Chương 56: Ánh trăng nói - 8
Tg Loan
04/09/2020
Với
một lương tâm tội lỗi, cô đi theo sau lưng Ôn Lễ An, vòng qua sân sau và đến trước cửa sổ căn phòng theo hướng Đông Nam, trong lòng Lương Tuyết
run rẩy.
"Ôn Lễ An, anh muốn làm gì?"
"Tôi quên còn sách vẫn chưa lấy"'.
Sách chưa lấy, không phải đang cầm trên tay sao?
Trước lúc bỏ trốn, nước mắt không hiểu ra sao lại tuôn rơi, Lương Tuyết thành thục đi sau lưng Ôn Lễ An đến trước cửa sổ, trong chớp mắt cửa sổ đóng chặt liền mở ra, Ôn Lễ An nói với cô trước đây anh thường trốn vào ra ngoài từ chỗ này lúc nửa đêm.
"Nếu không đến phòng anh xem thử" anh hỏi cô.
Cô hoang mang lắc đầu: "Em ở đây đợi là được rồi".
Dưới ánh trăng đêm, Ôn Lễ An im lặng nhìn chăm chú về phía cô.
Được rồi, được rồi, vậy đi xem thử, đôi môi ẩm ướt, Lương Tuyết gật đầu, Ôn Lễ An mỉm cười, ôm cô tới trước ban công cửa sổ, nối tiếp bên dưới bậc cửa sổ là bàn học.
Bước chân rơi trên sàn qua chân bàn.
Một tấm màn chắn gió chia căn phòng thành ¼, trong ¾ không gian một chiếc giường đơn có giá sách trên cao, giá sách nối tiếp bàn học, bàn học gần kề thầm cửa sổ, mà trong ¼ còn lại màn chắn gió là chiếc giường ngủ của Charlie bé nhỏ.
Lương Tuyết xoay người, Ôn Lễ An đã đóng cửa dổ lại.
"Làm gì mà đóng cửa sổ vậy?" Lương Tuyết đè thấp giọng trong họng.
Sau lưng là một mảng yên tĩnh, lại thấp giọng kêu lên một tiếng "Ôn Lễ An" lúc này giọng của cô đang run rẩy. Lần thứ hai gọi "Ôn Lễ An" mang âm thanh như muốn khóc "Chúng ta trở về đi, trở về em cái gì cũng đều nghe lời anh, được không?" Ôn Lễ An từ sau lưng ôm lấy cô, tay nắm chặt đè ép lên trên mặt bàn, cật lực khiến giác quan của bản thân không nghe theo hướng đi của đôi tay ấy "Ôn Lễ An, chúng ta lập tức trở về, đừng ở đây nữa, đừng ở đây, em xin anh đấy".
Vẫn cứ không quan tâm, tên điên này, cần phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể không để bất kỳ âm thanh nào từ trong miệng tràn ra ngoài, Charlie vẫn còn đang ngủ trong tấm màn chắn kìa, đứa trẻ đó lần đầu tiên gặp cô đã đem socola cất giấu như báu vật rất lâu đem ra tặng cô.
Tên khốn Ôn Lễ An, cô chỉ là vì Quân Hoán mà rơi mấy giọt nước mắt mà thôi, Ôn Lễ An khốn kiếp, trở về cô nhất định sẽ ném vô số đồ trong nhà vô người cậu, hét vào mặt cậu "Cút". Không không, ngôi nhà đó là của Ôn Lễ An, người phải rời đi là cô, ngày mai cô sẽ thu dọn đồ đạc, nói với Ôn Lễ An "Tên tiểu tử biến thái này, tôi nhịn cậu đủ rồi".
Đúng, Ôn Lễ An là tên nhóc biến thái, cậu bây giờ đang dùng phương thức của cậu để trừng phạt cô, cũng chỉ là vì Quân Hoán mà rơi nước mắt mà thôi. Cô hôm nay mặc váy, như vậy vừa hay tiện nghi cho cậu, hành động mãnh liệt hướng mặt cô ra ngoài cửa sổ, lợi dụng ưu thế thân thể để cái bụng nhỏ của cô dán lên cạnh bàn, mái tóc dài bị mồ hôi làm cho ẩm ướt rải rác dưới đất, trong không trung, trên mặt bàn. Lòng bàn tay bị đè lên góc bàn, trong lòng suy nghĩ lung tung, như là thực thi nhiệm vụ, đã đến lúc phải kết thúc, từ nay về sau, cô và Ôn Lễ An đường ai nấy đi.
Cô cắn chặt môi, không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dần dần, dần dần, một số suy nghĩ bắt đầu nghe theo giác quan, đồ khốn, đồ khốn, cô liều mạng cắn môi, không để câu nói "Đồ khốn" từ trong miệng phát ra ngoài.
Charlie nhỏ bé ngủ ở trong màn chắn gió đâu rồi, còn khủng khiếp hơn nữa là, trong căn nhà này còn có một phòng khác của bà Ferdinand đang ngủ, không chỉ vậy, chủ nhân cũ của căn phòng hướng Tây Nam đã từng là Quân Hoán.
Vào một hoàng hôn nào đó, Ôn Lễ An trong vô ý lướt qua căn phòng phía Tây Nam, chủ nhân căn phòng rất sơ ý, cửa sổ mở ra.
Trong vô ý nhìn về cửa sổ rộng mở, ánh mắt đó dẫn tới nhiều năm sau cậu không xuất hiện trong tang lễ của Quân Hoán. Nói anh trai của mình rằng người phụ nữ nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu giống với người yêu anh trai sao? Không những gương mặt giống, thân hình cũng giống. Thậm chí người phụ nữ trong giấc mơ cũng có một nốt ruồi son bên ngực trái. Phải nói với anh trai mình trong giấc mộng, cậu cũng từng hôn qua nó sao?
Dưới ánh trăng đêm, cậu mở cửa sổ, đến bên bờ sông, nói với ánh trăng "Ừm, là lỗi của cô gái tên Lương Tuyết đó, cô không nên sau khi hôn mình xong thì rơi xuống sông".
Đầu hạ, dưới giàn đậu cô-ve, đôi tay đột nhiên vòng qua, chủ nhân đôi tay đó đột nhiên hôn cậu loạn xạ, sau khi hôn xong lại dựa vào một phương thức cực kỳ khôi hài, té xuống sông. Chàng trai bên ngoài giàn đậu cô-ve đối với tất cả những chuyện phát sinh bên trong hoàn toàn không biết, vẫn đang kêu tên cô bạn gái của mình "Tiểu Tuyết" "Tiểu Tuyết", vùng bóng râm dày đặc bảo đảm chắc chắn rằng chàng trai bên ngoài giàn đậu cô-ve không nhìn thấy cậu.
Đầu hạ, giữa tháng, mặt trăng tròn như chiếc đĩa, cậu đứng bên bờ sông, nhìn cô gái như quả bóng da lăn xuống sông, khuôn mặt kích cỡ như bàn tay, chiếc cằm nhọn, mái tóc thẳng vừa đen vừa dày, một nửa mái tóc rũ lên vai, một nửa rũ xuống nước, đôi tay bắt chéo vắt ngang trên bờ sông, không nhúc nhích.
Từ góc độ của cậu nhìn xuống, giống như mỹ nhân ngư từ biển sâu đến bên bờ sông trong thế gian phồn hoa nồng nhiệt.
Đêm trăng này, đuôi cá của mỹ nhân ngư lần đầu tiên nhận biết được ánh trăng của nhân gian.
Nói không chừng, cô thật sự là mỹ nhân ngư với cái đuôi yêu thích sự náo nhiệt, nhìn xem, khi cô ấy mặc quần áo như một con người vẫn không quên chỉ ra đặc trưng của "cá tuyết", trước mặt tuyết là một con cá, và thỉnh thoảng, cô cũng thích bĩu môi.
Cá thích dẫu môi chính là cá dẫu môi rồi.
Dòng sông từ nơi tận cùng chân trời xa xôi, từ cánh đồng xanh bao la bát ngát kéo dài đến trước cửa sổ nhà cậu, ngày ngày đêm đêm như dòng chảy vô tận, ngày nắng, ngày mưa,....
Lại là một đêm trăng, cậu đứng dưới ánh trăng bên dòng sông nói "Ừm, là lỗi của cô gái Lương Tuyết đó, cô ấy không nên sau khi rơi xuống sông lại lần nữa quên đóng cửa sổ, cho dù quên đóng cửa sổ cũng không chẳng sao, cô không nên mở cúc áo sơ mi để hóng mát".
Vào một buổi chiều nóng nực ve kêu không ngừng, thiếu niên ở căn phòng hướng Đông Nam đẩy cửa ra, Charlie bé nhỏ giống như người cha nói nhiều của cậu bé cãi nhau với cậu tới mức tâm phiền ý loạn, đi qua trước cửa sổ căn phòng hướng Tây Nam, cửa sổ căn phòng đó đang mở, ánh mắt vô thức nhìn về phía cánh cửa sổ, đó thật sự là một cô gái vô ý tứ, cúc áo sơ mi bị mở lộ ra một mảng trắng như tuyết hướng về phía quạt điện, mà quạt điện lại xếp gần ngay vị trí cửa sổ, còn cậu lại đứng trước cửa sổ.
Nếu như điều đó vẫn còn chấp nhận được thì khiến cậu khó chấp nhận hơn là cô gái đó còn đang dùng một tay lắc cổ áo sơ mi , càng muốn đòi mạng hơn nữa là tay kia cầm một cây kem.
Có lẽ là kem rất ngọt, có lẽ là cây kem đúng lúc có thể làm tan biến đi cơn nóng mùa hè, vào buổi chiều ve sầu kêu không ngừng ấy, cô gái bên cạnh thềm cửa sổ khép mắt lại, một tay lắc cổ áo sơ mi, một tay ăn kem.
Thật không ngờ, dáng vẻ đó làm cho thiếu niên đứng ngoài cửa sổ hận không thể cướp lấy cây kem của cô gái kia, hung bạo nói "Tôi nói, cô không thể đóng cửa sổ lại sao?".
Đêm đó, cô gái trong giấc mơ của cậu cũng mặc chiếc áo sơ mi giống như người phụ nữ tên Lương Tuyết kia, chỉ là thềm cửa sổ của căn phòng phía Tây Nam biến thành phía Đông Nam, chiếc giường đơn màu nhạt, mái tóc vừa dài vừa đen vừa dày rải trên giường, cô bên tai cậu dặn dò "Cẩn thận một chút, Charlie đang ở đây".
Đúng, đúng, Charlie bé nhỏ vẫn đang ở đây, cách một tấm màn, không những Charlie đang ở đây, mẹ cũng vậy, không những vậy mẹ cậu ở căn phòng của anh trai cậu từng ở.
Từ ngày đó, chủ nhân căn phòng phía Đông Nam cũng không gọi chủ nhân căn phòng phía Tây Nam một tiếng anh trai. Từ ngày đó thân phận của chủ nhân căn phòng hướng Tây Nam trong lòng cậu là "con trai cả của gia đình này", hoặc là "con trai cả của bà Ferdinand".
Con cả của gia đình này đã không còn nữa, ở buổi tiễn đưa cuối cùng, cậu ở vịnh Subic, cậu không muốn tại thời khắc đó phải đến giả vờ sám hối.
Trong nhận thức của cậu, tất cả sự hối hận trên thế giới này đều là giả dối, chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, hối hận có thể đổi lại cơ hội lựa chọn lại không?
Đáp án là không thể.
Giả sử, nếu đó chỉ là giới hạn của nếu như, nếu như quay lại ngày đó, chắc hẳn cậu vẫn sẽ để mặc cô gái giống Lương Tuyết đó tiến vào trong giấc mơ của cậu, để mái tóc như thác nước của cô rũ lên chiếc giường đơn màu nhạt của cậu, cậu sẽ tùy ý bản thân ngửi mùi hương trên tóc cô.
Mà những chuyện liên quan đến đứa con cả của gia đình này.
Đau lòng không? Không biết nữa, chuyện đau hay không đau lòng cứ để sau này đi.
Rất nhiều rất nhiều mùa xuân hạ thu đông trôi qua, đứa con cả của gia đình này và đứa con thứ hai sẽ tình cờ gặp nhau ở một nơi khác, lúc gặp nhau cậu có lẽ sẽ gọi một tiếng anh trai.
"Anh trai, em muốn nói cho anh biết một bí mật".
Trước mắt, trước mắt, cậu phải khiến cô gái tên Lương Tuyết đó hiểu rõ, đứa con cả của gia đình này đã không còn nữa, sau này người cùng cô trải qua năm tháng là đứa con thứ hai của gia đình này.
Dựa vào phương thức sơ khai nhất của nhân loại, đây cũng là cách mà cậu muốn để cô biết.
Lương Tuyết, bây giờ người đang có được em tên là Ôn Lễ An, không phải Quân Hoán.
Ôn Lễ An biết bản thân trước nay không phải là đứa con ngoan, tùy theo ý muốn của bản thân phương thức sơ khai nhất, chờ đợi, đợi âm thanh từ trong giấc mộng đó phát ra ngoài "Cẩn thận chút, Charlie vẫn đang ở đây".
Trong nhất thời, âm thanh của những giọt mồ hôi ướt át bên tai, cậu không phân biệt được là trong giấc mộng hay là hiện thực, người cá thân yêu của cậu.
Từ một đầu bên ngoài tấm màn vang lên tiếng nói mớ của trẻ con, Charlie đang nói mớ.
"Ôn.... Ôn Lễ An, cẩn thận chút, .....Charlie". Âm thanh rung rẩy không nói nên lời.
Ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy róc rách.
Ngay cả lông mi cũng dính đầy mồ hôi, chớp mắt, mi mắt nặng nề khép lại, dùng hết sức lực cuối cùng, Lương Tuyết nói với Ôn Lễ An: "Cậu sẽ vì hành vi đêm nay mà hối hận".
Trong mơ hồ, cô được ôm đến bên giường, mơ hồ, cậu đang chải mái tóc của cô, bàn tay luồn vào chân tóc thật dịu dàng và bảo vệ, khiến cho suy nghĩ của cô trở nên lan tỏa, dường như nhớ đến gì đó, cô dặn cậu "Cẩn thận chút, Charlie đâu rồi?".
Đổi lại là âm thanh như tiếng thở dài "Lương Tuyết, anh đã từng mơ về cảnh này".
Giây phút đó, lòng cô mềm mại đến dị thường, cũng không biết là vì sao, chạm lấy tay cậu, từ từ khép mắt lại.
Lúc mở mắt ra, mắt của Lương Tuyết nhìn thấy một màu mực trải rộng như mây, màu mực trải trên chiếc giường màu sáng, trong nhất thời không phân biệt được là tóc cô hay vẩy mực bị cô vô ý làm đổ lan ra trên giấy Tuyên Thành.
Chàng thiếu niên trầm lặng, tao nhã ngồi trên sàn nhà, gương mặt kề bên mái tóc của cô, ngón tay rơi xuống ngọn tóc dài nhất của cô.
Cảnh này, dưới ánh sáng trắng như bong bóng cá, cô nhìn đến mức viền mắt như muốn xuyên qua.
"Lương Tuyết, anh đã từng mơ về cảnh này".
Người nói điều này đang rũ lông mi xuống, độ cong tuyệt đẹp thúc đẩy... lúc tay sắp chạm vào, bên ngoài màn truyền đến tiếng nói mớ của đứa trẻ.
"Các anh đừng cãi nhau... anh Lễ An, bọn anh đừng cãi nhau nữa..."
Gương mặt phát nóng, thu tay lại, từ giường đứng lên, ngón tay ngón chân đến bên cửa sổ, cố ý lờ đi những cuốn sách rơi trên mặt bàn, mở cửa sổ, tiếp đến là bước đi tiếp theo.
Căn nhà bằng gạch xi măng bị hàng rào thấp vây quanh lại, trên hàng rào hoa đậu Hà Lan đang nở rộ.
Che cổng hàng rào tre , đứng dưới ánh sáng trắng như bong bóng cá, ngoài tầm mắt là cánh đồng lúa rộng lớn, sắp tới mùa thu hoạch, hương thơm của hoa lúa ở khắp mọi nơi trong cơn gió buổi sáng.
Mang chiếc giày sandal, men theo con đường mòn màu đỏ quen thuộc.
Dưới ánh sáng trắng như bong bóng cá, những mảnh ruộng được chia thành những ô vuông. Những cô gái trẻ với vòng eo thon thả đang đi qua cánh đồng lúa. Làn gió thỉnh thoảng cuộn lên tóc và làn váy của cô. Trong sương mù buổi sáng, họ vô tình xông vào trở thành nhân vật trong bức tranh màu nước.
Ở đầu kia của con đường, một chàng trai trẻ đang chạy, ánh sáng chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của anh ta, biến nó thành màu xanh sáng, màu xanh quá mức chói mắt và chàng trai trẻ chạy quá nhanh khiến anh ta giống như ánh sáng xanh kéo dài trên cánh đồng lúa màu xanh.
Ánh sáng màu xanh hướng về phía người phụ nữ có vòng eo thon thả, khoảng cách giữa hai người dần dần kéo lại gần, khi khoảng cách giữa học còn lại một ngón tay, chàng thiếu niên bước chậm lại.
Cuộc chạy đã trở thành một cuộc tản bộ trong rừng, chàng thiếu niên theo sau cô gái trẻ.
Gió nổi lên, cánh đồng vang lên tiếng rào rào, chàng thiếu niên từ phía sau lưng ôm lấy cô gái trong vòng tay.
Vẫn cứ đắm chìm trong suy nghĩ, đắm chìm trong cơn gió buổi sớm tràn đầy hương hoa lúa, định thần lại, Lương Tuyết phát hiện bản thân đã ở trong vòng tay của Ôn Lễ An.
Định thần lại, cô mạnh mẽ vùng ra.
"Ôn Lễ An, cái tên điên này" "Ôn Lễ An, tôi và cậu phải vạch rõ giới hạn" "Ôn Lễ An, cậu ở bao xa thì cút ra xa cho tôi".
Ôn Lễ An, vẫn là Lễ An gian xảo nhà Quân Hoán.
Cậu cứ như vậy yên tĩnh chờ đợi, đợi đến khi cô không còn sức vùng ra nữa, đợi đến khi cô không còn sức chửi cậu nữa.
Đây là một buổi sáng khó mà khiến người ta tranh cãi, hương hoa lúa trong gió khiến con người chỉ muốn đắm chìm vào, hương hoa vương lên tay áo của cậu.
"Lương Tuyết".
Cá dẫu môi.
"Trên con đường này, anh đã từng cố ý cưỡi xe đạp chạy như bay, để cho xe đạp văng bùn lên váy của em, chiếc váy hoa đó đã xấu lại còn chướng mắt. Nhưng nếu như, lúc đó chiếc váy hoa là mặc để đến gặp anh, anh nghĩ nó trong mắt anh nhất định sẽ đẹp vô cùng".
"Ting ting ting" sau lưng truyền tới tiếng chuông xe đạp, cô tự giác nhường qua một bên, cũng không biết là con nhà ai nghỉ học cưỡi xe như gió lướt qua bên cạnh cô.
Đột nhiên nghĩ đến chiếc váy dính bùn đó, cô thở hồng hộc nhặt cục đá nhỏ quăng về phía chiếc xe đạp đang đi phía xa đó, ai biết được, ở ngã rẽ đó, cục đá cũng đập vào khung xe, cậu thiếu niên đó cũng không quay đầu.
Mà buổi sáng hôm đó, ở ngã rẽ đó, chàng thiếu niên làm bẩn chiếc váy của cô đã quay đầu nhìn lại, chàng thiếu niên có đôi lông mi vừa đậm vừa dày.
Cậu tiếp tục nói, giọng nói mang theo mùi hương của hoa lúa.
"Lương Tuyết, ở dưới giàn cây đậu phía sân sau, anh lần đầu tiên biết được hóa ra môi của con gái có thể mềm đến vậy, lúc sáng sớm, anh đã lén đem tấm ga giường giấu dưới gầm giường".
Gương mặt bỗng nhiên ửng đỏ, lúc đầu chỉ nhàn nhạt bên gò má, dần dần, theo tiếng thì thầm bên tai, gò má đỏ nhạt giống như đám mây lửa lúc hoàng hôn.
Mà anh vẫn tiếp tục.
"Lương Tuyết..."
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, lời thề đêm qua của cô đều biến thành lời nói suông rồi, đúng rồi đêm qua cô đã thề, đường ai nấy đi với Ôn Lễ An.
"Ôn Lễ An".
"Lương Tuyết, mỗi người một lần chúng ta huề nhau đi".
Cái gì mỗi người một lần?!
"Ôn Lễ An!"
"Ở chợ đêm anh trốn một lần, trước cửa nhà anh em trốn một lần".
Cho nên đây là gọi là huề nhau? Giương môi, cuối cùng, khóe môi chặt chẽ vểnh lên.
"Nhưng mà...." giọng nói mang theo hương hoa lúa hà hơi bên tai cô "Anh chạy trước so với em, nên anh tình nguyện chấp nhận chịu phạt ngoài mức".
"Chịu phạt cái gì?"
"Ừm..." âm thanh kéo dài, "Ví dụ, lúc em gọi anh "học viên", anh sẽ không gọi em là cá dẫu môi, lúc em gọi anh "tên nhóc khu Hadrian" anh sẽ không gọi em là "yêu tinh hại người", cho dù em có gọi hơn trăm lần".
"Ôn Lễ An, anh đúng là đồ ấu trĩ".
"Đồ ấu trĩ cũng có thể gọi, lúc em kêu anh là "đồ ấu trĩ" anh sẽ không gọi em là "đồ nói dối" là được".
"Đồ ấu trĩ".
"Đồ nói dối".
"Ôn Lễ An! Anh không phải nói để tùy ý em gọi sao?"
"Nhưng em vẫn chưa đồng ý xác nhận".
"........"
Ánh sáng trắng từ màu xám nhạt chuyển sang màu xanh nhạt, chiếc áo sơ mi màu nhạt trên người chàng thiếu niên đang cưỡi xe cũng từ màu xanh sáng biến thành xanh nhạt, người sau xe là cô gái trẻ có vòng eo mảnh khảnh.
Gương mặt cô gái trẻ dán chặt lên lưng cậu thiếu niên.
Chiếc xe cưỡi qua cánh đồng vô tận, khung cảnh không người buổi sáng, bốn phía chỉ còn lại tiếng tiếng ồn của chiếc xe, cơn gió ban mai thổi qua bông lúa, trong gió...
"Ôn Lễ An".
"......".
"Học viên"
"......"
"Tên nhóc nghèo khu Hadrian"
"......".
"Đồ ấu trĩ".
"......".
Tiếng cười khe khẽ của cô gái, bắt đầu to gan hơn, cho dù bốn phía không người, cô thả lỏng cổ họng.
"Ôn Lễ An, học viên, tên nhóc nghèo khu Hadrian, đồ ấu trĩ"
"Ôn Lễ An, anh muốn làm gì?"
"Tôi quên còn sách vẫn chưa lấy"'.
Sách chưa lấy, không phải đang cầm trên tay sao?
Trước lúc bỏ trốn, nước mắt không hiểu ra sao lại tuôn rơi, Lương Tuyết thành thục đi sau lưng Ôn Lễ An đến trước cửa sổ, trong chớp mắt cửa sổ đóng chặt liền mở ra, Ôn Lễ An nói với cô trước đây anh thường trốn vào ra ngoài từ chỗ này lúc nửa đêm.
"Nếu không đến phòng anh xem thử" anh hỏi cô.
Cô hoang mang lắc đầu: "Em ở đây đợi là được rồi".
Dưới ánh trăng đêm, Ôn Lễ An im lặng nhìn chăm chú về phía cô.
Được rồi, được rồi, vậy đi xem thử, đôi môi ẩm ướt, Lương Tuyết gật đầu, Ôn Lễ An mỉm cười, ôm cô tới trước ban công cửa sổ, nối tiếp bên dưới bậc cửa sổ là bàn học.
Bước chân rơi trên sàn qua chân bàn.
Một tấm màn chắn gió chia căn phòng thành ¼, trong ¾ không gian một chiếc giường đơn có giá sách trên cao, giá sách nối tiếp bàn học, bàn học gần kề thầm cửa sổ, mà trong ¼ còn lại màn chắn gió là chiếc giường ngủ của Charlie bé nhỏ.
Lương Tuyết xoay người, Ôn Lễ An đã đóng cửa dổ lại.
"Làm gì mà đóng cửa sổ vậy?" Lương Tuyết đè thấp giọng trong họng.
Sau lưng là một mảng yên tĩnh, lại thấp giọng kêu lên một tiếng "Ôn Lễ An" lúc này giọng của cô đang run rẩy. Lần thứ hai gọi "Ôn Lễ An" mang âm thanh như muốn khóc "Chúng ta trở về đi, trở về em cái gì cũng đều nghe lời anh, được không?" Ôn Lễ An từ sau lưng ôm lấy cô, tay nắm chặt đè ép lên trên mặt bàn, cật lực khiến giác quan của bản thân không nghe theo hướng đi của đôi tay ấy "Ôn Lễ An, chúng ta lập tức trở về, đừng ở đây nữa, đừng ở đây, em xin anh đấy".
Vẫn cứ không quan tâm, tên điên này, cần phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể không để bất kỳ âm thanh nào từ trong miệng tràn ra ngoài, Charlie vẫn còn đang ngủ trong tấm màn chắn kìa, đứa trẻ đó lần đầu tiên gặp cô đã đem socola cất giấu như báu vật rất lâu đem ra tặng cô.
Tên khốn Ôn Lễ An, cô chỉ là vì Quân Hoán mà rơi mấy giọt nước mắt mà thôi, Ôn Lễ An khốn kiếp, trở về cô nhất định sẽ ném vô số đồ trong nhà vô người cậu, hét vào mặt cậu "Cút". Không không, ngôi nhà đó là của Ôn Lễ An, người phải rời đi là cô, ngày mai cô sẽ thu dọn đồ đạc, nói với Ôn Lễ An "Tên tiểu tử biến thái này, tôi nhịn cậu đủ rồi".
Đúng, Ôn Lễ An là tên nhóc biến thái, cậu bây giờ đang dùng phương thức của cậu để trừng phạt cô, cũng chỉ là vì Quân Hoán mà rơi nước mắt mà thôi. Cô hôm nay mặc váy, như vậy vừa hay tiện nghi cho cậu, hành động mãnh liệt hướng mặt cô ra ngoài cửa sổ, lợi dụng ưu thế thân thể để cái bụng nhỏ của cô dán lên cạnh bàn, mái tóc dài bị mồ hôi làm cho ẩm ướt rải rác dưới đất, trong không trung, trên mặt bàn. Lòng bàn tay bị đè lên góc bàn, trong lòng suy nghĩ lung tung, như là thực thi nhiệm vụ, đã đến lúc phải kết thúc, từ nay về sau, cô và Ôn Lễ An đường ai nấy đi.
Cô cắn chặt môi, không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dần dần, dần dần, một số suy nghĩ bắt đầu nghe theo giác quan, đồ khốn, đồ khốn, cô liều mạng cắn môi, không để câu nói "Đồ khốn" từ trong miệng phát ra ngoài.
Charlie nhỏ bé ngủ ở trong màn chắn gió đâu rồi, còn khủng khiếp hơn nữa là, trong căn nhà này còn có một phòng khác của bà Ferdinand đang ngủ, không chỉ vậy, chủ nhân cũ của căn phòng hướng Tây Nam đã từng là Quân Hoán.
Vào một hoàng hôn nào đó, Ôn Lễ An trong vô ý lướt qua căn phòng phía Tây Nam, chủ nhân căn phòng rất sơ ý, cửa sổ mở ra.
Trong vô ý nhìn về cửa sổ rộng mở, ánh mắt đó dẫn tới nhiều năm sau cậu không xuất hiện trong tang lễ của Quân Hoán. Nói anh trai của mình rằng người phụ nữ nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cậu giống với người yêu anh trai sao? Không những gương mặt giống, thân hình cũng giống. Thậm chí người phụ nữ trong giấc mơ cũng có một nốt ruồi son bên ngực trái. Phải nói với anh trai mình trong giấc mộng, cậu cũng từng hôn qua nó sao?
Dưới ánh trăng đêm, cậu mở cửa sổ, đến bên bờ sông, nói với ánh trăng "Ừm, là lỗi của cô gái tên Lương Tuyết đó, cô không nên sau khi hôn mình xong thì rơi xuống sông".
Đầu hạ, dưới giàn đậu cô-ve, đôi tay đột nhiên vòng qua, chủ nhân đôi tay đó đột nhiên hôn cậu loạn xạ, sau khi hôn xong lại dựa vào một phương thức cực kỳ khôi hài, té xuống sông. Chàng trai bên ngoài giàn đậu cô-ve đối với tất cả những chuyện phát sinh bên trong hoàn toàn không biết, vẫn đang kêu tên cô bạn gái của mình "Tiểu Tuyết" "Tiểu Tuyết", vùng bóng râm dày đặc bảo đảm chắc chắn rằng chàng trai bên ngoài giàn đậu cô-ve không nhìn thấy cậu.
Đầu hạ, giữa tháng, mặt trăng tròn như chiếc đĩa, cậu đứng bên bờ sông, nhìn cô gái như quả bóng da lăn xuống sông, khuôn mặt kích cỡ như bàn tay, chiếc cằm nhọn, mái tóc thẳng vừa đen vừa dày, một nửa mái tóc rũ lên vai, một nửa rũ xuống nước, đôi tay bắt chéo vắt ngang trên bờ sông, không nhúc nhích.
Từ góc độ của cậu nhìn xuống, giống như mỹ nhân ngư từ biển sâu đến bên bờ sông trong thế gian phồn hoa nồng nhiệt.
Đêm trăng này, đuôi cá của mỹ nhân ngư lần đầu tiên nhận biết được ánh trăng của nhân gian.
Nói không chừng, cô thật sự là mỹ nhân ngư với cái đuôi yêu thích sự náo nhiệt, nhìn xem, khi cô ấy mặc quần áo như một con người vẫn không quên chỉ ra đặc trưng của "cá tuyết", trước mặt tuyết là một con cá, và thỉnh thoảng, cô cũng thích bĩu môi.
Cá thích dẫu môi chính là cá dẫu môi rồi.
Dòng sông từ nơi tận cùng chân trời xa xôi, từ cánh đồng xanh bao la bát ngát kéo dài đến trước cửa sổ nhà cậu, ngày ngày đêm đêm như dòng chảy vô tận, ngày nắng, ngày mưa,....
Lại là một đêm trăng, cậu đứng dưới ánh trăng bên dòng sông nói "Ừm, là lỗi của cô gái Lương Tuyết đó, cô ấy không nên sau khi rơi xuống sông lại lần nữa quên đóng cửa sổ, cho dù quên đóng cửa sổ cũng không chẳng sao, cô không nên mở cúc áo sơ mi để hóng mát".
Vào một buổi chiều nóng nực ve kêu không ngừng, thiếu niên ở căn phòng hướng Đông Nam đẩy cửa ra, Charlie bé nhỏ giống như người cha nói nhiều của cậu bé cãi nhau với cậu tới mức tâm phiền ý loạn, đi qua trước cửa sổ căn phòng hướng Tây Nam, cửa sổ căn phòng đó đang mở, ánh mắt vô thức nhìn về phía cánh cửa sổ, đó thật sự là một cô gái vô ý tứ, cúc áo sơ mi bị mở lộ ra một mảng trắng như tuyết hướng về phía quạt điện, mà quạt điện lại xếp gần ngay vị trí cửa sổ, còn cậu lại đứng trước cửa sổ.
Nếu như điều đó vẫn còn chấp nhận được thì khiến cậu khó chấp nhận hơn là cô gái đó còn đang dùng một tay lắc cổ áo sơ mi , càng muốn đòi mạng hơn nữa là tay kia cầm một cây kem.
Có lẽ là kem rất ngọt, có lẽ là cây kem đúng lúc có thể làm tan biến đi cơn nóng mùa hè, vào buổi chiều ve sầu kêu không ngừng ấy, cô gái bên cạnh thềm cửa sổ khép mắt lại, một tay lắc cổ áo sơ mi, một tay ăn kem.
Thật không ngờ, dáng vẻ đó làm cho thiếu niên đứng ngoài cửa sổ hận không thể cướp lấy cây kem của cô gái kia, hung bạo nói "Tôi nói, cô không thể đóng cửa sổ lại sao?".
Đêm đó, cô gái trong giấc mơ của cậu cũng mặc chiếc áo sơ mi giống như người phụ nữ tên Lương Tuyết kia, chỉ là thềm cửa sổ của căn phòng phía Tây Nam biến thành phía Đông Nam, chiếc giường đơn màu nhạt, mái tóc vừa dài vừa đen vừa dày rải trên giường, cô bên tai cậu dặn dò "Cẩn thận một chút, Charlie đang ở đây".
Đúng, đúng, Charlie bé nhỏ vẫn đang ở đây, cách một tấm màn, không những Charlie đang ở đây, mẹ cũng vậy, không những vậy mẹ cậu ở căn phòng của anh trai cậu từng ở.
Từ ngày đó, chủ nhân căn phòng phía Đông Nam cũng không gọi chủ nhân căn phòng phía Tây Nam một tiếng anh trai. Từ ngày đó thân phận của chủ nhân căn phòng hướng Tây Nam trong lòng cậu là "con trai cả của gia đình này", hoặc là "con trai cả của bà Ferdinand".
Con cả của gia đình này đã không còn nữa, ở buổi tiễn đưa cuối cùng, cậu ở vịnh Subic, cậu không muốn tại thời khắc đó phải đến giả vờ sám hối.
Trong nhận thức của cậu, tất cả sự hối hận trên thế giới này đều là giả dối, chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, hối hận có thể đổi lại cơ hội lựa chọn lại không?
Đáp án là không thể.
Giả sử, nếu đó chỉ là giới hạn của nếu như, nếu như quay lại ngày đó, chắc hẳn cậu vẫn sẽ để mặc cô gái giống Lương Tuyết đó tiến vào trong giấc mơ của cậu, để mái tóc như thác nước của cô rũ lên chiếc giường đơn màu nhạt của cậu, cậu sẽ tùy ý bản thân ngửi mùi hương trên tóc cô.
Mà những chuyện liên quan đến đứa con cả của gia đình này.
Đau lòng không? Không biết nữa, chuyện đau hay không đau lòng cứ để sau này đi.
Rất nhiều rất nhiều mùa xuân hạ thu đông trôi qua, đứa con cả của gia đình này và đứa con thứ hai sẽ tình cờ gặp nhau ở một nơi khác, lúc gặp nhau cậu có lẽ sẽ gọi một tiếng anh trai.
"Anh trai, em muốn nói cho anh biết một bí mật".
Trước mắt, trước mắt, cậu phải khiến cô gái tên Lương Tuyết đó hiểu rõ, đứa con cả của gia đình này đã không còn nữa, sau này người cùng cô trải qua năm tháng là đứa con thứ hai của gia đình này.
Dựa vào phương thức sơ khai nhất của nhân loại, đây cũng là cách mà cậu muốn để cô biết.
Lương Tuyết, bây giờ người đang có được em tên là Ôn Lễ An, không phải Quân Hoán.
Ôn Lễ An biết bản thân trước nay không phải là đứa con ngoan, tùy theo ý muốn của bản thân phương thức sơ khai nhất, chờ đợi, đợi âm thanh từ trong giấc mộng đó phát ra ngoài "Cẩn thận chút, Charlie vẫn đang ở đây".
Trong nhất thời, âm thanh của những giọt mồ hôi ướt át bên tai, cậu không phân biệt được là trong giấc mộng hay là hiện thực, người cá thân yêu của cậu.
Từ một đầu bên ngoài tấm màn vang lên tiếng nói mớ của trẻ con, Charlie đang nói mớ.
"Ôn.... Ôn Lễ An, cẩn thận chút, .....Charlie". Âm thanh rung rẩy không nói nên lời.
Ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy róc rách.
Ngay cả lông mi cũng dính đầy mồ hôi, chớp mắt, mi mắt nặng nề khép lại, dùng hết sức lực cuối cùng, Lương Tuyết nói với Ôn Lễ An: "Cậu sẽ vì hành vi đêm nay mà hối hận".
Trong mơ hồ, cô được ôm đến bên giường, mơ hồ, cậu đang chải mái tóc của cô, bàn tay luồn vào chân tóc thật dịu dàng và bảo vệ, khiến cho suy nghĩ của cô trở nên lan tỏa, dường như nhớ đến gì đó, cô dặn cậu "Cẩn thận chút, Charlie đâu rồi?".
Đổi lại là âm thanh như tiếng thở dài "Lương Tuyết, anh đã từng mơ về cảnh này".
Giây phút đó, lòng cô mềm mại đến dị thường, cũng không biết là vì sao, chạm lấy tay cậu, từ từ khép mắt lại.
Lúc mở mắt ra, mắt của Lương Tuyết nhìn thấy một màu mực trải rộng như mây, màu mực trải trên chiếc giường màu sáng, trong nhất thời không phân biệt được là tóc cô hay vẩy mực bị cô vô ý làm đổ lan ra trên giấy Tuyên Thành.
Chàng thiếu niên trầm lặng, tao nhã ngồi trên sàn nhà, gương mặt kề bên mái tóc của cô, ngón tay rơi xuống ngọn tóc dài nhất của cô.
Cảnh này, dưới ánh sáng trắng như bong bóng cá, cô nhìn đến mức viền mắt như muốn xuyên qua.
"Lương Tuyết, anh đã từng mơ về cảnh này".
Người nói điều này đang rũ lông mi xuống, độ cong tuyệt đẹp thúc đẩy... lúc tay sắp chạm vào, bên ngoài màn truyền đến tiếng nói mớ của đứa trẻ.
"Các anh đừng cãi nhau... anh Lễ An, bọn anh đừng cãi nhau nữa..."
Gương mặt phát nóng, thu tay lại, từ giường đứng lên, ngón tay ngón chân đến bên cửa sổ, cố ý lờ đi những cuốn sách rơi trên mặt bàn, mở cửa sổ, tiếp đến là bước đi tiếp theo.
Căn nhà bằng gạch xi măng bị hàng rào thấp vây quanh lại, trên hàng rào hoa đậu Hà Lan đang nở rộ.
Che cổng hàng rào tre , đứng dưới ánh sáng trắng như bong bóng cá, ngoài tầm mắt là cánh đồng lúa rộng lớn, sắp tới mùa thu hoạch, hương thơm của hoa lúa ở khắp mọi nơi trong cơn gió buổi sáng.
Mang chiếc giày sandal, men theo con đường mòn màu đỏ quen thuộc.
Dưới ánh sáng trắng như bong bóng cá, những mảnh ruộng được chia thành những ô vuông. Những cô gái trẻ với vòng eo thon thả đang đi qua cánh đồng lúa. Làn gió thỉnh thoảng cuộn lên tóc và làn váy của cô. Trong sương mù buổi sáng, họ vô tình xông vào trở thành nhân vật trong bức tranh màu nước.
Ở đầu kia của con đường, một chàng trai trẻ đang chạy, ánh sáng chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của anh ta, biến nó thành màu xanh sáng, màu xanh quá mức chói mắt và chàng trai trẻ chạy quá nhanh khiến anh ta giống như ánh sáng xanh kéo dài trên cánh đồng lúa màu xanh.
Ánh sáng màu xanh hướng về phía người phụ nữ có vòng eo thon thả, khoảng cách giữa hai người dần dần kéo lại gần, khi khoảng cách giữa học còn lại một ngón tay, chàng thiếu niên bước chậm lại.
Cuộc chạy đã trở thành một cuộc tản bộ trong rừng, chàng thiếu niên theo sau cô gái trẻ.
Gió nổi lên, cánh đồng vang lên tiếng rào rào, chàng thiếu niên từ phía sau lưng ôm lấy cô gái trong vòng tay.
Vẫn cứ đắm chìm trong suy nghĩ, đắm chìm trong cơn gió buổi sớm tràn đầy hương hoa lúa, định thần lại, Lương Tuyết phát hiện bản thân đã ở trong vòng tay của Ôn Lễ An.
Định thần lại, cô mạnh mẽ vùng ra.
"Ôn Lễ An, cái tên điên này" "Ôn Lễ An, tôi và cậu phải vạch rõ giới hạn" "Ôn Lễ An, cậu ở bao xa thì cút ra xa cho tôi".
Ôn Lễ An, vẫn là Lễ An gian xảo nhà Quân Hoán.
Cậu cứ như vậy yên tĩnh chờ đợi, đợi đến khi cô không còn sức vùng ra nữa, đợi đến khi cô không còn sức chửi cậu nữa.
Đây là một buổi sáng khó mà khiến người ta tranh cãi, hương hoa lúa trong gió khiến con người chỉ muốn đắm chìm vào, hương hoa vương lên tay áo của cậu.
"Lương Tuyết".
Cá dẫu môi.
"Trên con đường này, anh đã từng cố ý cưỡi xe đạp chạy như bay, để cho xe đạp văng bùn lên váy của em, chiếc váy hoa đó đã xấu lại còn chướng mắt. Nhưng nếu như, lúc đó chiếc váy hoa là mặc để đến gặp anh, anh nghĩ nó trong mắt anh nhất định sẽ đẹp vô cùng".
"Ting ting ting" sau lưng truyền tới tiếng chuông xe đạp, cô tự giác nhường qua một bên, cũng không biết là con nhà ai nghỉ học cưỡi xe như gió lướt qua bên cạnh cô.
Đột nhiên nghĩ đến chiếc váy dính bùn đó, cô thở hồng hộc nhặt cục đá nhỏ quăng về phía chiếc xe đạp đang đi phía xa đó, ai biết được, ở ngã rẽ đó, cục đá cũng đập vào khung xe, cậu thiếu niên đó cũng không quay đầu.
Mà buổi sáng hôm đó, ở ngã rẽ đó, chàng thiếu niên làm bẩn chiếc váy của cô đã quay đầu nhìn lại, chàng thiếu niên có đôi lông mi vừa đậm vừa dày.
Cậu tiếp tục nói, giọng nói mang theo mùi hương của hoa lúa.
"Lương Tuyết, ở dưới giàn cây đậu phía sân sau, anh lần đầu tiên biết được hóa ra môi của con gái có thể mềm đến vậy, lúc sáng sớm, anh đã lén đem tấm ga giường giấu dưới gầm giường".
Gương mặt bỗng nhiên ửng đỏ, lúc đầu chỉ nhàn nhạt bên gò má, dần dần, theo tiếng thì thầm bên tai, gò má đỏ nhạt giống như đám mây lửa lúc hoàng hôn.
Mà anh vẫn tiếp tục.
"Lương Tuyết..."
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, lời thề đêm qua của cô đều biến thành lời nói suông rồi, đúng rồi đêm qua cô đã thề, đường ai nấy đi với Ôn Lễ An.
"Ôn Lễ An".
"Lương Tuyết, mỗi người một lần chúng ta huề nhau đi".
Cái gì mỗi người một lần?!
"Ôn Lễ An!"
"Ở chợ đêm anh trốn một lần, trước cửa nhà anh em trốn một lần".
Cho nên đây là gọi là huề nhau? Giương môi, cuối cùng, khóe môi chặt chẽ vểnh lên.
"Nhưng mà...." giọng nói mang theo hương hoa lúa hà hơi bên tai cô "Anh chạy trước so với em, nên anh tình nguyện chấp nhận chịu phạt ngoài mức".
"Chịu phạt cái gì?"
"Ừm..." âm thanh kéo dài, "Ví dụ, lúc em gọi anh "học viên", anh sẽ không gọi em là cá dẫu môi, lúc em gọi anh "tên nhóc khu Hadrian" anh sẽ không gọi em là "yêu tinh hại người", cho dù em có gọi hơn trăm lần".
"Ôn Lễ An, anh đúng là đồ ấu trĩ".
"Đồ ấu trĩ cũng có thể gọi, lúc em kêu anh là "đồ ấu trĩ" anh sẽ không gọi em là "đồ nói dối" là được".
"Đồ ấu trĩ".
"Đồ nói dối".
"Ôn Lễ An! Anh không phải nói để tùy ý em gọi sao?"
"Nhưng em vẫn chưa đồng ý xác nhận".
"........"
Ánh sáng trắng từ màu xám nhạt chuyển sang màu xanh nhạt, chiếc áo sơ mi màu nhạt trên người chàng thiếu niên đang cưỡi xe cũng từ màu xanh sáng biến thành xanh nhạt, người sau xe là cô gái trẻ có vòng eo mảnh khảnh.
Gương mặt cô gái trẻ dán chặt lên lưng cậu thiếu niên.
Chiếc xe cưỡi qua cánh đồng vô tận, khung cảnh không người buổi sáng, bốn phía chỉ còn lại tiếng tiếng ồn của chiếc xe, cơn gió ban mai thổi qua bông lúa, trong gió...
"Ôn Lễ An".
"......".
"Học viên"
"......"
"Tên nhóc nghèo khu Hadrian"
"......".
"Đồ ấu trĩ".
"......".
Tiếng cười khe khẽ của cô gái, bắt đầu to gan hơn, cho dù bốn phía không người, cô thả lỏng cổ họng.
"Ôn Lễ An, học viên, tên nhóc nghèo khu Hadrian, đồ ấu trĩ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.