Chương 15: Tớ sẽ bảo vệ cho cậu!
RiKa
07/04/2014
"Két..." Tiếng cánh cửa khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng của buổi trưa nắng gắt. Ánh sáng từ từ xuất hiện làm căn phòng như sáng
hơn. Một bóng người từ từ xuất hiện, cái bóng hắt xuống sàn rõ lên hình
ảnh một người con trai trong bộ trang phục gọn gàng, lịch lãm.
Đôi mắt màu cafe nhìn xung quanh rồi dừng lại ngay chiếc giường trống không như muốn vì đang phải chịu những cơn nắng gay gắy từ ánh nắng mặt trời. Đôi mắt màu đen sẫm ánh lên tia lo lắng nhưng rồi cũng mất đi để lại đôi mắt vô cảm như ngày thường.
Đôi chân Thế Phi bước thật đều trên hành lang rộng thênh thang, trên tay cậu là một hộp thuốc nhỏ, có lẽ là thuốc cho Gia Hân. Đôi chân bước đều bỗng dưng ngừng lại, cậu nhìn thấy một thứ gì đó, đúng! Chính xác là cậu nhìn thấy một bóng người từ trong căn phòng nhỏ ấy đi ra, trong lòng cậu trào lên một nỗi bất an, nỗi bất an ấy khiến đôi chân cậu ngày một nhanh dần, nhanh dần... Và... Người ấy đã biến mất một cách kì lạ sau góc rẽ hành lang sau khi cậu kịp đuổi theo...
Cậu lo lắng chạy vào trong căn phòng nhỏ ấy, bằng một động tác thô bạo, cậu đá tung cánh cửa ra và nơi đầu tiên cậu hướng ánh nhìn la chiếc giường trống không kia...
"Bốp..." Chiếc hộp đựng thuốc va mạnh vào tường khiến nắp bị bật tung, những viên thuốc rơi xuống nền đất khô khốc tạo nên một âm thanh "lộp độp" vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Từng viên thuốc vương vãi dưới đất bị đạp bẹp dí, chiếc hộp méo mó rơi nơi góc tường... tất cả những điều ấy đã nói lên cảm xúc của Thế Phi vào lúc này...
Cậu đang tức giận? Vì đã để Gia Hân tuột khỏi tay mình?
Từng đợt, từng đợt gió thổi qua mang theo cái hanh nóng của buổi trưa lan tỏa khắp cả căn biệt thự vắng lặng như tờ. Cái nắng như thiêu cháy mọi vật soi xuống mặt đất làm cây cỏ khô lại vì nóng. Thế Phi bước đi dọc hành lang, ánh mắt vô hồn nhìn ra xa, nhìn vào một điểm vô hình nào đó mà chính cậu cũng không biết. Cảm giác trong cậu là gì đây? Tại sao cậu lại có cảm giác đó? Một cảm giác uất ức và tức giận trào lên mãnh liệt trong cậu như thể cậu đã bị kẻ khác cướp mất món đồ chơi của mình vậy.
Món đồ chơi? Đúng! Đấy chỉ là cảm giác uất ức khi bị người khác cướp đi Gia Hân- một món đồ chơi thú vị. Cậu hoàn toàn không còn cảm giác nào khác nữa! Cậu phủ nhận tất cả cảm xúc của mình chỉ bởi vì cái tôi trong cậu quá lớn, cậu phủ nhận tất cả chỉ bởi vì cậu cho rằng những cảm xúc ấy chỉ là những thứ rẻ tiền đáng bỏ đi, cậu phủ nhận tất cả bởi vì cậu không muốn những thứ ấy phá vỡ vỏ bọc hoàn hảo của cậu. Cậu phủ nhận tất cả... tất cả mọi cảm xúc vui, buồn, hạnh phúc, đau khổ,... mà đáng nhẽ ra cậu nên cảm nhận lấy chỉ để đổi lại thứ gì? Còn thứ gì quan trọng hơn những cảm xúc, tình cảm của con người?
Trong căn phòng tối tăm này, tôi không thể cảm nhận được cái gì gọi là sự sống nữa, ngoài trời chắc đang nóng đổ lửa nhỉ? Tôi có thể biết bởi vì cả căn phòng mình ở đang nóng lên, một cái nóng khủng khiếp, cái nóng như hút hết mọi không khí ở đây khiến tôi cảm thấy khó thở.
Tôi ngồi bệt xuống góc tường, nhặt lấy bất cứ thứ gì có thể quạt được quạt khí thế. Còn Trúc Ly, đã nửa ngày rồi mà cô ấy không chịu mở miệng, cũng không chịu hoạt động, cứ ngồi co ro ngay góc tường một cách sợ sệt. Nhiều khi tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, giống như cả căn phòng chỉ có mình tôi vậy.
- Trúc Ly, đừng ngồi co ro ở góc tường ấy nữa, thức ăn đến rồi này. - Tôi gọi Trúc Ly khi thấy một giúp việc bê khay thức ăn đến. Lại là cô bé đó- người đã tức giận khi trông thấy tôi tỉnh lại. Cô ta dường như có ác cảm với tôi thì phải, nhưng tôi nào đã làm gì đâu chứ!
" Cạch..." Âm thanh của chiếc khay thức ăn vang lên khá to, thức ăn trong khay vì bị tác động bởi một lực khá mạnh nên chao đảo rồi đổ hết cả ra ngoài khay. Cô ta nhìn tôi một cách khinh bỉ rồi nói:
- Cô có ngày ở trong đây cũng đáng lắm, thế là cậu cả sẽ không bị cái đuôi như cô làm phiền nữa rồi. Thức ăn dành cho cô đấy, ăn đi! - Nói rồi cô ta lấy chân đá đá vào cái khay làm thức ăn đã đổ nay còn đổ hẳn ra sàn nhà.
- Cô... - Tôi đứng bật dậy, căm phẫn nhìn cô ta. - Cô... thật quá đáng! Cô tưởng...
- Im ngay! Mày không có quyền lên tiếng ở đây! - Cô ta cắt ngang lời tôi bằng một sự phẫn nộ, sự tức giận bộc lộ rõ trong từng câu nói. Tôi chỉ còn biết nín thin thít vì cô ta nói cũng có lí, tôi đang bị bắt giam mà, mà kẻ bị bắt giam thì không có quyền lên tiếng. Nhưng... Thôi kệ, một điều nhịn chín điều lành, tôi nhẫn nhịn đứng nhìn cô ta, để ý cô ta trong từng hành động.
Trong căn phòng bốn bề chỉ là một bức tường vàng nhạt bám đầy rêu, ánh sáng mờ ảo từ phía cánh cửa chưa đóng kín xuyên rọi vào một góc tường, nơi có một thân thể nhỏ bé đang ngồi co ro vẻ sợ sệt.
Nhờ có ánh sáng, tôi mới có thể thấy rõ Trúc Ly, sao mà trông cô ấy khác thế này. Một cô gái tuổi 17 với làn da hồng hào, đôi mắt trong veo không một ưu buồn, nụ cười hồn nhiên vui tươi luôn luôn ở trên môi... ngày trước đâu mất rồi. Trước mắt tôi giờ đây chỉ còn một thân hình mảnh khảnh, làn da xanh xao, đôi mắt thấm đậm nỗi buồn, nụ cười cũng đã không còn trên môi... Trúc Ly- cô gái vui tươi, luôn bày trò khiến người khác cười đây sao? Sao mà khác xa trong trí nhớ tôi thế này.
- Trúc... Ly... Cậu... - Tôi run run đứng nhìn Trúc Ly từ phía sau, tấm lưng gầy gò của cô ấy khẽ run lên. Nghe thấy tiếng tôi gọi, Trúc Ly quay người lại và nở nụ cười với tôi... một nụ cười ngượng ngạo. Đôi mắt Trúc Ly đỏ hoe nhìn tôi, trên bờ mi vẫn còn vương lại chút nước, là nước mắt?
- Có chuyện gì thế? - Trúc Ly khẽ nói, giọng nói run lên đầy yếu ớt rồi lại nở một nụ cười như để tôi yên tâm về cô ấy. "Trúc Ly... Đến giờ này mà cậu còn cười được sao? Trông cậu khác trước quá!" Tôi xót xa nhìn Trúc Ly rồi ngồi xuống sắp xếp lại chỗ thức ăn vừa bị đá đổ rồi bê về phía cô ấy.
Trên sàn nhà ẩm ướt, tôi cố gắng đi thật nhẹ, các đầu ngón chân bấu thật chặt xuống sàn nhà để không bị trượt té. Tôi cẩn thận bước từng bước một đến chỗ Trúc Ly... "Rầm... Loảng xoảng..." Tiếng thủy tinh va đập mạnh xuống sàn nhà tạo ra một âm thanh thật chói tai vang vọng khắp không gian vốn yên tĩnh nơi đây. Tôi bàng hoàng nhìn đống thức ăn vương vãi khắp sàn nhà rồi căm giận nhìn về phía cô ả giúp việc kia đang đứng dựa vào tường nở nụ cười đắc thắng.
Trong căn phòng tuy ánh sáng mập mờ nhưng vẫn đủ để tôi nhận ra hành động của cô ta. Tôi đã cố gắng né cái chân đang chìa ra của cô ta nhưng cô ta lại dùng tay đẩy mạnh tôi xuống đất, thật là trơ trẽn mà. Tôi lần này không thể kiềm chế được nữa rồi, hai chữ nhẫn nhịn trong tôi lúc trước giờ đây cũng đã bị cơn giận này lấn át mất, tôi không thể kiềm chế được nữa rồi... Không thể...
"Chát..." Một âm thanh chói tai vang lên khắp cả căn phòng rồi chìm hẳn vào trong không gian vắng lặng đó. Tôi lảo đảo ngã phịch xuống đất sau cái tát đầy lực của cô ta, các ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay gần như rỉ máu. Cô ta quả thật hành động nhanh hơn tôi tưởng, cái tát đó phải dành cho cô ta mới đúng, không chỉ một mà là nhiều cái tát nữa mới xứng với tâm địa độc ác của cô ta.
- Mày định làm gì tao? Đứng lên để tát tao à? Mày chẳng có quyền để làm điều đó đâu, à... Mày sẽ có quyền nếu như mày ra khỏi đây, lúc ấy thì cứ việc đi tìm tao mà trả thù. Trần Mai An, hãy nhớ kĩ tên tao nhé!... - Nói rồi cô ta nở nụ cười mãn nguyện rồi bước ra, vừa đến trước cửa thì cô ta quay lại nói vọng vào:
- Thức ăn chỉ được cấp một lần, chỗ thức ăn đấy cô cứ nhặt lên mà ăn, nếu không thì đợi sáng mai nhé! - Tôi tức giận nhìn cô ta bước ra khỏi cửa, ánh mắt vẫn không rời cô ta cho đến khi ánh sáng dần dần khuất sau cánh cửa được khép lại. Trần Mai An... Tôi nhất định sẽ không quên ngày hôm nay đâu!...
- Tớ xin cậu, hãy dừng lại đi, đừng chọc giận bọn người đó, tớ sợ... sợ phải mất cậu... Cậu là người thân duy nhất của tớ ở nơi biệt thự này... tớ sợ lắm... Xin cậu... - Trúc Ly bò đến chỗ tôi đang đứng, ôm lấy đôi tay đang xiết chặt đến rỉ máu của tôi mà cầu xin. Dường như cô ấy đang rất sợ, cô ấy sợ mất tôi sao? Thật nực cười, cô ấy nghĩ bọn người kia sẽ hại được tôi sao? Tôi không cho phép bọn họ đụng đến mình và người thân của mình đâu, nhất định là thế! "Cho nên cậu đừng sợ nhé, Trúc Ly... Vì tớ sẽ bảo vệ cho cậu..."
Tôi quỳ xuống, ôm Trúc Ly vào lòng. Ôm thật chặt như an ủi, như để cho cô ấy biết rằng, cô ấy không hề cô đơn, cô ấy sẽ được an toàn trong ngôi biệt thự này. Trúc Ly ôm chầm lấy tôi, những giọt nước mắt vẫn không ngừng trào ra thấm ướt áo tôi. Những giọt nước mắt như kết tinh của nỗi buồn, nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy và cả những cảm xúc trong lòng cô ấy nữa, tất cả... tất cả đều đồng loạt tuôn ra... Nỗi buồn bao trùm lấy không gian, nỗi cô đơn ôm chặt lấy con người đáng thương kia, nỗi sợ hãi vây kín xung quanh Trúc Ly... Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ôm thật chặt cô ấy để cô ấy biết rằng... bên cạnh cô ấy vẫn còn tôi...
Trời đã gần về chiều nhưng cái nắng gay gắt vẫn chưa dịu lại. Từng đợt gió vô tình thổi qua mang theo mùi hương cỏ dại thoang thoảng đi khắp nơi. Mùi hơi đất bốc lên từ bãi cỏ ẩm ướt nghe ngai ngái đến khó chịu. Tiếng chim hót líu lo trên cành trở lại sau một buổi trưa đầy nắng nóng... Tất cả hòa quyện lại tạo nên một âm thanh thiên nhiên thật vui tai và tràn đầy sức sống...
Thế Phi ngồi dựa người vào gốc cây to, khuôn mặt thanh tú hướng về phía bầu trời trong xanh mà thấm đượm nỗi buồn. Ánh nắng bao phủ lấy cậu như ánh hào quang sáng chói của một thiên sứ, ánh nắng lướt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cậu.
"Hoàng Thế Phi, mày đang nghĩ gì vậy? Điều gì đã khiến mày phải suy nghĩ nhiều như thế? Vì người con gái ấy sao? Không... Mày điên rồi, điên thật rồi..." Thế Phi khó chịu vò đầu, mái tóc màu nâu hạt dẻ cứ thế mà xù lên rồi bay lòa xòa trong gió. Khuôn mặt thanh tú của cậu thoáng nét buồn, cặp lông mày đen sậm khẽ nhíu lại như suy nghĩ một điều gì đó, từ trong đáy mắt hiện rõ sự lo lắng mà cậu luôn cố phủ nhận. Rốt cuộc thì cậu phủ nhận cảm xúc ấy để làm gì???
- Em chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây kiềm nén cảm xúc của mình sao, em trai của ta? - Thế Phong từ đâu đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Thế Phi, miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mỉa mai.
- ... - Thế Phi chẳng nói gì, nỗi lo lắng mới lúc nãy còn hiện lên đáy mắt giờ đã tan biến không một chút vấn vương. Sự im lặng bao trùm lên hai con người... không một cảm xúc, không một ánh mắt nhìn nhau, thứ mà hai người đều hướng đến là căn nhà gỗ nhỏ phía xa xa thoắt ẩn thoắt hiện vì những làn nắng chói chang cản trở tầm nhìn.
- Gia Hân...
- Đừng nói nữa... - Giọng nói của Thế Phi gắt lên đầy tức giận cắt ngang câu nói của Thế Phong. Khó khăn lắm cậu mới không nghĩ về Gia Hân, khó khăn lắm cậu mới nhấn chìm nỗi lo lắng vì cô xuống tận đáy lòng, khó khăn lắm cậu mới có thể bình thản ngồi nơi đây mà không hề bận tâm đến món đồ chơi ấy đã hỏng hay còn nguyên vẹn, khó khăn... thật khó khăn nhưng... Tại sao?...
- Ta biết... Đừng cố giấu cảm xúc mình nữa, sẽ không tốt đâu... Em đang lo cho cô ta? - ...Tại sao? Tại sao anh ta luôn cố gắng phá vỡ vỏ bọc của cậu để cậu lộ nguyên hình là một chàng trai mới lớn đang có những cảm xúc mãnh liệt trong trái tim? Tại sao anh ta luôn nói những thứ mà cậu không hề muốn nghe? Tại sao anh ta luôn làm cậu cảm thấy day dứt và làm trái lại lí trí của mình? Tại sao anh ta luôn khiến cậu sống theo trái tim mà trong khi đó trái tim cậu đã chết? Tại sao???
- Hãy cứu Gia Hân, cô ấy đang cần em giúp đỡ, chỉ có em mới có thể cứu được cô ấy. - Thế Phi khẽ nói, lời nói thiết tha như cầu xin. Anh đứng dậy, ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh, anh khẽ cười và nói nhẹ như lời nói ấy chỉ dành cho thiên nhiên:
- Hãy sống theo cảm xúc của mình...
Lời nói nhẹ tênh được gió cuốn đi, nhưng lại vương vấn vào trong đầu Thế Phi biết bao suy nghĩ phức tạp.
Đúng vậy!...
Sống theo cảm xúc của mình, sống theo trái tim của mình. Sống là để yêu, để ghét, để giận, để thương. Sống là để tận hưởng những gì mình đang có, sống là để cho đi mà không cần nhận lại... Tất cả những điều cơ bản ấy chính là thứ giúp cho cậu nhận thức được rằng mình đang sống hay chỉ đơn thuần là đang tồn tại cho qua ngày...
Nhưng...
Cậu không là một con người bình thường. Xưa nay cậu vẫn luôn sống theo lí trí của mình, theo tư tưởng mà người cha đáng kính truyền đạt lại, sống trong sự ép buộc của mọi người, sống trong sự cô lập của nơi biệt thự, sống trong một cuộc chiến tranh tàn khốc để tranh giành quyền lực và tiền bạc, sống trong nỗi cô đơn luôn bủa vây lấy cậu và sống trong sự sai lầm mà chính cậu đã tạo ra...
Chính cậu đã khiến trái tim mình không còn cảm xúc... Chính cậu đã khiến mình trở thành một kẻ vô cảm... Và chính cậu đã chôn vùi cuộc sống thực sự của mình để luôn phải làm một con robot chỉ luôn tồn tại...
Ai sẽ giải thoát cho cậu đây? Ai sẽ kéo cậu ra khỏi chỗ bùn lầy mà cậu đang lún sâu? Ai sẽ kéo cậu ra khỏi những tư tưởng sai lầm ấy? Ai sẽ cho cậu lại một cuộc sống đúng nghĩa?
"Sẽ không có ai cả!!! Sẽ không một ai thương cảm cho mày đâu, Hoàng Thế Phi!" - Thế Phi khẽ đứng dậy, cậu ngửa mặt lên trời, đôi mắt chăm chú nhìn con chim nhỏ lạc bầy trên bầu trời xanh. Con chim nhỏ ấy liệu có phải là cậu??? Cậu khẽ cười, một nụ cười khinh bỉ, khinh bỉ cho cuộc đời cậu đang sống và khinh bỉ cho những gì cậu đã và đang làm...
Cậu khẽ bước đi trên nền cỏ xanh, bước chân thật nhẹ và thật chậm, sự dứt khoát của ngày nào đã biến mất hoàn toàn trong từng bước đi... Bởi vì... Hôm nay cậu sẽ thử sống chậm lại một chút để cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh, sẽ thử làm theo con tim mình để biết con tim mình còn sống hay đã chết, sẽ thử cảm nhận những cảm xúc trong lòng để hiểu nó quan trọng đến mức nào... Cậu sẽ trút bỏ vỏ bọc bấy lâu nay của mình trong ngày hôm nay để tận hưởng những điều ấy...
"Lâm Gia Hân... Hãy chờ tôi..."
Gió thổi khiến lá cây xào xạc như vui mừng, gió nhẹ thổi như mang cái ý nghĩ ấy đi như thể muốn cho tất cả thế giới này biết suy nghĩ của một con người đang dần thay đổi. Những suy nghĩ xuất phát từ đáy con tim thật chân thật và chứa đựng biết bao yêu thương... Đó chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thế Phi và cậu biết đã đến lúc mình phải làm một điều gì đó rồi...
Đôi mắt màu cafe nhìn xung quanh rồi dừng lại ngay chiếc giường trống không như muốn vì đang phải chịu những cơn nắng gay gắy từ ánh nắng mặt trời. Đôi mắt màu đen sẫm ánh lên tia lo lắng nhưng rồi cũng mất đi để lại đôi mắt vô cảm như ngày thường.
Đôi chân Thế Phi bước thật đều trên hành lang rộng thênh thang, trên tay cậu là một hộp thuốc nhỏ, có lẽ là thuốc cho Gia Hân. Đôi chân bước đều bỗng dưng ngừng lại, cậu nhìn thấy một thứ gì đó, đúng! Chính xác là cậu nhìn thấy một bóng người từ trong căn phòng nhỏ ấy đi ra, trong lòng cậu trào lên một nỗi bất an, nỗi bất an ấy khiến đôi chân cậu ngày một nhanh dần, nhanh dần... Và... Người ấy đã biến mất một cách kì lạ sau góc rẽ hành lang sau khi cậu kịp đuổi theo...
Cậu lo lắng chạy vào trong căn phòng nhỏ ấy, bằng một động tác thô bạo, cậu đá tung cánh cửa ra và nơi đầu tiên cậu hướng ánh nhìn la chiếc giường trống không kia...
"Bốp..." Chiếc hộp đựng thuốc va mạnh vào tường khiến nắp bị bật tung, những viên thuốc rơi xuống nền đất khô khốc tạo nên một âm thanh "lộp độp" vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Từng viên thuốc vương vãi dưới đất bị đạp bẹp dí, chiếc hộp méo mó rơi nơi góc tường... tất cả những điều ấy đã nói lên cảm xúc của Thế Phi vào lúc này...
Cậu đang tức giận? Vì đã để Gia Hân tuột khỏi tay mình?
Từng đợt, từng đợt gió thổi qua mang theo cái hanh nóng của buổi trưa lan tỏa khắp cả căn biệt thự vắng lặng như tờ. Cái nắng như thiêu cháy mọi vật soi xuống mặt đất làm cây cỏ khô lại vì nóng. Thế Phi bước đi dọc hành lang, ánh mắt vô hồn nhìn ra xa, nhìn vào một điểm vô hình nào đó mà chính cậu cũng không biết. Cảm giác trong cậu là gì đây? Tại sao cậu lại có cảm giác đó? Một cảm giác uất ức và tức giận trào lên mãnh liệt trong cậu như thể cậu đã bị kẻ khác cướp mất món đồ chơi của mình vậy.
Món đồ chơi? Đúng! Đấy chỉ là cảm giác uất ức khi bị người khác cướp đi Gia Hân- một món đồ chơi thú vị. Cậu hoàn toàn không còn cảm giác nào khác nữa! Cậu phủ nhận tất cả cảm xúc của mình chỉ bởi vì cái tôi trong cậu quá lớn, cậu phủ nhận tất cả chỉ bởi vì cậu cho rằng những cảm xúc ấy chỉ là những thứ rẻ tiền đáng bỏ đi, cậu phủ nhận tất cả bởi vì cậu không muốn những thứ ấy phá vỡ vỏ bọc hoàn hảo của cậu. Cậu phủ nhận tất cả... tất cả mọi cảm xúc vui, buồn, hạnh phúc, đau khổ,... mà đáng nhẽ ra cậu nên cảm nhận lấy chỉ để đổi lại thứ gì? Còn thứ gì quan trọng hơn những cảm xúc, tình cảm của con người?
Trong căn phòng tối tăm này, tôi không thể cảm nhận được cái gì gọi là sự sống nữa, ngoài trời chắc đang nóng đổ lửa nhỉ? Tôi có thể biết bởi vì cả căn phòng mình ở đang nóng lên, một cái nóng khủng khiếp, cái nóng như hút hết mọi không khí ở đây khiến tôi cảm thấy khó thở.
Tôi ngồi bệt xuống góc tường, nhặt lấy bất cứ thứ gì có thể quạt được quạt khí thế. Còn Trúc Ly, đã nửa ngày rồi mà cô ấy không chịu mở miệng, cũng không chịu hoạt động, cứ ngồi co ro ngay góc tường một cách sợ sệt. Nhiều khi tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, giống như cả căn phòng chỉ có mình tôi vậy.
- Trúc Ly, đừng ngồi co ro ở góc tường ấy nữa, thức ăn đến rồi này. - Tôi gọi Trúc Ly khi thấy một giúp việc bê khay thức ăn đến. Lại là cô bé đó- người đã tức giận khi trông thấy tôi tỉnh lại. Cô ta dường như có ác cảm với tôi thì phải, nhưng tôi nào đã làm gì đâu chứ!
" Cạch..." Âm thanh của chiếc khay thức ăn vang lên khá to, thức ăn trong khay vì bị tác động bởi một lực khá mạnh nên chao đảo rồi đổ hết cả ra ngoài khay. Cô ta nhìn tôi một cách khinh bỉ rồi nói:
- Cô có ngày ở trong đây cũng đáng lắm, thế là cậu cả sẽ không bị cái đuôi như cô làm phiền nữa rồi. Thức ăn dành cho cô đấy, ăn đi! - Nói rồi cô ta lấy chân đá đá vào cái khay làm thức ăn đã đổ nay còn đổ hẳn ra sàn nhà.
- Cô... - Tôi đứng bật dậy, căm phẫn nhìn cô ta. - Cô... thật quá đáng! Cô tưởng...
- Im ngay! Mày không có quyền lên tiếng ở đây! - Cô ta cắt ngang lời tôi bằng một sự phẫn nộ, sự tức giận bộc lộ rõ trong từng câu nói. Tôi chỉ còn biết nín thin thít vì cô ta nói cũng có lí, tôi đang bị bắt giam mà, mà kẻ bị bắt giam thì không có quyền lên tiếng. Nhưng... Thôi kệ, một điều nhịn chín điều lành, tôi nhẫn nhịn đứng nhìn cô ta, để ý cô ta trong từng hành động.
Trong căn phòng bốn bề chỉ là một bức tường vàng nhạt bám đầy rêu, ánh sáng mờ ảo từ phía cánh cửa chưa đóng kín xuyên rọi vào một góc tường, nơi có một thân thể nhỏ bé đang ngồi co ro vẻ sợ sệt.
Nhờ có ánh sáng, tôi mới có thể thấy rõ Trúc Ly, sao mà trông cô ấy khác thế này. Một cô gái tuổi 17 với làn da hồng hào, đôi mắt trong veo không một ưu buồn, nụ cười hồn nhiên vui tươi luôn luôn ở trên môi... ngày trước đâu mất rồi. Trước mắt tôi giờ đây chỉ còn một thân hình mảnh khảnh, làn da xanh xao, đôi mắt thấm đậm nỗi buồn, nụ cười cũng đã không còn trên môi... Trúc Ly- cô gái vui tươi, luôn bày trò khiến người khác cười đây sao? Sao mà khác xa trong trí nhớ tôi thế này.
- Trúc... Ly... Cậu... - Tôi run run đứng nhìn Trúc Ly từ phía sau, tấm lưng gầy gò của cô ấy khẽ run lên. Nghe thấy tiếng tôi gọi, Trúc Ly quay người lại và nở nụ cười với tôi... một nụ cười ngượng ngạo. Đôi mắt Trúc Ly đỏ hoe nhìn tôi, trên bờ mi vẫn còn vương lại chút nước, là nước mắt?
- Có chuyện gì thế? - Trúc Ly khẽ nói, giọng nói run lên đầy yếu ớt rồi lại nở một nụ cười như để tôi yên tâm về cô ấy. "Trúc Ly... Đến giờ này mà cậu còn cười được sao? Trông cậu khác trước quá!" Tôi xót xa nhìn Trúc Ly rồi ngồi xuống sắp xếp lại chỗ thức ăn vừa bị đá đổ rồi bê về phía cô ấy.
Trên sàn nhà ẩm ướt, tôi cố gắng đi thật nhẹ, các đầu ngón chân bấu thật chặt xuống sàn nhà để không bị trượt té. Tôi cẩn thận bước từng bước một đến chỗ Trúc Ly... "Rầm... Loảng xoảng..." Tiếng thủy tinh va đập mạnh xuống sàn nhà tạo ra một âm thanh thật chói tai vang vọng khắp không gian vốn yên tĩnh nơi đây. Tôi bàng hoàng nhìn đống thức ăn vương vãi khắp sàn nhà rồi căm giận nhìn về phía cô ả giúp việc kia đang đứng dựa vào tường nở nụ cười đắc thắng.
Trong căn phòng tuy ánh sáng mập mờ nhưng vẫn đủ để tôi nhận ra hành động của cô ta. Tôi đã cố gắng né cái chân đang chìa ra của cô ta nhưng cô ta lại dùng tay đẩy mạnh tôi xuống đất, thật là trơ trẽn mà. Tôi lần này không thể kiềm chế được nữa rồi, hai chữ nhẫn nhịn trong tôi lúc trước giờ đây cũng đã bị cơn giận này lấn át mất, tôi không thể kiềm chế được nữa rồi... Không thể...
"Chát..." Một âm thanh chói tai vang lên khắp cả căn phòng rồi chìm hẳn vào trong không gian vắng lặng đó. Tôi lảo đảo ngã phịch xuống đất sau cái tát đầy lực của cô ta, các ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay gần như rỉ máu. Cô ta quả thật hành động nhanh hơn tôi tưởng, cái tát đó phải dành cho cô ta mới đúng, không chỉ một mà là nhiều cái tát nữa mới xứng với tâm địa độc ác của cô ta.
- Mày định làm gì tao? Đứng lên để tát tao à? Mày chẳng có quyền để làm điều đó đâu, à... Mày sẽ có quyền nếu như mày ra khỏi đây, lúc ấy thì cứ việc đi tìm tao mà trả thù. Trần Mai An, hãy nhớ kĩ tên tao nhé!... - Nói rồi cô ta nở nụ cười mãn nguyện rồi bước ra, vừa đến trước cửa thì cô ta quay lại nói vọng vào:
- Thức ăn chỉ được cấp một lần, chỗ thức ăn đấy cô cứ nhặt lên mà ăn, nếu không thì đợi sáng mai nhé! - Tôi tức giận nhìn cô ta bước ra khỏi cửa, ánh mắt vẫn không rời cô ta cho đến khi ánh sáng dần dần khuất sau cánh cửa được khép lại. Trần Mai An... Tôi nhất định sẽ không quên ngày hôm nay đâu!...
- Tớ xin cậu, hãy dừng lại đi, đừng chọc giận bọn người đó, tớ sợ... sợ phải mất cậu... Cậu là người thân duy nhất của tớ ở nơi biệt thự này... tớ sợ lắm... Xin cậu... - Trúc Ly bò đến chỗ tôi đang đứng, ôm lấy đôi tay đang xiết chặt đến rỉ máu của tôi mà cầu xin. Dường như cô ấy đang rất sợ, cô ấy sợ mất tôi sao? Thật nực cười, cô ấy nghĩ bọn người kia sẽ hại được tôi sao? Tôi không cho phép bọn họ đụng đến mình và người thân của mình đâu, nhất định là thế! "Cho nên cậu đừng sợ nhé, Trúc Ly... Vì tớ sẽ bảo vệ cho cậu..."
Tôi quỳ xuống, ôm Trúc Ly vào lòng. Ôm thật chặt như an ủi, như để cho cô ấy biết rằng, cô ấy không hề cô đơn, cô ấy sẽ được an toàn trong ngôi biệt thự này. Trúc Ly ôm chầm lấy tôi, những giọt nước mắt vẫn không ngừng trào ra thấm ướt áo tôi. Những giọt nước mắt như kết tinh của nỗi buồn, nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy và cả những cảm xúc trong lòng cô ấy nữa, tất cả... tất cả đều đồng loạt tuôn ra... Nỗi buồn bao trùm lấy không gian, nỗi cô đơn ôm chặt lấy con người đáng thương kia, nỗi sợ hãi vây kín xung quanh Trúc Ly... Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ôm thật chặt cô ấy để cô ấy biết rằng... bên cạnh cô ấy vẫn còn tôi...
Trời đã gần về chiều nhưng cái nắng gay gắt vẫn chưa dịu lại. Từng đợt gió vô tình thổi qua mang theo mùi hương cỏ dại thoang thoảng đi khắp nơi. Mùi hơi đất bốc lên từ bãi cỏ ẩm ướt nghe ngai ngái đến khó chịu. Tiếng chim hót líu lo trên cành trở lại sau một buổi trưa đầy nắng nóng... Tất cả hòa quyện lại tạo nên một âm thanh thiên nhiên thật vui tai và tràn đầy sức sống...
Thế Phi ngồi dựa người vào gốc cây to, khuôn mặt thanh tú hướng về phía bầu trời trong xanh mà thấm đượm nỗi buồn. Ánh nắng bao phủ lấy cậu như ánh hào quang sáng chói của một thiên sứ, ánh nắng lướt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cậu.
"Hoàng Thế Phi, mày đang nghĩ gì vậy? Điều gì đã khiến mày phải suy nghĩ nhiều như thế? Vì người con gái ấy sao? Không... Mày điên rồi, điên thật rồi..." Thế Phi khó chịu vò đầu, mái tóc màu nâu hạt dẻ cứ thế mà xù lên rồi bay lòa xòa trong gió. Khuôn mặt thanh tú của cậu thoáng nét buồn, cặp lông mày đen sậm khẽ nhíu lại như suy nghĩ một điều gì đó, từ trong đáy mắt hiện rõ sự lo lắng mà cậu luôn cố phủ nhận. Rốt cuộc thì cậu phủ nhận cảm xúc ấy để làm gì???
- Em chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây kiềm nén cảm xúc của mình sao, em trai của ta? - Thế Phong từ đâu đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Thế Phi, miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mỉa mai.
- ... - Thế Phi chẳng nói gì, nỗi lo lắng mới lúc nãy còn hiện lên đáy mắt giờ đã tan biến không một chút vấn vương. Sự im lặng bao trùm lên hai con người... không một cảm xúc, không một ánh mắt nhìn nhau, thứ mà hai người đều hướng đến là căn nhà gỗ nhỏ phía xa xa thoắt ẩn thoắt hiện vì những làn nắng chói chang cản trở tầm nhìn.
- Gia Hân...
- Đừng nói nữa... - Giọng nói của Thế Phi gắt lên đầy tức giận cắt ngang câu nói của Thế Phong. Khó khăn lắm cậu mới không nghĩ về Gia Hân, khó khăn lắm cậu mới nhấn chìm nỗi lo lắng vì cô xuống tận đáy lòng, khó khăn lắm cậu mới có thể bình thản ngồi nơi đây mà không hề bận tâm đến món đồ chơi ấy đã hỏng hay còn nguyên vẹn, khó khăn... thật khó khăn nhưng... Tại sao?...
- Ta biết... Đừng cố giấu cảm xúc mình nữa, sẽ không tốt đâu... Em đang lo cho cô ta? - ...Tại sao? Tại sao anh ta luôn cố gắng phá vỡ vỏ bọc của cậu để cậu lộ nguyên hình là một chàng trai mới lớn đang có những cảm xúc mãnh liệt trong trái tim? Tại sao anh ta luôn nói những thứ mà cậu không hề muốn nghe? Tại sao anh ta luôn làm cậu cảm thấy day dứt và làm trái lại lí trí của mình? Tại sao anh ta luôn khiến cậu sống theo trái tim mà trong khi đó trái tim cậu đã chết? Tại sao???
- Hãy cứu Gia Hân, cô ấy đang cần em giúp đỡ, chỉ có em mới có thể cứu được cô ấy. - Thế Phi khẽ nói, lời nói thiết tha như cầu xin. Anh đứng dậy, ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh, anh khẽ cười và nói nhẹ như lời nói ấy chỉ dành cho thiên nhiên:
- Hãy sống theo cảm xúc của mình...
Lời nói nhẹ tênh được gió cuốn đi, nhưng lại vương vấn vào trong đầu Thế Phi biết bao suy nghĩ phức tạp.
Đúng vậy!...
Sống theo cảm xúc của mình, sống theo trái tim của mình. Sống là để yêu, để ghét, để giận, để thương. Sống là để tận hưởng những gì mình đang có, sống là để cho đi mà không cần nhận lại... Tất cả những điều cơ bản ấy chính là thứ giúp cho cậu nhận thức được rằng mình đang sống hay chỉ đơn thuần là đang tồn tại cho qua ngày...
Nhưng...
Cậu không là một con người bình thường. Xưa nay cậu vẫn luôn sống theo lí trí của mình, theo tư tưởng mà người cha đáng kính truyền đạt lại, sống trong sự ép buộc của mọi người, sống trong sự cô lập của nơi biệt thự, sống trong một cuộc chiến tranh tàn khốc để tranh giành quyền lực và tiền bạc, sống trong nỗi cô đơn luôn bủa vây lấy cậu và sống trong sự sai lầm mà chính cậu đã tạo ra...
Chính cậu đã khiến trái tim mình không còn cảm xúc... Chính cậu đã khiến mình trở thành một kẻ vô cảm... Và chính cậu đã chôn vùi cuộc sống thực sự của mình để luôn phải làm một con robot chỉ luôn tồn tại...
Ai sẽ giải thoát cho cậu đây? Ai sẽ kéo cậu ra khỏi chỗ bùn lầy mà cậu đang lún sâu? Ai sẽ kéo cậu ra khỏi những tư tưởng sai lầm ấy? Ai sẽ cho cậu lại một cuộc sống đúng nghĩa?
"Sẽ không có ai cả!!! Sẽ không một ai thương cảm cho mày đâu, Hoàng Thế Phi!" - Thế Phi khẽ đứng dậy, cậu ngửa mặt lên trời, đôi mắt chăm chú nhìn con chim nhỏ lạc bầy trên bầu trời xanh. Con chim nhỏ ấy liệu có phải là cậu??? Cậu khẽ cười, một nụ cười khinh bỉ, khinh bỉ cho cuộc đời cậu đang sống và khinh bỉ cho những gì cậu đã và đang làm...
Cậu khẽ bước đi trên nền cỏ xanh, bước chân thật nhẹ và thật chậm, sự dứt khoát của ngày nào đã biến mất hoàn toàn trong từng bước đi... Bởi vì... Hôm nay cậu sẽ thử sống chậm lại một chút để cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh, sẽ thử làm theo con tim mình để biết con tim mình còn sống hay đã chết, sẽ thử cảm nhận những cảm xúc trong lòng để hiểu nó quan trọng đến mức nào... Cậu sẽ trút bỏ vỏ bọc bấy lâu nay của mình trong ngày hôm nay để tận hưởng những điều ấy...
"Lâm Gia Hân... Hãy chờ tôi..."
Gió thổi khiến lá cây xào xạc như vui mừng, gió nhẹ thổi như mang cái ý nghĩ ấy đi như thể muốn cho tất cả thế giới này biết suy nghĩ của một con người đang dần thay đổi. Những suy nghĩ xuất phát từ đáy con tim thật chân thật và chứa đựng biết bao yêu thương... Đó chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thế Phi và cậu biết đã đến lúc mình phải làm một điều gì đó rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.