Chương 54: Ánh trăng nói - 6
Tg Loan
04/09/2020
Câu
nói "Anh ấy không vui" của Vinh Xuân khiến Lương Tuyết cau mày, ánh mắt
rời khỏi màn hình máy ảnh, từ chỗ ngồi đứng lên, đối diện với Vinh Xuân
từ trên cao nhìn xuống.
Khoanh tay, hỏi: "Làm sao thấy được?"
Một người vẫn luôn trong trạng thái lẩm bẩm dường như bị câu hỏi lạnh lùng của cô không tránh được sững người, vò vò tóc mái trước trán, chậm rãi nói: "Đó chỉ là cảm giác của tớ, tớ cảm thấy đôi mắt đó có phiền muộn".
Trong cùng khoảng thời gian đó, Ôn Lễ An đang ở tầng hầm dưới đất phân loại các loại linh kiện, thầy dạy sửa xe đột nhiên hỏi "Học viên, cậu có chuyện gì phiền não à?" Tay không dừng lại một giây phút nào, miệng cười "Em vừa mới thi xong".
Mới thi xong, hồn để trên mây cũng là chuyện hết sức bình thường, bắt đầu đem những công cụ để sai chỗ sửa lại lần nữa.
Trước đó, Downey từ vịnh Subic đem công thức chuyển lại cậu "Ôn Lễ An, có cần lấy điếu thuốc không?" nhận lấy, nhìn cũng không thèm nhìn vứt vào trong thùng rác, không cần nhìn Ôn Lễ An cũng biết đống công thức đó đầy sơ hở, thiếu sót.
Một thành viên trong đội nhìn cậu không thuận mắt, sau khi nhìn cậu vài lần thì nói "Áo sơ mi rất đẹp, kiểu dáng rất giống với bạn của vị khách hôm qua, nhưng mà áo của người ta vừa nhìn là biết là hàng nhập khẩu chính hãng, nhưng cậu cũng đừng quá buồn lòng, hàng giả được cậu mặc cũng giống hàng thật, hơn nữa mặc trên người cậu một chút cũng không thua kém so với người kia". Ánh mắt không dời đi, chân bước về phía trước, phía sau truyền tới âm thanh trút căm phẫn đánh vào lốp xe.
Thật ra, người bây giờ cần căm phẫn là cậu, người bạn của khách hàng đó Ôn Lễ An quen biết, anh ta tên Lê Dĩ Luân.
Chiều hôm qua, Lê Dĩ Luân cùng với một khách hàng người Manila đến lấy xe, vị doanh nhân đó lúc nhìn thấy anh còn cau mày.
Vài giờ sau, Ôn Lễ An nhận một món quà đến từ người phụ nữ ấy, một chiếc áo sơ mi có cùng kiểu dáng giống với áo của Lê Dĩ Luân.
Sáng nay, vì muốn làm cô vui, anh chỉ có thể mặc chiếc áo sơ mi mà cô mua.
Dưới ánh nắng ban mai, cô dựa vào bên cạnh khung cửa, váy ngủ màu đỏ thẫm, vải mỏng đến xuyên thấu, thấp thoáng có thể nhìn thấy vòng eo mảnh mai của cô lờ mờ lộ ra.
Tuyết: miền đất băng lạnh, sinh vật dưới biển sâu, trắng tinh như tuyết.
Không dám quay đầu, một khi nhìn thì sẽ lo sợ, chính là sợ hình ảnh này sẽ trở thành phiếu đáp án của bài kiểm tra. Lúc cô mở miệng nói rất đáng yêu, lúc cô tức giận cũng rất đáng yêu, lúc cô vờ vịt cũng đáng yêu, thậm chí lúc cô nói dối cũng đáng yêu.
Nghĩ kỹ lại, Lương Tuyết cô gái đó thật sự là khuyết điểm to như cái hố.
Lương Tuyết, Lương Tuyết.... Lúc này đây phải ngăn cản cái tên này, nếu không .... nếu không một khi không cẩn thận cô sẽ chạy vào trong bức tranh, chạy vào trong bức tranh có căn nhà có ban công màu trắng.
Công thức bị ném vào thùng rác cần sắp xếp làm lại lần nữa, theo lời nói của Downey bây giờ là thời khắc mấu chốt. Người Mỹ từ đầu không quan tâm, đến khi không đồng ý xem xét, cho đến bây giờ cảm thấy hứng thú liền mời một nhóm chuyên gia đến tiến hành đàm phán thỏa thuận, giờ chỉ còn thiếu một bước nữa là tới cửa.
5 phút sau, Ôn Lễ An gõ cửa phòng làm việc của Downey: "Tôi có thể dùng máy tính của cậu không?"
Lương Tuyết bước trong sân trường với ánh mắt vô định, thân ảnh ở đối diện bước tới giống như ngọn gió cuốn về phía cô, lại là Vinh Xuân.
Vinh Xuân chạy như bay qua bên cạnh Lương Tuyết, trong gió gửi tới tiếng vọng của cô ấy: Anh ấy—online rồi—tớ phải đi xem lén mặt anh ấy.
Năm 18 tuổi luôn thích làm những chuyện ngu ngốc, hơn nữa làm chuyện ngốc một cách tràn đầy sự tự tin.
Vinh Xuân mỗi ngày đều đi giúp đỡ bà chủ quán net, vừa giúp đỡ vừa lôi kéo làm quen thành công thuyết phục bà chủ. Chiến lược cô ấy dùng, đại khái là lúc "người ấy" lên mạng cô ấy sẽ chạy đến quán net, trong khoảng thời gian cô chạy tới nhờ bà chủ đừng cho bất kỳ ai rời khỏi quán.
Lương Tuyết lên lớp xong, đi ngang qua sân thể dục, nhìn thấy Vinh Xuân hữu khí vô lực ngồi trên bãi cỏ, trong lòng xúc động, đi đến đó.
"Lương Tuyết" Vinh Xuân ngẩng đầu lên, âm thanh giống như rất buồn phiền "Tớ hình như đánh giá quá cao bản thân, trong quán nét có hai mươi mấy người, trong hai mấy người đó tớ không biết người nào là anh ấy, cảm giác ai cũng không phải, lại cảm giác ai cũng đều là anh ấy".
Nhìn xem, cô biết kết quả sẽ là như vậy.
Tùy tiện an ủi Vinh Xuân vài câu, đi được vài bước lại dừng lại hỏi: "Trong hai mươi mấy người có ai đặc biệt đẹp trai không?".
Vinh Xuân lắc đầu nghĩ nghĩ: "Không có".
Không có à, không có lại càng tốt, nhưng mà trong lòng lại lẩm bẩm, Vinh Xuân và "anh ấy" nhưng lại quen nhau gần 1000 ngày đêm, thời gian bọn họ trò chuyện đạt đến 103 giờ đồng hồ.
Không quan tâm đến Vinh Xuân nữa, Lương Tuyết đi ra khỏi cổng trường, hôm nay cô lại là học sinh về muộn nhất, Ôn Lễ An sẽ đến trường đón cô.
Lần này Lương Tuyết không đem cặp sách giao cho Ôn Lễ An, dẫu môi, giẫm lên lá cây trên mặt đất đi về phía bụi cây, theo sau cô là tiếng bước chân khác, bước chân của hai người giẫm lên lá rơi trong buổi hoàng hôn vắng vẻ hiện vẻ vừa trầm vừa buồn.
Chiếc xe vượt qua con đường bị lùm cây bao quanh, vốn dĩ nên rẽ về bên trái nhưng lại rẽ qua phải, ngồi ở phía sau, cô không quan tâm, mặc cho chiếc xe dừng lại ở vườn cây cao su.
Trên đường, trong lòng Lương Tuyết luôn nghĩ về câu nói "Anh ấy không vui" của Vinh Xuân lúc trưa.
Tại sao cô không thể từ trong ánh mắt anh phán đoán ra được anh đang vui vẻ, hay là không vui.
Dừng xe, Ôn Lễ An cầm mũ bảo hiểm của cô xuống, lại cưỡng ép lấy cặp sách của cô, sau đó cưỡng ép kéo tay cô đi vào sâu trong vườn cây cao su.
Cô dựa vào thân cây, mà anh dựa vào thân cây đối diện với cô, cô nhìn vào mắt anh, anh nhìn cô, sau mấy lần, dứt khoát, mắt đối mắt, anh trừng mắt tôi, tôi trừng mắt anh.
Câu nói "anh ấy không vui" của Vinh Xuân lại từ trong lòng phát ra.
Tên khốn, khốn kiếp, mỗi tối đều quấn lấy cô cho dù không làm cũng sẽ khó tránh mà hôn cô, sờ cô. Hơn nữa mỗi lần thi xong so với bình thường còn nghiêm trọng hơn, có lúc nhân lúc cô đang ngủ mà tiến vào, hôm nay là ngày anh thi xong.
Ý nghĩ này khiến Lương Tuyết nhăn mũi, lúc cô nhăn mũi, Ôn Lễ An lại cười nhẹ: "Cá dẫu môi".
Thật biết cách đánh trống lảng, mắt người này có vấn đề, lúc này là cô nhăn mũi, đâu có dẫu môi.
Không chịu thua kém.
"Học viên".
"Cá dẫu môi"
"Tên nhóc nghèo khu Hadrian"
"Yêu tinh hại người"
Câu nói này khiến Lương Tuyết thiếu chút nữa nhảy lên, cưỡi lên vai Ôn Lễ An hung ác đập lên đầu anh.
"Ôn Lễ An, nói lại lần nữa"
"Yêu tinh hại người"
Anh... anh thật sự dám nói! Anh thật sự nói ra?! Đúng, anh thật sự nói ra!
Tên khốn này, Lương Tuyết nhào về phía Ôn Lễ An tấn công, cô phải cắn chết tên khốn "không vui có phiền muộn" trong mắt người con gái khác.
Cô cũng chẳng qua chỉ là dao động một chút tâm tư mà thôi, nhưng cô điều gì cũng không làm, một lòng chỉ nghĩ tới anh.
Dường như đoán ra cô sẽ ra chiêu này, hai cánh tay anh giang ra, cô liền biến thành tranh thủ ưu ái trong vòng tay anh, anh lại thuận thế, hai người té xuống bãi cỏ, lưng nằm lên bãi cỏ mềm mại, anh đè lên người cô, một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, che lấp bầu trời, đám mây, cây cối, chim chóc.
Trước mắt chỉ có anh, hơi thở của anh, cơ thể anh.
Khoảng cách rất gần, hình dáng cô in vào trong đáy mắt anh, nhìn vào đôi mắt ấy, đột nhiên khóe mắt ửng đỏ.
"Như vậy liền khóc?" anh than thở.
"Em không khóc" cũng không phải việc gì ghê gớm, cô không cần thiết phải khóc, nhưng nước mắt không nghe đến sự kiên trì trong lòng cô, từ khóe mắt rơi xuống.
Cánh môi anh kéo đến khóe mắt cô, đầu nghiêng qua, cánh môi rơi trên thái dương của cô.
"Anh nói em yêu tinh hại người" đây là lời giải thích tốt nhất cho những giọt nước mắt bất chợt, ủy khuất, "Taya có thể nói em như vậy, nhưng anh không được".
Thực ra, nghĩ kỹ, đối với Ôn Lễ An mà nói người phụ nữ Lương Tuyết này có chút "yêu tinh hại người".
"Làm sao không được?" ngữ khí rất chân chính "Em nhưng là hại anh chiều nay làm gì cũng không xong".
"Nói nhảm, chúng ta chiều nay chưa gặp mặt, vậy làm sao hại anh mà việc gì cũng làm không được"
Gương mặt nghiêng qua một bên bị anh xoay lại, mắt đối mặt anh một cách bị động.
"Muốn biết em tại sao lúc chưa gặp mặt hại anh đến mức việc gì cũng không làm được không?" giữ lấy mặt cô, anh hỏi.
Tự nhiên nghĩ, cô không thể tùy tiện gánh vác tội danh mà cô không có.
Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt cô, đôi mắt vốn dĩ trong suốt dần chuyển sang nóng bỏng, tay sờ lên cánh môi cô, thấp giọng "Chính là nó hại anh cái gì cũng không làm được". Tên hỗn đản, điển hình của được lợi còn hay khoe mẽ, tay rời khỏi cánh môi cô, rời xuống cổ áo tiến vào trong. Lương Tuyết khó chịu rên lên một tiếng, anh ở bên tai cô: "Hại anh chiều nay không làm được việc gì còn có ở đây, khối mềm mại nắm trong lòng bàn tay, trên thế giới này không có bất cứ chất liệu nào có thể thay thế nó, nó nhưng lại được thích hơn nhiều so với em, thích đến mức anh lúc nào cũng muốn đùa giỡn với nó trong lòng bàn tay, em nói em không phải yêu tinh hại người thì là cái gì?"
"Ôn Lễ An! Cái tên vô lại này, anh không được học thói xấu, còn có!" Lương Tuyết ngỡ rằng ngữ khí của mình sẽ rất giận dữ, thật ra, không có, một chút giận dữ cũng không có, hơn nữa, còn mềm mại vô lực như vậy "Còn có, đó là chuyện của anh, đó là..."
"Lương Tuyết".
Tim rung lên, lời nói tiếp theo cũng quên nói luôn.
Mà ngữ khí rơi vào tai cô trở nên nghiêm túc, hầu như là dùng hơi: "Hại anh chiều nay cái gì cũng làm không xong còn có chủ mưu đầu sỏ thứ 3, tội của nó nặng nhất, phạm tội nặng như vậy cần có nghi thức xuất hiện đặc biệt, chúng ta dựa vào trò đoán câu đố giải mã thân phận của nó đi. Dựa vào cái đầu ngốc của em khẳng định đoán không ra, anh sẽ cho em vài từ mấu chốt, ví dụ nói nó có đặc điểm sau: chặt chẽ, nhỏ hẹp, ...
"Im miệng!" Lương Tuyết vội vàng mắng, nếu như chân không bị áp chế, cô đã sớm đá anh ra ngoài vũ trụ.... Tên nhóc sống ở khu Hadrian không những chiếm tiện nghi trên miệng, cô nghiến răng nghiến lợi, "Bỏ tay ra".
Anh không nghe lời cô nói: "Có cần anh nói ra vài đặc điểm nữa không".
"Đừng... đừng..." gương mặt đỏ ửng "Em là yêu tinh hại người, em là yêu tinh hại người".
Trong rừng cây yên tĩnh, Lương Tuyết dựa lưng vào thân cây cao su, đầu Ôn Lễ An gối lên đùi cô, ai cũng không nói chuyện.
Anh nhắm mắt lại, cô gỡ cộng cỏ bấc cắm bên tai anh, mùa mưa vừa trôi qua, tăng thêm màu xanh biếc bên tai anh.
Màu xanh đen khiến lông mày của Ôn Lễ An khuếch lên vẻ đẹp vô ngần.
"Ôn Lễ An, anh đang nghĩ gì vậy?" Lương Tuyết hỏi, vấn đề này Lương Tuyết hiếu kỳ rất lâu trước đây.
Lễ An nhà Quân Hoán đang nghĩ những gì? Khi anh ngồi bên bờ sông, mặt nhìn xuống nước? Khi anh đứng dưới bầu trời nhìn về phương xa? Khi anh ngồi bên thềm cửa sổ khép mắt lại?
Lông mi dài run rẩy trong cơn gió: "Anh không nghĩ gì hết"
Thật sự không nghĩ gì sao?
"Lương Tuyết".
"Ừ".
"Tối nay anh không làm ca đêm".
"Ừm".
"Anh vừa mới thi xong, tối này có thể không học".
"Ừm" lười biếng trả lời.
"Lương Tuyết".
Tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc anh, Ôn Lễ An là cố ý, nói vài câu liền gọi tên cô vài lần.
"Đợi em sau khi tan làm, cùng nhau đi dạo chợ đêm, dạo xong chợ đêm anh đưa em đi ăn đồ ngon".
9h30, đứng trước phòng thay đồ tòa nhà Las Vegas, son môi bôi một lớp vẫn không đủ, lại bôi thêm một lớp mỏng nữa, ừm, bây giờ có lẽ được rồi?
Đứng trước gương gật đầu, được rồi, không thể để tên nhóc khu Hadrian đó quá đắc ý, cũng chỉ là đi dạo chợ đêm, ăn khuya mà thôi.
Rời khỏi gương, lại đi vài bước vòng lại.
Đứng trước gương, tháo dây buộc tóc xuống, để tóc xõa trên vai.
Như vậy có lẽ được rồi?
Đương nhiên, cũng chỉ là đi dạo chợ đêm, ăn khuya mà thôi, không thể để tên nhóc khu Hadrian đó quá đắc ý.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng chân lại cứ chậm chạp không động, suy nghĩ, nói với Noah đang đứng bên trái tháo trang sức: "Có thể cho tớ mượn hoa tai của cậu không?"
Noah đem hoa tai giao vào tay Lương Tuyết: "Hẹn hò cùng bạn trai?".
Lương Tuyết không trả lời, đây không phải là lần đầu tiên đổi mặt với loại câu hỏi này cô lựa chọn im lặng, trong ngày thường cô đều không thừa nhận.
Góc miệng đang dẫu lên thả lỏng lại, mỉm cười, đeo hoa tai lên.
Màu sắc hoa tai gần như trong suốt, màu trong suốt cùng với hình giọt nước, rũ rũ bên tai giống như nước mắt của ai kết tinh thành, rơi trên mái tóc đen.
Mỉm cười trước gương, tiếng bước chân vang lên cô nhanh chóng dẫu môi.
Người đi vào là Vinh Xuân.
"Hoa tai đẹp, màu son đẹp, mặt cũng rất đẹp" nụ cười quen thuộc, hàm răng trắng bóng "Cùng bạn trai hẹn hò?".
Vinh Xuân và Noah cùng hỏi một câu hỏi, lúc đối mặt với Noah Lương Tuyết chọn im lặng.
"Không phải" Lương Tuyết nói.
Nói xong vội vàng rời khỏi phòng thay đồ.
Khách du lịch đều yêu thích chợ đêm của Angel City, hầu hết những người bán hàng ở chợ đêm là người nước ngoài, ngoài ra có thêm một số người Malaysia. Trên quảng trường chỉ định, có một số xe đẩy có thảm trên đất trên thảm, trên thảm đặt các loại đồ thủ công địa phương, đồ ăn, đồ mặc, đồ chơi đều có.
Trong túi khách du lịch chỉ có mấy đồng, nhưng lại thích náo nhiệt, trong nhất thời, cả quảng trường tràn ngập âm thanh trả giá.
Ôn Lễ An mang chiếc mũ mà Lương Tuyết mua cho anh, áo sơ mi cũng là Lương Tuyết mua, cho dù cô đem viền mũ anh kéo xuống, nhưng vóc dáng đẹp vẫn thu hút những ánh mắt của các cô gái.
May mắn là các cô gái Angel City lúc này không có thời gian, xuất hiện ở chợ đêm hoặc là du khách, hoặc là gái nước ngoài.
Tay cầm đồ uống mà Ôn Lễ An mua cho cô, trên tay cầm đồ uống và dây buộc bằng hoa khô mà Ôn Lễ An mua cho cô, mà một tay khác bị Ôn Lễ An nắm lấy, đi theo dòng người.
Trước hàng vỉa hè bán rèm cửa sổ, các cuốn rèm treo thành một bức màn, chủ gian hàng mặc cả với khách hàng, một chút cũng không phát hiện có người đang kéo cuốn rèm ra.
Rút cuốn rèm , thế giới huyên náo bên ngoài bị ngăn cách bên ngoài các cuộn rèm, Ôn Lễ An bỏ mũ xuống, Lương Tuyết cắn ống hút, hai người cứ như vậy im lặng ngẩn người.
Chớp mắt vài cái, nhìn anh, lại chớp mắt vài cái nữa, ánh mắt vẫn cứ quay trở lại gương mặt anh.
Ngược lại là anh, ánh mắt vẫn cứ rơi trên mặt cô, không có bất cứ né tránh nào, đều đem cô....
Đều nhìn cô đến mức hai má phát nóng, có gì đẹp cơ chứ, chỉ là thoa son môi, chỉ là nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc, chỉ là mang hoa tai hình giọt nước.
"Ôn Lễ An, anh rốt cuộc muốn nhìn đến khi nào?" âm thanh phàn nàn vừa mềm vừa nũng nịu.
Bên ngoài cuộn rèm, chủ cửa hàng và khách mua mặc cả đã tới giai đoạn quyết liệt. Người kia tính cách thật sự không tốt, vừa thề vừa chửi rủa, nói nếu rèm của anh ta chất lượng có vấn đề thì anh ta sẽ bị bạo bệnh, chết không yên ổn.
Trong rèm, đồ uống trong tay đã bị Ôn Lễ An cầm đi, đồ uống và mũ cùng đặt lên mặt đất, cúi thấp đầu, dựa gần vào người anh thêm một chút.
Nhìn đôi giày sandal của cô và giày Nike của anh đang hôn nhau.
Khoanh tay, hỏi: "Làm sao thấy được?"
Một người vẫn luôn trong trạng thái lẩm bẩm dường như bị câu hỏi lạnh lùng của cô không tránh được sững người, vò vò tóc mái trước trán, chậm rãi nói: "Đó chỉ là cảm giác của tớ, tớ cảm thấy đôi mắt đó có phiền muộn".
Trong cùng khoảng thời gian đó, Ôn Lễ An đang ở tầng hầm dưới đất phân loại các loại linh kiện, thầy dạy sửa xe đột nhiên hỏi "Học viên, cậu có chuyện gì phiền não à?" Tay không dừng lại một giây phút nào, miệng cười "Em vừa mới thi xong".
Mới thi xong, hồn để trên mây cũng là chuyện hết sức bình thường, bắt đầu đem những công cụ để sai chỗ sửa lại lần nữa.
Trước đó, Downey từ vịnh Subic đem công thức chuyển lại cậu "Ôn Lễ An, có cần lấy điếu thuốc không?" nhận lấy, nhìn cũng không thèm nhìn vứt vào trong thùng rác, không cần nhìn Ôn Lễ An cũng biết đống công thức đó đầy sơ hở, thiếu sót.
Một thành viên trong đội nhìn cậu không thuận mắt, sau khi nhìn cậu vài lần thì nói "Áo sơ mi rất đẹp, kiểu dáng rất giống với bạn của vị khách hôm qua, nhưng mà áo của người ta vừa nhìn là biết là hàng nhập khẩu chính hãng, nhưng cậu cũng đừng quá buồn lòng, hàng giả được cậu mặc cũng giống hàng thật, hơn nữa mặc trên người cậu một chút cũng không thua kém so với người kia". Ánh mắt không dời đi, chân bước về phía trước, phía sau truyền tới âm thanh trút căm phẫn đánh vào lốp xe.
Thật ra, người bây giờ cần căm phẫn là cậu, người bạn của khách hàng đó Ôn Lễ An quen biết, anh ta tên Lê Dĩ Luân.
Chiều hôm qua, Lê Dĩ Luân cùng với một khách hàng người Manila đến lấy xe, vị doanh nhân đó lúc nhìn thấy anh còn cau mày.
Vài giờ sau, Ôn Lễ An nhận một món quà đến từ người phụ nữ ấy, một chiếc áo sơ mi có cùng kiểu dáng giống với áo của Lê Dĩ Luân.
Sáng nay, vì muốn làm cô vui, anh chỉ có thể mặc chiếc áo sơ mi mà cô mua.
Dưới ánh nắng ban mai, cô dựa vào bên cạnh khung cửa, váy ngủ màu đỏ thẫm, vải mỏng đến xuyên thấu, thấp thoáng có thể nhìn thấy vòng eo mảnh mai của cô lờ mờ lộ ra.
Tuyết: miền đất băng lạnh, sinh vật dưới biển sâu, trắng tinh như tuyết.
Không dám quay đầu, một khi nhìn thì sẽ lo sợ, chính là sợ hình ảnh này sẽ trở thành phiếu đáp án của bài kiểm tra. Lúc cô mở miệng nói rất đáng yêu, lúc cô tức giận cũng rất đáng yêu, lúc cô vờ vịt cũng đáng yêu, thậm chí lúc cô nói dối cũng đáng yêu.
Nghĩ kỹ lại, Lương Tuyết cô gái đó thật sự là khuyết điểm to như cái hố.
Lương Tuyết, Lương Tuyết.... Lúc này đây phải ngăn cản cái tên này, nếu không .... nếu không một khi không cẩn thận cô sẽ chạy vào trong bức tranh, chạy vào trong bức tranh có căn nhà có ban công màu trắng.
Công thức bị ném vào thùng rác cần sắp xếp làm lại lần nữa, theo lời nói của Downey bây giờ là thời khắc mấu chốt. Người Mỹ từ đầu không quan tâm, đến khi không đồng ý xem xét, cho đến bây giờ cảm thấy hứng thú liền mời một nhóm chuyên gia đến tiến hành đàm phán thỏa thuận, giờ chỉ còn thiếu một bước nữa là tới cửa.
5 phút sau, Ôn Lễ An gõ cửa phòng làm việc của Downey: "Tôi có thể dùng máy tính của cậu không?"
Lương Tuyết bước trong sân trường với ánh mắt vô định, thân ảnh ở đối diện bước tới giống như ngọn gió cuốn về phía cô, lại là Vinh Xuân.
Vinh Xuân chạy như bay qua bên cạnh Lương Tuyết, trong gió gửi tới tiếng vọng của cô ấy: Anh ấy—online rồi—tớ phải đi xem lén mặt anh ấy.
Năm 18 tuổi luôn thích làm những chuyện ngu ngốc, hơn nữa làm chuyện ngốc một cách tràn đầy sự tự tin.
Vinh Xuân mỗi ngày đều đi giúp đỡ bà chủ quán net, vừa giúp đỡ vừa lôi kéo làm quen thành công thuyết phục bà chủ. Chiến lược cô ấy dùng, đại khái là lúc "người ấy" lên mạng cô ấy sẽ chạy đến quán net, trong khoảng thời gian cô chạy tới nhờ bà chủ đừng cho bất kỳ ai rời khỏi quán.
Lương Tuyết lên lớp xong, đi ngang qua sân thể dục, nhìn thấy Vinh Xuân hữu khí vô lực ngồi trên bãi cỏ, trong lòng xúc động, đi đến đó.
"Lương Tuyết" Vinh Xuân ngẩng đầu lên, âm thanh giống như rất buồn phiền "Tớ hình như đánh giá quá cao bản thân, trong quán nét có hai mươi mấy người, trong hai mấy người đó tớ không biết người nào là anh ấy, cảm giác ai cũng không phải, lại cảm giác ai cũng đều là anh ấy".
Nhìn xem, cô biết kết quả sẽ là như vậy.
Tùy tiện an ủi Vinh Xuân vài câu, đi được vài bước lại dừng lại hỏi: "Trong hai mươi mấy người có ai đặc biệt đẹp trai không?".
Vinh Xuân lắc đầu nghĩ nghĩ: "Không có".
Không có à, không có lại càng tốt, nhưng mà trong lòng lại lẩm bẩm, Vinh Xuân và "anh ấy" nhưng lại quen nhau gần 1000 ngày đêm, thời gian bọn họ trò chuyện đạt đến 103 giờ đồng hồ.
Không quan tâm đến Vinh Xuân nữa, Lương Tuyết đi ra khỏi cổng trường, hôm nay cô lại là học sinh về muộn nhất, Ôn Lễ An sẽ đến trường đón cô.
Lần này Lương Tuyết không đem cặp sách giao cho Ôn Lễ An, dẫu môi, giẫm lên lá cây trên mặt đất đi về phía bụi cây, theo sau cô là tiếng bước chân khác, bước chân của hai người giẫm lên lá rơi trong buổi hoàng hôn vắng vẻ hiện vẻ vừa trầm vừa buồn.
Chiếc xe vượt qua con đường bị lùm cây bao quanh, vốn dĩ nên rẽ về bên trái nhưng lại rẽ qua phải, ngồi ở phía sau, cô không quan tâm, mặc cho chiếc xe dừng lại ở vườn cây cao su.
Trên đường, trong lòng Lương Tuyết luôn nghĩ về câu nói "Anh ấy không vui" của Vinh Xuân lúc trưa.
Tại sao cô không thể từ trong ánh mắt anh phán đoán ra được anh đang vui vẻ, hay là không vui.
Dừng xe, Ôn Lễ An cầm mũ bảo hiểm của cô xuống, lại cưỡng ép lấy cặp sách của cô, sau đó cưỡng ép kéo tay cô đi vào sâu trong vườn cây cao su.
Cô dựa vào thân cây, mà anh dựa vào thân cây đối diện với cô, cô nhìn vào mắt anh, anh nhìn cô, sau mấy lần, dứt khoát, mắt đối mắt, anh trừng mắt tôi, tôi trừng mắt anh.
Câu nói "anh ấy không vui" của Vinh Xuân lại từ trong lòng phát ra.
Tên khốn, khốn kiếp, mỗi tối đều quấn lấy cô cho dù không làm cũng sẽ khó tránh mà hôn cô, sờ cô. Hơn nữa mỗi lần thi xong so với bình thường còn nghiêm trọng hơn, có lúc nhân lúc cô đang ngủ mà tiến vào, hôm nay là ngày anh thi xong.
Ý nghĩ này khiến Lương Tuyết nhăn mũi, lúc cô nhăn mũi, Ôn Lễ An lại cười nhẹ: "Cá dẫu môi".
Thật biết cách đánh trống lảng, mắt người này có vấn đề, lúc này là cô nhăn mũi, đâu có dẫu môi.
Không chịu thua kém.
"Học viên".
"Cá dẫu môi"
"Tên nhóc nghèo khu Hadrian"
"Yêu tinh hại người"
Câu nói này khiến Lương Tuyết thiếu chút nữa nhảy lên, cưỡi lên vai Ôn Lễ An hung ác đập lên đầu anh.
"Ôn Lễ An, nói lại lần nữa"
"Yêu tinh hại người"
Anh... anh thật sự dám nói! Anh thật sự nói ra?! Đúng, anh thật sự nói ra!
Tên khốn này, Lương Tuyết nhào về phía Ôn Lễ An tấn công, cô phải cắn chết tên khốn "không vui có phiền muộn" trong mắt người con gái khác.
Cô cũng chẳng qua chỉ là dao động một chút tâm tư mà thôi, nhưng cô điều gì cũng không làm, một lòng chỉ nghĩ tới anh.
Dường như đoán ra cô sẽ ra chiêu này, hai cánh tay anh giang ra, cô liền biến thành tranh thủ ưu ái trong vòng tay anh, anh lại thuận thế, hai người té xuống bãi cỏ, lưng nằm lên bãi cỏ mềm mại, anh đè lên người cô, một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, che lấp bầu trời, đám mây, cây cối, chim chóc.
Trước mắt chỉ có anh, hơi thở của anh, cơ thể anh.
Khoảng cách rất gần, hình dáng cô in vào trong đáy mắt anh, nhìn vào đôi mắt ấy, đột nhiên khóe mắt ửng đỏ.
"Như vậy liền khóc?" anh than thở.
"Em không khóc" cũng không phải việc gì ghê gớm, cô không cần thiết phải khóc, nhưng nước mắt không nghe đến sự kiên trì trong lòng cô, từ khóe mắt rơi xuống.
Cánh môi anh kéo đến khóe mắt cô, đầu nghiêng qua, cánh môi rơi trên thái dương của cô.
"Anh nói em yêu tinh hại người" đây là lời giải thích tốt nhất cho những giọt nước mắt bất chợt, ủy khuất, "Taya có thể nói em như vậy, nhưng anh không được".
Thực ra, nghĩ kỹ, đối với Ôn Lễ An mà nói người phụ nữ Lương Tuyết này có chút "yêu tinh hại người".
"Làm sao không được?" ngữ khí rất chân chính "Em nhưng là hại anh chiều nay làm gì cũng không xong".
"Nói nhảm, chúng ta chiều nay chưa gặp mặt, vậy làm sao hại anh mà việc gì cũng làm không được"
Gương mặt nghiêng qua một bên bị anh xoay lại, mắt đối mặt anh một cách bị động.
"Muốn biết em tại sao lúc chưa gặp mặt hại anh đến mức việc gì cũng không làm được không?" giữ lấy mặt cô, anh hỏi.
Tự nhiên nghĩ, cô không thể tùy tiện gánh vác tội danh mà cô không có.
Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt cô, đôi mắt vốn dĩ trong suốt dần chuyển sang nóng bỏng, tay sờ lên cánh môi cô, thấp giọng "Chính là nó hại anh cái gì cũng không làm được". Tên hỗn đản, điển hình của được lợi còn hay khoe mẽ, tay rời khỏi cánh môi cô, rời xuống cổ áo tiến vào trong. Lương Tuyết khó chịu rên lên một tiếng, anh ở bên tai cô: "Hại anh chiều nay không làm được việc gì còn có ở đây, khối mềm mại nắm trong lòng bàn tay, trên thế giới này không có bất cứ chất liệu nào có thể thay thế nó, nó nhưng lại được thích hơn nhiều so với em, thích đến mức anh lúc nào cũng muốn đùa giỡn với nó trong lòng bàn tay, em nói em không phải yêu tinh hại người thì là cái gì?"
"Ôn Lễ An! Cái tên vô lại này, anh không được học thói xấu, còn có!" Lương Tuyết ngỡ rằng ngữ khí của mình sẽ rất giận dữ, thật ra, không có, một chút giận dữ cũng không có, hơn nữa, còn mềm mại vô lực như vậy "Còn có, đó là chuyện của anh, đó là..."
"Lương Tuyết".
Tim rung lên, lời nói tiếp theo cũng quên nói luôn.
Mà ngữ khí rơi vào tai cô trở nên nghiêm túc, hầu như là dùng hơi: "Hại anh chiều nay cái gì cũng làm không xong còn có chủ mưu đầu sỏ thứ 3, tội của nó nặng nhất, phạm tội nặng như vậy cần có nghi thức xuất hiện đặc biệt, chúng ta dựa vào trò đoán câu đố giải mã thân phận của nó đi. Dựa vào cái đầu ngốc của em khẳng định đoán không ra, anh sẽ cho em vài từ mấu chốt, ví dụ nói nó có đặc điểm sau: chặt chẽ, nhỏ hẹp, ...
"Im miệng!" Lương Tuyết vội vàng mắng, nếu như chân không bị áp chế, cô đã sớm đá anh ra ngoài vũ trụ.... Tên nhóc sống ở khu Hadrian không những chiếm tiện nghi trên miệng, cô nghiến răng nghiến lợi, "Bỏ tay ra".
Anh không nghe lời cô nói: "Có cần anh nói ra vài đặc điểm nữa không".
"Đừng... đừng..." gương mặt đỏ ửng "Em là yêu tinh hại người, em là yêu tinh hại người".
Trong rừng cây yên tĩnh, Lương Tuyết dựa lưng vào thân cây cao su, đầu Ôn Lễ An gối lên đùi cô, ai cũng không nói chuyện.
Anh nhắm mắt lại, cô gỡ cộng cỏ bấc cắm bên tai anh, mùa mưa vừa trôi qua, tăng thêm màu xanh biếc bên tai anh.
Màu xanh đen khiến lông mày của Ôn Lễ An khuếch lên vẻ đẹp vô ngần.
"Ôn Lễ An, anh đang nghĩ gì vậy?" Lương Tuyết hỏi, vấn đề này Lương Tuyết hiếu kỳ rất lâu trước đây.
Lễ An nhà Quân Hoán đang nghĩ những gì? Khi anh ngồi bên bờ sông, mặt nhìn xuống nước? Khi anh đứng dưới bầu trời nhìn về phương xa? Khi anh ngồi bên thềm cửa sổ khép mắt lại?
Lông mi dài run rẩy trong cơn gió: "Anh không nghĩ gì hết"
Thật sự không nghĩ gì sao?
"Lương Tuyết".
"Ừ".
"Tối nay anh không làm ca đêm".
"Ừm".
"Anh vừa mới thi xong, tối này có thể không học".
"Ừm" lười biếng trả lời.
"Lương Tuyết".
Tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc anh, Ôn Lễ An là cố ý, nói vài câu liền gọi tên cô vài lần.
"Đợi em sau khi tan làm, cùng nhau đi dạo chợ đêm, dạo xong chợ đêm anh đưa em đi ăn đồ ngon".
9h30, đứng trước phòng thay đồ tòa nhà Las Vegas, son môi bôi một lớp vẫn không đủ, lại bôi thêm một lớp mỏng nữa, ừm, bây giờ có lẽ được rồi?
Đứng trước gương gật đầu, được rồi, không thể để tên nhóc khu Hadrian đó quá đắc ý, cũng chỉ là đi dạo chợ đêm, ăn khuya mà thôi.
Rời khỏi gương, lại đi vài bước vòng lại.
Đứng trước gương, tháo dây buộc tóc xuống, để tóc xõa trên vai.
Như vậy có lẽ được rồi?
Đương nhiên, cũng chỉ là đi dạo chợ đêm, ăn khuya mà thôi, không thể để tên nhóc khu Hadrian đó quá đắc ý.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng chân lại cứ chậm chạp không động, suy nghĩ, nói với Noah đang đứng bên trái tháo trang sức: "Có thể cho tớ mượn hoa tai của cậu không?"
Noah đem hoa tai giao vào tay Lương Tuyết: "Hẹn hò cùng bạn trai?".
Lương Tuyết không trả lời, đây không phải là lần đầu tiên đổi mặt với loại câu hỏi này cô lựa chọn im lặng, trong ngày thường cô đều không thừa nhận.
Góc miệng đang dẫu lên thả lỏng lại, mỉm cười, đeo hoa tai lên.
Màu sắc hoa tai gần như trong suốt, màu trong suốt cùng với hình giọt nước, rũ rũ bên tai giống như nước mắt của ai kết tinh thành, rơi trên mái tóc đen.
Mỉm cười trước gương, tiếng bước chân vang lên cô nhanh chóng dẫu môi.
Người đi vào là Vinh Xuân.
"Hoa tai đẹp, màu son đẹp, mặt cũng rất đẹp" nụ cười quen thuộc, hàm răng trắng bóng "Cùng bạn trai hẹn hò?".
Vinh Xuân và Noah cùng hỏi một câu hỏi, lúc đối mặt với Noah Lương Tuyết chọn im lặng.
"Không phải" Lương Tuyết nói.
Nói xong vội vàng rời khỏi phòng thay đồ.
Khách du lịch đều yêu thích chợ đêm của Angel City, hầu hết những người bán hàng ở chợ đêm là người nước ngoài, ngoài ra có thêm một số người Malaysia. Trên quảng trường chỉ định, có một số xe đẩy có thảm trên đất trên thảm, trên thảm đặt các loại đồ thủ công địa phương, đồ ăn, đồ mặc, đồ chơi đều có.
Trong túi khách du lịch chỉ có mấy đồng, nhưng lại thích náo nhiệt, trong nhất thời, cả quảng trường tràn ngập âm thanh trả giá.
Ôn Lễ An mang chiếc mũ mà Lương Tuyết mua cho anh, áo sơ mi cũng là Lương Tuyết mua, cho dù cô đem viền mũ anh kéo xuống, nhưng vóc dáng đẹp vẫn thu hút những ánh mắt của các cô gái.
May mắn là các cô gái Angel City lúc này không có thời gian, xuất hiện ở chợ đêm hoặc là du khách, hoặc là gái nước ngoài.
Tay cầm đồ uống mà Ôn Lễ An mua cho cô, trên tay cầm đồ uống và dây buộc bằng hoa khô mà Ôn Lễ An mua cho cô, mà một tay khác bị Ôn Lễ An nắm lấy, đi theo dòng người.
Trước hàng vỉa hè bán rèm cửa sổ, các cuốn rèm treo thành một bức màn, chủ gian hàng mặc cả với khách hàng, một chút cũng không phát hiện có người đang kéo cuốn rèm ra.
Rút cuốn rèm , thế giới huyên náo bên ngoài bị ngăn cách bên ngoài các cuộn rèm, Ôn Lễ An bỏ mũ xuống, Lương Tuyết cắn ống hút, hai người cứ như vậy im lặng ngẩn người.
Chớp mắt vài cái, nhìn anh, lại chớp mắt vài cái nữa, ánh mắt vẫn cứ quay trở lại gương mặt anh.
Ngược lại là anh, ánh mắt vẫn cứ rơi trên mặt cô, không có bất cứ né tránh nào, đều đem cô....
Đều nhìn cô đến mức hai má phát nóng, có gì đẹp cơ chứ, chỉ là thoa son môi, chỉ là nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc, chỉ là mang hoa tai hình giọt nước.
"Ôn Lễ An, anh rốt cuộc muốn nhìn đến khi nào?" âm thanh phàn nàn vừa mềm vừa nũng nịu.
Bên ngoài cuộn rèm, chủ cửa hàng và khách mua mặc cả đã tới giai đoạn quyết liệt. Người kia tính cách thật sự không tốt, vừa thề vừa chửi rủa, nói nếu rèm của anh ta chất lượng có vấn đề thì anh ta sẽ bị bạo bệnh, chết không yên ổn.
Trong rèm, đồ uống trong tay đã bị Ôn Lễ An cầm đi, đồ uống và mũ cùng đặt lên mặt đất, cúi thấp đầu, dựa gần vào người anh thêm một chút.
Nhìn đôi giày sandal của cô và giày Nike của anh đang hôn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.