Tình Yêu Xấu Xa

Chương 111: Ngày nắng rực rỡ - 4

Tg Loan

05/09/2020

Trong mơ hồ, Lương Tuyết nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu từ xa truyền tới, cụ thể là ở đâu cô không biết, câu nói "Anh Lễ An xảy ra chuyện rồi" trong miệng Charlie giống như tiếng sét ngang tai.

Cô lảo đảo đi theo Charlie, thật là một đứa trẻ nhiều chuyện, luyên thuyên không ngừng. Những xí nghiệp có xích mích với Tập đoàn Pacific Rim từng người đang trở thành đối tượng nghi ngờ của Charlie.

"Nhất định là những người kia dùng những thủ đoạn đê tiện anh Lễ An mới xảy ra chuyện", Charlie hằn học nói "Bọn họ không đấu được với anh Lễ An thế là dùng những thủ đoạn dơ bẩn, bọn họ thuê tay súng chuyên nghiệp, họ...".

Charlie thao thao bất tuyệt một đoạn dài như con đường đang đi dưới chân, cuối cùng—

Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An, Ôn Lễ An đang nằm trên cáng cứu thương, sắc mặt trắng bệch ánh mắt chuyên chú.

Đèn neon của xe cứu thương khiến cô hoa cả mắt, khiến cho Lương Tuyết nhất thời không tìm được tiêu điểm, may mà có nhiều người nhường đường cho cô đi tới phía Ôn Lễ An.

Cúi đầu, Lương Tuyết từng bước đi về phía Ôn Lễ An.

Lương Tuyết vừa đi vừa nghĩ, nếu đây là một hình ảnh, vậy thì nam nữ chính sẽ chạy tới ôm lấy nhau hòa giải tất cả.

Ôm nhau, hôn nhau, rơm rớm nước mắt, khúc nhạc cuối phim vang lên, một số cô gái hay mơ mộng lưu luyến không muốn đứng dậy khỏi ghế.

Nhưng Ôn Lễ An cuộc sống không phải là màn ảnh, tâm hồn mỗi người cũng giống như quy luật của tự nhiên: xuân, hạ, thu, đông.

Ngồi xuống trước cáng cứu thương, nhìn anh.

"Ôn Lễ An, anh hết sức rồi" mặt vùi sâu vào lòng bàn tay nói "Mà em cũng cạn kiệt sức lực rồi".

Nước mắt chảy xuống khóe mắt như nói rõ đây là nước mắt ly biệt.

"Đi trên con đường này em đã sức cùng lực kiệt rồi, học viên, cá dẫu môi đã già rồi, được không?".

"Được" tay anh chạm vào mái tóc rũ xuống bên vai cô.

Tiếng còi xe cứu thương cắt qua khoảng trời, chớp mắt biến mất, liên tiếp có những chiếc xe đi theo hướng chiếc xe cứu thương. Lương Tuyết đứng đó dõi mắt nhìn theo.

Câu nói nghi hoặc của Charlie vẫn còn vương vấn bên tai cô "Chị Tiểu Tuyết, sao chị không đi cùng bọn em. Chị Tiểu Tuyết, anh Lễ An bị thương rồi".

Cho đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại, tiếng "cảm ơn" nói với anh cô vẫn giữ chặt trong lòng. Tìm một góc không người, Lương Tuyết lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lúc này cô hơi nhớ đến người nhà của cô.

Điện thoại nhanh chóng truyền tới giọng nói của Lương Xu.

Cách một chiếc điện thoại, cô dường như dùng giọng nói nũng nịu nói với mẹ: con mệt rồi.

"Mệt thì nghỉ ngơi đi" mẹ Lương không khách khí nói.

Nói rất đúng, mệt thì nghỉ ngơi nhưng điều này hình như vẫn chưa đủ.

Thế là cô lại nói: "Mẹ, con vừa thoát khỏi một chuyện phiền phức, không dễ dàng gì mới thoát ra được. Mẹ, mẹ phải khen con".

"Lương Tuyết, con lại uống rượu hả?!" âm thanh nâng tông gấp 10 lần.

"Không" cô giậm chân "Lại? Con có thường uống rượu sao? Mẹ, người hay uống rượu là mẹ, có cần con nhắc lại mớ hỗn độn con dọn dẹp cho mẹ khi mẹ uống say không?!".

Điện thoại truyền tới vài tiếng ho, Lương Xu lật đật chuyển chủ đề: "Được rồi, nói mẹ nghe thử con làm sao thoát khỏi những phiền phức đó".

Thật là, vừa mới nói mệt với bà ấy, cô bây giờ lấy đâu ra sức lực kể ra chuyện rắc rối kia—đây là chuyện cần phải tốn một đêm mới nói xong.

"Mẹ--" Lương Tuyết kéo dài giọng "Con nói con mệt rồi".

"Đúng, đúng rồi, con vừa mới nói mệt xong. Được rồi, mệt thì nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi thật tốt vào".

"Mẹ" Lương Tuyết lần nữa kéo giọng "Con không dễ dàng gì cởi bỏ chuyện phiền phức này, mẹ phải khen con".

"Tiểu Tuyết..." giọng nói cẩn trọng "Con thật sự không có uống rượu sao?".

"Mẹ!".

"Được được được, chúc mừng con thoát khỏi rắc rối. Không thể không nói, Tiểu Tuyết nhà chúng ta cực kỳ giỏi giải quyết rắc rối".

Thật ấu trĩ. Lương Tuyết cúp máy, trong lòng nghĩ nếu như mẹ Lương biết rắc rối kia là Ôn Lễ An, nhất định sẽ từ Hungary chạy qua giết cô.

Chẳng qua làm bây giờ không phải thời điểm nên vui mừng, còn một tuần nữa mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Ôn Lễ An mới thật sự giải trừ. Lúc đó mới thật sự là lúc thoát khỏi rắc rối.

Ừm, làm rất tốt.

Nhưng không phải, nhưng không phải, vừa rồi mẹ Lương khen cô, điều này chứng tỏ quyết định của cô là đúng.

Đúng vậy, quyết định của cô là chính xác, không thể chính xác hơn.

Suy nghĩ này khiến bước chân của Lương Tuyết trở nên thoải mái. Bước chân thong thả khiến Lương Tuyết xem nó là tâm trạng thả lỏng.

Bắt lấy một chiếc taxi, tài xế taxi hỏi Lương Tuyết muốn đi đâu, suy nghĩ một lát, Lương Tuyết đưa cho tài xế một địa chỉ.

Chiếc taxi dừng lại trước cửa một cửa hàng trái cây. Cô nói với bà chủ cửa hàng trái cây rằng cô sẽ đến thăm một bệnh nhân.

Xách lấy giỏ trái cây bao bì tinh tế, Lương Tuyết đi tới cầu thang nhà Tiết Hạ.



Đây không phải là lần đầu Lương Tuyết đến nhà thăm kể từ khi Tiết Hạ bị thương. Nói ra thật tội lỗi, nhưng mà đây là do Ôn Lễ An gây ra, Ôn Lễ An gây ra cô không còn mặt mũi nào đến gặp Tiết Hạ.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Lương Tuyết lại thầm vui mừng trong lòng. Đúng vậy, quyết định của cô rất đúng đắn.

Tuy rằng, cô không đi thăm Tiết Hạ nhưng trong tay cô có số điện thoại liên hệ của bác sĩ điều trị cho Tiết Hạ.

Bác sĩ điều trị cho Tiết Hạ nói với cô phần xương gãy của Tiết Hạ chiếm diện tích lớn vì chỗ bị gãy xương tương đối phiền phức, việc sử dụng phương pháp điều trị stent sẽ chỉ khiến Tiết Hạ bị gãy xương thường xuyên. Vì thế bác sĩ khuyên tạm thời gác lại, hoặc là đợi nhiều năm sau y học phát triển hơn, hoặc là tiếp tục quan sát thêm một thời gian lại tiến hành xử lý.

Tiết Hạ xuất viện hôm qua.

Điều này trùng hợp với chuyện cô vừa giải quyết xong rắc rối, bây giờ đang rảnh.

Bàn tay lần thứ hai đưa về phía chuông cửa thu về lại, ngừng lại, lại thở ra một hơi, lần thứ ba đưa tay ra, làm một mạch.

Cửa mở ra. Chủ nhà đối với sự xuất hiện của cô không có nửa điểm kinh ngạc.

Đưa giỏ trái cây: "Tiết Hạ, xin lỗi".

10h đúng, cho dù uống nước trái cây rất chậm nhưng ly đã thấy đáy. Lời xin lỗi cũng đã truyền đạt xong, lời cổ vũ đã nói xong, ly nước trái cây cũng uống xong.

Chủ nhà còn tính là hòa nhã vui vẻ, thậm chí lúc này còn hỏi cô có muốn anh rót thêm ly nữa không.

Nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu.

Uống xong ly nước thứ hai đã là 11h, cô lần này thật sự phải đi rồi.

Ừm, thật sự phải đi rồi. Chỉ là...

Cô mặt dày, lắp bắp: "Tiết Hạ, tôi có thể... có thể tạm thời ở lại nhà anh hay không.... một tuần thôi".

Chủ nhà đưa ra đáp án là im lặng.

Cô khàn họng: "Tôi... tôi sẽ trả anh... tiền thuê nhà".

Vẫn là im lặng.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối.

Lương Tuyết cúi đầu: "Nếu không... nếu không một đêm cũng được, bây giờ, tôi đã không biết mình nên đi đâu nữa".

Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy khu dân cư ở cách xa khu ổ chuột, nơi đó có những ánh đèn rực rỡ, nơi đó có một nơi gọi là "nhà" nhưng trong lòng Lương Tuyết đó là nhà của Ôn Lễ An.

Cô còn một nơi có thể đi, khách sạn Copacabana Palace, nhưng hóa đơn tiền phòng khách sạn vẫn là do Ôn Lễ An trả.

Thậm chí, giỏ trái cây đặt ở nhà Tiết Hạ cũng dùng tiền của Ôn Lễ An trả.

Ở quầy trái cây, khi chọn xong trái cây Lương Tuyết xuất thẻ, bà chủ xác thực cô không phải nói đùa mới đưa cô đến cửa hàng đối diện mua đồ tập thể dục.

Chủ cửa hàng bán dụng cụ thể dục là em trai của bà chủ cửa hàng bán trái cây, thẻ được quẹt ở cửa hàng đó.

Quẹt thẻ xong, bà chủ còn thiện ý nhắc nhở Lương Tuyết sau này đừng đi một mình đến khu này, đơn giảm là vì chiếc thẻ trên tay cô sẽ thu hút bọn cướp.

Bà chủ cửa hàng trái cây là một người tốt, bà ấy tiễn Lương Tuyết đến cầu thang nhà Tiết Hạ, đợi đến khi leo hết cầu thang Lương Tuyết mới nhớ đến thành phố mà mình từng sống – Angel City.

Cô là người lớn lên ở Angel City.

Nhìn đi, mới qua vài năm, sống dưới sự bảo bọc của Ôn Lễ An cô đã biến thành cái dạng gì rồi?

Rời khỏi Ôn Lễ An, cô mới tìm lại bản thân.

Ừm, là như vậy.

Suy nghĩ này khiến câu nói của Lương Tuyết "Một tuần sau, tôi và Ôn Lễ An sẽ từ bỏ quan hệ hôn nhân" buông ra khỏi miệng.

Câu nói đó ở trong một đêm như vậy, trong không gian chỉ có 1 nam 1 nữ rất dễ khiến người ta liên tưởng đến người phụ nữ quá trớn khi cùng chồng mình chuẩn bị thủ tục ly hôn thì không đợi được, vội vàng gõ cửa nhà người đàn ông khác.

Suy nghĩ này khiến Lương Tuyết đứng ngồi không yên.

"Tôi không có ý khác... còn nữa, phiền anh rồi... tạm biệt...." vừa nói vừa đi ra cửa, tay vừa chạm vào nắm tay cửa.

"Lương Tuyết, cô có thể ở lại đây".

Cứ như vậy, Lương Tuyết ở nhà Tiết Hạ. Sofa phòng sách kéo ra có thể làm thành chiếc giường, thu dọn một lát thì trở thành một nơi ở tạm thời cũng không tệ.

Bãi biển trước nhà Tiết Hạ là nơi tổ chức cuộc thi bóng chuyền Olympic lần này. Ngày sống ở nhà Tiết Hạ, Lương Tuyết điền vào đơn tình nguyện viên của Olympic trở thành phiên dịch của cuộc thi bóng chuyền.

Một ngày ba bữa do ban tổ chức phụ trách, 7h30 tối thì kết thúc công việc, 8h30 gội đầu sấy tóc xong Lương Tuyết đúng giờ lên giường đi ngủ. Sáng 7h đúng thức dậy, khi Lương Tuyết thức dậy Tiết Hạ còn đang ngủ. Cứ như vậy thời gian Lương Tuyết và Tiết Hạ chạm mặt cũng chỉ có nửa tiếng đồng hồ.

Trong nửa tiếng, cuộc nói chuyện giữa bọn họ đa phần là "Về rồi à", "Ừm", "Thuận lợi không?", "Ừm, tôi đi tắm đây", "Được".

Ngày thứ 4, đúng 8h tối Lương Tuyết đứng trước cửa nhà Tiết Hạ. Đây cũng là ngày kề cuối cô làm tình nguyện viên, hôm qua bãi biển nơi tiến hành tổ chức thi đấu đánh bóng đã kết thúc tất cả trận đấu.

Cầm lấy chìa khóa mà Tiết Hạ đưa cô, mở cửa ra. Lương Tuyết nhìn thấy bà Ferdinand đang trò chuyện với Tiết Hạ một cách rất thân thiện.

"Quý bà này đã đợi cô hơn nửa tiếng rồi" sau khi nói câu này xong, anh đi qua nhà người hàng xóm Venezuela.



Tiết Hạ vừa đi, bà Ferdinand không nể nang gì chỉ trích cô: Cô xem Lễ An là cái gì?

Bà Ferdinand còn nói hôm nay bà ta phải làm rõ Lễ An nhà bà nhìn trúng cô điểm nào. Trong lý giải của bà Ferdinand Lễ An nhà bà không thể là người tầm thường như vậy, bị gương mặt, thân hình của phụ nữ mê hoặc hơn nữa còn bị mê hoặc nhiều năm như vậy.

Lúc này, trên người đứa con gái nông cạn mê hoặc con trai bà nhiều năm lại có thêm tật xấu: hành vi tùy tiện, tùy hứng.

Tùy tiện đi vào nhà của một người đàn ông không phải hành vi tùy tiện thì là gì.

"Cô là loại người mà tôi không nhìn nổi, có chút thông minh, dựa vào chút thông minh này đầu cơ trục lợi, nhưng người như cô lại có được sự chiếu cố của Chúa. Lương Tuyết, may mắn lớn nhất của cuộc đời cô là có được tình yêu của Ôn Lễ An. Tôi đảm bảo, đời này, cô không thể có được may mắn nào lớn hơn nữa".

Lương Tuyết đứng một bên im lặng lắng nghe, cô có thể phản bác bà ấy: Thưa bà, cái bà gọi là may mắn lớn hơn tôi đã cầu Chúa là không cần.

Nhưng, trong lòng Lương Tuyết nghĩ để tự bà Ferdinand Dung phát hiện sẽ tốt hơn, đến lúc đó cô sẽ không còn mặt mũi nào vì những lời nói dõng dạc lúc này.

Cuối cùng, người phụ nữ đó chửi mắng xong, đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào cô bằng một ánh mắt vạn phần bất cam.

Lương Tuyết lãnh đạm nhìn lại.

Lần này, tránh mắt trước là bà Ferdinand Dung.

Rũ mắt xuống, bỏ túi giấy đặt lên bàn trà, người phụ nữ giọng nói lạc lõng: "Bên trong có 3 chai rượu và 36 điếu thuốc. Một đêm một chai rượu và 12 điếu thuốc. Ôn Lễ An dùng 3 chai rượu và 36 điếu thuốc để nói với mẹ nó, người phụ nữ tên Lương Tuyết là tất cả đối với nó".

"Nó có thể vì cô ta trở thành con ngoan của mẹ, cũng có thể vì cô ta mà trở thành đứa con hư".

Tức khắc.

"Không thể phủ nhận, cô là động lực lớn nhất khiến Lễ An mau chóng trưởng thành. Cũng vì cô, nó trở thành loại người mà tôi mong muốn nó trở thành, thậm chí còn xuất sắc hơn tưởng tượng của tôi". Khó có lúc giọng nói của bà thành khẩn "Lương Tuyết, Lễ An đang đợi cô, tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ của nó hiện tại".

"Bây giờ tôi cũng lười đi quản nó, lười quản, cũng quản không nổi".

Lương Tuyết đứng im.

Tối nay bà Ferdinand dường như không đếm xỉa đến nữa, bình thường bà thường khoác lên gương mặt yêu thương, gương mặt hiền lành kết hợp với giọng nói tình sâu ý nặng, như là nói với cô: "Lương Tuyết, sau này có lẽ tôi có thể thử cảm kích cô, cảm kích cô khiến con trai tôi có một trái tim kiên cường, có lòng cầu tiến".

Ba chai rượu và 36 hộp thuốc lá vẫn còn đó, bà Ferdinand rời đi. Mặc dù lời nói rất hoa mỹ, nhưng nếu phân tích kỹ, có thể đọc được mục đích nào đó từ đôi mắt của bà ấy.

Thực ra từ một góc độ nào đó, Lương Tuyết và bà Ferdinand đều là người thích thể hiện chút thông minh của mình. Loại người này 3 phần chân tình 7 phần giả ý, vẻ ngoài mang theo cố chấp và cái tôi của mình.

Người phụ nữ thích tỏ ra thông minh sợ đứa con trai mà mình gửi kỳ vọng từ nay về sau gục ngã không gượng dậy được.

"Bà đừng lo lắng, con trai của bà kế thừa gen sự lạnh lùng lý trí, sự kiên quyết của bà. Những gen này sẽ khiến anh ấy tự nhiên trở lại quỹ đạo của mình". Lúc này Lương Tuyết suýt nữa nói ra lời này cho bà ấy biết.

Nhưng, cô không nói. Cô không có hảo cảm với bà Ferdinand, trong lòng cô vui vẻ khi thấy bà ấy gấp gáp như con kiến bò chảo nóng, tuy rằng chẳng kéo dài bao lâu.

Mùi từ túi giấy tỏa ra không làm sao ngửi nổi, đây là nhà của Tiết Hạ, cô không thể vì chuyện của mình mà làm cho cả nhà Tiết Hạ chướng khí mù mịt. Hơn nữa, túi giấy này trông rất vướng mắt, cô phải vứt nó vào thùng rác.

Vứt túi giấy vào thùng rác, động tác vô cùng dứt khoát, nhanh nhẹn.

Nhưng đi được vài bước Lương Tuyết lại quay lại trước thùng rác, nhìn xung quanh, xung quanh không có ai, suy nghĩ, Lương Tuyết lấy túi giấy ra khỏi thùng rác.

Mở miệng túi giấy ra, ba chai rượu liếc qua liền thấy, tìm thấy một que nhựa, đếm tàn thuốc trong túi giấy. Đúng như bà Ferdinand đã nói, ba mươi sáu mẩu thuốc lá.

Ôn Lễ An tên khốn này điên rồi, đã bị thương còn hút thuốc uống rượu.

Ngồi xổm dưới đất, Lương Tuyết nhìn những mẩu thuốc đến ngây ngẩn. Cô cũng không biết tại sao mình lại nhìn những mẩu thuốc đến ngây ngốc. Một đôi giày thể thao sáng màu có logo Nike xuất hiện trước mặt cô.

Ánh sáng quá chói, màu sáng chói giống như năm tháng nào đó.

Quang ảnh mang dấu ấn thời gian hiện ra trong đầu Lương Tuyết, khi nhìn thấy đôi giày thể thao màu nhạt đó Lương Tuyết nghe thấy trái tim mình "ding" một tiếng.

Ding ding ding.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, là Tiết Hạ.

Tiết Hạ dùng biểu cảm kỳ quái nhìn cô, anh hỏi cô làm gì ở đây.

"Không biết" cô trả lời.

Trả lời xong, cúi đầu, đi về phía cầu thang. Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy Ôn Lễ An mang giày Nike, thật sự đã lâu lắm rồi.

Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, trong lòng Lương Tuyết đặc biệt tức giận, tức giận khiến bước chân của cô chạy như bay, cố gắng vứt cái suy nghĩ đột nhiên nảy ra đó.

Người phụ nữ đi lên cầu thang trông giống như một tên trộm lần đầu ăn trộm khoai lang nhà ai đó, khoai lang bỏ trong túi rất nóng, nhưng lấy cũng đã lấy rồi, chỉ có thể cúi đầu giả vờ rằng mình không lấy khoai lang nhà người ta, chỉ có thể bước nhanh hơn.

Người vội vã chạy về phía cầu thang khiến Tiết Hạ không nhịn được giương khóe môi lên.

Tên trộm ăn cắp khoai lang nhìn rất đáng yêu.

Tiết Hạ cũng nhanh chân đi về phía cầu thang, đi lên cầu thang, tên trộm trộm khoai đó dường như bực bội trong lòng, giọng điệu của cô có vẻ không thân thiện chút nào.

"Làm sao vậy?" tùy miệng hỏi một câu.

"Tiết Hạ, anh mang giày gì cũng được, tại sao phải mang giày Nike" giọng nói không chút thân thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook