Chương 110: Ngày nắng rực rỡ - 3
Tg Loan
05/09/2020
Thang máy mở ra, Vinh
Xuân cùng với hai nhân viên đang đứng ngoài thang máy.
Bộ đồ vest màu sẫm, trang điểm tinh tế vô cùng phù hợp với biểu cảm trên khuôn mặt, tay cầm bộ đàm, đứng như vậy, hình tượng giám đốc bộ phận
công chúng cấp sách giáo khoa.
Ngược lại nữ nhân viên đứng phía sau Vinh Xuân biểu hiện giống như người mới đến làm. Ánh mắt cô ta vội lướt qua bàn tay đặt trên vai Lương Tuyết rồi rời đi, sau đi rời đi lại không khống chế được sự hiếu kỳ lại quay về vị trí trên vai Lương Tuyết, vô thức đánh giá người phụ nữ được ôm trong vòng tay của lãnh đạo cấp trên.
Tiếng ho khẽ khiến cho cô gái đó hoàn hồn lại, nhìn thấy ánh mắt của cấp trên, cô ta liền đứng thẳng người, mắt cũng không dám xoay.
Bà Ferdinand đứng bên trái Lương Tuyết đương nhiên rất hài lòng với biểu hiện của Vinh Xuân, trong ánh mắt đang tỏ vẻ: Xem đi, đây mới là người xứng với Lễ An của ta.
Sau khi Lương Tuyết trở thành vợ của Ôn Lễ An, cơ hội cô và bà Ferdinand gặp nhau ít ỏi đến đáng thương. Số lần bọn họ nói chuyện có lẽ không quá 10 lần.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên Lương Tuyết dùng thân phận vợ của Ôn Lễ An đến Los Angeles thăm hỏi bà. Ôn Lễ An mở cửa liền liền nói thẳng thừng "Mẹ, khi con 18 tuổi đã từng giết một người tên Garcia Roger. Bây giờ mẹ có lẽ biết đã xảy ra chuyện gì".
Nửa tiếng sau, bà Ferdinand đáp với Lương Tuyết một câu như sau "Tôi sẽ không cảm kích cô, không những không cảm kích ngược lại càng căm ghét cô hơn. Là cô đã khiến đôi tay của Lễ An nhuốm lấy máu tanh".
Quan điểm của người này, Lương Tuyết tương đối đồng tình. Nếu như không phải vì cô, Ôn Lễ An cũng sẽ không giết người, anh vì cô mà giết người, cô vì anh mà ngồi tù, không ai nợ ai, mọi chuyện đến đây kết thúc.
Đây là phép toán giống như một cộng một bằng hai, nhưng Ôn Lễ An chính là biến bài toán này thành ba.
Mà bây giờ, trong tay cô có một cơ hội bắt đầu lại, đưa lại đáp án của bài toán trở thành đáp án chính xác.
Tuy nhiên, Lương Tuyết không biết cơ hội này là gì, nhưng tin rằng sẽ nhanh thôi cô sẽ biết.
6h10, Lương Tuyết được thư ký của Ôn Lễ An đưa vào phòng trang điểm. 6h30, Lương Tuyết ra khỏi phòng trang điểm.
Đi theo sau thư ký của Ôn Lễ An, Lương Tuyết nghĩ lúc này bất kỳ ai nhìn thấy cô sẽ cho rằng cô là nhân viên hậu trường: Mái tóc gọn gàng cố định sau đầu, áo sơ mi ôm người màu xanh nhạt, chiếc váy màu đen, đôi giày đế cao đen, kiểu tóc, quần áo không khác gì với cô nhân viên nhìn lén cô đứng sau Vinh Xuân lúc nãy.
6h40, Lương Tuyết được đưa tới lối vào.
Qua con đường dài mười mấy mét, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An.
Khán phòng khá to và trống trãi, khán đài thiết kế hình vỏ sò sắp xếp từ thấp đến cao hàng trăm chỗ ngồi. Hàng ghế đầu là chỗ ngồi của khán giả may mắn, tiếp đó là khách quý, rồi chỗ ngồi của khán giả.
Khu vực truyền thông ở giữa; trong khu vực hình tròn chi chít giá đỡ ba chân, các máy ảnh gác trên giá đỡ nhắm về phía sân khấu.
Bục giảng diễn thuyết màu xanh biển, cả hội trường duy nhất chỉ có ánh sáng từ phía trên trần nhà. Từng chùm sáng hình phễu, mở rộng ra, đan xen nhau khiến cả bục giảng được phủ lên như một vùng biển sâu thẳm, từ màu xanh nhạt đến màu xanh sẫm.
Khu vực xanh đậm, người đàn ông đứng chính giữa bục diễn thuyết mặc áo sơ mi màu đen, nửa xoắn tay áo, thân hình cao lớn như một vị vua trẻ tuổi đứng trên sân khấu.
Chàng thiếu niên trầm mặc tao nhã ở Angel City ngày trước đã trưởng thành thành dáng vẻ bây giờ.
Bước chậm lại.
Khi cô nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Lương Tuyết dừng cách Ôn Lễ An khoảng 3 bước.
Lông mày vừa nãy còn thả lỏng giờ đã cau chặt lại, anh vẫy tay gọi cô, chần chừ hút chốc, cô tiến lại gần anh một bước, lông mày vẫn không thả lỏng ra.
Trong lòng thở dài, Lương Tuyết lại tiến thêm một bước nữa.
Ôn Lễ An lúc này mới thả lỏng lông mày, nhẹ nhàng nói: "Cá dẫu môi, làm sao đây? Buổi phát biểu thiếu một phiên dịch hiện trường, thời gian quá gấp rút cũng không biết đi đâu tìm người. Sau đó anh liền nhớ tới em. Em có thể đóng vai diễn nghiệp dư về nhân vật phiên dịch hiện trường được không?".
Cô gật đầu.
"Qua đây" anh mỉm cười với cô.
Lương Tuyết tiến lại gần Ôn Lễ An nửa bước.
Ôn Lễ An đeo thẻ làm việc có dòng chữ phiên dịch hiện trường lên cổ cô. Trên thẻ có tấm hình của cô, còn có tên cô, đầu ngón tay chạm nhẹ lên cái tên trên thẻ. Tức thì, rũ xuống, quay người về phía đối diện với chỗ ngồi khán giả.
Suy nghĩ, mặt Lương Tuyết cũng xoay về phía khán giả, vai kề vai Ôn Lễ An.
"Lương Tuyết".
"Ừm".
"Anh phải nói với em một chuyện. 10 ngày trước, có một người tên là Benjamin gọi điện thoại cho người đứng đầu một băng đảng xã hội đen nhỏ thành phố Rio. Gọi điện xong Benjamin chuyển 1000 đô vào tài khoản chỉ định người đứng đầu băng nhóm xã hội đen, gửi một tờ giấy mời và một cây súng chỉ có một viên đạn. Đồng thời hứa hẹn đợi khi việc thành công sẽ trả thêm 1000 đô còn lại".
"Ở Rio, 2000 đô có thể thuê được một tên sát thủ chuyên nghiệp. Tên sát thủ này một năm nhiều nhất cũng tiếp nhận vài vụ làm ăn, không phải bọn họ không muốn nhận mà là bọn họ làm việc quá kém chỉ có thể hấp dẫn được những kẻ không có tiền nhưng lại muốn gặp vận may. Nói không chừng 2000 đô đó có thể khiến người ta khử sạch mối thù của mình, nếu không thành công bọn họ chỉ mất đi 1000 đô".
"Anh nghĩ, kẻ cầm lấy 1000 đô của Benjamin bây giờ có lẽ đã đến hội trường này rồi. Hơn nữa, anh còn nghĩ, tên sát thủ này nếu như biết thân phận của hắn ta giết nhất định trong lòng đang ngờ vực".
"Hơn nữa, tên sát thủ này và người trung gian đó nhất định này mơ cũng không nghĩ tới người cho bọn họ 1000 đô lại là người mà bọn họ giết".
Lời nói của Ôn Lễ An khiến suy nghĩ của Lương Tuyết có chút không tập trung, cô hỏi anh người tên Benjamin muốn giết là ai, mà Benjamin đó là ai.
"Ôn Lễ An".
Cô mở miệng muốn nói, Ôn Lễ An tiếp lấy lời khiến Lương Tuyết một câu cũng không nói ra, chỉ có một loại biểu cảm "Nhất định là tôi nghe nhầm rồi" nhìn Ôn Lễ An.
Ôn Lễ An mỉm cười: "Em nghe không nhầm đâu, người tên Benjamin đó là Ôn Lễ An".
Khép miệng lại, lần đầu tiên Lương Tuyết muốn đánh Ôn Lễ An một trận, tay giơ lên không trung bị nắm lấy.
Nắm lấy tay cô, anh nhìn vào mắt cô: "Còn nhớ những lời hôm đó anh nói với em không? Nỗ lực lớn nhất mà anh có thể làm vì cuộc hôn nhân của chúng ta là gì, chuyện trước mắt chính là nỗ lực to lớn nhất anh có thể làm cho chúng ta".
Cô lắc đầu "Không, em không hiểu", rồi lại lắc đầu "Ôn Lễ An, anh đang đùa với em đúng không?".
Gương mặt kéo lại gần nói với Lương Tuyết, không chút ý đùa giỡn gì cả.
Cô liều mạng lắc đầu "Không, đừng".
Ôn Lễ An nắm lấy vai cô, nói từng từ: "Cho dù bây giờ hối hận cũng muộn rồi. Sau cuộc gọi với thành viên của tổ chức ngầm thành phố Rio, anh đã ném điện thoại đi rồi, tiêu hủy tất cả những gì liên quan đến Benjamin, cũng là nói với thế giới từ nay về sau không có con người Benjamin này nữa. Cho dù người đó muốn liên lạc với Benjamin cũng không thể được,thành viên của tổ chức ngầm cũng có đạo nghĩa giang hồ của họ".
"Đổi cách nói khác, chính là chuyện này đã định sẵn kết cục, nhiệm vụ bắn hạ người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim phải làm, mà thời gian tốt nhất để làm nhiệm vụ là giữa 7h54 đến 7h55. Bởi vì trong một phút này anh sẽ dừng lại uống nước. Một phút vừa đủ để sát thủ hoàn thành mục tiêu bắn tỉa, từ việc hoàn thành ráp súng đến nạp đạn, điều chỉnh vị trí tốt nhất, cho đến lúc nhắm vào mục tiêu, bóp cò".
"Tên điên, Ôn Lễ An anh là tên điên". Tay bị Ôn Lễ An giữ lấy, chỉ có thể dùng chân, chân liều mạng muốn đá anh nhưng đều bị anh né khỏi. Dứt khoác, cô gào lên "Ôn Lễ An, anh mới là một tên lừa đảo, anh nói sau này sẽ không ép tôi nữa, anh đã nói nhưng! Hành động này của anh không phải là đang ép tôi thì là gì?! Là cái gì? Đồ khốn nhà anh!".
"Không giống nhau, ít nhất tính chất và động cơ không giống" anh lắc đầu "Trước đây là anh ép em ở bên cạnh mình, mà lần này là ép em có thể nhận thức rõ ràng, sống còn. Lương Tuyết có nỡ rời xa Ôn Lễ An hay không. Lương Tuyết có phải trong lòng còn yêu Ôn Lễ An sâu đậm hay không. Nếu như Lương Tuyết luyến tiếc Ôn Lễ An, nếu như trong lòng Lương Tuyết còn yêu Ôn Lễ An sâu đậm vậy thì bọn họ có lý do gì mà không ở bên nhau".
"Lương Tuyết, anh không muốn bỏ lỡ những năm tháng lâu dài bên em, dù chỉ là một chút cơ hội anh cũng không muốn bở lỡ, đây cũng là điều anh có thể làm vì chúng ta".
Nói nhảm! Ôn Lễ An đang nói nhảm.
"Đừng kích động, em nghe anh nói". Anh ôm chặt lấy cô trong vòng tay "Buổi phát biểu sẽ tổ chức lúc 7h, thời gian không còn nhiều nữa, em bình tĩnh nghe anh nói, Lương Tuyết anh bảo đảm mình sẽ không có chuyện".
"Anh chỉ là quá cần một phút đó, một phút mà Lương Tuyết có thể thực sự nhìn rõ lòng mình".
Thế là Ôn Lễ An bắt đầu nói, nói tại sao anh phải thuê sát thủ làm nhiệm vụ.
Sát thủ ở Rio bình thường đều bắt đầu gia nhập bang phái vào lúc mười mấy tuổi. Người có năng lực được lãnh đạo cấp cao hơn tán thưởng, cùng hợp tác với bọn họ tham gia những cuộc mua bán lớn. Người không có năng lực bởi vì tuổi tác cao dần dần bị đảng phái đào thải lưu lạc xó chợ, vì có kinh nghiệm nhất định bọn họ thỉnh thoảng sẽ tiếp nhận một số cuộc mua bán giết người.
Người bị băng đảng đào thải năng lực có thể giỏi đến đâu?
Hơn nữa, nhiệm vụ của những người này là "Người mà anh muốn giết là hàng xóm của tôi", hoặc là "Vợ tôi đang mang thai nhưng tôi xác định đứa con trong bụng cô ấy không phải con tôi, cơn tức này tôi nuốt không trôi, người đàn ông đó đang mua bánh nướng trong chợ, anh đi khử hắn ta cho tôi"... đại loại như vậy.
Cho dù là vậy, hiệu suất làm việc của những người này cũng chỉ có thể đạt được 15%, cũng là nói trong 10 người bọn họ muốn giết có 8.5 người đang sống tốt.
"7h đúng, hắn ta sẽ biết thân phận của người đàn ông mà hắn trừ khử tối nay. Anh đoán khi biết được người mà mình trừ khử là người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim, hắn nhất định sẽ hối hận tham lam nhất thời, nhưng làm sao đây, tiền đã tiêu sạch rồi, đã lỡ trèo lên lưng cọp nhưng không khí của buổi hội nghị và thân phận của người mà anh ta muốn trừ khử đủ để khiến người chưa từng thấy gì trên thế giới rung tay. Thế là, hiệu suất làm việc 15% sau đó giảm xuống còn 5%".
Ôn Lễ An nói về cuộc mua bán liên quan đến tính mạng như một bài báo thú vị.
"Ôn Lễ An, anh đang đùa với em ...".
"Nhưng! Còn có 5%, từ viên đạn của tên kia bắn ra có 5% khả năng trúng mục tiêu giữa 7h54 đến 7h55" tay Ôn Lễ An từ từ đưa ra tước, nhắm vào khán đài đối diện "Có lẽ viên đạn sẽ bắn ra từ hướng đó".
Hướng ngón tay Ôn Lễ An chỉ là một nơi có chỗ ngồi trang nhã, nhìn có hơi giống với phòng VIP của nhà hát, thiết kế ban công, có lan can, cũng có rèm che ánh sáng.
Chiếc rèm có màu đen.
Cô rùng mình, quên mất lời muốn nói tiếp theo, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Ôn Lễ An, nhìn anh đang nói chuyện.
Anh nói: "Bây giờ cái gì cũng đừng nghĩ, điều em cần làm bây giờ là đợi giây phút kia đến, đến lúc đó....".
"Không!" Lương Tuyết hét to.
"Vậy hãy ở bên anh, anh lập tức hủy bỏ buổi phát biểu, em gọi luật sư nói với ông ta văn kiện mà em ký hủy bỏ" anh nói.
"Không... ..." cô lẩm bẩm, lắc đầu.
"Vậy thì đợi, đợi đến 7h54".
"Lương Tuyết" dịu dàng gọi tên cô, tay nhẹ nhàng dán lên vị trí tim cô "Tin anh, khi giây phút đó đến, trái tim em sẽ cho em biết em có nguyện ý bằng lòng cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại lần nữa không, quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu".
"Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào anh không biết, đáng giá hay không anh cũng không suy nghĩ. Anh chỉ biết nếu như không thử ngày tháng sau này anh nhất định sẽ hối hận, thử rồi, cho dù kết quả không như ý muốn nhưng mãi thật lâu về sau, ở một sân bay nào đó khi anh nhắc lại câu chuyện này với một người nào đó anh sẽ thản nhiên mỉm cười nói: Tôi đã hết sức rồi".
"Hết sức rồi, cũng không hối không hận".
Trong đầu Lương Tuyết là một mảng màu trắng, cảm giác đó giống như đột nhiên não bị nhồi vào một mớ hỗn độn. Không thể suy nghĩ, không thể phân tích.
Không biết Ôn Lễ An đang nói gì, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng không hiểu chuyện sẽ xảy ra sau đó. Duy nhất cô chỉ có thể nhìn ngây ngẩn về phía gương mặt gần ở trước mắt.
Ôn Lễ An còn đang nói: "Đó cũng là chuyện cuối cũng anh nghĩ đến vì chúng ta, khiến em nhìn rõ được lòng mình. Đến lúc đó em có bất cứ quyết định gì anh đều tôn trọng. Nếu như chứng ta thật sự không thể anh sẽ chúc mừng trước cho em có một cuộc sống tốt đẹp".
"Lương Tuyết, có một điều em phải ghi nhớ. Ôn Lễ An là con trai bà Ferdinand, tất cả mọi chuyện anh làm bây giờ có ý nghĩa giống như năm 18 tuổi đuổi theo em đến Manila. Nếu như em đi rồi, từ nay về sau cho dù có khó khăn ra sao Ôn Lễ An sẽ quên đi Lương Tuyết một cách sạch sẽ bởi vì anh ta là con trai của bà Ferdinand, lạnh lùng, lý trí, quyết đoán là một trong những gen di truyền".
Khi Ôn Lễ An nói những điều này Lương Tuyết cảm thấy vô cùng xa lạ.
Giống như cảnh tượng biển sâu, Ôn Lễ An trở nên xa lạ khiến Lương Tuyết cảm thấy giống như đi vào trong một giấc mộng lạ thường. Cô ngây ngốc nhìn Ôn Lễ An.
Cũng không biết là ai thở dài một tiếng "Ngốc nghếch".
Cô được ôm vào vòng tay ấy, âm thanh trên đỉnh đầu cô hàm chứa khổ sở.
"Lương Tuyết, xin lỗi, lúc đó không đứng ra ôm lấy em. Lương Tuyết, lúc đó khiến em buồn là anh không tốt".
Khoảng khắc đó, Lương Tuyết ngửi thấy mùi ly biệt.
Bàn tay đặt ở sau eo cô bỗng nhiên thu chặt lại, cái ôm đó muốn làm gãy xương cốt của cô.
Buông ra, Ôn Lễ An cũng không quay đầu lại.
- - -
Bóng ảnh Ôn Lễ An biến mất nơi lối ra. Ánh đèn hội trường đột nhiên bừng sáng, hai cửa vào bị mở ra, từ ngay lối vào hội trường khiến Lương Tuyết suýt nữa cho rằng cả thế giới đều tập trung tại đây.
Nhân viên làm việc động tác lưu loát cũng chuyển một số thiết bị lên sân khấu. Lương Tuyết được thư ký của Ôn Lễ An đưa đến phòng nghỉ ngơi gần sát sân khấu diễn thuyết.
TV trong phòng nghỉ ghi lại toàn bộ tất cả góc độ của buổi hội nghị, trong đó màn hình lớn nhất ở trung tâm nhắm thẳng về khán đài.
Khi buổi phát biểu đang tiến hành đếm ngược, người dẫn chương trình đang đếm ngược là người dẫn chương trình đang hot nhất. Trong màn pháo hoa giả rực rỡ Ôn Lễ An mặc chiếc áo sơ mi màu sẫm đi xuyên qua, từ sân khấu từ từ bước ra.
Khán phòng tràn ngập tiếng reo hò, ống kính càng kéo gần lại tiếng reo hò càng vang cao lên.
Gương mặt của Ôn Lễ An dưới ống kính sắc nét không chê được chỗ nào. Điều này cũng khiến cho ống kính của người phụ trách tín hiệu hiện trường càng vui vẻ kéo lại gần mặt anh hơn, như vậy có thể bỏ qua một số hiện vật trên khán đài.
Chủ đề của buổi phát biểu hôm này là "Văn minh và kỹ thuật", lại cộng với buổi hội nghị được tổ chức ở viện bảo tàng, trên sân khấu có bày ra một số hiện vật thì cũng hợp tình hợp lý, tuy nhiên, chúng nó nhìn có vẻ hơi xấu.
Dần dần, nhìn mãi nhìn mãi những hiên vật trên sân khấu khiến Lương Tuyết bắt đầu trở nên kinh hoàng bạt vía. Ôn Lễ An trên đài diễn thuyết về phương châm tương lai phát triển của Tập đoàn Pacific Rim, và trả lời phóng viên đặt câu hỏi nhìn động tác di chuyển tự do của anh khiến Lương Tuyết không thể không liên tưởng đến chuyện hoang đường mà anh nói cách đây mười mấy phút: Ôn Lễ An có phải mượn những đồ vật này để che chắn tầm nhìn tốt nhất của tên sát thủ ẩn nấp trong bóng đêm hay không.
Nhưng....
Biểu hiện của Ôn Lễ An mười mấy phút trước trong buổi hội nghị lại khiến người ta không nhịn được hoài nghi, tất cả chỉ là Ôn Lễ An đang chọc cô thôi, làm gì có người nào làm vậy, làm gì có ai làm vậy?!
Nhưng!
Nhưng người này là Ôn Lễ An, là Ôn Lễ An thì có cái gì không thể.
Những lời nói mà tên khốn Ôn Lễ An nói mười mấy phút trước rốt cuộc là thật hay giả?! Lương Tuyết sắp bị suy nghĩ này làm cho phát điên rồi.
Nhìn xem, tên khốn Ôn Lễ An đó lại khiến cho nữ phóng viên kia liên tục nói vấp. Cũng đúng, lời khen thích hợp từ trong miệng người đàn ông đẹp trai như vậy nói ra không khiến cho trái tim của các cô gái như con hươu chạy loạn mới là gặp quỷ.
Nữ phóng viên được khen có kiểu tóc đẹp nhất thời nói vấp cùng với tiếng cười của các khách quý. Ôn Lễ An lại thể hiện sự phong độ nên có tay đưa về phía bên kia của khán đài ra hiệu rằng phóng viên tiếp theo có thể đặt câu hỏi, chuyển trọng tâm để giải vây cho nữ phóng viên.
Người tiếp theo là một phóng viên nữ.
Người này càng to gan hơn, câu hỏi đầu tiên cô ấy đưa ra với người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim: "Thưa ngài, ngài có thể để tôi chụp tấm ảnh được không? Tôi đảm bảo, tôi sẽ xem tấm ảnh đó là báu vật của riêng mình, sẽ không đem nó đến bất cứ nơi công cộng nào".
Câu hỏi của nữ phóng viên đưa ra khiến trái tim Lương Tuyết trở nên bứt rứt.
Bởi vì nơi đang đứng của Ôn Lễ An và nữ phóng viên cách nhau, giả sử như Ôn Lễ An đồng ý với yêu cầu của nữ phóng viên, anh phải đến vị trí trung tâm.
Vị trí trung tâm và bục diễn thuyết để nước là nơi hai không có bất cứ đồ vật che chắn nào.
Câu hỏi của nữ phóng viên khiến toàn hội trường tức khắc trở nên im lặng, máy ảnh lại kéo ống kính lại gần Ôn Lễ An. Khoảng khắc đó, cả thế giới dường như đang chờ đợi nụ cười của Angela.
Tín ngưỡng của bọn họ. Người đàn ông đứng trên sân khấu là hóa thân của thiên sứ.
Angela không làm họ thất vọng, giương khóe môi mỉm cười.
"Đương nhiên".
Nghe xong câu trả lời khẳng định của Ôn Lễ An, Lương Tuyết bất ngờ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, giây đầu tiên liền muốn mở cửa ra, tuy nhiên cửa lại đang khóa. Lúc này Ôn Lễ An đã đến vị trí trung tâm, trong đầu Lương Tuyết bắt đầu trống rỗng, thời gian dường như dừng lại trong khoảng khắc đó.
Nữ phóng viên cầu được ước thấy.
Cuối cùng Ôn Lễ An trở về lại vị trí cũ của anh. Lương Tuyết ngồi xuống lại vị trí của mình.
Tiếp theo, Ôn Lễ An giới thiệu kế hoạch phát triển chính của Tập đoàn Pacific Rim trong năm tới dưới dạng một bộ phim hoạt hình 3D.
Trong đoạn phim hoạt hình ngắn 3D đội ngũ nghiên cứu của Tập đoàn Pacific Rim dưới điều khiển chiếc thuyền cạo băng đi đến Nam cực.
Kết hợp với đoạn phim 3D Ôn Lễ An trình bày: Tập đoàn Pacific Rim và Nga, Na Uy, Phần Lan... đã đạt mối quan hệ hợp tác, dốc sức phát triển hợp lý vùng Nam Cực.
Trình bày ý tưởng rõ ràng trong 5 phút, không có bị vấp chỗ nào, không sót từ nào, phối hợp hoàn hảo với đoạn hoạt hình 3D.
Điều này khiến Lương Tuyết lại nghi ngờ tên sát thủ nấp ở nơi bóng tối đang đợi kéo cò súng không tồn tại.
Suy nghĩ vừa móc nối nhau, hành động tiếp theo của Ôn Lễ An lại khiến Lương Tuyết đứng bật dậy khỏi ghế. 5 phút trình bày trôi qua, Ôn Lễ An di chuyển về phía bên trái, đứng lại ở nơi không có bất cứ vật gì che chắn. Tim cô lần nữa thắt lại.
Tim vừa mới thắt lại, Ôn Lễ An lại di chuyển về phía có vật cản, Lương Tuyết lại ngồi xuống ghế.
Trong khoảng thời gian sau đó, đa phần Lương Tuyết đều làm 2 chuyện : đứng lên, ngồi xuống, rồi lại đứng lên, lại ngồi xuống.
Tinh thần căng thẳng cực độ khiến suy nghĩ Lương Tuyết mệt mỏi, khiến cho cô lúc này chỉ muốn tìm một nơi để trốn.
Trong vô tri vô giác có người mở cửa ra, Lương Tuyết nhận ra người đó, đó là thư ký của Ôn Lễ An.
Lúc ra khỏi phòng nghỉ trên màn hình vẫn còn đang chiếu gương mặt xinh đẹp của Ôn Lễ An, gương mặt trái xoan không chút biểu cảm, bất cứ lúc nào sẽ có người nhắm về phía anh bóp cò.
"Nói không chừng Ôn Lễ An đang đùa với mình" Lương Tuyết tự nhủ.
"Cô nói cái gì?".
Lúc này, Lương Tuyết mới phát hiện cô đang theo sau thư ký của Ôn Lễ An, thế là cô hỏi anh ta, anh muốn đưa tôi đi đâu.
"Cô là phiên dịch hiện trường của buổi hội nghị" người đó cẩn thận nhắc nhở.
Lương Tuyết lúc này mới nhớ ra, trước đó Ôn Lễ An hình như đã nói qua với cô chuyện này, trước ngực cô bây giờ còn đeo thẻ làm việc của phiên dịch hiện trường, cô đang đi trên con đường dẫn tới khán đài phía trước.
Dừng bước, Lương Tuyết hỏi "Các anh có thể để người khác đảm nhiện phiên dịch hiện trường không?".
"Không thể!" người đó trả lời.
Lương Tuyết chậm chạp không di chuyển.
"Mười vị khách may mắn chỉ mất 90 giây để đặt câu hỏi tại chỗ, trong 90 giây đó chỉ có 3 câu hỏi được đưa ra. Cô chỉ cần dịch ba câu hỏi này là được". Người đàn ông nghĩ rằng cô ấy đang mất bình tĩnh thiện chí an ủi.
Vừa nói vừa chỉ biểu thị thời gian không còn nhiều nữa.
Trong lúc trì hoãn, Lương Tuyết lại cùng thư ký đi đến sân khấu.
Tiết mục Ôn Lễ An trả lời phóng viên đặt câu hỏi đã đến phần kết, dưới sự ra hiệu của thư ký Ôn Lễ An cô đứng ở một nơi khuất trên sân khấu.
Ôn Lễ An đang trả lời các phóng biên dường như không biết trên sân khấu có thêm một người. Không những Ôn Lễ An không biết, truyền thông trên khán đài, khách quý cũng không biết. Người đàn ông trẻ tuổi trên sân khấu giống như ánh sáng, thu hút toàn bộ tầm nhìn của họ.
Trong lúc đang ngây ngô, người dẫn chương trình thông báo kết thúc phiên trả lời câu hỏi của phóng viên. Tiếp theo là tiết mục cuối cùng, cũng là tiết mục đặt câu hỏi được mong đợi nhất dành cho cư dân mạng.
Người dẫn chương trình không dễ dàng gì nắm bắt được cơ hội lộ diện trước ống kính phát sóng trực tiếp. Anh ta khoe hàm răng sứ đẹp đẽ trước ống kính: "Chúng ta phải để Angela uống nước."
Lời vừa nói ra, đồng hồ điện tử trước hội trường vừa nhảy qua 7h54.
Khi đồng hồ dừng ở 7h54, trái tim Lương Tuyết "Thình thịch" một tiếng.
Ôn Lễ An từng nói "Thời gian tốt nhất để thực hiện là khoảng giữa 7h54 đến 7h55, bởi vì một phút này anh sẽ dừng lại uống nước".
Ôn Lễ An còn nói "Một phút vừa đủ để sát thủ hoàn thành mục tiêu bắn tỉa, từ việc hoàn thành ráp súng đến nạp đạn điều chỉnh vị trí tốt nhất, cho đến lúc nhắm vào mục tiêu, bóp cò".
Tên điên, tên điên!
Chầm chậm, mặt xoay về phía Ôn Lễ An, lúc này Ôn Lễ An đã đến bên cạnh bục diễn thuyết.
Nước uống đóng chai được đặt trên bục diễn thuyết, bên cạnh là chiếc ly. Tay của Ôn Lễ An đang đưa về phía đặt chai nước, cơ thể anh dừng lại, bất động.
Chầm chậm, Lương Tuyết quay mặt về phía khán đài ở vị trí cao nhất đối diện. Ôn Lễ An còn nói, "Có lẽ viên đạn sẽ được bắn từ hướng đó".
Hội trường ngoài khán đài và khu vực truyền thông ra đều là những vùng tối đen, Lương Tuyết không thể nhìn rõ người ngồi ở đó là ai.
Ôn Lễ An đã mở nắp chai nước, đang đổ nước vào ly, người anh đang bất động.
Không, không được, đây không phải là chuyện đem ra để trêu đùa.
Cho dù Ôn Lễ An nói, chỉ có 5%...
Không, không được, 5% cũng không thể.
Lảo đảo, Lương Tuyết đi về phía Ôn Lễ An đang đứng, cũng không biết từ đâu xuất hiện một đôi tay, đôi tay đó ngăn cô lại.
Là người dẫn chương trình có hàm răng sứ, đây là cơ hội ngàn năm có một, anh ta muốn thế giới nhận ra năng lực ứng biến tại hiện trường của anh ta. Hàm răng sứ đang lay động trước mắt Lương Tuyết, cố ý giả vờ hài hước: "Cô gái, cô cũng muốn chụp hình với Angela?".
Lắc đầu, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Lễ An, Ôn Lễ An đã cầm ly nước lên, Ôn Lễ An sắp uống nước rồi, đẩy bàn tay trước mặt cô, miệng lẩm bẩm "Anh ấy đang uống nước, tôi phải đi cứu anh ấy, tôi phải cứu anh ấy...".
"Cô nói cái gì?".
Ánh đèn hội tường bỗng nhiên trở nên tối đen.
Dưới ánh sáng bỗng nhiên chập tối đó, Lương Tuyết lại lần nữa nghe thấy tiếng "Thình thịch" của tim mình, chuyện cũ chớp mắt ập tới.
Buổi chiều nóng bức, cô vừa ăn socola xong, đầu lưỡi còn vương lại vị ngọt của socola, tâm trạng vô cùng thỏa mãn, thỏa mãn đến mức cô không để tâm đến tình cảnh của mình hiện giờ là một tên trộm đến nhà thờ ăn cắp socola. Chiếc cài nơ đặt trên bàn trang điểm đẹp cực kỳ, như màu xanh tươi trên cành cây đầu hạ, đẹp đến mức cô không kiềm được đưa tay ra.
Lúc bắt đầu cô muốn nhìn thử mà thôi, tuy nhiên, vừa đeo lên cũng không nỡ lấy xuống.
Mặc bộ đồ của lớp hợp xướng, trên đầu đeo chiếc cài nơ, đi trên hành lang, có chàng thiếu niên thân hình cao ráo đi tới, những con côn trùng mùa hạ không biết tên kêu gọi bên tai cô không ngừng.
Trong hồi ức, cô quên mất cô bé đeo chiếc cài nơ màu xanh lục đi trên hành lang đó có quay đầu lại nhìn hay không.
Một buổi chiều mùa hạ của năm nào đó theo tiếng "ding" biến thành ảo ảnh hảo huyền. Bầu trời xanh thẳm đổ ảnh ngược lên trên mặt đất, chiếc nơ màu xanh lục phản chiếu trên mặt đất, hành lang dài được phản chiếu trên mặt đất.
Chàng thiếu niên đi trên hành lang trong cơn gió nhẹ của buổi chiều từng chút từng chút....
Đầu lưỡi còn lưu lại vị socola lấy trộm trong phòng làm việc của cha xứ Carlisle. Cái tên đó dường như cũng đem theo vị socola, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi đầu lưỡi cô.
Âm thanh như gần như xa: "Cô là phiên dịch hiện trường ngày hôm nay".
Chiếc cài nơ màu xanh, hành lang dài, chàng trai cô gái đi trên hành lang như gió tan biến.
Nhìn rõ người trước mắt, lại nhìn màn hình đồng hồ điện tử, Lương Tuyết thở ra một hơi nhẹ nhõm, màn hình điện tử đang ở 7h55.
Đã trôi qua 1 phút, Ôn Lễ An uống nước xong, Ôn Lễ An vẫn ổn.
Ổn là tốt, suy nghĩ này khiến Lương Tuyết muốn cởi giày ra, đập gót giày vào đầu Ôn Lễ An: Đồ khốn, lần sau anh muốn chơi trò chơi như vậy thì phiền anh đừng kéo tôi vào.
Ý nghĩ vừa mới nảy ra, Lương Tuyết nhanh chóng làm động tác bụm miệng, lỡ lời, là lỡ lời.
Cái beep, đâu ra có lần sau, sẽ không có lần sau. Cô già rồi, Ôn Lễ An nếu như mê mẩn cái loại trò chơi này thì để anh ta tìm mấy cô gái nhỏ tuổi hơn đi.
Lương Tuyết lẩm bẩm trong lòng.
Ôn Lễ An đi về phía chỗ ngồi của mười vị khách ở hàng phía trước. Lương Tuyết nhớ đến nhiệm vụ của mình, thở ra một hơi, cô theo sát phía sau Ôn Lễ An.
Mười vị khán giả may mắn ở dưới sân khấu, Ôn Lễ An đang ở trên sân khấu, hai bên cách nhau mười mấy bước chân. Lương Tuyết đứng ở bên trái Ôn Lễ An, giữa cô và Ôn Lễ An cách nhau nửa bước chân.
Nhận lấy micro của nhân viên đưa qua.
Người đầu tiên rút thăm có cơ hội tiếp xúc với Ôn Lễ An là một thiếu niên người Syria, cậu thiếu niên lúc này đang truyền đạt lời cảm ơn của gia đình cậu.
Cha của thiếu niên Syria là một trong 1.000 nhân viên tị nạn của Tập đoàn Pacific Rim. Sau khi cha của cậu thiếu niên có một công việc ổn định, ông ấy đón cậu ta và vợ từ Syria đến thành phố nơi ông ấy làm việc, từ đó thực hiện giấc mơ đoàn tụ gia đình.
Người thứ hai rút thăm trúng là một thanh niên Philippines.
Thanh niên philippines đối diện với Ôn Lễ An: "Tôi cũng giống ngài, đến từ Angel City, bây giờ là học sinh ngành kiến trúc, học phí của tôi toàn bộ đến từ học bổng hỗ trợ của Ôn Lễ An".
"Tương lai, tôi sẽ trở lại Angel City, tôi yêu nơi đó, tôi sẽ đem những gì tôi học được truyền đạt lại cho thành phố tôi yêu". Chàng trai Philippines đặt câu hỏi "Thưa ngài, một ngày nào đó trong tương lai, ngài có quay lại Angel City không?".
Cả hội trường im lặng, Lương Tuyết cũng im lặng.
"Đương nhiên" Angela mỉm cười.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Người cuối cùng là một cô gái đến từ Tây Ban Nha, từ biểu cảm trên gương mặt cô gái không khó đoán tiếp theo cô ấy sẽ hỏi Ôn Lễ An vấn đề gì.
Quả nhiên.
"Angela, anh có thể nói cho em biết mẫu phụ nữ mà anh thích không?" giọng nói của cô gái Tây Ban Nha giòn giã.
Những vị khán giả không hiểu tiếng Tây Ban Nha, phương tiện truyền thông, thậm chí cả khuôn mặt của Ôn Lễ An đều hướng về phía phiên dịch hiện trường.
Lương Tuyết chỉ có thể mặt dày dịch lại câu hỏi của cô gái Tây Ban Nha.
Mấy trăm cặp mắt lại nhìn về phía Ôn Lễ An.
Ống kính trực tiếp làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, ống kính nhắm lại gần khuôn mặt Ôn Lễ An, kéo lại gần, lại gần nữa.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Ôn Lễ An đều không rời khỏi người phiên dịch hiện trường.
Ngũ quan lạnh lùng, đẹp đẽ như đá cẩm thạch lại có ý cười ấm áp như ngày xuân. Nếu như nhìn kỹ có thể nhìn thấy sự ngượng ngùng nhàn nhạt trong ý cười đó.
Vừa cười vừa nói: "Mẫu con gái tôi thích là từ 9 tuổi đến 20 tuổi đều có mái tóc đen huyền, dùng kẹp tóc cũng rất xinh đẹp, thắt bím tóc cũng rất đẹp".
Ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người phụ nữ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt: "Đẹp nhất là khi ngồi bên bờ sông gội đầu, tóc rũ xuống vai. Đó là vẻ đẹp có thể lặng lẽ đứng trong góc nhìn lén trong cả một buổi chiều".
Trong lúc Ôn Lễ An đang diễn thuyết có một số đồ vật gần như miêu tả như thật.
Những vị khán giả nghe hiểu bắt đầu thì thầm, âm thanh xì xào đó khiến cô gái Tây Ban Nha ngửi được mùi bát quái, hoàn hồn lại mới nhớ đến người phiên dịch hiện trường.
Chỉ là lúc này, người phiên dịch hiện trường đang ngây ngẩn, cô gái Tây Ban Nha vừa muốn mở miệng nhắc nhở, người dẫn chương trình đã làm thay rồi.
Phiên dịch hiện trường giống như tỉnh mộng, dùng tiếng Tây Ban Nha dịch những lời Angela mà cô ấy yêu thích vừa mới đáp.
Mẫu con gái tôi thích buộc phải để tóc đen dài từ 9 tuổi đến 28 tuổi, lời nói đó khiến cô gái Tây Ban Nha trực tiếp liên tưởng đến công chúa Theresa.
Công chúa Theresa có mái tóc rất đẹp, chỉ là công chúa Theresa bây giờ hình như còn chưa đến 28 tuổi, có lẽ... có lẽ là người khác.
Cô gái vừa muốn nói suy nghĩ này thì người dẫn chương trình tuyên bố: tiết mục giao lưu 90 giây kết thúc.
Cô gái Tây Ban Nha chỉ có thể bất lực ngồi xuống ghế, trong lòng oán trách cô gái đứng ở bên, cô gái đứng ở bên là phiên dịch hiện trường, nhưng trình độ biểu hiện thật sự khiến người khác không dám nịnh bợ. Nếu không phải cô ấy trì hoãn thời gian lúc nãy, có lẽ cô có thể thành công nói ra suy nghĩ của cô.
Lương Tuyết ngây ngốc đứng đó, tai nghe thấy thông tin "tiết mục giao lưu 90 giấy đã kết thúc" của người dẫn chương trình. Tin tức này biểu đạt nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nhiệm vụ hoàn thành rồi, cô nên rời khỏi đây. Nhưng chân của cô vẫn cứ không di chuyển, cô cũng không biết vì sao, trong vô thức cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Cách buổi hội nghị kết thúc còn khoảng 5 phút, Ôn Lễ An đang giao lưu với dân cư mạng ngoài web, phần tương tác ngoài web dùng máy phiên dịch.
Ôn Lễ An vừa điều chỉnh tai nghe phiên dịch vừa mỉm cười, vừa di chuyển về phía khu vực màu xanh tối.
Dưới sự nổi bật của trần nhà màu xanh sẫm, Lương Tuyết mới phát hiện sắc mặt của Ôn Lễ An có gì đó không đúng. Trong lúc tương tác với dân cư mạng ngoài web đa phần anh ấy đều đang nghe, nghe xong thì cười, nhưng rất ít khi trả lời các câu hỏi.
Tiếp đó Lương Tuyết lại phát hiện ra một điều khác. Không chỉ khuôn mặt của Ôn Lễ An có gì đó lạ thường, ngay cả nụ cười của anh ta cũng lạ thường.
"Ôn Lễ An có phải bị bệnh rồi không?" cô lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, khán đài chìm vào trong bóng tối, lúc này đồng hồ điện tử phát sóng trực tiếp dừng ở 0, cũng chính là nói buổi phát sóng đã kết thúc.
Chỉ là phương thức kết thúc có chút hơi kỳ quái, mượn ánh sáng dưới khán đài nhìn từ góc độ của Lương Tuyết, mơ hồ cô có thể nhìn thấy trong bóng đen có vài thân ảnh đột nhiên nhảy ra, thân ảnh ở phía trước nhất là Vinh Xuân.
Vinh Xuân đi về phía trung tâm sân khấu, Lương Tuyết còn muốn nhìn thử.
Nhưng cũng không biết tại sao đầu cô cứ ong ong, tiếng ong ong dường như ảnh hưởng tới thị giác của cô, mở to mắt vẫn là một mảng màu đen.
Khi mở mắt ra lại lần nữa, ánh đèn sân khấu sáng rỡ.
Khi ánh đèn sân khấu sáng lên, trên sân khấu đã không thấy bóng ảnh của Ôn Lễ An. Trong biểu cảm bối rối của người dẫn chương trình phó chú tịch Tập đoàn Pacific Rim bước lên sân khấu, đó là một người đàn ông Đức.
Người đàn ông Đức nhún vai, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đây không phải là ma thuật mà Angela- người không hiểu về phép thuật dành tặng cho các vị khách phương xa".
Lời nói này khiến cho không ít người trong hội trường bật cười.
Sau bài phát biểu cảm ơn ngắn gọn, người dẫn chương trình và phó chủ tịch của Pacific Rim Group đã cùng tuyên bố rằng buổi diễn thuyết đã kết thúc.
Sau bài phát biểu cảm ơn ngắn gọn, người dẫn chương trình và phó chủ tịch của Pacific Rim đã cùng nhau tuyên bố rằng buổi hội nghị đã kết thúc.
Ánh đèn sân khấu nhanh chóng tối đi, người Đức lúc rời khỏi bước chân vội vã. Truyền thông, khán giả dưới sự hướng dẫn của nhân viên trật tự ra về.
Lương Tuyết nhìn xuống dưới chân mình, dưới chân cô có vài giọt chất lỏng màu sẫm, chất lỏng màu sẫm có vài giọt ở đây, vài giọt ở kia dọc theo nền gỗ màu xám sẫm.
Men theo chất lỏng đó Lương Tuyết đi đến bục diễn thuyết.
Chất lỏng màu sẫm ở trên đài càng nhiều hơn, cũng tập trung nhất.
Cúi đầu đếm, 1 giọt, 2 giọt, 3, giọt, 4 giọt, ...., 11, 12, 13, ... đếm tới cuối cùng cũng rất khó.
Chỉ là lúc này Lương Tuyết cũng không biết tại sao mình muốn đếm những thứ này, cô không biết những chất lỏng này là gì, bây giờ cô phải làm rõ nó là gì, không phải sao?
Khom lưng, khi đầu ngón tay sắp chạm vào, lại dừng lại.
Sau đó, Lương Tuyết bắt đầu ngây ngẩn.
Trong lúc ngây ngẩn, âm thanh "chị Tiểu Tuyết" dọa cô ngồi bệt xuống đất. Ngồi bệt xuống đất, lắc đầu, trước mắt đột nhiên xuất hiện cậu bé gương mặt đầy tàn nhang.
Biểu cảm của cậu bé dầy vẻ lo lắng, cậu bé nói cậu vẫn luôn tìm cô, cậu kéo cô dậy, cơ thể nhẹ bẫng, bị cậu bé kéo đi về một hướng.
Hoàn hồn lại, cô hỏi cậu: Charlie, em đưa chị đi đâu?
"Anh Lễ An xảy ra chuyện rồi".
Âm thanh đó, như tiếng sét kinh hoàng.
---
Một chiếc Toyota RV màu sẫm đậu ở góc trước cửa Bảo tàng Nghệ thuật Đương đại ở Guabana. Vào lúc 8h10, buổi hội nghị mùa thu của Tập đoàn Pacific Rim vừa kết thúc. Các khách quý, phương tiện truyền thông và nhân viên từ cổng bảo tàng đông đúc đổ ra.
Một người đàn ông tay cầm gậy bóng chày màu xám đút, tay vào túi áo khoác và cúi đầu dựa vào chiếc xe Toyota màu sẫm, dừng lại trước cửa xe Toyota, mở cửa xe ra.
Ngồi trên ghế lái của một chiếc ô tô Toyota là một người đàn ông da trắng mặc áo xanh quân đội, khoảng 35 tuổi. Người đàn ông da trắng ném chai nước uống cho người đàn ông đội mũ bóng chày màu xám.
Chiếc Toyota màu sẫm đi về phía sân bay.
Trên đường đến sân bay, trong chiếc xe Toyota xảy ra cuộc trò chuyện.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh: "Thuận lợi không?".
Người đàn ông đội mũ bóng chày: "Biểu hiện rất dọa người, nhưng thực tế cách cái chết còn một vạn tám ngàn dặm".
Chiếc xe tiếp tục chạy về phía sân bay.
Người đàn ông đội mũ bóng chày: "Downey, tôi có chút hiếu kỳ động cơ đằng sau chuyện này là gì?".
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh quân đội: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể đưa ra đáp án của Ôn Lễ An 'Khi cậu yêu một người điên cuồng thì sẽ hiểu".
Liên quan đến "Tại sao làm như vậy" vấn đề này Downey cũng từng hỏi Ôn Lễ An.
Mười ngày trước, Downey nhận cuộc gọi của Ôn Lễ An, người đàn ông đội mũ bóng chày màu xám ngồi ở ghế phụ lái là cấp dưới đắc lực nhất của cha anh ta: Isaiah Thomas, một tay bắn tỉa tiền tuyến, đã làm nhiệm vụ trong thời gian dài ở Afghanistan.
Isaiah Thomas đã hoàn thành 41 lần tác chiến cá nhân trong thời gian làm nhiệm vụ của mình. Trong 41 nhiệm vụ này, tổng cộng 136 chiến binh đã bị bắn chết. Trình độ thiện xạ bắn súng của anh ta có thể sánh ngang với các thợ làm tóc: những viên đạn sượt qua da dầu, tóc rơi xuống đất. Hoàn hồn lại, bạn không thể phân định được mùi ở đầu mũi là mùi lưu huỳnh hay mùi cháy của bề mặt da người.
Mười ngày trước, Ôn Lễ An nói trên điện thoại: "Tôi hy vọng tôi có thể mượn cấp dưới của cha cậu người đàn ông tên là Isaiah Thomas".
Tại sao phải là Isaiah Thomas, Ôn Lễ An trong 3 phút nói xong mục đích của mình.
Bởi vì chuyện nghe có vẻ hoang đường này khiến cho đầu của anh không hoạt động tốt, thế là anh hỏi vì sao.
"Khi cậu yêu một người điên cuồng thì sẽ hiểu" Ôn Lễ An đưa ra đáp án như vậy.
Trước mắt Downey còn chưa thử cảm giác yêu điên cuồng một người, cho nên anh không hiểu.
Nhưng nhiều năm sau khi anh nhớ lại câu nói này có lẽ anh sẽ đưa ra hai bình luận: Trong diễn xuất, Lương Tuyết rạo rực ôm lấy người chiến thắng Oscar nhưng thực tế, Ôn Lễ An đã bí mật đưa vào giải thưởng Thành tựu trọn đời Oscar.
Mười ngày trước, Downey còn hỏi Ôn Lễ An nếu như kết quả không theo ý muốn thì sao? Ví dụ nếu như...
"Không có bất cứ nếu như nào, ngay cả phòng em bé tôi cũng chuẩn bị xong rồi".
...... được thôi, cool!
Nhưng! Phải biết là con gái thường rất ghét bị lừa, mà hướng phát triển của chuyện phía sau.
"Tôi chỉ là tạm thời không để cô ấy biết mà thôi, đợi có một ngày...".
Trong kế hoạch của Ôn Lễ An.
Một ngày nào đó trong tương lai, Lương Tuyết "vô ý" biết được chân tướng, lúc đó đứa con trai lớn của họ đã tốt nghiệp trung học. Tại lễ tốt nghiệp trung học của con trai họ, Lương Tuyết sẽ giả vờ rằng cô không biết về chuyện này. Không lâu sau đó là lễ tốt nghiệp của con gái thứ hai của họ.
Cô con gái thứ hai mặc váy công chúa biểu diễn trên sân khấu, nhìn cô bé đáng yêu trên sân khấu, Lương Tuyết ngồi dưới sân khấu thì thầm với anh, "Ôn Lễ An, không tệ, em nói lần đó ... ừ, Ôn Lễ An sau này không được phép lừa em".
Lại thêm một năm trôi qua, con trai cả của nhà bọn họ thất tình rồi. Đả kích thất tình khiến cậu bé chán nản. Sáng nay, Lương Tuyết đã tóm lấy đứa con lớn: "Con có phải là con trai của Ôn Lễ An không? Mất mặt chết đi được, đi! Đi thảo luận kinh nghiệm với cha của con, mẹ đảm bảo nửa tiếng sau con có thể mang cô gái yêu quý của con trở lại".
Anh vỗ trán, cười, điên rồi.
Downey phải thừa nhận, trong những người anh ta quen biết chỉ có Ôn Lễ An xứng với phong cách của kẻ điên này.
Phong cách điên cuồng cuồng vọng.
Ngược lại nữ nhân viên đứng phía sau Vinh Xuân biểu hiện giống như người mới đến làm. Ánh mắt cô ta vội lướt qua bàn tay đặt trên vai Lương Tuyết rồi rời đi, sau đi rời đi lại không khống chế được sự hiếu kỳ lại quay về vị trí trên vai Lương Tuyết, vô thức đánh giá người phụ nữ được ôm trong vòng tay của lãnh đạo cấp trên.
Tiếng ho khẽ khiến cho cô gái đó hoàn hồn lại, nhìn thấy ánh mắt của cấp trên, cô ta liền đứng thẳng người, mắt cũng không dám xoay.
Bà Ferdinand đứng bên trái Lương Tuyết đương nhiên rất hài lòng với biểu hiện của Vinh Xuân, trong ánh mắt đang tỏ vẻ: Xem đi, đây mới là người xứng với Lễ An của ta.
Sau khi Lương Tuyết trở thành vợ của Ôn Lễ An, cơ hội cô và bà Ferdinand gặp nhau ít ỏi đến đáng thương. Số lần bọn họ nói chuyện có lẽ không quá 10 lần.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên Lương Tuyết dùng thân phận vợ của Ôn Lễ An đến Los Angeles thăm hỏi bà. Ôn Lễ An mở cửa liền liền nói thẳng thừng "Mẹ, khi con 18 tuổi đã từng giết một người tên Garcia Roger. Bây giờ mẹ có lẽ biết đã xảy ra chuyện gì".
Nửa tiếng sau, bà Ferdinand đáp với Lương Tuyết một câu như sau "Tôi sẽ không cảm kích cô, không những không cảm kích ngược lại càng căm ghét cô hơn. Là cô đã khiến đôi tay của Lễ An nhuốm lấy máu tanh".
Quan điểm của người này, Lương Tuyết tương đối đồng tình. Nếu như không phải vì cô, Ôn Lễ An cũng sẽ không giết người, anh vì cô mà giết người, cô vì anh mà ngồi tù, không ai nợ ai, mọi chuyện đến đây kết thúc.
Đây là phép toán giống như một cộng một bằng hai, nhưng Ôn Lễ An chính là biến bài toán này thành ba.
Mà bây giờ, trong tay cô có một cơ hội bắt đầu lại, đưa lại đáp án của bài toán trở thành đáp án chính xác.
Tuy nhiên, Lương Tuyết không biết cơ hội này là gì, nhưng tin rằng sẽ nhanh thôi cô sẽ biết.
6h10, Lương Tuyết được thư ký của Ôn Lễ An đưa vào phòng trang điểm. 6h30, Lương Tuyết ra khỏi phòng trang điểm.
Đi theo sau thư ký của Ôn Lễ An, Lương Tuyết nghĩ lúc này bất kỳ ai nhìn thấy cô sẽ cho rằng cô là nhân viên hậu trường: Mái tóc gọn gàng cố định sau đầu, áo sơ mi ôm người màu xanh nhạt, chiếc váy màu đen, đôi giày đế cao đen, kiểu tóc, quần áo không khác gì với cô nhân viên nhìn lén cô đứng sau Vinh Xuân lúc nãy.
6h40, Lương Tuyết được đưa tới lối vào.
Qua con đường dài mười mấy mét, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An.
Khán phòng khá to và trống trãi, khán đài thiết kế hình vỏ sò sắp xếp từ thấp đến cao hàng trăm chỗ ngồi. Hàng ghế đầu là chỗ ngồi của khán giả may mắn, tiếp đó là khách quý, rồi chỗ ngồi của khán giả.
Khu vực truyền thông ở giữa; trong khu vực hình tròn chi chít giá đỡ ba chân, các máy ảnh gác trên giá đỡ nhắm về phía sân khấu.
Bục giảng diễn thuyết màu xanh biển, cả hội trường duy nhất chỉ có ánh sáng từ phía trên trần nhà. Từng chùm sáng hình phễu, mở rộng ra, đan xen nhau khiến cả bục giảng được phủ lên như một vùng biển sâu thẳm, từ màu xanh nhạt đến màu xanh sẫm.
Khu vực xanh đậm, người đàn ông đứng chính giữa bục diễn thuyết mặc áo sơ mi màu đen, nửa xoắn tay áo, thân hình cao lớn như một vị vua trẻ tuổi đứng trên sân khấu.
Chàng thiếu niên trầm mặc tao nhã ở Angel City ngày trước đã trưởng thành thành dáng vẻ bây giờ.
Bước chậm lại.
Khi cô nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Lương Tuyết dừng cách Ôn Lễ An khoảng 3 bước.
Lông mày vừa nãy còn thả lỏng giờ đã cau chặt lại, anh vẫy tay gọi cô, chần chừ hút chốc, cô tiến lại gần anh một bước, lông mày vẫn không thả lỏng ra.
Trong lòng thở dài, Lương Tuyết lại tiến thêm một bước nữa.
Ôn Lễ An lúc này mới thả lỏng lông mày, nhẹ nhàng nói: "Cá dẫu môi, làm sao đây? Buổi phát biểu thiếu một phiên dịch hiện trường, thời gian quá gấp rút cũng không biết đi đâu tìm người. Sau đó anh liền nhớ tới em. Em có thể đóng vai diễn nghiệp dư về nhân vật phiên dịch hiện trường được không?".
Cô gật đầu.
"Qua đây" anh mỉm cười với cô.
Lương Tuyết tiến lại gần Ôn Lễ An nửa bước.
Ôn Lễ An đeo thẻ làm việc có dòng chữ phiên dịch hiện trường lên cổ cô. Trên thẻ có tấm hình của cô, còn có tên cô, đầu ngón tay chạm nhẹ lên cái tên trên thẻ. Tức thì, rũ xuống, quay người về phía đối diện với chỗ ngồi khán giả.
Suy nghĩ, mặt Lương Tuyết cũng xoay về phía khán giả, vai kề vai Ôn Lễ An.
"Lương Tuyết".
"Ừm".
"Anh phải nói với em một chuyện. 10 ngày trước, có một người tên là Benjamin gọi điện thoại cho người đứng đầu một băng đảng xã hội đen nhỏ thành phố Rio. Gọi điện xong Benjamin chuyển 1000 đô vào tài khoản chỉ định người đứng đầu băng nhóm xã hội đen, gửi một tờ giấy mời và một cây súng chỉ có một viên đạn. Đồng thời hứa hẹn đợi khi việc thành công sẽ trả thêm 1000 đô còn lại".
"Ở Rio, 2000 đô có thể thuê được một tên sát thủ chuyên nghiệp. Tên sát thủ này một năm nhiều nhất cũng tiếp nhận vài vụ làm ăn, không phải bọn họ không muốn nhận mà là bọn họ làm việc quá kém chỉ có thể hấp dẫn được những kẻ không có tiền nhưng lại muốn gặp vận may. Nói không chừng 2000 đô đó có thể khiến người ta khử sạch mối thù của mình, nếu không thành công bọn họ chỉ mất đi 1000 đô".
"Anh nghĩ, kẻ cầm lấy 1000 đô của Benjamin bây giờ có lẽ đã đến hội trường này rồi. Hơn nữa, anh còn nghĩ, tên sát thủ này nếu như biết thân phận của hắn ta giết nhất định trong lòng đang ngờ vực".
"Hơn nữa, tên sát thủ này và người trung gian đó nhất định này mơ cũng không nghĩ tới người cho bọn họ 1000 đô lại là người mà bọn họ giết".
Lời nói của Ôn Lễ An khiến suy nghĩ của Lương Tuyết có chút không tập trung, cô hỏi anh người tên Benjamin muốn giết là ai, mà Benjamin đó là ai.
"Ôn Lễ An".
Cô mở miệng muốn nói, Ôn Lễ An tiếp lấy lời khiến Lương Tuyết một câu cũng không nói ra, chỉ có một loại biểu cảm "Nhất định là tôi nghe nhầm rồi" nhìn Ôn Lễ An.
Ôn Lễ An mỉm cười: "Em nghe không nhầm đâu, người tên Benjamin đó là Ôn Lễ An".
Khép miệng lại, lần đầu tiên Lương Tuyết muốn đánh Ôn Lễ An một trận, tay giơ lên không trung bị nắm lấy.
Nắm lấy tay cô, anh nhìn vào mắt cô: "Còn nhớ những lời hôm đó anh nói với em không? Nỗ lực lớn nhất mà anh có thể làm vì cuộc hôn nhân của chúng ta là gì, chuyện trước mắt chính là nỗ lực to lớn nhất anh có thể làm cho chúng ta".
Cô lắc đầu "Không, em không hiểu", rồi lại lắc đầu "Ôn Lễ An, anh đang đùa với em đúng không?".
Gương mặt kéo lại gần nói với Lương Tuyết, không chút ý đùa giỡn gì cả.
Cô liều mạng lắc đầu "Không, đừng".
Ôn Lễ An nắm lấy vai cô, nói từng từ: "Cho dù bây giờ hối hận cũng muộn rồi. Sau cuộc gọi với thành viên của tổ chức ngầm thành phố Rio, anh đã ném điện thoại đi rồi, tiêu hủy tất cả những gì liên quan đến Benjamin, cũng là nói với thế giới từ nay về sau không có con người Benjamin này nữa. Cho dù người đó muốn liên lạc với Benjamin cũng không thể được,thành viên của tổ chức ngầm cũng có đạo nghĩa giang hồ của họ".
"Đổi cách nói khác, chính là chuyện này đã định sẵn kết cục, nhiệm vụ bắn hạ người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim phải làm, mà thời gian tốt nhất để làm nhiệm vụ là giữa 7h54 đến 7h55. Bởi vì trong một phút này anh sẽ dừng lại uống nước. Một phút vừa đủ để sát thủ hoàn thành mục tiêu bắn tỉa, từ việc hoàn thành ráp súng đến nạp đạn, điều chỉnh vị trí tốt nhất, cho đến lúc nhắm vào mục tiêu, bóp cò".
"Tên điên, Ôn Lễ An anh là tên điên". Tay bị Ôn Lễ An giữ lấy, chỉ có thể dùng chân, chân liều mạng muốn đá anh nhưng đều bị anh né khỏi. Dứt khoác, cô gào lên "Ôn Lễ An, anh mới là một tên lừa đảo, anh nói sau này sẽ không ép tôi nữa, anh đã nói nhưng! Hành động này của anh không phải là đang ép tôi thì là gì?! Là cái gì? Đồ khốn nhà anh!".
"Không giống nhau, ít nhất tính chất và động cơ không giống" anh lắc đầu "Trước đây là anh ép em ở bên cạnh mình, mà lần này là ép em có thể nhận thức rõ ràng, sống còn. Lương Tuyết có nỡ rời xa Ôn Lễ An hay không. Lương Tuyết có phải trong lòng còn yêu Ôn Lễ An sâu đậm hay không. Nếu như Lương Tuyết luyến tiếc Ôn Lễ An, nếu như trong lòng Lương Tuyết còn yêu Ôn Lễ An sâu đậm vậy thì bọn họ có lý do gì mà không ở bên nhau".
"Lương Tuyết, anh không muốn bỏ lỡ những năm tháng lâu dài bên em, dù chỉ là một chút cơ hội anh cũng không muốn bở lỡ, đây cũng là điều anh có thể làm vì chúng ta".
Nói nhảm! Ôn Lễ An đang nói nhảm.
"Đừng kích động, em nghe anh nói". Anh ôm chặt lấy cô trong vòng tay "Buổi phát biểu sẽ tổ chức lúc 7h, thời gian không còn nhiều nữa, em bình tĩnh nghe anh nói, Lương Tuyết anh bảo đảm mình sẽ không có chuyện".
"Anh chỉ là quá cần một phút đó, một phút mà Lương Tuyết có thể thực sự nhìn rõ lòng mình".
Thế là Ôn Lễ An bắt đầu nói, nói tại sao anh phải thuê sát thủ làm nhiệm vụ.
Sát thủ ở Rio bình thường đều bắt đầu gia nhập bang phái vào lúc mười mấy tuổi. Người có năng lực được lãnh đạo cấp cao hơn tán thưởng, cùng hợp tác với bọn họ tham gia những cuộc mua bán lớn. Người không có năng lực bởi vì tuổi tác cao dần dần bị đảng phái đào thải lưu lạc xó chợ, vì có kinh nghiệm nhất định bọn họ thỉnh thoảng sẽ tiếp nhận một số cuộc mua bán giết người.
Người bị băng đảng đào thải năng lực có thể giỏi đến đâu?
Hơn nữa, nhiệm vụ của những người này là "Người mà anh muốn giết là hàng xóm của tôi", hoặc là "Vợ tôi đang mang thai nhưng tôi xác định đứa con trong bụng cô ấy không phải con tôi, cơn tức này tôi nuốt không trôi, người đàn ông đó đang mua bánh nướng trong chợ, anh đi khử hắn ta cho tôi"... đại loại như vậy.
Cho dù là vậy, hiệu suất làm việc của những người này cũng chỉ có thể đạt được 15%, cũng là nói trong 10 người bọn họ muốn giết có 8.5 người đang sống tốt.
"7h đúng, hắn ta sẽ biết thân phận của người đàn ông mà hắn trừ khử tối nay. Anh đoán khi biết được người mà mình trừ khử là người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim, hắn nhất định sẽ hối hận tham lam nhất thời, nhưng làm sao đây, tiền đã tiêu sạch rồi, đã lỡ trèo lên lưng cọp nhưng không khí của buổi hội nghị và thân phận của người mà anh ta muốn trừ khử đủ để khiến người chưa từng thấy gì trên thế giới rung tay. Thế là, hiệu suất làm việc 15% sau đó giảm xuống còn 5%".
Ôn Lễ An nói về cuộc mua bán liên quan đến tính mạng như một bài báo thú vị.
"Ôn Lễ An, anh đang đùa với em ...".
"Nhưng! Còn có 5%, từ viên đạn của tên kia bắn ra có 5% khả năng trúng mục tiêu giữa 7h54 đến 7h55" tay Ôn Lễ An từ từ đưa ra tước, nhắm vào khán đài đối diện "Có lẽ viên đạn sẽ bắn ra từ hướng đó".
Hướng ngón tay Ôn Lễ An chỉ là một nơi có chỗ ngồi trang nhã, nhìn có hơi giống với phòng VIP của nhà hát, thiết kế ban công, có lan can, cũng có rèm che ánh sáng.
Chiếc rèm có màu đen.
Cô rùng mình, quên mất lời muốn nói tiếp theo, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Ôn Lễ An, nhìn anh đang nói chuyện.
Anh nói: "Bây giờ cái gì cũng đừng nghĩ, điều em cần làm bây giờ là đợi giây phút kia đến, đến lúc đó....".
"Không!" Lương Tuyết hét to.
"Vậy hãy ở bên anh, anh lập tức hủy bỏ buổi phát biểu, em gọi luật sư nói với ông ta văn kiện mà em ký hủy bỏ" anh nói.
"Không... ..." cô lẩm bẩm, lắc đầu.
"Vậy thì đợi, đợi đến 7h54".
"Lương Tuyết" dịu dàng gọi tên cô, tay nhẹ nhàng dán lên vị trí tim cô "Tin anh, khi giây phút đó đến, trái tim em sẽ cho em biết em có nguyện ý bằng lòng cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại lần nữa không, quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu".
"Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào anh không biết, đáng giá hay không anh cũng không suy nghĩ. Anh chỉ biết nếu như không thử ngày tháng sau này anh nhất định sẽ hối hận, thử rồi, cho dù kết quả không như ý muốn nhưng mãi thật lâu về sau, ở một sân bay nào đó khi anh nhắc lại câu chuyện này với một người nào đó anh sẽ thản nhiên mỉm cười nói: Tôi đã hết sức rồi".
"Hết sức rồi, cũng không hối không hận".
Trong đầu Lương Tuyết là một mảng màu trắng, cảm giác đó giống như đột nhiên não bị nhồi vào một mớ hỗn độn. Không thể suy nghĩ, không thể phân tích.
Không biết Ôn Lễ An đang nói gì, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng không hiểu chuyện sẽ xảy ra sau đó. Duy nhất cô chỉ có thể nhìn ngây ngẩn về phía gương mặt gần ở trước mắt.
Ôn Lễ An còn đang nói: "Đó cũng là chuyện cuối cũng anh nghĩ đến vì chúng ta, khiến em nhìn rõ được lòng mình. Đến lúc đó em có bất cứ quyết định gì anh đều tôn trọng. Nếu như chứng ta thật sự không thể anh sẽ chúc mừng trước cho em có một cuộc sống tốt đẹp".
"Lương Tuyết, có một điều em phải ghi nhớ. Ôn Lễ An là con trai bà Ferdinand, tất cả mọi chuyện anh làm bây giờ có ý nghĩa giống như năm 18 tuổi đuổi theo em đến Manila. Nếu như em đi rồi, từ nay về sau cho dù có khó khăn ra sao Ôn Lễ An sẽ quên đi Lương Tuyết một cách sạch sẽ bởi vì anh ta là con trai của bà Ferdinand, lạnh lùng, lý trí, quyết đoán là một trong những gen di truyền".
Khi Ôn Lễ An nói những điều này Lương Tuyết cảm thấy vô cùng xa lạ.
Giống như cảnh tượng biển sâu, Ôn Lễ An trở nên xa lạ khiến Lương Tuyết cảm thấy giống như đi vào trong một giấc mộng lạ thường. Cô ngây ngốc nhìn Ôn Lễ An.
Cũng không biết là ai thở dài một tiếng "Ngốc nghếch".
Cô được ôm vào vòng tay ấy, âm thanh trên đỉnh đầu cô hàm chứa khổ sở.
"Lương Tuyết, xin lỗi, lúc đó không đứng ra ôm lấy em. Lương Tuyết, lúc đó khiến em buồn là anh không tốt".
Khoảng khắc đó, Lương Tuyết ngửi thấy mùi ly biệt.
Bàn tay đặt ở sau eo cô bỗng nhiên thu chặt lại, cái ôm đó muốn làm gãy xương cốt của cô.
Buông ra, Ôn Lễ An cũng không quay đầu lại.
- - -
Bóng ảnh Ôn Lễ An biến mất nơi lối ra. Ánh đèn hội trường đột nhiên bừng sáng, hai cửa vào bị mở ra, từ ngay lối vào hội trường khiến Lương Tuyết suýt nữa cho rằng cả thế giới đều tập trung tại đây.
Nhân viên làm việc động tác lưu loát cũng chuyển một số thiết bị lên sân khấu. Lương Tuyết được thư ký của Ôn Lễ An đưa đến phòng nghỉ ngơi gần sát sân khấu diễn thuyết.
TV trong phòng nghỉ ghi lại toàn bộ tất cả góc độ của buổi hội nghị, trong đó màn hình lớn nhất ở trung tâm nhắm thẳng về khán đài.
Khi buổi phát biểu đang tiến hành đếm ngược, người dẫn chương trình đang đếm ngược là người dẫn chương trình đang hot nhất. Trong màn pháo hoa giả rực rỡ Ôn Lễ An mặc chiếc áo sơ mi màu sẫm đi xuyên qua, từ sân khấu từ từ bước ra.
Khán phòng tràn ngập tiếng reo hò, ống kính càng kéo gần lại tiếng reo hò càng vang cao lên.
Gương mặt của Ôn Lễ An dưới ống kính sắc nét không chê được chỗ nào. Điều này cũng khiến cho ống kính của người phụ trách tín hiệu hiện trường càng vui vẻ kéo lại gần mặt anh hơn, như vậy có thể bỏ qua một số hiện vật trên khán đài.
Chủ đề của buổi phát biểu hôm này là "Văn minh và kỹ thuật", lại cộng với buổi hội nghị được tổ chức ở viện bảo tàng, trên sân khấu có bày ra một số hiện vật thì cũng hợp tình hợp lý, tuy nhiên, chúng nó nhìn có vẻ hơi xấu.
Dần dần, nhìn mãi nhìn mãi những hiên vật trên sân khấu khiến Lương Tuyết bắt đầu trở nên kinh hoàng bạt vía. Ôn Lễ An trên đài diễn thuyết về phương châm tương lai phát triển của Tập đoàn Pacific Rim, và trả lời phóng viên đặt câu hỏi nhìn động tác di chuyển tự do của anh khiến Lương Tuyết không thể không liên tưởng đến chuyện hoang đường mà anh nói cách đây mười mấy phút: Ôn Lễ An có phải mượn những đồ vật này để che chắn tầm nhìn tốt nhất của tên sát thủ ẩn nấp trong bóng đêm hay không.
Nhưng....
Biểu hiện của Ôn Lễ An mười mấy phút trước trong buổi hội nghị lại khiến người ta không nhịn được hoài nghi, tất cả chỉ là Ôn Lễ An đang chọc cô thôi, làm gì có người nào làm vậy, làm gì có ai làm vậy?!
Nhưng!
Nhưng người này là Ôn Lễ An, là Ôn Lễ An thì có cái gì không thể.
Những lời nói mà tên khốn Ôn Lễ An nói mười mấy phút trước rốt cuộc là thật hay giả?! Lương Tuyết sắp bị suy nghĩ này làm cho phát điên rồi.
Nhìn xem, tên khốn Ôn Lễ An đó lại khiến cho nữ phóng viên kia liên tục nói vấp. Cũng đúng, lời khen thích hợp từ trong miệng người đàn ông đẹp trai như vậy nói ra không khiến cho trái tim của các cô gái như con hươu chạy loạn mới là gặp quỷ.
Nữ phóng viên được khen có kiểu tóc đẹp nhất thời nói vấp cùng với tiếng cười của các khách quý. Ôn Lễ An lại thể hiện sự phong độ nên có tay đưa về phía bên kia của khán đài ra hiệu rằng phóng viên tiếp theo có thể đặt câu hỏi, chuyển trọng tâm để giải vây cho nữ phóng viên.
Người tiếp theo là một phóng viên nữ.
Người này càng to gan hơn, câu hỏi đầu tiên cô ấy đưa ra với người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim: "Thưa ngài, ngài có thể để tôi chụp tấm ảnh được không? Tôi đảm bảo, tôi sẽ xem tấm ảnh đó là báu vật của riêng mình, sẽ không đem nó đến bất cứ nơi công cộng nào".
Câu hỏi của nữ phóng viên đưa ra khiến trái tim Lương Tuyết trở nên bứt rứt.
Bởi vì nơi đang đứng của Ôn Lễ An và nữ phóng viên cách nhau, giả sử như Ôn Lễ An đồng ý với yêu cầu của nữ phóng viên, anh phải đến vị trí trung tâm.
Vị trí trung tâm và bục diễn thuyết để nước là nơi hai không có bất cứ đồ vật che chắn nào.
Câu hỏi của nữ phóng viên khiến toàn hội trường tức khắc trở nên im lặng, máy ảnh lại kéo ống kính lại gần Ôn Lễ An. Khoảng khắc đó, cả thế giới dường như đang chờ đợi nụ cười của Angela.
Tín ngưỡng của bọn họ. Người đàn ông đứng trên sân khấu là hóa thân của thiên sứ.
Angela không làm họ thất vọng, giương khóe môi mỉm cười.
"Đương nhiên".
Nghe xong câu trả lời khẳng định của Ôn Lễ An, Lương Tuyết bất ngờ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, giây đầu tiên liền muốn mở cửa ra, tuy nhiên cửa lại đang khóa. Lúc này Ôn Lễ An đã đến vị trí trung tâm, trong đầu Lương Tuyết bắt đầu trống rỗng, thời gian dường như dừng lại trong khoảng khắc đó.
Nữ phóng viên cầu được ước thấy.
Cuối cùng Ôn Lễ An trở về lại vị trí cũ của anh. Lương Tuyết ngồi xuống lại vị trí của mình.
Tiếp theo, Ôn Lễ An giới thiệu kế hoạch phát triển chính của Tập đoàn Pacific Rim trong năm tới dưới dạng một bộ phim hoạt hình 3D.
Trong đoạn phim hoạt hình ngắn 3D đội ngũ nghiên cứu của Tập đoàn Pacific Rim dưới điều khiển chiếc thuyền cạo băng đi đến Nam cực.
Kết hợp với đoạn phim 3D Ôn Lễ An trình bày: Tập đoàn Pacific Rim và Nga, Na Uy, Phần Lan... đã đạt mối quan hệ hợp tác, dốc sức phát triển hợp lý vùng Nam Cực.
Trình bày ý tưởng rõ ràng trong 5 phút, không có bị vấp chỗ nào, không sót từ nào, phối hợp hoàn hảo với đoạn hoạt hình 3D.
Điều này khiến Lương Tuyết lại nghi ngờ tên sát thủ nấp ở nơi bóng tối đang đợi kéo cò súng không tồn tại.
Suy nghĩ vừa móc nối nhau, hành động tiếp theo của Ôn Lễ An lại khiến Lương Tuyết đứng bật dậy khỏi ghế. 5 phút trình bày trôi qua, Ôn Lễ An di chuyển về phía bên trái, đứng lại ở nơi không có bất cứ vật gì che chắn. Tim cô lần nữa thắt lại.
Tim vừa mới thắt lại, Ôn Lễ An lại di chuyển về phía có vật cản, Lương Tuyết lại ngồi xuống ghế.
Trong khoảng thời gian sau đó, đa phần Lương Tuyết đều làm 2 chuyện : đứng lên, ngồi xuống, rồi lại đứng lên, lại ngồi xuống.
Tinh thần căng thẳng cực độ khiến suy nghĩ Lương Tuyết mệt mỏi, khiến cho cô lúc này chỉ muốn tìm một nơi để trốn.
Trong vô tri vô giác có người mở cửa ra, Lương Tuyết nhận ra người đó, đó là thư ký của Ôn Lễ An.
Lúc ra khỏi phòng nghỉ trên màn hình vẫn còn đang chiếu gương mặt xinh đẹp của Ôn Lễ An, gương mặt trái xoan không chút biểu cảm, bất cứ lúc nào sẽ có người nhắm về phía anh bóp cò.
"Nói không chừng Ôn Lễ An đang đùa với mình" Lương Tuyết tự nhủ.
"Cô nói cái gì?".
Lúc này, Lương Tuyết mới phát hiện cô đang theo sau thư ký của Ôn Lễ An, thế là cô hỏi anh ta, anh muốn đưa tôi đi đâu.
"Cô là phiên dịch hiện trường của buổi hội nghị" người đó cẩn thận nhắc nhở.
Lương Tuyết lúc này mới nhớ ra, trước đó Ôn Lễ An hình như đã nói qua với cô chuyện này, trước ngực cô bây giờ còn đeo thẻ làm việc của phiên dịch hiện trường, cô đang đi trên con đường dẫn tới khán đài phía trước.
Dừng bước, Lương Tuyết hỏi "Các anh có thể để người khác đảm nhiện phiên dịch hiện trường không?".
"Không thể!" người đó trả lời.
Lương Tuyết chậm chạp không di chuyển.
"Mười vị khách may mắn chỉ mất 90 giây để đặt câu hỏi tại chỗ, trong 90 giây đó chỉ có 3 câu hỏi được đưa ra. Cô chỉ cần dịch ba câu hỏi này là được". Người đàn ông nghĩ rằng cô ấy đang mất bình tĩnh thiện chí an ủi.
Vừa nói vừa chỉ biểu thị thời gian không còn nhiều nữa.
Trong lúc trì hoãn, Lương Tuyết lại cùng thư ký đi đến sân khấu.
Tiết mục Ôn Lễ An trả lời phóng viên đặt câu hỏi đã đến phần kết, dưới sự ra hiệu của thư ký Ôn Lễ An cô đứng ở một nơi khuất trên sân khấu.
Ôn Lễ An đang trả lời các phóng biên dường như không biết trên sân khấu có thêm một người. Không những Ôn Lễ An không biết, truyền thông trên khán đài, khách quý cũng không biết. Người đàn ông trẻ tuổi trên sân khấu giống như ánh sáng, thu hút toàn bộ tầm nhìn của họ.
Trong lúc đang ngây ngô, người dẫn chương trình thông báo kết thúc phiên trả lời câu hỏi của phóng viên. Tiếp theo là tiết mục cuối cùng, cũng là tiết mục đặt câu hỏi được mong đợi nhất dành cho cư dân mạng.
Người dẫn chương trình không dễ dàng gì nắm bắt được cơ hội lộ diện trước ống kính phát sóng trực tiếp. Anh ta khoe hàm răng sứ đẹp đẽ trước ống kính: "Chúng ta phải để Angela uống nước."
Lời vừa nói ra, đồng hồ điện tử trước hội trường vừa nhảy qua 7h54.
Khi đồng hồ dừng ở 7h54, trái tim Lương Tuyết "Thình thịch" một tiếng.
Ôn Lễ An từng nói "Thời gian tốt nhất để thực hiện là khoảng giữa 7h54 đến 7h55, bởi vì một phút này anh sẽ dừng lại uống nước".
Ôn Lễ An còn nói "Một phút vừa đủ để sát thủ hoàn thành mục tiêu bắn tỉa, từ việc hoàn thành ráp súng đến nạp đạn điều chỉnh vị trí tốt nhất, cho đến lúc nhắm vào mục tiêu, bóp cò".
Tên điên, tên điên!
Chầm chậm, mặt xoay về phía Ôn Lễ An, lúc này Ôn Lễ An đã đến bên cạnh bục diễn thuyết.
Nước uống đóng chai được đặt trên bục diễn thuyết, bên cạnh là chiếc ly. Tay của Ôn Lễ An đang đưa về phía đặt chai nước, cơ thể anh dừng lại, bất động.
Chầm chậm, Lương Tuyết quay mặt về phía khán đài ở vị trí cao nhất đối diện. Ôn Lễ An còn nói, "Có lẽ viên đạn sẽ được bắn từ hướng đó".
Hội trường ngoài khán đài và khu vực truyền thông ra đều là những vùng tối đen, Lương Tuyết không thể nhìn rõ người ngồi ở đó là ai.
Ôn Lễ An đã mở nắp chai nước, đang đổ nước vào ly, người anh đang bất động.
Không, không được, đây không phải là chuyện đem ra để trêu đùa.
Cho dù Ôn Lễ An nói, chỉ có 5%...
Không, không được, 5% cũng không thể.
Lảo đảo, Lương Tuyết đi về phía Ôn Lễ An đang đứng, cũng không biết từ đâu xuất hiện một đôi tay, đôi tay đó ngăn cô lại.
Là người dẫn chương trình có hàm răng sứ, đây là cơ hội ngàn năm có một, anh ta muốn thế giới nhận ra năng lực ứng biến tại hiện trường của anh ta. Hàm răng sứ đang lay động trước mắt Lương Tuyết, cố ý giả vờ hài hước: "Cô gái, cô cũng muốn chụp hình với Angela?".
Lắc đầu, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Lễ An, Ôn Lễ An đã cầm ly nước lên, Ôn Lễ An sắp uống nước rồi, đẩy bàn tay trước mặt cô, miệng lẩm bẩm "Anh ấy đang uống nước, tôi phải đi cứu anh ấy, tôi phải cứu anh ấy...".
"Cô nói cái gì?".
Ánh đèn hội tường bỗng nhiên trở nên tối đen.
Dưới ánh sáng bỗng nhiên chập tối đó, Lương Tuyết lại lần nữa nghe thấy tiếng "Thình thịch" của tim mình, chuyện cũ chớp mắt ập tới.
Buổi chiều nóng bức, cô vừa ăn socola xong, đầu lưỡi còn vương lại vị ngọt của socola, tâm trạng vô cùng thỏa mãn, thỏa mãn đến mức cô không để tâm đến tình cảnh của mình hiện giờ là một tên trộm đến nhà thờ ăn cắp socola. Chiếc cài nơ đặt trên bàn trang điểm đẹp cực kỳ, như màu xanh tươi trên cành cây đầu hạ, đẹp đến mức cô không kiềm được đưa tay ra.
Lúc bắt đầu cô muốn nhìn thử mà thôi, tuy nhiên, vừa đeo lên cũng không nỡ lấy xuống.
Mặc bộ đồ của lớp hợp xướng, trên đầu đeo chiếc cài nơ, đi trên hành lang, có chàng thiếu niên thân hình cao ráo đi tới, những con côn trùng mùa hạ không biết tên kêu gọi bên tai cô không ngừng.
Trong hồi ức, cô quên mất cô bé đeo chiếc cài nơ màu xanh lục đi trên hành lang đó có quay đầu lại nhìn hay không.
Một buổi chiều mùa hạ của năm nào đó theo tiếng "ding" biến thành ảo ảnh hảo huyền. Bầu trời xanh thẳm đổ ảnh ngược lên trên mặt đất, chiếc nơ màu xanh lục phản chiếu trên mặt đất, hành lang dài được phản chiếu trên mặt đất.
Chàng thiếu niên đi trên hành lang trong cơn gió nhẹ của buổi chiều từng chút từng chút....
Đầu lưỡi còn lưu lại vị socola lấy trộm trong phòng làm việc của cha xứ Carlisle. Cái tên đó dường như cũng đem theo vị socola, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi đầu lưỡi cô.
Âm thanh như gần như xa: "Cô là phiên dịch hiện trường ngày hôm nay".
Chiếc cài nơ màu xanh, hành lang dài, chàng trai cô gái đi trên hành lang như gió tan biến.
Nhìn rõ người trước mắt, lại nhìn màn hình đồng hồ điện tử, Lương Tuyết thở ra một hơi nhẹ nhõm, màn hình điện tử đang ở 7h55.
Đã trôi qua 1 phút, Ôn Lễ An uống nước xong, Ôn Lễ An vẫn ổn.
Ổn là tốt, suy nghĩ này khiến Lương Tuyết muốn cởi giày ra, đập gót giày vào đầu Ôn Lễ An: Đồ khốn, lần sau anh muốn chơi trò chơi như vậy thì phiền anh đừng kéo tôi vào.
Ý nghĩ vừa mới nảy ra, Lương Tuyết nhanh chóng làm động tác bụm miệng, lỡ lời, là lỡ lời.
Cái beep, đâu ra có lần sau, sẽ không có lần sau. Cô già rồi, Ôn Lễ An nếu như mê mẩn cái loại trò chơi này thì để anh ta tìm mấy cô gái nhỏ tuổi hơn đi.
Lương Tuyết lẩm bẩm trong lòng.
Ôn Lễ An đi về phía chỗ ngồi của mười vị khách ở hàng phía trước. Lương Tuyết nhớ đến nhiệm vụ của mình, thở ra một hơi, cô theo sát phía sau Ôn Lễ An.
Mười vị khán giả may mắn ở dưới sân khấu, Ôn Lễ An đang ở trên sân khấu, hai bên cách nhau mười mấy bước chân. Lương Tuyết đứng ở bên trái Ôn Lễ An, giữa cô và Ôn Lễ An cách nhau nửa bước chân.
Nhận lấy micro của nhân viên đưa qua.
Người đầu tiên rút thăm có cơ hội tiếp xúc với Ôn Lễ An là một thiếu niên người Syria, cậu thiếu niên lúc này đang truyền đạt lời cảm ơn của gia đình cậu.
Cha của thiếu niên Syria là một trong 1.000 nhân viên tị nạn của Tập đoàn Pacific Rim. Sau khi cha của cậu thiếu niên có một công việc ổn định, ông ấy đón cậu ta và vợ từ Syria đến thành phố nơi ông ấy làm việc, từ đó thực hiện giấc mơ đoàn tụ gia đình.
Người thứ hai rút thăm trúng là một thanh niên Philippines.
Thanh niên philippines đối diện với Ôn Lễ An: "Tôi cũng giống ngài, đến từ Angel City, bây giờ là học sinh ngành kiến trúc, học phí của tôi toàn bộ đến từ học bổng hỗ trợ của Ôn Lễ An".
"Tương lai, tôi sẽ trở lại Angel City, tôi yêu nơi đó, tôi sẽ đem những gì tôi học được truyền đạt lại cho thành phố tôi yêu". Chàng trai Philippines đặt câu hỏi "Thưa ngài, một ngày nào đó trong tương lai, ngài có quay lại Angel City không?".
Cả hội trường im lặng, Lương Tuyết cũng im lặng.
"Đương nhiên" Angela mỉm cười.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Người cuối cùng là một cô gái đến từ Tây Ban Nha, từ biểu cảm trên gương mặt cô gái không khó đoán tiếp theo cô ấy sẽ hỏi Ôn Lễ An vấn đề gì.
Quả nhiên.
"Angela, anh có thể nói cho em biết mẫu phụ nữ mà anh thích không?" giọng nói của cô gái Tây Ban Nha giòn giã.
Những vị khán giả không hiểu tiếng Tây Ban Nha, phương tiện truyền thông, thậm chí cả khuôn mặt của Ôn Lễ An đều hướng về phía phiên dịch hiện trường.
Lương Tuyết chỉ có thể mặt dày dịch lại câu hỏi của cô gái Tây Ban Nha.
Mấy trăm cặp mắt lại nhìn về phía Ôn Lễ An.
Ống kính trực tiếp làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, ống kính nhắm lại gần khuôn mặt Ôn Lễ An, kéo lại gần, lại gần nữa.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Ôn Lễ An đều không rời khỏi người phiên dịch hiện trường.
Ngũ quan lạnh lùng, đẹp đẽ như đá cẩm thạch lại có ý cười ấm áp như ngày xuân. Nếu như nhìn kỹ có thể nhìn thấy sự ngượng ngùng nhàn nhạt trong ý cười đó.
Vừa cười vừa nói: "Mẫu con gái tôi thích là từ 9 tuổi đến 20 tuổi đều có mái tóc đen huyền, dùng kẹp tóc cũng rất xinh đẹp, thắt bím tóc cũng rất đẹp".
Ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người phụ nữ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt: "Đẹp nhất là khi ngồi bên bờ sông gội đầu, tóc rũ xuống vai. Đó là vẻ đẹp có thể lặng lẽ đứng trong góc nhìn lén trong cả một buổi chiều".
Trong lúc Ôn Lễ An đang diễn thuyết có một số đồ vật gần như miêu tả như thật.
Những vị khán giả nghe hiểu bắt đầu thì thầm, âm thanh xì xào đó khiến cô gái Tây Ban Nha ngửi được mùi bát quái, hoàn hồn lại mới nhớ đến người phiên dịch hiện trường.
Chỉ là lúc này, người phiên dịch hiện trường đang ngây ngẩn, cô gái Tây Ban Nha vừa muốn mở miệng nhắc nhở, người dẫn chương trình đã làm thay rồi.
Phiên dịch hiện trường giống như tỉnh mộng, dùng tiếng Tây Ban Nha dịch những lời Angela mà cô ấy yêu thích vừa mới đáp.
Mẫu con gái tôi thích buộc phải để tóc đen dài từ 9 tuổi đến 28 tuổi, lời nói đó khiến cô gái Tây Ban Nha trực tiếp liên tưởng đến công chúa Theresa.
Công chúa Theresa có mái tóc rất đẹp, chỉ là công chúa Theresa bây giờ hình như còn chưa đến 28 tuổi, có lẽ... có lẽ là người khác.
Cô gái vừa muốn nói suy nghĩ này thì người dẫn chương trình tuyên bố: tiết mục giao lưu 90 giây kết thúc.
Cô gái Tây Ban Nha chỉ có thể bất lực ngồi xuống ghế, trong lòng oán trách cô gái đứng ở bên, cô gái đứng ở bên là phiên dịch hiện trường, nhưng trình độ biểu hiện thật sự khiến người khác không dám nịnh bợ. Nếu không phải cô ấy trì hoãn thời gian lúc nãy, có lẽ cô có thể thành công nói ra suy nghĩ của cô.
Lương Tuyết ngây ngốc đứng đó, tai nghe thấy thông tin "tiết mục giao lưu 90 giấy đã kết thúc" của người dẫn chương trình. Tin tức này biểu đạt nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nhiệm vụ hoàn thành rồi, cô nên rời khỏi đây. Nhưng chân của cô vẫn cứ không di chuyển, cô cũng không biết vì sao, trong vô thức cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Cách buổi hội nghị kết thúc còn khoảng 5 phút, Ôn Lễ An đang giao lưu với dân cư mạng ngoài web, phần tương tác ngoài web dùng máy phiên dịch.
Ôn Lễ An vừa điều chỉnh tai nghe phiên dịch vừa mỉm cười, vừa di chuyển về phía khu vực màu xanh tối.
Dưới sự nổi bật của trần nhà màu xanh sẫm, Lương Tuyết mới phát hiện sắc mặt của Ôn Lễ An có gì đó không đúng. Trong lúc tương tác với dân cư mạng ngoài web đa phần anh ấy đều đang nghe, nghe xong thì cười, nhưng rất ít khi trả lời các câu hỏi.
Tiếp đó Lương Tuyết lại phát hiện ra một điều khác. Không chỉ khuôn mặt của Ôn Lễ An có gì đó lạ thường, ngay cả nụ cười của anh ta cũng lạ thường.
"Ôn Lễ An có phải bị bệnh rồi không?" cô lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, khán đài chìm vào trong bóng tối, lúc này đồng hồ điện tử phát sóng trực tiếp dừng ở 0, cũng chính là nói buổi phát sóng đã kết thúc.
Chỉ là phương thức kết thúc có chút hơi kỳ quái, mượn ánh sáng dưới khán đài nhìn từ góc độ của Lương Tuyết, mơ hồ cô có thể nhìn thấy trong bóng đen có vài thân ảnh đột nhiên nhảy ra, thân ảnh ở phía trước nhất là Vinh Xuân.
Vinh Xuân đi về phía trung tâm sân khấu, Lương Tuyết còn muốn nhìn thử.
Nhưng cũng không biết tại sao đầu cô cứ ong ong, tiếng ong ong dường như ảnh hưởng tới thị giác của cô, mở to mắt vẫn là một mảng màu đen.
Khi mở mắt ra lại lần nữa, ánh đèn sân khấu sáng rỡ.
Khi ánh đèn sân khấu sáng lên, trên sân khấu đã không thấy bóng ảnh của Ôn Lễ An. Trong biểu cảm bối rối của người dẫn chương trình phó chú tịch Tập đoàn Pacific Rim bước lên sân khấu, đó là một người đàn ông Đức.
Người đàn ông Đức nhún vai, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đây không phải là ma thuật mà Angela- người không hiểu về phép thuật dành tặng cho các vị khách phương xa".
Lời nói này khiến cho không ít người trong hội trường bật cười.
Sau bài phát biểu cảm ơn ngắn gọn, người dẫn chương trình và phó chủ tịch của Pacific Rim Group đã cùng tuyên bố rằng buổi diễn thuyết đã kết thúc.
Sau bài phát biểu cảm ơn ngắn gọn, người dẫn chương trình và phó chủ tịch của Pacific Rim đã cùng nhau tuyên bố rằng buổi hội nghị đã kết thúc.
Ánh đèn sân khấu nhanh chóng tối đi, người Đức lúc rời khỏi bước chân vội vã. Truyền thông, khán giả dưới sự hướng dẫn của nhân viên trật tự ra về.
Lương Tuyết nhìn xuống dưới chân mình, dưới chân cô có vài giọt chất lỏng màu sẫm, chất lỏng màu sẫm có vài giọt ở đây, vài giọt ở kia dọc theo nền gỗ màu xám sẫm.
Men theo chất lỏng đó Lương Tuyết đi đến bục diễn thuyết.
Chất lỏng màu sẫm ở trên đài càng nhiều hơn, cũng tập trung nhất.
Cúi đầu đếm, 1 giọt, 2 giọt, 3, giọt, 4 giọt, ...., 11, 12, 13, ... đếm tới cuối cùng cũng rất khó.
Chỉ là lúc này Lương Tuyết cũng không biết tại sao mình muốn đếm những thứ này, cô không biết những chất lỏng này là gì, bây giờ cô phải làm rõ nó là gì, không phải sao?
Khom lưng, khi đầu ngón tay sắp chạm vào, lại dừng lại.
Sau đó, Lương Tuyết bắt đầu ngây ngẩn.
Trong lúc ngây ngẩn, âm thanh "chị Tiểu Tuyết" dọa cô ngồi bệt xuống đất. Ngồi bệt xuống đất, lắc đầu, trước mắt đột nhiên xuất hiện cậu bé gương mặt đầy tàn nhang.
Biểu cảm của cậu bé dầy vẻ lo lắng, cậu bé nói cậu vẫn luôn tìm cô, cậu kéo cô dậy, cơ thể nhẹ bẫng, bị cậu bé kéo đi về một hướng.
Hoàn hồn lại, cô hỏi cậu: Charlie, em đưa chị đi đâu?
"Anh Lễ An xảy ra chuyện rồi".
Âm thanh đó, như tiếng sét kinh hoàng.
---
Một chiếc Toyota RV màu sẫm đậu ở góc trước cửa Bảo tàng Nghệ thuật Đương đại ở Guabana. Vào lúc 8h10, buổi hội nghị mùa thu của Tập đoàn Pacific Rim vừa kết thúc. Các khách quý, phương tiện truyền thông và nhân viên từ cổng bảo tàng đông đúc đổ ra.
Một người đàn ông tay cầm gậy bóng chày màu xám đút, tay vào túi áo khoác và cúi đầu dựa vào chiếc xe Toyota màu sẫm, dừng lại trước cửa xe Toyota, mở cửa xe ra.
Ngồi trên ghế lái của một chiếc ô tô Toyota là một người đàn ông da trắng mặc áo xanh quân đội, khoảng 35 tuổi. Người đàn ông da trắng ném chai nước uống cho người đàn ông đội mũ bóng chày màu xám.
Chiếc Toyota màu sẫm đi về phía sân bay.
Trên đường đến sân bay, trong chiếc xe Toyota xảy ra cuộc trò chuyện.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh: "Thuận lợi không?".
Người đàn ông đội mũ bóng chày: "Biểu hiện rất dọa người, nhưng thực tế cách cái chết còn một vạn tám ngàn dặm".
Chiếc xe tiếp tục chạy về phía sân bay.
Người đàn ông đội mũ bóng chày: "Downey, tôi có chút hiếu kỳ động cơ đằng sau chuyện này là gì?".
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh quân đội: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể đưa ra đáp án của Ôn Lễ An 'Khi cậu yêu một người điên cuồng thì sẽ hiểu".
Liên quan đến "Tại sao làm như vậy" vấn đề này Downey cũng từng hỏi Ôn Lễ An.
Mười ngày trước, Downey nhận cuộc gọi của Ôn Lễ An, người đàn ông đội mũ bóng chày màu xám ngồi ở ghế phụ lái là cấp dưới đắc lực nhất của cha anh ta: Isaiah Thomas, một tay bắn tỉa tiền tuyến, đã làm nhiệm vụ trong thời gian dài ở Afghanistan.
Isaiah Thomas đã hoàn thành 41 lần tác chiến cá nhân trong thời gian làm nhiệm vụ của mình. Trong 41 nhiệm vụ này, tổng cộng 136 chiến binh đã bị bắn chết. Trình độ thiện xạ bắn súng của anh ta có thể sánh ngang với các thợ làm tóc: những viên đạn sượt qua da dầu, tóc rơi xuống đất. Hoàn hồn lại, bạn không thể phân định được mùi ở đầu mũi là mùi lưu huỳnh hay mùi cháy của bề mặt da người.
Mười ngày trước, Ôn Lễ An nói trên điện thoại: "Tôi hy vọng tôi có thể mượn cấp dưới của cha cậu người đàn ông tên là Isaiah Thomas".
Tại sao phải là Isaiah Thomas, Ôn Lễ An trong 3 phút nói xong mục đích của mình.
Bởi vì chuyện nghe có vẻ hoang đường này khiến cho đầu của anh không hoạt động tốt, thế là anh hỏi vì sao.
"Khi cậu yêu một người điên cuồng thì sẽ hiểu" Ôn Lễ An đưa ra đáp án như vậy.
Trước mắt Downey còn chưa thử cảm giác yêu điên cuồng một người, cho nên anh không hiểu.
Nhưng nhiều năm sau khi anh nhớ lại câu nói này có lẽ anh sẽ đưa ra hai bình luận: Trong diễn xuất, Lương Tuyết rạo rực ôm lấy người chiến thắng Oscar nhưng thực tế, Ôn Lễ An đã bí mật đưa vào giải thưởng Thành tựu trọn đời Oscar.
Mười ngày trước, Downey còn hỏi Ôn Lễ An nếu như kết quả không theo ý muốn thì sao? Ví dụ nếu như...
"Không có bất cứ nếu như nào, ngay cả phòng em bé tôi cũng chuẩn bị xong rồi".
...... được thôi, cool!
Nhưng! Phải biết là con gái thường rất ghét bị lừa, mà hướng phát triển của chuyện phía sau.
"Tôi chỉ là tạm thời không để cô ấy biết mà thôi, đợi có một ngày...".
Trong kế hoạch của Ôn Lễ An.
Một ngày nào đó trong tương lai, Lương Tuyết "vô ý" biết được chân tướng, lúc đó đứa con trai lớn của họ đã tốt nghiệp trung học. Tại lễ tốt nghiệp trung học của con trai họ, Lương Tuyết sẽ giả vờ rằng cô không biết về chuyện này. Không lâu sau đó là lễ tốt nghiệp của con gái thứ hai của họ.
Cô con gái thứ hai mặc váy công chúa biểu diễn trên sân khấu, nhìn cô bé đáng yêu trên sân khấu, Lương Tuyết ngồi dưới sân khấu thì thầm với anh, "Ôn Lễ An, không tệ, em nói lần đó ... ừ, Ôn Lễ An sau này không được phép lừa em".
Lại thêm một năm trôi qua, con trai cả của nhà bọn họ thất tình rồi. Đả kích thất tình khiến cậu bé chán nản. Sáng nay, Lương Tuyết đã tóm lấy đứa con lớn: "Con có phải là con trai của Ôn Lễ An không? Mất mặt chết đi được, đi! Đi thảo luận kinh nghiệm với cha của con, mẹ đảm bảo nửa tiếng sau con có thể mang cô gái yêu quý của con trở lại".
Anh vỗ trán, cười, điên rồi.
Downey phải thừa nhận, trong những người anh ta quen biết chỉ có Ôn Lễ An xứng với phong cách của kẻ điên này.
Phong cách điên cuồng cuồng vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.