Chương 10: Lạc đường
Phoanh
02/04/2024
Tô An Hạ đã đi tìm khắp nơi rồi mà không thấy đâu cả, cung điện ở phía Đông không thấy, phía Nam cũng không thấy, phía Bắc cũng không thấy mà cả phía Tây càng không thấy.
Rốt cuộc là thanh kiếm ngọc lục bảo ở đâu vậy?
Tô An Hạ dụng cả gần hai canh giờ để đi kiếm nhưng không thấy, hai chân đã đau nhức cả rồi, thôi thì đi về vậy, nhìn qua nhìn lại thấy khung cảnh lạ hoắc, Tô An Hạ cũng không nhớ mình đang ở đâu nữa rồi.
Chính xác là Tô An Hạ đã bị lạc, lạc trong một cung điện rộng lớn, không biết đâu là đường ra. Chân vì đi nhiều nên khá đau nhức, y phục khá rườm rà, mà Tô An Hạ từ sáng đến giờ ăn được mỗi một bữa, giờ chắc quá trưa rồi, bụng bắt đầu cồn cào lên vì đói.
Tô An Hạ xoa xoa cái bụng đói của mình rồi nhìn qua nhìn lại, bây giờ phải biết đi hướng nào đây?
Hướng nào mới là hướng đúng cơ chứ?
Nhỡ đi lạc nữa thì sao?
Thôi thì đang đứng ở trước một cái nhà gì đó nhỏ nhỏ, vào trong đấy nghỉ tạm vậy.
Tô An Hạ đi vào trong căn nhà nhỏ nhỏ ấy, cũng không biết đây là đây nhưng nhìn có khá nhiều đồ đạc, Tô An Hạ nghĩ chắc hẳn là nhà kho rồi.
Tô An Hạ thấy một cái giường cũ nhỏ, thầm nghĩ chắc mọi người không dùng nữa nên mới để đây, chắc khi nào xin Vương Thiên Tử cho cái này gửi về cho mấy đứa nhóc ở nhà mới được.
Từ từ tiến đến rồi leo lên giường nằm, tuy có hơi mùi bụi tý nhưng ít ra vẫn có giường nằm là được rồi, đỡ hơn lúc trước, Tô An Hạ và hai đứa em của mình toàn nằm đất rồi đắp tạm một cái áo khoác lớn của người khác vứt đi làm chăn, cứ thế ba huynh đệ ngủ cho qua đêm mà thôi.
- *Không biết bây giờ hai đệ ấy ra sao nhỉ? Có sống tốt không ta? Có bị cái tên vua dơ bẩn kia làm gì không?*
- *Chắc khi nào phải thăm dò xem đã. Chứ mình không tin cái tên hoàng đế kia*
...Một canh giờ sau...
- “Chủ nhân!! Chủ nhân!!”
- “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
- “Nô tỳ không thấy Tô tiểu thư đâu cả, tìm cả phủ rồi cũng không thấy luôn. Nô tỳ đợi hơn một canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy tiểu thư về”
- “Cái gì?!! Mau mở rộng địa bàn đi tìm, tất cả huy động lực lượng tìm kĩ cho ta!!”
- “Dạ vâng ạ!”
Vương Thiên Tử vẫn đang làm việc thì có một nô bộc chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng, khi biết rằng Tô An Hạ đã mất tích thì trong lòng lập tức lo lắng, đứng bật dậy, huy động tất cả lực lượng để tìm Tô An Hạ.
Vừa nãy nghe Mama Lis cho tan sớm chắc Tô An Hạ tự mò đường đi về, chắc hẳn là đã lạc ở đâu rồi. Vương Thiên Tử cũng lo lắng chạy đi tìm cùng luôn, xung quanh Vương Thiên Tử luôn có thế lực thù địch, lỡ Tô An Hạ có xảy ra chuyện gì thì kế hoạch vỡ lẽ hết.
Tất cả mọi người đều lo lắng đi tìm Tô An Hạ còn Tô An Hạ vẫn đang nằm no say trong nhà kho lớn của cung điện mà không biết mọi người đang lo lắng cho mình.
...*——————*...
- “Đây rồi! Cuối cùng cũng tìm thấy”
Vương Thiên Tử cuối cùng cũng tìm thấy Tô An Hạ và đương nhiên Tô An Hạ vẫn đang ngủ say ở trong góc phòng, cả người co lại thành một cục bông.
Vương Thiên Tử không nói gì, chỉ thở dài bất lực rồi tiến lại gần, bế Tô An Hạ lên. Cái con người này làm cả cung điện náo loạn hết cả lên mà ai dè lại ở trong nhà kho ngủ ngon lành đến như vậy.
Tý nữa dậy phải phạt mới được.
Tô An Hạ vẫn đang say giấc nên không biết gì cả, cảm nhận được hơi ấm nên đã rúc rúc vào người mà không biết hành động này khiến tim Vương Thiên Tử đập nhanh hơn bình thường.
Bộ dạng đáng yêu này Vương Thiên Tử chưa gặp qua bao giờ, hầu hết Vương Thiên Tử chỉ gặp toàn những tiểu thư, quý tộc giả tạo, õng a õng ẹo khiến Vương Thiên Tử thấy mà ớn nhưng ngoài mặt vẫn cố cười xã giao mà thôi chứ trong lòng thấy mà ớn hết cả người.
Tô An Hạ vẫn không biết cái gì cho đến khi được Vương Thiên Tử bế về phòng ngủ rất lâu rồi, đến khi cái bụng đói reo lên thì mới tỉnh dậy.
- “Ơ? Đây là đâu đây?”
- “Đây là phòng ngủ của chúng ta. Em đi lạc xong để mọi người lo lắng, đi tìm em suốt cả mấy canh giờ đấy”
- “Tìm được thì hoá ra em đang ngủ trong nhà kho. Ta nghĩ lần sau ta sẽ cho người đi kèm để dẫn đường cho em”
- “Không được!! Em có thể tự đi được!”
- “Thế vậy tại sao lại ngủ ở trong nhà kho?”
- “Em...Em được tan sớm nên đi dạo một chút. Ai ngờ đi lạc luôn, xong em mệt quá nên vào trong đấy, ai ngờ có cái giường, định chợp mắt một tý rồi dậy nhưng ai ngờ ngủ tới tận chiều...”
- “Thì đấy! Ta sẽ cho người đi kèm em. Em cũng biết ta có nhiều thế lực thù địch, ta biết bọn họ sẽ nhắm tới em để trả thù ta hoặc cưỡng chế ta. Vì vậy vì sự an toàn của em, ta sẽ cho người đi kèm”
- “Không được! Em không thích”
- “Nào nào, em đã bị lạc một lần rồi. Ta cũng chỉ lo cho an nguy của em thôi, em nên nhớ em cần phải làm những gì. Ta cũng chỉ muốn bảo vệ em mà thôi, ta sẽ không cho người đó theo sát em quá đâu”
- “Nếu em cần không gian riêng tư thì có thể đuổi ra là được. Ta không ép em quá đâu mà”
- “Ưm...Thế thì được”
- “Vậy thì mau nhé. Hôm nay cũng muộn rồi. Chúng ta đi ăn nh
- “Vâng ạ”
Tô An Hạ cũng không giằng co với người này nữa nên đã đành chấp nhận với lời đề nghị này. Thôi thì cứ thuận theo chiều gió thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến mình lắm, việc bây giờ là phải ăn đã.
...*——————*...
Sau chuyện Tô An Hạ đi lạc đến đỏ hết cả chân, Vương Thiên Tử đã quyết định cho người đi kèm chứ cứ như thế này thì Tô An Hạ gặp nguy hiểm mất thôi.
Dù Tô An Hạ nhất quyết không đồng ý thì Vương Thiên Tử vẫn làm, cũng chỉ vì sự an toàn của Tô An Hạ, Vương Thiên Tử nói nếu Tô An Hạ không hợp tác thì sẽ không có cuộc giải cứu đệ đệ của Tô An Hạ và Tô An Hạ phải làm ở đây cả đời, chết cũng chết ở đây, khong được đi đâu hết.
Tô An Hạ nghe thây vậy lập tức nghe lời, vì nếu Tô An Hạ phản kháng, chỉ với một mình Tô An Hạ thì không thể giải cứu các đệ đệ ở nhà và những người thân cận.
Vương Thiên Tử gọi ba nô bộc vào cho Tô An Hạ chọn, Tô An Hạ khá bất ngờ khi có sự xuất hiện của La Uyển ở đây.
Hỏi thì mới biết La Uyển muốn chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách muốn làm người hầu thân cận cho Tô An Hạ, Vương Thiên Tử cũng cho La Uyển một cơ hội sửa sai.
Tô An Hạ nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt mình, đang suy nghĩ lựa chọn thì La Uyển nhìn thẳng vào Tô An Hạ rồi trừng mắt, ra hiệu Tô An Hạ chọn mình.
Tô An Hạ đương nhiên là hiểu ý đồ của La Uyển chứ và Tô An Hạ cũng có kế hoạch riêng cho mình
- “Leonard, em nghĩ em chọn người kia”
- “Người kia? La Uyển ư? Em chắc chứ?”
- “Dạ em chắc ạ. Em cho cô ấy một cơ hội sửa sai. Với cả em nghĩ cô ấy không cố tình đâu, chỉ là lúc đó cô ấy chưa biết em mà thôi”
- “Hmm, vậy được rồi. May cho ngươi là em ấy cho ngươi sửa sai đấy. Mau đi lại nhận chủ nhân của mình đi”
- “Dạ, nô tỳ là La Uyển. Nô tỳ cảm ơn lòng tốt của Tô tiểu thư đã tha lỗi cho nô tỳ, nô tỳ sẽ phục vụ Tô tiểu thư chu đáo, phục vụ hết mình để Tô tiểu thư cảm thấy tốt hơn”
- “Được rồi! Mau đứng lên đi”
- “Vâng ạ”
La Uyển thầm đắc ý, tưởng người phụ nữ mà chủ nhân đưa về như thế nào, ai ngờ lại vừa hiền lại còn nhút nhát như thế mà lần này lại được làm nô bộc thân cận, La Uyển không phải lo làm sao để loại bỏ cái gai trong mắt nữa rồi.
Cái con người trước mặt bảo gì làm nấy, chỉ dọa cho mấy câu mà đã run rẩy cả người rồi thì việc xử lý dễ như ăn bánh vậy.
Tô An Hạ nhìn người trước mắt mình, tuy ngoài mặt cứ mỉm cười thân thiện như vậy chứ bên trong đang thầm đắc ý không kém, cô ta tưởng Tô An Hạ dễ xơi ư?
Không có chuyện đó đâu, lần này cứ để La Uyển làm gì thì làm, Tô An Hạ sẽ không phản kháng bất cứ cái gì cả, cứ ngồi im chịu trận.
Rồi đến một ngày nào đó vô cùng đẹp trời, Vương Thiên Tử mà phát hiện ra thì sao đây ta~
Tô An Hạ nghĩ về hậu quả mà La Uyển phải gánh chịu không nhịn được mà bật cười, Vương Thiên Tử ngồi bên cạnh thấy vậy thì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- “Sao vậy? Có chuyện gì mà tự nhiên em lại cười như thế?”
- “Em không thể tưởng tượng được rằng em sẽ có ngày như thế này. Không cần phải lo ăn mặc nữa rồi còn được ở bên cạnh chàng như vậy khiến em cảm thấy mình thật hạnh phúc”
- “Hóa ra là vậy. Em đã là người yêu của ta rồi thì cần gì phải lo lắng nữa. Thích gì thì cứ nói với ta, ta chiều em tất”
- “Hi hì, chỉ có chàng chiều em nhất thôi~”
Tô An Hạ nói dối không chớp mắt, khoác tay mình vào tay Vương Thiên Tử rồi dựa vào vai, vừa là để giấu đi nỗi lòng của mình vừa là để diễn kịch cho nô bộc ở đây nhìn thấy cảnh hai người đang ân ái, nói chuyện thân mật với nhau như một cặp đôi thực sự.
Vương Thiên Tử cũng hài lòng với hành động này của Tô An Hạ, cứ như thế này thì Vương Thiên Tử không phải lo chuyên ra mắt nữa rồi.
- *Cá đã cắn câu, giờ chỉ cần đợi kéo lên và đợi một ngày nào đó sẽ không chịu nổi mà chết thôi~”_Tô An Hạ thầm nghĩ
- *Cứ như thế này thì mình sẽ hủy bỏ được cái hôn ước kia đi và mình sẽ có được tự do~*_Vương Thiên Tử nghĩ
- *Hah...Kế hoạch trả thù của mình dễ dàng hơn rồi. Cứ đợi đi, ta sẽ làm ngươi đau khổ tới tột cùng. Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết*_La Uyển nghĩ
Cả ba người trong lòng ai cũng có tính toán của riêng mình, bất lợi hay thuận lời thì tùy thuộc vào hoàn cảnh mà bọn họ phải trải qua mà thôi.
Sau khi chọn xong thì La Uyển theo hai người về phòng nhưng chỉ được đứng ở bên ngoài và đối diện cánh cửa, không được đứng ở trước canh cửa, La Uyển cũng không hiểu tại sao nhưng đây là mệnh lệnh nên không thể chối cãi được.
La Uyển đi theo sau Tô An Hạ và Vương Thiên Tử suốt cả chặng đường khiến La Uyển tức đến chết mất, nếu là lúc trước, chủ nhân sẽ luôn hướng về mình mà hỏi han, bây giờ có thêm Tô An Hạ vào, sự chú ý của chủ nhân đều dành cho người phụ nữ kia.
Rõ ràng là La Uyển chỉ hiểu lầm thôi mà, tại sao người chịu thiệt là cô ta chứ?
- *Ngươi cứ đợi đi! Lần này ngươi chết chắc với ta rồi! Ta sẽ khiến ngươi phải đau đớn, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá cho những gì ngươi đã làm với ta*
Rốt cuộc là thanh kiếm ngọc lục bảo ở đâu vậy?
Tô An Hạ dụng cả gần hai canh giờ để đi kiếm nhưng không thấy, hai chân đã đau nhức cả rồi, thôi thì đi về vậy, nhìn qua nhìn lại thấy khung cảnh lạ hoắc, Tô An Hạ cũng không nhớ mình đang ở đâu nữa rồi.
Chính xác là Tô An Hạ đã bị lạc, lạc trong một cung điện rộng lớn, không biết đâu là đường ra. Chân vì đi nhiều nên khá đau nhức, y phục khá rườm rà, mà Tô An Hạ từ sáng đến giờ ăn được mỗi một bữa, giờ chắc quá trưa rồi, bụng bắt đầu cồn cào lên vì đói.
Tô An Hạ xoa xoa cái bụng đói của mình rồi nhìn qua nhìn lại, bây giờ phải biết đi hướng nào đây?
Hướng nào mới là hướng đúng cơ chứ?
Nhỡ đi lạc nữa thì sao?
Thôi thì đang đứng ở trước một cái nhà gì đó nhỏ nhỏ, vào trong đấy nghỉ tạm vậy.
Tô An Hạ đi vào trong căn nhà nhỏ nhỏ ấy, cũng không biết đây là đây nhưng nhìn có khá nhiều đồ đạc, Tô An Hạ nghĩ chắc hẳn là nhà kho rồi.
Tô An Hạ thấy một cái giường cũ nhỏ, thầm nghĩ chắc mọi người không dùng nữa nên mới để đây, chắc khi nào xin Vương Thiên Tử cho cái này gửi về cho mấy đứa nhóc ở nhà mới được.
Từ từ tiến đến rồi leo lên giường nằm, tuy có hơi mùi bụi tý nhưng ít ra vẫn có giường nằm là được rồi, đỡ hơn lúc trước, Tô An Hạ và hai đứa em của mình toàn nằm đất rồi đắp tạm một cái áo khoác lớn của người khác vứt đi làm chăn, cứ thế ba huynh đệ ngủ cho qua đêm mà thôi.
- *Không biết bây giờ hai đệ ấy ra sao nhỉ? Có sống tốt không ta? Có bị cái tên vua dơ bẩn kia làm gì không?*
- *Chắc khi nào phải thăm dò xem đã. Chứ mình không tin cái tên hoàng đế kia*
...Một canh giờ sau...
- “Chủ nhân!! Chủ nhân!!”
- “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
- “Nô tỳ không thấy Tô tiểu thư đâu cả, tìm cả phủ rồi cũng không thấy luôn. Nô tỳ đợi hơn một canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy tiểu thư về”
- “Cái gì?!! Mau mở rộng địa bàn đi tìm, tất cả huy động lực lượng tìm kĩ cho ta!!”
- “Dạ vâng ạ!”
Vương Thiên Tử vẫn đang làm việc thì có một nô bộc chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng, khi biết rằng Tô An Hạ đã mất tích thì trong lòng lập tức lo lắng, đứng bật dậy, huy động tất cả lực lượng để tìm Tô An Hạ.
Vừa nãy nghe Mama Lis cho tan sớm chắc Tô An Hạ tự mò đường đi về, chắc hẳn là đã lạc ở đâu rồi. Vương Thiên Tử cũng lo lắng chạy đi tìm cùng luôn, xung quanh Vương Thiên Tử luôn có thế lực thù địch, lỡ Tô An Hạ có xảy ra chuyện gì thì kế hoạch vỡ lẽ hết.
Tất cả mọi người đều lo lắng đi tìm Tô An Hạ còn Tô An Hạ vẫn đang nằm no say trong nhà kho lớn của cung điện mà không biết mọi người đang lo lắng cho mình.
...*——————*...
- “Đây rồi! Cuối cùng cũng tìm thấy”
Vương Thiên Tử cuối cùng cũng tìm thấy Tô An Hạ và đương nhiên Tô An Hạ vẫn đang ngủ say ở trong góc phòng, cả người co lại thành một cục bông.
Vương Thiên Tử không nói gì, chỉ thở dài bất lực rồi tiến lại gần, bế Tô An Hạ lên. Cái con người này làm cả cung điện náo loạn hết cả lên mà ai dè lại ở trong nhà kho ngủ ngon lành đến như vậy.
Tý nữa dậy phải phạt mới được.
Tô An Hạ vẫn đang say giấc nên không biết gì cả, cảm nhận được hơi ấm nên đã rúc rúc vào người mà không biết hành động này khiến tim Vương Thiên Tử đập nhanh hơn bình thường.
Bộ dạng đáng yêu này Vương Thiên Tử chưa gặp qua bao giờ, hầu hết Vương Thiên Tử chỉ gặp toàn những tiểu thư, quý tộc giả tạo, õng a õng ẹo khiến Vương Thiên Tử thấy mà ớn nhưng ngoài mặt vẫn cố cười xã giao mà thôi chứ trong lòng thấy mà ớn hết cả người.
Tô An Hạ vẫn không biết cái gì cho đến khi được Vương Thiên Tử bế về phòng ngủ rất lâu rồi, đến khi cái bụng đói reo lên thì mới tỉnh dậy.
- “Ơ? Đây là đâu đây?”
- “Đây là phòng ngủ của chúng ta. Em đi lạc xong để mọi người lo lắng, đi tìm em suốt cả mấy canh giờ đấy”
- “Tìm được thì hoá ra em đang ngủ trong nhà kho. Ta nghĩ lần sau ta sẽ cho người đi kèm để dẫn đường cho em”
- “Không được!! Em có thể tự đi được!”
- “Thế vậy tại sao lại ngủ ở trong nhà kho?”
- “Em...Em được tan sớm nên đi dạo một chút. Ai ngờ đi lạc luôn, xong em mệt quá nên vào trong đấy, ai ngờ có cái giường, định chợp mắt một tý rồi dậy nhưng ai ngờ ngủ tới tận chiều...”
- “Thì đấy! Ta sẽ cho người đi kèm em. Em cũng biết ta có nhiều thế lực thù địch, ta biết bọn họ sẽ nhắm tới em để trả thù ta hoặc cưỡng chế ta. Vì vậy vì sự an toàn của em, ta sẽ cho người đi kèm”
- “Không được! Em không thích”
- “Nào nào, em đã bị lạc một lần rồi. Ta cũng chỉ lo cho an nguy của em thôi, em nên nhớ em cần phải làm những gì. Ta cũng chỉ muốn bảo vệ em mà thôi, ta sẽ không cho người đó theo sát em quá đâu”
- “Nếu em cần không gian riêng tư thì có thể đuổi ra là được. Ta không ép em quá đâu mà”
- “Ưm...Thế thì được”
- “Vậy thì mau nhé. Hôm nay cũng muộn rồi. Chúng ta đi ăn nh
- “Vâng ạ”
Tô An Hạ cũng không giằng co với người này nữa nên đã đành chấp nhận với lời đề nghị này. Thôi thì cứ thuận theo chiều gió thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến mình lắm, việc bây giờ là phải ăn đã.
...*——————*...
Sau chuyện Tô An Hạ đi lạc đến đỏ hết cả chân, Vương Thiên Tử đã quyết định cho người đi kèm chứ cứ như thế này thì Tô An Hạ gặp nguy hiểm mất thôi.
Dù Tô An Hạ nhất quyết không đồng ý thì Vương Thiên Tử vẫn làm, cũng chỉ vì sự an toàn của Tô An Hạ, Vương Thiên Tử nói nếu Tô An Hạ không hợp tác thì sẽ không có cuộc giải cứu đệ đệ của Tô An Hạ và Tô An Hạ phải làm ở đây cả đời, chết cũng chết ở đây, khong được đi đâu hết.
Tô An Hạ nghe thây vậy lập tức nghe lời, vì nếu Tô An Hạ phản kháng, chỉ với một mình Tô An Hạ thì không thể giải cứu các đệ đệ ở nhà và những người thân cận.
Vương Thiên Tử gọi ba nô bộc vào cho Tô An Hạ chọn, Tô An Hạ khá bất ngờ khi có sự xuất hiện của La Uyển ở đây.
Hỏi thì mới biết La Uyển muốn chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách muốn làm người hầu thân cận cho Tô An Hạ, Vương Thiên Tử cũng cho La Uyển một cơ hội sửa sai.
Tô An Hạ nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt mình, đang suy nghĩ lựa chọn thì La Uyển nhìn thẳng vào Tô An Hạ rồi trừng mắt, ra hiệu Tô An Hạ chọn mình.
Tô An Hạ đương nhiên là hiểu ý đồ của La Uyển chứ và Tô An Hạ cũng có kế hoạch riêng cho mình
- “Leonard, em nghĩ em chọn người kia”
- “Người kia? La Uyển ư? Em chắc chứ?”
- “Dạ em chắc ạ. Em cho cô ấy một cơ hội sửa sai. Với cả em nghĩ cô ấy không cố tình đâu, chỉ là lúc đó cô ấy chưa biết em mà thôi”
- “Hmm, vậy được rồi. May cho ngươi là em ấy cho ngươi sửa sai đấy. Mau đi lại nhận chủ nhân của mình đi”
- “Dạ, nô tỳ là La Uyển. Nô tỳ cảm ơn lòng tốt của Tô tiểu thư đã tha lỗi cho nô tỳ, nô tỳ sẽ phục vụ Tô tiểu thư chu đáo, phục vụ hết mình để Tô tiểu thư cảm thấy tốt hơn”
- “Được rồi! Mau đứng lên đi”
- “Vâng ạ”
La Uyển thầm đắc ý, tưởng người phụ nữ mà chủ nhân đưa về như thế nào, ai ngờ lại vừa hiền lại còn nhút nhát như thế mà lần này lại được làm nô bộc thân cận, La Uyển không phải lo làm sao để loại bỏ cái gai trong mắt nữa rồi.
Cái con người trước mặt bảo gì làm nấy, chỉ dọa cho mấy câu mà đã run rẩy cả người rồi thì việc xử lý dễ như ăn bánh vậy.
Tô An Hạ nhìn người trước mắt mình, tuy ngoài mặt cứ mỉm cười thân thiện như vậy chứ bên trong đang thầm đắc ý không kém, cô ta tưởng Tô An Hạ dễ xơi ư?
Không có chuyện đó đâu, lần này cứ để La Uyển làm gì thì làm, Tô An Hạ sẽ không phản kháng bất cứ cái gì cả, cứ ngồi im chịu trận.
Rồi đến một ngày nào đó vô cùng đẹp trời, Vương Thiên Tử mà phát hiện ra thì sao đây ta~
Tô An Hạ nghĩ về hậu quả mà La Uyển phải gánh chịu không nhịn được mà bật cười, Vương Thiên Tử ngồi bên cạnh thấy vậy thì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- “Sao vậy? Có chuyện gì mà tự nhiên em lại cười như thế?”
- “Em không thể tưởng tượng được rằng em sẽ có ngày như thế này. Không cần phải lo ăn mặc nữa rồi còn được ở bên cạnh chàng như vậy khiến em cảm thấy mình thật hạnh phúc”
- “Hóa ra là vậy. Em đã là người yêu của ta rồi thì cần gì phải lo lắng nữa. Thích gì thì cứ nói với ta, ta chiều em tất”
- “Hi hì, chỉ có chàng chiều em nhất thôi~”
Tô An Hạ nói dối không chớp mắt, khoác tay mình vào tay Vương Thiên Tử rồi dựa vào vai, vừa là để giấu đi nỗi lòng của mình vừa là để diễn kịch cho nô bộc ở đây nhìn thấy cảnh hai người đang ân ái, nói chuyện thân mật với nhau như một cặp đôi thực sự.
Vương Thiên Tử cũng hài lòng với hành động này của Tô An Hạ, cứ như thế này thì Vương Thiên Tử không phải lo chuyên ra mắt nữa rồi.
- *Cá đã cắn câu, giờ chỉ cần đợi kéo lên và đợi một ngày nào đó sẽ không chịu nổi mà chết thôi~”_Tô An Hạ thầm nghĩ
- *Cứ như thế này thì mình sẽ hủy bỏ được cái hôn ước kia đi và mình sẽ có được tự do~*_Vương Thiên Tử nghĩ
- *Hah...Kế hoạch trả thù của mình dễ dàng hơn rồi. Cứ đợi đi, ta sẽ làm ngươi đau khổ tới tột cùng. Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết*_La Uyển nghĩ
Cả ba người trong lòng ai cũng có tính toán của riêng mình, bất lợi hay thuận lời thì tùy thuộc vào hoàn cảnh mà bọn họ phải trải qua mà thôi.
Sau khi chọn xong thì La Uyển theo hai người về phòng nhưng chỉ được đứng ở bên ngoài và đối diện cánh cửa, không được đứng ở trước canh cửa, La Uyển cũng không hiểu tại sao nhưng đây là mệnh lệnh nên không thể chối cãi được.
La Uyển đi theo sau Tô An Hạ và Vương Thiên Tử suốt cả chặng đường khiến La Uyển tức đến chết mất, nếu là lúc trước, chủ nhân sẽ luôn hướng về mình mà hỏi han, bây giờ có thêm Tô An Hạ vào, sự chú ý của chủ nhân đều dành cho người phụ nữ kia.
Rõ ràng là La Uyển chỉ hiểu lầm thôi mà, tại sao người chịu thiệt là cô ta chứ?
- *Ngươi cứ đợi đi! Lần này ngươi chết chắc với ta rồi! Ta sẽ khiến ngươi phải đau đớn, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá cho những gì ngươi đã làm với ta*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.