Chương 61: Domino - 5
Tg Loan
05/09/2020
Trong phòng ghi hình bỏ hoang, dưới ánh sáng le lói đầy màu sắc.
Lương Tuyết được bao bọc trong vòng tay của Ôn Lễ An, mặt cô dán vào ngực cậu, giọng trầm thấp hỏi: "Ôn Lễ An, gần đây anh có giấu em việc gì không?".
"Sao lại nghĩ như vậy?" cậu nhẹ nhàng trả lời.
"Rốt cuộc là có không?"
"Anh có thể có việc gì giấu em? Trước đây không phải đã nói với em rồi sao, gần đây việc ở xưởng xe nhiều".
Vậy là hết rồi?
"Ôn Lễ An"
"Ừm".
"Anh cũng biết em là người như thế nào, có hay không...." âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa "Sẽ có một ngày anh thấy chán hay không, người phụ nữ Lương Tuyết hễ ra là cứ tức giận, người phụ nữ Lương Tuyết hễ chút nói dối, người phụ nữ Lương Tuyết ngoại trừ gương mặt cũng dễ nhìn, thân hình tạm được ra...."
Tiếng cười nhẹ bên tai khiến Lương Tuyết lập tức kéo gương mặt kia xuống cảnh cáo: "Ôn Lễ An! Lẽ nào em không đẹp, thân hình cũng không đẹp sao?".
Tên nhóc khu Hadrian vẫn còn đang cười.
"Ôn Lễ An!" cô nhấc chân đá cậu.
"Người phụ nữ Lương Tuyết hễ chút là đá người, người phụ nữ Lương Tuyết hễ ra là nói dối, hễ ra là tức giận. Người phụ nữ Lương Tuyết không dễ để người khác nói cô không tốt, người phụ nữ Lương Tuyết tư sắc cũng bình thường nhưng hễ xíu liền nâng cao sắc đẹp của mình. Lương Tuyết còn thích châu báu đẹp, quần áo đẹp, Lương Tuyết còn thù dai".
Người này điên rồi, đều biết cô có thù tất báo còn dám nói! Bây giờ chỉ là dùng chân "chào hỏi" cũng quá dễ dàng cho cậu rồi.
"Người phụ nữ Lương Tuyết khuyết điểm đầy mình, nhưng như vậy thì có liên quan gì, vậy cũng không ngăn được Ôn Lễ An đem những khuyết điểm trên người Lương Tuyết xem thành bảo vật quý hiếm của thế gian".
Chân vừa mới nhấc lên lại đặt về chỗ cũ, hóa ra, hóa ra là cô muốn dùng đầu gối "chào hỏi" cậu.
Lễ An thông minh nhất, hiểu chuyện nhất nhà Quân Hoán, làm sao cũng giống những tên lưu manh ở Angel City miệng đầy lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng không thể phủ nhận là, tâm trạng cô vì những lời nói này mà trở nên tốt hơn rồi, hơn nữa là đặc biệt tốt.
Cô đây là mắc bệnh của Lương Xu sao? Thích trai đẹp, thích những lời hoa mỹ nịnh nọt trong miệng trai đẹp, không được, giống ai cũng được, nhưng không thể giống Lương Xu.
"Ôn Lễ An, những lời..." đầu lưỡi thắt lại "Những lời... lời của anh nói... không.. không có tác dụng với em".
"Lương Tuyết, em nói không sai, từ lúc sau khi em mặc chiếc này mắt anh không rời khỏi người em, trong lòng suy nghĩ, đưa em đến chỗ không người, việc đầu tiên là xé nó ra".
Cái tên khốn Ôn Lễ An này, tìm nhiều lý do như vậy, cho cô những tội danh mà cô không hay không biết, chẳng qua là vì muốn thỏa mãn sở thích cá nhân xấu xa.
"Anh phải đền 50 peso cho em".
"Vẫn phải sao?".
50 peso tiền mua váy đòi lại, chắc là không có rồi.
"Không có", "Lương Tuyết em không có, nhưng anh có", "Có cái gì?" trong lòng vừa gấp vừa phiền, "Không có gì cho em xé", "Không phải". Cậu khàn giọng " Sau khi xé xong, anh muốn đi vào em từ phía nào đó, từ phía đó xâm nhập mới có thể cho em biết, có những chuyện có thể đem ra tức giận với anh, có những chuyện không thể". "Ôn Lễ An, anh dám!" giọng rung rung cảnh cáo.
Ôn Lễ An thật sự dám, tên khốn này thật sự dám, đồng nghiệp đã đi vệ sinh xong rồi, mở cửa ra, Lili vừa mới ở đây sao lại không thấy nữa rồi? Tìm khắp nơi xung quanh vẫn không thấy, cất giọng lên, âm thanh "Lili" trong gió đêm vượt qua từng con hẻm, đến phòng ghi hình bị bỏ hoang, xuyên qua từng khe gió từng ngóc ngách. Lúc âm thanh "Lili" đó cất lên Lương Tuyết đang cắn chặt miệng, mái tóc dài che nửa phần của gương mặt cô, cơ thể như con búp bê đột nhiên bị bẽ gãy, chỉ có mái tóc bị lay động cấp tốc của cô mới chứng minh sức sống của con búp bê đó.
Tên nhóc Ôn Lễ An đó thật sự bị nhiễm thói hư rồi, cậu còn nói bên tai cô lời như vậy "Có muốn nói cho cô ta biết Lili đang ở đâu không?". Giây tiếp theo còn trầm trọng hơn "Lili đang ở đây, Lili lớn đang ở đây, Lili nhỏ đang ở đây".
Lễ An thông minh nhất, hiểu chuyện nhất nhà Quân Hoán, bị nhiễm thói hư rồi, đặc biệt hư hỏng, làm cô tức đến ngứa răng. Nhưng cô không có cách nào với cậu, một chút biện pháp cũng không có. Lúc rời khỏi phòng ghi hình bỏ hoang, chân cô vẫn không ngừng run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ đứt từng khớp xương.
Hôm sau, tại Las Vegas, Lương Tuyết đang cầm đồ uống đến sảnh lớn, cách một bức tường là phòng chứa rượu, lúc nghe tới "Xuân, sau khi xem "thiên thần" biểu diễn có bị mê hoặc hay không?" Lương Tuyết dừng bước, thông qua cửa sổ thông gió phòng chứa rượu Lương Tuyết nghe giọng của Vinh Xuân: "Bị mê hoặc đến cả đêm không ngủ được".
9h30, ngoài hành lang của nhân viên, cho dù biết rằng Ôn Lễ An không xuất hiện, ánh mắt vẫn nhịn được tìm kiếm ngóc ngách xung quanh, cái gì cũng không tìm được.
Ôn Lễ An nói, cuối năm có nhiều việc, lại thêm thi cử, giai đoạn này sẽ không đến đón cô được. Hơn nữa, sáng nay cậu lại nhét tiền vào túi cô, trước đó không dưới một lần Lương Tuyết nói với cậu cô có tiền, nhưng cậu không quan tâm, sáng nay Ôn Lễ An nhét bao nhiêu tiền vào túi cô, Lương Tuyết cũng lười xem thử.
Cách một buổi sáng, người có biệt danh bị mê hoặc đến mức cả đêm không ngủ lại tinh thần phấn chấn, chơi trò chơi diều hâu bắt gà trên sân chơi với những đứa trẻ đến trường tìm cho cô ấy. Vinh Xuân diễn diều hâu, vừa nhảy vừa hát dọa đám nhóc la hét liên tục, tiếng la hét vừa mới hạ xuống, diều hâu lại chọc đám nhóc cười haha.
Càng có nhiều người đến sân thể thao hơn.
Hầu hết thời gian, sân chơi không khí trầm lặng chớp mắt biến thành một thiên đường. Tiếng la hét và tiếng cười của trẻ em truyền qua cửa kính thư viện, trong số những tiếng cười, tiếng cười của Vinh Xuân là vang dội và vui vẻ nhất.
Rốt cuộc? Là điều gì khiến cô ấy cười vui đến vậy? Có liên quan đến "người ấy" hay không.
Thở ra một hơi, Lương Tuyết kéo rèm cửa sổ lại, đeo tai nghe.
Xử lý xong công việc ở thư viện, Lương Tuyết đẩy cửa phòng nghỉ trưa.
Buổi trưa, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng nói "Cô làm gì vậy?" tỏ vẻ đặc biệt bất ngờ, bất ngờ và chói tai, mang theo ý thù địch mạnh mẽ.
Lương Tuyết đứng ở cửa nhìn Vinh Xuân đang lục túi vải bố của cô.
"Cô đang làm gì vậy?" vẫn không có hồi âm, Lương Tuyết đến trước mắt Vinh Xuân, cướp lại túi vải bố: "Cô rốt cuộc muốn tìm gì trong túi của tôi? Hay là cô muốn biết điều gì!".
Biểu cảm trên mặt của người cao hơn cao nửa đầu: "Tôi dọa cô chết luôn".
Dọa chết đứng rồi hả?
"Không ai nói với cô là túi của người khác không thể tùy tiện lục lọi sao?" Lương Tuyết lạnh lùng nói.
"Không phải...."
"Bởi vì cô là khách ở Angel City, bởi vì cô là Xuân của những đứa trẻ, vì cô khiến những người xung quanh cảm thấy vui vẻ, cho nên có thể tùy tiện lục túi của người khác sao?"
"Lương Tuyết...".
"Theo tôi nhìn thấy, hành vi của cô vô cùng thất lễ, cô trước giờ chưa từng suy nghĩ cho người khác, cô có biết những lời cô tùy ý nói với những đứa trẻ, bọn chúng đều ghi nhớ trong lòng không, cô càng hứa hẹn nhiều, đám trẻ càng nhớ kỹ, hi vọng cũng càng nhiều, còn nữa!" Lương Tuyết đi đến trước công tắc máy quạt trần, tắt máy quạt "Hành vi trước giờ chưa từng suy nghĩ cho người khác của cô bao gồm rời khỏi phòng luôn không tắt quạt, thuận tay tắt quạt rất khó sao? Cô có biết vì tính tùy hứng của cô dẫn đến hóa đơn mà tôi phải trả có thêm một phần tiền điện ngoài mức quy định không"
"Xin lỗi, tôi.... sau này sẽ nhớ chuyện tắt quạt này, còn có ...." Vinh Xuân ngập ngừng "Còn có, những lời tôi nói với bọn trẻ không phải là tùy miệng nói chơi".
Lương Tuyết cười lên: "Cơ cấu giáo dục ở Angel City thiết lập chủ yếu lấy từ 7 tuổi đến 13 tuổi? Trung tâm trị liệu trẻ em? Có tổ chức phụ đạo cho phụ nữ sao? Chỉ dựa vào vài bức ảnh cô chụp? Hay là ý thức của cô rất tốt, cô mãnh liệt dự cảm bản thân sau này sẽ có một tương lai huy hoàng?"
"Không... không phải"
"Thôi được rồi" Lương Tuyết khoanh tay, "Cô vẫn nên trả tiền mà cô nợ tôi trước rồi nói sau".
Vinh Xuân đi rồi, gương mặt đỏ bừng rời đi.
Lau mặt, lúc đem chiếc túi về Lương Tuyết nhìn thấy vài thứ rớt xuống sàn nhà: ví tiền, lược, dầu miên.
Xoa trán, nhìn xem cô đây là đem ý tốt của người ta thành ý đồ xấu xa, Vinh Xuân vừa mới rời đi có lẽ không phải đang lục túi đồ của cô mà là giúp cô nhặt những đồ rớt xuống sàn bỏ vào túi.
Khoảng 8h tối, vài chiếc xe quân dụng dừng lại dưới cổng Las Vegas, từ trong xe quân dụng xuống có hàng chục quân nhân vũ trang mặc đồng phục màu xanh ô-liu.
Bình thường một khi xuất hiện tình huống như vậy, có nghĩa là một số phục vụ mới đến kém may mắn sẽ gặp họa.
Những người này là binh đặc chủng của Philippines, cùng với lính Mỹ huấn luyện kỹ năng phòng thân cho nhân dân miền Nam đang gặp phải phần tử du kích.
Cứ cách một khoảng thời gian, những người này sẽ xuất hiện ở trung tâm giải trí của Angel City. Bọn họ mượn cớ kiểm tra thí điểm bất ngờ mà đem vài người phục vụ mới đến đi, những người phục vụ mới đến này sẽ bị đưa tới doanh trại quân đội, có những người hôm sau thì được về, có số khác thì đi mấy ngày mới về, cũng có một số người từ đó không trở về nữa.
Lúc nhìn thấy những chiếc xe quân dụng đó, Lương Tuyết lần đầu tiên nhớ đến Vinh Xuân, Vinh Xuân cũng là một trong những người phục vụ mới đến. Cô lấy gương trang điểm ra, bôi lên mặt cho trắng hơn.
Người Mỹ không thích con gái sắc mặt nhợt nhạt.
Bôi xong mặt cô lại làm rối tung mái tóc, Lương Tuyết chạy về phía sảnh lớn.
Nhưng vẫn muộn rồi, mấy chục tên binh sĩ vũ trang đã khống chế đại sảnh, những vị khách cũ cũng không xa lạ, những vị khách mới thì nhìn nhau.
Mười mấy người phục vụ mới đến xếp hàng trước mặt binh lính, một hàng trong nhóm đó có Vinh Xuân.
Cũng chỉ là mấy chục phút, kiểm tra đột kích kết thúc, 6 người phục vụ mới bị đưa lên xe quân dụng, nhìn Vinh Xuân ngồi trên xe, Lương Tuyết run rẩy, tê liệt ngồi trên mặt đất.
Cô gái xui xẻo, ngày tháng tốt đẹp đã qua, vì một lý do buồn cười mà tới đây, còn thật sự xem thiên thần thành tòa thành Angel City.
Sau này tốt rồi, chắc là vị này cũng sẽ giống như Mạch Chí Cao, Lê Bảo Châu, trước khi rời khỏi đây sẽ chửi mắng, thề rằng "Tôi sau này cũng sẽ không quay lại đây nữa".
Những chiếc xe quân dụng nối đuôi nhau rời khỏi tòa Las Vegas, vừa mới biến mất trong thành phố xa hoa, thì tiếng nhạc của Las Vegas đã vang lên.
Những vị khách đang đứng ngồi lại chỗ ngồi của họ, một số người thậm chí đứng cũng không đứng nổi, những người phục vụ rút lui một tay cầm lấy khay đựng đồ uống xuyên qua giữa các chỗ ngồi như con thoi.
Tất cả giống như không có gì thay đổi, thay đổi là trong đám phục vụ ít đi vài người, trong đó có một nữ sinh có tóc mái dày như Lưu Hải, có hàm răng trắng sáng. Nhiều lần, ánh mắt Lương Tuyết không tự chủ nhìn ra cổng Las Vegas, cô cũng không biết bản thân cuối cùng đang nhìn cái gì.
Khi ánh mắt nhìn về phía cổng lần thứ 3, trước cổng có nhiều hơn vài chiếc xe quân dụng, vẫn là đám lính vũ trang đó, trong đó có một tên mở cửa xe, những người phục vụ bị đem đi từ trên xe đi xuống, một người cũng không thiếu.
6 người phục vụ trở lại ví trí làm việc của họ, xe quân dụng tức khắc cũng không chậm trễ, rời khỏi Angel City, tất cả không giống là, lúc bọn họ rời đi không có oai phong lẫm liệt như lúc đến.
Từ lúc lính vũ trang xuất hiện ở cổng Las Vegas, đến lần thứ 2 rời đi cũng chỉ trong nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi.
6 người phục vụ trở lại tòa Las Vegas nói bọn họ cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, người phục vụ ngồi ở hàng đầu cho biết, bọn họ vừa mới rời khỏi Angel City, sau khi đám người kia trực tiếp nhận một cuộc gọi liền đưa bọn họ về trở lại.
"Có lẽ bọn họ có nhiệm vụ đặc biệt" một người phục vụ khác đoán.
Dường như, cũng chỉ có lí do này là hợp lý nhất.
Vinh Xuân vẫn như bình thường, xuất hiện sớm nhất ở phòng thay đồ, Lương Tuyết chân bước phía sau.
Lúc Lương Tuyết xuất hiện, Vinh Xuân vẫn như bình thường nhe hàm răng trắng hướng về cô: "Hi".
Tủ đồ của Lương Tuyết và Vinh Xuân kế bên nhau, Lương Tuyết thấp giọng nói một câu, việc lúc trưa tôi xin lỗi.
"Tớ cũng có lỗi" người đã thay xong quần áo sờ vào tóc mái trước trán, "Sau này, trước khi rời đi tớ sẽ nhớ tắt quạt, còn nữa bởi vì thời gian dùng điện của tớ khá nhiều, tớ sẽ đảm nhận 2/3 tiền điện, tiền tớ mượn cậu tuần sau phát lương tớ sẽ trả lại, còn có....".
"Còn có, trước năm mới tớ sẽ rời khỏi đây. Sau này có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nữa, nhưng tớ nghĩ tớ sẽ nhớ đến cậu".
Vinh Xuân đi rồi.
Không thể phủ nhận là, lúc nghe Vinh Xuân nói trước năm mới sẽ rời khỏi, trong lòng Lương Tuyết nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Càng có nhiều người bước vào phòng thay đồ hơn, suy nghĩ, Lương Tuyết cầm lấy túi nhanh chân rời khỏi.
Vừa ra khỏi phòng thay đồ Lương Tuyết liền chạy đi, nói không chừng cô có thể đuổi kịp Vinh Xuân, đuổi kịp rồi cô sẽ mời cô ấy đến tiệm nước nước trái cây uống.
Nước trái cây màu sắc rực rỡ không những làm cho khẩu vị tốt hơn, mà còn là một trong những đặc sắc nhất có thể đại diện cho Angel City. Ngoài ly nước màu sắc sặc sỡ còn có thêm cá nướng ở một bên lề đường, vừa nói chuyện vừa ngắm các nam thanh nữ tú trên đường.
Chạy hết dọc hành lang, Lương Tuyết nhìn thấy Vinh Xuân, nhìn rõ hướng bước chân của Vinh Xuân, cô giơ tay lên, câu nói "Cô đi sai hướng rồi" thoát ra khỏi miệng.
Nhìn giống bóng lưng của chàng trai mặc áo khác lớn, chân vừa bước lên hành lang dành cho nhân viên cấp cao, 7 người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu giống như từ trên trời rơi xuống.
Những người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu bất luận là thân hình ngay cả chỗ đứng đều giống như một loạt các robot, xếp thành hình chữ v xung quanh Vinh Xuân, một hàng 8 người di chuyển nhanh đến lối đi xuống bãi đậu xe, chớp mắt liền biến mất.
Đèn chỉ thị của hành lang dành cho nhân viên cấp cao chuyển từ đỏ sang vàng.
Đèn màu đỏ trên hành lang dành cho nhân viên cấp cao biểu thị vì nguyên nhân đặc biệt mà cấm bất kỳ ai sử dụng, mà màu vàng biểu thị sử sụng trở lại.
Lương Tuyết thề, từ lúc cô chạy ra đến lúc đèn màu vàng sáng lên, tuyệt đối không quá 3 phút.
Đứng sững sờ, đột nhiên cô nhớ đến Vinh Xuân mỗi lần đều là người đầu tiên rời khỏi phòng thay đồ nhân viên, dựa theo chi tiết về Vinh Xuân càng nhiều, cô nhớ lại, ví dụ như nói cô ấy trước giờ không bao giờ lo lắng về tình hình trị an ở Angel City, thỉnh thoảng có người nhắc thì cô ấy chỉ cười hihi "Điều lo lắng, phải là lo lắng về việc những người phụ nữ khác có thái độ yêu ghét với tớ mới đúng", "Có lẽ là vận khí của tớ khá tốt".
Tất cả, tất cả chi tiết giống như kính vạn hoa, không ngừng biến đổi cuối cùng biến thành câu nói "Những lời hứa của tôi với bọn trẻ không phải là tùy miệng nói chơi".
Đứng ngẩn ra đó, cho đến khi có người lay vai cô "Sao không đi".
Giống như hồi hồn lại, cô di chuyển bước chân, đi theo những bước chân kia...
"Lili, cô đi sai hướng rồi".
Dừng bước, Lương Tuyết phát hiện là thật, sờ mặt, cô quay lại, đuổi theo bước chân của những đồng nghiệp.
Hôm sau, vào thời gian nghỉ trưa, Lương Tuyết không nhìn thấy Vinh Xuân, Linda nói Vinh Xuân ra ngoài từ sáng sớm, trước khi đi còn dặn, trưa cô ấy không về ăn cơm.
Không về ăn cơm, có người mời cô ấy ăn cơm? Trong ý thức mơ hồ Lương Tuyết đột nhiên lóe lên ý nghĩ như vậy.
Ý nghĩ này khiến cô mở cửa phòng làm việc của Linda, trong phòng làm việc của Linda có điện thoại.
Cầm điện thoại, với chuỗi số Ả Rập trong đầu cô nhanh chóng nhấn điện thoại, cuộc gọi được kết nối.
"Tìm ai?".
"Ôn Lễ An có đó không?".
Lương Tuyết được bao bọc trong vòng tay của Ôn Lễ An, mặt cô dán vào ngực cậu, giọng trầm thấp hỏi: "Ôn Lễ An, gần đây anh có giấu em việc gì không?".
"Sao lại nghĩ như vậy?" cậu nhẹ nhàng trả lời.
"Rốt cuộc là có không?"
"Anh có thể có việc gì giấu em? Trước đây không phải đã nói với em rồi sao, gần đây việc ở xưởng xe nhiều".
Vậy là hết rồi?
"Ôn Lễ An"
"Ừm".
"Anh cũng biết em là người như thế nào, có hay không...." âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa "Sẽ có một ngày anh thấy chán hay không, người phụ nữ Lương Tuyết hễ ra là cứ tức giận, người phụ nữ Lương Tuyết hễ chút nói dối, người phụ nữ Lương Tuyết ngoại trừ gương mặt cũng dễ nhìn, thân hình tạm được ra...."
Tiếng cười nhẹ bên tai khiến Lương Tuyết lập tức kéo gương mặt kia xuống cảnh cáo: "Ôn Lễ An! Lẽ nào em không đẹp, thân hình cũng không đẹp sao?".
Tên nhóc khu Hadrian vẫn còn đang cười.
"Ôn Lễ An!" cô nhấc chân đá cậu.
"Người phụ nữ Lương Tuyết hễ chút là đá người, người phụ nữ Lương Tuyết hễ ra là nói dối, hễ ra là tức giận. Người phụ nữ Lương Tuyết không dễ để người khác nói cô không tốt, người phụ nữ Lương Tuyết tư sắc cũng bình thường nhưng hễ xíu liền nâng cao sắc đẹp của mình. Lương Tuyết còn thích châu báu đẹp, quần áo đẹp, Lương Tuyết còn thù dai".
Người này điên rồi, đều biết cô có thù tất báo còn dám nói! Bây giờ chỉ là dùng chân "chào hỏi" cũng quá dễ dàng cho cậu rồi.
"Người phụ nữ Lương Tuyết khuyết điểm đầy mình, nhưng như vậy thì có liên quan gì, vậy cũng không ngăn được Ôn Lễ An đem những khuyết điểm trên người Lương Tuyết xem thành bảo vật quý hiếm của thế gian".
Chân vừa mới nhấc lên lại đặt về chỗ cũ, hóa ra, hóa ra là cô muốn dùng đầu gối "chào hỏi" cậu.
Lễ An thông minh nhất, hiểu chuyện nhất nhà Quân Hoán, làm sao cũng giống những tên lưu manh ở Angel City miệng đầy lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng không thể phủ nhận là, tâm trạng cô vì những lời nói này mà trở nên tốt hơn rồi, hơn nữa là đặc biệt tốt.
Cô đây là mắc bệnh của Lương Xu sao? Thích trai đẹp, thích những lời hoa mỹ nịnh nọt trong miệng trai đẹp, không được, giống ai cũng được, nhưng không thể giống Lương Xu.
"Ôn Lễ An, những lời..." đầu lưỡi thắt lại "Những lời... lời của anh nói... không.. không có tác dụng với em".
"Lương Tuyết, em nói không sai, từ lúc sau khi em mặc chiếc này mắt anh không rời khỏi người em, trong lòng suy nghĩ, đưa em đến chỗ không người, việc đầu tiên là xé nó ra".
Cái tên khốn Ôn Lễ An này, tìm nhiều lý do như vậy, cho cô những tội danh mà cô không hay không biết, chẳng qua là vì muốn thỏa mãn sở thích cá nhân xấu xa.
"Anh phải đền 50 peso cho em".
"Vẫn phải sao?".
50 peso tiền mua váy đòi lại, chắc là không có rồi.
"Không có", "Lương Tuyết em không có, nhưng anh có", "Có cái gì?" trong lòng vừa gấp vừa phiền, "Không có gì cho em xé", "Không phải". Cậu khàn giọng " Sau khi xé xong, anh muốn đi vào em từ phía nào đó, từ phía đó xâm nhập mới có thể cho em biết, có những chuyện có thể đem ra tức giận với anh, có những chuyện không thể". "Ôn Lễ An, anh dám!" giọng rung rung cảnh cáo.
Ôn Lễ An thật sự dám, tên khốn này thật sự dám, đồng nghiệp đã đi vệ sinh xong rồi, mở cửa ra, Lili vừa mới ở đây sao lại không thấy nữa rồi? Tìm khắp nơi xung quanh vẫn không thấy, cất giọng lên, âm thanh "Lili" trong gió đêm vượt qua từng con hẻm, đến phòng ghi hình bị bỏ hoang, xuyên qua từng khe gió từng ngóc ngách. Lúc âm thanh "Lili" đó cất lên Lương Tuyết đang cắn chặt miệng, mái tóc dài che nửa phần của gương mặt cô, cơ thể như con búp bê đột nhiên bị bẽ gãy, chỉ có mái tóc bị lay động cấp tốc của cô mới chứng minh sức sống của con búp bê đó.
Tên nhóc Ôn Lễ An đó thật sự bị nhiễm thói hư rồi, cậu còn nói bên tai cô lời như vậy "Có muốn nói cho cô ta biết Lili đang ở đâu không?". Giây tiếp theo còn trầm trọng hơn "Lili đang ở đây, Lili lớn đang ở đây, Lili nhỏ đang ở đây".
Lễ An thông minh nhất, hiểu chuyện nhất nhà Quân Hoán, bị nhiễm thói hư rồi, đặc biệt hư hỏng, làm cô tức đến ngứa răng. Nhưng cô không có cách nào với cậu, một chút biện pháp cũng không có. Lúc rời khỏi phòng ghi hình bỏ hoang, chân cô vẫn không ngừng run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ đứt từng khớp xương.
Hôm sau, tại Las Vegas, Lương Tuyết đang cầm đồ uống đến sảnh lớn, cách một bức tường là phòng chứa rượu, lúc nghe tới "Xuân, sau khi xem "thiên thần" biểu diễn có bị mê hoặc hay không?" Lương Tuyết dừng bước, thông qua cửa sổ thông gió phòng chứa rượu Lương Tuyết nghe giọng của Vinh Xuân: "Bị mê hoặc đến cả đêm không ngủ được".
9h30, ngoài hành lang của nhân viên, cho dù biết rằng Ôn Lễ An không xuất hiện, ánh mắt vẫn nhịn được tìm kiếm ngóc ngách xung quanh, cái gì cũng không tìm được.
Ôn Lễ An nói, cuối năm có nhiều việc, lại thêm thi cử, giai đoạn này sẽ không đến đón cô được. Hơn nữa, sáng nay cậu lại nhét tiền vào túi cô, trước đó không dưới một lần Lương Tuyết nói với cậu cô có tiền, nhưng cậu không quan tâm, sáng nay Ôn Lễ An nhét bao nhiêu tiền vào túi cô, Lương Tuyết cũng lười xem thử.
Cách một buổi sáng, người có biệt danh bị mê hoặc đến mức cả đêm không ngủ lại tinh thần phấn chấn, chơi trò chơi diều hâu bắt gà trên sân chơi với những đứa trẻ đến trường tìm cho cô ấy. Vinh Xuân diễn diều hâu, vừa nhảy vừa hát dọa đám nhóc la hét liên tục, tiếng la hét vừa mới hạ xuống, diều hâu lại chọc đám nhóc cười haha.
Càng có nhiều người đến sân thể thao hơn.
Hầu hết thời gian, sân chơi không khí trầm lặng chớp mắt biến thành một thiên đường. Tiếng la hét và tiếng cười của trẻ em truyền qua cửa kính thư viện, trong số những tiếng cười, tiếng cười của Vinh Xuân là vang dội và vui vẻ nhất.
Rốt cuộc? Là điều gì khiến cô ấy cười vui đến vậy? Có liên quan đến "người ấy" hay không.
Thở ra một hơi, Lương Tuyết kéo rèm cửa sổ lại, đeo tai nghe.
Xử lý xong công việc ở thư viện, Lương Tuyết đẩy cửa phòng nghỉ trưa.
Buổi trưa, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng nói "Cô làm gì vậy?" tỏ vẻ đặc biệt bất ngờ, bất ngờ và chói tai, mang theo ý thù địch mạnh mẽ.
Lương Tuyết đứng ở cửa nhìn Vinh Xuân đang lục túi vải bố của cô.
"Cô đang làm gì vậy?" vẫn không có hồi âm, Lương Tuyết đến trước mắt Vinh Xuân, cướp lại túi vải bố: "Cô rốt cuộc muốn tìm gì trong túi của tôi? Hay là cô muốn biết điều gì!".
Biểu cảm trên mặt của người cao hơn cao nửa đầu: "Tôi dọa cô chết luôn".
Dọa chết đứng rồi hả?
"Không ai nói với cô là túi của người khác không thể tùy tiện lục lọi sao?" Lương Tuyết lạnh lùng nói.
"Không phải...."
"Bởi vì cô là khách ở Angel City, bởi vì cô là Xuân của những đứa trẻ, vì cô khiến những người xung quanh cảm thấy vui vẻ, cho nên có thể tùy tiện lục túi của người khác sao?"
"Lương Tuyết...".
"Theo tôi nhìn thấy, hành vi của cô vô cùng thất lễ, cô trước giờ chưa từng suy nghĩ cho người khác, cô có biết những lời cô tùy ý nói với những đứa trẻ, bọn chúng đều ghi nhớ trong lòng không, cô càng hứa hẹn nhiều, đám trẻ càng nhớ kỹ, hi vọng cũng càng nhiều, còn nữa!" Lương Tuyết đi đến trước công tắc máy quạt trần, tắt máy quạt "Hành vi trước giờ chưa từng suy nghĩ cho người khác của cô bao gồm rời khỏi phòng luôn không tắt quạt, thuận tay tắt quạt rất khó sao? Cô có biết vì tính tùy hứng của cô dẫn đến hóa đơn mà tôi phải trả có thêm một phần tiền điện ngoài mức quy định không"
"Xin lỗi, tôi.... sau này sẽ nhớ chuyện tắt quạt này, còn có ...." Vinh Xuân ngập ngừng "Còn có, những lời tôi nói với bọn trẻ không phải là tùy miệng nói chơi".
Lương Tuyết cười lên: "Cơ cấu giáo dục ở Angel City thiết lập chủ yếu lấy từ 7 tuổi đến 13 tuổi? Trung tâm trị liệu trẻ em? Có tổ chức phụ đạo cho phụ nữ sao? Chỉ dựa vào vài bức ảnh cô chụp? Hay là ý thức của cô rất tốt, cô mãnh liệt dự cảm bản thân sau này sẽ có một tương lai huy hoàng?"
"Không... không phải"
"Thôi được rồi" Lương Tuyết khoanh tay, "Cô vẫn nên trả tiền mà cô nợ tôi trước rồi nói sau".
Vinh Xuân đi rồi, gương mặt đỏ bừng rời đi.
Lau mặt, lúc đem chiếc túi về Lương Tuyết nhìn thấy vài thứ rớt xuống sàn nhà: ví tiền, lược, dầu miên.
Xoa trán, nhìn xem cô đây là đem ý tốt của người ta thành ý đồ xấu xa, Vinh Xuân vừa mới rời đi có lẽ không phải đang lục túi đồ của cô mà là giúp cô nhặt những đồ rớt xuống sàn bỏ vào túi.
Khoảng 8h tối, vài chiếc xe quân dụng dừng lại dưới cổng Las Vegas, từ trong xe quân dụng xuống có hàng chục quân nhân vũ trang mặc đồng phục màu xanh ô-liu.
Bình thường một khi xuất hiện tình huống như vậy, có nghĩa là một số phục vụ mới đến kém may mắn sẽ gặp họa.
Những người này là binh đặc chủng của Philippines, cùng với lính Mỹ huấn luyện kỹ năng phòng thân cho nhân dân miền Nam đang gặp phải phần tử du kích.
Cứ cách một khoảng thời gian, những người này sẽ xuất hiện ở trung tâm giải trí của Angel City. Bọn họ mượn cớ kiểm tra thí điểm bất ngờ mà đem vài người phục vụ mới đến đi, những người phục vụ mới đến này sẽ bị đưa tới doanh trại quân đội, có những người hôm sau thì được về, có số khác thì đi mấy ngày mới về, cũng có một số người từ đó không trở về nữa.
Lúc nhìn thấy những chiếc xe quân dụng đó, Lương Tuyết lần đầu tiên nhớ đến Vinh Xuân, Vinh Xuân cũng là một trong những người phục vụ mới đến. Cô lấy gương trang điểm ra, bôi lên mặt cho trắng hơn.
Người Mỹ không thích con gái sắc mặt nhợt nhạt.
Bôi xong mặt cô lại làm rối tung mái tóc, Lương Tuyết chạy về phía sảnh lớn.
Nhưng vẫn muộn rồi, mấy chục tên binh sĩ vũ trang đã khống chế đại sảnh, những vị khách cũ cũng không xa lạ, những vị khách mới thì nhìn nhau.
Mười mấy người phục vụ mới đến xếp hàng trước mặt binh lính, một hàng trong nhóm đó có Vinh Xuân.
Cũng chỉ là mấy chục phút, kiểm tra đột kích kết thúc, 6 người phục vụ mới bị đưa lên xe quân dụng, nhìn Vinh Xuân ngồi trên xe, Lương Tuyết run rẩy, tê liệt ngồi trên mặt đất.
Cô gái xui xẻo, ngày tháng tốt đẹp đã qua, vì một lý do buồn cười mà tới đây, còn thật sự xem thiên thần thành tòa thành Angel City.
Sau này tốt rồi, chắc là vị này cũng sẽ giống như Mạch Chí Cao, Lê Bảo Châu, trước khi rời khỏi đây sẽ chửi mắng, thề rằng "Tôi sau này cũng sẽ không quay lại đây nữa".
Những chiếc xe quân dụng nối đuôi nhau rời khỏi tòa Las Vegas, vừa mới biến mất trong thành phố xa hoa, thì tiếng nhạc của Las Vegas đã vang lên.
Những vị khách đang đứng ngồi lại chỗ ngồi của họ, một số người thậm chí đứng cũng không đứng nổi, những người phục vụ rút lui một tay cầm lấy khay đựng đồ uống xuyên qua giữa các chỗ ngồi như con thoi.
Tất cả giống như không có gì thay đổi, thay đổi là trong đám phục vụ ít đi vài người, trong đó có một nữ sinh có tóc mái dày như Lưu Hải, có hàm răng trắng sáng. Nhiều lần, ánh mắt Lương Tuyết không tự chủ nhìn ra cổng Las Vegas, cô cũng không biết bản thân cuối cùng đang nhìn cái gì.
Khi ánh mắt nhìn về phía cổng lần thứ 3, trước cổng có nhiều hơn vài chiếc xe quân dụng, vẫn là đám lính vũ trang đó, trong đó có một tên mở cửa xe, những người phục vụ bị đem đi từ trên xe đi xuống, một người cũng không thiếu.
6 người phục vụ trở lại ví trí làm việc của họ, xe quân dụng tức khắc cũng không chậm trễ, rời khỏi Angel City, tất cả không giống là, lúc bọn họ rời đi không có oai phong lẫm liệt như lúc đến.
Từ lúc lính vũ trang xuất hiện ở cổng Las Vegas, đến lần thứ 2 rời đi cũng chỉ trong nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi.
6 người phục vụ trở lại tòa Las Vegas nói bọn họ cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, người phục vụ ngồi ở hàng đầu cho biết, bọn họ vừa mới rời khỏi Angel City, sau khi đám người kia trực tiếp nhận một cuộc gọi liền đưa bọn họ về trở lại.
"Có lẽ bọn họ có nhiệm vụ đặc biệt" một người phục vụ khác đoán.
Dường như, cũng chỉ có lí do này là hợp lý nhất.
Vinh Xuân vẫn như bình thường, xuất hiện sớm nhất ở phòng thay đồ, Lương Tuyết chân bước phía sau.
Lúc Lương Tuyết xuất hiện, Vinh Xuân vẫn như bình thường nhe hàm răng trắng hướng về cô: "Hi".
Tủ đồ của Lương Tuyết và Vinh Xuân kế bên nhau, Lương Tuyết thấp giọng nói một câu, việc lúc trưa tôi xin lỗi.
"Tớ cũng có lỗi" người đã thay xong quần áo sờ vào tóc mái trước trán, "Sau này, trước khi rời đi tớ sẽ nhớ tắt quạt, còn nữa bởi vì thời gian dùng điện của tớ khá nhiều, tớ sẽ đảm nhận 2/3 tiền điện, tiền tớ mượn cậu tuần sau phát lương tớ sẽ trả lại, còn có....".
"Còn có, trước năm mới tớ sẽ rời khỏi đây. Sau này có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nữa, nhưng tớ nghĩ tớ sẽ nhớ đến cậu".
Vinh Xuân đi rồi.
Không thể phủ nhận là, lúc nghe Vinh Xuân nói trước năm mới sẽ rời khỏi, trong lòng Lương Tuyết nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Càng có nhiều người bước vào phòng thay đồ hơn, suy nghĩ, Lương Tuyết cầm lấy túi nhanh chân rời khỏi.
Vừa ra khỏi phòng thay đồ Lương Tuyết liền chạy đi, nói không chừng cô có thể đuổi kịp Vinh Xuân, đuổi kịp rồi cô sẽ mời cô ấy đến tiệm nước nước trái cây uống.
Nước trái cây màu sắc rực rỡ không những làm cho khẩu vị tốt hơn, mà còn là một trong những đặc sắc nhất có thể đại diện cho Angel City. Ngoài ly nước màu sắc sặc sỡ còn có thêm cá nướng ở một bên lề đường, vừa nói chuyện vừa ngắm các nam thanh nữ tú trên đường.
Chạy hết dọc hành lang, Lương Tuyết nhìn thấy Vinh Xuân, nhìn rõ hướng bước chân của Vinh Xuân, cô giơ tay lên, câu nói "Cô đi sai hướng rồi" thoát ra khỏi miệng.
Nhìn giống bóng lưng của chàng trai mặc áo khác lớn, chân vừa bước lên hành lang dành cho nhân viên cấp cao, 7 người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu giống như từ trên trời rơi xuống.
Những người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu bất luận là thân hình ngay cả chỗ đứng đều giống như một loạt các robot, xếp thành hình chữ v xung quanh Vinh Xuân, một hàng 8 người di chuyển nhanh đến lối đi xuống bãi đậu xe, chớp mắt liền biến mất.
Đèn chỉ thị của hành lang dành cho nhân viên cấp cao chuyển từ đỏ sang vàng.
Đèn màu đỏ trên hành lang dành cho nhân viên cấp cao biểu thị vì nguyên nhân đặc biệt mà cấm bất kỳ ai sử dụng, mà màu vàng biểu thị sử sụng trở lại.
Lương Tuyết thề, từ lúc cô chạy ra đến lúc đèn màu vàng sáng lên, tuyệt đối không quá 3 phút.
Đứng sững sờ, đột nhiên cô nhớ đến Vinh Xuân mỗi lần đều là người đầu tiên rời khỏi phòng thay đồ nhân viên, dựa theo chi tiết về Vinh Xuân càng nhiều, cô nhớ lại, ví dụ như nói cô ấy trước giờ không bao giờ lo lắng về tình hình trị an ở Angel City, thỉnh thoảng có người nhắc thì cô ấy chỉ cười hihi "Điều lo lắng, phải là lo lắng về việc những người phụ nữ khác có thái độ yêu ghét với tớ mới đúng", "Có lẽ là vận khí của tớ khá tốt".
Tất cả, tất cả chi tiết giống như kính vạn hoa, không ngừng biến đổi cuối cùng biến thành câu nói "Những lời hứa của tôi với bọn trẻ không phải là tùy miệng nói chơi".
Đứng ngẩn ra đó, cho đến khi có người lay vai cô "Sao không đi".
Giống như hồi hồn lại, cô di chuyển bước chân, đi theo những bước chân kia...
"Lili, cô đi sai hướng rồi".
Dừng bước, Lương Tuyết phát hiện là thật, sờ mặt, cô quay lại, đuổi theo bước chân của những đồng nghiệp.
Hôm sau, vào thời gian nghỉ trưa, Lương Tuyết không nhìn thấy Vinh Xuân, Linda nói Vinh Xuân ra ngoài từ sáng sớm, trước khi đi còn dặn, trưa cô ấy không về ăn cơm.
Không về ăn cơm, có người mời cô ấy ăn cơm? Trong ý thức mơ hồ Lương Tuyết đột nhiên lóe lên ý nghĩ như vậy.
Ý nghĩ này khiến cô mở cửa phòng làm việc của Linda, trong phòng làm việc của Linda có điện thoại.
Cầm điện thoại, với chuỗi số Ả Rập trong đầu cô nhanh chóng nhấn điện thoại, cuộc gọi được kết nối.
"Tìm ai?".
"Ôn Lễ An có đó không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.