Chương 15: Thung lũng sông Hồng (15-04)
Tg Loan
04/09/2020
*Đó là tự do cá nhân tôi*
Mắt thấy con trâu đực khổng lồ đang muốn xông đến phá đổ tường rào, ngay tại phía đông nam vang lên tiếng trống dồn dập, tiếng trống như thúc giục trâu đực hướng về phía bên đó.
Lúc Lương Tuyết buông hai tay bên tai xuống chân cô vẫn còn đang run, dòng người phía đằng sau lại lần nữa tụ tập đến gần tường rào phía trước, trong đó không ít các thanh niên với thân thể cường tráng.
Nhìn lại bản thân mặc chiếc váy bắt mắt giống quầy hoa quả, mới vừa rồi Lương mẹ còn mạnh miệng nói rằng, cái gì mà đảm bảo khi mặc chiếc váy này sẽ câu dẫn hồn đàn ông, nhưng mới vừa nãy thôi chẳng có bất kỳ người đàn ông nào bởi vì cô mặc như vậy mà kéo cô một cái.
Lũ trâu đực điên cuồng làm cho đội xe moto thi đấu chỉ biết than thở khi nhìn về đích cuối, đã có mấy tốp lựa chọn bỏ cuộc, số ít đội dư lại thì cố gắng tìm kiếm cơ hội để bứt lên.
Dường như lũ trâu đực càng chiến lại càng hăng, toàn sân thi đấu đếm được một vài con trâu đực trên trán có nhúm lông trắng là hăng hái hung hãn nhất, nó đem hai người đang muốn phối hợp chiến thuật buộc phải quay đầu lại.
Cố gắng né tránh lũ trâu đực, hai người cưỡi moto lại lựa chọn phương hướng giống nhau, kết quả đã đưa đến tràng cười to trên khán đài do họ đụng vào nhau, trong tiếng cười của người xem họ đã được nhân viên khênh ra ngoài.
Hai người đã đụng nhau lại chính là đội xe nơi Ôn Lễ An làm việc, vì thế toàn đội chẳng còn ai tham gia.
Cách thời gian kết thúc tranh tài chỉ còn mười mấy phút đồng hồ, đội ngũ xe tham gia thi đấu cũng chỉ dư lại lác đác vài người, một số người xem lục tục ra về trước, Lương Tuyết cũng đang muốn đứng dậy ra về, đã qua nửa tiếng rồi cũng nên về báo cáo lại cho Lương mẹ nghe thành quả.
Bỗng nhiên trên khán đài vang lên tiếng hoan hô rào rào của đội ngũ các cô gái trẻ, nó làm Lương Tuyết quay lại, tiếng hoan hô rất kích động, mỗi câu đều đồng loạt hô vang Ôn Lễ An.
Theo ánh mắt của các cô gái, Lương Tuyết thấy Ôn Lễ An thay đồng đội bị sự cố lên tranh giải, lông mày hơi nhăn lại, Ôn Lễ An trong ấn tượng của Lương Tuyết là người khiêm tốn lại còn rất bình tĩnh.
Nhìn xung quanh, khán đài xem thi đấu phần lớn đều là các cô gái trẻ, có lẽ, chàng trai yên tĩnh lại khiêm tốn đã đến thời kỳ muốn lấy được ánh mắt hâm mộ của những người khác giới.
Tiếp tục bước mấy bước về phía lối ra, rồi lại lần nữa quay trở lại.
Lương Tuyết đứng cách đoàn xe của đội Ôn Lễ An cũng không xa, một bóng người mặc váy đỏ đang đứng trước mặt Ôn Lễ An, là Taya, từ ngôn ngữ tay chân của Taya có thể đoán ra cô ta đang muốn ngăn Ôn Lễ An tham gia cuộc thi đấu.
Do từ đầu đến giờ số người bị thương do tham gia thi đấu đã là con số 6, một trong số đó còn phải đưa đến bệnh viện Clack cấp cứu.
Lê Bảo Châu cũng gia nhập đội ngũ thuyết phục Ôn Lễ An không nên tham gia, cho dù cô ấy còn nói đó sẽ là ý niệm của Quân Hoán dành cho em trai anh ta nếu anh ấy có ở đây.
Hai cô gái khuyên ngăn Ôn Lễ An có vẻ không hiệu quả cho lắm, vì cậu ta đang đội mũ bảo hiểm lên.
Lương Tuyết không khỏi không thừa nhận, Ôn Lễ An thật xứng với sự hào hứng kích động của các cô gái trên khán đài, họ đang thét chói tai khi thấy Ôn Lễ An lái chiếc xe moto màu đen tránh lũ trâu đực từ bên phải đang lao đến muốn húc văng xe và cậu ta.
Các cô gái vừa hét vừa che đôi mắt nhưng lại không nhịn được hé ngón tay ra quan sát, phát hiện chiếc xe moto màu đen lướt nhẹ như đang dạo chơi, tư thế hết sức bắt mắt nghênh đón sóng dữ từ hướng khác lao đến.
Tiếng hoan hô vang lên chưa kịp dứt thì lại có tiếng hít khí xuýt xoa.
Ở chỗ này tiếng hét chói tai hoan hô thay nhau vang lên, chiếc moto màu đen linh hoạt luồn lách rẽ mưa tránh gió lao về phía trước, càng lúc càng tiến gần về đích.
Xe moto bứt phá cách điểm đích theo bảng hướng dẫn khoảng 50m nữa, xe vừa vượt qua bảng hướng dẫn, con trâu đực có nhúm lông trắng trước trán nổi bật nhất đang phi nước đại lao về phía Ôn Lễ An, thân hình như chui từ dưới đất lên, móng trước bị sơn đỏ đang gõ mạnh xuống nền đất, cảm giác vuông góc như hướng về không trung, rồi yên tĩnh, bất ngờ rơi xuống...
Lương Tuyết dường như có thể đoán được cảnh tượng tiếp theo, xe moto đổ ngã một bên, mũ bảo hiểm tan tành, cùng với...
Khán đài như nổ tung với tiếng hét chói tai của các cô gái, tiếng hét đã xua đi hình ảnh đang hiện ra trong đầu, đôi mắt quên nhắm lại, mở thật to, vĩ âm từ đầu lưỡi cà lăm, biến thành A——A ...
Toàn sân vận động im lặng như tờ, xe moto cùng người cưỡi nó đang lao xuống, sau đó vẽ lên một đường ngoằn ngoèo như một kiệt tác, xe moto hạ xuống đất với góc 95 độ tránh thoát móng trước con trâu đực, đuôi xe như con rắn đuôi chuông đang rung đuôi, chiếc xe đã né thoát khỏi chân sau của con trâu đực.
A—-A.....
Con trâu đực gần 200kg trọng lượng như gục trên mặt đất, chiếc moto màu đen nhanh chóng hoàn thành đường cong cấp tốc lao về điểm cuối. Khi chiếc xe cán qua vạch đích là cùng lúc túi bọt trắng dựng hai bên bung ra.
Toàn bộ người ngồi trên sân vận động đồng loạt đứng dậy.
Nhân viên cầm cáng cứu thương chạy vội về phía đích, Taya cũng chạy theo phía sau.
Các cô gái che miệng lại, tay Lương Tuyết túm chặt làn váy, vài phút sau, gần chỗ bọt trắng bên khán đài quan sát vang lên tiếng hoan hô vang trời cùng hàng loạt tiếng vỗ tay rát tai.
Trái tim Lương Tuyết như muốn rớt xuống.
Đầu xe moto hất tung đám bọt trắng lên trời, bọt tan rã vào không trung phân tán thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ. Chúng theo làn gió bay khắp nơi trên sân vận động, một số còn bay đến chỗ Lương Tuyết.
Duỗi tay ra, xoè lòng bàn tay đón lấy, trong một khoảnh khắc, cô nghĩ đó chính là những bông tuyết trắng mùa đông chỉ xuất hiện trong lời kể của khách du lịch.
Lương Tuyết cho tới bây giờ chưa nhìn thấy tuyết bao giờ, nghe mẹ cô kể lại thì chỉ cần trong một đêm tuyết có thể phủ trắng toàn bộ thế giới.
Trận gió kia dừng lại, từng đám bọt trắng rơi xuống đất, trong mắt chỉ còn lại sự thư thái.
Ôn Lễ An yên tĩnh đứng nơi kia, còn Taya vừa cười vừa khóc sát ngay bên cạnh, cô gái thông minh đó đã nhận ra đây là cơ hội tốt để thể hiện chủ quyền với người thanh niên bên cạnh mà không phải là một ai khác.
Lúc này Lương Tuyết mới có cơ hội lau mồ hôi trên trán, một màn vừa rồi đã doạ cô một trận, thậm chí cô còn tưởng tượng được sự đau khổ chết đi sống lại của mẹ Ôn Lễ An, mất đi Quân Hoán bà còn có thể chịu đựng mà sống, còn mất đi Ôn Lễ An...
Là Lễ An thông minh nhất, hiểu chuyện nhất.
Ánh mắt nhìn đến thân hình thon dài, thiếu niên cao gầy ngày xưa giờ đã có bả vai rộng rãi vững chắc cùng với thân thể cao lớn đẹp mắt. Đứng dưới bầu trời xanh, trong sáng đẹp đẽ.
Suy nghĩ đó như bao vây, bầu trời, các vật thể, bóng người biến ảo thành những gợn sóng trên sông. Có đôi mắt trong những con sóng dao động chăm chú lặng lẽ nhìn cô.
Quay lại, an tĩnh ngắm nhìn.
Trong đôi mắt đó, không khí được gột rửa sạch sẽ như bầu trời trong xanh đầu hè.
Cô gái thét chói tai như mũi tên bắn vào một vật thể rắn chắc, bừng tỉnh lại, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An.
Vị trí Ôn Lễ An chỉ cách cô vài bước chân. Sự xuất hiện của cậu ta đã gây nên sự hỗn loạn xung quanh, la hét, cổ vũ và còn cả trêu đùa.
Lương Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ôn Lễ An cúi người xuống, bên cạnh chân cậu có chiếc ví da màu đen, chiếc ví màu đen này cô đã nhìn thấy trước đây không lâu, trong đó có tấm ảnh của Taya.
Khi Ôn Lễ An cúi xuống nhặt chiếc ví, Taya đứng bên cạnh cậu ta trưng ra khuôn mặt đầy ngọt ngào.
Lau mặt một cái, Lương Tuyết xoay người bước đi.
Vừa bước ra khỏi sân vận động, cô liền nhìn thấy Mạch Chí Cao chờ bên ngoài, bước theo cô, vừa đi vừa kể khổ, sáng sớm cơm cũng chưa được ăn đã bị Lê Bảo Châu kéo đến nơi này.
"Đi ăn cơm cùng tôi nhé! Tối ghét ăn cơm một mình" Mạch Chí Cao nói.
Nhìn Mạch Chí Cao đứng đấy cười hết sức thân thiết, vừa muốn mở miệng cự tuyệt.
"Lương Tuyết, nhìn bạn đứng ở nơi đây hôm nay thật sự rất đẹp"
Nhìn khuôn mặt tươi cười gần bên, Lương Tuyết nghĩ đến lời Lương mẹ nói, cười nhiều thì may mắn sẽ đến.
Lương Tuyết cười không nhiều, cũng chỉ có lúc làm việc, qua loa lấy lệ, nịnh nọt, cười ngoài mặt trong không cười..., còn trong cuộc sống thì cô lại cười rất ít.
Từ khi Quân Hoán ra đi, cô dường như quên mất mùi vị nụ cười.
Có lẽ chính vì vậy nên vận xui vẫn luôn đeo bám dây dưa quấn lấy cô.
Hơi di chuyển cơ trên mặt, nhếch mép lên.
"Nói cho tớ biết bạn muốn ăn gì?" Giọng nói vui vẻ của Mạch Chí Cao.
Ách... cô đã nói sẽ cùng hắn ta ăn cơm chưa nhỉ.
"Xe của tớ đang đỗ bên ngoài" Mạch Chí Cao không nói lời nào đã kéo cô đi.
Lương mẹ đã nói qua, đối mặt với các chàng trai muốn mời con đi ăn, chỉ cần không ghét, coi như gửi một buổi chiều nhàm chán cho họ.
Rời khỏi phòng ăn đã là 5 rưỡi chiều, bước chân vội vã do vào lúc 6 rưỡi có ca làm.
Cánh cửa phải đi qua hiện đang mở, nhìn rõ người đang đứng chỗ cửa đang mở là ai, Lương Tuyết chỉ có thể dừng bước lại, cửa nhà tại khu mở rộng Hadrian cũng chỉ cao tầm hơn mét sáu, còn Ôn Lễ An cậu ta cũng phải cao tầm hơn mét tám trở lên.
Hơn một mét tám dựa vào cánh cửa một mét sáu, điều này vô hình tạo nên sự tương phản mang tính xâm lược, ngón tay thon dài kẹp một chút chỗ đầu lọc thuốc lá, tàn thuốc được ngón tay gõ nhẹ từng chút một rơi xuống.
Nhìn đến đầu gối Ôn Lễ An, lúc cậu ta vặn ga nghiêng chín mươi năm độ vẽ ra đoạn ngoằn ngoèo trên đường, cô có thể mơ hồ nghe rõ tiếng ma sát giữa xương đầu gối của cậu ta với mặt đất, cũng biết có...
"Không bị thương chứ?" Lương Tuyết bất chấp khó khăn.
"Thật sự là cô" quyét mắt nhìn cô một cái, từ mặt đến váy, giọng Ôn Lễ An không hề che giấu sự giễu cợt "Trước đó tôi còn tưởng mình nhìn nhầm".
"Mẹ tôi mua, tôi...tôi không thể từ chối" lời nói vụng về, ánh mắt vô thức rơi xuống làn khói đang không ngừng đảo quanh mu bàn tay Ôn Lễ An.
Bước về phía trước, Ôn Lễ An nhíu mày, Lương Tuyết cũng vậy, cô không biết nên chạy đến giành lấy điếu thuốc trên tay của Ôn Lễ An như thế nào.
Được rồi.
Đầu thuốc lá bị vất trên mặt đất, hướng ánh mắt về phía Ôn Lễ An, "Hút thuốc rất có hại đối với cơ thể, tôi...tôi không phải nói không thể hút thuốc, tôi chỉ muốn nói... tôi chỉ muốn nói tuổi cậu hãy còn nhỏ, đợi..."
Lời nói bị cắt đứt bởi giọng nói thiếu kiên nhẫn "Nhàm chán, tôi phải nói cho cô biết, bây giờ tôi đã đủ tuổi có thể cầm tiền đến nơi công cộng mua thuốc lá được rồi".
"Ôn Lễ An, tôi..." những lời tiếp theo vội nuốt lại khi cơ thể Ôn Lễ An nghiêng về phía cô.
"Tôi không hút thuốc, dại gì mà đem tiền lãng phí vào những thứ giả tạo mờ mịt đó" ánh mắt Ôn Lễ An lần nữa rơi xuống bộ váy giống quầy hoa quả của Lương Tuyết, giễu cợt "Tôi đang muốn tìm hiểu hành động bây giờ của cô? Mặc chiếc váy mới, và cùng đàn ông đi đến nhà hàng, rồi nhìn lại, cảm thấy phải xin lỗi người yêu đã mất, cho nên ở trước mặt em trai người yêu đã chết thể hiện một chút quan tâm, để cân bằng sự bất an trong lòng, sau đó tâm trạng sẽ nhẹ nhàng hơn?"
Lui về phía sau nửa bước, cơ thể hướng về phía bên trái, không hút thuốc là được, vai Lương Tuyết lướt qua Ôn Lễ An đi về phía trước.
"Lương Tuyết"
Tăng nhanh bước chân.
Bỗng âm thanh nhỏ phía sau lưng vang lên "Cô có muốn tôi cho cô một lời khuyên hay không? Khi dùng bữa trong một nhà hàng sang trọng thì ngàn vạn lần đừng giữ thói quen đem thức ăn dư lại bỏ túi rồi mang về, nó sẽ làm người đàn ông đi cùng cô cảm thấy xấu hổ".
Lương Tuyết dừng bước lại.
Cô không ngoảnh lại, lạnh lùng nói "Ôn Lễ An, mặc loại váy như nào, rồi cùng đàn ông đi nhà hàng ăn ra sao là việc của tôi, Quân Hoán đã mất rồi"
"Biết Quân Hoán mất có ý nghĩa gì không?" Đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, "Có nghĩa là từ nay về sau, tôi cùng với cậu cũng như người nhà cậu sẽ không có bất kỳ sự liên quan nào"
Cho dù anh ấy không có ra đi, Lương Tuyết cũng không biết đến cuối cùng người kia với gia đình đó có liên quan với nhau hay không.
Cũng chỉ là nói chút chuyện yêu đương mà thôi, cũng chỉ là nói chuyện sẽ yêu đương lâu một chút mà thôi, cũng chỉ có mình Quân Hoãn nói, anh nhớ cô rồi cô nhớ anh khoảng mười mấy năm, từ bé xíu xiu như vậy đến lúc duyên dáng yêu kiều.
Còn cô thì sao? Chân chính nói cô nhớ nhung đến cuối cùng mãi cũng không thể nhận được câu trả lời cho vấn đề đó, cô vẫn hay ngày ngày nói với con sông " Là gì nhỉ ?..."
Về đến nhà, việc đầu tiên Lương Tuyết làm là thay chiếc váy giống quầy hoa quả ra.
"Lương Tuyết"
Giọng nói của Lương mẹ thông qua rèm cuốn truyền vào trong phòng "Khi dùng bữa trong một nhà hàng sang trọng thì ngàn vạn lần đừng giữ thói quen đem thức ăn dư lại bỏ túi rồi mang về, nó sẽ làm người đàn ông đi cùng cô cảm thấy xấu hổ".
Đây thực sự là những gì Ôn Lễ An đã nói mấy phút trước rồi.
Mặc quần áo xong, cầm lấy hộp đồ ăn từ trong tay Lương mẹ, còn việc Mạch Chí Cao có cảm thấy xấu hổ hay không cô cũng không biết được, nhưng biểu cảm trên mặt nhân viên phục vụ nhà hàng khiến cô khi đó thực lúng túng, cô chỉ nghĩ những món tráng miệng kia chắc Lương mẹ rất thích.
Lương Tuyết cầm hộp đồ ăn vứt vào thùng rác.
Trong tương lai cô sẽ không bao giờ làm điều tương tự như vậy nữa. Còn nữa, sau này những gì liên quan đến Ôn Lễ An cô sẽ cố gắng tránh thật xa!
Mắt thấy con trâu đực khổng lồ đang muốn xông đến phá đổ tường rào, ngay tại phía đông nam vang lên tiếng trống dồn dập, tiếng trống như thúc giục trâu đực hướng về phía bên đó.
Lúc Lương Tuyết buông hai tay bên tai xuống chân cô vẫn còn đang run, dòng người phía đằng sau lại lần nữa tụ tập đến gần tường rào phía trước, trong đó không ít các thanh niên với thân thể cường tráng.
Nhìn lại bản thân mặc chiếc váy bắt mắt giống quầy hoa quả, mới vừa rồi Lương mẹ còn mạnh miệng nói rằng, cái gì mà đảm bảo khi mặc chiếc váy này sẽ câu dẫn hồn đàn ông, nhưng mới vừa nãy thôi chẳng có bất kỳ người đàn ông nào bởi vì cô mặc như vậy mà kéo cô một cái.
Lũ trâu đực điên cuồng làm cho đội xe moto thi đấu chỉ biết than thở khi nhìn về đích cuối, đã có mấy tốp lựa chọn bỏ cuộc, số ít đội dư lại thì cố gắng tìm kiếm cơ hội để bứt lên.
Dường như lũ trâu đực càng chiến lại càng hăng, toàn sân thi đấu đếm được một vài con trâu đực trên trán có nhúm lông trắng là hăng hái hung hãn nhất, nó đem hai người đang muốn phối hợp chiến thuật buộc phải quay đầu lại.
Cố gắng né tránh lũ trâu đực, hai người cưỡi moto lại lựa chọn phương hướng giống nhau, kết quả đã đưa đến tràng cười to trên khán đài do họ đụng vào nhau, trong tiếng cười của người xem họ đã được nhân viên khênh ra ngoài.
Hai người đã đụng nhau lại chính là đội xe nơi Ôn Lễ An làm việc, vì thế toàn đội chẳng còn ai tham gia.
Cách thời gian kết thúc tranh tài chỉ còn mười mấy phút đồng hồ, đội ngũ xe tham gia thi đấu cũng chỉ dư lại lác đác vài người, một số người xem lục tục ra về trước, Lương Tuyết cũng đang muốn đứng dậy ra về, đã qua nửa tiếng rồi cũng nên về báo cáo lại cho Lương mẹ nghe thành quả.
Bỗng nhiên trên khán đài vang lên tiếng hoan hô rào rào của đội ngũ các cô gái trẻ, nó làm Lương Tuyết quay lại, tiếng hoan hô rất kích động, mỗi câu đều đồng loạt hô vang Ôn Lễ An.
Theo ánh mắt của các cô gái, Lương Tuyết thấy Ôn Lễ An thay đồng đội bị sự cố lên tranh giải, lông mày hơi nhăn lại, Ôn Lễ An trong ấn tượng của Lương Tuyết là người khiêm tốn lại còn rất bình tĩnh.
Nhìn xung quanh, khán đài xem thi đấu phần lớn đều là các cô gái trẻ, có lẽ, chàng trai yên tĩnh lại khiêm tốn đã đến thời kỳ muốn lấy được ánh mắt hâm mộ của những người khác giới.
Tiếp tục bước mấy bước về phía lối ra, rồi lại lần nữa quay trở lại.
Lương Tuyết đứng cách đoàn xe của đội Ôn Lễ An cũng không xa, một bóng người mặc váy đỏ đang đứng trước mặt Ôn Lễ An, là Taya, từ ngôn ngữ tay chân của Taya có thể đoán ra cô ta đang muốn ngăn Ôn Lễ An tham gia cuộc thi đấu.
Do từ đầu đến giờ số người bị thương do tham gia thi đấu đã là con số 6, một trong số đó còn phải đưa đến bệnh viện Clack cấp cứu.
Lê Bảo Châu cũng gia nhập đội ngũ thuyết phục Ôn Lễ An không nên tham gia, cho dù cô ấy còn nói đó sẽ là ý niệm của Quân Hoán dành cho em trai anh ta nếu anh ấy có ở đây.
Hai cô gái khuyên ngăn Ôn Lễ An có vẻ không hiệu quả cho lắm, vì cậu ta đang đội mũ bảo hiểm lên.
Lương Tuyết không khỏi không thừa nhận, Ôn Lễ An thật xứng với sự hào hứng kích động của các cô gái trên khán đài, họ đang thét chói tai khi thấy Ôn Lễ An lái chiếc xe moto màu đen tránh lũ trâu đực từ bên phải đang lao đến muốn húc văng xe và cậu ta.
Các cô gái vừa hét vừa che đôi mắt nhưng lại không nhịn được hé ngón tay ra quan sát, phát hiện chiếc xe moto màu đen lướt nhẹ như đang dạo chơi, tư thế hết sức bắt mắt nghênh đón sóng dữ từ hướng khác lao đến.
Tiếng hoan hô vang lên chưa kịp dứt thì lại có tiếng hít khí xuýt xoa.
Ở chỗ này tiếng hét chói tai hoan hô thay nhau vang lên, chiếc moto màu đen linh hoạt luồn lách rẽ mưa tránh gió lao về phía trước, càng lúc càng tiến gần về đích.
Xe moto bứt phá cách điểm đích theo bảng hướng dẫn khoảng 50m nữa, xe vừa vượt qua bảng hướng dẫn, con trâu đực có nhúm lông trắng trước trán nổi bật nhất đang phi nước đại lao về phía Ôn Lễ An, thân hình như chui từ dưới đất lên, móng trước bị sơn đỏ đang gõ mạnh xuống nền đất, cảm giác vuông góc như hướng về không trung, rồi yên tĩnh, bất ngờ rơi xuống...
Lương Tuyết dường như có thể đoán được cảnh tượng tiếp theo, xe moto đổ ngã một bên, mũ bảo hiểm tan tành, cùng với...
Khán đài như nổ tung với tiếng hét chói tai của các cô gái, tiếng hét đã xua đi hình ảnh đang hiện ra trong đầu, đôi mắt quên nhắm lại, mở thật to, vĩ âm từ đầu lưỡi cà lăm, biến thành A——A ...
Toàn sân vận động im lặng như tờ, xe moto cùng người cưỡi nó đang lao xuống, sau đó vẽ lên một đường ngoằn ngoèo như một kiệt tác, xe moto hạ xuống đất với góc 95 độ tránh thoát móng trước con trâu đực, đuôi xe như con rắn đuôi chuông đang rung đuôi, chiếc xe đã né thoát khỏi chân sau của con trâu đực.
A—-A.....
Con trâu đực gần 200kg trọng lượng như gục trên mặt đất, chiếc moto màu đen nhanh chóng hoàn thành đường cong cấp tốc lao về điểm cuối. Khi chiếc xe cán qua vạch đích là cùng lúc túi bọt trắng dựng hai bên bung ra.
Toàn bộ người ngồi trên sân vận động đồng loạt đứng dậy.
Nhân viên cầm cáng cứu thương chạy vội về phía đích, Taya cũng chạy theo phía sau.
Các cô gái che miệng lại, tay Lương Tuyết túm chặt làn váy, vài phút sau, gần chỗ bọt trắng bên khán đài quan sát vang lên tiếng hoan hô vang trời cùng hàng loạt tiếng vỗ tay rát tai.
Trái tim Lương Tuyết như muốn rớt xuống.
Đầu xe moto hất tung đám bọt trắng lên trời, bọt tan rã vào không trung phân tán thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ. Chúng theo làn gió bay khắp nơi trên sân vận động, một số còn bay đến chỗ Lương Tuyết.
Duỗi tay ra, xoè lòng bàn tay đón lấy, trong một khoảnh khắc, cô nghĩ đó chính là những bông tuyết trắng mùa đông chỉ xuất hiện trong lời kể của khách du lịch.
Lương Tuyết cho tới bây giờ chưa nhìn thấy tuyết bao giờ, nghe mẹ cô kể lại thì chỉ cần trong một đêm tuyết có thể phủ trắng toàn bộ thế giới.
Trận gió kia dừng lại, từng đám bọt trắng rơi xuống đất, trong mắt chỉ còn lại sự thư thái.
Ôn Lễ An yên tĩnh đứng nơi kia, còn Taya vừa cười vừa khóc sát ngay bên cạnh, cô gái thông minh đó đã nhận ra đây là cơ hội tốt để thể hiện chủ quyền với người thanh niên bên cạnh mà không phải là một ai khác.
Lúc này Lương Tuyết mới có cơ hội lau mồ hôi trên trán, một màn vừa rồi đã doạ cô một trận, thậm chí cô còn tưởng tượng được sự đau khổ chết đi sống lại của mẹ Ôn Lễ An, mất đi Quân Hoán bà còn có thể chịu đựng mà sống, còn mất đi Ôn Lễ An...
Là Lễ An thông minh nhất, hiểu chuyện nhất.
Ánh mắt nhìn đến thân hình thon dài, thiếu niên cao gầy ngày xưa giờ đã có bả vai rộng rãi vững chắc cùng với thân thể cao lớn đẹp mắt. Đứng dưới bầu trời xanh, trong sáng đẹp đẽ.
Suy nghĩ đó như bao vây, bầu trời, các vật thể, bóng người biến ảo thành những gợn sóng trên sông. Có đôi mắt trong những con sóng dao động chăm chú lặng lẽ nhìn cô.
Quay lại, an tĩnh ngắm nhìn.
Trong đôi mắt đó, không khí được gột rửa sạch sẽ như bầu trời trong xanh đầu hè.
Cô gái thét chói tai như mũi tên bắn vào một vật thể rắn chắc, bừng tỉnh lại, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An.
Vị trí Ôn Lễ An chỉ cách cô vài bước chân. Sự xuất hiện của cậu ta đã gây nên sự hỗn loạn xung quanh, la hét, cổ vũ và còn cả trêu đùa.
Lương Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ôn Lễ An cúi người xuống, bên cạnh chân cậu có chiếc ví da màu đen, chiếc ví màu đen này cô đã nhìn thấy trước đây không lâu, trong đó có tấm ảnh của Taya.
Khi Ôn Lễ An cúi xuống nhặt chiếc ví, Taya đứng bên cạnh cậu ta trưng ra khuôn mặt đầy ngọt ngào.
Lau mặt một cái, Lương Tuyết xoay người bước đi.
Vừa bước ra khỏi sân vận động, cô liền nhìn thấy Mạch Chí Cao chờ bên ngoài, bước theo cô, vừa đi vừa kể khổ, sáng sớm cơm cũng chưa được ăn đã bị Lê Bảo Châu kéo đến nơi này.
"Đi ăn cơm cùng tôi nhé! Tối ghét ăn cơm một mình" Mạch Chí Cao nói.
Nhìn Mạch Chí Cao đứng đấy cười hết sức thân thiết, vừa muốn mở miệng cự tuyệt.
"Lương Tuyết, nhìn bạn đứng ở nơi đây hôm nay thật sự rất đẹp"
Nhìn khuôn mặt tươi cười gần bên, Lương Tuyết nghĩ đến lời Lương mẹ nói, cười nhiều thì may mắn sẽ đến.
Lương Tuyết cười không nhiều, cũng chỉ có lúc làm việc, qua loa lấy lệ, nịnh nọt, cười ngoài mặt trong không cười..., còn trong cuộc sống thì cô lại cười rất ít.
Từ khi Quân Hoán ra đi, cô dường như quên mất mùi vị nụ cười.
Có lẽ chính vì vậy nên vận xui vẫn luôn đeo bám dây dưa quấn lấy cô.
Hơi di chuyển cơ trên mặt, nhếch mép lên.
"Nói cho tớ biết bạn muốn ăn gì?" Giọng nói vui vẻ của Mạch Chí Cao.
Ách... cô đã nói sẽ cùng hắn ta ăn cơm chưa nhỉ.
"Xe của tớ đang đỗ bên ngoài" Mạch Chí Cao không nói lời nào đã kéo cô đi.
Lương mẹ đã nói qua, đối mặt với các chàng trai muốn mời con đi ăn, chỉ cần không ghét, coi như gửi một buổi chiều nhàm chán cho họ.
Rời khỏi phòng ăn đã là 5 rưỡi chiều, bước chân vội vã do vào lúc 6 rưỡi có ca làm.
Cánh cửa phải đi qua hiện đang mở, nhìn rõ người đang đứng chỗ cửa đang mở là ai, Lương Tuyết chỉ có thể dừng bước lại, cửa nhà tại khu mở rộng Hadrian cũng chỉ cao tầm hơn mét sáu, còn Ôn Lễ An cậu ta cũng phải cao tầm hơn mét tám trở lên.
Hơn một mét tám dựa vào cánh cửa một mét sáu, điều này vô hình tạo nên sự tương phản mang tính xâm lược, ngón tay thon dài kẹp một chút chỗ đầu lọc thuốc lá, tàn thuốc được ngón tay gõ nhẹ từng chút một rơi xuống.
Nhìn đến đầu gối Ôn Lễ An, lúc cậu ta vặn ga nghiêng chín mươi năm độ vẽ ra đoạn ngoằn ngoèo trên đường, cô có thể mơ hồ nghe rõ tiếng ma sát giữa xương đầu gối của cậu ta với mặt đất, cũng biết có...
"Không bị thương chứ?" Lương Tuyết bất chấp khó khăn.
"Thật sự là cô" quyét mắt nhìn cô một cái, từ mặt đến váy, giọng Ôn Lễ An không hề che giấu sự giễu cợt "Trước đó tôi còn tưởng mình nhìn nhầm".
"Mẹ tôi mua, tôi...tôi không thể từ chối" lời nói vụng về, ánh mắt vô thức rơi xuống làn khói đang không ngừng đảo quanh mu bàn tay Ôn Lễ An.
Bước về phía trước, Ôn Lễ An nhíu mày, Lương Tuyết cũng vậy, cô không biết nên chạy đến giành lấy điếu thuốc trên tay của Ôn Lễ An như thế nào.
Được rồi.
Đầu thuốc lá bị vất trên mặt đất, hướng ánh mắt về phía Ôn Lễ An, "Hút thuốc rất có hại đối với cơ thể, tôi...tôi không phải nói không thể hút thuốc, tôi chỉ muốn nói... tôi chỉ muốn nói tuổi cậu hãy còn nhỏ, đợi..."
Lời nói bị cắt đứt bởi giọng nói thiếu kiên nhẫn "Nhàm chán, tôi phải nói cho cô biết, bây giờ tôi đã đủ tuổi có thể cầm tiền đến nơi công cộng mua thuốc lá được rồi".
"Ôn Lễ An, tôi..." những lời tiếp theo vội nuốt lại khi cơ thể Ôn Lễ An nghiêng về phía cô.
"Tôi không hút thuốc, dại gì mà đem tiền lãng phí vào những thứ giả tạo mờ mịt đó" ánh mắt Ôn Lễ An lần nữa rơi xuống bộ váy giống quầy hoa quả của Lương Tuyết, giễu cợt "Tôi đang muốn tìm hiểu hành động bây giờ của cô? Mặc chiếc váy mới, và cùng đàn ông đi đến nhà hàng, rồi nhìn lại, cảm thấy phải xin lỗi người yêu đã mất, cho nên ở trước mặt em trai người yêu đã chết thể hiện một chút quan tâm, để cân bằng sự bất an trong lòng, sau đó tâm trạng sẽ nhẹ nhàng hơn?"
Lui về phía sau nửa bước, cơ thể hướng về phía bên trái, không hút thuốc là được, vai Lương Tuyết lướt qua Ôn Lễ An đi về phía trước.
"Lương Tuyết"
Tăng nhanh bước chân.
Bỗng âm thanh nhỏ phía sau lưng vang lên "Cô có muốn tôi cho cô một lời khuyên hay không? Khi dùng bữa trong một nhà hàng sang trọng thì ngàn vạn lần đừng giữ thói quen đem thức ăn dư lại bỏ túi rồi mang về, nó sẽ làm người đàn ông đi cùng cô cảm thấy xấu hổ".
Lương Tuyết dừng bước lại.
Cô không ngoảnh lại, lạnh lùng nói "Ôn Lễ An, mặc loại váy như nào, rồi cùng đàn ông đi nhà hàng ăn ra sao là việc của tôi, Quân Hoán đã mất rồi"
"Biết Quân Hoán mất có ý nghĩa gì không?" Đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, "Có nghĩa là từ nay về sau, tôi cùng với cậu cũng như người nhà cậu sẽ không có bất kỳ sự liên quan nào"
Cho dù anh ấy không có ra đi, Lương Tuyết cũng không biết đến cuối cùng người kia với gia đình đó có liên quan với nhau hay không.
Cũng chỉ là nói chút chuyện yêu đương mà thôi, cũng chỉ là nói chuyện sẽ yêu đương lâu một chút mà thôi, cũng chỉ có mình Quân Hoãn nói, anh nhớ cô rồi cô nhớ anh khoảng mười mấy năm, từ bé xíu xiu như vậy đến lúc duyên dáng yêu kiều.
Còn cô thì sao? Chân chính nói cô nhớ nhung đến cuối cùng mãi cũng không thể nhận được câu trả lời cho vấn đề đó, cô vẫn hay ngày ngày nói với con sông " Là gì nhỉ ?..."
Về đến nhà, việc đầu tiên Lương Tuyết làm là thay chiếc váy giống quầy hoa quả ra.
"Lương Tuyết"
Giọng nói của Lương mẹ thông qua rèm cuốn truyền vào trong phòng "Khi dùng bữa trong một nhà hàng sang trọng thì ngàn vạn lần đừng giữ thói quen đem thức ăn dư lại bỏ túi rồi mang về, nó sẽ làm người đàn ông đi cùng cô cảm thấy xấu hổ".
Đây thực sự là những gì Ôn Lễ An đã nói mấy phút trước rồi.
Mặc quần áo xong, cầm lấy hộp đồ ăn từ trong tay Lương mẹ, còn việc Mạch Chí Cao có cảm thấy xấu hổ hay không cô cũng không biết được, nhưng biểu cảm trên mặt nhân viên phục vụ nhà hàng khiến cô khi đó thực lúng túng, cô chỉ nghĩ những món tráng miệng kia chắc Lương mẹ rất thích.
Lương Tuyết cầm hộp đồ ăn vứt vào thùng rác.
Trong tương lai cô sẽ không bao giờ làm điều tương tự như vậy nữa. Còn nữa, sau này những gì liên quan đến Ôn Lễ An cô sẽ cố gắng tránh thật xa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.