Chương 55: Ánh trăng nói -7
Tg Loan
04/09/2020
Ôn Lễ An đội mũ trở lại, Lương Tuyết đôi môi sưng vù, lúc hai người rời đi, người bán hàng vẫn còn đang chửi rủa.
Trái tim mơ hồ vẫn còn chìm đắm trong quang cảnh sau cuốn rèm lúc nãy, cánh môi bị hôn lúc nãy vẫn còn đang tê tê, lưu luyến không rời, vừa tách ra lại bị ngậm lấy,... tư thế chiếm đoạt.
Dẫu môi, cật lực không để nụ cười thoát khỏi khóe môi.
Suy nghĩ có chút lười biếng, bước chân lười biếng, mặc cho anh nắm lấy tay cô đi về phía trước. Mỗi gian hàng đều treo bóng đèn, ánh sáng bóng đèn hiện lên hình cây thánh giá, mỗi cây thánh giá tự do dao động trong gió, lực đạo nắm lấy bàn tay cô làm sao có thể dịu dàng đến thế?
Dịu dàng đến mức nào.
Dịu dàng như đêm trước cơn bão tố đang gần kề, đứa trẻ không có bố tìm kiếm được một thành trì an toàn, thành trì đó không thể phá hủy, thành trì khiến cho đứa trẻ luôn sống trong hoảng loạn thích đến mức rơi lệ.
Thật là... cô làm sao vậy?
Nhìn thử, viền mắt lại lặng lẽ nóng lên, cô bây giờ đã lớn rồi, nhưng không thể để anh biết, đầu cúi thấp hơn nữa, mắt chăm chú nhìn mặt đất.
Mắt chăm chú nhìn mặt đất, đi theo bước chân của anh, dọc đường cho dù có gió to mưa lớn cũng chẳng liên quan gì? Cô đang trốn trong một tòa thành an toàn, trong tim khẽ vui mừng.
Đột nhiên, một tiếng "anh Lễ An" non nớt vượt qua biển người rộng lớn khiến cho toàn thành an nhiên, tránh mưa gió của cô nháy mắt sụp đổ.
Lương Tuyết cứng nhắc nhìn tay của mình bị vung ra khỏi không trung.
Đây là sao, đây là như thế nào? Vừa rồi không phải vẫn được nắm chặt lấy sao? Vừa rồi không phải vẫn còn khẽ khàng yêu thích sao?
Tiếng gọi "anh Lễ An" lần thứ hai từ đối diện hướng tới.
Ngỡ ngàng, ngẩng đầu.
Trong khe hở máy ảnh từng chùm hình thập giá, Lương Tuyết nhìn thấy cậu bé có mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu chạy về phía cô.
Cậu bé cách tầng tầng lớp lớp người thoáng xuất hiện, mất một lúc Lương Tuyết mới nhận ra cậu bé. Ồ, đó là Charlie bé nhỏ của nhà Quân Hoán.
Lương Tuyết lần cuối gặp Charlie bé nhỏ là trong tang lễ của Quân Hoán, lúc đó Charlie chỉ nhỏ tí xíu, lúc đó cậu bé luôn chạy nhảy rồi té ngã.
Nhưng lúc này, Charlie bé nhỏ chạy trên con đường xa như vậy vẫn không có chút vết tích té ngã gì.
Nhìn theo Charlie.
Lương Tuyết nhìn thấy Ferdinand Dung.
Hai dãy hàng bên đường được xếp gọn gàng, không gian ở giữa hai dãy hàng tạo thành con đường thẳng đứng, bà Ferdinand đứng cách hơi xa, bà đang khom lưng chọn hàng.
Giữa Lương Tuyết và bà vẫn cách mười mấy người, mười mấy người đang di chuyển, gần bà Ferdinand là một người phụ nữ mập, thân hình của người phụ nữ đó có thể che được hai người.
Lúc này, người phụ nữ mập chuyển hướng sang chỗ khác.
Bây giờ, giữa Lương Tuyết và bà Ferdinand không còn bất kỳ thứ gì che chắn, Lương Tuyết thấy rõ bà ấy đang thẳng lưng lại, Charlie vừa mới đứng bên cạnh đâu rồi? Đứa trẻ này lại chạy tới nơi nào rồi? Đứa trẻ không tìm thấy ắt sẽ tự đi tìm, ánh mắt men theo con đường thẳng...
Ngồi chồm hổm xuống, cô giả vờ rơi đồ xuống đất, cúi lưng, theo hướng ngược phía của bà Ferdinand, khom lưng giả vờ tìm đồ, vượt qua tầng tầng lớp lớp người, xuyên qua con đường đông đúc người, lúc đó có người nhấc chân đá cô một cái khiến cô lảo đảo, nhất định là tư thế ngã của cô rất buồn cười, làm cho đứa bé kia cười đến không khép miệng lại được, vừa cười vừa nói "Mẹ, mẹ xem cô ấy giống như một con nhái".
Cuối cùng, cô đến được cuối đường, đứng thẳng lưng, không cam tâm, không tin tưởng, xoay đầu lại.
Giây phút đó, nước mắt cô rơi đầy trên mặt.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An, chiếc mũ trên đầu anh đã không còn nữa, Charlie nhỏ trèo lên người anh như gấu Koala, đứng bên cạnh anh là khuôn mặt đầy ý cười của Ferdinand Dung.
Một màn như bức ảnh gia đình ấm áp.
Cô cúi đầu, nhìn vào tay mình.
Cuối cùng, đó vẫn là người vừa mới đón sinh nhật 18 tuổi cách đây không lâu.
Hành vi của Ôn Lễ An luôn làm cô quên rằng thật sự anh cũng chỉ mới 18 tuổi, nhìn xem, đây chính là bài học cho việc ghi nhớ không tốt, cũng không biết ngọn gió nào cuốn lên mái tóc cô.
Theo hướng gió, cô bắt đầu chạy, quảng trường nhỏ, con đường lòi lõm không bằng phẳng, con đường đổ nát.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân mà cô quen thuộc.
Tên nhóc xấu xa, bình thường không làm gì đem bản thân giả theo dáng vẻ của người lớn, tên nhóc sống ở khu Hadrian cũng chỉ có vậy! Lần này...
Lần này, cô cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận hét về phía Ôn Lễ An: "Ôn Lễ An, tôi còn kỳ vọng gì ở cậu đây".
Chết tiệt, làm gì mà chân dài như vậy, mỗi lần chạy đều chạy thua cậu. Bên ngoài con hẽm chữ l, người cô được ôm trong vòng tay vững chắc của cậu.
Có lẽ việc chạy đã làm tiêu hao quá nhiều sức lực làm cho cô ngay cả suy nghĩ vùng vẫy cũng không có, lại nói, vùng vẫy cũng không tác dụng, sức của cô không bằng cậu.
Mặc cho cậu ôm lấy, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn về phía chân trời đen kịt, mặc cho câu hôn cô, từ mắt đến chóp mũi đến cánh môi, lại từ cánh môi men theo khóe miệng một đường đến bên thái dương. Nụ hôn vừa dịu dàng vừa điên cuồng mà tùy tiện, tùy tiện còn có bàn tay của cậu, lần này ngay cả áo ngực cũng không cởi, trực tiếp xuyên qua nắm lấy xoa bóp tàn bạo. Ý đồ gây ra cơn sóng tình cực hạn, đem cô chọc đến lúc khóc, lúc cười, lúc thấp giọng xin cậu buông tha.
Ánh mắt cứ nhìn về hướng chân trời: Học viên, cậu nhìn đi, cách này không phải mỗi lần đều hữu dụng.
Cuối cùng, tay từ trong quần áo cô buông xuống, cậu cẩn thận giữ lấy mặt cô, âm thanh bên tai cô cũng cẩn thận "Nói cho anh biết, phải làm sao em mới không còn tức giận nữa".
"Em không giận" Giọng cô bình tĩnh.
Im lặng. Chỉ còn có gió lúc này đang từ bức tường xung quanh thổi xuống nhánh cây khô, trong loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh trả giá từ chợ đêm truyền tới.
Nụ hôn vụn vặt lại bắt đầu rơi trên thái dương của cô, mặt cô vẫn cứ nhìn về chân trời, ánh mắt không dao động. Nụ hôn nhỏ vụn chớp mắt trở nên cuồng nhiệt, đầu lưỡi men theo vành tai cô, nếu là bình thường cậu làm vậy cô sẽ thấp giọng cảnh cáo, ngứa... đừng... ngứa....
Lúc này, ánh mắt vẫn không dao động. Cuối cùng, môi cũng rời khỏi tai cô.
"Cho anh biết, phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh" âm thanh ấy vừa khô vừa khàn "Tôi đã tưởng tượng qua thời khắc lúc đó, nếu là kéo lấy tay bị mẹ nhìn thấy sẽ làm thế nào? Còn có thể làm thế nào? Chính là kéo tay tôi đến trước mặt mẹ, nói, mẹ nhìn xem, hai đứa con của mẹ đều ngã trong tay người phụ nữ này, có thể thấy mị lực của người phụ nữ này, tôi ngỡ rằng sẽ là kết quả như vậy, trên thực tế, tôi đánh giá quá cao bản thân rồi".
"Lương Tuyết, tha thứ cho anh, sai lầm thấp kém như vậy anh sau này sẽ không tái phạm".
Không không, Ôn Lễ An, sẽ không có sau này nữa, em sẽ không cho phép bản thân có cơ hội khiến cho tình cảm quá mức mãnh liệt tổn thương lần thứ hai, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía chân trời: "Ôn Lễ An, buông tôi ra, buông ra tôi sẽ tha thứ cho cậu".
Vòng tay ôm lấy cô càng ra sức.
"Ôn Lễ An, nếu như cậu không buông tôi ra, tôi dựa vào danh nghĩa của mẹ mình, một chút cơ hội tha thứ cậu cũng không có" Lương Tuyết nói.
Lời thề của Lương Tuyết luôn như vậy, có lúc ngay cả mẹ Lương cũng không phân biệt được cái nào thật, cái nào giả.
Chầm chậm, Ôn Lễ An buông cô ra.
Nhìn xem, cũng chẳng qua là tên nhóc 18 tuổi mà thôi.
Rõ ràng trong tim muốn cậu buông mình ra, rõ ràng muốn nhanh về nhà ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, ngày thứ hai ngã bài với Ôn Lễ An "Ôn Lễ An, tôi đã nhìn thấu cậu rồi, cậu chẳng qua chỉ có vậy".
Nhưng.
Lúc cậu buông tay trong lòng lại là một tư vị khác, mùi vị đó không rõ ràng, dường như đi theo cái buông tay của cậu, tất cả được dựa theo những gì cô nghĩ: ngã bài, chia tay, đường ai nấy đi.
Dưới tình cảnh thúc đẩy không rõ ràng đó, cô tháo hoa tai xuống, ném hoa tai lên mặt Ôn Lễ An: "Ôn Lễ An, tôi thề, sau này sẽ không vì cùng cậu đi dạo chợ đêm ăn khuya mà đi mượn hoa tai của người ta, vĩnh viễn không!".
Nói xong, nước mắt không khống chế được.
Nước mắt dọc theo gò má, vừa khốc liệt, vừa cấp bách.
"Tôi càng không cho đứa trẻ kia có cơ hội nói tôi té ngã như một con nhái, tuyệt đối không!".
Cậu lại lần nữa cứng rắn ôm lấy cô, một nụ hôn nhẹ hôn trên mặt cô, có bao nhiêu nước mắt từ viền mắt chảy xuống đều bị cậu liếm khô, giống như đang nỗ lực an ủi sinh vật nhỏ đang giận dữ, bên tai nhiều lần phát ra âm thanh nhàn nhạt ra hiệu im lặng "Suỵt, đừng khóc, là lỗi của anh". "Lương Tuyết Lương Tuyết", "Là anh không tốt" "Đừng khóc....", "Lương Tuyết, xin em đừng khóc...", "Trước đây... những câu như "em đem trái tim tôi khóc đến tan vỡ" tôi cảm thấy rất buồn nôn, nhưng... bây giờ..., nó một chút cũng không". "Lương Tuyết, nếu như em lại muốn khóc...."
"Nếu như lại khóc thì như thế nào?" cô vừa khóc vừa tò mò.
Anh nắm lấy tay cô, từ từ chỉ dẫn cô đến vị trí tim anh: "Anh cho phép em bước vào, bước vào nghe thử nó nói sao"
"Làm sao vào" cô hỏi cậu.
"Em muốn vào như thế nào thì vào" Cậu đáp.
"Nếu như nói, em dùng dao vạch ở đây một đường thì sao?"
"Ừm".
"Vậy sao có thể làm, anh sẽ chết" âm thanh kéo dài.
"Em đều vì cùng tôi dạo phố, cùng nhau ăn khuya mà đi mượn hoa tai".
Ở cuối con hẻm nhỏ, một cặp nam nữ ôm chặt lấy nhau.
Ra khỏi con hẽm là bãi đậu xe tạm thời, bãi đậu xe tạm thời đó cực kỳ thô sơ, rải rác đầy xe, xe hơi xen kẽ với một số xe khách và xe tải làm nông.
Nối tiếp bãi đậu xe tạm thời là chợ đêm, người trong chợ sầm uất, trong loáng thoáng, có âm thanh trong trẻo của đứa trẻ gọi mẹ.
"Mẹ ơi, anh Lễ An đi đâu rồi?", "Anh đi về xưởng sửa xe rồi". "Mẹ, con đã rất lâu rồi không gặp anh Lễ An". "Đó là vì lúc anh con về nhà, con đều đang ngủ". "Mẹ...". "Charlie, con nói liên tục y như bố của con". "Mẹ" "....."
"Mẹ, con hình như nhìn thấy chị gái trước đây hay cùng anh Quân Hoán đến nhà mình, lúc nãy con thấy chị ấy đứng bên cạnh anh Lễ An, bọn họ tay nắm tay, sau đó, con gọi một tiếng anh Lễ An, anh Lễ An liền vung tay ra khỏi tay chị ấy".
Đứng trước con hẻm, anh hỏi cô có đói không, cô gật đầu, sau đó anh nói với cô: Tôi đưa em đi ăn đồ ăn ngon.
Lại nữa rồi lại nữa rồi, Ôn Lễ An lại diễn cái dáng vẻ giống người trưởng thành rồi.
Chỉ là, lúc này, cô thật sự đói rồi.
Gật đầu.
Bữa cơm làm Ôn Lễ An tốn gần 100 peso, trong lúc ăn cơm, anh ngồi trước mặt cô, cô ăn miếng to miếng nhỏ anh nhưng lại không ăn gì, im lặng ngắm cô.
Ăn cơm xong, ngồi lên xe của Ôn Lễ An.
Xe vẫn cứ đi về phía trước, đợi đến lúc Lương Tuyết quay đầu lại, cô phát hiện hướng của chiếc xe không phải là căn phòng nhỏ bên bờ sông, mà là.
Đèn pha chiếu xuống hình dáng con đường màu đỏ, xung quanh là cánh đồng lúa, con đường này từ lúc Quân Hoán rời đi, Lương Tuyết cũng không ghé qua lần nào. Không không, không không,... Lương Tuyết hai lần liên tiếp gọi Ôn Lễ An.
Xe vẫn cứ lái về phía trước, ngôi nhà kia đã lờ mờ không thấy rõ, đến khi ngôi nhà càng ngày càng rõ ràng, cơn buồn ngủ của Lương Tuyết hoàn toàn biến mất.
Bức tường bằng gạch xi măng cắt thành, mái hiên che nắng màu đen, và tấm rèm ở phía xa lộ ra vườn trồng đậu cô-ve. Phía dưới vườn trồng đậu cô-ve là dòng sông, sau cơn mưa lớn, trên mặt sông đặt một tấm lưới, sau một tiếng đồng hồ thì đến thu lưới có thể nhìn thấy những con cá nước ngọt mắc trên lưới, lúc sau, cá được đặt lên bàn, Charlie bé nhỏ nhảy lên nói "Em đi kêu anh Lễ An vào ăn cơm".
Ngồi xung quanh bàn có 5 người, cô ngồi bên cạnh Quân Hoán, cũng không biết tại sao mắt hướng về chỗ ngồi của Ôn Lễ An, trong lòng vô cùng tò mò về người đàn ông đem Ôn Lễ An đến thế giới này có hình dáng ra sao. Ánh mắt vô thức tìm kiếm người phụ nữ đưa Ôn Lễ An đến thế giới này, giây tiếp theo, tất cả suy nghĩ dưới ánh mắt lạnh lùng tan biến theo mây, cô ngồi lại ngay ngắn.
Không không, không, Ôn Lễ An, tôi lại không muốn.
Đôi môi đang nhúc nhích, nói: "Ôn Lễ An, em tha thứ cho anh".
Tha thứ là một chuyện, tín nhiệm là một chuyện khác, có thể tha thứ, nhưng tin tưởng cần có nền tảng.
Ngọn đèn trong một căn phòng của ngôi nhà vẫn đang sáng, chủ ngôi của ngôi nhà đang sáng đèn là ai Lương Tuyết biết. Không không, bây giờ cô một chút cũng không muốn nhìn thấy bà Ferdinand.
Âm thanh mềm mại, nhẵn nhụi bên tai Ôn Lễ An: "Ôn Lễ An, đổi ngày, đổi ngày khác được không? Anh nhìn em xem, bây giờ mắt đều khóc sưng lên rồi".
Giả vờ không nghe thấy.
"Ôn Lễ An, hiện tại thời điểm này không thích hợp, hôm khác, em trang điểm xinh đẹp, sau đó mua một ít hoa quả".
Xa vẫn cứ đi về phía trước.
"Học viên" âm thanh vừa nặng vừa trầm "Anh là nghiêm túc đấy sao?"
"Ừm" Ôn Lễ An nhàn nhạt trả lời.
Ừm, nói thật nghiêm túc, như vậy cũng tốt, tâm trạng của Ôn Lễ An rất dễ lí giải, không phải là hoảng loạn bỏ chạy sao? Làm sao cũng phải gương mặt nghiêm túc kia lại, bây giờ là thời điểm tốt nhất, sau khi cố ý huyễn hoặc Lương Tuyết tất nhiên hoảng loạn mà bỏ chạy, muốn mất mặt phải mất mặt cùng nhau.
Tên gian xảo này, cô sẽ không để anh thỏa mãn.
Xe dừng bên đường, Lương Tuyết giả vờ sửa lại tóc và quần áo, xếp lên biểu cảm e thẹn nên có khi gặp bố mẹ chồng, cô nói Lễ An dáng vẻ của em bây giờ có phải rất tệ không.
"Ừm, có hơi tệ" Ôn Lễ An nhàn nhạt trả lời.
Xem đi, tiếp theo sẽ là "Đích thực là hơi tệ, anh đã suy nghĩ kỹ, lời em nói cũng hơi đúng, chúng ta vẫn nên hôm khác tới đi".
Suy nghĩ trong lòng tan vỡ: Ôn Lễ An, mau nói đi, dựa vào câu nói trong lòng em nghĩ nói ra.
Đáp ứng cô là bàn tay vươn tới nắm lấy tay cô.
"Làm gì?" vô thúc Lương Tuyết lùi lại một bước.
"Bây giờ đã hơi trễ, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, mẹ anh vừa nhìn có thể biết là có chuyện gì" Ôn Lễ An nói.
Đồ khốn, đồ khốn, còn giả vờ.
Được thôi, ai sợ ai.
Lương Tuyết duỗi tay ra.
Ôn Lễ An nắm lấy tay cô một cách vững chắc, đi về phía cửa. Ở giữa cánh cửa có một ngọn đèn, ánh đèn đó chỉ khiến tâm trí cô trống rỗng.
Bên dưới ánh đèn, cách cánh cửa cũng một cánh tay, cô nghiêng mặt qua, Ôn Lễ An cũng đang nhìn cô.
Thời khắc đó, Lương Tuyết biết: Tâm lý có mạnh mẽ cứng rắn đến đâu, cô làm sao cũng không liều bằng anh.
Có lẽ lúc này, anh đưa cô đứng ở đây thật sự là muốn đưa cô đi gặp mẹ anh, có lẽ là bởi vì anh đã sớm nhìn thấy tâm tư cô, vì tránh kết cục ảm đạm bị đá trong tương lai, cho nên .
Ôm theo tia hi vọng cuối cùng, chờ đợi.
Chờ đến khi âm thanh của bàn tay gõ lên cửa.
"Cốc, cốc, cốc"
Lương Tuyết ra sức kìm chế đôi chân bản thân muốn chạy trốn của mình, đèn sáng lên, tử trong cửa truyền tới âm thanh khiến Lương Tuyết tưởng tượng thôi cũng thấy da đầu tê rồi: "Ai?".
"Là con, mẹ ơi".
Có lẽ là tay của Ôn Lễ An không nắm chặt lấy tay cô, có lẽ là cô đột nhiên sức lực mãnh liệt dâng lên, vung tay, thành công trốn thoát khỏi Ôn Lễ An, cấp bách trốn phía sân sau, trước mắt đã không kịp bỏ chạy về phía con đường trở về.
Sau vườn nhà Ôn Lễ An có tấm màn do đậu cô-ve che phủ, một mảng canh um tươi tốt giống như là tấm màn che chắn của thiên nhiên, đó là nơi tốt nhất để trốn.
Cơ thể chặt chẽ dán lên tường, Lương Tuyết vừa cởi giày sandal ra, tiếng mở cửa liền vang lên.
"Lễ An, sao muộn như vậy lại tới?".
"Mẹ, con đến lấy vài quyển sách".
Tiếng đóng cửa vang lên, đèn trong phòng được bật lên, đèn từ cửa sổ xuyên ra ngoài chiếu trên đỉnh đầu Lương Tuyết.
Cô khom lưng khẽ tay khẽ chân ở phía sân sau, tìm thấy một nơi, một nơi vừa đủ chứa cô, làm tổ ở đó, uốn cong đầu gối và nhìn chằm chằm vào ngôi nhà làm bằng gạch xi măng.
Nữ chủ nhân căn nhà đó rất biết tính toán, căn nhà hướng Tây Nam cho đứa con lớn ở, con trai lớn gánh trên vai nhiệm vụ nuôi dưỡng gia đình, nên tôn trọng thì phải tôn trọng.
Căn phòng phía Đông Nam so với căn phòng phía Tây Nam to hơn nhiều, hai chiếc giường dư có thể làm một nơi để sách ở bên giá cửa sổ, hai chiếc giường cho đứa con thứ hai và con út. Phòng sách cho đứa con trai thứ hai học hành ưu tú là hợp tình hợp lý, càng hài lòng hơn là phong cảnh vui tai vui mắt trước cửa sổ, nước sông lướt qua trước cửa sổ, hai bên bờ trải đầy cỏ xanh, từ cửa sổ nhìn ra ngoài như một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ.
Ánh mắt nhìn lên căn phòng phía Tây Nam, không gian của căn phòng đó chỉ có thể chứa một chiếc giường và một cái bàn. Nữ chủ nhân của ngôi nhà này sau một tuần ở làm xong đám tang của con trai liền dán bảng quảng cáo cho thuê nhà.
Người cũng chẳng qua là mới mất một tuần.
Hơn nữa, căn phòng hướng Tây Nam đó hướng về phía mặt trời, gạch xi măng tụ nhiệt, bất luận là ngày hay đêm đều nóng như lò nung. Mỗi khi cô vào ngôi nhà đó quá 10 phút, áo sơ mi sẽ dính đầy mồ hôi.
Mà căn phòng hướng Đông Nam thì lại ở chỗ râm, mở cửa sổ liền có gió mát thổi qua.
Đứa con lớn của nhà đó là một tên ngốc.
"Đồ ngốc" trong miệng nhẹ nhàng mắng, tiếng mắng đó, cũng không biết tại sao lại kích động phát ra.
Một bóng ảnh kéo dài ngăn cách giữa cô và căn phòng hướng Tây Nam, người trước mắt nhẹ nhàng hỏi cô "Nhớ anh ấy rồi?".
Hoang mang lắc đầu, ngón tay chạm đến mắt cô.
Giữa tháng, có trăng tròn, ánh trăng vụn vặt, buồn tẻ xuyên qua khe hở dây đậu cô-ve, ngón tay cách mắt cô cũng chỉ nửa centimet.
Ngón tay đó so với ánh trăng còn lạnh hơn gấp trăm lần, ngàn lần.
Giây tiếp theo, ngón tay trong gang tấc hướng tới khóe mắt, nhẹ nhàng phủi một cái, mơ hồ có thẻ nhìn thấy được hình dáng nước mắt, dưới ánh trăng giống như hạt sương rơi khỏi ngọn cây.
Lạnh hơn so với ngón tay vẫn là giọng nói.
Từng từ từng câu: "Tôi có thể xác định, nước mắt này sẽ không vì tôi mà rơi".
Trái tim mơ hồ vẫn còn chìm đắm trong quang cảnh sau cuốn rèm lúc nãy, cánh môi bị hôn lúc nãy vẫn còn đang tê tê, lưu luyến không rời, vừa tách ra lại bị ngậm lấy,... tư thế chiếm đoạt.
Dẫu môi, cật lực không để nụ cười thoát khỏi khóe môi.
Suy nghĩ có chút lười biếng, bước chân lười biếng, mặc cho anh nắm lấy tay cô đi về phía trước. Mỗi gian hàng đều treo bóng đèn, ánh sáng bóng đèn hiện lên hình cây thánh giá, mỗi cây thánh giá tự do dao động trong gió, lực đạo nắm lấy bàn tay cô làm sao có thể dịu dàng đến thế?
Dịu dàng đến mức nào.
Dịu dàng như đêm trước cơn bão tố đang gần kề, đứa trẻ không có bố tìm kiếm được một thành trì an toàn, thành trì đó không thể phá hủy, thành trì khiến cho đứa trẻ luôn sống trong hoảng loạn thích đến mức rơi lệ.
Thật là... cô làm sao vậy?
Nhìn thử, viền mắt lại lặng lẽ nóng lên, cô bây giờ đã lớn rồi, nhưng không thể để anh biết, đầu cúi thấp hơn nữa, mắt chăm chú nhìn mặt đất.
Mắt chăm chú nhìn mặt đất, đi theo bước chân của anh, dọc đường cho dù có gió to mưa lớn cũng chẳng liên quan gì? Cô đang trốn trong một tòa thành an toàn, trong tim khẽ vui mừng.
Đột nhiên, một tiếng "anh Lễ An" non nớt vượt qua biển người rộng lớn khiến cho toàn thành an nhiên, tránh mưa gió của cô nháy mắt sụp đổ.
Lương Tuyết cứng nhắc nhìn tay của mình bị vung ra khỏi không trung.
Đây là sao, đây là như thế nào? Vừa rồi không phải vẫn được nắm chặt lấy sao? Vừa rồi không phải vẫn còn khẽ khàng yêu thích sao?
Tiếng gọi "anh Lễ An" lần thứ hai từ đối diện hướng tới.
Ngỡ ngàng, ngẩng đầu.
Trong khe hở máy ảnh từng chùm hình thập giá, Lương Tuyết nhìn thấy cậu bé có mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu chạy về phía cô.
Cậu bé cách tầng tầng lớp lớp người thoáng xuất hiện, mất một lúc Lương Tuyết mới nhận ra cậu bé. Ồ, đó là Charlie bé nhỏ của nhà Quân Hoán.
Lương Tuyết lần cuối gặp Charlie bé nhỏ là trong tang lễ của Quân Hoán, lúc đó Charlie chỉ nhỏ tí xíu, lúc đó cậu bé luôn chạy nhảy rồi té ngã.
Nhưng lúc này, Charlie bé nhỏ chạy trên con đường xa như vậy vẫn không có chút vết tích té ngã gì.
Nhìn theo Charlie.
Lương Tuyết nhìn thấy Ferdinand Dung.
Hai dãy hàng bên đường được xếp gọn gàng, không gian ở giữa hai dãy hàng tạo thành con đường thẳng đứng, bà Ferdinand đứng cách hơi xa, bà đang khom lưng chọn hàng.
Giữa Lương Tuyết và bà vẫn cách mười mấy người, mười mấy người đang di chuyển, gần bà Ferdinand là một người phụ nữ mập, thân hình của người phụ nữ đó có thể che được hai người.
Lúc này, người phụ nữ mập chuyển hướng sang chỗ khác.
Bây giờ, giữa Lương Tuyết và bà Ferdinand không còn bất kỳ thứ gì che chắn, Lương Tuyết thấy rõ bà ấy đang thẳng lưng lại, Charlie vừa mới đứng bên cạnh đâu rồi? Đứa trẻ này lại chạy tới nơi nào rồi? Đứa trẻ không tìm thấy ắt sẽ tự đi tìm, ánh mắt men theo con đường thẳng...
Ngồi chồm hổm xuống, cô giả vờ rơi đồ xuống đất, cúi lưng, theo hướng ngược phía của bà Ferdinand, khom lưng giả vờ tìm đồ, vượt qua tầng tầng lớp lớp người, xuyên qua con đường đông đúc người, lúc đó có người nhấc chân đá cô một cái khiến cô lảo đảo, nhất định là tư thế ngã của cô rất buồn cười, làm cho đứa bé kia cười đến không khép miệng lại được, vừa cười vừa nói "Mẹ, mẹ xem cô ấy giống như một con nhái".
Cuối cùng, cô đến được cuối đường, đứng thẳng lưng, không cam tâm, không tin tưởng, xoay đầu lại.
Giây phút đó, nước mắt cô rơi đầy trên mặt.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An, chiếc mũ trên đầu anh đã không còn nữa, Charlie nhỏ trèo lên người anh như gấu Koala, đứng bên cạnh anh là khuôn mặt đầy ý cười của Ferdinand Dung.
Một màn như bức ảnh gia đình ấm áp.
Cô cúi đầu, nhìn vào tay mình.
Cuối cùng, đó vẫn là người vừa mới đón sinh nhật 18 tuổi cách đây không lâu.
Hành vi của Ôn Lễ An luôn làm cô quên rằng thật sự anh cũng chỉ mới 18 tuổi, nhìn xem, đây chính là bài học cho việc ghi nhớ không tốt, cũng không biết ngọn gió nào cuốn lên mái tóc cô.
Theo hướng gió, cô bắt đầu chạy, quảng trường nhỏ, con đường lòi lõm không bằng phẳng, con đường đổ nát.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân mà cô quen thuộc.
Tên nhóc xấu xa, bình thường không làm gì đem bản thân giả theo dáng vẻ của người lớn, tên nhóc sống ở khu Hadrian cũng chỉ có vậy! Lần này...
Lần này, cô cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận hét về phía Ôn Lễ An: "Ôn Lễ An, tôi còn kỳ vọng gì ở cậu đây".
Chết tiệt, làm gì mà chân dài như vậy, mỗi lần chạy đều chạy thua cậu. Bên ngoài con hẽm chữ l, người cô được ôm trong vòng tay vững chắc của cậu.
Có lẽ việc chạy đã làm tiêu hao quá nhiều sức lực làm cho cô ngay cả suy nghĩ vùng vẫy cũng không có, lại nói, vùng vẫy cũng không tác dụng, sức của cô không bằng cậu.
Mặc cho cậu ôm lấy, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn về phía chân trời đen kịt, mặc cho câu hôn cô, từ mắt đến chóp mũi đến cánh môi, lại từ cánh môi men theo khóe miệng một đường đến bên thái dương. Nụ hôn vừa dịu dàng vừa điên cuồng mà tùy tiện, tùy tiện còn có bàn tay của cậu, lần này ngay cả áo ngực cũng không cởi, trực tiếp xuyên qua nắm lấy xoa bóp tàn bạo. Ý đồ gây ra cơn sóng tình cực hạn, đem cô chọc đến lúc khóc, lúc cười, lúc thấp giọng xin cậu buông tha.
Ánh mắt cứ nhìn về hướng chân trời: Học viên, cậu nhìn đi, cách này không phải mỗi lần đều hữu dụng.
Cuối cùng, tay từ trong quần áo cô buông xuống, cậu cẩn thận giữ lấy mặt cô, âm thanh bên tai cô cũng cẩn thận "Nói cho anh biết, phải làm sao em mới không còn tức giận nữa".
"Em không giận" Giọng cô bình tĩnh.
Im lặng. Chỉ còn có gió lúc này đang từ bức tường xung quanh thổi xuống nhánh cây khô, trong loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh trả giá từ chợ đêm truyền tới.
Nụ hôn vụn vặt lại bắt đầu rơi trên thái dương của cô, mặt cô vẫn cứ nhìn về chân trời, ánh mắt không dao động. Nụ hôn nhỏ vụn chớp mắt trở nên cuồng nhiệt, đầu lưỡi men theo vành tai cô, nếu là bình thường cậu làm vậy cô sẽ thấp giọng cảnh cáo, ngứa... đừng... ngứa....
Lúc này, ánh mắt vẫn không dao động. Cuối cùng, môi cũng rời khỏi tai cô.
"Cho anh biết, phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh" âm thanh ấy vừa khô vừa khàn "Tôi đã tưởng tượng qua thời khắc lúc đó, nếu là kéo lấy tay bị mẹ nhìn thấy sẽ làm thế nào? Còn có thể làm thế nào? Chính là kéo tay tôi đến trước mặt mẹ, nói, mẹ nhìn xem, hai đứa con của mẹ đều ngã trong tay người phụ nữ này, có thể thấy mị lực của người phụ nữ này, tôi ngỡ rằng sẽ là kết quả như vậy, trên thực tế, tôi đánh giá quá cao bản thân rồi".
"Lương Tuyết, tha thứ cho anh, sai lầm thấp kém như vậy anh sau này sẽ không tái phạm".
Không không, Ôn Lễ An, sẽ không có sau này nữa, em sẽ không cho phép bản thân có cơ hội khiến cho tình cảm quá mức mãnh liệt tổn thương lần thứ hai, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía chân trời: "Ôn Lễ An, buông tôi ra, buông ra tôi sẽ tha thứ cho cậu".
Vòng tay ôm lấy cô càng ra sức.
"Ôn Lễ An, nếu như cậu không buông tôi ra, tôi dựa vào danh nghĩa của mẹ mình, một chút cơ hội tha thứ cậu cũng không có" Lương Tuyết nói.
Lời thề của Lương Tuyết luôn như vậy, có lúc ngay cả mẹ Lương cũng không phân biệt được cái nào thật, cái nào giả.
Chầm chậm, Ôn Lễ An buông cô ra.
Nhìn xem, cũng chẳng qua là tên nhóc 18 tuổi mà thôi.
Rõ ràng trong tim muốn cậu buông mình ra, rõ ràng muốn nhanh về nhà ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, ngày thứ hai ngã bài với Ôn Lễ An "Ôn Lễ An, tôi đã nhìn thấu cậu rồi, cậu chẳng qua chỉ có vậy".
Nhưng.
Lúc cậu buông tay trong lòng lại là một tư vị khác, mùi vị đó không rõ ràng, dường như đi theo cái buông tay của cậu, tất cả được dựa theo những gì cô nghĩ: ngã bài, chia tay, đường ai nấy đi.
Dưới tình cảnh thúc đẩy không rõ ràng đó, cô tháo hoa tai xuống, ném hoa tai lên mặt Ôn Lễ An: "Ôn Lễ An, tôi thề, sau này sẽ không vì cùng cậu đi dạo chợ đêm ăn khuya mà đi mượn hoa tai của người ta, vĩnh viễn không!".
Nói xong, nước mắt không khống chế được.
Nước mắt dọc theo gò má, vừa khốc liệt, vừa cấp bách.
"Tôi càng không cho đứa trẻ kia có cơ hội nói tôi té ngã như một con nhái, tuyệt đối không!".
Cậu lại lần nữa cứng rắn ôm lấy cô, một nụ hôn nhẹ hôn trên mặt cô, có bao nhiêu nước mắt từ viền mắt chảy xuống đều bị cậu liếm khô, giống như đang nỗ lực an ủi sinh vật nhỏ đang giận dữ, bên tai nhiều lần phát ra âm thanh nhàn nhạt ra hiệu im lặng "Suỵt, đừng khóc, là lỗi của anh". "Lương Tuyết Lương Tuyết", "Là anh không tốt" "Đừng khóc....", "Lương Tuyết, xin em đừng khóc...", "Trước đây... những câu như "em đem trái tim tôi khóc đến tan vỡ" tôi cảm thấy rất buồn nôn, nhưng... bây giờ..., nó một chút cũng không". "Lương Tuyết, nếu như em lại muốn khóc...."
"Nếu như lại khóc thì như thế nào?" cô vừa khóc vừa tò mò.
Anh nắm lấy tay cô, từ từ chỉ dẫn cô đến vị trí tim anh: "Anh cho phép em bước vào, bước vào nghe thử nó nói sao"
"Làm sao vào" cô hỏi cậu.
"Em muốn vào như thế nào thì vào" Cậu đáp.
"Nếu như nói, em dùng dao vạch ở đây một đường thì sao?"
"Ừm".
"Vậy sao có thể làm, anh sẽ chết" âm thanh kéo dài.
"Em đều vì cùng tôi dạo phố, cùng nhau ăn khuya mà đi mượn hoa tai".
Ở cuối con hẻm nhỏ, một cặp nam nữ ôm chặt lấy nhau.
Ra khỏi con hẽm là bãi đậu xe tạm thời, bãi đậu xe tạm thời đó cực kỳ thô sơ, rải rác đầy xe, xe hơi xen kẽ với một số xe khách và xe tải làm nông.
Nối tiếp bãi đậu xe tạm thời là chợ đêm, người trong chợ sầm uất, trong loáng thoáng, có âm thanh trong trẻo của đứa trẻ gọi mẹ.
"Mẹ ơi, anh Lễ An đi đâu rồi?", "Anh đi về xưởng sửa xe rồi". "Mẹ, con đã rất lâu rồi không gặp anh Lễ An". "Đó là vì lúc anh con về nhà, con đều đang ngủ". "Mẹ...". "Charlie, con nói liên tục y như bố của con". "Mẹ" "....."
"Mẹ, con hình như nhìn thấy chị gái trước đây hay cùng anh Quân Hoán đến nhà mình, lúc nãy con thấy chị ấy đứng bên cạnh anh Lễ An, bọn họ tay nắm tay, sau đó, con gọi một tiếng anh Lễ An, anh Lễ An liền vung tay ra khỏi tay chị ấy".
Đứng trước con hẻm, anh hỏi cô có đói không, cô gật đầu, sau đó anh nói với cô: Tôi đưa em đi ăn đồ ăn ngon.
Lại nữa rồi lại nữa rồi, Ôn Lễ An lại diễn cái dáng vẻ giống người trưởng thành rồi.
Chỉ là, lúc này, cô thật sự đói rồi.
Gật đầu.
Bữa cơm làm Ôn Lễ An tốn gần 100 peso, trong lúc ăn cơm, anh ngồi trước mặt cô, cô ăn miếng to miếng nhỏ anh nhưng lại không ăn gì, im lặng ngắm cô.
Ăn cơm xong, ngồi lên xe của Ôn Lễ An.
Xe vẫn cứ đi về phía trước, đợi đến lúc Lương Tuyết quay đầu lại, cô phát hiện hướng của chiếc xe không phải là căn phòng nhỏ bên bờ sông, mà là.
Đèn pha chiếu xuống hình dáng con đường màu đỏ, xung quanh là cánh đồng lúa, con đường này từ lúc Quân Hoán rời đi, Lương Tuyết cũng không ghé qua lần nào. Không không, không không,... Lương Tuyết hai lần liên tiếp gọi Ôn Lễ An.
Xe vẫn cứ lái về phía trước, ngôi nhà kia đã lờ mờ không thấy rõ, đến khi ngôi nhà càng ngày càng rõ ràng, cơn buồn ngủ của Lương Tuyết hoàn toàn biến mất.
Bức tường bằng gạch xi măng cắt thành, mái hiên che nắng màu đen, và tấm rèm ở phía xa lộ ra vườn trồng đậu cô-ve. Phía dưới vườn trồng đậu cô-ve là dòng sông, sau cơn mưa lớn, trên mặt sông đặt một tấm lưới, sau một tiếng đồng hồ thì đến thu lưới có thể nhìn thấy những con cá nước ngọt mắc trên lưới, lúc sau, cá được đặt lên bàn, Charlie bé nhỏ nhảy lên nói "Em đi kêu anh Lễ An vào ăn cơm".
Ngồi xung quanh bàn có 5 người, cô ngồi bên cạnh Quân Hoán, cũng không biết tại sao mắt hướng về chỗ ngồi của Ôn Lễ An, trong lòng vô cùng tò mò về người đàn ông đem Ôn Lễ An đến thế giới này có hình dáng ra sao. Ánh mắt vô thức tìm kiếm người phụ nữ đưa Ôn Lễ An đến thế giới này, giây tiếp theo, tất cả suy nghĩ dưới ánh mắt lạnh lùng tan biến theo mây, cô ngồi lại ngay ngắn.
Không không, không, Ôn Lễ An, tôi lại không muốn.
Đôi môi đang nhúc nhích, nói: "Ôn Lễ An, em tha thứ cho anh".
Tha thứ là một chuyện, tín nhiệm là một chuyện khác, có thể tha thứ, nhưng tin tưởng cần có nền tảng.
Ngọn đèn trong một căn phòng của ngôi nhà vẫn đang sáng, chủ ngôi của ngôi nhà đang sáng đèn là ai Lương Tuyết biết. Không không, bây giờ cô một chút cũng không muốn nhìn thấy bà Ferdinand.
Âm thanh mềm mại, nhẵn nhụi bên tai Ôn Lễ An: "Ôn Lễ An, đổi ngày, đổi ngày khác được không? Anh nhìn em xem, bây giờ mắt đều khóc sưng lên rồi".
Giả vờ không nghe thấy.
"Ôn Lễ An, hiện tại thời điểm này không thích hợp, hôm khác, em trang điểm xinh đẹp, sau đó mua một ít hoa quả".
Xa vẫn cứ đi về phía trước.
"Học viên" âm thanh vừa nặng vừa trầm "Anh là nghiêm túc đấy sao?"
"Ừm" Ôn Lễ An nhàn nhạt trả lời.
Ừm, nói thật nghiêm túc, như vậy cũng tốt, tâm trạng của Ôn Lễ An rất dễ lí giải, không phải là hoảng loạn bỏ chạy sao? Làm sao cũng phải gương mặt nghiêm túc kia lại, bây giờ là thời điểm tốt nhất, sau khi cố ý huyễn hoặc Lương Tuyết tất nhiên hoảng loạn mà bỏ chạy, muốn mất mặt phải mất mặt cùng nhau.
Tên gian xảo này, cô sẽ không để anh thỏa mãn.
Xe dừng bên đường, Lương Tuyết giả vờ sửa lại tóc và quần áo, xếp lên biểu cảm e thẹn nên có khi gặp bố mẹ chồng, cô nói Lễ An dáng vẻ của em bây giờ có phải rất tệ không.
"Ừm, có hơi tệ" Ôn Lễ An nhàn nhạt trả lời.
Xem đi, tiếp theo sẽ là "Đích thực là hơi tệ, anh đã suy nghĩ kỹ, lời em nói cũng hơi đúng, chúng ta vẫn nên hôm khác tới đi".
Suy nghĩ trong lòng tan vỡ: Ôn Lễ An, mau nói đi, dựa vào câu nói trong lòng em nghĩ nói ra.
Đáp ứng cô là bàn tay vươn tới nắm lấy tay cô.
"Làm gì?" vô thúc Lương Tuyết lùi lại một bước.
"Bây giờ đã hơi trễ, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, mẹ anh vừa nhìn có thể biết là có chuyện gì" Ôn Lễ An nói.
Đồ khốn, đồ khốn, còn giả vờ.
Được thôi, ai sợ ai.
Lương Tuyết duỗi tay ra.
Ôn Lễ An nắm lấy tay cô một cách vững chắc, đi về phía cửa. Ở giữa cánh cửa có một ngọn đèn, ánh đèn đó chỉ khiến tâm trí cô trống rỗng.
Bên dưới ánh đèn, cách cánh cửa cũng một cánh tay, cô nghiêng mặt qua, Ôn Lễ An cũng đang nhìn cô.
Thời khắc đó, Lương Tuyết biết: Tâm lý có mạnh mẽ cứng rắn đến đâu, cô làm sao cũng không liều bằng anh.
Có lẽ lúc này, anh đưa cô đứng ở đây thật sự là muốn đưa cô đi gặp mẹ anh, có lẽ là bởi vì anh đã sớm nhìn thấy tâm tư cô, vì tránh kết cục ảm đạm bị đá trong tương lai, cho nên .
Ôm theo tia hi vọng cuối cùng, chờ đợi.
Chờ đến khi âm thanh của bàn tay gõ lên cửa.
"Cốc, cốc, cốc"
Lương Tuyết ra sức kìm chế đôi chân bản thân muốn chạy trốn của mình, đèn sáng lên, tử trong cửa truyền tới âm thanh khiến Lương Tuyết tưởng tượng thôi cũng thấy da đầu tê rồi: "Ai?".
"Là con, mẹ ơi".
Có lẽ là tay của Ôn Lễ An không nắm chặt lấy tay cô, có lẽ là cô đột nhiên sức lực mãnh liệt dâng lên, vung tay, thành công trốn thoát khỏi Ôn Lễ An, cấp bách trốn phía sân sau, trước mắt đã không kịp bỏ chạy về phía con đường trở về.
Sau vườn nhà Ôn Lễ An có tấm màn do đậu cô-ve che phủ, một mảng canh um tươi tốt giống như là tấm màn che chắn của thiên nhiên, đó là nơi tốt nhất để trốn.
Cơ thể chặt chẽ dán lên tường, Lương Tuyết vừa cởi giày sandal ra, tiếng mở cửa liền vang lên.
"Lễ An, sao muộn như vậy lại tới?".
"Mẹ, con đến lấy vài quyển sách".
Tiếng đóng cửa vang lên, đèn trong phòng được bật lên, đèn từ cửa sổ xuyên ra ngoài chiếu trên đỉnh đầu Lương Tuyết.
Cô khom lưng khẽ tay khẽ chân ở phía sân sau, tìm thấy một nơi, một nơi vừa đủ chứa cô, làm tổ ở đó, uốn cong đầu gối và nhìn chằm chằm vào ngôi nhà làm bằng gạch xi măng.
Nữ chủ nhân căn nhà đó rất biết tính toán, căn nhà hướng Tây Nam cho đứa con lớn ở, con trai lớn gánh trên vai nhiệm vụ nuôi dưỡng gia đình, nên tôn trọng thì phải tôn trọng.
Căn phòng phía Đông Nam so với căn phòng phía Tây Nam to hơn nhiều, hai chiếc giường dư có thể làm một nơi để sách ở bên giá cửa sổ, hai chiếc giường cho đứa con thứ hai và con út. Phòng sách cho đứa con trai thứ hai học hành ưu tú là hợp tình hợp lý, càng hài lòng hơn là phong cảnh vui tai vui mắt trước cửa sổ, nước sông lướt qua trước cửa sổ, hai bên bờ trải đầy cỏ xanh, từ cửa sổ nhìn ra ngoài như một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ.
Ánh mắt nhìn lên căn phòng phía Tây Nam, không gian của căn phòng đó chỉ có thể chứa một chiếc giường và một cái bàn. Nữ chủ nhân của ngôi nhà này sau một tuần ở làm xong đám tang của con trai liền dán bảng quảng cáo cho thuê nhà.
Người cũng chẳng qua là mới mất một tuần.
Hơn nữa, căn phòng hướng Tây Nam đó hướng về phía mặt trời, gạch xi măng tụ nhiệt, bất luận là ngày hay đêm đều nóng như lò nung. Mỗi khi cô vào ngôi nhà đó quá 10 phút, áo sơ mi sẽ dính đầy mồ hôi.
Mà căn phòng hướng Đông Nam thì lại ở chỗ râm, mở cửa sổ liền có gió mát thổi qua.
Đứa con lớn của nhà đó là một tên ngốc.
"Đồ ngốc" trong miệng nhẹ nhàng mắng, tiếng mắng đó, cũng không biết tại sao lại kích động phát ra.
Một bóng ảnh kéo dài ngăn cách giữa cô và căn phòng hướng Tây Nam, người trước mắt nhẹ nhàng hỏi cô "Nhớ anh ấy rồi?".
Hoang mang lắc đầu, ngón tay chạm đến mắt cô.
Giữa tháng, có trăng tròn, ánh trăng vụn vặt, buồn tẻ xuyên qua khe hở dây đậu cô-ve, ngón tay cách mắt cô cũng chỉ nửa centimet.
Ngón tay đó so với ánh trăng còn lạnh hơn gấp trăm lần, ngàn lần.
Giây tiếp theo, ngón tay trong gang tấc hướng tới khóe mắt, nhẹ nhàng phủi một cái, mơ hồ có thẻ nhìn thấy được hình dáng nước mắt, dưới ánh trăng giống như hạt sương rơi khỏi ngọn cây.
Lạnh hơn so với ngón tay vẫn là giọng nói.
Từng từ từng câu: "Tôi có thể xác định, nước mắt này sẽ không vì tôi mà rơi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.