Tình Yêu Xấu Xa

Chương 60: Domino - 4

Tg Loan

05/09/2020

Sáng sớm, tiếng bước chân nhẹ nhàng như mọi hôm đi đến trước giường, cậu thấp giọng bên tai cô dặn dò nhớ phải ăn sáng, "Ừm....." đáp lại, mắt cũng lười mở ra.

Hơi thở đó không vì tiếng "ừm" của cô mà rời đi, được rồi được rồi, gương mặt vùi trong gối nghiêng qua một bên, trước mỗi lần rời đi cậu đều nhéo má cô, động tác đó hơi giống đối với con chó cưng ở nhà "Ngoan, trở về tao mua đồ ăn ngon cho mày".

Chỉ là lúc này Lương Tuyết trì trệ không đợi được bàn tay rơi trên gò má cô.

Ngược lại.....

"Lương Tuyết".

"Ừm".

Trong khoảng im lặng, Lương Tuyết ngỡ rằng Ôn Lễ An đi rồi.

Mí mắt nặng nề mở ra vì câu nói gần trước mắt "Lương Tuyết, xin lỗi". Mắt cô rung rinh, dùng hết sức lực cũng chỉ có thể mở ra nửa mí mắt, cậu đêm qua muốn cô một cách hung bạo, nhiều lần nước mắt kết hợp với mồ hôi làm dính ướt hết gối.

Trong đôi mắt nửa mở, cô có thể nhìn thấy làn sương mờ nhạt giữa lông mày của cậu, trong mơ hồ có người nói với cô một câu như vậy: "Cậu ấy đang buồn phiền."

Ngón tay chạm nhẹ vào lông mày của cậu, cô rì rầm nói "Ôn Lễ An đừng buồn", sau này sẽ không tùy tiện đi vào căn phòng mà người đàn ông khác chuẩn bị vì em là được.

Chỉ mong... chỉ mong sau này không đi vào căn phòng đó.

Chiếc quạt trần mở ở mức thấp nhất, lần thứ ba ánh mắt rời khỏi quyển sách giáo khoa, mặt xoay qua bên trái, lần này ánh mắt của Lương Tuyết mang theo sự mãnh liệt đột ngột, cứ như vậy chặt chẽ nhìn chính diện với ánh mắt của Vinh Xuân.

Lần này Vinh Xuân không như hai lần trước cúi đầu làm dáng vẻ như đang kiểm tra báo cáo.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sau khi tạm thời thơ thẩn, Vinh Xuân khoe nụ cười đặc trưng của mình "Lương Tuyết, dáng vẻ lúc nãy của cậu nhìn đẹp cô cùng, làm tớ không nhịn được muốn chụp ảnh cho cậu, đáng tiếc là máy ảnh của tớ hư rồi".

Vài ngày trước, máy ảnh của Vinh Xuân đưa vào trung tâm sửa chữa.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi nhìn về bậc cửa sổ trống rỗng, ánh mắt quay lại nhìn sách giáo khoa, đôi giày cao gót màu đỏ vẫn cứ đặt trên bậc cửa sổ hôm qua đã hoàn thành sứ mệnh của nó.

Bây giờ nó đã bị chủ nhân của nó bỏ lại vào túi, đặt vào túi còn có bộ lễ phục nhỏ màu đen.

Lương Tuyết nhớ lại thân ảnh ở đầu đường hôm qua, váy ngắn màu đen, túi xách màu đỏ đào, đôi giày cao gót màu đỏ, lại kết hợp với trang điểm nhẹ. Vinh Xuân như vậy đủ để khiến đám lưu manh thấy vậy mà chùn bước, cô gái đó vừa nhìn là biết không thể chọc vào.

Quạt trần trên đầu xoay vòng không ngừng, cùng với những con chữ chi chít trong sách giáo khoa buồn tẻ giống nhau, một sợi dây nào đó trong tim rung lên một cái.

"Hôm qua gặp được anh ta chưa?" câu nói từ trong miệng phát ra, ngữ khí tự nhiên như hỏi bạn tốt của mình.

"À" âm thanh từ trong miệng Vinh Xuân nhảy ra thoạt nghe có chút kinh hoàng lo sợ.

Tay gấp sách lại, Lương Tuyết lại lần nữa nhìn Vinh Xuân.

Dáng vẻ muốn hiểu rõ vấn đề cô hỏi, "Gặp rồi". Vinh Xuân nhàn nhạt trả lời, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa mái tóc, càng có nhiều tóc ở trước trán Vinh Xuân.

"Anh ấy..." ngừng một lát "Cảm thấy anh ta thế nào?".

"Là như vậy" nhún vai, âm thanh không có gì dao động, nhưng đôi gò má phảng phất màu đỏ nhàn nhạt.

Lương Tuyết không tiếp tục hỏi nữa.

Tháng 12 đã đến, Ôn Lễ An về nhà càng ngày càng muộn, cuối tuần đầu tiên của tháng 12 thậm chí buổi tối Ôn Lễ An cũng không có về nhà, hơn nữa, gần một tuần cậu không đến trường đón cô dù chỉ 1 lần, mà số lần đón cô ở cổng Las Vegas ít đến đáng thương.

Tối thứ 7, cậu bận đến mức thậm chí ngay cả cửa cũng không vào, vội vàng đưa cô tới trước cửa.

Sau một nụ hôn ngắn, ôm cô vào lòng "Gần năm mới công việc ở tiệm sửa xe nhiều hơn". "Học kỳ sắp kết thúc phải chuẩn bị thi". "Trước mặt em, anh rất dễ phân tâm" Ôn Lễ An đưa ra những lý do giải thích nguyên nhân gần đây không về nhà.

Mắt nhìn cậu nói xong những lời này liền vội rời đi, Lương Tuyết kéo vạt áo của cậu lại, cậu lần nữa hôn cô đến sưng môi "Qua năm mới, công việc ở tiệm sửa xe sẽ ít đi, tới lúc đó học kỳ cũng sắp kết thúc rồi". "Lại dẫu môi rồi, anh đồng ý với em sẽ tận lực dành thời gian để quay về".

Lời của Ôn Lễ An khiến Lương Tuyết tức giận không thôi, nói như thể cô quấn người lắm vậy, nhưng quầng thâm xung quanh viền mắt của Ôn Lễ An khiến cô nhỏ giọng phản bác "Em không có dẫu môi".

Khiến trong lòng Lương Tuyết cảm thấy may mắn là, tháng 12 trên lầu cao nhất của Las Vegas, phiên đấu giá 5 phút của Ôn Lễ An bị hủy bỏ. Nghe nói Ôn Lễ An sau khi trả lại hết tiền lương ứng trước đã yêu cầu hủy bỏ hoạt động này.

Mà vị thiên kim của ông trùm cao su Indonesia dưới yêu cầu của cha mình, rời khỏi Angel City.

"Anh đi đây" môi cậu chạm lên thái dương của cô.

"Ừm" trong miệng đáp ứng, nhưng tay lại chặt chẽ ôm lấy eo cậu.

Cậu ngắm cô, ngừng lại, giọng trầm thấp mang chút khó xử đặc thù của chàng thiếu niên: "Anh nghe chủ tiệm sửa xe nói, suối nước nóng ở đây rất tốt, em nhất định chưa từng đi, năm mới trường học và xưởng xe đều nghỉ, lúc đó chúng ta cùng nhau đi đi".

Không, không không, Ôn Lễ An, nơi đó em đi rồi, hơn nữa đi qua không dưới một lần, đó là nơi mà chủ thuê của em nhìn trúng.

Mỗi chủ nhật chỉ cần trạng thái cơ thể tốt, người phụ nữ Bắc Kinh đó đều chạy tới đó, hơn nữa mỗi lần đều chọn vào chủ nhật, đó cũng là nơi yêu thích của Lê Dĩ Luân và khách hàng của anh ta.

Mỗi lần đi đều cần có 2 xe, cô luôn được xếp ngồi cùng xe với Lê Dĩ Luân. Thời gian để đi đến suối nước nóng núi lửa là khoảng một tiếng rưỡi, mức lương tự nhiên vẫn được tính theo giờ, 5 USD/ 1h.

Nhớ đến những điều này, vòng tay ôm Ôn Lễ An thả lỏng ra một chút.

Lại nghe cậu nói bên tai cô "Đến lúc đó, chúng ta ở đó một đêm, anh đã nghe ngóng qua, phòng rẻ ở đó một đêm cần 30 USD".



Tay từ trên eo của Ôn Lễ An vô lực buông xuống.

"Sao thế?" cậu hỏi cô.

Lương Tuyết không trả lời.

Tức khắc.

Âm thanh bên tai có chút cay đắng: "Bây giờ chỉ có thể như vậy, sẽ không để em đợi quá lâu, ngày được ở trong căn phòng tốt nhất".

Mượn bóng đêm, nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.

Cậu cẩn thận hỏi: "Không tin lời của anh?"

Lắc đầu.

Trong tiếng cười nhẹ "Hay là sợ anh đến lúc đó không để em mặc đồ đẹp đi" tay bị dính nước mắt thu chặt nắm tay lại, nhẹ nhàng đấm vào ngực cậu.

Tay bị nắm lấy.

"Anh đi đây".

Gật đầu.

Mắt nhìn chiếc xe rời đi, cho đến khi cơn gió đêm thổi tới, mới hoảng hốt phát hiện thời gian cô đứng ngây ngẩn ở cửa hơi lâu, quay đầu, mở cửa ra.

Đóng cửa lại, bật công tác, căn phòng cô đơn.

Đêm khuya, cô tỉnh dậy vào một giờ nhất định nào đó, cô đã quen lắng nghe âm thanh xung quanh. Xung quanh yên tĩnh, thậm chí ngoài cửa sổ cũng yên tĩnh, không có tiếng đẩy cửa đi vào của Ôn Lễ An, không có tiếng côn trùng phát ra trong đêm khuya.

Đột nhiên nhớ lại, quốc đảo nằm ở Thái Bình Dương này cho dù không có xuân hạ thu đông, nhưng những quy luật đặc biệt của tự nhiên ở hành tinh xanh này đều không thể chuyển dịch: như lá trên cây, như tiếng côn trùng kêu vào mùa hạ và mùa thu.

Trong đêm, những con đom đóm bên bờ sông cũng không thấy tung tích.

Vạn vật dường như theo tháng 12 tiến vào kỳ ngủ đông, ở những nước có mùa xuân hạ thu đông, lúc này đã vào mùa đông lạnh giá.

Mùa đông trong truyền thuyết dường như cũng đến với căn phòng nhỏ bên bờ sông này, trong đêm, có những bông tuyết bên ngoài cửa sổ.

Tay vô thức chạm vào chiếc gối bên cạnh, Lương Tuyết trong lòng thở dài, nhắm mắt lại.

Trưa ngày hôm sau, Lương Tuyết mang theo một giỏ đầy ra khỏi chợ liền nhìn thấy Ôn Lễ An đi ra khỏi chợ trời.

Nói cách khác đó là chợ trời, lại không bằng nói rằng đó là trung tâm sửa chữa, hai mươi mấy gian hàng thì có mười mấy gian là trung tâm sửa chữa, thành phố càng lạc hậu, các của hàng sửa chữa máy móc càng phổ biến.

Lương Tuyết dừng lại ở một nơi khuất, thông qua của kính nhìn Ôn Lễ An và một người bạn ở trung tâm sửa chữa trao đổi.

Buổi trưa, trên đường hoàn toàn không có người, dẫu môi, trong lòng Lương Tuyết nghĩ cô có nên tìm một nơi trốn vào hay không, lúc không có ai nhảy ra dọa Ôn Lễ An một cái.

Cửa kính được in với phân loại các thiết bị điện mà trung tâm bảo trì chủ yếu phụ trách sửa chữa. Ở góc dưới bên trái có máy ảnh kỹ thuật số, ở Angel City người có thể dùng máy ảnh kỹ thuật số không nhiều.

Những dòng chữ trên máy ảnh kỹ thuật số đã khiến Lương Tuyết trong giây lát mất đi hứng thú nấp ở một bên nhảy ra hù Ôn Lễ An.

Đứng ở đó, nhìn Ôn Lễ An rời khỏi trung tâm sửa chữa, chỉ là tương đối hối tiếc cô không nhì thấy rõ trong túi cậu để thứ gì.

Tối đó, Ôn Lễ An vẫn không trở về.

Trưa hôm sau, Lương Tuyết ôn tập như thường ngày, Vinh Xuân ngồi trên giường nghịch máy ảnh của cô ấy, bắt nguồn từ nguyên nhân thời tiết, Vinh Xuân bình thường đều chọn giữa buổi sáng và buổi tối đem máy ảnh ra ngoài, buổi trưa thì xử lý hình ảnh.

Trưa hôm qua, Lương Tuyết hoàn toàn không gặp Vinh Xuân.

"Trưa hôm qua sao không thấy cậu?" Lương Tuyết hỏi.

"Tớ nhưng lại thấy cậu" Vinh Xuân ngẩng đầu "Ở cổng trường, tớ đi ra cậu đi vào, lúc đó tớ gọi cậu nhưng cậu không nghe".

Lương Tuyết không nói gì nữa, nhìn Vinh Xuân, ánh mắt quay lại trên trang sách.

Lại trôi qua một lúc.

"Máy ảnh lấy về rồi à?" lần này Lương Tuyết ngay cả đầu cũng không ngẩng.

"Ừm" nhàn nhạt trả lời.

Không kìm được nhíu mày, cô gái ngày thường luôn nói không ngớt lúc này lại đặc biệt im lặng, những ngày gần đây, Vinh Xuân dường như từ bỏ danh hiệu cô gái nói nhiều, không giống như lúc trước bắt được chủ đề nào thì nói không ngừng nghỉ.

Hơn nữa những ngày này phương thức giao lưu của Lương Tuyết và Vinh Xuân đa phần là một hỏi một đáp, đa phần đều là Lương Tuyết mở miệng hỏi, Vinh Xuân trả lời.

Lương Tuyết đẩy cửa khu đồ uống ở tòa Las Vegas thì nghe được tin tức như này: Vinh Xuân và Noah cùng nhau lén lên tầng trên cùng của tòa nhà Las Vegas, nghe nói là Vinh Xuân chủ động yêu cầu cùng nhau đi nhìn lén Ôn Lễ An biểu diễn.

Tối nay, Ôn Lễ An vẫn không về nhà.

Tối ngày thứ ba, Lương Tuyết vừa ra khỏi hành lang dành cho nhân viên thì nhìn thấy Ôn Lễ An đứng cạnh bức tường Graffiti.



Lần này Lương Tuyết không giống thường ngày, bước chậm trên đường cùng Ôn Lễ An duy trì trạng thái đi song song, mà cô lại đi chung với đồng nghiệp.

Đi theo người đồng nghiệp bình thường hoạt bát nhất, dưới sự kiến nghị của người đồng nghiệp đó, cô đi theo bọn họ đến chợ đêm gần đó.

Trước quầy bán quần áo, Lương Tuyết dưới sự thúc giục của đồng nghiệp mặc bộ váy bó sát toàn thân màu sắc diễm lệ, sau đó trong âm thanh tán thưởng từ trong túi lấy ra 50 peso.

Mặc chiếc váy bó sát 50 peso từ quầy hàng này sang quầy hàng khác, trước quầy bán xiên trái cây, một đồng nghiệp cùng Lương Tuyết đi vệ sinh.

Phòng vệ sinh ở đây đa phần đều theo hình thức lộ thiên, mỗi phòng vệ sinh chỉ có thể chứa một người, tường xung quanh phòng vệ sinh cũng thấp, bọn đàn ông chỉ cần kiễng chân là có thể nhìn thấy tất cả bên trong phòng vệ sinh.

Chính vì thế, phòng vệ sinh nữ bình thường phải có hai người, một người trong phòng vệ sinh, người kia bên ngoài đợi.

Đồng nghiệp đi vào phòng vệ sinh, Lương Tuyết bắt đầu kéo váy của mình, váy quá chật mà còn ngắn nữa, nếu như không phải vì tức giận người đi phía sau bọn họ, cô mới không mặc như vậy.

Vấy quá ngắn, trên đường không ít ánh mắt của đàn ông đều rơi trên đôi chân trắng như hoa của cô, từ trước ngực đến chân.

Khốn kiếp, đều là lỗi của Ôn Lễ An, người nói luyên thuyên cả ngày ngược lại có thời gian rồi, từ cổng tòa Las Vegas đi đến chợ đêm, từ quầy hàng này đến quầy hàng khác, nếu như để đồng nghiệp của cô biết tên nhóc đội mũ bóng chày kia là "thiên thần" của Angel City, khẳng định sẽ bổ nhào tới, suy nghĩ trong lòng im bặt dừng lại trong xung lực bất ngờ.

Trong phòng ghi hình bị bỏ hoang, lưng cô bị cậu đè ép lên tường, cô càng vùng vẫy cậu càng đè chặt hơn, giữa khống chế và bị khống chế , hơi thở nóng bỏng của cậu áp vào tai cô: "Cho anh biết, em lại giận cái gì?".

Tên nhóc khu Hadrian thật buồn cười, làm như cô thích đi tức giận lắm vậy.

"Tôi không tức giận"

"Không giận vậy làm gì mà mặc thứ chết tiệt đó?"

Thứ chết tiệt này là chỉ chiếc váy cô đang mặc trên người sao? Từ ánh mắt của bọn đàn ông rơi trên người cô liền biết khẳng định không phải là thứ quái đản.

"Nói hay lắm, Ôn Lễ An". Ngữ khí so với ánh mắt của bọn đàn ông kia còn say mê hơn "Anh đã nhìn thấy ánh mắt của những người đàn ông đó, cho nên tôi khẳng định đây tuyệt đối không phải là bộ đồ chiết tiệt".

"Thích ánh mắt của những người đàn ông đó?".

"Đương nhiên".

"Nếu như em lột sạch thì có thể thu hút được ánh mắt của đám đàn ông đó".

Ý kiến hay, cô cười khúc khích: "Cảm ơn đề nghị của cậu, tôi sẽ suy nghĩ kỹ".

"Lương Tuyết".

"Ôn Lễ An!"

Giây tiếp theo, nắm tay của Ôn Lễ An hung bạo đấm lên tường, âm thanh đó dọa Lương Tuyết chết khiếp, ở đây tối đen như mực, hơn nữa... tường rất cứng, lưng dán vào tường bị tường phản hồi trở lại, hành động của Ôn Lễ An khẳng định không nhẹ.

Nhưng cô trong lòng vẫn chưa hết tức giận.

Cứng đầu, cười giòn giã: "Học viên, thành thật mà nói, ánh mắt của cậu cũng là một trong những đôi mắt rơi vào người tôi? Đúng đúng, váy có lẽ rất thô tục, nhưng đàn ông không quan tâm đến nó, điều bọn họ quan tâm là không biết liệu cổ váy có đủ thấp và chiều dài của váy có đủ ngắn hay không".

"Có tin, tôi xé váy của em hay không". "Ôn Lễ An cậu dám....".

Đột nhiên vang lên âm thanh vải vóc bị xé rách khiến Lương Tuyết quên luôn cả nói chuyện, trong giây lát, từ giữa eo trực tiếp truyền tới một luồng khí lạnh , trong giây tiếp theo, mượn tia ánh sáng, chiếc váy sát nách một vai lúc này trông giống như một đứa trẻ rất phá phách, tính khí thất thường, treo trên người cô một cách đáng thương, như trang sách đối diện với gió, giây tiếp theo ngọn gió như lại to hơn, tấm giấy dán tường đầy màu sắc đó sẽ tung bay trong không trung.

Ôn Lễ An dám!

Cái tên khốn Ôn Lễ An này, 50 peso, 50 peso!

Trong lúc Lương Tuyết vì 50 peso mà thương tiếc, một bên vẫn còn treo bên người cũng rời khỏi, lúc này...... hai tay cô che trước ngực. Ôn Lễ An nghiêng người, lần nữa ép chặt cô lên tường: "Nói cho anh biết, vì sao lại tức giận?"

Tại sao tức giận, thực ra bản thân Lương Tuyết cũng không biết, rõ ràng mấy ngày trước bọn họ vẫn còn tốt.

"Tôi cũng không biết bản thân tại sao lại tức giận". Ánh mắt tự do nhìn xung quanh, bóng đèn neon đầy sắc màu trên con đường của chợ đêm từ phòng ghi hình xuyên qua khe gió, những người đàn ông và phụ nữ trên con phố ngang nhiên tán tỉnh nhau, "Ôn Lễ An, tôi là như vậy, tâm tình không tốt liền sẽ tức giận".

Im lặng.

"Tại sao tâm trạng không tốt? Hửm?" âm thanh bên tai rất dịu dàng.

Tại sao tâm trạng không tốt à? Vì có so sánh.

Đúng, người khác không đẹp bằng cô, người khác thân hình cũng không đẹp hơn cô, nhưng, trong lòng cô càng ngày càng ngưỡng mộ những người đó, người có hàm răng trắng sáng, có đôi mắt sáng trong.

Còn có, người kia không cần đi lấy lòng những đứa trẻ, bọn trẻ sẽ cho đậu Hà Lan nướng vào túi giấy đem tới trước mặt cô, khiến trong lòng muộn phiền hơn là bọn trẻ lúc đem đậu Hà Lan cho cô không quên dặn dò "Lili, chị nhớ đây là của Vinh Xuân, không phải của chị, Vinh Xuân là vị khách đáng yêu của Angel City".

Hơn nữa, người kia có thể nhìn một cái liền có thể phán đoán "Anh ấy không vui vẻ".

Im lặng.

"Lương Tuyết, nói cho anh biết, tại sao tâm trạng lại không tốt, liên quan đến anh sao?" Giọng nói bên tai cô "Nếu như liên quan đến anh, nói với anh, sau này anh sẽ chú ý".

Im lặng.

"Lương Tuyết?" âm thanh rất thận trọng.

Cơ thể được ôm trong vòng tay của Ôn Lễ An, mặt dán vào ngực anh, lông mi động đậy, thấp giọng hỏi "Ôn Lễ An, gần đây anh có việc gì giấu em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook