Tình Yêu Xấu Xa

Chương 99: Leviathan - 1

Tg Loan

05/09/2020

Một vùng biển của Đại Tây Dương hiện ra in trên cửa sổ hình trụ tròn, ánh đèn hải đăng lúc yếu lúc mạnh.

Hút xong điếu thuốc, trong gói thuốc vẫn còn một điếu cuối cùng, Ôn Lễ An đang nghĩ có nên hút luôn điếu cuối cùng này không, nicotine luôn rất dễ dàng khiến con người ta buông lỏng suy nghĩ.

Ôn Lễ An không thích trạng thái thả lỏng suy nghĩ. Suy nghĩ tự do có nghĩa là nó không có quy tắc, nó giống như một mớ bong bóng cảm xúc vô dụng, không chịu ràng buộc cũng không có kỷ luật, không ngại phiền phức nói bên tai bạn "Phải vô tư, phải học hỏi sự khoan dung, một lúc nào đó phải học cách quên đi cái tôi..." đại loại như vậy.

Nhún vai, anh lại không phải Chúa Jesus.

Nhưng cho dù bạn điều khiển được chúng thì thầm bên tai bạn, nhưng không điều khiển được chúng dẫn dắt sự tập trung của bạn. Chúng trôi nổi trong không khí, khiến bạn chậm rãi nhớ đến những chuyện không vui.

Chiều nay, Ôn Lễ An gọi điện thoại cho Santos, thi thoảng, anh tò mò muốn biết Lương Tuyết đang làm gì. Chồng thông qua một người nào đó để thăm dò nhất cử nhất động của vợ mình nghe có vẻ vô cùng buồn cười.

Nhưng, chuyện buồn cười này xảy ra trên người anh.

Qua cuộc gọi, anh biết cô đi đến một cửa hàng thủ công mỹ nghệ ở khu phía Tây.

"Đi tới cửa hàng thủ công làm gì".

Ồ, đúng rồi, Ôn Lễ An nhớ đến, ngày trước cô ở cửa hàng đồ thủ công đặt mèo thần tài, anh đại khái đón được con mèo thần tài cuối cùng sẽ đưa đến đâu.

Kéo cà vạt, hỏi: Cô ấy trông như thế nào?

"Cô...".

"Được rồi, không cần nói" vội vàng cắt lời của Santos. Nếu như Ôn Lễ An đoán không sai, anh có lẽ nghe được từ trong miệng của anh chàng cao to đó, tâm trạng của cô ấy nhìn có vẻ rất tốt.

Cô gái của anh, tâm trạng có vẻ rất tốt!

Tay lại kéo cà vạt, món đồ này luôn khiến người ta dễ sản sinh ra cảm xúc phiền não, kết quả tay rơi vào khoảng không.

Giây tiếp theo, Ôn Lễ An không nhịn được bật cười. Đây là thành phố Rio, đây là nhà của anh và cô, đây không phải trung tâm đàm phán Tòa thị chính Sao Paulo. Đây là nguyên nhân Ôn Lễ An ghét nicotine, nhưng ngẫu nhiên ở một giai đoạn nào đó anh không thể không dựa vào nó để hóa giải cảm xúc áp lực tích tụ trong lòng.

Đóng gói thuốc lá, đặt gói thuốc trở lại nơi ban đầu.

Phòng hút thuốc có một phòng vệ sinh khoang miệng sạch sẽ. Ôn Lễ An chọn nước súc miệng có vị bạc hà, xác nhận trên người không có chút mùi khói thuốc thì đóng cửa phòng hút thuốc lại. Đợi lát nữa anh phải hôn cô, sờ cô. Mũi của người phụ nữ đó rất nhạy cảm, nếu như để cô ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá, khẳng định sẽ làm loạn.

Người phụ nữ đó ban ngày luôn yên tĩnh, nhưng vừa đến đêm thì đặc biệt ầm ĩ.

Đứng ở cửa phòng thiên văn, quản gia nói với Ôn Lễ An sau khi cô dùng xong bữa tối thì cô vẫn luôn ở trong phòng thiên văn.

Lần nữa xác nhận trên người mình không còn mùi thuốc lá, Ôn Lễ An mở cửa phòng thiên văn.

Phòng thiên văn do tám tấm kính cường lực ghép lại tạo thành, tám tấm kính cường lực hình thành tám góc thiết kế thành vòng tròn, trần nhà cũng dùng toàn bộ kính.

Không gian to như vậy ngoài một số thiết bị thiên văn và chiếc giường sofa hình tròn đặt ở trung tâm thì cũng không có thứ gì khác.

Không một ngọn đèn nào được bật lên, ánh sao và ánh sáng từ ngọn hải đăng ở Đại Tây Dương đã biến xung quanh khu vực rộng lớn thành một màu xanh sẫm. Chiếc giường sofa hình tròn có màu trắng, người mặc bộ đồ màu sẫm nằm phía trên thoạt nhìn rất giống người cá ở dưới đêm trăng bị nước biển dạt lên bờ.

Lúc này, người cá đang ngủ say.

Chiếc giường sofa rất lớn, chứa thêm một người nữa cũng không vấn đề gì. Anh nằm sát bên cô. Xuyên qua mái nhà bằng kính là bầu trời giữa hạ tràn ngập ánh sao.

Lúc này, để cô dựa vào lòng của anh mà ngắm sao là chuyện vô cùng hợp cảnh. Thực hiện lý luận này, anh để mặt cô áp vào lồng ngực mình.

Lương Tuyết, em có nghe thấy không, đó là nhịp tim đập của chồng em, từ lúc hiểu được cách yêu một người, mỗi nhịp đập của nó đều liên quan đến em.

Đêm nay, bầu trời sao trên đỉnh đầu đặc biệt lấp lánh.

Cũng không biết qua bao lâu, bàn tay dán trên ngực anh từng chút từng chút thăm dò cách một lớp áo. Kiểu thăm dò đó giống như một sinh vật nhỏ lần đầu đến với thế giới này, muốn tìm cảm giác thân thiết mà cơ thể mẹ đem lại khi còn là phôi thai, hoặc là dựa vào một sự ngang ngược không thể dừng lại được khi chưa tìm ra.

Được rồi, được rồi.

Bàn tay đặt trên ngực anh bắt đầu cảm thấy không đúng? Cứng rắn, so với trước kia có sự chênh lệch. Cá dẫu môi em phải may mắn vì em có một người chồng biết đến phòng tập thể hình, ít nhất, hiệu quả sau khi luyện tập khiến cho một phương diện nào đó của em cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ.

Bàn tay ở trước ngực lại ấn xuống, dáng vẻ như không vừa ý, học viên lại không có cơ bắp rắn chắc.

Khóe môi của người phụ nữ trong vòng tay Ôn Lễ An truyền đạt cảm xúc không vui, lại dẫu môi rồi.

Được rồi, được rồi, anh thả lỏng cơ thể hết sức, như vậy cơ bắp sẽ trở nên mềm hơn một chút, miễn cưỡng có thể lừa gạt qua.

Tiếp đó, tay vẫn cứ hướng lên trên, từng chút rơi lên hàm dưới của anh. Có gì đó không đúng, không thấy trơn bóng như mọi ngày, hơn nữa trong mơ hồ có chút châm chích tay.

Châm chích tay là đương nhiên, 2 ngày 31 lịch trình khiến anh bận đến mức ngay cả thời gian cầm máy cạo râu còn không có, cũng không thể ngay cả cái này cũng để cho giám đốc bộ phận công chúng làm giùm. Lương Tuyết, đây là công việc của em, cũng là thứ mà Ôn Lễ An mong đợi đã lâu.

Vào một buổi sáng cuối tuần nào đó, hai người mặc đồ ngủ mặt cười giống nhau. Cô kiễng chân lên tay cầm máy cạo râu, trình tự làm sao để làm sạch cái cằm của người đàn ông trưởng thành đã được cô nắm bắt rất thành thục.

Lúc thực hiện công việc này cô vừa càm ràm những chuyện vặt vãnh thường ngày, ví như gần đây một nữ minh tinh huênh hoang về sức hấp dẫn thực sự, nói vừa nhìn ngực của cô ta cô đã biết là giả. Lúc này cô dừng động tác lại, không thiện cảm cảnh cáo tay Ôn Lễ An không được sờ loạn, tức thì, lại dương dương đắc ý "Ôn Lễ An, anh sờ là hàng thật giá thật". Sau đó nghiêm mặt, nếu như tay lại tiếp tục không thành thật thì trên cằm của anh sẽ có một vết rách.

Lúc này, bàn tay đó đang mò mẫm dưới cằm của anh, cô lại không vui rồi, không vui khiến cô rì rầm, đau lòng, tủi thân.

Được rồi, được rồi, anh không muốn trong lúc cô đang ngủ mơ cũng tức giận, tuy rằng lúc tức giận cũng rất đáng yêu.

Vò mái tóc, khiến cho mái tóc gọn gàng của anh xõa tung rũ xuống trán, lại chỉ dẫn tay cô sờ lên trán mình.



Lương Tuyết, bây giờ vẫn ở trong căn phòng bên cạnh khe suối nhỏ, bên cạnh em bây giờ vẫn là học viên xưởng sửa xe đó.

Lương Tuyết, Ôn Lễ An bây giờ đã không nghĩ ra cách để dỗ em vui rồi.

Cũng chỉ có như vậy, cũng chỉ có thể như vậy.

Sau đó, tay của cô cũng yên tĩnh trở lại, bàn tay dừng lại nhưng cơ thể lại bắt đầu không an phận, dán vào người anh, chen chúc với anh. Anh thở ra một hơi, hai khối mềm mại dính sát đè lên ngực anh, thật sự muốn đòi mạng. Vốn dĩ muốn cô yên tĩnh đi ngủ nhưng cơ thể nằm sát bên từng chút đè lên người anh, cánh môi mềm mại dán lên mặt anh, thật sự muốn đòi mạng. Giây tiếp theo anh lật người lại đè ép cô xuống dưới, ừm, bữa tối hôm nay cô ăn phần ăn dành cho hai người, đây là cách tốt để tiêu hao nhiệt lượng.

Thình lình bàn tay run rẩy một cái, Ôn Lễ An biết đó là chuyện gì, người ta nói đó là phản xạ thần kinh tự động gây ra, loại phản xạ bảo vệ này đến từ bản năng. Sau khi suy nghĩ lập tức tỉnh lại liền trở lại u ám.

Trong đen tối, tiếng than thở đó dường như rời đi từ bên tai, tiếng thở dài kèm theo tiếng bước chân đi xa, tiếng mở cửa vang lên, mọi thứ đều đang diễn ra một cách nhẹ nhàng.

Xòe lòng bàn tay, hướng đến một chỗ, không còn cơ thể mềm mại, tay chạm tới là không khí, anh cố gắng mở mắt ra, vòng tay trống rỗng.

Vẫn ở phòng thiên văn, sắc trời hiện ra trên trần nhà bằng kính là một loại màu sắc đen không ra đen, sáng không ra sáng, màu mà Ôn Lễ An đặc biệt ghét. Sắc trời như vậy một ngày xuất hiện hai lần, trước khi trời tối và trước lúc bình minh. Thời khắc này khiến Ôn Lễ An nhớ đến nhãn cầu màu xám ở đống rác mà anh nhìn thấy lúc còn bé.

Vòng tay trống rỗng. Ôn Lễ An đã quen với tình huống này. Những đêm đó, mượn đêm sắc thâm trầm bọn họ triền miên đến chết, nhưng khi ánh sáng xuất hiện, cô thu lại nụ cười nơi khóe môi, nước mắt ở khóe mắt, trở lại với gương mặt có biểu cảm mặc định.

Gương mặt đó phần lớn thời gian đều là lạnh lùng, trong số ít thời gian thỉnh thoảng hoang mang thỉnh thoảng tức giận thỉnh thoảng đau thương, thời gian mà khóe môi giương lên càng ngày càng ít.

Dưới sắc trời đen không ra đen, sáng không ra sáng, xung quang tĩnh lặng như cái chết, Ôn Lễ An mở cửa phòng, trên giường trống trãi.

Đó là trong phòng tắm, đó là một trong những nơi cô thích ở. Bồn tắm đầy nước, đèn cũng không bật, cơ thể trốn trong nước chỉ lộ ra cái đầu, nhìn ngây ngẩn lên bầu trời.

Mở cửa phòng tắm, Ôn Lễ An không nhìn thấy dáng vẻ ngây ngẩn trong bồn tắm của cô như mọi khi, anh cau mày, tay bật công tắc...

Tiếng quát từ nơi góc phòng truyền tới: "Đừng bật đèn".

Mượn ánh sáng ngoài rời, Ôn Lễ An nhìn thấy thân ảnh đang cuộn người nơi góc tường, dáng vẻ nhỏ đến vậy, đáng thương đến vậy.

Sự đau khổ từ trung khu thần kinh truyền tới lại lần nữa quét qua.

Bên tai là câu hỏi cô hỏi anh sáng hôm đó

"Ôn Lễ An, mệt không?".

Ừm, mệt rồi.

Nhưng, Lương Tuyết, điều em không biết là, trong khoảng thời gian dài đằng đẳng em vẫn không biết, Ôn Lễ An đã tìm cô gái mặc chiếc váy ni-lông màu trắng trong rất nhiều năm.

Nhiều năm trước, học viên ở Angel City nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, ánh mắt lần đầu tiên nhìn cô bé mặc chiếc váy ni-lông màu trắng vào năm 6 tuổi có ý nghĩa gì.

Đứa trẻ 6 tuổi có thể hiểu được thứ gì?

Đối với sự khác biệt giới tính nam nữ, đứa trẻ 6 tuổi đại khái biết được một số đặc trưng: con trai là đứng tiểu, con gái là ngồi tiểu, sau này lớn lên trước ngực con gái sẽ nhiều hơn con trai hai khối thịt.

Cho đến nhiều năm sau, anh mới hiểu được, ánh mắt đó là một hạt giống bé nhỏ.

Nhân loại là động vật quần thể, bởi vì sợ cô đơn, nguy hiểm, muốn tồn tại, muốn tình bạn tình yêu, muốn giải quyết sự cô độc cho nên mới tập trung lại một chỗ.

Nhiều năm trước, vào buổi hoàng hôn đó, đứa trẻ 6 tuổi lần thứ hai nhìn thấy nhãn cầu màu xám, khi đó không có mẹ ở bên, trên đường không có một bóng người, trong lòng đứa trẻ đó cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lòng khát vọng xuất hiện một người. Lúc đi qua biển quảng cáo bia Heineken, khát vọng trong lòng trở thành hiện thực, anh nhìn thấy một cô bé mặc váy ni-lông màu trắng.

Ánh mắt đó, trong lòng an tâm trở lại. Sự an tâm của nội tâm biến thành một hạt giống nhỏ, hạt giống đó sau nhiều năm trở thành cái cây cao to ngút trời, căn thâm cố đế đóng quân trong đáy tim anh.

Lương Tuyết, em rốt cuộc khi nào em mới nhớ ra cậu bé chào hỏi em dưới biển quảng cáo bia Heineken. Trên thế giới này trước giờ chưa từng có tình yêu nào vô duyên vô cớ.

Vào lúc bình minh đó, âm thanh đột ngột vang lên "Đừng bật đèn—" cũng làm Lương Tuyết giật mình.Sau khi phát hiện tiếng kêu đó phát ra từ miệng mình, cơn buồn ngủ của Lương Tuyết hoàn toàn biến mất.

Hẳn là, người thiết kế phòng tắm này trúng tiếng sét ái tình, phòng tắm từ trần đến tường đều là kính. Lương Tuyết đột nhiên rất sợ khi đèn sáng lên, cô sẽ nhìn thấy hai khuôn mặt nhợt nhạt giống nhau trong một chiếc gương nào đó của phòng tắm.

Người đứng ở cửa phòng tắm không nhúc nhích, tay đặt lên công tắc.

"Đừng bật đèn" âm thanh chói tai đó bắt đầu run lên, cơ thể thu lại hết sức ở nơi góc tường "Ôn Lễ An, đừng bật—".

Lời vẫn chưa nói xong, xung quanh sáng trưng.

Ánh sáng mãnh liệt buộc Lương Tuyết phải vùi mặt thật sâu vào trong lòng bàn tay. Chắc là lần này Ôn Lễ An sẽ rất tức giận, Lương Tuyết biết lần này cô gây chuyện lớn rồi.

Tiếng bước chân giẫm lên sàn rất gần, nhưng mỗi bước lại khiến cơ thể cô đè xuống sự run rẩy, phần lưng liều mạng dán chặt lên tường, hận không thể biến thành một làn khói tan trong không khí.

Đến khi cơ thể thu lại ở góc tường bị nắm lại một cách cưỡng ép.

Đau—thật sự đau.

Nhưng, cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, trong lòng cảm thấy một khi phát ra một chút âm thanh, vai của cô sẽ bị bóp nát, nát thành đống bột.

Cơn đau khủng khiếp từ trên vai truyền tới khiến Lương Tuyết thở không dứt.

Anh hỏi cô Lương Tuyết đau không?

Gật đầu.

Anh nói biết đau là tốt, biết đau là tốt, tốt nhất là đau chết luôn đi, em mà đau đến chết Ôn Lễ An sẽ được giải thoát.

Giây tiếp theo, câu nói "em mà đau đến chết Ôn Lễ An sẽ được giải thoát" cùng với trạng thái khốn đốn như một con thú, cả phòng tắm giống như động đất, âm thanh của những đồ vật xung quanh rớt xuống dọa cô run lên bần bật.



Những điều này Lương Tuyết đã sớm dự liệu được, nhưng so với dự liệu của cô còn hoảng loạn hơn, hoảng loạn đến mức khiến cô muốn giải thoát cảm giác giày vò này. Mặt ngẩng lên khỏi lòng bàn tay, đau khổ cầu xin: Ôn Lễ An, anh làm vậy sẽ thu hút đám người làm tới, tôi không muốn bị xem như một con quái vật, tôi không muốn bọn họ bàn tán tôi lúc riêng tư.

Ôn Lễ An phớt lờ lời khẩn cầu của cô, xung quanh thứ gì có thể quăng đều bị anh quăng ném. Lần này, anh trực tiếp đấm tay lên chiếc gương trên tường. Dường như cô nhìn thấy nắm đấm đập vỡ cái gương, vết máu loang lổ rơi xuống gương.

Âm thanh chói tay vang lên: Không đau, Ôn Lễ An không đau chút nào. Chỉ là trong quá trình thực hiện cô cảm thấy sợ hãi, nhưng sợ hãi so với nghẹt thở còn tốt hơn nhiều.

Bàn tay hướng về tấm kính dừng lại trên không trung, Ôn Lễ An chầm chậm quay đầu lại, Lương Tuyết quay mặt đi, gương mặt tái nhợt đó khiến cô không dám nhìn.

Cúi đầu, nhìn băng gạt quấn nơi cổ tay.

Nỗi sợ ngắn ngủi trong lúc thực hiện đem lại cho cô sự thả lỏng mà gần đây không có, sự thả lỏng đó khiến cô cảm thấy mệt mỏi vào sáng sớm hôm nay.

Vết cắt nhỏ nơi cổ tay không ngừng thấm máu ra ngoài, phòng tắm có hộp cứu thương, cô tìm thấy băng gạt ở hộp cứu thương. Máu ở cổ tay nhanh chóng được khống chế, vết thương không sâu, cô chỉ dùng một chút lực.

Sau khi xử lý xong vết thương cô càng mệt mỏi, tìm một vị trí thoải mái, lưng vừa dựa vào tường, cơn buồn ngủ đã ùn ùn kéo tới. Nhắm mắt lại, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng trong tim có một sợi dây bí ẩn đang quấn chặt lấy cô.

Loại tình huống này giống như đứa trẻ làm việc sai trái đang hốt hoảng bất an chờ đợi sự trừng phạt.

Lương Tuyết biết, Ôn Lễ An nếu như nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô nhất định sẽ vô cùng tức giận, lần này không giống như những lần trước.

Chỉ là, cô cũng không khống chế được bản thân.

Sáng sớm hôm nay, cô phí rất nhiều sức mới phân rõ được, người đàn ông đang ôm chặt lấy mình không phải là Ôn Lễ An ở Angel City, hơn nữa, cô và anh đã rời khỏi Angel City nhiều năm rồi.

Dạ dày rất khó chịu, trong phòng có thuốc đau dạ dày, lúc đổ nước Lương Tuyết không cẩn thận làm vỡ chiếc ly. Chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tung tóe, trong đó có một mảnh thủy tinh rơi xuống cách chân cô rất gần, cô vẫn cứ nhìn mảnh thủy tinh đó, nhìn nó có vẻ rất sắc bén.

Sau đó, rất thần kỳ, dạ dày cô không khó chịu nữa, cô khom lưng nhặt mảnh thủy tinh lên. Cầm mảnh thủy tinh mở cửa phòng tắm, Lương Tuyết cũng không biết cầm mảnh thủy tinh đến đây làm gì, ngoài cửa sổ là sắc trời mà cô ghét nhất. Loại màu sắc này một ngày sẽ xuất hiện hai lần, trước lúc màn đêm sắp đến, trước khi bình minh tới. Kiểu sắc trời này luôn thúc đẩy cô làm những chuyện gì đó, nếu như cứ tiếp tục ở lại đây dường như cô sẽ bị nghẹt thở đến chết.

Sau đó, Lương Tuyết làm một chuyện kỳ quái. Mảnh thủy tinh phát huy tác dụng, chất lỏng màu đỏ từ nơi cổ tay trắng nõn từng chút thấm ra ngoài.

Tuy rằng tiếng bước chân rất nhẹ, tuy rằng tiếng mở cửa rất nhẹ, nhưng vì có tật giật mình Lương Tuyết liền tỉnh lại.

Phòng tắm có thể quăng đều bị Ôn Lễ An quăng hết, nhìn thấy tay của anh đấm lên tấm gương, cô hét lên: Ôn Lễ An, không đau chút nào.

Lời của cô khiến anh thu nắm đấm lại, lời của cô khiến gương mặt anh từ màu trắng tuyết chuyển sang màu trắng của sự chết chóc.

Loạng choạng đến trước mặt cô.

Từ từ hạ người xuống, ngồi xuống đất, nắm lấy bàn tay quấn băng gạt của cô vào trong tay, cứ cầm như vậy.

Một lúc sau, tháo băng gạt ra, một vòng lại một vòng, cho đến khi vết thương nho nhỏ lộ ra trước mắt anh. Một hoa văn nhỏ tí xíu, lúc này thoạt nhìn không khác gì dấu vết lúc gọt trái cây không cẩn thận cắt trúng ngón tay để lại.

Anh cúi đầu, nhìn nó, nhìn nó một cách bất động.

Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn giữ lại màu sắc đen không ra đen, trắng không ra trắng. Thế giới cực kỳ an tĩnh.

Chất lỏng lấp lánh rơi trên hoa văn nho nhỏ nơi cổ tay không thể trốn thoát dưới ánh đèn sáng lóa.

Chầm chậm, Lương Tuyết vươn tay ra, tay đưa lên mặt anh, cô sờ thử, ngón tay chạm vào nơi ướt át lờ mờ nơi hốc mắt anh.

Không phải không đau lòng, làm sao có thể không đau lòng.

Giống như nói mê: "Em làm vỡ ly, mảnh thủy tinh đó ở chỗ kia".

Chất lỏng lành lạnh mới lại rơi lên ngón tay cô, chất lỏng đó từ nơi ngón tay cô trượt xuống.

"Ôn Lễ An" dịu dàng gọi tên anh, "Em chỉ là quá đau khổ".

Những đau khổ đó cụ thể từ đâu tới Lương Tuyết không biết. Hiện tại, cô sống một cuộc sống mà cô mơ ước, thứ gì cũng có, thứ gì đều không thiếu.

Nhúc nhích cơ thể, lại gần anh thêm chút, nửa quỳ lên sàn, ôm lấy anh, để mặt anh đặt lên vai cô, thẫn thờ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.

Cũng trong chớp mắt, ánh ban mai đã vạch ra nơi chân trời, chiếu thẳng xuống. Cô nhìn về nơi chân trời một cách xuất thần.

Sau đó, cô nghe âm thanh từ nơi bả vai truyền tới: "Vậy thì làm sao em mới không còn đau khổ".

Sáng sớm hôm nay, Tiết Hạ bị một chuỗi tiếng chuông gấp gáp làm tỉnh giấc.

Mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa là Ôn Lễ An, mái tóc rối loạn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô cùng nặng nề.

Một Ôn Lễ An như vậy nhìn có chút nguy hiểm, may mà trên bãi biển có không ít người đi dạo buổi sáng.

Khoanh tay lại, thuận theo bờ vai của Ôn Lễ An, Tiết Hạ nhìn thấy phần đầu bị lộ ra 1/3, người kia đang cúi đầu.

Người kia trong tay còn cầm con mèo thần tài có màu vàng sáng rực rỡ.

---------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói: Đây là khoảng thời gian thâm tình nhất của An, cam tâm tình nguyện thỏa mãn Tuyết, từ việc coi mình như học viên, đến việc đưa Tuyết đến trước cửa nhà Tiết Hạ.

[Đoạn này mọi người có thể thấy mơ hồ, nhưng mọi người sẽ sớm hiểu rằng đây chỉ là màn đọ sức khẩu vị tương đối nặng] Tuyết rất giảo hoạt, mà An đang giữ lấy tình yêu theo cách của mình. Còn Tiết Hạ, anh ấy là đang giải thích quan điểm của mình cách đối đãi tình yêu khi gặp được tình yêu. Còn Vinh Xuân, sau khi xác nhận bản thân sẽ không yêu ai đã quyết định ở bên cạnh An, cô sẽ không làm gì cả, chỉ chờ đợi sự chiếu cố của Chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook