Tình Yêu Xấu Xa

Chương 79: Hào quang trên cầu thang - 3

Tg Loan

05/09/2020

Cơ thể ngồi tê liệt trên mặt đất giống như bị dính thuật định thần, trước giờ cô luôn là một kẻ hèn nhát, lúc này, cô sợ đến nỗi không thể động đậy, chỉ có những giọt nước mắt chảy dài trên khóe mắt giống như vết nứt trên viên ngọc.

Ôn Lễ An, anh có nghe em đang gọi không?

Ôn Lễ An, nhanh lên, nhanh đến đưa em ra khỏi căn phòng này, nếu anh không đến, nói không chừng anh cũng không thể đợi được em.

Ôn Lễ An, anh có biết không? Kẻ hèn nhát tên Lương Tuyết sợ rằng Nika sau khi chết sẽ đến tìm cô. Khi cô rời tòa án trở lại Angel City, cô đã nói chuyện với những ánh sao trên trời, nếu như Nika cho tôi gặp được người đã giết cô ấy, tôi nhất định sẽ giết hắn ta.

Đúng vậy, nhất định!

Lúc này, kẻ mà cô thề phải giết đang ở trước mắt.

Ôn Lễ An, đây là tầng 7, cánh cửa phía sau lưng người đàn ông đó không đóng. Ôn Lễ An, em có lẽ có thể lừa người đàn ông kia tới trước cửa sổ, nhưng Ôn Lễ An hiển nhiên là sức lực của em không bằng hắn ta, nhưng em lại một lòng muốn giết hắn.

Lỡ mà, em và hắn ta cùng nhau rơi xuống cửa sổ thì sao?

Ôn Lễ An, có trời mới biết em đã hi vọng biết bao trở thành kết quả như vậy, nhưng như vậy, anh sẽ mãi mãi không đợi được em.

Em không còn ở trên thế gian này nữa, anh sẽ đau lòng nhiều lắm.

Em không còn ở trên thế gian này nữa, sẽ không có ai xuất hiện ở tang lễ với mẹ Lương, lúc đó, mẹ Lương sẽ ra đi rất lạnh lẽo, lạnh lẽo mà cô độc, mẹ là người đặc biệt sợ cô độc.

Cho nên, Ôn Lễ An, mau đến.

Bên ngoài cửa sổ là đêm sắc kéo dài vô tận, cô vẫn ngồi tê liệt trên mặt đất, chiếc khăn choàng vẫn duy trì dáng vẻ lúc cô té ngồi xuống sàn nhà, một nửa nằm trên vai một nửa rũ xuống đất.

Chỉ là tên Garcia đã không còn ở trong phòng, trước khi bỏ đi hắn ta còn nói lên tâm trạng lúc gặp lại cô, sự việc là như sau:

Tên García này đã đến Manila vì hôn lễ với thiên kim nhà Ampatoan, thật trùng hợp, bọn họ cũng ở khách sạn này, càng tình cờ là tên García và vị hôn thê của mình bước ra khỏi thang máy ở đại sảnh liền nhìn thấy người phụ nữ đối diện đi tới.

Ừm, cô gái run bần bật trong phòng xử án đã trưởng thành rồi, khiến người khác cảm thấy đáng ghét là dáng vẻ của cô gái đó thể hiện giống như cơn ác mộng chưa từng xảy ra, như ngày cô tuyên thệ trước tòa, chưa từng nhìn thấy ngài Garcia, điều này làm sao có thể? Hắn phải khiến cô nhớ lại hắn, phải biết là cô gái run lấy bẩy trước tòa là nguồn cảm hứng sáng tác của hắn.

Thế là, có cảnh tượng bây giờ.

Bây giờ, Garcia và vị hôn thê của mình đi tham gia bữa tiệc rồi.

Trước khi bỏ đi, hắn vứt cho cô một tấm danh thiếp, dịu dàng nói với cô, tối mai dựa vào địa chỉ tấm danh thiếp đi tìm hắn. Hắn còn cho cô biết, tối mai hắn còn phải tham gia buổi tiệc sinh nhật của vị hôn thê, 12h thổi nến xong, 12h30 sẽ rời khỏi buổi tiệc sinh nhật, từ nơi tổ chức sinh nhật đến địa điểm hắn chỉ định cần nửa tiếng đi xe.

Garcia đặc biệt cường điệu, hắn vừa đẩy cửa thì muốn nhìn thấy cô.

Lúc này, danh thiếp đó vẫn đang nằm trên mặt đất, nó đã ở đó được một lúc rồi.

Ngoài cửa sổ sắc đêm càng đen càng dày.

Nhặt danh thiếp trên mặt đất lên, cũng là số phòng của khách sạn du lịch, tên khách sạn là Rand.

Trong một giờ ngắn ngủi, hai người đàn ông đưa cho cô gần như cùng một tấm danh thiếp, dựa vào tên đường trên danh thiếp, khoảng cách giữa hai khách sạn có lẽ không xa.

Trong tay Lương Tuyết cầm chặt lấy tấm danh thiếp của tên Garcia, mở cửa ra, hành lang khách sạn vừa dài vừa sâu, cuối hành lang nối tiếp với cầu thang.

Đứng đó, nhìn dãy cầu thang, nó yên lặng, chân tiến về trước, về bầu trời.

Men theo từng bậc từng bậc thang, cũng không biết đi bao nhiều bậc, bậc thang cuối cùng cũng đi xong, Lương Tuyết nhìn thấy sân thượng.

Đứng trên sân thượng, nhìn lên bầu trời đêm.

Đất nước này không có xuân hạ thu đông, đêm nay có hàng vạn ánh sao.

Ngắm nhìn bầu trời đêm xuất thần, đằng sau hàng vạn ánh sao, nhất định có đôi mắt của Nika.

Ngóng lên bầu trời đêm, Nika, cậu nói, tớ phải làm sao đây?

Cảnh đêm im lìm, chỉ có gió đang cần mẫn thổi bên tai cô.

Trận gió sau khi cuốn đi chiếc khăn choàng của cô, đuổi theo chiếc khăn Lương Tuyết đứng trên cầu thang, chiếc khăn bay tới chỗ nằm trong phạm vi mà tay cô không thể với tới được.

Mắt nhìn theo chiếc khăn, cho đến khi nó bị cảnh đêm nuốt chửng.

Cúi đầu, nhìn cầu thang dưới chân.

Trong chớp mắt, từ chỗ hành lang vang lên tiếng gió, gió đang hình thành đôi cánh như chim bay trong không gian chật hẹp, xuyên suốt từ dưới lên trên, xuyên qua đỉnh đầu cô.

Vù vù—

Gió cuộn mái tóc cô, như là trò đùa quái đản của đứa trẻ, túm lấy tóc cô, cô vô thức duỗi tay.

Trong chớp mắt, ngón tay sờ lên sợi lông của gió, mềm mại mà quả quyết.

Trong chớp mắt đó, quay lại ngày tháng năm nào đó.

"Tôi tên Nika", "Tôi tên Lương Tuyết".

Xuống bậc thang.

Lúc chân giẫm lên bậc thang, thời gian trong chớp mắt được đưa ra hàm ý đặc biệt.

Trở lại phòng khách sạn, Lương Tuyết kêu người phục vụ mang cho cô một viên thuốc ngủ, cô phải ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cô có rất nhiều việc phải làm.



Thuốc ngủ khiến Lương Tuyết ngủ được 8 tiếng, kéo rèm ra, 9h sáng, thời tiết nắng ráo, ánh nắng tràn ngập.

9h5, Lương Tuyết gọi điện thoại cho Danny, cô nói cô cần 1000 đô la, 9h50, Lương Tuyết nhận được số tiền 1000 đô la Danny đưa thông qua người phục vụ.

Lần đầu cầm số tiền 1000 đô la, Lương Tuyết đã gọi cho bộ phận quan hệ xã hội của hộp đêm nổi tiếng nhất Manila, thông qua bộ phận quan hệ xã hội liên lạc với các cô gái gọi hàng đầu.

10h30, cô gái gọi trang điểm hoa hòe xuất hiện trước mặt Lương Tuyết, có dòng máu lai Mỹ Latinh - Philippines, tên là Vanessa.

Lương Tuyết để Vanessa nhớ số phòng khách sạn tiện lợi trên danh thiếp, lại đem 200 đô la và một ống tiêm nhựa cho Vanessa: "Đợi thành công rồi, tôi sẽ đưa cô thêm 300 đô la".

Vanessa bỏ tiền và ống tiêm vào trong túi xách, trước khi rời đi lại đảm bảo, sẽ thành công lấy được thứ mà Lương Tuyết muốn.

Sau khi Vanessa đi, Lương Tuyết cũng rời khỏi phòng.

Đeo kính râm lớn, đi theo tuyến đường do người phục vụ khách sạn chỉ dẫn có thể tránh camera của khách sạn, tại trung tâm thương mại gần đó mua một cây bút ghi âm tại một, rời trung tâm thương mại đến chợ đen ở Manila.

Ở chợ đen, Lương Tuyết từ tay chủ hàng lưu động đã mua một con dao, theo lời của người bán, đây là đồ phòng vệ đặc biệt dành cho phái nữ, dùng con dao kết liễu một con lợn to béo ngay lập tức cũng không vấn đề gì.

11h40, Lương Tuyết quay về khách sạn.

12h10, phục vụ khách sạn đẩy cửa phòng cô đem đồ ăn vào, bữa trưa vô cùng thịnh soạn.

Lương Tuyết vừa ăn vừa đợi Vanessa.

Vanessa xuất hiện sớm hơn 10 phút so với thời gian mà bọn họ định, lúc người đẹp Mỹ Latinh - Philip xuất hiện trong phòng sắc mặt nhạt hơn tím hơn, nhưng mà cô vẫn thành công lấy được thứ Lương Tuyết mong muốn.

Trước khi rời đi cô ấy cười hihi với Lương Tuyết nói, dựa vào tính cách của người đàn ông Garcia đó cho dù xảy ra chuyện gì cô ấy đều sẽ giúp cô giữ bí mật.

2h10, phục vụ khách sạn đẩy xe đưa cơm, bữa cơm trưa đó Lương Tuyết ăn rất nghiêm túc, một hạt cơm cũng không sót lại.

2h30, Lương Tuyết đem tất cả những thứ cô cần bỏ vào trong balo, sau khi xác nhận sẽ không rơi cô đẩy cửa phòng tắm ra.

Lương Tuyết đã dành gần một tiếng đồng hồ để tắm rửa, trước một giờ sáng, cô vẫn sạch sẽ, xuất hiện trong một căn phòng khác một cách sạch sẽ, ôm và hôn chàng trai mình yêu và làm những điều hạnh phúc.

4h, mang ba lô, Lương Tuyết rời khách sạn.

4h30, dựa vào địa chỉ Ôn Lễ An đưa cho cô, đứng trước cửa phòng, đưa tay ra, tay vẫn chưa chạm vào cánh cửa, cánh cửa nhanh chóng được mở từ bên trong.

Chàng trai cô yêu đứng trong phòng, Lễ An của cô.

Lễ An của cô nói với cô, ngày hôm nay anh dành thời gian lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa: đó là tiếng bước chân của người mập, đó là tiếng bước chân của người phụ nữ gầy như cây sào, đó là tiếng bước chân của đôi nam nữ vừa đi vừa hôn nhau, đó là tiếng bước chân của một người lén lút ngoại tình sau lưng người vợ, đó là tiếng bước chân của một người phục vụ khách sạn.

Trong số tất cả các loại bước chân, tiếng bước chân của người phụ nữ Lương Tuyết chậm chạp chẳng vang lên. Tiếng bước chân của người phụ nữ Lương Tuyết luôn chậm chạp, lề mề do dự, dường như giây tiếp theo sẽ quay về lại.

Cuối cùng, tiếng bước chân ngoài hành lang truyền tới.

"Cá dẫu môi, em cuối cùng đến rồi" Lễ An của cô cười rất đẹp.

Tên nhóc xấu xa này càng ngày càng thích gọi cô là cá dẫu môi, cái biệt danh này vô duyên vô cớ rốt cuộc từ đâu mà tới?

Xen vào cái nguyên nhân này, cô cảm thấy làm sao cũng phải gây khó dễ cậu một phen.

Lông mày xoắn lại đến một độ cong nhất định, độ cong đó khiến nụ cười của Ôn Lễ An chớp mắt đóng băng lại: "Làm sao vậy?"

Không nói chuyện, dáng vẻ của cô một chút cũng không muốn vào căn phòng đó, giây tiếp theo, cơ thể bị kéo vào phòng, cánh cửa đóng lại.

"Chân mỏi không?", "Có muốn uống một cốc nước không?", "Trước tiên bỏ ba lô xuống, hửm?" trong miệng nói, tay đã đã đáp xuống ba lô của cô.

Đẩy tay cậu, nhìn xung quanh căn phòng, những tấm áp phích dán trên tường của căn phòng thật khó coi, ánh mắt rơi trên tấm áp phích chính diện bức tường, dẫu môi.

"Lương Tuyết, đừng hiểu lầm, căn phòng này là Downey thuê, Downey nói...." Ôn Lễ An hiếm khi lắp bắp "Downey nói....".

Lạnh lùng tiếp lời: "Downey kia có phải nói với anh, một khi cô ấy không đồng ý thì đem cô ấy đến căn phòng này, làm cô ấy đến mức phải ôm lấy cậu và bảo đảm với cậu lần nữa, sẽ đáp ứng vô điều kiện tất cả yêu cầu của cậu".

"Không... anh không nghĩ như vậy".

"Vậy thì là anh ta nói vậy?".

"Phòng này cách em rất gần" học viên đánh trống lảng.

Xoay đầu đi, cậu từ phía sau ôm lấy cô, ôm chặt cô: "Đừng đi, Lương Tuyết.... anh .... anh phải thừa nhận với em, anh không phải không có cách nghĩ như vậy, người phụ nữ Lương Tuyết quá khiến người khác đau đầu".

Người phụ nữ Lương Tuyết quá khiến người khác đau đầu?!

Xem đi, cô chỉ là có tâm trạng chọc cho vui thăm dò Ôn Lễ An, thiệt cho cô lúc đến đây đã tắm rồi, tức đến giậm chân, cái giậm chân đó vẫn thật sự kích động nước mắt từ trong viền mắt rơi xuống.

"Anh không dám, về sau cũng không dám nghĩ như vậy nữa".

Một nửa tức giận, một nửa tủi thân, trong miệng nói "Buông em ra" tay cô tách tay Ôn Lễ An ra, cậu không phải là nói cô là người phụ nữ khiến cậu đau đầu sao?

Vinh Xuân có lẽ vĩnh viễn sẽ không khiến Ôn Lễ An đau đầu, ngày đó ở sân bay Lương Tuyết nhìn thấy Vinh Xuân, ngốc nghếch đứng đó. Nghe nói đằng sau mỗi người đàn ông thành công đều tồn tại người phụ nữ âm thầm cống hiến, cô vĩnh viễn cũng không trở thành được người phụ nữ như vậy.

Lúc này, trong lòng tích cực hơn, trong miệng ác độc nói: "Ôn Lễ An anh đi tìm Vinh Xuân, tôi đi tìm Lê Dĩ Luân".

"Đây là mục đích em xuất hiện ở đây" học viên lại bắt đầu xấu tính.

"Ừm".

Cô vẫn cứ cố chấp.



Chiếc balo trên lưng Lương Tuyết bị Ôn Lễ An cưỡng chế tháo xuống, kéo chiếc áo sơ mi trên người cùng với chiếc ba lô rơi xuống đất. Phải biết rằng trong áo sơ mi không mặc gì, thực ra trước khi đến đây vốn dĩ là có mặc, lúc đến khách sạn trong lòng nảy ra chủ ý xấu, cô đến trong góc, cởi áo ngực xuống. Tuy nhiên, Ôn Lễ An hoàn toàn không biết rằng cô không mặc gì bên trong, còn cưỡng chế cơ thể cô phải đối mặt với cậu, lúc sau, trắng xóa.

Hai người đồng thời ngẩn ra, phản ứng lại hai tay Lương Tuyết che trước ngực, nhanh chóng xoay người để lưng đối diện với Ôn Lễ An, tức thì, hai tay Ôn Lễ An chầm chậm ôm lấy eo cô, cằm đặt lên hõm vai cô, môi chạm lên mái tóc cô.

Âm thanh trầm thấp từ tóc cô phát ra:

"Anh biết, so với anh, người đàn ông đó bây giờ có thể thỏa mãn tất cả những gì em muốn, nhưng người đàn ông xuất thân ở gia đình như thế nào em cũng biết. Dần dần, em sẽ thay đổi theo những gì người đàn ông cần, thế là, trong quá trình thay đổi em sẽ đánh mất tính khí thất thường của mình, vứt bỏ đi sự hẹp hòi, dần dần em sẽ trở thành một người khác".

"Cụ thể kiểu người mà em trở thành anh không biết, anh chỉ biết là em không phải là Lương Tuyết ở Angel City nữa".

"Lương Tuyết ở Angel City mà Ôn Lễ An biết, bề ngoài không xinh đẹp nhưng luôn cảm thấy bản thân đặc biệt xinh đẹp. Vì cảm thấy bản thân đặc biệt xinh đẹp luôn khiến Ôn Lễ An chiều em vô điều kiện. Lương Tuyết ở Angel City có thù tất báo, rất biết cách nói dối, tính khí rất xấu, thích chiếm lợi nhỏ, hẹp hòi, keo kiệt, ích kỷ, khuyết điểm cả một rổ".

"Nếu như, em vẫn luôn ngốc nghếch bên cạnh Ôn Lễ An, cho dù em có thêm một vạn khuyết điểm nữa cũng không vấn đề gì, chỉ cần trong lòng em vui vẻ là được".

"Lương Tuyết, anh có thể đảm bảo với em trên thế giới này sẽ không có Ôn Lễ An thứ 2 có thể bao dung em vô hạn".

Đại khái, những giận hờn kia, những tích cực kia là vì thời khắc này, vì những lời này ư?

Lỡ mà, tất cả không phát triển theo dạng cô nghĩ, lỡ mà cô phải ở một nơi ngây ngốc trong một đoạn thời gian dài.

Đoạn thời gian dài đó có lẽ sẽ tiếp tục đến khi cô rời khỏi thế giới này, vậy thì xảy ra ở căn phòng kia, những lời cô nghe trong căn phòng kia có thể tồn tại mãi mãi trong đầu. Khi ngước lên bầu trời trong khung vuông tùy theo tâm trạng ngày đó hoặc mỉm cười hoặc rơi lệ.

Đủ chưa? Đủ rồi.

"Lương Tuyết, em được lợi rồi" giọng mũi trầm thấp truyền tới.

Dùng âm thanh ngọt ngào nhất thế gian "Em cũng cảm thấy được lợi rồi".

Sân bay Manila cách trung tâm thành phố 10 km, lái xe được 7/10 hành trình thì có thể nhìn thấy nhóm khách sạn quy mô nhỏ.

Nói là nhóm khách sạn thì có vài cái là khách sạn cấp sao, phần còn lại đều là những khách sạn tiện lợi, hàng trăm khách sạn tiện lợi được ẩn đằng sau khách sạn sao.

Những khách sạn tiện lợi này càng giống khách sạn gia đình, cũng có hai ba tầng, mỗi tầng nhiều nhất cũng 8 phòng, cho dù là trang trí bên ngoài tường hay là bên trong phòng khách sạn thì đều đặc biệt lạc hậu.

Nhưng những khách sạn được trang trí lạc hậu này vừa đến đêm khuya, khách hàng vẫn cứ tấp nập. Người đàn ông có râu quai nón ôm lấy cô gái tóc vàng trong lòng vừa mới bước đi, thì những người đàn ông tóc xoăn mặc chiếc áo hoa đã tới.

Người đàn ông tóc xoăn đứng cạnh cô gái 17 18 tuổi, lấy thẻ phòng kéo cô gái vào, không kịp đợi đã hôn ở ngoài hành lang.

Hai người vừa biến mất ở hành lang thì người phụ nữ trẻ từ tầng trên xuống có mái tóc đen, đôi mắt đen.

Đứng trên cầu thang, người phụ nữ trẻ luyến tiếc không nỡ nhìn lại, thuận theo ánh mắt cô là cánh cửa phòng màu xanh nước biển tróc sơn nghiêm trọng, ánh mắt của người phụ nữ trẻ dán vào cánh cửa, như say như điên.

Tiếng chuông gió của hiên khách sạn "reng" vang lên, lại có người bước vào, trong tiếng chuông gió, người phụ nữ trẻ kiên quyết quay lại, cúi đầu, bước chân vội vã.

Sảnh khách sạn nhỏ một cách đáng thương, cô gái trẻ và chàng trai giao hàng phía trước suýt nữa tông nhau.

May mà chàng trai nhỏ tránh nhanh, chàng trai giao hàng quay đầu nhìn người phụ nữ trẻ, đem đồ ăn trong hộp đặt lên quầy, nói với người phục vụ một tiếng "Giáng Sinh vui vẻ".

Âm thanh vừa mới nói xong, tiếng chuông Giáng sinh phát ra từ nhà thờ gần đó, đêm Giáng sinh vừa qua đi.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau khi tiếng chuông Giáng sinh vang lên, có những nam nữ đội mũ Giáng sinh đẩy cửa khách sạn, dưới thúc đẩy của cơn say, người đàn ông ở góc rẽ cầu thang cởi nút áo sơ mi của phụ nữ, nắm lấy eo người phụ nữ lùi về phía sau, lùi đến cánh cửa, người phụ nữ không phải người đơn giản, hai chân treo lên eo người đàn ông.

Giây tiếp theo, đôi nam nữ đang chồng lên nhau dựa vào cánh cửa, cùng nhau ngã xuống sàn. Âm thanh đó đánh thức chủ phòng, từ ghế sofa truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông trẻ: "Cho các người 5 giây để rời khỏi đây, nhớ lấy, đừng gây ra bất cứ âm thanh nào".

Âm thanh lạnh lùng đó và đêm Giáng sinh đỏ rực này không ăn nhập gì với nhau, đây lại là nơi hỗn tạp, một khi mất hứng thì cho ăn đạn là việc hết sức bình thường.

5 giây sau, cánh cửa đóng lại.

Chủ nhân căn phòng làm động tác khiến người khác hoài nghi trên chiếc sofa dành cho hai người còn có một người khác đang ngủ, nhưng sự thực là không có, tay rơi vào khoảng không.

Âm thanh lúc nãy còn mới lạnh lùng biến thành giọng điệu thân mật, đang lẩm bẩm gọi "Cá dẫu môi", "Cá dẫu môi, em trốn ở đâu vậy? Hả?".

Không ai trả lời.

Kim đồng hồ trên tường tíc tắc tíc tắc.

Người trên sofa ngồi dậy, bật đèn bàn lên, căn phòng phút chốc sáng lên.

Nếu không có ai bật đèn, thoạt nghe giọng nói của chủ nhân căn phòng sẽ cho rằng đó là một người độc ác, trên thực tế đó là chàng trai đẹp trai một cách phi thường, hơn nữa chàng trai này không quá 20 tuổi.

Xung quanh không có người thứ 2, cầm lấy chiếc quần jean lên, vừa mặc quần vừa đi về phía cửa, đứng ở cửa, chân cậu giẫm lên một thứ.

Khom lưng nhặt lên, đó là tấm danh thiếp ở một khách sạn tiện lợi khác.

1h sáng, có chàng trai thân hình mảnh khảnh chạy như bay xuống dưới lầu, chàng trai hỏi thăm nhân viên lễ tân về địa chỉ của khách sạn tiện lợi trong tay.

Nhân viên lễ tân nhìn một lát, chỉ về phía cửa: đi qua 3 con đường là tới.

Người lễ tân này mỗi ngày tan làm đều đi qua khách sạn đó.

Đó là một khách sạn tiện lợi có tiếng gần đó, ông chủ khách sạn là một người thích sơn vẽ, bức tường bên ngoài màu vàng sáng, trên tường vẽ cây dừa được vẽ, nhìn vào khiến người khác cảm thấy vui mắt.

--------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: "Lễ An của tôi" Tuyết là cô gái tốt ~

[Hào quang trên cầu thang] Sau khi viết vào chiều nay, cuối cùng tôi đã khóc rất nhiều, mọi người đừng sợ, trong sự hiểu biết của tôi những thứ đơn giản có thể được tìm thấy trong cuộc sống, nhưng câu chuyện cần moi tim móc phổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook