Chương 16: Giữa đêm hè(16-01)
Tg Loan
04/09/2020
*Người cô hăng say hôn kia là thật hay đùa*
Tít báo "Cô gái vị thành niên đã chết đột ngột tại câu lạc bộ Las Vegas cuối tuần qua do sử dụng ma tuý quá liều" đã trở thành tin tức nóng hổi trong vài ngày gần đây tại Angel City. Danh tính cô gái vị thành niên là khách của đại sứ Tây Ban Nha tại Philippines đã khiến cho các trung tâm giải trí lớn trong Angel City nơm nớp lo sợ.
Vào thứ tư, khi màn đêm buông xuống, mười mấy chiếc xe cảnh sát lái vào Angel City, hàng chục binh lính vũ trang đầy đủ xông vào câu lạc bộ Las Vegas.
Khách, nhân viên quản lý, người phục vụ được yêu cầu xếp hàng đứng cùng với nhau, rồi cuộc hỏi cung lục soát từng người một được tiến hành, tiếng súng vang lên, buộc những vị khách cất lời kháng nghị bất mãn khi bị lục soát vô cớ phải ngoan ngoãn im lặng.
Nơi tầng cao nhất của câu lạc bộ Las Vegas, các giám đốc thì đang làm việc với hai vị tướng cao cấp.
Lúc sau giám đốc phụ trách quản lý nhân viên mới chỉ thị cho Lương Tuyết cùng mười một nhân viên phục vụ đi theo sau hai binh lính vũ trang ra ngoài. Lương Tuyết ở vị trí cuối cùng, cũng không biết thế nào mà bước chân có chút hư nhược, trực giác nói cho cô biết đây chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.
Xung quanh bốn phía đại sảnh đều có thang máy, các thang máy đều đi lên được các tầng phía trên cao. Mười hai người được chia làm hai nhóm, lần lượt đi về thang máy các hướng tây, nam.
Còn cách thang máy khoảng chừng mười bước chân, thì đột nhiên toàn bộ đại sảnh rơi vào bóng tối. Hàng năm Angel City vào giữa hè luôn là thời gian cao điểm về lượng điện tiêu thụ, mỗi tháng một hai lần cúp điện cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Một số người muốn thừa dịp cúp điện tìm cách chạy trốn, do trong bóng tối không nhìn thấy gì nên đụng phải ly rượu chai bia là tất nhiên, tiếng đổ vỡ rồi theo đó có cả tiếng súng vang lên.
Súng lục mang theo tia lửa vụn, dựa vào ánh lửa đó Lương Tuyết đang tính lao về phía lối ra, chân vừa mới xê dịch, thì lại có tiếng súng vang lên, tiếng kêu rên kia cách cô rất gần.
Lương Tuyết không dám nhúc nhích di chuyển, đến khi trong bóng tối có người túm lấy tay cô.
"Là tôi" giọng nói đã từng rất quen thuộc.
Người đó kéo cô tránh thành công tất cả các chướng ngại vật trên đường, đến khi cửa ra vào khu đại sảnh được mở ra, Lương Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Chạy xuống hết cầu thang hai tầng, tin rằng lúc này đã được an toàn, Lương Tuyết muốn rút bàn tay đang nắm tay mình ra nhưng không thành công.
Chỉ vài giờ trước cô đã thề sẽ cùng Ôn Lễ An vạch rõ giới hạn với nhau.
Sau khi vật lộn vài lần Ôn Lễ An mới buông tay ra.
"Cho là bây giờ đã an toàn rồi?" Giọng nói gần ngay trước mặt.
Không thèm đáp lại, nhìn chằm chằm vào bóng tối.
"Biết tại sao bị dẫn đi đều là nhân viên phục vụ mới làm việc không?"
Bĩu môi.
"Những người đó thích nếm đồ tươi, đương nhiên phục vụ mới đến sẽ biến thành kẻ thế thân, đây cũng không phải lần đầu", hơi thở tiến gần cô thêm một chút, "Thứ kia được người phục vụ mang vào phòng bao, cũng chẳng có ai dám đứng ra tố cáo, nơi này là Angel City, ngay cả một bộ phim nếu xem thường nó cũng có thể bị kiện, cho dù tiền lo cho vụ kiện rất nhiều, cuối cùng vẫn bị coi thành kiểu tranh chấp nhỏ mà thôi".
Cụp đôi mắt ảm đạm xuống, thảo nào các cô gái ở Angel City luôn miệng rêu rao cả ngày "Ngay cả thuốc tránh thai còn chả mua nổi" đó cũng không hẳn chỉ là câu đùa vui.
"Cô phải cảm ơn sự cố mất điện kia, nên dự đoán sự cố này duy trì được bao lâu?"
Với một chút miễn cưỡng, Lương Tuyết nhỏ giọng phản bác "Vấn đề này không liên quan đến cậu".
"Tôi vẫn còn 4 ngày nữa là tròn 18 tuổi, cô nói xem! Tôi cũng không muốn bị mất công việc này, chẳng qua hơi không khéo là lại để tôi đụng phải cô, tôi không muốn..." ngừng một chút, giọng nói trầm thấp bắt đầu biến đổi thành âm thanh thiếu kiên nhẫn "Có chịu đi hay không đây?"
Nhận ra bóng đen đang muốn di chuyển, Lương Tuyết theo bản năng vươn tay ra.
Hai bàn tay va vào nhau trong bóng đêm, cũng không biết là ai bắt đầu, một giây kế tiếp, nắm chặt sít sao cùng đi về phía cầu thang.
Vừa mới đến cầu thang, xung quanh sáng choang lần nữa, đèn vừa sáng thì cùng lúc có tiếng súng bắn vào khoá cửa, bàn tay đang nắm kéo cô lại, cả hai chui vào lối đi bên trái.
Hai bên lối đi có mấy cánh cửa, năm cái đầu tiên đều đã bị khoá lại.
Có tiếng bước chân chạy dồn dập nơi cầu thang.
Chúa tôi ơi, cánh cửa thứ sáu đã mở, chắc do sự bất cẩn của nhân viên quản lý đã quên khoá lại cửa lúc rời đi.
Sập cánh cửa lại, hai cơ thể song song dựa lên nó, áp tai lắng nghe, chưa đầy nửa phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mạnh mẽ có quy luật, chỉ cần nghe là biết đó là những người lính đã qua đào tạo nghiêm chỉnh.
Tại quốc gia này, quân nhân trong mắt dân thường không phải là những kẻ tốt đẹp cho lắm, nghĩ đến những lời Ôn Lễ An nói vừa rồi, Lương Tuyết không khỏi sợ hãi, giọng điệu đó nói như kiểu cô luôn làm bạn với xui xẻo vậy.
Ngoài cửa tiếng chân kia dừng lại, ngay cả chớp mắt Lương Tuyết cũng không dám. Một tay Ôn Lễ An che miệng cô, đang có người thử mở cánh cửa đó ra, mấy lần cố đẩy nhưng không có kết quả thì mới thôi, tiếng chân vang vang, người kia đã bỏ đi.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, lời nói cũng không dám thốt ra, vật duy nhất đang di chuyển chắc chỉ có đôi mắt, đôi mắt tìm kiếm Ôn Lễ An, cậu ta cũng đang nhìn cô.
Đủ loại hoa, tiếng hát, nước mắt của phụ nữ, cậu thiếu niên xinh đẹp thuần khiết, còn có...
"Nên nhớ nơi thung lũng sông Hồng, luôn có người thực sự yêu bạn"
Rũ đôi mi xuống, bàn tay che trên miệng cũng hạ xuống.
Bây giờ cái bọn họ chờ đợi là tiếng ca hát nhạc từ trên tầng truyền xuống.
Angle City cũng không xa lạ gì với "Đột kích lục soát" "Càn quyét lớn". Loại hành động này diễn ra khoảng một tiếng đồng hồ, đến khi các túi quân sự chứa đầy các bó tiền mặt do ông chủ câu lạc bộ đưa, rồi thêm hai ba người biết điều là có thể trở về báo cáo kết quả.
Cử động tay chân, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, mới vừa nãy hai người bọn họ đã đi vào kho giữ lạnh hoa quả tươi, may mắn cho bọn họ cũng chỉ ở nơi này nhiều nhất khoảng nửa giờ, trên người Lương Tuyết mặc đồng phục dành cho nhân viên phục vụ, áo sơmi ngắn tay phối với váy ngắn.
Hơi lạnh làm cô vòng hai tay với nhau, Lương Tuyết quay đầu nhìn lại, Ôn Lễ An đang đứng dựa vào cửa, lặng lẽ, lạnh nhạt.
Suy nghĩ một chút, cách mấy bước chân, nhẹ nhàng nói câu cảm ơn.
Lúc ở chỗ cầu thang, cho dù Ôn Lễ An không đem hết những điều cần nói ra nhưng cô đều hiểu cậu ta muốn nói gì, thật sự cô không muốn sự ra đi của Quân Hoán trở nên không có chút ý nghĩa nào, cô muốn sống thật tốt, phải sống lâu trăm tuổi để minh chứng cho sự ra đi của người đó là cực kỳ đáng giá.
Xoa nơi hở chỗ cánh tay, hơi lạnh đôi chút, đi dạo một vòng mà cô vẫn không tìm được đồ mặc tạm chống cái lạnh nơi đây.
Bên ngoài Ôn Lễ An mặc áo khoác dài tay, lầm bẩm trong lòng, đàn ông đối với phụ nữ biểu hiện như vậy rồi mà cũng không hiểu biết chút nào sao, bỏ đi cũng không trách cậu ta được, cậu ta cũng chưa đến cái tuổi có thể tự hiểu nên làm gì.
Không gian ngột ngạt, một nam một nữ, cũng được lúc lâu rồi mà không ai nói với ai câu nào, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lúng túng. Lương Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống, hai tay vòng lại lưng dựa vào tường, mắt nhắm lại.
Trong mơ mơ màng màng, hình như có tiếng súng vang lên, cô thấy mình bị đưa vào một chiếc hộp, một người đàn ông đi đôi giày da quân đội đang tiến lại gần cô, hiểu được việc gì tiếp theo sẽ xảy ra, theo bản năng cô cuộn tròn người lại.
Trong đêm tối, tình yêu nồng nàn, để mặc bàn tay Quân Hoán tự do du ngoạn trên người, vào thời điểm quan trọng, anh thở hổn hển bên tai cô "Anh không thể để em làm mẹ sớm", cô nằm cười trong vòng tay anh, lời nói như vậy cô nghe trong lòng thực cao hứng, nên cũng mạnh miệng nói lại "Có người ít tuổi hơn em cũng đã làm mẹ rồi cơ".
Tại Angel City tầm 15,16 tuổi trong tay bế đứa bé tròn tuổi là việc hết sức bình thường, khi đó cô bao tuổi rồi, bao tuổi rồi...
Đôi giày lính ép sát tới gần, từ lúc Quân Hoán mất tựa như có một số thứ đã trở nên không có nghĩa lý gì, ví dụ lần đầu tiên sẽ được trao cho ai, trước sau như một điều duy nhất còn lại để mà bảo vệ, để mà tồn tại chỉ là: không thể trở thành một Lương Xu thứ hai.
Chỉ có như vậy, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Khi bàn tay vươn về phía trước, Lương Tuyết thét lên và ngay lúc đó cô nhận ra rằng có một số việc thì ra mình vẫn còn quan tâm đến như vậy.
Tiếng thét chói tai giữa những đôi giày quân đội dần xa, giữa đôi tay và tiếng súng, gần ngay trước mặt có những kệ hàng.
Hoá ra đó chỉ là một giấc mơ, lặng lẽ thở phù một cái.
Bức tường lạnh lẽo biến thành thân người ấm áp. Cơ thể cô giống như một con mèo nhỏ vùi trong lòng Ôn Lễ An, hai tay túm chỗ áo trước ngực cậu ấy nhằm tìm kiếm chút ấm áp, đầu đặt chỗ bả vai, má áp lên hõm vai, ngước mắt nhìn, độ cong xương gò má của cậu ấy thật đẹp.
Nhanh chóng thoát khỏi cái ôm kia, vội đứng lên rồi đưa mắt nhìn xuống Ôn Lễ An.
Do gây ra động tác lớn nên đã đánh thức Ôn Lễ An, ánh mắt cậu nhìn cô lại không mấy thân thiện.
Người không vui phải là cô mới đúng chứ? Không lý giải được việc thức dậy trong vòng tay cậu ta, hành vi như vậy có thể coi như bị mạo phạm không? Hắng giọng "Ôn.."
"Đưa lại cho tôi" tay Ôn Lễ An chìa ra giữa không trung.
Lúc này Lương Tuyết mới phát hiện cô đang mặc chiếc áo khoác của Ôn Lễ An, tất cả không cần nói cũng biết, cô tỉnh dậy trong vòng tay cậu ta hẳn là việc cậu ta nhìn thấy cô có chút đáng thương đi.
Cầm áo khoác đưa lại cho Ôn Lễ An, Lương Tuyết đi tới trước cửa, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc hai người bọn họ bước vào phòng giữ lạnh hoa quả này.
Cánh cửa không thấy di chuyển, cố gắng kéo cũng không ăn thua, loại cửa này là dạng khoá tự động, áp tai nghe, không thấy có tiếng nhạc ca hát vang lên.
Nếu quán mà không hoạt động thì chắc chắn sẽ chẳng có một ai mở cánh cửa này ra.
Qua lỗ thông gió, một khoảng tối om, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không thể biết rõ được, không thể làm gì khác, quay về trước mặt Ôn Lễ An, gọi cậu ta.
Mở mắt ra, cảm xúc duy nhất là đôi lông mày hơi nhướng lên.
"Cậu biết chuyện gì xảy ra không?" Lương Tuyết cố gắng hỏi, đây chính là Lễ An thông minh trong miệng Quân Hoán.
"Có người đã chết" .
Có người đã chết! Rùng mình một cái, nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống vài độ, điều này giải thích tại sao câu lạc bộ lại yên tĩnh đến không một tiếng động như vậy.
Lần nữa Ôn Lễ An lại nhắm mắt lại, Lương Tuyết đi quanh, nếu vậy thì chắc chắn tối nay cánh cửa kia sẽ không có ai mở ra, cô chỉ có cách đi đi lại lại để làm cơ thể ấm lên thôi.
Cũng không biết đã đi được bao nhiêu vòng, mỗi một vòng đi qua vị trí Ôn Lễ An, cô đều nhìn vào chiếc áo khoác cậu ta mặc trên người.
Đó là chiếc áo khoác cho người đi moto, áo khoác không dầy nhưng được thiết kế kiểu chống lại mưa gió, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến trước mặt cậu ấy.
Đi đôi giày cao gót một lúc đã hơi mệt, cô tựa lưng vào tường rồi ngồi xuống gần Ôn Lễ An.
Để vai mình cách vai cậu ta khoảng vài cm, kéo góc áo khoác của cậu ấy lên, nhẹ nhàng kéo sang người mình, cũng thành công kéo nó che được tay và chân mình.
Ấm áp lấy được lúc này kiểu như khi còn nhỏ chạy dưới ánh mặt trời chói chang oi bức mà uống được một cốc nước đá mát lạnh thì thật sự thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Nghiêng mặt sang bên, khoé miệng nên giương lên hay hạ xuống, khi nhớ ra thì tay bị kéo lại.
Lương Tuyết không dám động, hai khuôn mặt cũng chỉ cách nhau khoảng tầm 10cm, chính lúc nhìn vào đôi mắt kia Lương Tuyết có chút sững sờ.
Con đường đất nhỏ đi đến nhà Quân Hoán hai bên là ruộng lúa, cô đang mặc một chiếc váy trắng, có thiếu niên mặc chiếc áo sơmi trắng ngắn tay đang đạp chiếc xe đạp như một cơn gió lướt qua người cô, bầu trời xanh phản chiếu hình ảnh của nó lên hồ nước, đồng ruộng xanh mướt thẳng cánh cò bay, thân ảnh cậu thiếu niên đạp chiếc xe đạp tựa như làn gió, gió sượt qua hai bên tai.
Bừng tỉnh lại cô phát hiện chiếc váy sáng màu có dính một vệt bùn màu vàng, tức giận đến nỗi muốn gào lên, khoá cửa phòng lại cô đem sự giận dữ trút lên Quân Hoán "Lễ An anh biết sẽ không bao giờ làm như vậy đâu, nhất định là em nhìn nhầm rồi" Quân Hoán anh ấy đã nói như vậy đó.
Từng đến qua căn phòng đó, Ôn Lễ An ngồi dưới cửa sổ đọc sách đã cho cô có cảm giác rằng, có lẽ Quân Hoán đã nói đúng, làm sao để một học sinh tốt được giáo viên tin tưởng như Ôn Lễ An lại cố tình làm bùn văng lên chiếc váy trắng của cô được, chuyện đó không có khả năng tí nào.
Mảnh vườn nơi sân sau nhà Quân Hoán có trồng cây đậu que, chúng là một loại thực vật dây leo, nhìn từ xa đám dây leo đó như một chiếc lều tự nhiên.
Vào những đêm mùa xuân lại mùa hè, cô kéo nhẹ đám dây leo của chiếc lều đậu que ra, ánh trăng cùng vì sao từ những kẽ hở của tán lá rọi vào, vòng tay ôm lấy thân hình thon dài, chủ động dâng môi hôn.
Kể cả những lúc cô làm Quân Hoán giận dỗi thế nào cũng đem anh hôn đến mức anh quên hết giận dỗi mới thôi.
Nhất định do trăng đêm nay quá chói sáng, làm cho cô hôn càng lúc càng say mê, dẫn đến cảm giác rằng đôi môi đang bị mình ngậm lấy mà dây dưa thật giống như bạc hà đầu mùa hè, tươi mát cùng mềm mại.
Tiếng gọi "tiểu Tuyết" bên ngoài kia làm cô bừng tỉnh, nhấc nhẹ mí mắt, tại sao Quân Hoán lại ở bên ngoài, vậy người cô đang hôn là ai?
Bên ngoài dây leo "tiểu Tuyết" vẫn không ngừng vang lên.
Gặp quỷ rồi, cùng với âm thanh, tiếng bước chân tiến đến gần lều dây leo đậu que, rồi đám dây leo được vén lên, từ khe hở giữa những tán lá có người đi vào, chân dẫm lên khoảng không, thật muốn biến thành màu xanh thuỷ tảo trong lòng sông rồi ẩn vào đám lá.
Vào hai tháng sau, đã lại lần nữa xuất hiện trong nhà Quân Hoán, thiếu niên trầm lặng như cũ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, có lẽ người đêm đó không phải là cậu ấy.
Không quan tâm cố ý hay không việc đi xe đạp để văng bùn lên trên váy của cô, không quan tâm đến người mình hôn nhầm vào đêm đó có phải là cậu ấy hay không, tất cả hãy xem như hồi ức đi, không quá mức thân thiện, không quá mức xa lạ.
Trong phòng nhiệt độ thấp hơn 15 độ và đêm nay hãy còn rất dài.
Nhắm mắt lại, không cần làm bộ làm tịch nữa, đem cơ thể dán thật sát vào chiếc áo khoác ấm áp kia.
Tít báo "Cô gái vị thành niên đã chết đột ngột tại câu lạc bộ Las Vegas cuối tuần qua do sử dụng ma tuý quá liều" đã trở thành tin tức nóng hổi trong vài ngày gần đây tại Angel City. Danh tính cô gái vị thành niên là khách của đại sứ Tây Ban Nha tại Philippines đã khiến cho các trung tâm giải trí lớn trong Angel City nơm nớp lo sợ.
Vào thứ tư, khi màn đêm buông xuống, mười mấy chiếc xe cảnh sát lái vào Angel City, hàng chục binh lính vũ trang đầy đủ xông vào câu lạc bộ Las Vegas.
Khách, nhân viên quản lý, người phục vụ được yêu cầu xếp hàng đứng cùng với nhau, rồi cuộc hỏi cung lục soát từng người một được tiến hành, tiếng súng vang lên, buộc những vị khách cất lời kháng nghị bất mãn khi bị lục soát vô cớ phải ngoan ngoãn im lặng.
Nơi tầng cao nhất của câu lạc bộ Las Vegas, các giám đốc thì đang làm việc với hai vị tướng cao cấp.
Lúc sau giám đốc phụ trách quản lý nhân viên mới chỉ thị cho Lương Tuyết cùng mười một nhân viên phục vụ đi theo sau hai binh lính vũ trang ra ngoài. Lương Tuyết ở vị trí cuối cùng, cũng không biết thế nào mà bước chân có chút hư nhược, trực giác nói cho cô biết đây chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.
Xung quanh bốn phía đại sảnh đều có thang máy, các thang máy đều đi lên được các tầng phía trên cao. Mười hai người được chia làm hai nhóm, lần lượt đi về thang máy các hướng tây, nam.
Còn cách thang máy khoảng chừng mười bước chân, thì đột nhiên toàn bộ đại sảnh rơi vào bóng tối. Hàng năm Angel City vào giữa hè luôn là thời gian cao điểm về lượng điện tiêu thụ, mỗi tháng một hai lần cúp điện cũng không phải việc gì hiếm lạ.
Một số người muốn thừa dịp cúp điện tìm cách chạy trốn, do trong bóng tối không nhìn thấy gì nên đụng phải ly rượu chai bia là tất nhiên, tiếng đổ vỡ rồi theo đó có cả tiếng súng vang lên.
Súng lục mang theo tia lửa vụn, dựa vào ánh lửa đó Lương Tuyết đang tính lao về phía lối ra, chân vừa mới xê dịch, thì lại có tiếng súng vang lên, tiếng kêu rên kia cách cô rất gần.
Lương Tuyết không dám nhúc nhích di chuyển, đến khi trong bóng tối có người túm lấy tay cô.
"Là tôi" giọng nói đã từng rất quen thuộc.
Người đó kéo cô tránh thành công tất cả các chướng ngại vật trên đường, đến khi cửa ra vào khu đại sảnh được mở ra, Lương Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Chạy xuống hết cầu thang hai tầng, tin rằng lúc này đã được an toàn, Lương Tuyết muốn rút bàn tay đang nắm tay mình ra nhưng không thành công.
Chỉ vài giờ trước cô đã thề sẽ cùng Ôn Lễ An vạch rõ giới hạn với nhau.
Sau khi vật lộn vài lần Ôn Lễ An mới buông tay ra.
"Cho là bây giờ đã an toàn rồi?" Giọng nói gần ngay trước mặt.
Không thèm đáp lại, nhìn chằm chằm vào bóng tối.
"Biết tại sao bị dẫn đi đều là nhân viên phục vụ mới làm việc không?"
Bĩu môi.
"Những người đó thích nếm đồ tươi, đương nhiên phục vụ mới đến sẽ biến thành kẻ thế thân, đây cũng không phải lần đầu", hơi thở tiến gần cô thêm một chút, "Thứ kia được người phục vụ mang vào phòng bao, cũng chẳng có ai dám đứng ra tố cáo, nơi này là Angel City, ngay cả một bộ phim nếu xem thường nó cũng có thể bị kiện, cho dù tiền lo cho vụ kiện rất nhiều, cuối cùng vẫn bị coi thành kiểu tranh chấp nhỏ mà thôi".
Cụp đôi mắt ảm đạm xuống, thảo nào các cô gái ở Angel City luôn miệng rêu rao cả ngày "Ngay cả thuốc tránh thai còn chả mua nổi" đó cũng không hẳn chỉ là câu đùa vui.
"Cô phải cảm ơn sự cố mất điện kia, nên dự đoán sự cố này duy trì được bao lâu?"
Với một chút miễn cưỡng, Lương Tuyết nhỏ giọng phản bác "Vấn đề này không liên quan đến cậu".
"Tôi vẫn còn 4 ngày nữa là tròn 18 tuổi, cô nói xem! Tôi cũng không muốn bị mất công việc này, chẳng qua hơi không khéo là lại để tôi đụng phải cô, tôi không muốn..." ngừng một chút, giọng nói trầm thấp bắt đầu biến đổi thành âm thanh thiếu kiên nhẫn "Có chịu đi hay không đây?"
Nhận ra bóng đen đang muốn di chuyển, Lương Tuyết theo bản năng vươn tay ra.
Hai bàn tay va vào nhau trong bóng đêm, cũng không biết là ai bắt đầu, một giây kế tiếp, nắm chặt sít sao cùng đi về phía cầu thang.
Vừa mới đến cầu thang, xung quanh sáng choang lần nữa, đèn vừa sáng thì cùng lúc có tiếng súng bắn vào khoá cửa, bàn tay đang nắm kéo cô lại, cả hai chui vào lối đi bên trái.
Hai bên lối đi có mấy cánh cửa, năm cái đầu tiên đều đã bị khoá lại.
Có tiếng bước chân chạy dồn dập nơi cầu thang.
Chúa tôi ơi, cánh cửa thứ sáu đã mở, chắc do sự bất cẩn của nhân viên quản lý đã quên khoá lại cửa lúc rời đi.
Sập cánh cửa lại, hai cơ thể song song dựa lên nó, áp tai lắng nghe, chưa đầy nửa phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mạnh mẽ có quy luật, chỉ cần nghe là biết đó là những người lính đã qua đào tạo nghiêm chỉnh.
Tại quốc gia này, quân nhân trong mắt dân thường không phải là những kẻ tốt đẹp cho lắm, nghĩ đến những lời Ôn Lễ An nói vừa rồi, Lương Tuyết không khỏi sợ hãi, giọng điệu đó nói như kiểu cô luôn làm bạn với xui xẻo vậy.
Ngoài cửa tiếng chân kia dừng lại, ngay cả chớp mắt Lương Tuyết cũng không dám. Một tay Ôn Lễ An che miệng cô, đang có người thử mở cánh cửa đó ra, mấy lần cố đẩy nhưng không có kết quả thì mới thôi, tiếng chân vang vang, người kia đã bỏ đi.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, lời nói cũng không dám thốt ra, vật duy nhất đang di chuyển chắc chỉ có đôi mắt, đôi mắt tìm kiếm Ôn Lễ An, cậu ta cũng đang nhìn cô.
Đủ loại hoa, tiếng hát, nước mắt của phụ nữ, cậu thiếu niên xinh đẹp thuần khiết, còn có...
"Nên nhớ nơi thung lũng sông Hồng, luôn có người thực sự yêu bạn"
Rũ đôi mi xuống, bàn tay che trên miệng cũng hạ xuống.
Bây giờ cái bọn họ chờ đợi là tiếng ca hát nhạc từ trên tầng truyền xuống.
Angle City cũng không xa lạ gì với "Đột kích lục soát" "Càn quyét lớn". Loại hành động này diễn ra khoảng một tiếng đồng hồ, đến khi các túi quân sự chứa đầy các bó tiền mặt do ông chủ câu lạc bộ đưa, rồi thêm hai ba người biết điều là có thể trở về báo cáo kết quả.
Cử động tay chân, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, mới vừa nãy hai người bọn họ đã đi vào kho giữ lạnh hoa quả tươi, may mắn cho bọn họ cũng chỉ ở nơi này nhiều nhất khoảng nửa giờ, trên người Lương Tuyết mặc đồng phục dành cho nhân viên phục vụ, áo sơmi ngắn tay phối với váy ngắn.
Hơi lạnh làm cô vòng hai tay với nhau, Lương Tuyết quay đầu nhìn lại, Ôn Lễ An đang đứng dựa vào cửa, lặng lẽ, lạnh nhạt.
Suy nghĩ một chút, cách mấy bước chân, nhẹ nhàng nói câu cảm ơn.
Lúc ở chỗ cầu thang, cho dù Ôn Lễ An không đem hết những điều cần nói ra nhưng cô đều hiểu cậu ta muốn nói gì, thật sự cô không muốn sự ra đi của Quân Hoán trở nên không có chút ý nghĩa nào, cô muốn sống thật tốt, phải sống lâu trăm tuổi để minh chứng cho sự ra đi của người đó là cực kỳ đáng giá.
Xoa nơi hở chỗ cánh tay, hơi lạnh đôi chút, đi dạo một vòng mà cô vẫn không tìm được đồ mặc tạm chống cái lạnh nơi đây.
Bên ngoài Ôn Lễ An mặc áo khoác dài tay, lầm bẩm trong lòng, đàn ông đối với phụ nữ biểu hiện như vậy rồi mà cũng không hiểu biết chút nào sao, bỏ đi cũng không trách cậu ta được, cậu ta cũng chưa đến cái tuổi có thể tự hiểu nên làm gì.
Không gian ngột ngạt, một nam một nữ, cũng được lúc lâu rồi mà không ai nói với ai câu nào, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lúng túng. Lương Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống, hai tay vòng lại lưng dựa vào tường, mắt nhắm lại.
Trong mơ mơ màng màng, hình như có tiếng súng vang lên, cô thấy mình bị đưa vào một chiếc hộp, một người đàn ông đi đôi giày da quân đội đang tiến lại gần cô, hiểu được việc gì tiếp theo sẽ xảy ra, theo bản năng cô cuộn tròn người lại.
Trong đêm tối, tình yêu nồng nàn, để mặc bàn tay Quân Hoán tự do du ngoạn trên người, vào thời điểm quan trọng, anh thở hổn hển bên tai cô "Anh không thể để em làm mẹ sớm", cô nằm cười trong vòng tay anh, lời nói như vậy cô nghe trong lòng thực cao hứng, nên cũng mạnh miệng nói lại "Có người ít tuổi hơn em cũng đã làm mẹ rồi cơ".
Tại Angel City tầm 15,16 tuổi trong tay bế đứa bé tròn tuổi là việc hết sức bình thường, khi đó cô bao tuổi rồi, bao tuổi rồi...
Đôi giày lính ép sát tới gần, từ lúc Quân Hoán mất tựa như có một số thứ đã trở nên không có nghĩa lý gì, ví dụ lần đầu tiên sẽ được trao cho ai, trước sau như một điều duy nhất còn lại để mà bảo vệ, để mà tồn tại chỉ là: không thể trở thành một Lương Xu thứ hai.
Chỉ có như vậy, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Khi bàn tay vươn về phía trước, Lương Tuyết thét lên và ngay lúc đó cô nhận ra rằng có một số việc thì ra mình vẫn còn quan tâm đến như vậy.
Tiếng thét chói tai giữa những đôi giày quân đội dần xa, giữa đôi tay và tiếng súng, gần ngay trước mặt có những kệ hàng.
Hoá ra đó chỉ là một giấc mơ, lặng lẽ thở phù một cái.
Bức tường lạnh lẽo biến thành thân người ấm áp. Cơ thể cô giống như một con mèo nhỏ vùi trong lòng Ôn Lễ An, hai tay túm chỗ áo trước ngực cậu ấy nhằm tìm kiếm chút ấm áp, đầu đặt chỗ bả vai, má áp lên hõm vai, ngước mắt nhìn, độ cong xương gò má của cậu ấy thật đẹp.
Nhanh chóng thoát khỏi cái ôm kia, vội đứng lên rồi đưa mắt nhìn xuống Ôn Lễ An.
Do gây ra động tác lớn nên đã đánh thức Ôn Lễ An, ánh mắt cậu nhìn cô lại không mấy thân thiện.
Người không vui phải là cô mới đúng chứ? Không lý giải được việc thức dậy trong vòng tay cậu ta, hành vi như vậy có thể coi như bị mạo phạm không? Hắng giọng "Ôn.."
"Đưa lại cho tôi" tay Ôn Lễ An chìa ra giữa không trung.
Lúc này Lương Tuyết mới phát hiện cô đang mặc chiếc áo khoác của Ôn Lễ An, tất cả không cần nói cũng biết, cô tỉnh dậy trong vòng tay cậu ta hẳn là việc cậu ta nhìn thấy cô có chút đáng thương đi.
Cầm áo khoác đưa lại cho Ôn Lễ An, Lương Tuyết đi tới trước cửa, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc hai người bọn họ bước vào phòng giữ lạnh hoa quả này.
Cánh cửa không thấy di chuyển, cố gắng kéo cũng không ăn thua, loại cửa này là dạng khoá tự động, áp tai nghe, không thấy có tiếng nhạc ca hát vang lên.
Nếu quán mà không hoạt động thì chắc chắn sẽ chẳng có một ai mở cánh cửa này ra.
Qua lỗ thông gió, một khoảng tối om, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không thể biết rõ được, không thể làm gì khác, quay về trước mặt Ôn Lễ An, gọi cậu ta.
Mở mắt ra, cảm xúc duy nhất là đôi lông mày hơi nhướng lên.
"Cậu biết chuyện gì xảy ra không?" Lương Tuyết cố gắng hỏi, đây chính là Lễ An thông minh trong miệng Quân Hoán.
"Có người đã chết" .
Có người đã chết! Rùng mình một cái, nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống vài độ, điều này giải thích tại sao câu lạc bộ lại yên tĩnh đến không một tiếng động như vậy.
Lần nữa Ôn Lễ An lại nhắm mắt lại, Lương Tuyết đi quanh, nếu vậy thì chắc chắn tối nay cánh cửa kia sẽ không có ai mở ra, cô chỉ có cách đi đi lại lại để làm cơ thể ấm lên thôi.
Cũng không biết đã đi được bao nhiêu vòng, mỗi một vòng đi qua vị trí Ôn Lễ An, cô đều nhìn vào chiếc áo khoác cậu ta mặc trên người.
Đó là chiếc áo khoác cho người đi moto, áo khoác không dầy nhưng được thiết kế kiểu chống lại mưa gió, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến trước mặt cậu ấy.
Đi đôi giày cao gót một lúc đã hơi mệt, cô tựa lưng vào tường rồi ngồi xuống gần Ôn Lễ An.
Để vai mình cách vai cậu ta khoảng vài cm, kéo góc áo khoác của cậu ấy lên, nhẹ nhàng kéo sang người mình, cũng thành công kéo nó che được tay và chân mình.
Ấm áp lấy được lúc này kiểu như khi còn nhỏ chạy dưới ánh mặt trời chói chang oi bức mà uống được một cốc nước đá mát lạnh thì thật sự thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Nghiêng mặt sang bên, khoé miệng nên giương lên hay hạ xuống, khi nhớ ra thì tay bị kéo lại.
Lương Tuyết không dám động, hai khuôn mặt cũng chỉ cách nhau khoảng tầm 10cm, chính lúc nhìn vào đôi mắt kia Lương Tuyết có chút sững sờ.
Con đường đất nhỏ đi đến nhà Quân Hoán hai bên là ruộng lúa, cô đang mặc một chiếc váy trắng, có thiếu niên mặc chiếc áo sơmi trắng ngắn tay đang đạp chiếc xe đạp như một cơn gió lướt qua người cô, bầu trời xanh phản chiếu hình ảnh của nó lên hồ nước, đồng ruộng xanh mướt thẳng cánh cò bay, thân ảnh cậu thiếu niên đạp chiếc xe đạp tựa như làn gió, gió sượt qua hai bên tai.
Bừng tỉnh lại cô phát hiện chiếc váy sáng màu có dính một vệt bùn màu vàng, tức giận đến nỗi muốn gào lên, khoá cửa phòng lại cô đem sự giận dữ trút lên Quân Hoán "Lễ An anh biết sẽ không bao giờ làm như vậy đâu, nhất định là em nhìn nhầm rồi" Quân Hoán anh ấy đã nói như vậy đó.
Từng đến qua căn phòng đó, Ôn Lễ An ngồi dưới cửa sổ đọc sách đã cho cô có cảm giác rằng, có lẽ Quân Hoán đã nói đúng, làm sao để một học sinh tốt được giáo viên tin tưởng như Ôn Lễ An lại cố tình làm bùn văng lên chiếc váy trắng của cô được, chuyện đó không có khả năng tí nào.
Mảnh vườn nơi sân sau nhà Quân Hoán có trồng cây đậu que, chúng là một loại thực vật dây leo, nhìn từ xa đám dây leo đó như một chiếc lều tự nhiên.
Vào những đêm mùa xuân lại mùa hè, cô kéo nhẹ đám dây leo của chiếc lều đậu que ra, ánh trăng cùng vì sao từ những kẽ hở của tán lá rọi vào, vòng tay ôm lấy thân hình thon dài, chủ động dâng môi hôn.
Kể cả những lúc cô làm Quân Hoán giận dỗi thế nào cũng đem anh hôn đến mức anh quên hết giận dỗi mới thôi.
Nhất định do trăng đêm nay quá chói sáng, làm cho cô hôn càng lúc càng say mê, dẫn đến cảm giác rằng đôi môi đang bị mình ngậm lấy mà dây dưa thật giống như bạc hà đầu mùa hè, tươi mát cùng mềm mại.
Tiếng gọi "tiểu Tuyết" bên ngoài kia làm cô bừng tỉnh, nhấc nhẹ mí mắt, tại sao Quân Hoán lại ở bên ngoài, vậy người cô đang hôn là ai?
Bên ngoài dây leo "tiểu Tuyết" vẫn không ngừng vang lên.
Gặp quỷ rồi, cùng với âm thanh, tiếng bước chân tiến đến gần lều dây leo đậu que, rồi đám dây leo được vén lên, từ khe hở giữa những tán lá có người đi vào, chân dẫm lên khoảng không, thật muốn biến thành màu xanh thuỷ tảo trong lòng sông rồi ẩn vào đám lá.
Vào hai tháng sau, đã lại lần nữa xuất hiện trong nhà Quân Hoán, thiếu niên trầm lặng như cũ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, có lẽ người đêm đó không phải là cậu ấy.
Không quan tâm cố ý hay không việc đi xe đạp để văng bùn lên trên váy của cô, không quan tâm đến người mình hôn nhầm vào đêm đó có phải là cậu ấy hay không, tất cả hãy xem như hồi ức đi, không quá mức thân thiện, không quá mức xa lạ.
Trong phòng nhiệt độ thấp hơn 15 độ và đêm nay hãy còn rất dài.
Nhắm mắt lại, không cần làm bộ làm tịch nữa, đem cơ thể dán thật sát vào chiếc áo khoác ấm áp kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.