỏ vào lòng mình, gọi nhỏ hy vọng nhỏ có thể mở mắt ra nhìn cậu đừng làm cậu hoảng sợ nữa

-Ly ,em sao vậy mở mắt ra nhìn anh có được không

......

- Mở mắt nói chuyện với anh được không,đừng làm anh sợ

....

- Ly ,ly. ...em không được có chuyện gì nghe thấy không em không được có chuyện gì

Mỗi 1 tiếng gọi làm tâm người ta tan nát làm người ta thấy sự tuyệt vọng,đau đớn cùng tự an ủi bản thân không dám đối mặt với sự thật ,những giọt nước mắt đau đớn ,hoảng sợ tự trách lăn dài trên mặt cậu ,cậu chỉ biết ôm chặt lấy nhỏ để biết rằng nhỏ vẫn còn bên cậu,nghe thấy từng tiếng thở mỏng manh để biết nhỏ vẫn luôn bên cậu để an ủi nỗi lòng bất an của cậu để giảm bớt sự hoảng sợ trong cậu nhưng hơn tất cả nói cho cậu sự vô dụng của cậu trong giờ phút này

Không gian yên tĩnh từng phút đồng hồ dần dần trôi qua, nhỏ thấy như có ai đang gọi mình,giọng nói quen thuộc nhỏ biết đó là Huy,nhỏ biết hy chắc chắn sẽ tìm thấy nhỏ mà,sẽ bảo vệ nhỏ và cậu đã làm được,mỗi tiếng gọi như đau thắt ruột thắt gan làm nhỏ cũng đau lòng cố gắng mở mắt ra an ủi Huy nói nhỏ không sao nhỏ mới là người phải xin lỗi khi đã không nghe lời cậu nhưng cơ thể không nghe lý trí chỉ huy nhỏ không thể động đậy nổi,nhưng những giọt nước mắt của Huy như chảy thẳng vào tim nhỏ, đã làm nhỏ cố động lực, nhỏ không từ bỏ cố gắng mở miệng nói chuyện cố hết sức chỉ thì thào được hai tiếng "đ..ừn...g ...khóc" ánh mắt cũng mở ra nhìn Huy

Bỗng có tiếng nói rất nhỏ,mỏng manh vang lên cậu tưởng là ảo giác quay đầu nhìn nhỏ thấy nhỏ mở mắt đang nhìn mình , cậu mừng như điên luống cuống tay chân nói năng lộn xôn

- Em có sao không,có đau ở đâu không làm anh sợ muốn chết ...tự dưng nằm ở đây......

Nhỏ làm nũng giơ tay lên trước mặt Huy nói

- Đau...



Cậu vội vàng cầm tay nhỏ có vài vệt xước có chỗ còn đang chảy máu ,đau lòng vội vàng cởi áo sơ mi ra xé rách băng bó lại tay cho nó rồi bắt đầu kiểm tra xem còn chỗ nào bị thương nữa không

Nhỏ nhìn huy luống cuống vội vội vàng vàng vì mình băng bó như vậy trong lòng thấy ngọt ngào ,thật tốt vì anh luôn bên cạnh em

- Cảm ơn anh vì đã ỏ bên cạnh em

Huy nhìn nhỏ cười rồi tiếp tục công việc băng bó của mình,ánh chiều tả màu vàng cam chiếu nên 2 người tạo nên bức tranh hài hòa mà vô cùng ấm áp

Lại nói nó và hắn sau khi giặt xong đã hẹn nhỏ là đứng ở chỗ này rồi cùng nhau về nhưng đã đợi rất lâu mà chưa thấy 2 người xuất hiện làm nó rất lo lắng ,nên đã quyết định đi tìm 2 người họ

Sau khi băng bó cho nhỏ xong Huy định đứng dậy dìu nhỏ dậy rồi cùng đi về nhưng vừa mới đứng lên cái chân đau nhói làm Huy lại ngồi phịch xuống,nhỏ lúc này đã có thể ngồi dậy đây có thể được coi là sức mạnh của tình yêu đánh thức sức mạnh tiềm tàng trong mỗi con người,lo lắng hỏi

- Anh có sao không???

- Chắc lúc nãy bị ngã. ,anh bị trật chân rồi

- Có đau lắm không anh,để em xem nào- nhìn chân của cậu bị sưng đỏ vùng mắt cá chân to như quả ổi,nhỏ lấy tay sờ cũng làm cậu kêu ra tiếng

- Ai...ui...

- Xin lỗi...làm anh đau

- Không sao nhưng giờ chúng ta như thế nay thì làm sao ra khỏi đây được

- Rồi sẽ có người đến cứ chúng ta mà

Đúng như nhỏ nói lúc này có tiếng gọi,nghe ra là tiếng nó ,Huy vội lên tiếng gọi nó,nó đi theo tiếng gọi đến trướcái dốc không thấy ai lại ra tiếng gọi xem nhỏ ở đâu,để tiện đi tìm người nên nó với hắn đã chia ra để tìm cho nhanh

-Ly ,anh Huy 2 người ỏ đâu

-Anh anh bọn anh ở dưới này em đi gọi Bảo lại đây giúp bọn anh nên trên

-Vâng anh ở đây đợi em- mặc dù lo lắng không biết hai người đó bị làm sao nhưng nó biết lúc này nên gọi hắn đến để xử lý mọi chuyện

Một lúc sau Huy thấy hắn đi xuống vội vàng gọi hắn đưa nhỏ nên trên trước mặc dù rất muốn hỏi Huy xem có chuyện gì xảy ra nhưng hắn cũng biết lúc này không phải lúc nói chuyện nên đưa hai người này nên trên an toàn rồi mới từ từ hỏi

Nó thấy hắn cõng nó lên nhìn nó chật vật như vậy rất đau lòng vội vàng chạy lại ân cần hỏi thăm,khi hắn đưa Huy lên không chật vật như nhỏ nhưng cũng không hơn là bao

- Hai người có sao không sao lại thế này- nó hỏi

- Đi về trước đã rồi nói,không anh sợ tí nữa tối khó đi- Huy

-Giờ em cõng Ly còn Anh anh ra dìu anh Huy - hắn nói

4. Người dìu dắt nhau đi tạo thành những chiếc bóng dài,vì không muốn mọi người lo lắng nên không nói với ai cả vào lều thấy cô và kiệt đang nói cười trong đấy chắc là tập văn nghệ,thấy 4 người vào nhìn thấy nhỏ và Huy bị thương chật vật như vậy chạy nhanh hỏi thăm,hắn phân phó cô đi tìm thuốc còn Kiệt đi lấy nước để rửa vết thương tay chân,nhỏ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe

- Không có chuyện gì là may rồi chỉ toàn vết thương ngoài da,chân của anh Huy thì có vẻ nghiêm trọng hôm nào về nhà phải đi khám bệnh viện chắc nhanh khỏi thôi,may mắn- cô

- Còn nhe nhởn thế này thì chắc không làm sao rồi- kiệt

- Tớ bị như thế này còn may mán,chắc tớ chết mới được coi là không may ý nhỉ- nhỏ trêu nghẹo

- Vớ vẩn tự dưng nói chết chóc gì ở đây còn trách chưa đủ xui xẻo ah- nó gõ cho cô nhỏ mỗi người 1 phát vào đầu

- Chắc 2 người họ mệt rồi chúng ta ra ngoài cho họ nghỉ ngơi thôi- hắn

Mọi người ra ngoài nhỏ và Huy cùng nằm xuống chẳng mấy chốc đã ngủ chắc là do mệt cũng có thể do cảm xúc hôm nay thay đổi nhiều lắm



Cô và kiệt thì đi đăng kí tiết mục văn nghệ,nó và hắn thì tìm 1 chỗ yên lặng ngồi ngắm sao, nó tựa vào vai hắn ,hắn vòng tay ôm nó

- Bầu trời đêm nhìn thật đẹp

- ừ

- Ngày mai là về nhà rồi không biết bao giờ mình mới lại có dịp ở bên nhau như thế này nữa

- Anh sẽ luôn ở bên em

-Cảm ơn anh vì luôn ở bên em

- Ngốc quá,anh mới phải cảm ơn vì ông trời cho em đến bên cạnh em

Nó cười dụi mặt vào người hắn cảm thụ không khí yên tĩnh trong lành,giây phút ngọt ngào của 2 người như thế này,đến tối cô và Kiệt đã cống hiến 1 tiết mục văn nghệ là" kể chuyện ma "và không có gì bất ngờ khi họ đã không giành được giải

Sáng hôm sau thu dọn mọi thứ ,xếp lên xe đã là buổi trưa mọi người đều vui vẻ chuẩn bị về nhà lúc chuẩn bị lên xe mọi người thấy Lâm đi lại phía bọn nó nó thấy vậy nép chặt tay hắn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lâm,bọn cô thấy vậy cũng dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Lâm

Sau khi suy nghĩ kĩ lại Lâm đã thấy việc mình làm là vô cùng điên rồ cậu không nên làm vậy với nó sau bao lần định xin lỗi nhưng không có đủ cam đảm và chứng kiến thấy hình ảnh nó và hắn hạnh phúc bên nhau cậu thấy mình như kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc của người khác vậy .Lúc này sắp đi về cậu biết bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa cố lấy dũng khí đi tìm nó chỉ muốn nói với nó 1 lời xin lỗi và chúc nó hạnh phúc ,cậu biết cậu không thể nào bước vào trái tim của nó được khi nó đã dành trọn cho người khác,nhưng khi thấy ánh mắt sợ hãi cùng chán ghét của nó vẫn làm trái tim cậu rất đau

- Cậu còn dám vác mặt đến trước mặt chúng tôi nữa ah,ah hay cậu còn định tiếp tục trêu ghẹo Anh anh- cô

- Cậu còn dám làm vậy ah không chỉ dám có ý nghĩa như vậy thì cẩn thận với quả đấm của tôi đấy biết chưa hả- Kiệt

- Không ngờ đây mới là bộ mặt thật của cậu bình thường tỏ ra tốt bụng nhưng trong lòng lại là 1 tên đồi bại- nhỏ

- Đi thôi tớ không muốn nhìn thấy cậu ta- nó quay người kéo hắn lên xe

- Khoan đã....cho tớ xin lỗi vì những gì tớ đã làm- Lâm

Nó không nói gì bước lên xe ,hắn thì bỏ lại 1 câu

- Nhớ kĩ những gì tôi đã nói

- Chúc cậu hạnh phúc- cậu cố nói thật to hy vọng nó có thể nghe thấy,và có thể tha thứ cho cậu

- Đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa bọn tôi sẽ không tin cậu nữa đâu,tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa

Mọi người cho Lâm 1 ánh mắt khinh bỉ rồi cùng bước lên xe Lâm nhìn theo mọi người rồi cũng ủ rũ đi về xe của mình,ngồi trên xe nó trầm mặc không nói gì chỉ gục đầu trên vai hắn

- Đã có anh ở đây từ giờ anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa,tin tưởng anh

- Vâng

- Từ ngày mai phải kiếm cái xích xích em vào người anh để em luôn bên anh ,không thằng nào dòm ngó được- hắn đùa

- Vâng

Nhìn tinh thần nó vẫn buồn bã không vui hắn động não cuối cùng nghĩ ra chụt 1 phát nên môi nó,nó đỏ mặt nhìn ngó xung quanh rồi quay sang trừng hắn

- Nhiều người như thế này sao anh lại làm thế hả người khác nhìn thấy thì làm sao

- Anh chỉ hôn bạn gái mình thôi có làm gì phạm pháp đâu mà phải sợ- nói mặt không đỏ tim không đập như đây là điều bình thường vậy

- Nói nhỏ thôi anh muốn cả thế giới nghe thấy hay sao mà nói to thế hả- sao anh ý có thể nói với vẻ mặt đương nhiên như thế được nhỉ,làm mình xấu hổ muốn chết

- Ha..ha...- nhìn vẻ mặt ảo não của nó,hắn chỉ muốn cười,nó thì cố phùng mang trợn mép đe doa nhưng không ăn thua chính nhờ vậy mọi chuyện không vui đã không còn đeo bám nó nữa mà nó đã cười rất vụ vẻ suốt chặng dường đi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Tuổi Ô Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook