Chương 9: Học lễ nghi
Phoanh
02/04/2024
Vương Thiên Tử dẫn Tô An Hạ đến căn phòng phía Nam của lâu đài, bên trong đây là chỗ ở của các nô bộc và có cả phòng chuyên dạy lễ nghi, trong đó có một nô bộc dạy lễ nghi khá lâu ở đây rồi, tuổi đời cũng phải tầm 4 mấy tuổi chứ không phải đùa.
Vương Thiên Tử cũng đã học bà lễ này nên rất yên tâm khi để cho bà ấy dạy cho Tô An Hạ. Lúc đi vào, dung mạo Tô An Hạ đã làm cho bao nhiêu người trầm trồ, ai ai cũng phải ngoái nhìn Tô An Hạ, cảm thán màu tóc và màu mắc cực kì đặc biệt, lần đầu tiên bọn họ gặp một người mà lại đẹp như vậy.
Mà cái họ để ý thứ hai đó chính là sự xuất hiện của Vương Thiên Tử, chủ nhân của họ đang ôm eo người này - bọn họ đoán ngay luôn người này chính là người mà La Uyển nhắc tới và cũng chính là người yêu của Vương Thiên Tử.
Đám nô bộc chỉ dám nghĩ thầm thôi chứ mà nói với nhau, để Vương Thiên Tử nghe thấy là xác định luôn.
Tô An Hạ cũng phát giác ra chứ, nhưng Tô An Hạ đâu có sợ, vẻ ngoài tỏ vẻ rụt rè nhưng bên trong đang vô cùng đắc ý, có mấy ai được như mình đâu, vừa đi vừa dò thám cấu trúc của nơi này nên phả giả vờ e thẹn, ngại ngùng, mắt đảo liên tục để có thể nhìn một cách bao quát hơn.
Hai người đi thẳng một phát vào phòng dạy lễ nghi luôn, vào bên trong thì có một nô bộc nữ nhìn chững tuổi đang dạy những nô bộc mới lễ nghi, khi thấy Vương Thiên Tử dẫn thêm một người phụ nữ đến khiến bà bất ngờ.
Người phụ nữ đi bên cạnh chủ nhân rất đẹp với cả đôi mắt và mái tóc đều là màu bạch kim, mà lại được chủ nhân ôm eo, nhìn với ánh mắt trì mến, bà đoán đó là người yêu của chủ nhân.
- *Nhìn có vẻ khá hiền đó nhỉ, hơi nhút nhát một chút.”
- “Nô tỳ tham kiến tứ hoàng tử, hôm nay ngài đến đây có chuyện gì vậy ạ?”
- “À, ta muốn ngươi dạy cho em ấy lễ nghi ấy mà, không cần nhiều đâu, ta chỉ cần mấy lễ nghi cơ bản mà thôi”
- “Em ấy tên Tô An Hạ, ngươi có thể gọi là Felix Asher. Em ấy có chút nhút nhát do bị chấn thương nên tâm lý em ấy hơi yếu một chút. Ngươi đừng có nghiêm khắc quá, em ấy lại nhớ tớ những điều không hay”
- “Vâng, nô tỳ biết rồi ạ. Nô tỳ tên là Malis, người có thể gọi nô tỳ là Mama Lis cho dễ gọi ạ”
- “Ta là Tô An Hạ, rất vui được gặp bà. Mong bà chiếu cố”
- “Vâng ạ, đó là nhiệm vụ của nô tỳ nên người không phải lo”
- “Em luyện tập cách chào hỏi rồi học thêm mấy cái lễ nghi khác là được. Ta không ép em học quá nhiều đâu”
- “Dạ vâng, em biết rồi ạ”
- “Ờm...Tiểu thư, mời người ra đây với nô tỳ ạ”
Vương Thiên Tử đi ra bên góc ngồi quan sát, mấy nô bộc mới đến thấy dung mạo của Vương Thiên Tử ngay lập tức bị hớp hồn bởi vì quá đẹp đi. Làn da màu đồng nam tính, ngũ quan sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt màu đen sâu thẳm kia.
Bọn họ đang cố gắng tạo sự chú ý của Vương Thiên Tử lên mình nhưng có vẻ không có tác dụng rồi bởi vì ánh mắt của Vương Thiên Tử đang hướng về phía Tô An Hạ mà thôi, chỉ duy nhất hướng về phía đó.
Đám nô bộc mới cũng nhìn về hướng phía Tô An Hạ, vừa nãy không để ý, bây giờ cũng để ý là người yêu của Vương Thiên Tử đẹp thật, đúng là mắt nhìn của tứ hoàng tử có khác, người yêu cũng phải đẹp đến mức đặc biệt, nhìn là mê ngay.
Tô An Hạ đang được dạy lễ nghi, đầu tiên là cách chào hỏi như thế nào rồi hành lễ ra sao rồi đến cách aen nói như thế nào.
Chỉ cần hướng dẫn sơ qua là có thể làm được ngay rồi, tuy chưa chuẩn chỉnh cho lắm nhưng làm cũng gọi là được rồi.
Lần đầu làm thử thế là quá được rồi gì nữa, Vương Thiên Tử thấy vậy cũng an tâm hơn rất nhiều, ngồi được một lúc thì Vương Thiên Tử có việc phải đi nên đã nhờ Mama Lis dạy cho Tô An Hạ tầm nửa canh giờ nữa rồi cho nghỉ và cũng rời đi.
- “Ta có việc nên phải rời đi trước. Luyện tập xong thì em về phòng, đồ ăn ta cho người mang vào để sẵn rồi, nếu em đói thì cứ ăn nhé”
- “Dạ vâng ạ. Chàng đi cẩn thận”
- “Ừm, cẩn thận không bị thương đấy nhé”
- “Vâng ạ”
Hai người tình tứ trước mặt bao nhiêu nô bộc khiến cho tất cả đều kinh ngạc, quả nhiên tứ hoàng tử dịu dàng, ôn nhu trong lời đồn là đúng, mà đối xử với người yêu còn ôn nhu gấp nhiều lần cơ.
Bọn họ ghen tị với cái người phụ nữ kia, ước gì bọn họ cũng là người phụ nữ ấy để được Vương Thiên Tử khen ngợi, ôm ấp và nói những lời đường mật y như vậy.
Tô An Hạ tiếp tục với công việc của mình, Mama Lis nhìn mặt nghiêm túc như vậy thôi chứ lúc chỉ bảo thì rất ân cần, nhẹ nhàng, hạn chế tối đa việc động chạm vào người Tô An Hạ vì chủ nhân bảo rằng Tô An Hạ đang bị chấn thương rất nặng nên hạn chế động chạm quá mức nên bà cũng theo đó mà nhẹ nhàng chỉnh sửa.
Được cái người này học rất nhanh, chỉ nhìn tầm 1-2 lần là đã có thể làm theo được rồi. Chưa kể lại rất ngoan và lễ phép, bảo gì làm nấy nên Mama Lis rất thích.
Lúc tập Mama Lis có thấy một vài vết thương ở tay Tô An Hạ, thấy nó khá dài và đương như nó trở thành sẹo, Mama Lis nghĩ rằng ngừoi này chắc phải chịu tổn thương từ bé rồi nên mới như vậy.
- “Như thế này đúng chưa ạ?”
- “Đúng rồi. Thôi, tập thế là đủ rồi. Chúng ta nghỉ tý nhé”
- “Dạ vâng ạ”
- “Bé con, ra đây với ta”
- “Dạ, có chuyện gì vậy ạ?”
Tô An Hạ đi ra chỗ Mama Lis rồi ngồi bên cạnh, không biết Mama Lis gọi mình đến làm gì nữa.
- “Dạ, Mama gọi con có chuyện gì vậy ạ?”
- “Lại đây với ta”
- “Dạ vâng ạ”
- “Tô An Hạ à, vừa nãy ta có lỡ nhìn qua thì thấy con có một vết sẹo khá lớn ở tay. Ta biết là ta không được hỏi đời tư của chủ nhân nhưng mà khi ta thấy vết sẹo lớn thì ta lại thấy tò mò. Tại sao con lại có vết sẹo này vậy? Con có thể không kể cũng được”
- “Dạ con không sao đâu ạ. Thì hồi nhỏ con gia cảnh cũng khá khó khăn nên là phải đi làm việc cho người ta. Xong có hôm con không để ý, con đã bị mấy tên ở chợ đêm bắt đi và đem vào đấy”
- “Ôi trời...Sao có thể...Bọn chúng sao tàn ác quá vậy”
- “Dạ vâng, xong rồi con định trốn đi nhưng bị bọn chúng phát hiện. Vết sẹo này là do bọn chúng gây ra. Bọn chúng không cho con ăn uống gì suốt nhiều ngày trời vì con cố gắng trốn thoát rồi ngày nào cũng lôi ra đánh, đánh kiệt sức ngất đi thì ép cho phải tỉnh lại rồi lại đánh tiếp”
- “Trời đất ơi, nhìn con như thế này ta không nghĩ con phải chịu nhiều cực khổ vậy...Sao mấy tên ở chợ đêm sao có thể độc ác đến vậy chứ”
- “Dạ vâng, nhưng may mắn là có tứ hoàng tử đến và giúp con. Chàng ấy cho con ở một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, rồi hai bọn con cứ như thế tiếp xúc với nhau cũng khá nhiều xong dần dần trở nên thân mật hơn. Rồi chàng ấy tỏ tình với con và hai chúng con trở thành người yêu”
- “Chắc con phải khổ cực nhiều lắm”
- “Không sao đâu ạ. Con vẫn chịu đựng được, lúc đầu con cũng bị ám ánh tâm lý nhưng từ khi có chàng ấy bước vào cuộc đời con thì mấy chuyện này con không để tâm nữa. Nói chung cũng đỡ hơn nhiều rồi ạ”
Mama Lis khi nghe Tô An Hạ kể như vậy thì nước mắt rưng rưng, không ngờ Tô An Hạ lại trải qua những chuyện kinh khủng như vậy.
Thảo nào lúc tiếp xúc với người lạ lại e dè đến như thế, hoá ra là bị chấn thương tâm lý.
Mama Lis nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ trước mặt vào lòng, cảm thấy thương xót cho con ngừoi này, mà ôm cũng gầy thật, không có tý thịt nào luôn.
Mama Lis hỏi mẫu thân của Tô An Hạ đâu thì Tô An Hạ nói mình mồ côi, không có cha mẹ, một mình nuôi hai đứa em ở nhà, Mama Lis nghe thế càng thấy thương hơn rất nhiều.
Bà không nghĩ rằng số phận của Tô An Hạ lại khổ cực đến thế, may mà có tứ hoàng tử giải cứu cho, cuộc đời Tô An Hạ mới tốt lên một chút.
Tô An Hạ thầm đắc ý bởi vì đã kéo thêm một đồng minh đồng cảm về hoàn cảnh của mình nữa rồi, sau này có thể nhờ vả được đôi chút a~
- “Bảo bảo à, nếu lần sau con cần gì thì cứ đến đây với ta, hoặc thắc mắc cái gì thì đến chơi với ta nhé.”
- “Dạ vâng ạ~ Cảm ơn Mama~”
- “Thôi, chắc hôm nay đến đây thôi. Mai ta sẽ dạy con tiếp. Không lại tổn thương đến sức khoẻ”
- “Dạ vâng ạ~ Mama cần con giúp gì không?Con giúp Mama cho”
- “Không cần đâu. Con về đi, ta dạy nốt đã”
- “Dạ vâng ạ. Mama có việc gì thì cứ gọi con nhé, con đến giúp Mama cho”
- “Được! Khi nào Mama cần sẽ gọi con”
- “Dạ vâng ạ, con đi trước nhé. Cảm ơn Mama về buổi học hôm nay”
Tô An Hạ được nghỉ sớm lập tức rời khỏi đó, vui vẻ vì kéo theo được đồng minh về phía mình, chỉ cần Tô An Hạ dùng khổ nhục kế thì chỉ cần ai đó yếu lòng là sẽ lọt bẫy ngay.
Đang đi thì Tô An Hạ gặp La Uyển đang mang bọi ấm chén đi làm gì đó. La Uyển khi thấy Tô An Hạ thì lập tức cau mày, dù khó chịu nhưng vẫn phải hành lễ chứ La Uyển không muốn chịu phạt nữa, Tô An Hạ thấy thế lập tức bắt đầu run rẩy, sợ hãi lùi bước.
La Uyển ngước lên nhìn thấy Tô An Hạ đang sợ mình thì lấy lại tự tin, từ từ tiến đến chỗ Tô An Hạ rồi nói nhỏ cảnh cáo
- “Khôn hồn thì mau tránh xa ngài ấy ra không thì đừng trách nô tỳ ra tay độc ác. Cô chỉ là người ngài ấy có hứng thú tạm thời mà thôi, chứ khi ngài ấy hết hứng thú gì cô sẽ giống ta mà thôi. Lúc đó chúng ta sẽ ngang hàng”
- “Và ta sẽ dễ dàng xử lý cô hơn. Khôn thì nhớ lời này của ta, cấm được kể với ngài ấy, nghe chưa?!”
- “Biết rồi...Biết rồi”
- “Tốt~ Giờ thì đi đi. Lần sau ta đến thì nhớ nói tốt ta với ngài ấy”
- “Ta biết rồi. Ta biết rồi”
La Uyển thấy Tô An Hạ run rẩy, nghe lời mình răm rắp lập tức đắc ý, có vẻ như sau chuyện kia cái người phụ nữ này sợ mình rồi, lần sau cứ có mặt mình rồi bảo tâng bốc mình lên là được.
Tô An Hạ nhanh chóng rời đi, lúc đối mặt với La Uyển thì run rẩy, sợ hãi nhưng khi rời đi thì lại cười một cách gian xảo.
Nghĩ gì Tô An Hạ lại sợ cái loại người này chứ, chuyện này phải từ từ hẵng nói, phải chuyện bé xé ra to mới vui, lúc đấy người được hời đó chính là Tô An Hạ.
Nhân lúc chưa đến giờ về phòng, Tô An Hạ phải đi tìm hiểu nơi đây mới được, thời gian còn nhiều nên không phải lo.
Tô An Hạ nghe nói thanh kiếm ngọc lục bảo ấy được giấu trong lâu đài của tứ hoàng tử, ít nhiều cũng phải tìm ra chứ.
Tô An Hạ nhanh chóng đi thăm dò xung quanh, lật mặt trở thành một con người khác, không còn vẻ yếu đuối nữa mà thay thế thành một con người khác với ánh mắt sắc lẹm, di chuyển nhanh chóng để đi tìm mục tiêu.
- *Không biết tứ hoàng tử giấu ở đâu đây ta?*
Vương Thiên Tử cũng đã học bà lễ này nên rất yên tâm khi để cho bà ấy dạy cho Tô An Hạ. Lúc đi vào, dung mạo Tô An Hạ đã làm cho bao nhiêu người trầm trồ, ai ai cũng phải ngoái nhìn Tô An Hạ, cảm thán màu tóc và màu mắc cực kì đặc biệt, lần đầu tiên bọn họ gặp một người mà lại đẹp như vậy.
Mà cái họ để ý thứ hai đó chính là sự xuất hiện của Vương Thiên Tử, chủ nhân của họ đang ôm eo người này - bọn họ đoán ngay luôn người này chính là người mà La Uyển nhắc tới và cũng chính là người yêu của Vương Thiên Tử.
Đám nô bộc chỉ dám nghĩ thầm thôi chứ mà nói với nhau, để Vương Thiên Tử nghe thấy là xác định luôn.
Tô An Hạ cũng phát giác ra chứ, nhưng Tô An Hạ đâu có sợ, vẻ ngoài tỏ vẻ rụt rè nhưng bên trong đang vô cùng đắc ý, có mấy ai được như mình đâu, vừa đi vừa dò thám cấu trúc của nơi này nên phả giả vờ e thẹn, ngại ngùng, mắt đảo liên tục để có thể nhìn một cách bao quát hơn.
Hai người đi thẳng một phát vào phòng dạy lễ nghi luôn, vào bên trong thì có một nô bộc nữ nhìn chững tuổi đang dạy những nô bộc mới lễ nghi, khi thấy Vương Thiên Tử dẫn thêm một người phụ nữ đến khiến bà bất ngờ.
Người phụ nữ đi bên cạnh chủ nhân rất đẹp với cả đôi mắt và mái tóc đều là màu bạch kim, mà lại được chủ nhân ôm eo, nhìn với ánh mắt trì mến, bà đoán đó là người yêu của chủ nhân.
- *Nhìn có vẻ khá hiền đó nhỉ, hơi nhút nhát một chút.”
- “Nô tỳ tham kiến tứ hoàng tử, hôm nay ngài đến đây có chuyện gì vậy ạ?”
- “À, ta muốn ngươi dạy cho em ấy lễ nghi ấy mà, không cần nhiều đâu, ta chỉ cần mấy lễ nghi cơ bản mà thôi”
- “Em ấy tên Tô An Hạ, ngươi có thể gọi là Felix Asher. Em ấy có chút nhút nhát do bị chấn thương nên tâm lý em ấy hơi yếu một chút. Ngươi đừng có nghiêm khắc quá, em ấy lại nhớ tớ những điều không hay”
- “Vâng, nô tỳ biết rồi ạ. Nô tỳ tên là Malis, người có thể gọi nô tỳ là Mama Lis cho dễ gọi ạ”
- “Ta là Tô An Hạ, rất vui được gặp bà. Mong bà chiếu cố”
- “Vâng ạ, đó là nhiệm vụ của nô tỳ nên người không phải lo”
- “Em luyện tập cách chào hỏi rồi học thêm mấy cái lễ nghi khác là được. Ta không ép em học quá nhiều đâu”
- “Dạ vâng, em biết rồi ạ”
- “Ờm...Tiểu thư, mời người ra đây với nô tỳ ạ”
Vương Thiên Tử đi ra bên góc ngồi quan sát, mấy nô bộc mới đến thấy dung mạo của Vương Thiên Tử ngay lập tức bị hớp hồn bởi vì quá đẹp đi. Làn da màu đồng nam tính, ngũ quan sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt màu đen sâu thẳm kia.
Bọn họ đang cố gắng tạo sự chú ý của Vương Thiên Tử lên mình nhưng có vẻ không có tác dụng rồi bởi vì ánh mắt của Vương Thiên Tử đang hướng về phía Tô An Hạ mà thôi, chỉ duy nhất hướng về phía đó.
Đám nô bộc mới cũng nhìn về hướng phía Tô An Hạ, vừa nãy không để ý, bây giờ cũng để ý là người yêu của Vương Thiên Tử đẹp thật, đúng là mắt nhìn của tứ hoàng tử có khác, người yêu cũng phải đẹp đến mức đặc biệt, nhìn là mê ngay.
Tô An Hạ đang được dạy lễ nghi, đầu tiên là cách chào hỏi như thế nào rồi hành lễ ra sao rồi đến cách aen nói như thế nào.
Chỉ cần hướng dẫn sơ qua là có thể làm được ngay rồi, tuy chưa chuẩn chỉnh cho lắm nhưng làm cũng gọi là được rồi.
Lần đầu làm thử thế là quá được rồi gì nữa, Vương Thiên Tử thấy vậy cũng an tâm hơn rất nhiều, ngồi được một lúc thì Vương Thiên Tử có việc phải đi nên đã nhờ Mama Lis dạy cho Tô An Hạ tầm nửa canh giờ nữa rồi cho nghỉ và cũng rời đi.
- “Ta có việc nên phải rời đi trước. Luyện tập xong thì em về phòng, đồ ăn ta cho người mang vào để sẵn rồi, nếu em đói thì cứ ăn nhé”
- “Dạ vâng ạ. Chàng đi cẩn thận”
- “Ừm, cẩn thận không bị thương đấy nhé”
- “Vâng ạ”
Hai người tình tứ trước mặt bao nhiêu nô bộc khiến cho tất cả đều kinh ngạc, quả nhiên tứ hoàng tử dịu dàng, ôn nhu trong lời đồn là đúng, mà đối xử với người yêu còn ôn nhu gấp nhiều lần cơ.
Bọn họ ghen tị với cái người phụ nữ kia, ước gì bọn họ cũng là người phụ nữ ấy để được Vương Thiên Tử khen ngợi, ôm ấp và nói những lời đường mật y như vậy.
Tô An Hạ tiếp tục với công việc của mình, Mama Lis nhìn mặt nghiêm túc như vậy thôi chứ lúc chỉ bảo thì rất ân cần, nhẹ nhàng, hạn chế tối đa việc động chạm vào người Tô An Hạ vì chủ nhân bảo rằng Tô An Hạ đang bị chấn thương rất nặng nên hạn chế động chạm quá mức nên bà cũng theo đó mà nhẹ nhàng chỉnh sửa.
Được cái người này học rất nhanh, chỉ nhìn tầm 1-2 lần là đã có thể làm theo được rồi. Chưa kể lại rất ngoan và lễ phép, bảo gì làm nấy nên Mama Lis rất thích.
Lúc tập Mama Lis có thấy một vài vết thương ở tay Tô An Hạ, thấy nó khá dài và đương như nó trở thành sẹo, Mama Lis nghĩ rằng ngừoi này chắc phải chịu tổn thương từ bé rồi nên mới như vậy.
- “Như thế này đúng chưa ạ?”
- “Đúng rồi. Thôi, tập thế là đủ rồi. Chúng ta nghỉ tý nhé”
- “Dạ vâng ạ”
- “Bé con, ra đây với ta”
- “Dạ, có chuyện gì vậy ạ?”
Tô An Hạ đi ra chỗ Mama Lis rồi ngồi bên cạnh, không biết Mama Lis gọi mình đến làm gì nữa.
- “Dạ, Mama gọi con có chuyện gì vậy ạ?”
- “Lại đây với ta”
- “Dạ vâng ạ”
- “Tô An Hạ à, vừa nãy ta có lỡ nhìn qua thì thấy con có một vết sẹo khá lớn ở tay. Ta biết là ta không được hỏi đời tư của chủ nhân nhưng mà khi ta thấy vết sẹo lớn thì ta lại thấy tò mò. Tại sao con lại có vết sẹo này vậy? Con có thể không kể cũng được”
- “Dạ con không sao đâu ạ. Thì hồi nhỏ con gia cảnh cũng khá khó khăn nên là phải đi làm việc cho người ta. Xong có hôm con không để ý, con đã bị mấy tên ở chợ đêm bắt đi và đem vào đấy”
- “Ôi trời...Sao có thể...Bọn chúng sao tàn ác quá vậy”
- “Dạ vâng, xong rồi con định trốn đi nhưng bị bọn chúng phát hiện. Vết sẹo này là do bọn chúng gây ra. Bọn chúng không cho con ăn uống gì suốt nhiều ngày trời vì con cố gắng trốn thoát rồi ngày nào cũng lôi ra đánh, đánh kiệt sức ngất đi thì ép cho phải tỉnh lại rồi lại đánh tiếp”
- “Trời đất ơi, nhìn con như thế này ta không nghĩ con phải chịu nhiều cực khổ vậy...Sao mấy tên ở chợ đêm sao có thể độc ác đến vậy chứ”
- “Dạ vâng, nhưng may mắn là có tứ hoàng tử đến và giúp con. Chàng ấy cho con ở một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, rồi hai bọn con cứ như thế tiếp xúc với nhau cũng khá nhiều xong dần dần trở nên thân mật hơn. Rồi chàng ấy tỏ tình với con và hai chúng con trở thành người yêu”
- “Chắc con phải khổ cực nhiều lắm”
- “Không sao đâu ạ. Con vẫn chịu đựng được, lúc đầu con cũng bị ám ánh tâm lý nhưng từ khi có chàng ấy bước vào cuộc đời con thì mấy chuyện này con không để tâm nữa. Nói chung cũng đỡ hơn nhiều rồi ạ”
Mama Lis khi nghe Tô An Hạ kể như vậy thì nước mắt rưng rưng, không ngờ Tô An Hạ lại trải qua những chuyện kinh khủng như vậy.
Thảo nào lúc tiếp xúc với người lạ lại e dè đến như thế, hoá ra là bị chấn thương tâm lý.
Mama Lis nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ trước mặt vào lòng, cảm thấy thương xót cho con ngừoi này, mà ôm cũng gầy thật, không có tý thịt nào luôn.
Mama Lis hỏi mẫu thân của Tô An Hạ đâu thì Tô An Hạ nói mình mồ côi, không có cha mẹ, một mình nuôi hai đứa em ở nhà, Mama Lis nghe thế càng thấy thương hơn rất nhiều.
Bà không nghĩ rằng số phận của Tô An Hạ lại khổ cực đến thế, may mà có tứ hoàng tử giải cứu cho, cuộc đời Tô An Hạ mới tốt lên một chút.
Tô An Hạ thầm đắc ý bởi vì đã kéo thêm một đồng minh đồng cảm về hoàn cảnh của mình nữa rồi, sau này có thể nhờ vả được đôi chút a~
- “Bảo bảo à, nếu lần sau con cần gì thì cứ đến đây với ta, hoặc thắc mắc cái gì thì đến chơi với ta nhé.”
- “Dạ vâng ạ~ Cảm ơn Mama~”
- “Thôi, chắc hôm nay đến đây thôi. Mai ta sẽ dạy con tiếp. Không lại tổn thương đến sức khoẻ”
- “Dạ vâng ạ~ Mama cần con giúp gì không?Con giúp Mama cho”
- “Không cần đâu. Con về đi, ta dạy nốt đã”
- “Dạ vâng ạ. Mama có việc gì thì cứ gọi con nhé, con đến giúp Mama cho”
- “Được! Khi nào Mama cần sẽ gọi con”
- “Dạ vâng ạ, con đi trước nhé. Cảm ơn Mama về buổi học hôm nay”
Tô An Hạ được nghỉ sớm lập tức rời khỏi đó, vui vẻ vì kéo theo được đồng minh về phía mình, chỉ cần Tô An Hạ dùng khổ nhục kế thì chỉ cần ai đó yếu lòng là sẽ lọt bẫy ngay.
Đang đi thì Tô An Hạ gặp La Uyển đang mang bọi ấm chén đi làm gì đó. La Uyển khi thấy Tô An Hạ thì lập tức cau mày, dù khó chịu nhưng vẫn phải hành lễ chứ La Uyển không muốn chịu phạt nữa, Tô An Hạ thấy thế lập tức bắt đầu run rẩy, sợ hãi lùi bước.
La Uyển ngước lên nhìn thấy Tô An Hạ đang sợ mình thì lấy lại tự tin, từ từ tiến đến chỗ Tô An Hạ rồi nói nhỏ cảnh cáo
- “Khôn hồn thì mau tránh xa ngài ấy ra không thì đừng trách nô tỳ ra tay độc ác. Cô chỉ là người ngài ấy có hứng thú tạm thời mà thôi, chứ khi ngài ấy hết hứng thú gì cô sẽ giống ta mà thôi. Lúc đó chúng ta sẽ ngang hàng”
- “Và ta sẽ dễ dàng xử lý cô hơn. Khôn thì nhớ lời này của ta, cấm được kể với ngài ấy, nghe chưa?!”
- “Biết rồi...Biết rồi”
- “Tốt~ Giờ thì đi đi. Lần sau ta đến thì nhớ nói tốt ta với ngài ấy”
- “Ta biết rồi. Ta biết rồi”
La Uyển thấy Tô An Hạ run rẩy, nghe lời mình răm rắp lập tức đắc ý, có vẻ như sau chuyện kia cái người phụ nữ này sợ mình rồi, lần sau cứ có mặt mình rồi bảo tâng bốc mình lên là được.
Tô An Hạ nhanh chóng rời đi, lúc đối mặt với La Uyển thì run rẩy, sợ hãi nhưng khi rời đi thì lại cười một cách gian xảo.
Nghĩ gì Tô An Hạ lại sợ cái loại người này chứ, chuyện này phải từ từ hẵng nói, phải chuyện bé xé ra to mới vui, lúc đấy người được hời đó chính là Tô An Hạ.
Nhân lúc chưa đến giờ về phòng, Tô An Hạ phải đi tìm hiểu nơi đây mới được, thời gian còn nhiều nên không phải lo.
Tô An Hạ nghe nói thanh kiếm ngọc lục bảo ấy được giấu trong lâu đài của tứ hoàng tử, ít nhiều cũng phải tìm ra chứ.
Tô An Hạ nhanh chóng đi thăm dò xung quanh, lật mặt trở thành một con người khác, không còn vẻ yếu đuối nữa mà thay thế thành một con người khác với ánh mắt sắc lẹm, di chuyển nhanh chóng để đi tìm mục tiêu.
- *Không biết tứ hoàng tử giấu ở đâu đây ta?*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.