Tình Yêu Xấu Xa

Chương 102: Leviathan - 4

Tg Loan

05/09/2020

Khi ánh mặt trời ban trưa thẳng bóng, Tiết Hạ nghe được "Cũng có người không yêu thích ánh sáng lấp lánh của kim cương" từ trong miệng của người phụ nữ.

Tiết Hạ đứng trước sofa, Lương Tuyết nửa dựa vào sofa, giọng nói nhẹ nhàng.

Ánh mắt rơi trên vết thương vừa nhỏ vừa dài đó, sau mấy tháng nó sẽ để lại một vết sẹo, sau nhiều năm bạn phải cần quan sát tỉ mỉ mới có thể thấy rõ sự tồn tại của nó.

Quy luật của tự nhiên, một khi đi qua ắt sẽ để lại vết tích, điều này cũng bao gồm cảnh tượng đôi nam nữ hôn nhau mà tối qua anh "vô ý" nhìn thấy trong khoang xe.

Thế là anh nói với cô tối qua tôi đã nhìn thấy anh ta hôn cô, anh dùng giọng điệu thiện chí nhắc nhở "Quý cô, điều cô vừa nhắc là quyền không chọn kim cương" và "trong ánh sáng lấp lánh của kim cương mà cũng có người không thích cô vừa nói hoàn toàn không liên quan đến bản chất kim cương. Theo tôi thấy, kim cương và ánh sáng kim cương là hai chuyện khác nhau".

Im lặng—

Người đang dựa một nửa vào sofa nghiêng đầu, dường như rơi vào trầm tư.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời bắt đầu chiếu từ phía Tây. Theo như kế hoạch của Tiết Hạ lúc này anh có lẽ đã ăn xong cơm trưa rồi nhưng bây giờ anh đang ở trước sofa làm trễ nãi không ít thời gian.

Bước chân dịch chuyển.

Cô hỏi: "Đó là hai chuyện khác nhau sao?".

Anh đáp: "Ừ".

Sau đó cô không nói nữa, gập chân lại đặt cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn về cửa sổ phía nam hồi lâu, lông mi run lên, hỏi: Anh không đi ăn cơm sao?

Ừm, phải đi ăn cơm, nhưng chân giống như mọc rễ, như đinh đóng trên sàn nhà. Tiết Hạ cũng không biết anh đang đợi điều gì, tình huống đó giống như sau khi thầy giáo sửa lỗi sai của học sinh, một bụng tâm tư muốn nghe được đáp án chính xác từ học sinh đó.

Được rồi, Tiết Hạ thừa nhận, anh muốn nghe được từ trong miệng Lương Tuyết "cũng có người không thích kim cương".

Anh biết kim cương trong miệng Lương Tuyết là chỉ điều gì, "cũng có người không thích kim cương" đồng nghĩa với "cũng có người không thích Ôn Lễ An".

Lập ra những cái bẫy ngôn từ, anh chẳng qua cũng muốn nghe câu "Tôi không yêu Ôn Lễ An" từ trong miệng Lương Tuyết, có lẽ như vậy có thể khiến anh bớt đi cảm giác tội lỗi.

Nhưng—

Tiết Hạ đợi được lại là "Được rồi, tôi hiểu rồi, anh có thể đi ăn cơm được rồi".

Hiểu? Hiểu cái gì?

Hiểu được thực ra cô chỉ là không muốn có quá nhiều hào quang trên người Ôn Lễ An, mà thực ra trong lòng cô yêu con người Ôn Lễ An. Điều này cũng có thể giải thích cho nụ hôn ở trên xe tối qua, từ chống cự chuyển sang khuất phục.

Ăn trưa xong, Lương Tuyết vẫn giữ tư thế cuộn người trên sofa, nhìn về phía cô một cách lịch sự nói tạm biệt, không để trễ hơn một phút giây nào Tiết Hạ mở cửa, bước chân vội vàng.

Bước chân đi qua cầu thang thì bắt đầu đi chậm lại, trong đầu cũng không biết tại sao lại luôn nhớ đến con dao gọt hoa quả trên chiếc bàn trà, lúc Tiết Hạ nói tạm biệt Lương Tuyết nhìn không rời mắt về phía con dao hoa quả đó.

Con dao gọt hoa quả có gì đẹp? Giống như chiếc tạp dề nhà anh, nó vô cùng bình thường. Chỉ là lúc này trong tưởng tượng của Tiết Hạ nó rất sắc bén, còn có...

Con dao gọt hoa quả đó vẫn luôn đặt ở nhà bếp.

Tiết Hạ không hiểu con dao vẫn luôn đặt ở bếp tại sao lại chạy tới bàn trà.

Dừng bước, Tiết Hạ quay về nhà.

Con đường không tới nửa cây số khiến Tiết Hạ thở hồng hộc, mở cửa ra, mắt nhìn thấy con dao đó vẫn lặng lẽ nằm ở đó, Tiết Hạ thở ra một hơi.

Người ngồi trên sofa đang ngủ gật, giữa mi tâm vẫn rất bình lặng.

Bước chân nhẹ lại, cẩn thận cầm lấy con dao, con dao trở về nơi nó nên nơi ở. Một hồi suy nghĩ Tiết Hạ dứt khoác bỏ con dao vào trong thùng rác.

Đổ rác xong lại đến ký túc xá của anh chàng Venezuela một chuyến lấy chiếc balo mang lúc sáng về.

Trong khoảng thời gian 1h đến 3h trưa, trong nửa tiếng cuối cùng Tiết Hạ nhìn về phía bóng ảnh đứng ngẩn ngơ ở cửa sổ phía Nam.

Sau khi Lương Tuyết nhận ra mình đã làm xong tất cả mọi chuyện thì cô lại bắt đầu đứng ngây ngẩn ở đó.

Thời tiết hôm nay đặc biệt đẹp, thế là Tiết Hạ nói: "Hôm nay là thứ 4, siêu thị giảm giá, có muốn đi chung không".

Tiết Hạ cầm một chiếc túi bảo vệ môi trường đi phía trước, Lương Tuyết đi phía sau, một vài cô gái ở tòa nhà Judo từ đối diện đi tới nheo mắt đá mày với anh.

Tiết Hạ cũng lười giải thích "Không phải như cô tưởng tượng, tôi chỉ là thấy cô ấy có một mình, không có chuyện gì làm. Các cô không phải nói tôi là người tốt sao? Cô gái này hình như rất hứng thú với việc dạo siêu thị, siêu thị giảm giá,... những chuyện tương tự như vậy".

Gần đây, Tiết Hạ phát hiện ra một chuyện thú vị, đa phần những món đồ Lương Tuyết đem từ siêu thị tới nhà anh đều là đồ giảm giá.

Trên con đường từ nhà tới siêu thị, từ đầu đến cuối Lương Tuyết luôn giữ khoảng cách 3 bước chân đối với Tiết Hạ.

Ngang qua con đường là siêu thị mà cứ thứ 4 mỗi tuần đều tổ chức hoạt động giảm giá. Con đường phía trước siêu thị là khu vực gần đây xảy ra nhiều sự cố.

Tiết Hạ dừng bước, quay lại nhìn.

Lúc này Lương Tuyết dừng lại cách anh khoảng 3 bước chân. Thật sự là một người phụ nữ kỳ quái. Rõ ràng đã qua độ tuổi non nớt, nhưng khi rơi vào biển người mênh mông biểu cảm hoang mang lộ ra trên gương mặt khiến người ta không nhịn được muốn duỗi tay ra, nắm chặt lấy tay cô tránh để bị gió thổi bay, bị diều hâu tha đi.



Thật sự điên rồi, trong lòng lẩm bẩm, nhưng tay vẫn theo đó duỗi ra hướng về phía cô.

Cô nhìn phía tay anh, chậm chạp không nhúc nhích.

Người chậm chạp không nhúc nhích khiến trái tim Tiết Hạ cảm thấy phiền não, ở khu vực này có hơn nửa số người đã quen lái xe đâm thẳng tới, anh lại không phải cố ý muốn kéo tay cô, tiến về trước một bước rồi thêm một bước, khi sắp chạm vào tay cô, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bức tường người cản lại.

Ba người đàn ông tạo thành một bức tường ngăn cách giữa Tiết Hạ và Lương Tuyết.

Lắc đầu. Đúng rồi đúng rồi. Người phụ nữ Lương Tuyết này là người đã có chồng, anh thỉnh thoảng lại quên mất chuyện này, nhưng Lương Tuyết từ đầu đến cuối đều không quên.

Khoảng cách 3 bước chân được xem là thái độ mà một người phụ nữ có chồng nên có.

Nói một câu "Xin lỗi" với ba người kia đầu cũng không quay lại, Tiết Hạ đi về phía siêu thị. Nếu như Lương Tuyết bị xe tông phải coi như cô ấy xui xẻo.

Hồi tưởng lại, Tiết Hạ biết Lương Tuyết tuyệt đối sẽ không có khả năng bị xe đụng trúng, anh tin rằng lúc chiếc xe chạy về phía cô người bị đè dưới chiếc xe cũng sẽ là một trong ba người này, hoặc là cả ba người.

Qua hết con đường, anh lại không nhịn được quay đầu nhìn lại, ba người đột nhiên xuất hiện lúc nãy đã không thấy tung tích, Lương Tuyết đã đi hết 1/3 con đường.

Con đường đó không có đèn giao thông, chỉ có thể dựa vào vạch kẻ đường bôi màu vàng. Đa phần mọi người đi trên vạch kẻ đường hoặc là vô thức bước chậm lại, hoặc là vừa đi vừa quan sát xe cộ qua lại, đó là trạng thái mà Lương Tuyết làm người ta cảm giác là đi bộ trên đường.

Hai người lại duy trì khoảng cách 3 bước chân, một trước một sau đi vào siêu thị.

Khu giảm giá đồ dùng cho nam, Tiết Hạ và Lương Tuyết lựa đồ cách nhau một kệ hàng, cô nhìn anh cầm máy cạo râu, biểu cảm tỏ vẻ cẩn trọng.

Sau một hồi suy nghĩ Tiết Hạ gật đầu, dù là lát nữa anh tính tiền, là anh thanh toán thì không tính, là cô tặng anh mới tính.

Máy cạo râu đặt vào xe mua hàng.

Sau đó là lấy keo vuốt tóc cho nam, ừ.... anh trước giờ không dùng keo vuốt tóc, chẳng qua, thỉnh thoảng thử một chút cũng được. Anh gật đầu, keo tóc bỏ sát bên máy cạo râu.

Sau khoảng mười lần gật đầu, túi mua sắm đã có nhiều thêm những món đồ mà Tiết Hạ trước giờ chưa mua.

Đứng ở quầy thu ngân, Tiết Hạ nhìn người phụ nữ đứng bên mặt mày rạng rỡ, mở ví tiền.

Trên 1/3 đoạn đường về nhà, Lương Tuyết vẫn luôn duy trì biểu cảm vui vẻ lúc đứng trước quầy thu ngân đó. Lúc này đây, anh và cô vẫn luôn duy trì khoảng cách ba bước chân, chẳng qua là một trước một sau lúc nãy đã biến thành đi song song.

Tiết Hạ nghiêng mặt thì có thể nhìn thấy khóe môi đang giương lên của cô.

Đi qua 1/3 đoạn đường, khóe môi nhếch lên, sau 2/3 đoạn đường, Lương Tuyết đột nhiên cướp lấy túi hàng trong tay Tiết Hạ.

Phía trước có nơi đổ rác, toàn bộ đồ trong túi đều bỏ vào thùng rác.

Lương Tuyết cầm chiếc túi trống rỗng trên tay, cô đứng bên cạnh thùng rác, ngẩng mặt lên trời.

Dù sao thì lúc này cũng không có chuyện để làm, Tiết Hạ dựa vào cột đèn châm một điếu thuốc, hút xong điếu thuốc, Lương Tuyết vẫn duy trì tư thế lúc trước.

Rốt cuộc là đang nhìn gì? Nhìn đến say mê như vậy, chẳng lẽ từ góc độ của cô có thể nhìn thấy nền văn minh ngoài Trái Đất. Châm điếu thứ hai, Tiết Hạ chậm chạp di chuyển về phía thùng rác.

Nhìn thẳng từ góc độ của Lương Tuyết, Tiết Hạ ngẩng đầu.

Làm gì có nền văn minh ngoài hành tinh, trong tầm mắt là bầu trời xanh thẳm.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không tức giận nổi.

Giống như nghe được lời trong lòng anh.

"Hôm nay thời tiết thật đẹp" âm thanh như đang than thở.

Nhưng không, Lương Tuyết cô may đấy, bởi vì thời tiết đẹp chứ nếu không thì hành vi dã man của cô cuối cùng sẽ khiến anh không cho phép cô vào nhà vô số lần.

"Tiết Hạ".

"Ừm".

"Nếu trách hãy trách thời tiết quá đẹp, thời tiết quá đẹp khiến cho tôi luôn muốn làm một số chuyện, ví dụ như đem hết đống đồ trong túi hàng quăng vào thùng rác khiến cho trái tim của người tốt bụng mất vui, dựa vào cái gì mà người tốt có thể hưởng thụ thời tiết đẹp như vậy còn tôi thì không".

F***, đây là cái lý luận gì vậy!

"Tiết Hạ".

Lần này Tiết Hạ lười trả lời.

"Tiết Hạ, tôi cũng muốn hưởng thụ thời tiết đẹp như thế, rất muốn rất muốn".

Vài ngày sau, Tiết Hạ hiểu được toàn bộ ý nghĩa đằng sau câu nói của Lương Tuyết.

Khung trời xanh thẳm trên đỉnh đầu giống như một giấc mộng, dưới bầu trời xanh đó là mái tóc dài đen mượt của Lương Tuyết, trải ra khắp nơi trong mắt Tiết Hạ, không kiềm được, anh giương khóe môi lên.

"Tiết Hạ, những món đồ này không phải là cho anh" ngập ngừng, cô lại nói tiếp "Không phải đồ dành cho anh, anh không cần phải cười ngốc, anh vốn dĩ đã đủ ngốc lắm rồi".

Thu lại nụ cười, anh luôn có thể nghe được những lời kỳ quái từ trong miệng người phụ nữ này.



"Còn nữa, Tiết Hạ, hành vi lén lấy con dao gọt hoa quả hôm nay khiến tôi không vui".

Fuck! Đây là lý luận trần trụi của nhà tư bản.

Cảm ơn vợ chồng mấy người. Anh hung bạo quăng đầu lọc thuốc vào trong thùng rác, hét to về phía thân ảnh đang đi xa đó "Lương Tuyết, con dao đó là tôi mua, tôi thích làm gì thì làm".

Ban đêm, khói thuốc lượn lờ trong không gian nhỏ, đồng hồ trên tường dừng ở 10h.

Trong 5 phút mới qua, Tiết Hạ đã làm một chuyện, anh gọi điện thoại cho bạn mình, người bạn đó làm ở cơ quan trị liệu tâm lý.

Trước đó mấy tiếng, Lương Tuyết nói với Tiết Hạ "Tôi đi đây", trong chớp mắt khiến trong lòng Tiết Hạ nổi lên ý nghĩ giống như là người nói "tôi đi đây" với anh sau đó sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.

Gọi điện thoại xong, trong lòng Tiết Hạ không có chút tư vị gì, bởi vì nhận lời của bạn anh đồng nghĩa với việc anh phải nói dối Lương Tuyết.

Xoa mặt, dù sao thì cũng gọi xong rồi, bạn anh cũng đồng ý bỏ ra chút thời gian.

Cuộc gọi tối qua khiến cho hôm sau lúc Tiết Hạ và Lương Tuyết đang ở trên đường thì xảy ra chuyện xen vào như sau: hai tình nguyện viên tự xưng là phục vụ ở trung tâm sức khỏe nào đó cản đường bọn họ. Hai người này đưa cho họ danh thiếp làm việc, danh thiếp có in biểu tượng của một tổ chức công ích nào đó, sau khi đưa danh thiếp hai người lại cười hihi đưa ra hai bản khai.

Tiết Hạ nhận lấy bản khai, trên bản khai là mười mấy câu hỏi lựa chọn tương tự như phiếu điều tra, Tiết Hạ đưa một trong những tờ phiếu cho Lương Tuyết.

Ngập ngừng giây lát, Lương Tuyết nhận lấy bản khai.

Điền xong bản khai, lúc nộp bản khai lại cho hai tình nguyện viên Tiết Hạ nhìn lén Lương Tuyết, chuyện trước mắt cô dường như thật sự là chuyện ngẫu nhiên.

Nhưng đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, trong hai người tình nguyện đó có một người là bạn của Tiết Hạ, mà mười mấy câu hỏi trong bản khai cũng không có gì, thực ra những câu hỏi trắc nghiệm trong bản khai là để kiểm tra người mắc chứng bệnh trầm cảm.

Hôm nay, là ngày kề cuối Ôn Lễ An cho Lương Tuyết ở lại nhà anh, tin tức này là do Tiết Hạ vô tình nghe được lúc sáng.

Sáng hôm nay, anh từ biển chạy về nhà thì gặp phải đôi nam nữ đứng trước nhà anh, xuất hiện ở nhà anh vào giờ này còn có ai.

Lương Tuyết cúi đầu, Ôn Lễ An cũng cúi đầu, hai người đối mặt nhau. Lương Tuyết cúi đầu nhìn xuống đất, Ôn Lễ An cúi đầu nhìn đỉnh đầu của người phụ nữ trước mắt.

Âm thanh xung quanh đối với hai người mà nói giống như không tồn tại, bao gồm cả người đứng ở cầu thang.

Ngoài bất lực ra, Tiết Hạ chỉ có thể lùi lại mấy bậc cầu thang. Đứng ở bậc thang giữa, Tiết Hạ nghe Ôn Lễ An nói hôm nay là ngày kề cuối anh ta đưa cô đến đây.

"Lương Tuyết, nhớ kỹ, đây là lần thỏa hiệp cuối cùng của anh đối với em liên quan đến Tiết Hạ".

Âm thanh sóng vỗ phá vỡ sự im lặng, thủy triều lùi đi, xung quanh im ắng trở lại.

Âm thanh đó vừa trầm vừa thấp.

"Cái khác anh có thể chiều em, nhưng những chuyện đại loại như để em xuất hiện trong nhà người đàn ông khác quét dọn nhà cửa, mua sắm làm cơm, sau này anh không cho phép, vĩnh viễn không!".

Theo câu nói "vĩnh viễn không" xung quanh im ắng lạ thường.

Nhẹ nhàng như đang ngâm vang "Cá dẫu môi", sau những tiếng kêu cá dẫu môi liên tiếp, tiếng than thở như là tiếng gió trong đêm "Anh ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên".

"Em mặc chiếc tạp dễ có thể mua ở bất kỳ đâu trong siêu thị lượn lờ trước mắt người đàn ông khác, cơm cà ri của em không phải vì anh mà làm, lúc em chọn hành tây, người đàn ông khác có lén nhìn em hay không, phải biết là khi em làm những động tác đó rất đáng yêu".

"Lương Tuyết, anh không cho phép em trở nên đáng yêu trong lòng người đàn ông khác, cho dù chỉ là một chút".

Khi đó, những lời nói này khiến Tiết Hạ đi xuống cầu thang đi về phía biển.

Ôn Lễ An là người đàn ông đẹp trai, những lời nói đến miệng Ôn Lễ An có lẽ cũng giống như lời tình thoại rả rích. Cá dẫu môi đó có mềm yếu động lòng hay không.

Chỉ là lúc này, cá dẫu môi có chút không nghe lời.

Cô lại mặc chiếc tạp dề mà có thể mua ở bất cứ chỗ nào trong siêu thị mà Ôn Lễ An ghét lượn lờ trước mặt người đàn ông khác.

Người đàn ông khác?

Tiết Hạ nhếch môi, người đàn ông khác lúc này đang mượn bản thảo âm nhạc lén quan sát người phụ nữ đang lau chùi bếp.

Lau bếp xong thì đến thời gian cơm tối.

Ừm, cô bắt đầu bận rộn làm đồ ăn tối, từ những nguyên liệu cô đem về từ siêu thị Tiết Hạ đoán tối nay cô sẽ làm cơm hải sản.

Quả nhiên, qua một lúc, từ trong bếp truyền tới mùi hải sản, mùi hải sản trộn lẫn mùi đậu Hà Lan rất thơm, nhưng phải thử mới biết, nếm càng thơm hơn.

Tiết Hạ nghĩ, sau này khi "ngẫu nhiên gặp" người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim anh lại có đề tài mới rồi. Ví dụ như vào một ngày hè nào đó anh ăn cơm hải sản do một người phụ nữ nào đó nấu, người phụ nữ này có vòng eo mảnh khảnh, làn da trắng hơn tuyết, lúc đó, cũng không biết có để con dao Damascus ở đó nữa không.

Vừa nghĩ đến đây, trong bếp truyền đến giọng nói không vui: Tiết Hạ nếu như anh không chuyên tâm làm việc tôi sẽ mang cơm hải sản cho nhà hàng xóm Venezuela của anh đó.

Không không, đó là một chàng trai đa tình. Chàng trai đó luôn rất dễ trúng tiếng sét ái tình với các cô gái.

"Ding dong". Mở cửa ra, ngoài cửa vừa khéo là một cô gái phương Đông đang cười duyên không trúng tiếng sét ái tình mới là lạ.

Thở ra một hơi, Tiết Hạ không thể không tập trung sự chú ý lên bản thảo âm nhạc mà khiến anh vừa nhìn đã thấy nhức đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook