Chương 98: Tiếng cười và sự lãng quên - 7
Tg Loan
05/09/2020
Trên
con đường từ khu tự do đến khu ổ chuột, ngồi ở sau xe, Lương Tuyết nhìn
về phía con mèo thần tài đang ôm trong lòng không dưới 5 lần. Con mèo
cười tít mắt, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, thoạt nhìn rất có phúc khí.
Tay trái Lương Tuyết còn xách túi mua sắm, bên trong là tất của Tiết Hạ, Lương Tuyết còn thuận tiện mua thêm máy cạo râu cho Tiết Hạ.
Máy cạo râu đặt trên giá hàng, Lương Tuyết tiện tay bỏ nó vào trong xe hàng. Lúc đầu cô không định tặng máy cạo râu, nhưng có thể khẳng định là lúc mua máy cạo râu trong lòng Lương Tuyết rất vui, giống như lúc mua tất vậy. Mùa giảm giá, tất và máy cạo râu đều rất rẻ.
Lương Tuyết dạo ở siêu thị bình dân, lúc mua những món đồ nhỏ đó trong lòng rất vui vẻ, những món đồ như dép lê, gạt tàn thuốc,...
Chiếc xe dừng lại mà không nhận bất kì chỉ thị gì.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lương Tuyết cau mày, ở đây còn cách khu ổ chuột còn một đoạn đường nữa, hoàn toàn không có khả năng gặp được Tiết Hạ ở đây.
Cô sầm mặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Lái về phía trước".
Vẫn không động tĩnh.
"Các người điếc rồi sao? Tôi nói các người đi về phía trước".
Vẫn không chút động tĩnh.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ tên là Santos, trong sơ yếu lý lịch của người này có một hạng mục như sau "cựu nhân viên an ninh của cựu tổng thống Brazil", làm theo dõi trong nhiều năm.
Lương Tuyết từng dùng giày cao gót của mình chào hỏi anh ta không dưới 5 lần, nhưng không lần nào thành công đập vào đầu anh ta.
Lần này, đôi giày cao gót ném vào đầu Santos vẫn không chạm tới đầu anh ta. Khi trả lại đôi giày, người đàn ông cao to này còn thiện ý nhắc nhở cô: Thưa bà, điện thoại của bà đang đổ chuông.
Bà, cô nhìn già đến vậy sao?
Không nhúc nhích.
Giọng điệu của người đàn ông cao to: "Thưa bà, điện thoại của bà đang đổ chuông, đợi khi nhận cuộc gọi, nếu như bà vẫn tiếp tục quyết định muốn đi về phía trước, chúng tôi sẽ tôn trọng ý muốn của bà".
Cuộc gọi do mẹ Lương gọi từ Vienna tới, trong điện thoại mẹ Lương nói bà ấy không gọi được cho con rễ mình.
Quanh co vài lời Lương Tuyết mới hiểu con rễ trong miệng mẹ Lương nói là Ôn Lễ An.
Hẳn là, thân phận con rễ của Ôn Lễ An diễn rất thành công làm cho mẹ Lương ngay cả con gái của mình cũng lạnh nhạt. Lúc phiền lòng áp lực, vui hay không vui đều gọi cho con rễ của bà, khi đột nhiên nhớ đến hoặc khi khí huyết dâng trào mới biết gọi điện thoại tới "Tiểu Tuyết, gần đây con khỏe không?".
"Tiểu Tuyết, gần đây con khỏe không?" là lời đầu tiên mà Lương Xu nói khi gọi tới Lương Tuyết, như được rập khuôn.
Trong lý giải của Lương Xu, điều này còn phải hỏi, con gái bà đương nhiên là tốt đến mức không thể tốt hơn nữa, kết hôn với Ôn Lễ An mà còn oán trách nữa thì chính là chuyện nên bị trời trừng phạt.
Mẹ Lương dưới một lần bày tỏ riêng với Lương Tuyết, nghĩ thế nào bà đều cảm thấy rằng con gái mình đã gặp được vận may phân chó, đều đã ngồi tù nhưng vẫn có một người đàn ông một lòng một dạ với cô như vậy.
(Vận may cứt chó: Ở xã hội cũ của Trung Quốc, ở nông thôn có rất ít phân hóa học, đa phần đều là dùng phân sau khi lên men làm nguyên liệu bón. Nhưng phân người thường không đủ cho nên có một loại hiện tượng, sáng sớm thức dậy nhặt phân chó. Lúc đó phân chó vẫn có thể bán ra tiền, mà người nhặt nhiều phân chó thì có thể bán ra nhiều tiền. Cho nên có người nói anh ấy (cô ấy) có vận cứt chó, chỉ đơn giản là rất may mắn)
Hơn nữa người đàn ông này không phải là mèo hay chó, người đàn ông này là Ôn Lễ An!
Sau lời dạo đầu không mấy mặn mà lắm thì tiến vào chủ đề chính, chủ đề chính cả thảy xoay quanh "Tiểu Tuyết, con phải chú ý đến vẻ ngoài của mình". Theo cách này, cần đến bao nhiêu thẩm mỹ viện, bao nhiêu phòng tập thể hình, mỗi cuối tuần phải có một tiến trình để giữ dáng.
Mẹ Lương nhiều lần tiều tụy lo lắng biểu đạt trong điện thoại "Tiểu Tuyết, lần trước mẹ thấy sắc mặt của con không tốt, điều này không được, phụ nữ không thể tiếc tiền cho nhan sắc. Mẹ biết con keo kiệt, Tiểu Tuyết bây giờ không giống lúc trước, Lễ An có nhiều tiền", "Tiểu Tuyết, con lớn hơn Lễ An vài tuổi, con lúc nào cũng phải duy trì cảm giác đề phòng, những cô gái 17 18 tuổi lại non nớt đến mức có thể vắt ra nước", mỗi lần trong điện thoại đều như này như kia, nói không mệt mỏi.
Lần này, Lương Xu vẫn không quên dặn dò cô mỗi ngày phải trang điểm xinh đẹp làm cho con rễ thân yêu của bà say mê đến thần hồn điên đảo. Dông dài nói xong những điều này, Lương Xu mới nhớ đến trọng điểm.
"Tiểu Tuyết, mẹ không gọi được cho Lễ An".
"Mẹ gọi anh ấy làm gì?".
Lương Xu nói với Lương Tuyết, vốn là nơi diễn tập lần cuối của buổi diễn âm nhạc tạm thời bị hủy bỏ, tình huống bị hủy không rõ, người phụ trách nhà hát gọi điện thoại cho người quản lý của Lương Xu, chỉ truyền đạt kết quả không nói nguyên nhân cụ thể.
Càng tệ hơn là, người phụ trách nhà hát còn nói những lời mơ hồ, đại loại như buổi biểu diễn âm nhạc tổ chức tại nhà hát đúng hạn hay không còn chưa biết.
Sau khi nhận được tin tức này, Lương Xu lập tức gọi điện thoại cho Ôn Lễ An, trong nhận thức của bà, đứa con rễ của bà không gì là không thể.
Lương Xu mất khoảng 10 phút vẫn không gọi được Ôn Lễ An, đây là việc trước giờ bà chưa từng gặp phải, sững người một lúc, mẹ Lương mới nhớ tới mình còn có một đứa con gái.
Nói xong, lại hỏi một câu "Tiểu Tuyết, dạo này con khỏe không?".
Lại nữa rồi, lại nữa rồi.
Nhưng lần này không có đề nghị "con phải chú ý vẻ ngoài của mình ", hơi ngừng lại, giọng nói ngập tràn hổ thẹn: "Tiểu Tuyết, mẹ biết con vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mẹ hợp tác với Ôn Lễ An lừa con kết hôn . Mẹ biết cảm giác bị người thân nhất lừa khiến người ta không thoải mái chút nào, nhưng tiền đề để mẹ đáp ứng với Ôn Lễ An lừa con là, mẹ biết nó yêu con".
Đây là lần đầu tiên Lương Xu trực tiếp thừa nhận bà và Ôn Lễ An hợp tác lừa cô.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hỏi mẹ "Nếu như có một ngày mẹ tỉnh lại phát hiện những điều này đều là giả, hoa tươi, tiếng vỗ tay, fan hâm mộ, sự tán thưởng, giải thưởng đều là giả thì sao".
Lương Xu lớn tiếng cười trong điện thoại, vừa cười vừa nói "đừng nói lời ngu ngốc", làm sao có thể là giả, người nào mua album của bà, người nào xem buổi biểu diễn của bà, bà đã ký tên cho biết bao nhiêu người, những thứ này không thể làm giả.
Giống như Ôn Lễ An nói, Lương Xu vô cùng tự hào về sự nghiệp của mình, lúc này bà lại nhớ đến chuyện bà đóng vai phụ trên sân khấu Broadway ở tuổi bốn mươi mấy.
"Lúc đó, trong lòng mẹ chỉ có một nguyện vọng, trước đây đều là Tiểu Tuyết của mẹ kiếm tiền nuôi mẹ, bây giờ đến lượt mẹ, tìm một nơi ở New York, đợi con trở về. Tiểu Tuyết, mẹ không có bản lĩnh khác, duy nhất chỉ có hát...."
Cảnh vật ngoài cửa sổ dường như trở nên mơ hồ, cô xuất thần nhìn về một hướng riêng biệt. Lương Tuyết cảm thấy người chơi bóng cùng với những đứa trẻ ở sân bóng rổ hơi giống Tiết Hạ.
Không nhớ khi nào, cũng không quan tâm cô có muốn nghe hay không, anh đứng đó tự nói, nói nếu như thời gian cho phép anh sẽ chơi bóng rổ với những đứa trẻ khu ổ chuột. Bởi vì cánh tay của anh quá dài, những đứa trẻ khu ổ chuột luôn nói lúc ném bóng trông anh giống như con khỉ tay dài.
Thẫn thờ nhìn về phía sân bóng rổ, người rất giống Tiết Hạ lúc ném bóng cũng giống như con khỉ tay dài, vừa nhìn vừa che tai lại, trong miệng nói mẹ con có việc phải cúp điện thoại rồi.
Tắt điện thoại, Lương Tuyết nói với tài xế, trở về đi.
Chiếc xe quay đầu, hiện tại đã khôi phục trạng thái yên tĩnh, vòng qua sân bóng rổ, Lương Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tay dán lên cửa sổ xe.
Bảo sao càng nhìn lại càng giống.
Thật sự là Tiết Hạ, anh đứng quay lưng với ánh sáng, mặt đối diện với hướng xe đi qua, lúc chiếc xe lướt qua người Tiết Hạ, Lương Tuyết nấp xuống dưới cửa kính.
Chiếc xe vòng qua sân bóng rổ, Lương Tuyết mới dám ló đầu ra.
Lúc nhìn lại lần nữa, quả bóng rổ trong tay đứa trẻ kia ném lên đầu Tiết Hạ, người bị ném trúng giống như cột gỗ đầu đá, đứng thẳng ở đó.
Bên tai, mơ hồ có người nói với cô "Lương Tuyết, đó là một người đàn ông hiền lành".
Cũng không biết là do lời này hay là giọng của người này, trong lòng Lương Tuyết lại bắt đầu nổi giận, cô cố gắng hít thở, kiềm chế cảm xúc tức giận đang nổi lên.
Điện thoại lại reo lên.
Vẫn là mẹ Lương gọi tới, Lương Xu nói với Lương Tuyết chuyện sân diễn tập của buổi biểu diễn âm nhạc đã được giải quyết.
Trong điện thoại Lương Xu khen ngợi đứa con rễ yêu dấu của bà, nói vừa gọi cho con xong, không bao lâu liền nhận được điện thoại của Ôn Lễ An, Ôn Lễ An nói với bà trước đó vì là lúc đang mở cuộc họp nên anh không thể kịp thời nhận điện thoại được.
Thật ngây thơ, ngây thơ đến mức Lương Tuyết muốn phá vỡ niềm vui sướng của mẹ mình, sau đó nói với bà "Mẹ, lúc đó người lý ra nên bị còng tay là Ôn Lễ An, chứ không phải Lương Tuyết".
Đương nhiên, đây là chuyện tồn tại trong đầu Lương Tuyết, là cô cam tâm tình nguyện, điều này không có gì oán trách.
Chỉ là sự tán thưởng của Lương Xu đối với Ôn Lễ An khiến cô rất tức giận.
Không, nên là tức giận!
Cúp điện thoại, nói với tài xế "Đến khách sạn Palace".
Đến khách sạn, Lương Tuyết được thông báo cô đã mất đi quyền sử dụng phòng 001, không phải vì tiền sao, Lương Tuyết đưa thẻ cho người đó, tiếp đó cô lại nhận thông báo tài khoản ngân hàng trong thẻ bị đóng băng.
Lại là cái cách cũ rích này.
Vậy thì tiếp theo cô có phải sẽ nhìn thấy tin tức người sáng lập Pacific Rim xảy ra tai nạn xe trên các trang truyền thông khác nhau không, cô không dưới 10 lần nhìn thấy tin Ôn Lễ An xảy ra đụng xe ở trên các phương tiện truyền thông công chúng.
Lần đầu tiên "xảy ra tai nạn xe" của Ôn Lễ An xảy ra sau mấy tiếng khi chàng trai Bỉ bị "phạm quy ác ý".
Đêm đông đó, Lương Tuyết đứng trên cầu, dưới cầu là dòng sông chảy xiết, cô không muốn tiếp xúc bất cứ sự vật nào liên quan đến Ôn Lễ An. Sau đó có người thông báo với cô Ôn Lễ An xảy ra tai nạn, hiện trường tai nạn xảy ra ở Thụy Sĩ do trận tuyết lớn gây ra.
Tin tức Ôn Lễ An xảy ra tai nạn khiến Lương Tuyết quên đi cảnh tượng nghẹn ngào thống khổ lúc chàng trai Bỉ nghe bác sĩ tuyên bố "Sau này không thể tham gia các môn thể thao vận động mạnh được nữa".
Gió bụi dặm đường đến bệnh viện nơi Ôn Lễ An đang ở, giọng nói ôn hòa dịu dàng, Lương Tuyết phải thừa nhận, lần đầu tiên Ôn Lễ An xảy ra tai nạn sức khoẻ anh đã bị giảm sút, ví như có những vết bầm xuất hiện trên người anh.
Ở trong bệnh viện được bao quanh bởi núi tuyết, bọn họ trải qua cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường trong mấy ngày. Nhưng, như ứng với câu nói "Đi đêm nhiều có ngày gặp ma", vào một buổi chiều Lương Tuyết từ chỗ những nhân viên của Ôn Lễ An nghe được một phiên bản khác của vụ việc Ôn Lễ An xảy ra tai nạn, thậm chí xe của Ôn Lễ An không trượt xuống dốc núi vì đường trơn, xe cẩu đã sớm nhận lệnh gần đó.
Lúc đó, Lương Tuyết mới nhớ đến Ôn Lễ An ở Angel City làm gì, từng đảm nhiệm tay đua xe bay, muốn xảy ra tai nạn giao thông đối với Ôn Lễ An mà nói quá đơn giản.
Nhờ anh chăm sóc cho mẹ Lương, anh lại dùng phương thức như vậy thực hiện lời phó thác của cô khiến cô hạ bút ký vào những đống văn kiện lộn xộn đó, khiến cô bị động mang chức danh "Vợ của Ôn Lễ An".
Cuối cùng, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng.
Còn có thứ gì mà Ôn Lễ An không dám để lừa cô.
Thật ra, Lương Tuyết cũng rất biết lừa người, chỉ cần cô muốn cô có thể lừa rất nhiều người.
Ôn Lễ An từ Sao Paulo trở lại Rio đã là sắp nửa đêm.
Mở phòng hút thuốc, tìm gói thuốc mà lần trước vẫn chưa hút xong. Mở gói thuốc ra, bên trong còn lại hai điếu, đây là anh để lại từ tháng trước.
Trong một năm trở lại đây số lần hút thuốc của Ôn Lễ An không quá 10 lần, một lần hút không quá 3 điếu. Lương Tuyết ghét anh hút thuốc nhưng như cô vẫn luôn nhấn mạnh, đó là trước đây.
Người phụ nữ hiện tại đang mang danh "Vợ của Ôn Lễ An" trước đây luôn xem anh như những học sinh ngoan trong mắt thầy cô, học sinh ngoan đương nhiên không thể đụng đến rượu thuốc. Trước đây mỗi lần nhìn thấy trong tay anh cầm điếu thuốc, cho dù chưa châm thuốc, cô cũng sẽ trừng to mắt với anh, dáng vẻ hung dữ, trên mặt viết đầy chữ: Ôn Lễ An anh dám!
Dáng vẻ như của cô luôn làm anh hận không thể ép cô lên tường, hôn đến khí thế cũng không dám thở gấp, sau đó ở bên tai cô:
"Lương Tuyết, em dám!".
Rút ra một điếu, châm lửa, gắp điếu thuốc trên ngón tay, đến trước cửa sổ đối diện với bãi biển Copacabana.
Đây cũng là của sổ duy nhất của phòng hút thuốc, cửa sổ thiết kế hình tròn, được lồng trên bức tường dày, giống như cửa quan sát, từ cửa sổ nhìn ra xa là Đại Tây Dương mênh mông.
Dựa lên tường, khói thuốc do lần hút đầu tiên khiến cho cả Đại Tây Dương lúc xa lúc gần, vị đắng của nicotine bắt đầu tập trung lại ở phổi, lan ra đến trung khu thần kinh.
Nheo mắt lại, cười, ý cười cũng mang theo sự chua chát.
Chắc hẳn, hình tượng "học sinh ưu tú" của chàng thiếu niên đang dựa vào tường của căn phòng khu Hadrian trong lòng cô đã bị phá hủy.
Trầm giọng: "Lương Tuyết, anh không cố ý".
Rất nhiều rất nhiều chuyện xảy ra cũng chỉ là suy nghĩ xúc động trong khoảng khắc nào đó, bất giác đã xảy ra rồi, sau đó, mọi chuyện cứ như bây giờ.
Chắn hẳn, nếu như lúc này để cô nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc của anh, cô sẽ không còn trừng mắt cảnh cáo nữa.
Anh khàn giọng: "Cá dẫu môi, giống như trong suy nghĩ của em về anh của quá khứ, anh cũng đang nghĩ về em của quá khứ".
Ai cũng đều không thay đổi, ai cũng chưa từng thay đổi, chỉ là em không biết mà thôi.
Phổi càng hấp thụ nhiều nicotine, với một tốc độ rất chậm, sự đau khổ từ trung khu thần kinh truyền tới kéo dài đến mỗi một giác quan.
Ủ ê: Cá dẫu môi.
Trong đêm trăng, nàng tiên cá mê đắm nhân gian phồn hoa đến bên bờ biển. Đã rất lâu rồi vẫn chưa nhìn anh, anh đang đợi ánh mắt của cô, đợi đến vô cùng lo lắng.
Nhưng, có thể làm gì đây?
Hôm nay ở Sao Paulo, lịch trình cuối cùng là gặp các tổ chức bảo vệ môi trường, đến cuối cùng anh cũng không biết những người này đang nói cái gì, ý nghĩ duy nhất tràn đầy trong tim anh là: Lương Tuyết người phụ nữ đó nhất định tức đến nhảy cẫng lên.
Lúc quay lại đã là đêm khuya, từ chỗ quản gia nghe được bữa tối hôm nay cô ăn hết 2 phần, đương nhiên cô lại giận anh rồi.
Trước đây tức giận đều không nói chuyện với anh xem anh như không khí, sau này khi tức giận thì lại chạy đi khắp nơi.
Năm ngoái, cách thức tức giận lại thay đổi.
Hoặc là đến khách sạn ngủ một giấc, hoặc là không ăn không uống, hoặc ăn uống rất nhiều. Đến tháng sau, cách thức tức giận của cô lại nhiều thêm một kiểu: đi tìm chàng trai tốt bụng ở khu ổ chuột, một chàng trai tốt bụng có hành vi cử chỉ có chút giống Quân Hoán.
Các kiểu tức giận khác của cô anh có thể nhịn, thậm chí còn dung túng, duy nhất "vừa tức giận liền đến tìm chàng trai tốt bụng ở khu ổ chuột đó" thì anh không thể để cô đi.
Chàng trai tốt bụng có hành vi cử chỉ giống Quân Hoán rất nguy hiểm, anh phải khiến cô bỏ thói quen xấu này.
Đúng, thói quen vô cùng xấu.
Đúng rồi, quản gia của anh còn dùng ngữ khí cẩn trọng thông báo với anh, gần đây bà chủ có một số hành vi khác thường, ví như cảnh tượng xảy ra ở nhà bếp cháu gái của bà nhìn thấy tối qua. Cuối cùng, quản gia lại cẩn thận như là đề nghị "Tiên sinh, có cần phải tìm một bác sĩ tâm lý không?".
Lắc đầu cười, Ôn Lễ An nói với quản gia.
"Tôi lúc 6 tuổi đã quen cô ấy".
Thế giới này, không ai yêu cô hơn anh, không ai hiểu cô, biết rõ về cô hơn anh.
---------------------------------——————
Tác giả có điều muốn nói: Chương tiếp theo sẽ thay đổi tiêu đề của truyện, tiêu đề của hệ liệt có tên là [Leviathan], đây là một hệ liệt nhổ cỏ tận gốc, Leviathan là điều răn thứ bảy trong Kinh thánh: hiện thân của sự ghen tị.
Tiết Hạ xương sườn của hệ liệt này sẽ bị phá vỡ.
Tay trái Lương Tuyết còn xách túi mua sắm, bên trong là tất của Tiết Hạ, Lương Tuyết còn thuận tiện mua thêm máy cạo râu cho Tiết Hạ.
Máy cạo râu đặt trên giá hàng, Lương Tuyết tiện tay bỏ nó vào trong xe hàng. Lúc đầu cô không định tặng máy cạo râu, nhưng có thể khẳng định là lúc mua máy cạo râu trong lòng Lương Tuyết rất vui, giống như lúc mua tất vậy. Mùa giảm giá, tất và máy cạo râu đều rất rẻ.
Lương Tuyết dạo ở siêu thị bình dân, lúc mua những món đồ nhỏ đó trong lòng rất vui vẻ, những món đồ như dép lê, gạt tàn thuốc,...
Chiếc xe dừng lại mà không nhận bất kì chỉ thị gì.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lương Tuyết cau mày, ở đây còn cách khu ổ chuột còn một đoạn đường nữa, hoàn toàn không có khả năng gặp được Tiết Hạ ở đây.
Cô sầm mặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Lái về phía trước".
Vẫn không động tĩnh.
"Các người điếc rồi sao? Tôi nói các người đi về phía trước".
Vẫn không chút động tĩnh.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ tên là Santos, trong sơ yếu lý lịch của người này có một hạng mục như sau "cựu nhân viên an ninh của cựu tổng thống Brazil", làm theo dõi trong nhiều năm.
Lương Tuyết từng dùng giày cao gót của mình chào hỏi anh ta không dưới 5 lần, nhưng không lần nào thành công đập vào đầu anh ta.
Lần này, đôi giày cao gót ném vào đầu Santos vẫn không chạm tới đầu anh ta. Khi trả lại đôi giày, người đàn ông cao to này còn thiện ý nhắc nhở cô: Thưa bà, điện thoại của bà đang đổ chuông.
Bà, cô nhìn già đến vậy sao?
Không nhúc nhích.
Giọng điệu của người đàn ông cao to: "Thưa bà, điện thoại của bà đang đổ chuông, đợi khi nhận cuộc gọi, nếu như bà vẫn tiếp tục quyết định muốn đi về phía trước, chúng tôi sẽ tôn trọng ý muốn của bà".
Cuộc gọi do mẹ Lương gọi từ Vienna tới, trong điện thoại mẹ Lương nói bà ấy không gọi được cho con rễ mình.
Quanh co vài lời Lương Tuyết mới hiểu con rễ trong miệng mẹ Lương nói là Ôn Lễ An.
Hẳn là, thân phận con rễ của Ôn Lễ An diễn rất thành công làm cho mẹ Lương ngay cả con gái của mình cũng lạnh nhạt. Lúc phiền lòng áp lực, vui hay không vui đều gọi cho con rễ của bà, khi đột nhiên nhớ đến hoặc khi khí huyết dâng trào mới biết gọi điện thoại tới "Tiểu Tuyết, gần đây con khỏe không?".
"Tiểu Tuyết, gần đây con khỏe không?" là lời đầu tiên mà Lương Xu nói khi gọi tới Lương Tuyết, như được rập khuôn.
Trong lý giải của Lương Xu, điều này còn phải hỏi, con gái bà đương nhiên là tốt đến mức không thể tốt hơn nữa, kết hôn với Ôn Lễ An mà còn oán trách nữa thì chính là chuyện nên bị trời trừng phạt.
Mẹ Lương dưới một lần bày tỏ riêng với Lương Tuyết, nghĩ thế nào bà đều cảm thấy rằng con gái mình đã gặp được vận may phân chó, đều đã ngồi tù nhưng vẫn có một người đàn ông một lòng một dạ với cô như vậy.
(Vận may cứt chó: Ở xã hội cũ của Trung Quốc, ở nông thôn có rất ít phân hóa học, đa phần đều là dùng phân sau khi lên men làm nguyên liệu bón. Nhưng phân người thường không đủ cho nên có một loại hiện tượng, sáng sớm thức dậy nhặt phân chó. Lúc đó phân chó vẫn có thể bán ra tiền, mà người nhặt nhiều phân chó thì có thể bán ra nhiều tiền. Cho nên có người nói anh ấy (cô ấy) có vận cứt chó, chỉ đơn giản là rất may mắn)
Hơn nữa người đàn ông này không phải là mèo hay chó, người đàn ông này là Ôn Lễ An!
Sau lời dạo đầu không mấy mặn mà lắm thì tiến vào chủ đề chính, chủ đề chính cả thảy xoay quanh "Tiểu Tuyết, con phải chú ý đến vẻ ngoài của mình". Theo cách này, cần đến bao nhiêu thẩm mỹ viện, bao nhiêu phòng tập thể hình, mỗi cuối tuần phải có một tiến trình để giữ dáng.
Mẹ Lương nhiều lần tiều tụy lo lắng biểu đạt trong điện thoại "Tiểu Tuyết, lần trước mẹ thấy sắc mặt của con không tốt, điều này không được, phụ nữ không thể tiếc tiền cho nhan sắc. Mẹ biết con keo kiệt, Tiểu Tuyết bây giờ không giống lúc trước, Lễ An có nhiều tiền", "Tiểu Tuyết, con lớn hơn Lễ An vài tuổi, con lúc nào cũng phải duy trì cảm giác đề phòng, những cô gái 17 18 tuổi lại non nớt đến mức có thể vắt ra nước", mỗi lần trong điện thoại đều như này như kia, nói không mệt mỏi.
Lần này, Lương Xu vẫn không quên dặn dò cô mỗi ngày phải trang điểm xinh đẹp làm cho con rễ thân yêu của bà say mê đến thần hồn điên đảo. Dông dài nói xong những điều này, Lương Xu mới nhớ đến trọng điểm.
"Tiểu Tuyết, mẹ không gọi được cho Lễ An".
"Mẹ gọi anh ấy làm gì?".
Lương Xu nói với Lương Tuyết, vốn là nơi diễn tập lần cuối của buổi diễn âm nhạc tạm thời bị hủy bỏ, tình huống bị hủy không rõ, người phụ trách nhà hát gọi điện thoại cho người quản lý của Lương Xu, chỉ truyền đạt kết quả không nói nguyên nhân cụ thể.
Càng tệ hơn là, người phụ trách nhà hát còn nói những lời mơ hồ, đại loại như buổi biểu diễn âm nhạc tổ chức tại nhà hát đúng hạn hay không còn chưa biết.
Sau khi nhận được tin tức này, Lương Xu lập tức gọi điện thoại cho Ôn Lễ An, trong nhận thức của bà, đứa con rễ của bà không gì là không thể.
Lương Xu mất khoảng 10 phút vẫn không gọi được Ôn Lễ An, đây là việc trước giờ bà chưa từng gặp phải, sững người một lúc, mẹ Lương mới nhớ tới mình còn có một đứa con gái.
Nói xong, lại hỏi một câu "Tiểu Tuyết, dạo này con khỏe không?".
Lại nữa rồi, lại nữa rồi.
Nhưng lần này không có đề nghị "con phải chú ý vẻ ngoài của mình ", hơi ngừng lại, giọng nói ngập tràn hổ thẹn: "Tiểu Tuyết, mẹ biết con vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mẹ hợp tác với Ôn Lễ An lừa con kết hôn . Mẹ biết cảm giác bị người thân nhất lừa khiến người ta không thoải mái chút nào, nhưng tiền đề để mẹ đáp ứng với Ôn Lễ An lừa con là, mẹ biết nó yêu con".
Đây là lần đầu tiên Lương Xu trực tiếp thừa nhận bà và Ôn Lễ An hợp tác lừa cô.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hỏi mẹ "Nếu như có một ngày mẹ tỉnh lại phát hiện những điều này đều là giả, hoa tươi, tiếng vỗ tay, fan hâm mộ, sự tán thưởng, giải thưởng đều là giả thì sao".
Lương Xu lớn tiếng cười trong điện thoại, vừa cười vừa nói "đừng nói lời ngu ngốc", làm sao có thể là giả, người nào mua album của bà, người nào xem buổi biểu diễn của bà, bà đã ký tên cho biết bao nhiêu người, những thứ này không thể làm giả.
Giống như Ôn Lễ An nói, Lương Xu vô cùng tự hào về sự nghiệp của mình, lúc này bà lại nhớ đến chuyện bà đóng vai phụ trên sân khấu Broadway ở tuổi bốn mươi mấy.
"Lúc đó, trong lòng mẹ chỉ có một nguyện vọng, trước đây đều là Tiểu Tuyết của mẹ kiếm tiền nuôi mẹ, bây giờ đến lượt mẹ, tìm một nơi ở New York, đợi con trở về. Tiểu Tuyết, mẹ không có bản lĩnh khác, duy nhất chỉ có hát...."
Cảnh vật ngoài cửa sổ dường như trở nên mơ hồ, cô xuất thần nhìn về một hướng riêng biệt. Lương Tuyết cảm thấy người chơi bóng cùng với những đứa trẻ ở sân bóng rổ hơi giống Tiết Hạ.
Không nhớ khi nào, cũng không quan tâm cô có muốn nghe hay không, anh đứng đó tự nói, nói nếu như thời gian cho phép anh sẽ chơi bóng rổ với những đứa trẻ khu ổ chuột. Bởi vì cánh tay của anh quá dài, những đứa trẻ khu ổ chuột luôn nói lúc ném bóng trông anh giống như con khỉ tay dài.
Thẫn thờ nhìn về phía sân bóng rổ, người rất giống Tiết Hạ lúc ném bóng cũng giống như con khỉ tay dài, vừa nhìn vừa che tai lại, trong miệng nói mẹ con có việc phải cúp điện thoại rồi.
Tắt điện thoại, Lương Tuyết nói với tài xế, trở về đi.
Chiếc xe quay đầu, hiện tại đã khôi phục trạng thái yên tĩnh, vòng qua sân bóng rổ, Lương Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tay dán lên cửa sổ xe.
Bảo sao càng nhìn lại càng giống.
Thật sự là Tiết Hạ, anh đứng quay lưng với ánh sáng, mặt đối diện với hướng xe đi qua, lúc chiếc xe lướt qua người Tiết Hạ, Lương Tuyết nấp xuống dưới cửa kính.
Chiếc xe vòng qua sân bóng rổ, Lương Tuyết mới dám ló đầu ra.
Lúc nhìn lại lần nữa, quả bóng rổ trong tay đứa trẻ kia ném lên đầu Tiết Hạ, người bị ném trúng giống như cột gỗ đầu đá, đứng thẳng ở đó.
Bên tai, mơ hồ có người nói với cô "Lương Tuyết, đó là một người đàn ông hiền lành".
Cũng không biết là do lời này hay là giọng của người này, trong lòng Lương Tuyết lại bắt đầu nổi giận, cô cố gắng hít thở, kiềm chế cảm xúc tức giận đang nổi lên.
Điện thoại lại reo lên.
Vẫn là mẹ Lương gọi tới, Lương Xu nói với Lương Tuyết chuyện sân diễn tập của buổi biểu diễn âm nhạc đã được giải quyết.
Trong điện thoại Lương Xu khen ngợi đứa con rễ yêu dấu của bà, nói vừa gọi cho con xong, không bao lâu liền nhận được điện thoại của Ôn Lễ An, Ôn Lễ An nói với bà trước đó vì là lúc đang mở cuộc họp nên anh không thể kịp thời nhận điện thoại được.
Thật ngây thơ, ngây thơ đến mức Lương Tuyết muốn phá vỡ niềm vui sướng của mẹ mình, sau đó nói với bà "Mẹ, lúc đó người lý ra nên bị còng tay là Ôn Lễ An, chứ không phải Lương Tuyết".
Đương nhiên, đây là chuyện tồn tại trong đầu Lương Tuyết, là cô cam tâm tình nguyện, điều này không có gì oán trách.
Chỉ là sự tán thưởng của Lương Xu đối với Ôn Lễ An khiến cô rất tức giận.
Không, nên là tức giận!
Cúp điện thoại, nói với tài xế "Đến khách sạn Palace".
Đến khách sạn, Lương Tuyết được thông báo cô đã mất đi quyền sử dụng phòng 001, không phải vì tiền sao, Lương Tuyết đưa thẻ cho người đó, tiếp đó cô lại nhận thông báo tài khoản ngân hàng trong thẻ bị đóng băng.
Lại là cái cách cũ rích này.
Vậy thì tiếp theo cô có phải sẽ nhìn thấy tin tức người sáng lập Pacific Rim xảy ra tai nạn xe trên các trang truyền thông khác nhau không, cô không dưới 10 lần nhìn thấy tin Ôn Lễ An xảy ra đụng xe ở trên các phương tiện truyền thông công chúng.
Lần đầu tiên "xảy ra tai nạn xe" của Ôn Lễ An xảy ra sau mấy tiếng khi chàng trai Bỉ bị "phạm quy ác ý".
Đêm đông đó, Lương Tuyết đứng trên cầu, dưới cầu là dòng sông chảy xiết, cô không muốn tiếp xúc bất cứ sự vật nào liên quan đến Ôn Lễ An. Sau đó có người thông báo với cô Ôn Lễ An xảy ra tai nạn, hiện trường tai nạn xảy ra ở Thụy Sĩ do trận tuyết lớn gây ra.
Tin tức Ôn Lễ An xảy ra tai nạn khiến Lương Tuyết quên đi cảnh tượng nghẹn ngào thống khổ lúc chàng trai Bỉ nghe bác sĩ tuyên bố "Sau này không thể tham gia các môn thể thao vận động mạnh được nữa".
Gió bụi dặm đường đến bệnh viện nơi Ôn Lễ An đang ở, giọng nói ôn hòa dịu dàng, Lương Tuyết phải thừa nhận, lần đầu tiên Ôn Lễ An xảy ra tai nạn sức khoẻ anh đã bị giảm sút, ví như có những vết bầm xuất hiện trên người anh.
Ở trong bệnh viện được bao quanh bởi núi tuyết, bọn họ trải qua cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường trong mấy ngày. Nhưng, như ứng với câu nói "Đi đêm nhiều có ngày gặp ma", vào một buổi chiều Lương Tuyết từ chỗ những nhân viên của Ôn Lễ An nghe được một phiên bản khác của vụ việc Ôn Lễ An xảy ra tai nạn, thậm chí xe của Ôn Lễ An không trượt xuống dốc núi vì đường trơn, xe cẩu đã sớm nhận lệnh gần đó.
Lúc đó, Lương Tuyết mới nhớ đến Ôn Lễ An ở Angel City làm gì, từng đảm nhiệm tay đua xe bay, muốn xảy ra tai nạn giao thông đối với Ôn Lễ An mà nói quá đơn giản.
Nhờ anh chăm sóc cho mẹ Lương, anh lại dùng phương thức như vậy thực hiện lời phó thác của cô khiến cô hạ bút ký vào những đống văn kiện lộn xộn đó, khiến cô bị động mang chức danh "Vợ của Ôn Lễ An".
Cuối cùng, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng.
Còn có thứ gì mà Ôn Lễ An không dám để lừa cô.
Thật ra, Lương Tuyết cũng rất biết lừa người, chỉ cần cô muốn cô có thể lừa rất nhiều người.
Ôn Lễ An từ Sao Paulo trở lại Rio đã là sắp nửa đêm.
Mở phòng hút thuốc, tìm gói thuốc mà lần trước vẫn chưa hút xong. Mở gói thuốc ra, bên trong còn lại hai điếu, đây là anh để lại từ tháng trước.
Trong một năm trở lại đây số lần hút thuốc của Ôn Lễ An không quá 10 lần, một lần hút không quá 3 điếu. Lương Tuyết ghét anh hút thuốc nhưng như cô vẫn luôn nhấn mạnh, đó là trước đây.
Người phụ nữ hiện tại đang mang danh "Vợ của Ôn Lễ An" trước đây luôn xem anh như những học sinh ngoan trong mắt thầy cô, học sinh ngoan đương nhiên không thể đụng đến rượu thuốc. Trước đây mỗi lần nhìn thấy trong tay anh cầm điếu thuốc, cho dù chưa châm thuốc, cô cũng sẽ trừng to mắt với anh, dáng vẻ hung dữ, trên mặt viết đầy chữ: Ôn Lễ An anh dám!
Dáng vẻ như của cô luôn làm anh hận không thể ép cô lên tường, hôn đến khí thế cũng không dám thở gấp, sau đó ở bên tai cô:
"Lương Tuyết, em dám!".
Rút ra một điếu, châm lửa, gắp điếu thuốc trên ngón tay, đến trước cửa sổ đối diện với bãi biển Copacabana.
Đây cũng là của sổ duy nhất của phòng hút thuốc, cửa sổ thiết kế hình tròn, được lồng trên bức tường dày, giống như cửa quan sát, từ cửa sổ nhìn ra xa là Đại Tây Dương mênh mông.
Dựa lên tường, khói thuốc do lần hút đầu tiên khiến cho cả Đại Tây Dương lúc xa lúc gần, vị đắng của nicotine bắt đầu tập trung lại ở phổi, lan ra đến trung khu thần kinh.
Nheo mắt lại, cười, ý cười cũng mang theo sự chua chát.
Chắc hẳn, hình tượng "học sinh ưu tú" của chàng thiếu niên đang dựa vào tường của căn phòng khu Hadrian trong lòng cô đã bị phá hủy.
Trầm giọng: "Lương Tuyết, anh không cố ý".
Rất nhiều rất nhiều chuyện xảy ra cũng chỉ là suy nghĩ xúc động trong khoảng khắc nào đó, bất giác đã xảy ra rồi, sau đó, mọi chuyện cứ như bây giờ.
Chắn hẳn, nếu như lúc này để cô nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc của anh, cô sẽ không còn trừng mắt cảnh cáo nữa.
Anh khàn giọng: "Cá dẫu môi, giống như trong suy nghĩ của em về anh của quá khứ, anh cũng đang nghĩ về em của quá khứ".
Ai cũng đều không thay đổi, ai cũng chưa từng thay đổi, chỉ là em không biết mà thôi.
Phổi càng hấp thụ nhiều nicotine, với một tốc độ rất chậm, sự đau khổ từ trung khu thần kinh truyền tới kéo dài đến mỗi một giác quan.
Ủ ê: Cá dẫu môi.
Trong đêm trăng, nàng tiên cá mê đắm nhân gian phồn hoa đến bên bờ biển. Đã rất lâu rồi vẫn chưa nhìn anh, anh đang đợi ánh mắt của cô, đợi đến vô cùng lo lắng.
Nhưng, có thể làm gì đây?
Hôm nay ở Sao Paulo, lịch trình cuối cùng là gặp các tổ chức bảo vệ môi trường, đến cuối cùng anh cũng không biết những người này đang nói cái gì, ý nghĩ duy nhất tràn đầy trong tim anh là: Lương Tuyết người phụ nữ đó nhất định tức đến nhảy cẫng lên.
Lúc quay lại đã là đêm khuya, từ chỗ quản gia nghe được bữa tối hôm nay cô ăn hết 2 phần, đương nhiên cô lại giận anh rồi.
Trước đây tức giận đều không nói chuyện với anh xem anh như không khí, sau này khi tức giận thì lại chạy đi khắp nơi.
Năm ngoái, cách thức tức giận lại thay đổi.
Hoặc là đến khách sạn ngủ một giấc, hoặc là không ăn không uống, hoặc ăn uống rất nhiều. Đến tháng sau, cách thức tức giận của cô lại nhiều thêm một kiểu: đi tìm chàng trai tốt bụng ở khu ổ chuột, một chàng trai tốt bụng có hành vi cử chỉ có chút giống Quân Hoán.
Các kiểu tức giận khác của cô anh có thể nhịn, thậm chí còn dung túng, duy nhất "vừa tức giận liền đến tìm chàng trai tốt bụng ở khu ổ chuột đó" thì anh không thể để cô đi.
Chàng trai tốt bụng có hành vi cử chỉ giống Quân Hoán rất nguy hiểm, anh phải khiến cô bỏ thói quen xấu này.
Đúng, thói quen vô cùng xấu.
Đúng rồi, quản gia của anh còn dùng ngữ khí cẩn trọng thông báo với anh, gần đây bà chủ có một số hành vi khác thường, ví như cảnh tượng xảy ra ở nhà bếp cháu gái của bà nhìn thấy tối qua. Cuối cùng, quản gia lại cẩn thận như là đề nghị "Tiên sinh, có cần phải tìm một bác sĩ tâm lý không?".
Lắc đầu cười, Ôn Lễ An nói với quản gia.
"Tôi lúc 6 tuổi đã quen cô ấy".
Thế giới này, không ai yêu cô hơn anh, không ai hiểu cô, biết rõ về cô hơn anh.
---------------------------------——————
Tác giả có điều muốn nói: Chương tiếp theo sẽ thay đổi tiêu đề của truyện, tiêu đề của hệ liệt có tên là [Leviathan], đây là một hệ liệt nhổ cỏ tận gốc, Leviathan là điều răn thứ bảy trong Kinh thánh: hiện thân của sự ghen tị.
Tiết Hạ xương sườn của hệ liệt này sẽ bị phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.