Tình Yêu Xấu Xa

Chương 101: Leviathan -3

Tg Loan

05/09/2020

Tiếng "ừm" mềm mại phát ra từ âm mũi cách một bức tường truyền đến khiến Tiết Hạ cưỡng ép kéo sự chú ý của mình từ thế giới đó quay lại.

Cặp nam nữ trong thế giới đó là một cặp vợ chồng giống như bao cặp vợ chồng khác, thậm chí còn thân mật hơn so với những cặp vợ chồng khác.

Hiện tại, ý nghĩ mơ hồ tồn tại trong đầu Tiết Hạ "Người chồng có tiền có nhan sắc của tôi luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, điều này khiến tôi vô cùng đau khổ, đau khổ đến mức khiến tôi không kiềm dược làm những chuyện khác người", lúc này cũng chỉ còn 1% khả năng.

Mà khả năng 1% đó có một nửa đến từ tình cảm cá nhân của anh. Nếu là vậy, vậy thì anh... thời đại này, tỷ lệ ly hôn liên tục tăng tạo ra một ngưỡng cao.

Âm thanh mở cửa khiến Tiết Hạ nhanh chóng đeo mắt kính lên. Hành động này có phần có tật giật mình, nói sao thì hy vọng người ta ly hôn đoạn tuyệt là hành vi vô đạo đức.

Đẩy mắt kính, giả vờ như đang làm việc thì bị âm thanh vang lên làm phiền, vô thức tìm đến nguồn phát ra âm thanh đó. Ôn Lễ An đứng ở cửa phòng nhìn anh một cách lạnh lùng.

Giống như ngượng ngùng vì bị nắm thóp khiến Tiết Hạ lần nữa đẩy mắt kính lên. Tôi mới là chủ nhân của ngôi nhà này ít nhiều cho anh thêm sức lực ngồi thẳng người, nhướn lông mày, Tiết Hạ vừa muốn đem quyền uy của chủ nhà ra thì Ôn Lễ An đã đi vào bếp.

Mở cửa phòng bếp, xoắn tay áo, mở tủ lạnh, trứng gà, bột mỳ, nước uống, cà rốt,.. đặt lên quầy bếp làm bằng lưu ly.

Thân ảnh của người đàn ông bận rộn trong bếp mang theo vài phần dáng vẻ của chàng thiếu niên ở Angel City ngày trước, trưởng thành, cần cù, im lặng, giản dị.

Phòng bếp vẫn đang tỏa ra hơi nóng. Ôn Lễ An đã đi vào nhà vệ sinh, lúc từ nhà vệ sinh đi ra trong tay cầm chiếc khăn ướt.

Tức thì, âm thanh cách một bức tường truyền tới "Anh nấu cho em mỳ cà chua trứng rồi đó, có ngửi thấy mùi thơm không?", "Ừm—", "Thơm không?", "Ừm", "Lau mặt đi", "Lương Tuyết! Em phải lau mặt xong mới có thể ăn mỳ". Sau đó, không còn tiếng động.

Không rõ là tâm trạng gì Tiết Hạ dán tai vào tường, âm thanh đột nhiên vang lên "Ôn Lễ An, anh muốn moi mắt tôi ra sao?".

Lấy tay đỡ trán, Tiết Hạ cười.

Một người chồng vì vợ mà nhường nhịn, người chồng lau mặt cho vợ thì có điều gì mà có thể hoài nghi. Ý nghĩ trước đó lúc này đây 10% cũng không còn, chỉ còn lại 5% ít ỏi, 5% này là nguyện vọng chủ quan.

Hương thơm của mỳ cà chua trừng từ bếp truyền tới, mỳ nhất định rất thơm.

Tiết Hạ đứng dậy, trước khi mỳ cà chua trứng được đưa vào phòng, anh phải rời khỏi đây, nếu không anh có lẽ sẽ nghe những lời đối thoại từ vị phụ huynh nhẫn nại đang dỗ dành đứa con kén ăn của mình cách bức tường truyền tới.

Lúc nghe có thể sẽ không nhịn được mà mở cửa phòng. Sự đố kỵ đã làm mờ tâm trí của anh, dùng ngôn từ sắc bén nói với người phụ nữ đó: "Thu dọn đồ của cô đi, cô còn ác độc hơn những phú bà đến siêu thị ăn cắp đồ vì tâm hồn trống trãi", "Làm sao? Còn muốn dùng nước mắt và dáng vẻ đáng thương để ám chỉ cuộc sống hôn nhân của mình không hạnh phúc sao? Thôi đi".

Sau đó thì...

Sau đó nói với Ôn Lễ An "Này, anh bây giờ có tiền, muốn mời kiểu bác sĩ tâm lý nào chỉ cần một cú điện thoại", "Ôn Lễ An, vợ anh có vấn đề tâm lý!".

Đứng ở ban công, mặt quay về phía biển, Tiết Hạ thở ra một hơi thật sâu.

Không sao, chỉ vài ngày mà thôi, điều anh bây giờ phải là là để mình đứng ngoài cuộc. Đừng tò mò về miếng băng gạt quấn quanh cổ tay Lương Tuyết nữa, có lẽ, đó thật sự là vết thương vô ý để lại lúc cắt trái cây.

Mà tất cả cử chỉ của Lương Tuyết có cùng tính chất với những phú bà đến siêu thị ăn cắp đồ, chỉ là cuộc sống quá nhạt nhẽo.

Sắc trời đã chuyển sang đen. Mặt biển nối tiếp với đường chân trời trông như một bức tranh thủy mặc màu đậm nhạt, cho đến khi trời và biển dung hòa thành một màu cánh cửa đó mới được mở ra.

Lười quay đầu, gương mặt Tiết Hạ vẫn còn hướng về phía biển, nhưng sự chú ý đã không khống chế được nữa tập trung ở phía sau. Sau lưng truyền tới hai tiếng bước chân, tiếng bước chân ở đằng sau nhẹ hơn phía trước một chút.

Hai chuỗi tiếng bước chân một trước một sau lướt qua sau lưng anh, lúc đi qua tiếng bước chân nhẹ hơn có hơi ngừng lại, nhưng đương nhiên người đi ở phía trước không hài lòng.

Từ tiếng bước chân di chuyển vụn vặt có thể nghe ra lúc đầu người nữ phía sau có phản kháng, có lẽ là không đủ sức lực, có lẽ chỉ là chút cảm xúc của thân phận của người vợ đối với chồng mình. Tiếng bước chân đi về phía cầu thang có vẻ không tình nguyện, nhưng khi đến cầu thang lại trở lại thành cặp vợ chồng thuận hòa như trước.

Hai chuỗi tiếng bước chân biến mất nơi cuối cầu thang, xung quanh chỉ còn lại âm thanh sóng biển.

Vuốt mặt, Tiết Hạ trở về phòng mình tiếp tục công việc chưa hoàn thành. Hiệu suất làm việc của anh hôm nay rất kém, đôi vợ chồng kỳ quái đó làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến bộ công việc của anh.

Chỉ là lúc này, Tiết Hạ vẫn không cách nào tĩnh tâm làm việc. Dưới lầu chậm chạp vẫn không có tiếng xe hơi khởi động vang lên.

Ôn Lễ An trong miệng của truyền thông được mệnh danh là thần tượng mới của thời đại. Thần tượng mới của thời đại chắc hẳn phải đáp ứng 3 đặc điểm: khiêm tốn, tùy hứng, sống giản dị.



Trước khi người phụ nữ tên Lương Tuyết đó xuất hiện, Tiết Hạ cảm thấy các phương tiện truyền thông nói không ngoa chút nào. Ôn Lễ An là khiêm tốn, tùy hứng: ở Mỹ xếp hàng mua thức ăn nhanh, chen chúc trên tàu điện ngầm ở Tokyo, ăn Hamburger với một người đàn ông vô gia cư ở Berlin, mặc chiếc áo phông 20 đô la tham dự bữa tiệc sinh nhật của thị trưởng thành phố Rio, khi danh sách các nhân vật làm từ thiện hằng năm công bố, mọi người mới phát hiện chàng trai này đã lặng lẽ làm rất nhiều chuyện tốt.

Mà bây giờ thì, bây giờ Tiết Hạ muốn giơ ngón giữa với những công ty truyền thông đó: Các người nói vớ vẩn!

Người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim thích nhất là được phô trương chú ý. Mỗi lần dừng ở dưới lầu nhà anh thì có ít nhất hai chiếc xe, tài xế, người đi theo, người bảo vệ, những người này đương nhiên Ôn Lễ An không bỏ sót lại.

Dưới lầu vẫn chậm chạp không có tiếng động cơ xe phát ra, điều này khiến trong lòng Tiết Hạ cảm thấy phiền phức.

Phải biết rằng, qua vài phút nữa, những cô gái phòng Judo sẽ làm xong bài luyện tập trên bãi biển, nếu như Ôn Lễ An không đi thì có thể bị bắt gặp, anh không muốn để tai mình chịu tội.

Tiết Hạ mở cửa sổ phòng bếp, nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh tượng dưới lầu rõ mồn một.

Bãi đất trống dưới lầu ở trước cửa tòa nhà Judo có 3 chiếc xe đang dừng. Cách xe trước và xe sau có hai người đàn ông thân thể cường tráng đang đứng nghiêm ở đó. Cách đó không xa có bóng người đàn ông có chiều cao tương đương đang hút thuốc, đếm thử, có 5 người, như vậy tính ra Ôn Lễ An mỗi lần ra ngoài mang theo 7 người.

Nhún vai, đây là sự khiêm tốn của người được gọi là thần tượng mới của thời đại.

Chỉ là, lúc này, nam nữ chính đi đâu rồi? Mắt Tiết Hạ nhìn vào chiếc xe giữa, quy tắc cuối của phô trương chú ý: Tôi luôn là trung tâm của thế giới.

Chiếc xe giữa yên tĩnh, từ ánh đèn yếu ớt của nhà xe có thể đoán ra trong xe có người, chỉ là lúc này, có chuyện gì khiến bọn họ kì kèo ở dưới lầu nhà người khác đây?

Tiết Hạ thấp lưng một chút, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hai nắm tay in trên cửa sổ của chiếc xe, nắm tay giơ lên một cách nhẹ nhàng, dường như đang có một sự kháng cự nào đó.

Chủ nhân của nắm tay đó có môt mái tóc đen nhánh, mái tóc như thác nước rũ xuống lưng, chiếc kẹp tóc trước đó cũng không biết bị ai lấy đi. Lúc này, bàn tay áp lên mái tóc dài có ngón tay thon dài, ngược dòng men theo mái tóc dài như thác nước, từng chút hướng lên, cuối cùng giữ lấy sau ót.

Theo hành động đó nắm tay in trên cửa sổ từng chút buông ra, từ đầu đến cuối đặt trên vai, hai cơ thể dán chặt nhau trong lúc không kìm lòng được nghiêng về phía cửa sổ xe.

Tiết Hạ đứng trước cửa sổ cũng chỉ ngắn ngủi vài phút. Trong vài phút đó, đôi tay đó lúc bắt đầu là nắm lại một nửa, lúc giữa thì buông ra đặt lên vai Ôn Lễ An, đến cuối cùng đan xen nhau nhiều lần ép chặt cô tới cái gáy người đàn ông trước cửa sổ.

Theo động tác đó, Tiết Hạ nhìn thấy gương mặt Ôn Lễ An, một nửa gương mặt bị một cái đầu khác che lại, nửa kia ngửa về phía trước.

Góc độ bắt chẹt hoàn hảo, không thiên lệch—

Tránh khỏi tầm nhìn đối diện đó, Tiết Hạ xoay người, anh dường như vô ý gặp phải cảnh ân ái giữa người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim và vợ anh ta.

Không, không thể nói là vô ý gặp phải. Chắc hẳn nguyên nhân chiếc xe chậm chạp không chạy là vì đang đợi thời khắc này, dùng hành động đơn giản nhất để chứng minh: Nhìn đi, phụ nữ là sinh vật nói một đằng làm một nẻo nhất hành tinh.

Đúng là một tên ấu trĩ.

Nửa chân còn ở trong nhà bếp nửa chân thì giẫm vào phòng khách, từ dưới lầu truyền tới âm thanh động cơ xe khởi động. Ba chiếc xe đi trên con đường vừa sâu vừa hẹp, huênh hoang đi qua phố, xa dần rồi biến mất.

Bên tai cũng vừa được yên tĩnh thì chuông cửa vang lên, tiếng chuông cửa vừa nhanh vừa gấp.

Trận này chuông cửa nhà anh lại phải chịu tội: người phụ nữ điên khùng, người đàn ông có mấy đồng trong túi lại thích giả vờ, một người hàng xóm độc thân nhiệt tình quá mức, các cô gái tòa nhà Judo chỉ vì những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi thì đi kể khổ với anh, còn có những đứa trẻ rảnh rỗi thích chơi khăm—

Thật sự là chịu đủ rồi!

Tiết Hạ mở cửa.

Bên ngoài là cô gái nhỏ tuổi nhất tòa nhà Judo, trong tay cô gái còn cầm ly nước, uống xong một ngụm, cô gái bắt đầu nói. Bởi vì nguyên nhân sốt cao mà cô ấy vắng mặt trong buổi tập luyện trên bãi biển vào hôm qua và ngày nay, vòng quanh chuyện sốt cao và chuyện vắng mặt ở buổi tập, cô gái nói một đống chuyện.

Sau đó, thần bí nói: "Hạ, tôi nhìn thấy người đàn ông rất giống Ôn Lễ An từ cầu thang nhà anh đi xuống".

Lại là Ôn Lễ An.

Tiết Hạ đóng cửa. Hẳn là, gương mặt của cô gái ngoài cửa lúc này nhất định rất hoang mang, anh chàng tốt bụng lầu trên có chuyện gì vậy.

Anh chàng tốt bụng?! Anh trở thành một dạng tồn tại như vậy trong khu này.

Xoa ấn đường, Tiết Hạ quyết định từ ngày mai phải thoát khỏi cái danh xưng người tốt này.



Bước đầu tiên để thoát khỏi cái danh xưng người tốt là tiến hành tạm xử lý người phụ nữ điên khùng kia.

Hôm sau, sau 5 phút Lương Tuyết đi vào nhà Tiết Hạ mang balo và giày chạy bộ, chạy đến ký túc xá của anh chàng Venezuela, trong balo có bản thảo âm nhạc chỉnh sửa lần cuối.

11h40, Tiết Hạ bỏ bản thảo đã sửa xong vào balo, sáng hôm nay trước khi rời khỏi Lương Tuyết dặn dò anh, Tiết Hạ buổi trưa phải về nhà ăn cơm.

"Được" anh dựa vào thân phận đứa con hiếu thảo một lòng một dạ muốn giữ lấy ngôi nhà của ba mẹ để lại, hôn tạm biệt.

Từ ký túc xá của chàng trai Venezuela đến nhà Tiết Hạ cũng chỉ có 7, 8 phút đi bộ.

Khi đứng trước cửa nhà mình, Tiết Hạ nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng 11h50, thời gian bữa trưa không thể chuẩn xác hơn được nữa. Mở cửa, giày chạy bộ đặt lên tủ giày.

Một mùi thơm thức ăn từ bếp truyền tới, cửa sổ phía nam đang mở, rèm cửa sổ vừa nhìn đã biết là mới giặt qua, giá sách lúc trước lộn xộn đã được sắp xếp ngay ngắn, cái cây màu xanh nằm bên giá sách vì tưới nước đều đều mà trở nên bừng bừng sức sống, ngay thắt lưng của người phụ nữ nằm ngủ say trên sofa vẫn còn quấn tạp dề.

Đi nhẹ bước, Tiết Hạ đứng trước sofa một lúc, trong lòng tự nhủ bản thân nên đi về phòng bếp, ăn sạch thức ăn trên bàn, làm thỏa mãn lòng thỏa mãn kỳ quái của người phụ nữ với tư cách là vợ Ôn Lễ An. Ăn cơm xong, rời khỏi đây, balo của anh đang ở nhà anh chàng Venezuela, ký túc xá của anh chàng độc thân đó tuy rằng rất loạn, nhưng ít nhất sẽ không có người phụ nữ chói mắt trước mặt bạn, khiến cho bạn không có tâm trạng làm việc.

Đây là con đường tốt nhất mà tối qua Tiết Hạ nghĩ tới để khiến bản thân thoát khỏi cái danh người tốt.

Phải làm theo kế hoạch thôi! Tiết Hạ nhấn mạnh trong lòng, nhưng mà.... chân không theo kế hoạch đi tới nhà bếp, mà là đi tới vị trí gần sofa. Người phụ nữ trên sofa gần trong gang tấc, cổ tay quấn băng gạt cách anh rất gần, chỉ cần anh khom lưng xuống, chỉ cần lực tay đủ nhẹ, muốn gỡ băng gạt không phải chuyện khó.

Ừm, không phải chuyện gì khó khăn, Tiết Hạ như ý muốn nhìn thấy vết thương quấn trong băng gạt, nhìn có vẻ rất giống vết thương vô ý gây ra trong lúc gọt trái cây. Chỉ là, không ai gọt trái cây mà gây vết thương ở vị trí này. Vị trí này là một trong những vị trí mà cơ thể khó tổn thương, trừ khi là...

Tiết Hạ từng đi tới trại giáo dưỡng, anh ở trại giáo dưỡng nhìn thấy trên cổ tay của một số nữ sinh có dấu vết như trước mắt.

Nhân viên làm việc ở trại giáo dưỡng cho anh biết, trong một số nữ sinh thì có một nửa dùng phương thức như vậy để chống đối, từ bỏ bố mẹ của mình. Nửa còn lại mắc phải bệnh tâm lý, bọn họ cần dùng phương thức như vậy để giải tỏa cảm xúc, từ một loại ý nghĩa nào đó, loại người này vẫn còn một chút ý chí sinh tồn.

"Đây là cách mà bọn họ tồn tại, nhảy xuống từ đỉnh lầu của tầng 100 cũng chỉ là việc chớp mắt". Đây là lời mà nhân viên làm việc ở trại giáo dưỡng nói với Tiết Hạ.

Lúc đó, nghe lời nói này Tiết Hạ cũng chỉ vâng vâng dạ dạ, nhưng bây giờ, lời nói này khiến Tiết Hạ kinh hồn bạt vía, đặc biệt là khi ngón tay chạm vào vết thương đó. Làn da trắng quá mức khiến Tiết Hạ có một loại ảo giác, vật sắc bén trượt trên cổ tay đã ép khô chủ nhân của cơ thể này.

Lúc này đây, người nằm trên sofa nhà anh chỉ là một cái vỏ rỗng.

Sẽ là vậy sao?

Chầm chậm, Tiết Hạ ngẩng đầu.

Đôi mắt bắt gặp cặp mắt yên tĩnh, Tiết Hạ vô thức thở nhẹ ra một hơi, đôi mắt dó bị che phủ bởi một làn sương, dần dần, làn sương càng tích tụ càng nhiều, muốn dâng tràn ra khỏi hốc mắt.

Đôi lông mi run rẩy, mắt nhìn thấy làn sương mờ dâng tràn trong viền mắt bị xua qua một phương, mi mắt nửa che, hai giọt lỏng lấp lánh rớt xuống từ khóe mắt.

Chất lỏng lấp lánh chầm chập rơi xuống làn da gần như trong suốt.

Tim như thắt lại.

Tiết Hạ nhắm mắt.

Bên tai, có giọng nói lãnh đạm đang kể lại: "Tôi không phải là loại người tham muốn sự kích thích nhất thời mà tiện tay nhét socola trên kệ hàng của siêu thị bỏ vào túi Hermes. Tôi cũng không phải là người phụ nữ rảnh rỗi muốn thu hút sự chú ý của chồng mình mà đến nhấn chuông cửa nhà người đàn ông khác".

Tiếp đó, anh chắc sẽ không nghe những câu đại loại như "Một ngày nào đó ở trên đường gặp phải một người đàn ông khiến tôi thuận mắt, cho dù lúc đó chiếc dây chuyền mà tôi đeo có mang chiếc nhẫn cưới"?

Nếu như nhớ không lầm, tối qua người phụ nữ này còn nhiệt tình hôn chồng mình trong toa xe, không khéo làm cảnh này bị anh nhìn thấy.

Lúc này, lại nhớ đến một màn đó, nắm tay siết chặt lại nghĩ thế nào đi nữa đều có ý nghĩa muốn nghênh mà lại cự tuyệt.

Tiết Hạ thẳng lưng, bàn tay có vết thương nơi cổ tay chầm chậm thoát khỏi tay anh.

"Kim cương sáng lấp lánh, mỗi người trên thế giới này đều có quyền không yêu thích nó, nhưng nó dần dần biến mất ở nơi đô thị phồn hoa, theo thời gian mà rơi vào dĩ vãng. Một này nào đó, khi có người sử dụng quyền lợi này, người xung quanh đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, bọn họ như là khuyên bảo cô, cô nhìn xem ánh sáng lấp lánh của nó".

"Nhưng cũng có người không yêu thích ánh sáng lấp lánh của nó, cũng có người trăm phương ngàn kế muốn tránh đi ánh sáng lấp lánh của nó".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook