Chương 14: Tất cả rồi sẽ ổn thôi!
RiKa
18/10/2013
Gió nhẹ thổi, cành lá xào xạc trong màn đêm tĩnh lặng. Gió mang những hơi sương lạnh giá đi khắp nơi, bởi thế nên người ta mới cảm thấy lạnh khi có gió đêm thổi qua.
Trong căn phòng mập mờ ánh đèn, một bóng đen đang chuyển động thật nhẹ nhàng như thể sợ người khác phát hiện ra sự có mặt của mình trong căn phòng. Bóng đen luồn mình qua những góc ngách của căn phòng một cách nhẹ nhàng và thuần thục.
- Đã hạ sốt! - Thế Phi khẽ cười, cậu rút cây nhiệt kế ra khỏi người Gia Hân rồi chườm khăn lên trán cô, cậu nhẹ nhàng, dịu dàng giống như một người anh trai đang chăm sóc đứa em gái của mình vậy.
Cậu vốn dĩ có mặt ở đây vào lúc này bởi vì cậu không thể bỏ mặc Gia Hân trong tình trạng như thế này được, lương tâm cậu không cho phép, cậu không phải là một con người có lòng nhân đạo, không phải là một con người sẵn sàng cho không bất cứ ai, dù gì thì Gia Hân vẫn còn nợ cậu một điều kiện cho nên cậu phải giữ lại con nợ này. (ông này chỉ biết trục lợi về mình thôi. =_=!) Và... cũng là vì một phần trong lòng Thế Phi cảm thấy bất an, cậu lo sợ... lo sợ một điều gì đó mà chính cậu cũng không biết.
Cậu ngồi xuống ghế một cánh nhẹ nhàng, ngả người ra sau ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, cậu chợt nhớ tới mẹ. Người phụ nữ dịu dàng và mẫu mực nhất trên đời. Cậu yêu bà, yêu bằng tất cả con tim, tình yêu của một đứa con trai dành cho người mẹ mà mình rất mực yêu thương.
Hôm đó, cũng là một bầu trời đầy sao như thế này, cũng trên cái ghế này, cũng là ô cửa sổ này... hai mẹ con đã ngồi nói chuyện rất lâu, nói chuyện bằng chính con tim của cả hai... "Khi trên bầu trời này, ở bên góc trái đầy tăm tối này xuất hiện thêm một vì sao tỏa sáng thì đó chắc chắn sẽ là mẹ, con nhớ chứ? Mẹ sẽ mãi là vì sao sáng của con, soi sáng tâm hồn con, soi sáng góc tối tăm này trong lòng con" Câu nói của mẹ đã lâu nhưng tại sao cậu vẫn nhớ như in, cứ như rằng nó chỉ mới xảy ra.
- Lạnh... lạnh quá...! - Thế Phi giật mình xoay lưng lại nhìn về phía giường ngủ, Gia Hân đang khẽ run lên từng hồi và đang cố gắng rụt người vào tấm chăn. Thế Phi nhẹ nhàng đến bên giường, vụng về kéo tấm chăn lên cho Gia Hân. Cậu quả thực không biết chăm sóc cho người bệnh và cậu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm công việc này.
Cậu chỉ là một cỗ máy hoàn hảo do cha cậu lập trình từ khi được sinh ra, cậu không hề biết một thứ gì ngoài những vốn kiến thức rộng lớn có sẵn trong đầu cậu để giúp đỡ cha trong việc tài chính và nhiều việc khác.
Đúng! Cậu là một cỗ máy không hơn không kém nhưng cậu có trái tim, cậu cũng biết buồn, biết vui, biết nụ cười là gì, biết nước mắt là gì, biết thế nào là đau khổ, thế nào là hạnh phúc... Nhưng... Tại sao cha cậu, ông ta lại giết đi mọi cảm xúc của cậu, mọi cảm xúc mà đáng ra một trái tim đang lớn như cậu phải được hưởng lấy?
*****
Gió vẫn không ngừng thổi mà trái lại nó càng thổi ngày một mạnh hơn. Gió thổi làm tấm màng che nơi cửa sổ bị hất tung để lộ bóng hình ai đang ngồi trước ánh đèn mập mờ.
Căn phòng tối đen như mực, thứ ánh sáng duy nhất trong căn phòng lúc này chính là ánh nến yếu ớt có thể tắt đi bất cứ lúc nào. Trúc Ly bần thần ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài trời, nhiều sao quá! Những ngôi sao như những niềm hy vọng trong cô, hy vọng ông trời không đem sinh mạng của Gia Hân ra đùa giỡn và hy vọng... bầu trời rộng lớn kia sẽ không xuất hiện thêm một ngôi sao nào nữa bởi vì người ta từng nói: Khi một sinh linh nào đó chết đi thì sẽ hóa thân thành một ngôi sao và ngự trị trên đó mãi mãi.
Trúc Ly sợ, sợ bầu trời kia sẽ có thêm một ngôi sao và cô sợ... ngôi sao ấy sẽ là Gia Hân...!
"Két..." - Cánh cửa gỗ cũ kĩ từ từ hé mở. Tiếng guốc gỗ va vào sàn nhà tạo nên một âm thanh khô khốc. Trúc Ly không cần nhìn cũng biết là ai đang vào, cô cũng chẳng tỏ ra một thái độ kính cẩn nào nữa, khi đã vào nơi này rồi thì ai cũng như ai thôi, mọi quyền lực đều bị tước sạch cho nên cô cũng không cần phải kiêng nể ai nữa.
- Cô có biết tại sao cô lại vào đây rồi chứ? - Giọng nói đầy cương nghị phát ra từ phía sau. Bà quản gia ngồi lên chiếc ghế đằng sau lưng Trúc Ly, ánh mắt phát ra tia nhìn đáng sợ.
- Vâng, cháu biết. Phạm vào một trong ba quy tắc khắc nghiệt nhất của biệt thự. - Trúc Ly đáp một cách đầy dứt khoát. Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi bầu trời như sợ sẽ có một ngôi sao mới xuất hiện.
- Chúng tôi đặt ra ba quy tắc ấy không có ý gì ngoài việc đảm bảo sự an toàn cho giúp việc trong đây, cô hiểu chứ? - Bà quản gia khẽ nhíu mày sau câu nói của Trúc Ly nhưng rồi bà cũng lấy lại phong thái như trước rồi ung dung nói.
Gió vẫn thổi, lá cây rơi xào xạc, tiếng côn trùng kêu rả rít tạo nên âm thanh gây não lòng người. "Hừ... An toàn ư? Chẳng qua là chỉ che giấu những gì mà mấy người muốn che giấu thôi!" Trúc Ly khẽ cười sau suy nghĩ ấy. Dòng suy nghĩ như oán hờn ấy cứ theo gió mà bay xa mãi. Cô khẽ nuốt nước mắt vào tim, nghẹn ngào nói:
- Vâng... Cháu biết! Hình phạt cho cháu sẽ là gì đây?
- Hãy ở đây trong vòng 5 ngày và suy nghĩ lại hành động dại dột ấy của mình đi. - Sau câu nói ấy, tiếng đôi guốc gỗ lại một lần nữa va vào sàn nhà ẩm ướt vang lên. Tiếng "cộp cộp" khô khan ấy xa dần, xa dần rồi tắt lịm hẳn trong màn đêm tĩnh mịch.
Gió đêm nay lạnh thật, gió như thổi lùa vào tâm hồn những ai đang thổn thức trong đêm, thật lạnh... thật cô đơn... Cái lạnh thẩm thấu vào tận xương tủy, thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong trái tim bé nhỏ của bốn người... bốn trái tim chứa đựng một nỗi đau riêng mà chỉ có thể chôn sâu vào tận đáy con tim của mình...
---------------o0o---------------
Ánh nắng buổi sớm thật dễ chịu, gió khẽ thổi khiến lòng ai cũng phơi phới thoải mái, tràn đầy năng lượng. Ánh nắng tràn đi khắp nơi, tất cả những nơi có bóng tối ngự trị để xua tan đi sự ẩm ướt của sương đêm, đem lại một ngày mới khô thoáng, sạch sẽ.
Ánh nắng tràn qua khung cửa sổ, như một đứa trẻ tinh nghịch, nắng tràn vào căn phòng nhỏ khiến nó vốn đã ấm áp nay càng ấm áp hơn. Ánh nắng tràn xuống mọi vật trong căn phòng như dạo chơi, vui đùa với những gì chúng nhìn thấy và khám phá những gì còn đang ẩn sau bóng tối.
Chói! Ánh nắng thật tinh ranh, chúng thấy tôi rồi! Từng tia nắng nhẹ khẽ lan xuống mặt tôi thật ấm áp, tôi thích thú mỉm cười, một nụ cười đáp trả lại sự chào đón nồng nhiệt của thiên nhiên.
Tôi muốn nhìn bình minh quá! Khẽ chống tay ngồi dậy để bước đến chiếc cửa sổ cách mình vài bước chân, tôi nặng nhọc nhích thân hình mình lên nhưng... quái lạ, sao cánh tay của mình tê cứng như thế này, không còn chút sức lực để nâng lên nữa nhưng... tại sao lại thế chứ???
Tôi chậm rãi quay lại nhìn cái thứ gì đang đè lên gây tổn hại cho cánh tay ngọc ngà, bé bỏng của tôi thì... Phát hiện của tôilà một nhúm bùi nhùi màu nâu hạt dẻ đang khẽ chuyển động, tôi tò mò cúi sát về phía vật thể ấy để nhìn rõ hơn và... "Cốp..." - Á...á... - Hai âm thanh đồng loạt vang lên, một của tôi và một của vật thể ấy.
- Cái đồ chết tiệt... Mi là thứ gì hả??? Ôi...! Cái quai hàm của tôi... - Tôi nhắm mắt la oai oái rồi khẽ rên lên vì đau. "Thứ đó" cũng chẳng vừa gì, té phịch xuống ghế và nói khe khẽ:
- Thứ gì là thứ gì??? Cậu chủ của cô đây! Đau chết đi được...
"Cậu chủ? Chết rồi, kì này thì chết thật rồi!" Như quên hẳn cơn đau, tôi ngồi bật dậy vội vàng lao xuống chỗ hắn ngồi và cuống quýt lên.
- Anh không sao chứ? Có bị gì không? Có chấn thương ở đâu không? Bỏ tay ra tôi xem... - Tôi cố gắng gỡ tay hắn ra nhưng hắn cứ mãi ôm cái đầu không buông. Tức khí, tôi dùng hết sức lực còn lại của mình nắm chặt lấy tay hắn mà kéo ra.
- Tránh xa tôi ra! - Hắn hất mạnh tay tôi rồi đứng vụt dậy, ánh mắt nhìn tôi đầy tức giận. Ánh mắt ấy khiến tôi sợ sệt mà rúc vào một góc giường, lòng tràn đầy nỗi lo lắng, không biết hắn sẽ làm gì tôi đây, tôi thật tình chỉ vì lo cho hắn nên mới luống cuống như thế. Phải làm sao đây? Hắn giận thật rồi!!!
Cơn đau ê ẩm khắp người lúc trước nay đã quay lại hòa tan vào nỗi lo lắng trong tôi khiến tôi mệt mỏi ngồi dựa vào thành giường nhưng đôi mắt vẫn chưa bớt đi nỗi sợ hãi. Và... bỗng dưng tôi nắm gọn trong vòng tay của hắn...
- Chưa khỏe hẳn mà còn bước xuống làm gì? - Tôi giờ đây chẳng khác một con mèo ngoan ngoãn nằm gọn trong tay chủ nhân. "Gì chứ? Tôi đang nằm trên vòng tay của hắn à? Tôi... tôi..." Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì hắn đã nhẹ nhàng đặt tôi trở lại giường, đắp chăn cho tôi.
- Tôi... - Tôi khẽ gượng ngồi dậy.
- Nằm im, đây là mệnh lệnh! - Hắn đột nhiên quát lên làm tôi giật mình nằm phịch xuống giường một cách ngoan ngoãn. Tôi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng hắn khuất dần sau một cánh cửa. Tôi khẽ cười!
Tại sao tôi lại cười chứ? Điên thật!
Tôi vò đầu bức tóc mãi mà vẫn không hiểu được một vấn đề mà tôi cho rằng đó là mấu chốt khiến cho sự việc như lúc nãy xảy ra: Vì lí do gì mà tôi lại ở đây? Tôi còn nhớ là mình đang ở trên cánh đồng cỏ dưới cơn mưa tầm tã và không hề nhớ nổi sau đó mình đã làm gì, có về phòng hay không,...
- Còn nóng, để cho nguội đi rồi hẳn ăn! - Âm giọng trầm bổng và dứt khoát ấy vang lên khắp cả căn phòng. Hắn xuất hiện trên tay là một tô cháo còn nghi ngút khói. Đặt trên cái bàn cạnh giường, hắn dặn dò tôi một vài thứ rồi đứng dậy và quay bước đi một cách vô tình.
Gió khẽ thổi đem theo cái nắng ấm của buổi sớm phả vào mặt tôi khiến tôi cảm thấy thoải mái nhưng... tại sao trong lòng lại có một cảm giác trống trải và hụt hẫng? Một cảm giác như bị bỏ rơi, cảm giác ấy chẳng dễ chịu chút nào!
- Cảm ơn! - Tuy tôi không biết là tại sao mình lại ở đây nhưng tôi có thể biết điều mình nên làm lúc này chỉ có thể là nói lời cảm ơn, một lời cảm ơn chỉ đơn thuần là một sự cảm ơn vu vơ, chẳng cần biết nó có hàm ý, ý nghĩa gì nhưng miễn là nó làm cho tâm hồn của mỗi người cảm thấy thoải mái hơn là được.
Hắn thoáng dừng lại trước lời cảm ơn ấy của tôi nhưng rồi cũng bước đi tiếp một cách lạnh lùng. Trên gương mặt hắn thoáng một nét gì đó... dường như là một nụ cười... Người như hắn cũng biết cười sao?
Tôi khẽ nâng tô cháo lên, khói bốc lên nghi ngút kèm theo đó là một hương thơm ngào ngạt khiến bụng tôi sôi lên mãnh liệt. Chẳng cần giữ gìn ý tứ, tôi cứ thổi rồi húp sột soạt chẳng khác nào bị bỏ đói ba ngày. Tô cháo này ít ra còn ngon hơn tô cháo tôi làm, ít ra nó còn có màu xanh của hành lá, vàng vàng của thịt băm và còn có gia vị đậm đà, khác xa tô cháo suông mà tôi làm lúc thi.
"Cạch..." - Cửa bỗng nhiên mở ra, một luồng ánh sáng mơ hồ huyền ảo xuất hiện trong căn phòng tối. Tôi tự nhủ chắc là hắn ta nên cứ tự nhiên vô tư ngồi húp tô cháo. Tiếng bước chân ngày một gần và tôi cũng dần nhận ra... đó không phải đơn thuần là tiếng bước chân của một người mà là nhiều người.
Tôi khẽ đặt tô cháo lên bàn, mắt nhìn chăm chú về phía cửa ra vào đầy cảnh giác. Tay tôi khẽ quờ quạng như tìm một thứ gì đó có thể làm vũ khí cho mình...
- Không biết cô ấy sao rồi nhỉ?
- Chắc đã "đi" rồi, thật tội nghiệp!
Nhiều tiếng nói với các âm bậc khác nhau vang lên làm căn phòng trở nên ồn ào hơn so với sự yên lặng vốn có của nó. Bóng dáng của họ dần xuất hiện, tôi có thể biết được họ gồm có bao nhiêu người nhờ những cái bóng hắt xuống sàn rất rõ nét.
- Ôi! Thì ra là mấy chị giúp việc! - Tôi khẽ thở dài, thả lỏng người và đồng thời buông cái thìa lúc nãy tôi chọn làm vũ khí trên tay ra. Ba chị giúp việc bước vào, sáu mắt lần lượt nhìn tôi rồi nhìn nhau ngơ ngác cứ như rằng tôi là một sinh vật lạ vậy. Ánh mắt của họ khiến tôi không nuốt trôi được thìa cháo tiếp theo, tôi đành bỏ xuống và nhìn bọn họ với con mắt cũng "ngơ ngác" không kém.
- Cô ấy tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi! - Bỗng nhiên một chị giúp việc reo ầm lên kéo theo chị kia đang trong tình trạng ngơ ngác liền tỉnh ra và nhảy "điệu múa vui mừng". Chỉ có riêng một cô bạn giúp việc nãy giờ cứ đứng trong góc tối, vẻ mặt không được vui cho lắm. Mặc dù cô ta đứng trong góc tối nhưng tôi vẫn có thể thấy được bàn tay cô ta đang từ từ siếc chặt lại, cơ thể run lên từng hồi. Cô ta đang tức giận sao? Vì tôi tỉnh lại à? Thật khó để hiểu những con người nơi đây mà!
Cuối cùng thì ba con người ấy cũng đã đi khỏi căn phòng này, sự yên lặng lại được trả về vị trí cũ của nó và sự cô đơn cũng bắt đầu bủa vây lấy tôi. Tại sao lại cô đơn nhỉ? Tôi có thể ra khỏi căn pphòng này và tìm về với Trúc Ly mà. Nhưng sao trong lòng tôi lại không muốn đi, tôi muốn ở lại để chờ đợi... chờ đợi một điều gì đó rất mơ hồ trong lòng.
"Rầm!..." - Một âm thanh lớn vang lên khiến tôi giật mình, cánh cửa chính đã bị đáng sập khiến bụi bay mù mịch, trong cái không gian mờ ảo lẫn khói bụi và ánh sáng ấy, rất nhiều bóng người cùng lao vào trước sự bàng hoàng của tôi.
- Bắt cô ta lại mau!...
---------------o0o---------------
Trong căn phòng nhỏ bủa vây toàn một màu đen của màn đêm, một bòng hình nhỏ cất lên tiếng hát khe khẽ, tiếng hát như một niềm hy vọng trong đêm tối. Trúc Ly khẽ ngồi dựa vòng tường, ánh mắt mơ hồ nhìn khoảng không gian phía trước mặt. Sợ... cô sợ... Sợ màn đêm này, sợ nỗi cô đơn này và sợ nhiều thứ khác... Đây là hình phạt dành cho cô, 5 ngày không có ánh sáng đối với cô quả là một điều khủng khiếp, mới một ngày trôi qua mà cô như có cảm giác mình đã sống chung với bóng tối 10 ngày vậy.
Căn phòng kín mít không chút ánh sáng, thứ duy nhất để không khí có thể lọt vào là khe cửa nhỏ nằm trong góc tối. Trúc Ly khẽ thở dài như chê trách số phận của mình rồi chợt... Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô... rơi thật nhiều... thật nhiều... Nước mắt mặn chát thấm đậm nỗi đau, nước mắt lăn trên mi một cách vô thức, nước mắt trong veo như pha lê rơi xuống mặt đất ẩm ướt... Cô đau... đau lắm khi nghĩ đến người mẹ quá cố của mình.
Ngôi biệt thự hà khắc này là nơi mẹ cô đã làm việc cật lực suốt 15 năm trời, cô biết rằng mẹ cô đã chịu nhiều khổ cực trong ngôi biệt thự này, đã bị phạt bằng những hình phạt hà khắc nhưng tại sao trước khi nhhắm mắt ra đi, mẹ cô không hề hận mà trái lại còn rất hạnh phúc mà nói với cô rằng cô hãy đến nơi biệt thự này để làm việc thay bà, hãy chăm sóc mọi người ở đây thay cho bà... Tại sao? Tại sao mẹ cô lai hạnh phúc đến thế? Tại sao trước khi nhắm mắt bà vẫn luôn nghĩ về ngôi biệt thự này? Rốt cuộc thì nơi đây đã để lại ấn tượng âu sắc gì cho mẹ của cô?
"Rầm..." Cánh cửa được bật mở ra một cách thô bạo, lớp bụi dày trên cánh cửa cũng vì thế mà bay ra mù mịch, không gian nhỏ bé mới lúc nãy chỉ là một màn đêm đen bao phủ thì giờ đây lại tràn ngập thứ ánh sáng mờ ảo ma mị. Trúc Ly cố gắng nhìn xuyên qua lớp bụi đang bay ấy xem có chuyện gì xảy ra thì một bóng người nhào đến phía cô khiến cô ngã nhoài xuống sàn nhà đau điếng.
"Rầm..." Cũng như lúc mở, lúc đóng cũng thô bạo không kém, ánh sáng mập mờ ấy cũng bị dập tắt đi một cách đột ngột khiến Trúc Ly không kịp nhìn thấy kẻ bị đưa vào là ai, chỉ còn lại màn đêm bao phủ và một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Ôi... Đau quá! Làm gì cũng phải nhẹ nhàng thôi chứ, tôi là người bệnh mà... - Giọng nói ấy bỗng dưng hét lên đầy bực tức rồi lại im lặng hẳn khi nghe có điều gì bất thường từ cơ thể mình.
Một vòng tay ôm chặt lấy Gia Hân khiến những câu nói mà cô chuẩn bị cằn nhằn tiếp liền bay biến mất. Vòng tay xiết chặt như thể sợ mất đi cô, những giọt nước thấm ướt áo cô... Là nước mắt???
- Ai? Ai thế? - Gia Hân hốt hoảng hét lên rồi vùng vằng cố thoát ra khỏi vòng tay ấy rồi chợt... cô dừng lại khi nghe tiếng khóc nấc lên từ phía đối diện, tiếng nấc lên đến chạnh lòng.
- Gia Hân... cậu còn sống... còn sống... - Trúc Ly nghẹn ngào nói trong nước mắt. Cuối cùng thì cô cũng khóc được rồi, cuối cùng thì tất cả mọi lo lắng, buồn phiền và cảm giác tội lỗi trong cô cũng được tuôn ra cùng nước mắt. Cô giờ đây cảm thấy rất vui, nỗi sợ hãi canh cánh trong lòng suốt từ hôm qua đến giờ dường như tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc khi biết mình không phải cô đơn, niềm hạnh phúc khi biết mình không hề mất đi một người bạn...
Gia Hân như biết được người đang ôm mình là ai qua giọng nói quen thuộc ấy. Cô cũng hạnh phúc ôm lấy người bạn của mình mặc dù không thể hiểu nổi Trúc Ly làm gì ở đây...
Gió bên ngoài nhẹ thổi, ánh nắng dịu dàng sưởi ấm căn phòng từ bên ngoài như muốn làm hai con tim bên trong đó được ấm lên. Gió khẽ cười với nắng mai, tình bạn của hai con người trong kia thật đáng quý trọng, dù chỉ là một ngày quen biết ngắn ngủi nhưng lúc này con tim họ đã hòa vào làm một, cùng hạnh phúc trong niềm vui, cùng cười trong mọi tình huống và mong rằng họ sẽ cùng nhau trải qua những ngày thật sự khó khăn ở phía trước...
Tất cả rồi cũng sẽ ổn thôi, đúng không nắng mai?...
Trong căn phòng mập mờ ánh đèn, một bóng đen đang chuyển động thật nhẹ nhàng như thể sợ người khác phát hiện ra sự có mặt của mình trong căn phòng. Bóng đen luồn mình qua những góc ngách của căn phòng một cách nhẹ nhàng và thuần thục.
- Đã hạ sốt! - Thế Phi khẽ cười, cậu rút cây nhiệt kế ra khỏi người Gia Hân rồi chườm khăn lên trán cô, cậu nhẹ nhàng, dịu dàng giống như một người anh trai đang chăm sóc đứa em gái của mình vậy.
Cậu vốn dĩ có mặt ở đây vào lúc này bởi vì cậu không thể bỏ mặc Gia Hân trong tình trạng như thế này được, lương tâm cậu không cho phép, cậu không phải là một con người có lòng nhân đạo, không phải là một con người sẵn sàng cho không bất cứ ai, dù gì thì Gia Hân vẫn còn nợ cậu một điều kiện cho nên cậu phải giữ lại con nợ này. (ông này chỉ biết trục lợi về mình thôi. =_=!) Và... cũng là vì một phần trong lòng Thế Phi cảm thấy bất an, cậu lo sợ... lo sợ một điều gì đó mà chính cậu cũng không biết.
Cậu ngồi xuống ghế một cánh nhẹ nhàng, ngả người ra sau ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, cậu chợt nhớ tới mẹ. Người phụ nữ dịu dàng và mẫu mực nhất trên đời. Cậu yêu bà, yêu bằng tất cả con tim, tình yêu của một đứa con trai dành cho người mẹ mà mình rất mực yêu thương.
Hôm đó, cũng là một bầu trời đầy sao như thế này, cũng trên cái ghế này, cũng là ô cửa sổ này... hai mẹ con đã ngồi nói chuyện rất lâu, nói chuyện bằng chính con tim của cả hai... "Khi trên bầu trời này, ở bên góc trái đầy tăm tối này xuất hiện thêm một vì sao tỏa sáng thì đó chắc chắn sẽ là mẹ, con nhớ chứ? Mẹ sẽ mãi là vì sao sáng của con, soi sáng tâm hồn con, soi sáng góc tối tăm này trong lòng con" Câu nói của mẹ đã lâu nhưng tại sao cậu vẫn nhớ như in, cứ như rằng nó chỉ mới xảy ra.
- Lạnh... lạnh quá...! - Thế Phi giật mình xoay lưng lại nhìn về phía giường ngủ, Gia Hân đang khẽ run lên từng hồi và đang cố gắng rụt người vào tấm chăn. Thế Phi nhẹ nhàng đến bên giường, vụng về kéo tấm chăn lên cho Gia Hân. Cậu quả thực không biết chăm sóc cho người bệnh và cậu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm công việc này.
Cậu chỉ là một cỗ máy hoàn hảo do cha cậu lập trình từ khi được sinh ra, cậu không hề biết một thứ gì ngoài những vốn kiến thức rộng lớn có sẵn trong đầu cậu để giúp đỡ cha trong việc tài chính và nhiều việc khác.
Đúng! Cậu là một cỗ máy không hơn không kém nhưng cậu có trái tim, cậu cũng biết buồn, biết vui, biết nụ cười là gì, biết nước mắt là gì, biết thế nào là đau khổ, thế nào là hạnh phúc... Nhưng... Tại sao cha cậu, ông ta lại giết đi mọi cảm xúc của cậu, mọi cảm xúc mà đáng ra một trái tim đang lớn như cậu phải được hưởng lấy?
*****
Gió vẫn không ngừng thổi mà trái lại nó càng thổi ngày một mạnh hơn. Gió thổi làm tấm màng che nơi cửa sổ bị hất tung để lộ bóng hình ai đang ngồi trước ánh đèn mập mờ.
Căn phòng tối đen như mực, thứ ánh sáng duy nhất trong căn phòng lúc này chính là ánh nến yếu ớt có thể tắt đi bất cứ lúc nào. Trúc Ly bần thần ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài trời, nhiều sao quá! Những ngôi sao như những niềm hy vọng trong cô, hy vọng ông trời không đem sinh mạng của Gia Hân ra đùa giỡn và hy vọng... bầu trời rộng lớn kia sẽ không xuất hiện thêm một ngôi sao nào nữa bởi vì người ta từng nói: Khi một sinh linh nào đó chết đi thì sẽ hóa thân thành một ngôi sao và ngự trị trên đó mãi mãi.
Trúc Ly sợ, sợ bầu trời kia sẽ có thêm một ngôi sao và cô sợ... ngôi sao ấy sẽ là Gia Hân...!
"Két..." - Cánh cửa gỗ cũ kĩ từ từ hé mở. Tiếng guốc gỗ va vào sàn nhà tạo nên một âm thanh khô khốc. Trúc Ly không cần nhìn cũng biết là ai đang vào, cô cũng chẳng tỏ ra một thái độ kính cẩn nào nữa, khi đã vào nơi này rồi thì ai cũng như ai thôi, mọi quyền lực đều bị tước sạch cho nên cô cũng không cần phải kiêng nể ai nữa.
- Cô có biết tại sao cô lại vào đây rồi chứ? - Giọng nói đầy cương nghị phát ra từ phía sau. Bà quản gia ngồi lên chiếc ghế đằng sau lưng Trúc Ly, ánh mắt phát ra tia nhìn đáng sợ.
- Vâng, cháu biết. Phạm vào một trong ba quy tắc khắc nghiệt nhất của biệt thự. - Trúc Ly đáp một cách đầy dứt khoát. Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi bầu trời như sợ sẽ có một ngôi sao mới xuất hiện.
- Chúng tôi đặt ra ba quy tắc ấy không có ý gì ngoài việc đảm bảo sự an toàn cho giúp việc trong đây, cô hiểu chứ? - Bà quản gia khẽ nhíu mày sau câu nói của Trúc Ly nhưng rồi bà cũng lấy lại phong thái như trước rồi ung dung nói.
Gió vẫn thổi, lá cây rơi xào xạc, tiếng côn trùng kêu rả rít tạo nên âm thanh gây não lòng người. "Hừ... An toàn ư? Chẳng qua là chỉ che giấu những gì mà mấy người muốn che giấu thôi!" Trúc Ly khẽ cười sau suy nghĩ ấy. Dòng suy nghĩ như oán hờn ấy cứ theo gió mà bay xa mãi. Cô khẽ nuốt nước mắt vào tim, nghẹn ngào nói:
- Vâng... Cháu biết! Hình phạt cho cháu sẽ là gì đây?
- Hãy ở đây trong vòng 5 ngày và suy nghĩ lại hành động dại dột ấy của mình đi. - Sau câu nói ấy, tiếng đôi guốc gỗ lại một lần nữa va vào sàn nhà ẩm ướt vang lên. Tiếng "cộp cộp" khô khan ấy xa dần, xa dần rồi tắt lịm hẳn trong màn đêm tĩnh mịch.
Gió đêm nay lạnh thật, gió như thổi lùa vào tâm hồn những ai đang thổn thức trong đêm, thật lạnh... thật cô đơn... Cái lạnh thẩm thấu vào tận xương tủy, thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong trái tim bé nhỏ của bốn người... bốn trái tim chứa đựng một nỗi đau riêng mà chỉ có thể chôn sâu vào tận đáy con tim của mình...
---------------o0o---------------
Ánh nắng buổi sớm thật dễ chịu, gió khẽ thổi khiến lòng ai cũng phơi phới thoải mái, tràn đầy năng lượng. Ánh nắng tràn đi khắp nơi, tất cả những nơi có bóng tối ngự trị để xua tan đi sự ẩm ướt của sương đêm, đem lại một ngày mới khô thoáng, sạch sẽ.
Ánh nắng tràn qua khung cửa sổ, như một đứa trẻ tinh nghịch, nắng tràn vào căn phòng nhỏ khiến nó vốn đã ấm áp nay càng ấm áp hơn. Ánh nắng tràn xuống mọi vật trong căn phòng như dạo chơi, vui đùa với những gì chúng nhìn thấy và khám phá những gì còn đang ẩn sau bóng tối.
Chói! Ánh nắng thật tinh ranh, chúng thấy tôi rồi! Từng tia nắng nhẹ khẽ lan xuống mặt tôi thật ấm áp, tôi thích thú mỉm cười, một nụ cười đáp trả lại sự chào đón nồng nhiệt của thiên nhiên.
Tôi muốn nhìn bình minh quá! Khẽ chống tay ngồi dậy để bước đến chiếc cửa sổ cách mình vài bước chân, tôi nặng nhọc nhích thân hình mình lên nhưng... quái lạ, sao cánh tay của mình tê cứng như thế này, không còn chút sức lực để nâng lên nữa nhưng... tại sao lại thế chứ???
Tôi chậm rãi quay lại nhìn cái thứ gì đang đè lên gây tổn hại cho cánh tay ngọc ngà, bé bỏng của tôi thì... Phát hiện của tôilà một nhúm bùi nhùi màu nâu hạt dẻ đang khẽ chuyển động, tôi tò mò cúi sát về phía vật thể ấy để nhìn rõ hơn và... "Cốp..." - Á...á... - Hai âm thanh đồng loạt vang lên, một của tôi và một của vật thể ấy.
- Cái đồ chết tiệt... Mi là thứ gì hả??? Ôi...! Cái quai hàm của tôi... - Tôi nhắm mắt la oai oái rồi khẽ rên lên vì đau. "Thứ đó" cũng chẳng vừa gì, té phịch xuống ghế và nói khe khẽ:
- Thứ gì là thứ gì??? Cậu chủ của cô đây! Đau chết đi được...
"Cậu chủ? Chết rồi, kì này thì chết thật rồi!" Như quên hẳn cơn đau, tôi ngồi bật dậy vội vàng lao xuống chỗ hắn ngồi và cuống quýt lên.
- Anh không sao chứ? Có bị gì không? Có chấn thương ở đâu không? Bỏ tay ra tôi xem... - Tôi cố gắng gỡ tay hắn ra nhưng hắn cứ mãi ôm cái đầu không buông. Tức khí, tôi dùng hết sức lực còn lại của mình nắm chặt lấy tay hắn mà kéo ra.
- Tránh xa tôi ra! - Hắn hất mạnh tay tôi rồi đứng vụt dậy, ánh mắt nhìn tôi đầy tức giận. Ánh mắt ấy khiến tôi sợ sệt mà rúc vào một góc giường, lòng tràn đầy nỗi lo lắng, không biết hắn sẽ làm gì tôi đây, tôi thật tình chỉ vì lo cho hắn nên mới luống cuống như thế. Phải làm sao đây? Hắn giận thật rồi!!!
Cơn đau ê ẩm khắp người lúc trước nay đã quay lại hòa tan vào nỗi lo lắng trong tôi khiến tôi mệt mỏi ngồi dựa vào thành giường nhưng đôi mắt vẫn chưa bớt đi nỗi sợ hãi. Và... bỗng dưng tôi nắm gọn trong vòng tay của hắn...
- Chưa khỏe hẳn mà còn bước xuống làm gì? - Tôi giờ đây chẳng khác một con mèo ngoan ngoãn nằm gọn trong tay chủ nhân. "Gì chứ? Tôi đang nằm trên vòng tay của hắn à? Tôi... tôi..." Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì hắn đã nhẹ nhàng đặt tôi trở lại giường, đắp chăn cho tôi.
- Tôi... - Tôi khẽ gượng ngồi dậy.
- Nằm im, đây là mệnh lệnh! - Hắn đột nhiên quát lên làm tôi giật mình nằm phịch xuống giường một cách ngoan ngoãn. Tôi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng hắn khuất dần sau một cánh cửa. Tôi khẽ cười!
Tại sao tôi lại cười chứ? Điên thật!
Tôi vò đầu bức tóc mãi mà vẫn không hiểu được một vấn đề mà tôi cho rằng đó là mấu chốt khiến cho sự việc như lúc nãy xảy ra: Vì lí do gì mà tôi lại ở đây? Tôi còn nhớ là mình đang ở trên cánh đồng cỏ dưới cơn mưa tầm tã và không hề nhớ nổi sau đó mình đã làm gì, có về phòng hay không,...
- Còn nóng, để cho nguội đi rồi hẳn ăn! - Âm giọng trầm bổng và dứt khoát ấy vang lên khắp cả căn phòng. Hắn xuất hiện trên tay là một tô cháo còn nghi ngút khói. Đặt trên cái bàn cạnh giường, hắn dặn dò tôi một vài thứ rồi đứng dậy và quay bước đi một cách vô tình.
Gió khẽ thổi đem theo cái nắng ấm của buổi sớm phả vào mặt tôi khiến tôi cảm thấy thoải mái nhưng... tại sao trong lòng lại có một cảm giác trống trải và hụt hẫng? Một cảm giác như bị bỏ rơi, cảm giác ấy chẳng dễ chịu chút nào!
- Cảm ơn! - Tuy tôi không biết là tại sao mình lại ở đây nhưng tôi có thể biết điều mình nên làm lúc này chỉ có thể là nói lời cảm ơn, một lời cảm ơn chỉ đơn thuần là một sự cảm ơn vu vơ, chẳng cần biết nó có hàm ý, ý nghĩa gì nhưng miễn là nó làm cho tâm hồn của mỗi người cảm thấy thoải mái hơn là được.
Hắn thoáng dừng lại trước lời cảm ơn ấy của tôi nhưng rồi cũng bước đi tiếp một cách lạnh lùng. Trên gương mặt hắn thoáng một nét gì đó... dường như là một nụ cười... Người như hắn cũng biết cười sao?
Tôi khẽ nâng tô cháo lên, khói bốc lên nghi ngút kèm theo đó là một hương thơm ngào ngạt khiến bụng tôi sôi lên mãnh liệt. Chẳng cần giữ gìn ý tứ, tôi cứ thổi rồi húp sột soạt chẳng khác nào bị bỏ đói ba ngày. Tô cháo này ít ra còn ngon hơn tô cháo tôi làm, ít ra nó còn có màu xanh của hành lá, vàng vàng của thịt băm và còn có gia vị đậm đà, khác xa tô cháo suông mà tôi làm lúc thi.
"Cạch..." - Cửa bỗng nhiên mở ra, một luồng ánh sáng mơ hồ huyền ảo xuất hiện trong căn phòng tối. Tôi tự nhủ chắc là hắn ta nên cứ tự nhiên vô tư ngồi húp tô cháo. Tiếng bước chân ngày một gần và tôi cũng dần nhận ra... đó không phải đơn thuần là tiếng bước chân của một người mà là nhiều người.
Tôi khẽ đặt tô cháo lên bàn, mắt nhìn chăm chú về phía cửa ra vào đầy cảnh giác. Tay tôi khẽ quờ quạng như tìm một thứ gì đó có thể làm vũ khí cho mình...
- Không biết cô ấy sao rồi nhỉ?
- Chắc đã "đi" rồi, thật tội nghiệp!
Nhiều tiếng nói với các âm bậc khác nhau vang lên làm căn phòng trở nên ồn ào hơn so với sự yên lặng vốn có của nó. Bóng dáng của họ dần xuất hiện, tôi có thể biết được họ gồm có bao nhiêu người nhờ những cái bóng hắt xuống sàn rất rõ nét.
- Ôi! Thì ra là mấy chị giúp việc! - Tôi khẽ thở dài, thả lỏng người và đồng thời buông cái thìa lúc nãy tôi chọn làm vũ khí trên tay ra. Ba chị giúp việc bước vào, sáu mắt lần lượt nhìn tôi rồi nhìn nhau ngơ ngác cứ như rằng tôi là một sinh vật lạ vậy. Ánh mắt của họ khiến tôi không nuốt trôi được thìa cháo tiếp theo, tôi đành bỏ xuống và nhìn bọn họ với con mắt cũng "ngơ ngác" không kém.
- Cô ấy tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi! - Bỗng nhiên một chị giúp việc reo ầm lên kéo theo chị kia đang trong tình trạng ngơ ngác liền tỉnh ra và nhảy "điệu múa vui mừng". Chỉ có riêng một cô bạn giúp việc nãy giờ cứ đứng trong góc tối, vẻ mặt không được vui cho lắm. Mặc dù cô ta đứng trong góc tối nhưng tôi vẫn có thể thấy được bàn tay cô ta đang từ từ siếc chặt lại, cơ thể run lên từng hồi. Cô ta đang tức giận sao? Vì tôi tỉnh lại à? Thật khó để hiểu những con người nơi đây mà!
Cuối cùng thì ba con người ấy cũng đã đi khỏi căn phòng này, sự yên lặng lại được trả về vị trí cũ của nó và sự cô đơn cũng bắt đầu bủa vây lấy tôi. Tại sao lại cô đơn nhỉ? Tôi có thể ra khỏi căn pphòng này và tìm về với Trúc Ly mà. Nhưng sao trong lòng tôi lại không muốn đi, tôi muốn ở lại để chờ đợi... chờ đợi một điều gì đó rất mơ hồ trong lòng.
"Rầm!..." - Một âm thanh lớn vang lên khiến tôi giật mình, cánh cửa chính đã bị đáng sập khiến bụi bay mù mịch, trong cái không gian mờ ảo lẫn khói bụi và ánh sáng ấy, rất nhiều bóng người cùng lao vào trước sự bàng hoàng của tôi.
- Bắt cô ta lại mau!...
---------------o0o---------------
Trong căn phòng nhỏ bủa vây toàn một màu đen của màn đêm, một bòng hình nhỏ cất lên tiếng hát khe khẽ, tiếng hát như một niềm hy vọng trong đêm tối. Trúc Ly khẽ ngồi dựa vòng tường, ánh mắt mơ hồ nhìn khoảng không gian phía trước mặt. Sợ... cô sợ... Sợ màn đêm này, sợ nỗi cô đơn này và sợ nhiều thứ khác... Đây là hình phạt dành cho cô, 5 ngày không có ánh sáng đối với cô quả là một điều khủng khiếp, mới một ngày trôi qua mà cô như có cảm giác mình đã sống chung với bóng tối 10 ngày vậy.
Căn phòng kín mít không chút ánh sáng, thứ duy nhất để không khí có thể lọt vào là khe cửa nhỏ nằm trong góc tối. Trúc Ly khẽ thở dài như chê trách số phận của mình rồi chợt... Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô... rơi thật nhiều... thật nhiều... Nước mắt mặn chát thấm đậm nỗi đau, nước mắt lăn trên mi một cách vô thức, nước mắt trong veo như pha lê rơi xuống mặt đất ẩm ướt... Cô đau... đau lắm khi nghĩ đến người mẹ quá cố của mình.
Ngôi biệt thự hà khắc này là nơi mẹ cô đã làm việc cật lực suốt 15 năm trời, cô biết rằng mẹ cô đã chịu nhiều khổ cực trong ngôi biệt thự này, đã bị phạt bằng những hình phạt hà khắc nhưng tại sao trước khi nhhắm mắt ra đi, mẹ cô không hề hận mà trái lại còn rất hạnh phúc mà nói với cô rằng cô hãy đến nơi biệt thự này để làm việc thay bà, hãy chăm sóc mọi người ở đây thay cho bà... Tại sao? Tại sao mẹ cô lai hạnh phúc đến thế? Tại sao trước khi nhắm mắt bà vẫn luôn nghĩ về ngôi biệt thự này? Rốt cuộc thì nơi đây đã để lại ấn tượng âu sắc gì cho mẹ của cô?
"Rầm..." Cánh cửa được bật mở ra một cách thô bạo, lớp bụi dày trên cánh cửa cũng vì thế mà bay ra mù mịch, không gian nhỏ bé mới lúc nãy chỉ là một màn đêm đen bao phủ thì giờ đây lại tràn ngập thứ ánh sáng mờ ảo ma mị. Trúc Ly cố gắng nhìn xuyên qua lớp bụi đang bay ấy xem có chuyện gì xảy ra thì một bóng người nhào đến phía cô khiến cô ngã nhoài xuống sàn nhà đau điếng.
"Rầm..." Cũng như lúc mở, lúc đóng cũng thô bạo không kém, ánh sáng mập mờ ấy cũng bị dập tắt đi một cách đột ngột khiến Trúc Ly không kịp nhìn thấy kẻ bị đưa vào là ai, chỉ còn lại màn đêm bao phủ và một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Ôi... Đau quá! Làm gì cũng phải nhẹ nhàng thôi chứ, tôi là người bệnh mà... - Giọng nói ấy bỗng dưng hét lên đầy bực tức rồi lại im lặng hẳn khi nghe có điều gì bất thường từ cơ thể mình.
Một vòng tay ôm chặt lấy Gia Hân khiến những câu nói mà cô chuẩn bị cằn nhằn tiếp liền bay biến mất. Vòng tay xiết chặt như thể sợ mất đi cô, những giọt nước thấm ướt áo cô... Là nước mắt???
- Ai? Ai thế? - Gia Hân hốt hoảng hét lên rồi vùng vằng cố thoát ra khỏi vòng tay ấy rồi chợt... cô dừng lại khi nghe tiếng khóc nấc lên từ phía đối diện, tiếng nấc lên đến chạnh lòng.
- Gia Hân... cậu còn sống... còn sống... - Trúc Ly nghẹn ngào nói trong nước mắt. Cuối cùng thì cô cũng khóc được rồi, cuối cùng thì tất cả mọi lo lắng, buồn phiền và cảm giác tội lỗi trong cô cũng được tuôn ra cùng nước mắt. Cô giờ đây cảm thấy rất vui, nỗi sợ hãi canh cánh trong lòng suốt từ hôm qua đến giờ dường như tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc khi biết mình không phải cô đơn, niềm hạnh phúc khi biết mình không hề mất đi một người bạn...
Gia Hân như biết được người đang ôm mình là ai qua giọng nói quen thuộc ấy. Cô cũng hạnh phúc ôm lấy người bạn của mình mặc dù không thể hiểu nổi Trúc Ly làm gì ở đây...
Gió bên ngoài nhẹ thổi, ánh nắng dịu dàng sưởi ấm căn phòng từ bên ngoài như muốn làm hai con tim bên trong đó được ấm lên. Gió khẽ cười với nắng mai, tình bạn của hai con người trong kia thật đáng quý trọng, dù chỉ là một ngày quen biết ngắn ngủi nhưng lúc này con tim họ đã hòa vào làm một, cùng hạnh phúc trong niềm vui, cùng cười trong mọi tình huống và mong rằng họ sẽ cùng nhau trải qua những ngày thật sự khó khăn ở phía trước...
Tất cả rồi cũng sẽ ổn thôi, đúng không nắng mai?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.