Chương 80: Hào quang trên cầu thang - 4
Tg Loan
05/09/2020
Tầng
thứ hai của khách sạn Rand, nằm gần căn phòng cuối cùng theo hướng đông
nam, cách 1h30 sáng còn 3 phút, con dao Lương Tuyết mua ở chợ đen rơi
xuống đất.
Thật sự thiếu một bước cuối cùng.
Trước đó, tất cả mọi thứ đều theo như cô mong muốn: trong lúc nửa cú nửa kéo, đèn bàn và một số vật nhỏ trong phòng rơi xuống sàn, chiếc áo sơ mi có tay áo bị xé toạc đều có thể khiến người nhìn thấy dấu vết của sự hỗn đoạn.
Ừm, đúng rồi, trong thời gian đó, cô và người này cùng chơi trò chơi khám xét người phiên bản Mỹ, Garcia đóng vai cảnh sát, cô đóng vai một cô gái hư hỏng vừa mới tham gia bữa tiệc Giáng sinh trở về nhà, cô gái hủ hỏng đã bị tên cảnh sát trói quặp hai tay, mặt bị cưỡng chế dán lên tường. Cô gái hưng hỏng không phải là một quả hồng mềm, đương nhiên phải giãy dụa, vừa dãy giụa vừa trêu chọc.
Trò chơi khám xét người kết thúc, nơi cổ tay và trán của Lương Tuyết xuất hiện vết bầm, trên người cũng có một số vết thương.
Sau đó chính là phần quan trọng, bất động âm sắc ghi lại cuộc đối thoại giữa cô và ngài Garcia yêu nghệ thuật "Nếu như tôi không nguyện ý có phải anh sẽ đối phó với tôi giống như Nika không?", "Còn phải nói", "Ngài Garcia....." giọng nữ run lẩy bẩy, như con cừu non đợi xẻ thịt.
Trước mặt con cừu non đang đợi xẻ thịt, không có gì đáng sợ, giống như buổi hòa nhạc tuyệt diệu trong hồi ức:
"Đúng, là tôi giết chết Nika, không những vậy, bạn của Nika cũng là tôi giết, tôi còn dùng máu của họ để vẽ tranh, máu của thiếu nữ là nguyên liệu làm màu tốt nhất trên thế giới này".
Bất động âm sắc bỏ bút ghi âm vào trong túi, trong túi còn đặt lọ tinh dịch do Vanessa thu được từ tên Garcia này, dao thì dặt dưới gối, đợi lúc người đàn ông này đè cô lên giường, con dao kia sẽ có tác dụng của nó.
Một cô gái đem dao phòng thân trong người thì không có gì to tát cả, cô sẽ nhìn máu chảy từ trên người của tên Garcia yêu nghệ thuật này, chảy xuống nhuộm đỏ hết giường.
Sau đó là tiếng hét chói tai, tiếng hét chói chai thu hút người phục vụ đến.
Vụ án mạng xảy ra tại khách sạn Rand, từ hiện trường phạm tội và tinh dịch được trích ra từ nữ nghi phạm, lại kết hợp với đoạn ghi âm kia có thể phán đoán ra, đây là một vụ án mạng do mối ân oán lúc thành niên tạo thành.
Quá trình xảy ra án mạng có lẽ như này: Cô gái giả khẩu cung trên tòa án lúc đầu vì lương tâm bất an, cho nên ý đồ tìm bằng chứng để báo thù rửa hận cho bạn mình. Trong quá trình thu thập chứng cứ, tên hung thủ năm đó bộc phát thú tính, cô gái là tự vệ theo bản năng.
Gia tộc Ampatuan cây to hứng gió, vào thời điểm này, tự nhiên sẽ xuất hiện một số nhân vật chính nghĩa xung quanh câu chuyện đằng sau vụ án mạng này bị bóc ra từng lớp: tội bao che, tội đe dọa và thị trưởng đến nay chưa tìm thấy xác, còn có những oan hồn chết thảm dưới tay gia tộc Ampatuan sẽ lộ rõ chân tướng.
Một số tổ chức xã hội dân sự sẽ nói: "Cô gái đưa khẩu cung giả là có nguyên do, lúc đó cô ấy vẫn còn trẻ", "Từ tinh trùng của tên Garcia để lại trên người cô gái và mức độ tranh chấp phán đoán đủ để chứng minh cô ấy là người bị hại". Những người Philippines sống lâu trong cái bóng của người Mỹ sẽ nói "Tên người Mỹ gốc Philip đó ác giả ác báo".
Đến lúc đó, nếu như cô có chút may mắn, dưới áp lực khủng bố của dư luận có thể miễn án đi tù, không may thì phải ngồi tù vài năm.
Sau khi ra tù .... sau khi ra tù, nếu như Ôn Lễ An không chê cô...
Lưng ngã lên nệm, lúc này Lương Tuyết đã đồ không đủ che, tên Garcia chơi rất vui, đương nhiên đây cũng là cô mong muốn, tiếng dây kéo vang lên, tay Lương Tuyết đã chạm vào con dao dưới gối.
Giây phút chạm vào, tim rung lên một cái.
Đến lúc đó, Ôn Lễ An có lẽ 20 tuổi rồi, Ôn Lễ An 20 tuổi có giống với Ôn Lễ An lúc 18 tuổi hay không. Vì sự ra đi của cô mà một đêm hút 42 điếu thuốc, từ Angel City đuổi tới Manila, gọi cô một cách cố chấp cá dẫu môi.
Trong khoảng thời gian cô không ở đây, người con gái ở bên cậu lại là công chúa Theresa.
Trọng lượng nặng hơn 150 pounds đè nặng lên người cô, ngón tay giữa và ngón út đều mang nhẫn, tay với vào trong đùi cô. Tay cô đã nắm chặt cán dao.
Nhưng, suy nghĩ chia thành hai nửa, một nửa tập trung lên con dao, một nửa tập trung lên vấn đề vừa rồi.
Cho dù Ôn Lễ An 20 tuổi và Ôn Lễ An 18 tuổi đều giống nhau, bị Lương Tuyết mê hoặc.
Nhưng Ôn Lễ An 30 tuổi có giống với Ôn Lễ An 20 tuổi không, không do dự về một rổ khuyết điểm của Lương Tuyết, 40 tuổi thì sao? 50 tuổi thì sao?
Đó lại là người cô muốn một lòng một dạ sống chung cả đời, cô vì cậu mà từ bỏ thế giới bên ngoài, bỏ mẹ, cậu sẽ vì cô mà từ bỏ điều gì?
Ôn Lễ An sẽ vì Lương Tuyết mà từ bỏ điều gì?
Trong chớp mắt, Lương Tuyết hận không thể bạc đầu ngay tức khắc, Lương Tuyết mái tóc bạc phơ ngồi trên ghế công viên, bên cạnh cô có Ôn Lễ An cũng đang ngồi hay không.
Mà một nửa suy nghĩ khác đang nhắc cô: Lương Tuyết, mau nhấc dao lên, người đang đè lên người cô là người giết chết Nika.
Phải, phải nhấc dao lên.
Chỉ là, làm sao đây, cánh tay dao không có tràn đầy sức lực như trong tưởng tượng của cô, khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường in lên trần nhà cũng không như trong tưởng tượng của cô, biểu cảm kiên định.
Dao đã nhấc lên, sáng chói in lên trần nhà, ánh sáng của con dao khiến cho đèn tường sáng hơn, nhắm mắt lại, mũi dao hạ xuống.
Ánh sáng của con dao rơi vào mắt ma quỷ.
Cổ tay Lương Tuyết bị giữ lại một cách hung bạo, mở mắt ra, mũi dao đó cách cơ thể người đàn ông kia cũng khoảng nửa cm, người đàn ông đè lên người cô từ từ đứng dậy.
Con dao rơi xuống đất, một cái tát giòn giã vang lên, âm thanh cái tát thứ hai liên tiếp âm thanh của cái tát thứ nhất.
Hai cái tát trực tiếp khiến Lương Tuyết đầu chóng mặt, trong một mảng màu đen, tên tên Garcia yêu nghệ thuật cười rất cổ quái: Tuyết, cô thật thâm độc—
Phát âm "ô" như một con giun xoắn, khiến cô sởn tóc gáy, trong sởn tóc gáy, nước mắt từng giọt rơi xuống, có phải Nika đã từng gặp phải khoảnh khắc như vậy không?
Xin lỗi, Nika, tớ không có bản lĩnh, tớ giết không được người hại chết cậu.
Cảnh tượng trước mắt bị nước mắt che đậy.
Cơ thể đó lại nặng nề đè lên người cô.
Không, không không, làm sao cũng không thể khiến hắn ta đạt được ý đồ, cô đáp ứng với tên nhóc sống khu Hadrian, sẽ không để người đàn ông khác chiếm tiện nghi của cô.
Vươn tay đẩy hắn ra, nhưng người đang đè lên người cô một chút cũng không động, dường như còn nặng hơn trước, cô phải nhờ người tới giúp cô.
Mở miệng ra, miệng bị che lại, quen thuộc, hơi thở mà cô yêu thắm thiết cuốn tới.
Đây có phải là ảo ảnh trước khi chết? Hay vì quá vướng bận mà dẫn tới?
Lau khô nước mắt, khi nhìn rõ người trước mắt nước mắt càng dữ hơn, cô dùng sức túm lấy cậu.
Trong nước mắt tìm kiếm thân ảnh của cậu, ánh mắt nhìn theo cậu, nhìn cậu đang di chuyển cái gì đó, nhìn cậu di chuyển xuống, trọng lượng đè lên người cô không còn nữa.
Trong vô thức muốn vươn tay sờ mặt cậu.
Bàn tay đó đang mở ra trước mắt, lòng bàn tay bao phủ bởi chất lỏng màu đỏ, sau đó cô thấy người đang nằm thẳng trên giường, người đó nằm trên tay trái của cô.
Lưng người đó quay lên trần nhà, con dao cô mua từ chợ đen lúc này đang cắm vào, trên lưng người đàn ông chỉ còn lại cán dao, máu đỏ không ngừng nhuộm đỏ chiếc giường đơn màu nhạt.
Tất cả như trong tưởng tượng của cô, người đàn ông có khuôn mặt của chim ưng đã chết, Roger Garcia đã chết.
Nhưng, người không phải cô giết.
Mà lúc này, cô càng giống kẻ giết người, trong miệng đã không nói ra bất kỳ âm thanh nào, mắt trừng to, nước mắt, mồ hôi dọc bên thái dương.
Mà kẻ giết người một chút cũng không giống vừa mới giết người, thậm chí trên người cậu một giọt máu cũng không có, một lòng một dạ chỉ muốn dìu người yêu bị kinh sợ.
Ở bên tai cô, thấp giọng, lời dặn dò của Ôn Lễ An: "Rửa tay sạch, tìm một bộ đồ sạch sẽ thay vào, rời khỏi căn phòng này, đi theo con đường lúc em đến, trở lại nơi chúng ta ở, ngoan ngoãn ở trong phòng đợi anh".
Cô hỏi cậu, vậy anh thì sao?
Anh nói anh phải tốn thời gian xử lý chuyện ở đây.
"Ôn Lễ An...." lẩm bẩm gọi tên cậu.
"Xuỵt—" Cậu làm động tác biểu thị im lặng với cô "Ngoan, nghe lời anh".
Ngữ khí đó, biểu cảm đó nhìn thế nào nghĩ thế nào đều giống dáng vẻ mỗi sáng không ngại phiền phức dặn cô ăn sáng. Dáng vẻ đó khiến cô ngỡ rằng bọn họ vẫn đang ở Angel City, vẫn ở trong căn phòng bên cạnh khe suối nhỏ.
Gật đầu, từ trên giường đứng lên.
Đi được vài bước, cũng không biết ngọn gió từ nơi nào thổi mái tóc trên trán cô, thuận theo gió Lương Tuyết nhìn về hướng cửa sổ bị mở ra từ bên ngoài.
Từ cửa sổ nhìn ra là khách sạn tối qua cô ở, trong mơ hồ có thể nhìn thấy sân thượng khách sạn, bầu trời trên sân thượng vẫn cứ tràn ngập ánh sao.
Xoay đầu lại.
Ôn Lễ An đứng trước giường, trước sau như một, dáng vẻ im lặng tao nhã.
Có một số người trên thế giới, vào một lúc nào đó sẽ vô cùng bướng bỉnh, đột nhiên sẽ cố chấp với một vấn đề mãi mãi cũng không có đáp án.
"Anh nói xem, dưới tình huống không có bất cứ dây an toàn, từ đỉnh lầu của tòa nhà 100 tầng nhảy xuống cần bao nhiêu thời gian?".
"Đáp án này vĩnh viễn sẽ không có ai có thể trả lời em, giống như câu hỏi 'mãi mãi là bao xa".
Mãi mãi cũng không có ai trả lời sao?
Vậy thì tự em tìm đáp án, đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà 100 tầng, giang tay ra, để bản thân giống như rơi tự do, đếm ngược từng giây.
Có lẽ cô có thể nhìn thấy Lương Tuyết mái tóc bạc phơ ngồi ở dãy ghế công viên, đầu kia của ghế sẽ có Ôn Lễ An đang ngồi hay không.
Trong lòng cực kỳ yên tĩnh.
Đi về phía Ôn Lễ An, dừng trước mặt cậu, dâng đôi môi của mình lên, điên cuồng mà cuồng nhiệt, hôn đến khi cậu mặt đỏ tai đỏ, vừa hôn vừa gọi tên cậu, Lễ An, Ôn Lễ An.
Gương mặt đỏ au của cô in vào trong đôi mắt cậu.
"Ôn Lễ An, anh nhìn em, anh nghe em nói".
Ôn Lễ An đi rồi, rời đi từ cửa sổ lúc cậu đến.
Cô luôn có thể lừa Ôn Lễ An, đầu tiên hôn cậu đến chóng mặt váng đầu, lại dùng giọng nói ngọt ngào gọi Ôn Lễ An.
Lúc gọi Ôn Lễ An nước mắt lại chảy ra khóe mắt "Ôn Lễ An, tin vào chuyện của Nika anh nghe em nói, người này em vẫn luôn muốn giết chết hắn ta, hắn ta là tên khốn bại hoại", "Ôn Lễ An, tên khốn kiếp như vậy không đáng để hai người chúng ta mạo hiểm", "Chúng ta phải chia nhau rời đi".
Lại hôn cậu choáng váng đầu óc, bên tai cậu "Downey đang đợi anh ở Mỹ, 200 triệu đô la không cần nữa sao?", "Ôn Lễ An, anh dám không cần không? Có 200 triệu đô la anh mới có thể mua cho em căn phòng có ban công màu trắng, mua quần áo giày dép đẹp cho em".
"Đi cùng nhau, đi cùng nhau" cậu thở hồng hộc, thậm chí tay còn xoa nắn trước ngực cô "Không!" giậm chân, cường điệu cố chấp "Chia nhau đi, chia nhau đi an toàn hơn".
"Đừng nói hồ đồ".
"Em không có nói hồ đồ" lẩm bẩm, lại lần nữa đưa môi đến, lại hôn cậu đến thần hồn điên đảo, vừa hôn vừa nói bên tai cậu "Anh đi trước, sau đó ở phòng đợi em, đến lúc đó anh muốn bao nhiêu lần cũng được", "Lương Tuyết, bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này", "Anh không muốn em sao? Thân hình em không đẹp, em không xinh đẹp, không đáng yêu sao? Nhưng anh nói Tiểu Lili vừa tức giận cực kỳ đáng yêu". "Lương Tuyết....", "Tiểu Lili tức giận lên, đặc biệt nhiều nước, những lời này em vừa mới nghe cách đây vài tiếng, anh không thừa nhận sao? Hửm?".
Hai mắt nước mắt long tròng nhìn cậu, giống như cậu là người quỵt lời.
Cuối cùng, cậu ôm chặt lấy cô, buông ra, môi ấn lên thái dương của cô: "Anh ở phòng đợi em" trong miệng nói như vậy, nhưng chân chậm chạp không bước.
Nhấc chân, đá cậu một cái.
Cậu giữ lấy mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng cách đôi gò má bị đánh sưng của cô, trong miệng nói oán hận nói câu: Đáng chết.
"Hắn ta vì hai cái tát mà trả giá bằng mạng sống" lúc Lương Tuyết nói câu này ngữ khí có chút đắc ý.
Ôn Lễ An vẫn là bất động.
Đá cậu một cái.
"Đau không?" giọng cậu nặng nề.
"Không đau" cô nói, Lương Tuyết lúc này làm gì có thời gian đi lo lắng cho gò má bị đánh đau, chỉ một lòng một dạ muốn để Ôn Lễ An mau rời đi.
"Anh nói ngày đó.... ngày đó anh đánh em có đau không? Nhất định rất đau đúng không".
Nhịn nước mắt, lại giận dữ.
Cuối cùng, tay cậu từ eo cô trượt xuống, nhìn cô buồn bực hỏi một câu "Lương Tuyết, em còn nghĩ về đôi hoa tai 500 euro và đôi giày 2000 euro Lê Dĩ Luân cho em không".
Liếc cậu một cái, hỏi cậu 200 triệu đô la đó tiêu như thế nào.
"Em nói sao?"
"Đưa em giữ là được".
"Được!"Ôn Lễ An ấn nặng môi mình lên môi cô "Anh đi đây".
Nước mắt treo lên khóe mắt, giương khóe môi, cô hỏi cậu Ôn Lễ An em có đẹp không.
Cậu nhìn cô si dại.
Cô cười đến càng rạng rỡ.
Người phục vụ tại khách sạn tiện lợi Rand tên là Hani sáng sớm ngày Giáng sinh đã nhận được cuộc gọi từ một vị khách. Vị khách thông qua điện thoại nói với cậu, vị khách ở phòng trên lầu hình như có gì đó không đúng.
Hani kiểm tra số phòng, đó là phòng 103, phòng 103 là bạn của ông chủ ở, lập tức không dám chậm trễ.
Cửa phòng 103 đóng chặt , sau nhiều lần gõ cửa nhưng không có kết quả Hani tìm chìa khóa phòng, mở cửa nhìn, hồn bay phách tán.
Cô gái trẻ đứng trước cửa sổ dùng giọng nói bình tĩnh nói với cậu, người là do cô ấy giết.
Tiếng còi cảnh báo chói tai phá vỡ đi sự tốt lành của đêm Giáng Sinh, đêm bình an cũng chỉ là vừa mới trôi qua 2 tiếng đồng hồ, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa khách sạn tiện lợi.
Với tư cách là người đầu tiên tận mắt chứng kiến xuất hiện ở hiện trường giết người, Hani dưới yêu cầu của cảnh sát Manila, đến hiện trường phòng 103.
Chụp hình, lấy chứng cứ, còng tay sáng chói đeo vào tay cô gái vẫn luôn đứng trước cửa sổ.
Cô gái có làn da trắng nõn mỏng manh, cô gái có đôi mắt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.
Đó thật sự là một cô gái đáng thương, ngược lại là người đàn ông đang nằm sấp trên giường thân hình cường tráng như đầu gấu, từ cái tát trên mặt cô gái có thể nhìn thấy những gì cô đã chịu đựng.
Lúc cô gái bị đeo còng tay vào, trong lòng Hani có sự ưu sầu.
Cô gái cúi đầu, dưới sự áp giải của hai người cảnh sát rời khỏi phòng 103, trước lúc rời đi cô gái nhìn về cửa sổ sau lưng, cửa sổ đó đã đóng chặt.
Án mạng xảy ra vào rạng sáng ngày Giáng Sinh đều thu hút những vị khách ở gần khách sạn, những người đang chúc phúc trên đường. Không gian của khách sạn Rand vốn dĩ không rộng rãi lắm giờ đây chật kín người, từ đại sảnh đến cửa.
Những người đó có người da trắng, có người da đen, có người châu Á.
Hani trong đám người đó nhìn thấy chàng trai châu Á mà hơn nửa tiếng trước cậu nhìn thấy, chàng trai lại có gương mặt xinh đẹp khiến người khác khó quên.
Hơn nửa tiếng trước, chàng trai châu Á này từng xuất hiện ở trước quầy hỏi thăm người đồng nghiệp của cậu, vấn đề hỏi thăm dường như liên quan đến phòng 103.
Phòng 103 vừa mới xảy ra án mạng giết người.
Ánh mắt từ trên gương mặt của chàng trai châu Á di chuyển đến cô gái châu Á tay bị đeo còng, cùng mắt đen tóc đen, tuổi tác tương đương, có lẽ....
Lúc này, cô gái vừa tới đến chỗ chàng trai đang đứng.
Hani cách chàng trai rất gần, có khoảnh khắc như vậy, biểu cảm của cô gái khiến cậu sinh ra một loại ảo giác, cô gái đang đợi ai đó, đang toàn tâm toàn ý đợi ai đó.
Cái ôm của tâm hồn? Bí tích rửa tội chân thành?
(告解: bí tích rửa tội, một trong 7 bí tích của Đạo Công giáo)
Hoặc là...
Trong vô thức, dưới một tình huống nào đó không thể giải thích được, Hani dừng bước chờ đợi, cô gái đó cũng dừng bước.
Tuy nhiên, chuyện gì cũng không xảy ra.
Chấp hành nhiệm vụ vào Giáng sinh khiến hai người cảnh sát hộ tống một bụng tức giận, dừng bước ở đó nữ phạm nhân lê bước chân lúc này trở thành nơi trút giận rất tốt của bọn họ.
Người đàn ông bên trái trao đổi ánh mắt với người bạn của mình, đôi ủng cảnh sát tàn nhẫn đá vào nữ phạm nhân đang đứng ngây ngốc ở đó giống như một khúc gỗ.
Cú đá đó khiến nữ phạm nhân loạng choạng về phía trước vài bước.
Cú đá của tên cảnh sát đó dường như cũng trực tiếp đá vào người chàng trai châu Á xinh đẹp đó, hai tay anh ta đặt lên đôi vai cường tráng của người đang chắn trước mặt, từ sức mạnh của xương khớp tay nhìn vào, dường như giây tiếp theo sẽ đẩy bờ vai cướng tráng đó ra.
Tuy nhiên, cũng không biết là sức lực không bằng người đàn ông mạnh mẽ đó, hay là vì có người xông ra, bàn tay đặt trên đôi vai mạnh mẽ đó thu lại.
Xông ra là một người đàn ông ăn mặc đồ hippie, người đàn ông đó dìu cô gái bị còng tay nhìn muốn té ngã, kháng nghị tên cảnh sát đã đá cô gái: "Anh không thấy cô ấy sắp ngất sao?".
"Thôi đi, cô ta vừa giết tên đàn ông có thân hình như đầu gấu" tên cảnh sát đó lạnh lùng phản bác.
Đối diện với bóng ảnh 3 người, người đàn ông Hippie tự nói lầm bầm: "Cô ấy nhìn có vẻ đang bị bệnh".
Cô gái bị giải lên xe cảnh sát, tiếng coi cảnh sát lần nữa phá cắt ngang con đường, người xem náo nhiệt tản ra, Hani xin đồng nghiệp điếu thuốc, trước mắt cậu phải tìm một nơi giải quyết cơn nghiện thuốc của mình.
Trong làn khói lượn lờ, Hani nhớ đến cô gái vừa bị đưa vào xe cảnh sát.
Thành thật mà nói, Hani đối với người đàn ông đã chết trong phòng 103 không có hảo cảm. Hôm qua, cậu ta thấy cô gái gọi tên Vanessa rời khỏi phòng với mặt mũi sưng vù từ căn phòng có người chết đó đi ra.
Lúc đó, cậu ta biết người đàn ông có tính cách như thế nào.
Chắc hẳn, ngày mai nhìn tin tức mới trên báo, người đầu tiên nên vui là người bị đánh mặt mũi sưng vù hôm qua.
Hút thuốc xong, người xung quanh tản đi gần hết rồi, vừa trở lại điện thoại trên quầy lại reo lên, điện thoại từ phòng bảo an gọi đến, có người lên sân thượng.
Đây quả thật là ngày lễ Giáng Sinh không bình lặng, cầm lấy đèn pin Hani đi lên cầu thang.
Thật sự thiếu một bước cuối cùng.
Trước đó, tất cả mọi thứ đều theo như cô mong muốn: trong lúc nửa cú nửa kéo, đèn bàn và một số vật nhỏ trong phòng rơi xuống sàn, chiếc áo sơ mi có tay áo bị xé toạc đều có thể khiến người nhìn thấy dấu vết của sự hỗn đoạn.
Ừm, đúng rồi, trong thời gian đó, cô và người này cùng chơi trò chơi khám xét người phiên bản Mỹ, Garcia đóng vai cảnh sát, cô đóng vai một cô gái hư hỏng vừa mới tham gia bữa tiệc Giáng sinh trở về nhà, cô gái hủ hỏng đã bị tên cảnh sát trói quặp hai tay, mặt bị cưỡng chế dán lên tường. Cô gái hưng hỏng không phải là một quả hồng mềm, đương nhiên phải giãy dụa, vừa dãy giụa vừa trêu chọc.
Trò chơi khám xét người kết thúc, nơi cổ tay và trán của Lương Tuyết xuất hiện vết bầm, trên người cũng có một số vết thương.
Sau đó chính là phần quan trọng, bất động âm sắc ghi lại cuộc đối thoại giữa cô và ngài Garcia yêu nghệ thuật "Nếu như tôi không nguyện ý có phải anh sẽ đối phó với tôi giống như Nika không?", "Còn phải nói", "Ngài Garcia....." giọng nữ run lẩy bẩy, như con cừu non đợi xẻ thịt.
Trước mặt con cừu non đang đợi xẻ thịt, không có gì đáng sợ, giống như buổi hòa nhạc tuyệt diệu trong hồi ức:
"Đúng, là tôi giết chết Nika, không những vậy, bạn của Nika cũng là tôi giết, tôi còn dùng máu của họ để vẽ tranh, máu của thiếu nữ là nguyên liệu làm màu tốt nhất trên thế giới này".
Bất động âm sắc bỏ bút ghi âm vào trong túi, trong túi còn đặt lọ tinh dịch do Vanessa thu được từ tên Garcia này, dao thì dặt dưới gối, đợi lúc người đàn ông này đè cô lên giường, con dao kia sẽ có tác dụng của nó.
Một cô gái đem dao phòng thân trong người thì không có gì to tát cả, cô sẽ nhìn máu chảy từ trên người của tên Garcia yêu nghệ thuật này, chảy xuống nhuộm đỏ hết giường.
Sau đó là tiếng hét chói tai, tiếng hét chói chai thu hút người phục vụ đến.
Vụ án mạng xảy ra tại khách sạn Rand, từ hiện trường phạm tội và tinh dịch được trích ra từ nữ nghi phạm, lại kết hợp với đoạn ghi âm kia có thể phán đoán ra, đây là một vụ án mạng do mối ân oán lúc thành niên tạo thành.
Quá trình xảy ra án mạng có lẽ như này: Cô gái giả khẩu cung trên tòa án lúc đầu vì lương tâm bất an, cho nên ý đồ tìm bằng chứng để báo thù rửa hận cho bạn mình. Trong quá trình thu thập chứng cứ, tên hung thủ năm đó bộc phát thú tính, cô gái là tự vệ theo bản năng.
Gia tộc Ampatuan cây to hứng gió, vào thời điểm này, tự nhiên sẽ xuất hiện một số nhân vật chính nghĩa xung quanh câu chuyện đằng sau vụ án mạng này bị bóc ra từng lớp: tội bao che, tội đe dọa và thị trưởng đến nay chưa tìm thấy xác, còn có những oan hồn chết thảm dưới tay gia tộc Ampatuan sẽ lộ rõ chân tướng.
Một số tổ chức xã hội dân sự sẽ nói: "Cô gái đưa khẩu cung giả là có nguyên do, lúc đó cô ấy vẫn còn trẻ", "Từ tinh trùng của tên Garcia để lại trên người cô gái và mức độ tranh chấp phán đoán đủ để chứng minh cô ấy là người bị hại". Những người Philippines sống lâu trong cái bóng của người Mỹ sẽ nói "Tên người Mỹ gốc Philip đó ác giả ác báo".
Đến lúc đó, nếu như cô có chút may mắn, dưới áp lực khủng bố của dư luận có thể miễn án đi tù, không may thì phải ngồi tù vài năm.
Sau khi ra tù .... sau khi ra tù, nếu như Ôn Lễ An không chê cô...
Lưng ngã lên nệm, lúc này Lương Tuyết đã đồ không đủ che, tên Garcia chơi rất vui, đương nhiên đây cũng là cô mong muốn, tiếng dây kéo vang lên, tay Lương Tuyết đã chạm vào con dao dưới gối.
Giây phút chạm vào, tim rung lên một cái.
Đến lúc đó, Ôn Lễ An có lẽ 20 tuổi rồi, Ôn Lễ An 20 tuổi có giống với Ôn Lễ An lúc 18 tuổi hay không. Vì sự ra đi của cô mà một đêm hút 42 điếu thuốc, từ Angel City đuổi tới Manila, gọi cô một cách cố chấp cá dẫu môi.
Trong khoảng thời gian cô không ở đây, người con gái ở bên cậu lại là công chúa Theresa.
Trọng lượng nặng hơn 150 pounds đè nặng lên người cô, ngón tay giữa và ngón út đều mang nhẫn, tay với vào trong đùi cô. Tay cô đã nắm chặt cán dao.
Nhưng, suy nghĩ chia thành hai nửa, một nửa tập trung lên con dao, một nửa tập trung lên vấn đề vừa rồi.
Cho dù Ôn Lễ An 20 tuổi và Ôn Lễ An 18 tuổi đều giống nhau, bị Lương Tuyết mê hoặc.
Nhưng Ôn Lễ An 30 tuổi có giống với Ôn Lễ An 20 tuổi không, không do dự về một rổ khuyết điểm của Lương Tuyết, 40 tuổi thì sao? 50 tuổi thì sao?
Đó lại là người cô muốn một lòng một dạ sống chung cả đời, cô vì cậu mà từ bỏ thế giới bên ngoài, bỏ mẹ, cậu sẽ vì cô mà từ bỏ điều gì?
Ôn Lễ An sẽ vì Lương Tuyết mà từ bỏ điều gì?
Trong chớp mắt, Lương Tuyết hận không thể bạc đầu ngay tức khắc, Lương Tuyết mái tóc bạc phơ ngồi trên ghế công viên, bên cạnh cô có Ôn Lễ An cũng đang ngồi hay không.
Mà một nửa suy nghĩ khác đang nhắc cô: Lương Tuyết, mau nhấc dao lên, người đang đè lên người cô là người giết chết Nika.
Phải, phải nhấc dao lên.
Chỉ là, làm sao đây, cánh tay dao không có tràn đầy sức lực như trong tưởng tượng của cô, khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường in lên trần nhà cũng không như trong tưởng tượng của cô, biểu cảm kiên định.
Dao đã nhấc lên, sáng chói in lên trần nhà, ánh sáng của con dao khiến cho đèn tường sáng hơn, nhắm mắt lại, mũi dao hạ xuống.
Ánh sáng của con dao rơi vào mắt ma quỷ.
Cổ tay Lương Tuyết bị giữ lại một cách hung bạo, mở mắt ra, mũi dao đó cách cơ thể người đàn ông kia cũng khoảng nửa cm, người đàn ông đè lên người cô từ từ đứng dậy.
Con dao rơi xuống đất, một cái tát giòn giã vang lên, âm thanh cái tát thứ hai liên tiếp âm thanh của cái tát thứ nhất.
Hai cái tát trực tiếp khiến Lương Tuyết đầu chóng mặt, trong một mảng màu đen, tên tên Garcia yêu nghệ thuật cười rất cổ quái: Tuyết, cô thật thâm độc—
Phát âm "ô" như một con giun xoắn, khiến cô sởn tóc gáy, trong sởn tóc gáy, nước mắt từng giọt rơi xuống, có phải Nika đã từng gặp phải khoảnh khắc như vậy không?
Xin lỗi, Nika, tớ không có bản lĩnh, tớ giết không được người hại chết cậu.
Cảnh tượng trước mắt bị nước mắt che đậy.
Cơ thể đó lại nặng nề đè lên người cô.
Không, không không, làm sao cũng không thể khiến hắn ta đạt được ý đồ, cô đáp ứng với tên nhóc sống khu Hadrian, sẽ không để người đàn ông khác chiếm tiện nghi của cô.
Vươn tay đẩy hắn ra, nhưng người đang đè lên người cô một chút cũng không động, dường như còn nặng hơn trước, cô phải nhờ người tới giúp cô.
Mở miệng ra, miệng bị che lại, quen thuộc, hơi thở mà cô yêu thắm thiết cuốn tới.
Đây có phải là ảo ảnh trước khi chết? Hay vì quá vướng bận mà dẫn tới?
Lau khô nước mắt, khi nhìn rõ người trước mắt nước mắt càng dữ hơn, cô dùng sức túm lấy cậu.
Trong nước mắt tìm kiếm thân ảnh của cậu, ánh mắt nhìn theo cậu, nhìn cậu đang di chuyển cái gì đó, nhìn cậu di chuyển xuống, trọng lượng đè lên người cô không còn nữa.
Trong vô thức muốn vươn tay sờ mặt cậu.
Bàn tay đó đang mở ra trước mắt, lòng bàn tay bao phủ bởi chất lỏng màu đỏ, sau đó cô thấy người đang nằm thẳng trên giường, người đó nằm trên tay trái của cô.
Lưng người đó quay lên trần nhà, con dao cô mua từ chợ đen lúc này đang cắm vào, trên lưng người đàn ông chỉ còn lại cán dao, máu đỏ không ngừng nhuộm đỏ chiếc giường đơn màu nhạt.
Tất cả như trong tưởng tượng của cô, người đàn ông có khuôn mặt của chim ưng đã chết, Roger Garcia đã chết.
Nhưng, người không phải cô giết.
Mà lúc này, cô càng giống kẻ giết người, trong miệng đã không nói ra bất kỳ âm thanh nào, mắt trừng to, nước mắt, mồ hôi dọc bên thái dương.
Mà kẻ giết người một chút cũng không giống vừa mới giết người, thậm chí trên người cậu một giọt máu cũng không có, một lòng một dạ chỉ muốn dìu người yêu bị kinh sợ.
Ở bên tai cô, thấp giọng, lời dặn dò của Ôn Lễ An: "Rửa tay sạch, tìm một bộ đồ sạch sẽ thay vào, rời khỏi căn phòng này, đi theo con đường lúc em đến, trở lại nơi chúng ta ở, ngoan ngoãn ở trong phòng đợi anh".
Cô hỏi cậu, vậy anh thì sao?
Anh nói anh phải tốn thời gian xử lý chuyện ở đây.
"Ôn Lễ An...." lẩm bẩm gọi tên cậu.
"Xuỵt—" Cậu làm động tác biểu thị im lặng với cô "Ngoan, nghe lời anh".
Ngữ khí đó, biểu cảm đó nhìn thế nào nghĩ thế nào đều giống dáng vẻ mỗi sáng không ngại phiền phức dặn cô ăn sáng. Dáng vẻ đó khiến cô ngỡ rằng bọn họ vẫn đang ở Angel City, vẫn ở trong căn phòng bên cạnh khe suối nhỏ.
Gật đầu, từ trên giường đứng lên.
Đi được vài bước, cũng không biết ngọn gió từ nơi nào thổi mái tóc trên trán cô, thuận theo gió Lương Tuyết nhìn về hướng cửa sổ bị mở ra từ bên ngoài.
Từ cửa sổ nhìn ra là khách sạn tối qua cô ở, trong mơ hồ có thể nhìn thấy sân thượng khách sạn, bầu trời trên sân thượng vẫn cứ tràn ngập ánh sao.
Xoay đầu lại.
Ôn Lễ An đứng trước giường, trước sau như một, dáng vẻ im lặng tao nhã.
Có một số người trên thế giới, vào một lúc nào đó sẽ vô cùng bướng bỉnh, đột nhiên sẽ cố chấp với một vấn đề mãi mãi cũng không có đáp án.
"Anh nói xem, dưới tình huống không có bất cứ dây an toàn, từ đỉnh lầu của tòa nhà 100 tầng nhảy xuống cần bao nhiêu thời gian?".
"Đáp án này vĩnh viễn sẽ không có ai có thể trả lời em, giống như câu hỏi 'mãi mãi là bao xa".
Mãi mãi cũng không có ai trả lời sao?
Vậy thì tự em tìm đáp án, đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà 100 tầng, giang tay ra, để bản thân giống như rơi tự do, đếm ngược từng giây.
Có lẽ cô có thể nhìn thấy Lương Tuyết mái tóc bạc phơ ngồi ở dãy ghế công viên, đầu kia của ghế sẽ có Ôn Lễ An đang ngồi hay không.
Trong lòng cực kỳ yên tĩnh.
Đi về phía Ôn Lễ An, dừng trước mặt cậu, dâng đôi môi của mình lên, điên cuồng mà cuồng nhiệt, hôn đến khi cậu mặt đỏ tai đỏ, vừa hôn vừa gọi tên cậu, Lễ An, Ôn Lễ An.
Gương mặt đỏ au của cô in vào trong đôi mắt cậu.
"Ôn Lễ An, anh nhìn em, anh nghe em nói".
Ôn Lễ An đi rồi, rời đi từ cửa sổ lúc cậu đến.
Cô luôn có thể lừa Ôn Lễ An, đầu tiên hôn cậu đến chóng mặt váng đầu, lại dùng giọng nói ngọt ngào gọi Ôn Lễ An.
Lúc gọi Ôn Lễ An nước mắt lại chảy ra khóe mắt "Ôn Lễ An, tin vào chuyện của Nika anh nghe em nói, người này em vẫn luôn muốn giết chết hắn ta, hắn ta là tên khốn bại hoại", "Ôn Lễ An, tên khốn kiếp như vậy không đáng để hai người chúng ta mạo hiểm", "Chúng ta phải chia nhau rời đi".
Lại hôn cậu choáng váng đầu óc, bên tai cậu "Downey đang đợi anh ở Mỹ, 200 triệu đô la không cần nữa sao?", "Ôn Lễ An, anh dám không cần không? Có 200 triệu đô la anh mới có thể mua cho em căn phòng có ban công màu trắng, mua quần áo giày dép đẹp cho em".
"Đi cùng nhau, đi cùng nhau" cậu thở hồng hộc, thậm chí tay còn xoa nắn trước ngực cô "Không!" giậm chân, cường điệu cố chấp "Chia nhau đi, chia nhau đi an toàn hơn".
"Đừng nói hồ đồ".
"Em không có nói hồ đồ" lẩm bẩm, lại lần nữa đưa môi đến, lại hôn cậu đến thần hồn điên đảo, vừa hôn vừa nói bên tai cậu "Anh đi trước, sau đó ở phòng đợi em, đến lúc đó anh muốn bao nhiêu lần cũng được", "Lương Tuyết, bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này", "Anh không muốn em sao? Thân hình em không đẹp, em không xinh đẹp, không đáng yêu sao? Nhưng anh nói Tiểu Lili vừa tức giận cực kỳ đáng yêu". "Lương Tuyết....", "Tiểu Lili tức giận lên, đặc biệt nhiều nước, những lời này em vừa mới nghe cách đây vài tiếng, anh không thừa nhận sao? Hửm?".
Hai mắt nước mắt long tròng nhìn cậu, giống như cậu là người quỵt lời.
Cuối cùng, cậu ôm chặt lấy cô, buông ra, môi ấn lên thái dương của cô: "Anh ở phòng đợi em" trong miệng nói như vậy, nhưng chân chậm chạp không bước.
Nhấc chân, đá cậu một cái.
Cậu giữ lấy mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng cách đôi gò má bị đánh sưng của cô, trong miệng nói oán hận nói câu: Đáng chết.
"Hắn ta vì hai cái tát mà trả giá bằng mạng sống" lúc Lương Tuyết nói câu này ngữ khí có chút đắc ý.
Ôn Lễ An vẫn là bất động.
Đá cậu một cái.
"Đau không?" giọng cậu nặng nề.
"Không đau" cô nói, Lương Tuyết lúc này làm gì có thời gian đi lo lắng cho gò má bị đánh đau, chỉ một lòng một dạ muốn để Ôn Lễ An mau rời đi.
"Anh nói ngày đó.... ngày đó anh đánh em có đau không? Nhất định rất đau đúng không".
Nhịn nước mắt, lại giận dữ.
Cuối cùng, tay cậu từ eo cô trượt xuống, nhìn cô buồn bực hỏi một câu "Lương Tuyết, em còn nghĩ về đôi hoa tai 500 euro và đôi giày 2000 euro Lê Dĩ Luân cho em không".
Liếc cậu một cái, hỏi cậu 200 triệu đô la đó tiêu như thế nào.
"Em nói sao?"
"Đưa em giữ là được".
"Được!"Ôn Lễ An ấn nặng môi mình lên môi cô "Anh đi đây".
Nước mắt treo lên khóe mắt, giương khóe môi, cô hỏi cậu Ôn Lễ An em có đẹp không.
Cậu nhìn cô si dại.
Cô cười đến càng rạng rỡ.
Người phục vụ tại khách sạn tiện lợi Rand tên là Hani sáng sớm ngày Giáng sinh đã nhận được cuộc gọi từ một vị khách. Vị khách thông qua điện thoại nói với cậu, vị khách ở phòng trên lầu hình như có gì đó không đúng.
Hani kiểm tra số phòng, đó là phòng 103, phòng 103 là bạn của ông chủ ở, lập tức không dám chậm trễ.
Cửa phòng 103 đóng chặt , sau nhiều lần gõ cửa nhưng không có kết quả Hani tìm chìa khóa phòng, mở cửa nhìn, hồn bay phách tán.
Cô gái trẻ đứng trước cửa sổ dùng giọng nói bình tĩnh nói với cậu, người là do cô ấy giết.
Tiếng còi cảnh báo chói tai phá vỡ đi sự tốt lành của đêm Giáng Sinh, đêm bình an cũng chỉ là vừa mới trôi qua 2 tiếng đồng hồ, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa khách sạn tiện lợi.
Với tư cách là người đầu tiên tận mắt chứng kiến xuất hiện ở hiện trường giết người, Hani dưới yêu cầu của cảnh sát Manila, đến hiện trường phòng 103.
Chụp hình, lấy chứng cứ, còng tay sáng chói đeo vào tay cô gái vẫn luôn đứng trước cửa sổ.
Cô gái có làn da trắng nõn mỏng manh, cô gái có đôi mắt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.
Đó thật sự là một cô gái đáng thương, ngược lại là người đàn ông đang nằm sấp trên giường thân hình cường tráng như đầu gấu, từ cái tát trên mặt cô gái có thể nhìn thấy những gì cô đã chịu đựng.
Lúc cô gái bị đeo còng tay vào, trong lòng Hani có sự ưu sầu.
Cô gái cúi đầu, dưới sự áp giải của hai người cảnh sát rời khỏi phòng 103, trước lúc rời đi cô gái nhìn về cửa sổ sau lưng, cửa sổ đó đã đóng chặt.
Án mạng xảy ra vào rạng sáng ngày Giáng Sinh đều thu hút những vị khách ở gần khách sạn, những người đang chúc phúc trên đường. Không gian của khách sạn Rand vốn dĩ không rộng rãi lắm giờ đây chật kín người, từ đại sảnh đến cửa.
Những người đó có người da trắng, có người da đen, có người châu Á.
Hani trong đám người đó nhìn thấy chàng trai châu Á mà hơn nửa tiếng trước cậu nhìn thấy, chàng trai lại có gương mặt xinh đẹp khiến người khác khó quên.
Hơn nửa tiếng trước, chàng trai châu Á này từng xuất hiện ở trước quầy hỏi thăm người đồng nghiệp của cậu, vấn đề hỏi thăm dường như liên quan đến phòng 103.
Phòng 103 vừa mới xảy ra án mạng giết người.
Ánh mắt từ trên gương mặt của chàng trai châu Á di chuyển đến cô gái châu Á tay bị đeo còng, cùng mắt đen tóc đen, tuổi tác tương đương, có lẽ....
Lúc này, cô gái vừa tới đến chỗ chàng trai đang đứng.
Hani cách chàng trai rất gần, có khoảnh khắc như vậy, biểu cảm của cô gái khiến cậu sinh ra một loại ảo giác, cô gái đang đợi ai đó, đang toàn tâm toàn ý đợi ai đó.
Cái ôm của tâm hồn? Bí tích rửa tội chân thành?
(告解: bí tích rửa tội, một trong 7 bí tích của Đạo Công giáo)
Hoặc là...
Trong vô thức, dưới một tình huống nào đó không thể giải thích được, Hani dừng bước chờ đợi, cô gái đó cũng dừng bước.
Tuy nhiên, chuyện gì cũng không xảy ra.
Chấp hành nhiệm vụ vào Giáng sinh khiến hai người cảnh sát hộ tống một bụng tức giận, dừng bước ở đó nữ phạm nhân lê bước chân lúc này trở thành nơi trút giận rất tốt của bọn họ.
Người đàn ông bên trái trao đổi ánh mắt với người bạn của mình, đôi ủng cảnh sát tàn nhẫn đá vào nữ phạm nhân đang đứng ngây ngốc ở đó giống như một khúc gỗ.
Cú đá đó khiến nữ phạm nhân loạng choạng về phía trước vài bước.
Cú đá của tên cảnh sát đó dường như cũng trực tiếp đá vào người chàng trai châu Á xinh đẹp đó, hai tay anh ta đặt lên đôi vai cường tráng của người đang chắn trước mặt, từ sức mạnh của xương khớp tay nhìn vào, dường như giây tiếp theo sẽ đẩy bờ vai cướng tráng đó ra.
Tuy nhiên, cũng không biết là sức lực không bằng người đàn ông mạnh mẽ đó, hay là vì có người xông ra, bàn tay đặt trên đôi vai mạnh mẽ đó thu lại.
Xông ra là một người đàn ông ăn mặc đồ hippie, người đàn ông đó dìu cô gái bị còng tay nhìn muốn té ngã, kháng nghị tên cảnh sát đã đá cô gái: "Anh không thấy cô ấy sắp ngất sao?".
"Thôi đi, cô ta vừa giết tên đàn ông có thân hình như đầu gấu" tên cảnh sát đó lạnh lùng phản bác.
Đối diện với bóng ảnh 3 người, người đàn ông Hippie tự nói lầm bầm: "Cô ấy nhìn có vẻ đang bị bệnh".
Cô gái bị giải lên xe cảnh sát, tiếng coi cảnh sát lần nữa phá cắt ngang con đường, người xem náo nhiệt tản ra, Hani xin đồng nghiệp điếu thuốc, trước mắt cậu phải tìm một nơi giải quyết cơn nghiện thuốc của mình.
Trong làn khói lượn lờ, Hani nhớ đến cô gái vừa bị đưa vào xe cảnh sát.
Thành thật mà nói, Hani đối với người đàn ông đã chết trong phòng 103 không có hảo cảm. Hôm qua, cậu ta thấy cô gái gọi tên Vanessa rời khỏi phòng với mặt mũi sưng vù từ căn phòng có người chết đó đi ra.
Lúc đó, cậu ta biết người đàn ông có tính cách như thế nào.
Chắc hẳn, ngày mai nhìn tin tức mới trên báo, người đầu tiên nên vui là người bị đánh mặt mũi sưng vù hôm qua.
Hút thuốc xong, người xung quanh tản đi gần hết rồi, vừa trở lại điện thoại trên quầy lại reo lên, điện thoại từ phòng bảo an gọi đến, có người lên sân thượng.
Đây quả thật là ngày lễ Giáng Sinh không bình lặng, cầm lấy đèn pin Hani đi lên cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.