Chương 103: Leviathan -5
Tg Loan
05/09/2020
Ly nước nhìn thấy đáy. Tiết Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác trời đã tối, có một bàn tay đón lấy ly nước trong tay anh.
Sofa đặt gần cửa, Lương Tuyết nghiêng người dựa vào khung cửa, dưới ánh sáng mờ ảo gương mặt đó thoạt nhìn so với thường ngày trắng đến lạ thường.
Cầm lấy ly nước trong tay anh, Lương Tuyết đi vào bếp. Tiết Hạ lần nữa tập trung chú ý vào bản thảo, lúc ngẩng đầu lên lại, bầu trời lại u ám hơn, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Yên lặng đến quỷ dị, âm thanh mơ hồ nghe được trong vài phút trước rõ ràng là.
Không để tâm vòng qua sofa, chân trực tiếp giẫm lên bàn trà, mấy sải bước, kéo cửa phòng bếp Tiết Hạ nhìn thấy người đang ngồi xổm trên sàn.
Trên nền nhà có những mảnh thủy tinh vỡ vụn, tia sáng quá mờ mịt làm cho Tiết Hạ không nhìn rõ chất lỏng màu sẫm rơi trên nền nhà là gì.
Bật đèn phòng bếp.
Dưới ánh sáng mãnh liệt, vài giọt chất lỏng màu đỏ rơi trên nền nhà màu nhạt làm anh nhìn thấy mà sợ hãi.
Âm thanh mở cửa vang lên làm kinh động đến người đang ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu lên, gương mặt đó so với trước đây lại tái nhợt hơn vài phần, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt đó làm nổi bật lên màu đỏ chói.
Sắc môi đỏ tươi kết hợp với ánh mắt hoang mang thoạt nhìn giống như đứa bé lén vào phòng mẹ mở nắp cây son màu đỏ. Son cũng vừa mới bôi được một nửa, cửa bị mở ra, bàn tay cầm lấy thỏi son theo bản năng giấu ra sau.
Hẳn là người đẩy cửa vào đã dọa sợ cô, mắt cũng không dám chớp.
Tiết Hạ nhanh chóng vòng ra sau Lương Tuyết, nhìn rõ tình huống thì thở hắt ra một hơi, vết máu rơi trên sàn có lẽ là lúc dọn mảnh vỡ thủy tinh vô ý cắt vào đầu ngón tay. Trong lòng buồn cười lại vừa tức giận, cứ như vậy bất động ngồi chồm hổm trên sàn, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa nhà bếp.
Anh khom lưng muốn kiểm tra nơi bị mảnh thủy tinh làm bị thương, đầu ngón tay sắp chạm vào—
"Đừng đụng vào cô ấy".
Âm thanh không lớn nhưng đủ để bàn tay rụt lại theo bản năng, không dám đưa về trước dù chỉ một chút.
Theo hướng của giọng nói đó, cánh cửa kính mờ ngăn cách phòng bếp và phòng khách phản chiếu thân hình thon dài.
Vào giờ này, vừa khéo là thời gian mà người chồng đến đón vợ về, chăm chú vào người ngồi xổm trên sàn khiến Tiết Hạ không ý thức đến ở đây xuất hiện người thứ ba.
Anh và Ôn Lễ An đại khái một trước một sau xuất hiện ở cửa phòng bếp. Lương Tuyết sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn có lẽ là vì người phía sau.
Lương Tuyết ngồi xổm trên sàn, bất động, Tiết Hạ khom lưng cũng bất động. Khoảnh khắc đó gây ra cho Tiết Hạ một loại ảo giác, dường như cô và anh giống như những cơ thể bất động ở trong căn bếp.
Trong không gian đó duy nhất có thể di chuyển tự do là thân ảnh đứng ở cửa phòng bếp, người đó.
Giọng nói của Ôn Lễ An giống như khối băng cứng rắn: "Tiết Hạ, anh phải rời khỏi đây, tôi cần nói chuyện một mình với vợ tôi".
Lời nói này khiến người đang ngồi chồm hổm dưới đất ánh mắt càng lộ vẻ kinh hãi, dáng vẻ đó để lại cho người ta một loại cảm giác đang đợi chờ sự giúp đỡ từ ai đó.
Rũ mắt xuống, Tiết Hạ trầm giọng nói: "Trong phòng tôi có hòm cứu thương, anh tốt nhất phải đi xử lý một chút, ở đây do tôi thu dọn".
"Tiết Hạ!".
Đứng thẳng lưng, mặt Tiết Hạ hướng về phía cửa phòng bếp: "Ôn Lễ An, đây là nhà của tôi".
Im lặng, tức khắc.
"Lương Tuyết".
Người ngồi bất động trên sàn bởi vì âm thanh "Lương Tuyết" mà run lên, cùng với cơn chấn động nhẹ đó, bàn tay vẫn luôn đặt ở phía sau chầm chậm duỗi ra trước, dáng vẻ giống như đứa trẻ ở trường mẫu giáo bị thầy giáo kiểm tra tay có sạch để có thể cầm miếng bánh kem hay không.
Bàn tay xòe ra, lí nhí nói: "Ôn Lễ An, không phải như anh nghĩ".
Mặt bên của ngón trỏ của hai tay có vết thương nhỏ do bị mảnh thủy tinh cắt trúng, vết thương không sâu, nhiều nhất hai ngày có thể lành lại.
"Lương Tuyết".
"Thật sự... thật sự không phải như anh nghĩ. Ôn Lễ An, em... em không phải cố ý".
"Anh biết" thân ảnh in trên mặt kính mờ khẽ dịch chuyển, nửa người lộ ra, Ôn Lễ An nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn người đang ngồi xổm trên sàn, hờ hững nói: "Vừa rồi em cũng nghe, chủ nhân của ngôi nhà này đang ra lệnh đuổi khách với chúng ta".
Người ngồi chồm hổm từ từ đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.
"Lương Tuyết! Chủ nhân ngôi nhà này vừa nói, những thứ này anh ta sẽ tự xử lý".
"Ồ..." chậm chạp đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn đang tìm kiếm.
"Có phải đang tìm túi tiền không".
"Ừm...".
Ôn Lễ An lắc tay, chiếc túi hình vuông có màu nâu lay động trong không trung phát ra âm thanh lanh lảnh. Lúc này Lương Tuyết mới chậm chạp di chuyển đến khung cửa.
Hai bóng ảnh biến mất nơi khung cửa, mọi cử động của bọn họ đều in lên tấm kính mờ, Ôn Lễ An đứng bất động trước TV, Lương Tuyết thì như một chiếc máy quên lên dây cót, vừa đi vừa lần mò, trong miệng lẩm bẩm muốn mang theo thứ gì đó.
Món đồ đó bây giờ là đồng tiền kỷ niệm, lúc sau lúc vòng tay may mắn, lúc khác thì là con búp bê bỏ túi.
Vừa nói vừa tìm vừa lẩm bẩm: đó là món quà tặng của siêu thị, không tốn tiền mua. Ôn Lễ An, anh cũng biết trước đây em rất nghèo, mỗi lần có được món đồ chơi miễn phí trong lòng đặc biệt vui vẻ. Không phải vì không cần tốn tiền thì có thể có được, mà nó đại diện cho một loại may mắn. Nếu không tìm thấy nó em sẽ vô cùng thất vọng, em phải tìm được nó bằng mọi giá...
"Ừm hửm".
"Em nhớ ra rồi, đó là mặt dây chuyền cá heo, một cái mặt dây chuyền cá heo vô cùng đáng yêu, lúc quay về thì em đánh rơi, chỉ là bây giờ em không nhớ nổi làm rơi nó ở đâu. Ôn...".
"Cá dẫu môi, em bây giờ không ngoan chút nào" giọng điệu thân mật như sau khi áp má kề tai.
"Ôn Lễ An, anh có lẽ không phải nghĩ em đang nói dối anh chứ?" thân hình nhỏ nhắn in trên tấm kính dừng bước lại, không theo ý muốn thì sẽ không xong, "Em không có nói dối, hôm nay siêu thị thật sự có tổ chứ hoạt động, còn là giải thưởng rút thăm từ trong 100 vị khách may mắn. Ôn Lễ An, nếu như anh không tin có thể hỏi Tiết...".
"Xuỵt—" thân ảnh đứng trước TV di chuyển về phía thân ảnh nhỏ nhắn, cũng chỉ sải vài bước chân, hình bóng hai người dính chặt vào nhau "Không phải đã nói với em rồi sao? Không cần phải kéo anh chàng tốt bụng kia xuống nước".
(Kéo xuống nước: dụ dỗ người kia cùng mình làm chuyện xấu)
Im lặng, tức thì.
Giọng nói trầm thấp: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy?".
"Lương Tuyết, em nên biết nếu như em làm chuyện xấu, anh càng muốn thân mật với em. Nếu như em định tiếp tục tìm mặt dây chuyền cá heo, có lẽ sau đó, chúng ta sẽ để chủ nhân ngôi nhà này miễn phí chiêm ngưỡng trò chơi thân mật của chúng ta".
"Ôn Lễ An".
"Cá dẫu môi".
Hai thân hình phản chiếu trên tấm kính lúc này đã xếp chồng lên nhau, anh ôm cô trong lòng, cùng nhau đứng im.
Giọng nói còn dông dài lúc nãy chớp mắt trở nên vừa lạnh vừa khô khốc: "Ôn Lễ An, cửa ở chỗ kia".
Hơi thở nhè nhẹ truyền từ phòng khách tới bếp: "Có phải không? Tủ lạnh của nhà này có sữa trái cây mà em mua, rèm cửa sổ là em giặt, giá sách là do em sắp xếp, em quen thuộc với tất cả dụng cụ nhà bếp ở đây,... Những thứ này khiến em sinh ra ảo giác, em cũng là chủ nhân của ngôi nhà này, sau đó nói ra những lời buồn cười ở ngay cánh cửa đó".
"Lương Tuyết, mở cánh cửa ra, đi xuống cầu thang, chiếc xe dừng ở đầu cầu thang sẽ đưa em đến một nơi khác, nơi đó mới là nhà của em".
Cơn gió do thủy triều mang lại xuyên qua con hẻm nhỏ đến ngã tư đường, tản ra gió rẽ qua bên trái ngã tư, cửa sổ đang mở, thẩm thấu vào cơ thể thoải mái trong không gian hữu hạn, ngọn gió làm vén tấm rèm cửa lên, rèm cửa vừa nhìn là biết vừa mới giặt qua.
Lúc tấm rèm rũ xuống—
Người phụ nữ đó bắt đầu nói.
Cô nói: Vậy làm sao đây, Ôn Lễ An tôi trước giờ chưa từng xem nơi đó là nhà của tôi. Bởi vì đó không phải nhà tôi nên tôi lúc nào cũng không nhớ nổi tên của quản gia ngôi nhà đó, không nhớ nổi cũng không muốn mất công phải ghi nhớ.
Ngập ngừng, người phụ nữ nói tiếp: "Bây giờ còn cách giao hẹn của chúng ta 4 phút rưỡi, 4 phút rưỡi trôi qua tôi tự nhiên biết đi khỏi đây".
Tiếng cười nhẹ khàn khàn hàm chứa sự cưng chiều vô hạn.
"Cho nên? Không phải vì mặt dây chuyền cá heo tượng trưng cho sự may mắn mà là thời gian còn chưa tới, bởi vì chưa tới thời gian mà phải rời khỏi đây nên em cảm thấy mình bị lỗ to? Thật đáng yêu, anh còn cho rằng so với trước đây chút thiệt thòi này cũng không nhường. Làm sao đây? Trò chơi đã kết thúc rồi, như em mong muốn, lúc em làm vỡ chiếc ly đã kết thúc rồi".
"Cho nên, tôi nên làm bây giờ là theo sau anh lên chiếc xe dừng ở đầu cầu thang trở về nhà của chúng ta?".
"Đương nhiên".
Lại có cơn gió thổi đến làm lay động chiếc rèm, tiếng gió dừng lại, Tiết Hạ đến bên khung cửa nhà bếp, bố cục phòng khách nhìn qua đã rõ. Hai thân ảnh giống như đắm mình trong ánh hoàng hôn của vườn hoa vào buổi chiều. Thậm chí cô gái bị người đàn ông ôm trong khuỷu tay còn ló nửa mặt ra ngoài. Nửa gương mặt đó đang cười với anh, cười hỏi, Tiết Hạ tôi có thể ở lại nhà anh trong 5 phút không?
Đây là muốn thể hiện sự chống đối của người vợ sao? Em yêu à, tôi vừa không cẩn thận không nghe lời cô rồi.
Không trả lời, anh nhìn về hai người.
Tiết Hạ nghĩ lúc này anh đã thành công khiến mình trông giống như người xem náo nhiệt hợp lệ.
Khóe môi của người vợ vừa mới giương lên bởi vì sự không phối hợp của người chủ nhà mà dẫu lên, cô gật đầu nói một tiếng: Tôi hiểu rồi, rồi lại quay đầu nói với người kia: "Ôn Lễ An, chúng ta đi".
Ôn Lễ An không nhúc nhích.
Âm thanh buồn bã như sắp rơi nước mắt: "Còn không thả tôi ra sao?".
Chầm chậm, Ôn Lễ An buông tay ra.
Lương Tuyết cúi đầu đi về phía cửa, Ôn Lễ An theo sát phía sau. Trước lúc rời khỏi Ôn Lễ An vẫy tay về phía Tiết Hạ đang đứng, thẳng theo bàn tay đang chỉ về phía anh kết hợp với anh mắt tràn đầy tàn bạo giống như mũi tên bắn khỏi cung: Anh làm cô ấy buồn rồi.
Cười khổ, muốn anh mở miệng nói, hoan nghênh hoan nghênh, 5 phút tính là gì, 5 tiếng cũng không sao? Đương nhiên là vậy, Ôn Lễ An lại đem bộ dạng chồng dạy vợ ra.
Cánh cửa khép lại, Tiết Hạ hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân xuống cầu thang, cũng không nghe thấy âm thanh xe khởi động dưới lầu. Nghĩ rồi lại nghĩ, Tiết Hạ mở cửa ra.
Cầu thang đi tới bãi biển truyền tới một số âm thanh.
Men theo cầu thang, từng bước đi xuống, tầng trên và tầng dưới cách nhau một mái hiên, tầng trên là nhà Tiết Hạ, tầng dưới là tòa Judo.
Đôi nam nữ đó đứng dưới mái hiên, ánh đèn của con hẻm không sáng lắm nhưng đủ để nhìn rõ gương mặt của đôi nam nữ đó. Gương mặt Lương Tuyết đối diện với bức tường Judo, Ôn Lễ An đối diện Lương Tuyết.
Hai tay Lương Tuyết khoanh lại bị Ôn Lễ An một tay nắm lấy, người bị nắm đôi tay dùng sức đá người nắm lấy cô.
Bãi biển lúc này đã không còn huyên náo như ban ngày nữa, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Cô gái đứng dưới mái hiên lẩm bẩm nói: Tôi nhịn anh đủ rồi, Ôn Lễ An anh khiến tôi trở thành người không được hoan nghênh.
Ôn Lễ An hỏi: "Người không hoan nghênh em là ai?".
Nhắm mắt làm ngơ, cô tiếp tục lẩm bẩm: "Đúng, tôi chịu đủ rồi, anh khiến tôi trở thành người không được hoan nghênh".
"Người không hoan nghênh em là Tiết Hạ sao?".
"Ôn Lễ An, tôi ghét anh, tôi ghét anh, là anh hại tôi trở thành người không nhận được sự hoan nghênh. Đúng vậy đúng vậy, đáng ghét, tôi ghét anh!". Lẩm bẩm một mình biến thành ăn nói bừa bãi, khi cảm xúc thì cao giọng, khi kháng cự thì thấp giọng, bất lực thì không chút tiết tấu, dường như sắp bên bờ vực sụp đổ.
Tuy nhiên, Ôn Lễ An nhắm mắt làm ngơ với tất cả tình trạng này, anh cố chấp với nguyên nhân vợ mình lẩm bẩm một mình có phải là vì người đàn ông tên Tiết Hạ kia bày ra biểu cảm xem náo nhiệt làm tổn thương vợ mình không, khiến cho cô không nghe lời giống như trước, ngoan ngoãn ngồi lên xe.
"Nói cho anh biết, là Tiết Hạ sao?".
"Ôn Lễ An, tôi ghét anh, Ôn...".
"Keng—".
Âm thanh kính vỡ vang lên chớp mắt khiến người ngoài bức tường không tiếp tục lẩm bẩm nữa.
Người bên ngoài tường yên tĩnh trở lại, người trong tường lại lớn tiếng kêu gào: Chết tiệt, rốt cuộc là tên khốn nào, lần này, các người chết chắc.
Cửa kính căn nhà tầng trệt không ít lần bị bọn trẻ đá bóng trúng làm vỡ kính, trong đó phòng Judo là khu vực tai nạn trầm trọng nhất.
Nhưng lần này, làm vỡ cửa kính phòng judo không phải do đá banh.
Ôn Lễ An dùng hành động thực tế nói với mọi người, nấm đấm có uy lực hơn quả bóng lăn từ xa, một tiếng "keng" một cái lỗ lớn.
Cái lỗ đó cũng khiến Ôn Lễ An trả giá, nhưng đương nhiên anh rất vui lòng trả cái giá ấy.
Bàn tay đấm vào tấm kính máu chảy không ngừng, bàn tay muốn ngăn vết thương đang chảy máu cũng dính đầy tay. Trong lúc hoảng loạn, cô nhiều lần lẩm bẩm: Ôn Lễ An tên điên này, anh là một tên điên.
Nói xong lại "Đau không, Ôn Lễ An rất đau có phải không?", "Nhất định rất đau, làm sao có thể không đau" không dừng lại được, hai tay giận dữ vung vẩy trong không trung.
Vung vẩy, hét lên: Ôn Lễ An, anh là tên điên! Đồ điên!
Cơn gió thổi từ con hẻm gửi giọng nói của người phụ nữ đến mặt biển, gửi lên bầu trời.
Giây tiếp theo, người phụ nữ dường như nhớ đến ở gần đây có trung tâm ứng cứu khẩn cấp, ở đó làm sao có thể thiếu các vật phẩm y tế được. Cô co cẳng mà chạy, tay bị bàn tay không bị thương kia nắm chặt lấy.
Hốt hoảng cuống cuồng: "Ôn Lễ An, còn không...".
Giọng nói ấm áp, mềm mại: "Lương Tuyết".
"Khốn kiếp, khốn kiếp, không phải đã kêu anh đừng có đột nhiên gọi tên tôi rồi sao?" cô gái hổn hển tức giận. Giọng nói giận dữ đó dường như khiến cho tâm trạng của Ôn Lễ An trở nên tốt hơn, giọng nói của anh càng dịu dàng hơn: "Lương Tuyết, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh".
"Cái gì? Câu hỏi gì?".
"Người không hoan nghênh em là ai?".
Cô hét to: "Không có! Không có ai! Bây giờ có thể buông tôi ra được chưa đồ khốn? Nếu như còn không buông ra, tôi mặc kệ anh, không những mặc kệ anh, sau này mỗi lần anh xảy ra tai nạn, tôi sẽ tổ chức tiệc, là tiệc Pyjama mà anh ghét nhất! Tiệc! Pyjama! Đúng rồi, anh ghét dáng vẻ đáng yêu của tôi trong lòng người đàn ông khác, tôi phải dùng tiền của anh mời những anh chàng người mẫu cao to đẹp trai, chỉ cần họ khen tôi đáng yêu tôi sẽ cho bọn họ một ngàn euro, khen một ngàn lần thì cho một trăm vạn euro..."
"Lương Tuyết".
"Khốn kiếp, khốn kiếp, không phải kêu anh đừng có đột nhiên gọi tên tôi sao? Ôn Lễ An anh rốt cuộc muốn thế nào! Còn không buông tay!".
"Lương Tuyết, anh chỉ muốn nói với em, anh thả tay ra rồi".
Người phụ nữ nhìn thấy hai tay mình cứng đờ trong không trung thì ngẩn ra trong tức khắc, hoàn hồn lại, vắt chân lên cổ mà chạy.
Cũng chạy được vài bước, âm thanh "Lương Tuyết" từ phía sau khiến cô đột nhiên dừng bước.
Dừng lại, tức thì giậm chân, sau đó lại co cẳng chạy.
Lúc chạy đến trung tâm ứng cứu, Lương Tuyết vô thức làm ra động tác xòe lòng bàn tay ra, lòng bàn tay đặt ở vị trí tim, ở dưới lồng ngực dán chặt trong lòng bàn tay có thứ gì đó đang nhảy nhót tung tăng.
Trong nhất thời, cô không rõ là sự khác thường do chạy, hay là...
Hay là, âm thanh "Lương Tuyết" đó,
Ở dưới lồng ngực, dường như ẩn giấu một đứa trẻ tránh đông mà có một giấc ngủ dài, đứa trẻ đó bị âm thanh "Lương Tuyết" bất ngờ làm cho tỉnh giấc.
Sau lưng—
Giọng nói quen thuộc mà xa lạ đang hét lớn: Lương Tuyết, Lương Tuyết, Lương Tuyết...
Những tiếng "Lương Tuyết" đó cùng với tiếng thủy triều.
Lương Tuyết bịt tai lại.
Trạng thái khác thường này chỉ là do hành động phát điên của Ôn Lễ An đột nhiên gây ra, ít nhất lúc này cảm xúc xung động dưới ngực là do chạy. Không có ý nghĩa nào khác, càng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Còn nữa, bây giờ thời khắc mấu chốt, thời điểm này cô cần phải toàn lực ứng phó, cô không có hơi sức đâu đi nghĩ đến những chuyện thất điên bát đảo này nữa.
Rất nhanh nữa thôi, cô có lẽ có thể thoát khỏi Ôn Lễ An rồi.
Để lương tri lừa gạt khôi phục trở lại, chỉ vì nắm bắt cơ hội thoát khỏi Ôn Lễ An.
Dưới bầu trời đầy sao: "Phải nhớ đến thung lũng sông Hồng, và một người thật lòng yêu em".
Bịt tai lại, Lương Tuyết tăng tốc bước chân.
Sofa đặt gần cửa, Lương Tuyết nghiêng người dựa vào khung cửa, dưới ánh sáng mờ ảo gương mặt đó thoạt nhìn so với thường ngày trắng đến lạ thường.
Cầm lấy ly nước trong tay anh, Lương Tuyết đi vào bếp. Tiết Hạ lần nữa tập trung chú ý vào bản thảo, lúc ngẩng đầu lên lại, bầu trời lại u ám hơn, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Yên lặng đến quỷ dị, âm thanh mơ hồ nghe được trong vài phút trước rõ ràng là.
Không để tâm vòng qua sofa, chân trực tiếp giẫm lên bàn trà, mấy sải bước, kéo cửa phòng bếp Tiết Hạ nhìn thấy người đang ngồi xổm trên sàn.
Trên nền nhà có những mảnh thủy tinh vỡ vụn, tia sáng quá mờ mịt làm cho Tiết Hạ không nhìn rõ chất lỏng màu sẫm rơi trên nền nhà là gì.
Bật đèn phòng bếp.
Dưới ánh sáng mãnh liệt, vài giọt chất lỏng màu đỏ rơi trên nền nhà màu nhạt làm anh nhìn thấy mà sợ hãi.
Âm thanh mở cửa vang lên làm kinh động đến người đang ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu lên, gương mặt đó so với trước đây lại tái nhợt hơn vài phần, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt đó làm nổi bật lên màu đỏ chói.
Sắc môi đỏ tươi kết hợp với ánh mắt hoang mang thoạt nhìn giống như đứa bé lén vào phòng mẹ mở nắp cây son màu đỏ. Son cũng vừa mới bôi được một nửa, cửa bị mở ra, bàn tay cầm lấy thỏi son theo bản năng giấu ra sau.
Hẳn là người đẩy cửa vào đã dọa sợ cô, mắt cũng không dám chớp.
Tiết Hạ nhanh chóng vòng ra sau Lương Tuyết, nhìn rõ tình huống thì thở hắt ra một hơi, vết máu rơi trên sàn có lẽ là lúc dọn mảnh vỡ thủy tinh vô ý cắt vào đầu ngón tay. Trong lòng buồn cười lại vừa tức giận, cứ như vậy bất động ngồi chồm hổm trên sàn, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa nhà bếp.
Anh khom lưng muốn kiểm tra nơi bị mảnh thủy tinh làm bị thương, đầu ngón tay sắp chạm vào—
"Đừng đụng vào cô ấy".
Âm thanh không lớn nhưng đủ để bàn tay rụt lại theo bản năng, không dám đưa về trước dù chỉ một chút.
Theo hướng của giọng nói đó, cánh cửa kính mờ ngăn cách phòng bếp và phòng khách phản chiếu thân hình thon dài.
Vào giờ này, vừa khéo là thời gian mà người chồng đến đón vợ về, chăm chú vào người ngồi xổm trên sàn khiến Tiết Hạ không ý thức đến ở đây xuất hiện người thứ ba.
Anh và Ôn Lễ An đại khái một trước một sau xuất hiện ở cửa phòng bếp. Lương Tuyết sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn có lẽ là vì người phía sau.
Lương Tuyết ngồi xổm trên sàn, bất động, Tiết Hạ khom lưng cũng bất động. Khoảnh khắc đó gây ra cho Tiết Hạ một loại ảo giác, dường như cô và anh giống như những cơ thể bất động ở trong căn bếp.
Trong không gian đó duy nhất có thể di chuyển tự do là thân ảnh đứng ở cửa phòng bếp, người đó.
Giọng nói của Ôn Lễ An giống như khối băng cứng rắn: "Tiết Hạ, anh phải rời khỏi đây, tôi cần nói chuyện một mình với vợ tôi".
Lời nói này khiến người đang ngồi chồm hổm dưới đất ánh mắt càng lộ vẻ kinh hãi, dáng vẻ đó để lại cho người ta một loại cảm giác đang đợi chờ sự giúp đỡ từ ai đó.
Rũ mắt xuống, Tiết Hạ trầm giọng nói: "Trong phòng tôi có hòm cứu thương, anh tốt nhất phải đi xử lý một chút, ở đây do tôi thu dọn".
"Tiết Hạ!".
Đứng thẳng lưng, mặt Tiết Hạ hướng về phía cửa phòng bếp: "Ôn Lễ An, đây là nhà của tôi".
Im lặng, tức khắc.
"Lương Tuyết".
Người ngồi bất động trên sàn bởi vì âm thanh "Lương Tuyết" mà run lên, cùng với cơn chấn động nhẹ đó, bàn tay vẫn luôn đặt ở phía sau chầm chậm duỗi ra trước, dáng vẻ giống như đứa trẻ ở trường mẫu giáo bị thầy giáo kiểm tra tay có sạch để có thể cầm miếng bánh kem hay không.
Bàn tay xòe ra, lí nhí nói: "Ôn Lễ An, không phải như anh nghĩ".
Mặt bên của ngón trỏ của hai tay có vết thương nhỏ do bị mảnh thủy tinh cắt trúng, vết thương không sâu, nhiều nhất hai ngày có thể lành lại.
"Lương Tuyết".
"Thật sự... thật sự không phải như anh nghĩ. Ôn Lễ An, em... em không phải cố ý".
"Anh biết" thân ảnh in trên mặt kính mờ khẽ dịch chuyển, nửa người lộ ra, Ôn Lễ An nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn người đang ngồi xổm trên sàn, hờ hững nói: "Vừa rồi em cũng nghe, chủ nhân của ngôi nhà này đang ra lệnh đuổi khách với chúng ta".
Người ngồi chồm hổm từ từ đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.
"Lương Tuyết! Chủ nhân ngôi nhà này vừa nói, những thứ này anh ta sẽ tự xử lý".
"Ồ..." chậm chạp đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn đang tìm kiếm.
"Có phải đang tìm túi tiền không".
"Ừm...".
Ôn Lễ An lắc tay, chiếc túi hình vuông có màu nâu lay động trong không trung phát ra âm thanh lanh lảnh. Lúc này Lương Tuyết mới chậm chạp di chuyển đến khung cửa.
Hai bóng ảnh biến mất nơi khung cửa, mọi cử động của bọn họ đều in lên tấm kính mờ, Ôn Lễ An đứng bất động trước TV, Lương Tuyết thì như một chiếc máy quên lên dây cót, vừa đi vừa lần mò, trong miệng lẩm bẩm muốn mang theo thứ gì đó.
Món đồ đó bây giờ là đồng tiền kỷ niệm, lúc sau lúc vòng tay may mắn, lúc khác thì là con búp bê bỏ túi.
Vừa nói vừa tìm vừa lẩm bẩm: đó là món quà tặng của siêu thị, không tốn tiền mua. Ôn Lễ An, anh cũng biết trước đây em rất nghèo, mỗi lần có được món đồ chơi miễn phí trong lòng đặc biệt vui vẻ. Không phải vì không cần tốn tiền thì có thể có được, mà nó đại diện cho một loại may mắn. Nếu không tìm thấy nó em sẽ vô cùng thất vọng, em phải tìm được nó bằng mọi giá...
"Ừm hửm".
"Em nhớ ra rồi, đó là mặt dây chuyền cá heo, một cái mặt dây chuyền cá heo vô cùng đáng yêu, lúc quay về thì em đánh rơi, chỉ là bây giờ em không nhớ nổi làm rơi nó ở đâu. Ôn...".
"Cá dẫu môi, em bây giờ không ngoan chút nào" giọng điệu thân mật như sau khi áp má kề tai.
"Ôn Lễ An, anh có lẽ không phải nghĩ em đang nói dối anh chứ?" thân hình nhỏ nhắn in trên tấm kính dừng bước lại, không theo ý muốn thì sẽ không xong, "Em không có nói dối, hôm nay siêu thị thật sự có tổ chứ hoạt động, còn là giải thưởng rút thăm từ trong 100 vị khách may mắn. Ôn Lễ An, nếu như anh không tin có thể hỏi Tiết...".
"Xuỵt—" thân ảnh đứng trước TV di chuyển về phía thân ảnh nhỏ nhắn, cũng chỉ sải vài bước chân, hình bóng hai người dính chặt vào nhau "Không phải đã nói với em rồi sao? Không cần phải kéo anh chàng tốt bụng kia xuống nước".
(Kéo xuống nước: dụ dỗ người kia cùng mình làm chuyện xấu)
Im lặng, tức thì.
Giọng nói trầm thấp: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy?".
"Lương Tuyết, em nên biết nếu như em làm chuyện xấu, anh càng muốn thân mật với em. Nếu như em định tiếp tục tìm mặt dây chuyền cá heo, có lẽ sau đó, chúng ta sẽ để chủ nhân ngôi nhà này miễn phí chiêm ngưỡng trò chơi thân mật của chúng ta".
"Ôn Lễ An".
"Cá dẫu môi".
Hai thân hình phản chiếu trên tấm kính lúc này đã xếp chồng lên nhau, anh ôm cô trong lòng, cùng nhau đứng im.
Giọng nói còn dông dài lúc nãy chớp mắt trở nên vừa lạnh vừa khô khốc: "Ôn Lễ An, cửa ở chỗ kia".
Hơi thở nhè nhẹ truyền từ phòng khách tới bếp: "Có phải không? Tủ lạnh của nhà này có sữa trái cây mà em mua, rèm cửa sổ là em giặt, giá sách là do em sắp xếp, em quen thuộc với tất cả dụng cụ nhà bếp ở đây,... Những thứ này khiến em sinh ra ảo giác, em cũng là chủ nhân của ngôi nhà này, sau đó nói ra những lời buồn cười ở ngay cánh cửa đó".
"Lương Tuyết, mở cánh cửa ra, đi xuống cầu thang, chiếc xe dừng ở đầu cầu thang sẽ đưa em đến một nơi khác, nơi đó mới là nhà của em".
Cơn gió do thủy triều mang lại xuyên qua con hẻm nhỏ đến ngã tư đường, tản ra gió rẽ qua bên trái ngã tư, cửa sổ đang mở, thẩm thấu vào cơ thể thoải mái trong không gian hữu hạn, ngọn gió làm vén tấm rèm cửa lên, rèm cửa vừa nhìn là biết vừa mới giặt qua.
Lúc tấm rèm rũ xuống—
Người phụ nữ đó bắt đầu nói.
Cô nói: Vậy làm sao đây, Ôn Lễ An tôi trước giờ chưa từng xem nơi đó là nhà của tôi. Bởi vì đó không phải nhà tôi nên tôi lúc nào cũng không nhớ nổi tên của quản gia ngôi nhà đó, không nhớ nổi cũng không muốn mất công phải ghi nhớ.
Ngập ngừng, người phụ nữ nói tiếp: "Bây giờ còn cách giao hẹn của chúng ta 4 phút rưỡi, 4 phút rưỡi trôi qua tôi tự nhiên biết đi khỏi đây".
Tiếng cười nhẹ khàn khàn hàm chứa sự cưng chiều vô hạn.
"Cho nên? Không phải vì mặt dây chuyền cá heo tượng trưng cho sự may mắn mà là thời gian còn chưa tới, bởi vì chưa tới thời gian mà phải rời khỏi đây nên em cảm thấy mình bị lỗ to? Thật đáng yêu, anh còn cho rằng so với trước đây chút thiệt thòi này cũng không nhường. Làm sao đây? Trò chơi đã kết thúc rồi, như em mong muốn, lúc em làm vỡ chiếc ly đã kết thúc rồi".
"Cho nên, tôi nên làm bây giờ là theo sau anh lên chiếc xe dừng ở đầu cầu thang trở về nhà của chúng ta?".
"Đương nhiên".
Lại có cơn gió thổi đến làm lay động chiếc rèm, tiếng gió dừng lại, Tiết Hạ đến bên khung cửa nhà bếp, bố cục phòng khách nhìn qua đã rõ. Hai thân ảnh giống như đắm mình trong ánh hoàng hôn của vườn hoa vào buổi chiều. Thậm chí cô gái bị người đàn ông ôm trong khuỷu tay còn ló nửa mặt ra ngoài. Nửa gương mặt đó đang cười với anh, cười hỏi, Tiết Hạ tôi có thể ở lại nhà anh trong 5 phút không?
Đây là muốn thể hiện sự chống đối của người vợ sao? Em yêu à, tôi vừa không cẩn thận không nghe lời cô rồi.
Không trả lời, anh nhìn về hai người.
Tiết Hạ nghĩ lúc này anh đã thành công khiến mình trông giống như người xem náo nhiệt hợp lệ.
Khóe môi của người vợ vừa mới giương lên bởi vì sự không phối hợp của người chủ nhà mà dẫu lên, cô gật đầu nói một tiếng: Tôi hiểu rồi, rồi lại quay đầu nói với người kia: "Ôn Lễ An, chúng ta đi".
Ôn Lễ An không nhúc nhích.
Âm thanh buồn bã như sắp rơi nước mắt: "Còn không thả tôi ra sao?".
Chầm chậm, Ôn Lễ An buông tay ra.
Lương Tuyết cúi đầu đi về phía cửa, Ôn Lễ An theo sát phía sau. Trước lúc rời khỏi Ôn Lễ An vẫy tay về phía Tiết Hạ đang đứng, thẳng theo bàn tay đang chỉ về phía anh kết hợp với anh mắt tràn đầy tàn bạo giống như mũi tên bắn khỏi cung: Anh làm cô ấy buồn rồi.
Cười khổ, muốn anh mở miệng nói, hoan nghênh hoan nghênh, 5 phút tính là gì, 5 tiếng cũng không sao? Đương nhiên là vậy, Ôn Lễ An lại đem bộ dạng chồng dạy vợ ra.
Cánh cửa khép lại, Tiết Hạ hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân xuống cầu thang, cũng không nghe thấy âm thanh xe khởi động dưới lầu. Nghĩ rồi lại nghĩ, Tiết Hạ mở cửa ra.
Cầu thang đi tới bãi biển truyền tới một số âm thanh.
Men theo cầu thang, từng bước đi xuống, tầng trên và tầng dưới cách nhau một mái hiên, tầng trên là nhà Tiết Hạ, tầng dưới là tòa Judo.
Đôi nam nữ đó đứng dưới mái hiên, ánh đèn của con hẻm không sáng lắm nhưng đủ để nhìn rõ gương mặt của đôi nam nữ đó. Gương mặt Lương Tuyết đối diện với bức tường Judo, Ôn Lễ An đối diện Lương Tuyết.
Hai tay Lương Tuyết khoanh lại bị Ôn Lễ An một tay nắm lấy, người bị nắm đôi tay dùng sức đá người nắm lấy cô.
Bãi biển lúc này đã không còn huyên náo như ban ngày nữa, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Cô gái đứng dưới mái hiên lẩm bẩm nói: Tôi nhịn anh đủ rồi, Ôn Lễ An anh khiến tôi trở thành người không được hoan nghênh.
Ôn Lễ An hỏi: "Người không hoan nghênh em là ai?".
Nhắm mắt làm ngơ, cô tiếp tục lẩm bẩm: "Đúng, tôi chịu đủ rồi, anh khiến tôi trở thành người không được hoan nghênh".
"Người không hoan nghênh em là Tiết Hạ sao?".
"Ôn Lễ An, tôi ghét anh, tôi ghét anh, là anh hại tôi trở thành người không nhận được sự hoan nghênh. Đúng vậy đúng vậy, đáng ghét, tôi ghét anh!". Lẩm bẩm một mình biến thành ăn nói bừa bãi, khi cảm xúc thì cao giọng, khi kháng cự thì thấp giọng, bất lực thì không chút tiết tấu, dường như sắp bên bờ vực sụp đổ.
Tuy nhiên, Ôn Lễ An nhắm mắt làm ngơ với tất cả tình trạng này, anh cố chấp với nguyên nhân vợ mình lẩm bẩm một mình có phải là vì người đàn ông tên Tiết Hạ kia bày ra biểu cảm xem náo nhiệt làm tổn thương vợ mình không, khiến cho cô không nghe lời giống như trước, ngoan ngoãn ngồi lên xe.
"Nói cho anh biết, là Tiết Hạ sao?".
"Ôn Lễ An, tôi ghét anh, Ôn...".
"Keng—".
Âm thanh kính vỡ vang lên chớp mắt khiến người ngoài bức tường không tiếp tục lẩm bẩm nữa.
Người bên ngoài tường yên tĩnh trở lại, người trong tường lại lớn tiếng kêu gào: Chết tiệt, rốt cuộc là tên khốn nào, lần này, các người chết chắc.
Cửa kính căn nhà tầng trệt không ít lần bị bọn trẻ đá bóng trúng làm vỡ kính, trong đó phòng Judo là khu vực tai nạn trầm trọng nhất.
Nhưng lần này, làm vỡ cửa kính phòng judo không phải do đá banh.
Ôn Lễ An dùng hành động thực tế nói với mọi người, nấm đấm có uy lực hơn quả bóng lăn từ xa, một tiếng "keng" một cái lỗ lớn.
Cái lỗ đó cũng khiến Ôn Lễ An trả giá, nhưng đương nhiên anh rất vui lòng trả cái giá ấy.
Bàn tay đấm vào tấm kính máu chảy không ngừng, bàn tay muốn ngăn vết thương đang chảy máu cũng dính đầy tay. Trong lúc hoảng loạn, cô nhiều lần lẩm bẩm: Ôn Lễ An tên điên này, anh là một tên điên.
Nói xong lại "Đau không, Ôn Lễ An rất đau có phải không?", "Nhất định rất đau, làm sao có thể không đau" không dừng lại được, hai tay giận dữ vung vẩy trong không trung.
Vung vẩy, hét lên: Ôn Lễ An, anh là tên điên! Đồ điên!
Cơn gió thổi từ con hẻm gửi giọng nói của người phụ nữ đến mặt biển, gửi lên bầu trời.
Giây tiếp theo, người phụ nữ dường như nhớ đến ở gần đây có trung tâm ứng cứu khẩn cấp, ở đó làm sao có thể thiếu các vật phẩm y tế được. Cô co cẳng mà chạy, tay bị bàn tay không bị thương kia nắm chặt lấy.
Hốt hoảng cuống cuồng: "Ôn Lễ An, còn không...".
Giọng nói ấm áp, mềm mại: "Lương Tuyết".
"Khốn kiếp, khốn kiếp, không phải đã kêu anh đừng có đột nhiên gọi tên tôi rồi sao?" cô gái hổn hển tức giận. Giọng nói giận dữ đó dường như khiến cho tâm trạng của Ôn Lễ An trở nên tốt hơn, giọng nói của anh càng dịu dàng hơn: "Lương Tuyết, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh".
"Cái gì? Câu hỏi gì?".
"Người không hoan nghênh em là ai?".
Cô hét to: "Không có! Không có ai! Bây giờ có thể buông tôi ra được chưa đồ khốn? Nếu như còn không buông ra, tôi mặc kệ anh, không những mặc kệ anh, sau này mỗi lần anh xảy ra tai nạn, tôi sẽ tổ chức tiệc, là tiệc Pyjama mà anh ghét nhất! Tiệc! Pyjama! Đúng rồi, anh ghét dáng vẻ đáng yêu của tôi trong lòng người đàn ông khác, tôi phải dùng tiền của anh mời những anh chàng người mẫu cao to đẹp trai, chỉ cần họ khen tôi đáng yêu tôi sẽ cho bọn họ một ngàn euro, khen một ngàn lần thì cho một trăm vạn euro..."
"Lương Tuyết".
"Khốn kiếp, khốn kiếp, không phải kêu anh đừng có đột nhiên gọi tên tôi sao? Ôn Lễ An anh rốt cuộc muốn thế nào! Còn không buông tay!".
"Lương Tuyết, anh chỉ muốn nói với em, anh thả tay ra rồi".
Người phụ nữ nhìn thấy hai tay mình cứng đờ trong không trung thì ngẩn ra trong tức khắc, hoàn hồn lại, vắt chân lên cổ mà chạy.
Cũng chạy được vài bước, âm thanh "Lương Tuyết" từ phía sau khiến cô đột nhiên dừng bước.
Dừng lại, tức thì giậm chân, sau đó lại co cẳng chạy.
Lúc chạy đến trung tâm ứng cứu, Lương Tuyết vô thức làm ra động tác xòe lòng bàn tay ra, lòng bàn tay đặt ở vị trí tim, ở dưới lồng ngực dán chặt trong lòng bàn tay có thứ gì đó đang nhảy nhót tung tăng.
Trong nhất thời, cô không rõ là sự khác thường do chạy, hay là...
Hay là, âm thanh "Lương Tuyết" đó,
Ở dưới lồng ngực, dường như ẩn giấu một đứa trẻ tránh đông mà có một giấc ngủ dài, đứa trẻ đó bị âm thanh "Lương Tuyết" bất ngờ làm cho tỉnh giấc.
Sau lưng—
Giọng nói quen thuộc mà xa lạ đang hét lớn: Lương Tuyết, Lương Tuyết, Lương Tuyết...
Những tiếng "Lương Tuyết" đó cùng với tiếng thủy triều.
Lương Tuyết bịt tai lại.
Trạng thái khác thường này chỉ là do hành động phát điên của Ôn Lễ An đột nhiên gây ra, ít nhất lúc này cảm xúc xung động dưới ngực là do chạy. Không có ý nghĩa nào khác, càng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Còn nữa, bây giờ thời khắc mấu chốt, thời điểm này cô cần phải toàn lực ứng phó, cô không có hơi sức đâu đi nghĩ đến những chuyện thất điên bát đảo này nữa.
Rất nhanh nữa thôi, cô có lẽ có thể thoát khỏi Ôn Lễ An rồi.
Để lương tri lừa gạt khôi phục trở lại, chỉ vì nắm bắt cơ hội thoát khỏi Ôn Lễ An.
Dưới bầu trời đầy sao: "Phải nhớ đến thung lũng sông Hồng, và một người thật lòng yêu em".
Bịt tai lại, Lương Tuyết tăng tốc bước chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.