Chương 114: Ngày nắng rực rỡ - 7
Tg Loan
05/09/2020
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Lương Tuyết nấp vào trong tủ để đồ, chiếc tủ đựng đồ nằm ở giữa phòng khách và nhà bếp.
Vừa khép cửa tủ lại thì tiếng mở cửa cất lên.
Cánh cửa của tủ đựng đồ thuộc loại cửa jalousie, thông qua các khe hở có thể nhìn thấy tất cả những gì xảy ra trong phòng. Ôn Lễ An đi ở phía trước nhất, phía sau là hai thanh niên da trắng dáng vẻ lịch thiệp.
Hai thanh niên da trắng dáng vẻ lịch thiệp, Ôn Lễ An người được mệnh danh là Angela nếu như chỉ là từ thị giác và ngôn ngữ hình thể của 3 người bọn họ phán đoán, nhất định sẽ cho rằng chủ đề mà bọn họ nhắc đến là kiểu học thuật nghiêm túc.
Thực tế bọn họ đang bàn về cái tên Jessica, đội viên đội cổ vũ ở trường, người vừa nhận được lời mời của NBA All Star Game.
Bọn họ mê mẩn động tác tuyệt chiêu của Jessica, giang chân lộn ngược một góc 365 độ không góc chết. Không phải lấy thân phận bạn học khen ngợi kỹ năng cao siêu của cô ấy mà dựa vào góc độ của đàn ông liên tưởng động tác tuyệt chiêu của Jessica với một loại vận động khác liên kết lại với nhau.
Ví như nói vòng eo mềm mại, ví dụ như đường cong mở ra.
Khiến Lương Tuyết tức giận là Ôn Lễ An cũng tham dự thảo luận vào trong chủ đề đội viên cổ vũ đó.
Hơn nữa giọng điệu nói về Jessica hình như rất quen thuộc, nói đó là cô gái có phong cách sống nghiêm túc, thời gian rảnh thì đi vận động, tham gia hoạt động xã hội.
Một anh chàng da trắng hỏi Ôn Lễ An Jessica nhìn có vẻ rất tốt.
"Ừm hửm" Ôn Lễ An đang rót nước thì trả lời.
Anh chàng da trắng này nói một người bạn của bạn anh ta có mối giao tình với Jessica, anh ta hỏi Ôn Lễ An có muốn nhờ bạn của bạn anh ta lấy số điện thoại Jessica không.
"Tôi có số điện thoại của cô ấy" Ôn Lễ An nói.
Câu nói đó khiến cho hai thanh niên da trắng mông vừa đặt xuống sofa nhảy dựng lên. Một anh chàng xông lên trước mặt Ôn Lễ An: "Chuyện từ lúc nào?".
"Tuần đầu của tháng trước".
Tuần đầu của tháng trước?! Cũng chính là Ôn Lễ An vừa tới trường thì được nhớ đến.
Fuck! Tủ lạnh nằm sát bên tủ để đồ mà Lương Tuyết trốn. Nếu như không phải hai người kia Lương Tuyết hẳn là đã sớm tóm lấy cổ áo Ôn Lễ An.
"Jessica xin số điện thoại anh làm gì?".
"Cũng tiện để thỉnh giáo, cô ấy nói cô thích một chàng trai có bóng lưng phương Đông, nếu như biết thêm về một số văn hóa phương Đông có thể khiến cô ấy có thêm nhiều chủ đề với anh hơn".
Chàng trai ngồi lại chỗ sofa bày tỏ có thể hiểu được hành vi này của Jessica, còn anh chàng kia thì dò hỏi Ôn Lễ An chàng trai phương Đông có bóng lưng mà Jessica thích là ai, có phải cũng là sinh viên trường Đại học Duke không.
"Nếu như cậu hỏi tôi câu này vào hôm qua, tôi sẽ nói với cậu là tôi không biết" Ôn Lễ An đóng cửa tủ lạnh "Nhưng vừa khéo là một tiếng trước, tôi vừa biết được đáp án của câu hỏi đó".
"Là sinh viên trường Đại học Duke?".
"Ừm".
"Ai?".
Ôn Lễ An không trả lời, đặt nước uống lên mâm, cầm lấy mâm đi vào phòng khách. Lúc này, Lương Tuyết gần như đoán được người có bóng lưng phương Đông trong miệng Jessica nói là ai.
Quả nhiên—
Chàng trai da trắng đi theo sau Ôn Lễ An dưới động tác chỉ thị của bạn mình tỏ vẻ kinh ngạc, tay khoác lên vai Ôn Lễ An: "Anh đã có công chúa Theresa rồi".
Lúc này, Lương Tuyết thật sự muốn nhắc nhở người đó, là công tước Theresa.
Sau khi bàn xong về nhan sắc của thành viên đội cổ vũ thì bắt đầu nói đến những người mẫu Victoria Secret. Đàn ông nói đến những người phụ nữ gợi cảm luôn có những chủ đề bất tận.
Thời gian chạy như bay, Lương Tuyết từng phút từng giây cảm thấy khó chịu. Không gian trong tủ chỉ có đủ cho cô duy trì một tư thế, một khi cô muốn đổi tư thế khác có khả năng sẽ lăn ra khỏi tủ.
Tủ nhỏ đến mức ngay cả quả chuối Lương Tuyết cầm trên tay cũng không có chỗ trống để ăn.
Lương Tuyết đã duy trì một tư thế trong một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng dưới ám thị của Ôn Lễ An, hai thanh niên giọng nói vẫn còn hứng thú hẹn thời gian lần sau trò chuyện tiếp.
——
Trời đã chuyển tối.
Tiễn hai anh chàng da trắng ra ngoài, bật đèn lên, chiếc áo sơ mi ca rô xám vứt trên ghế sofa, Ôn Lễ An ở trần bước về phía tủ lạnh. Lương Tuyết không hiểu tại sao Ôn Lễ An lại cởi áo sơ mi ra, đã sắp đến cuối tháng 10 rồi, anh không cảm thấy lạnh sao?
Ôn Lễ An lấy chai bia từ trong tủ lạnh, âm thanh "bụp" phát ra từ chiếc lon khiến Lương Tuyết giật mình, đầu đập vào tủ. Âm thanh gõ vào tủ phát ra dường như thu hút sự chú ý của Ôn Lễ An, anh đến trước cửa tủ đồ.
Lương Tuyết nín thở, nghĩ thế nào đi nữa cô cũng không thể xuất hiện trước mặt Ôn Lễ An theo cách này, quá mất mặt đi.
Hơn nữa! Trong gần một tiếng đồng hồ Ôn Lễ An ở với hai anh chàng da trắng lại lần nữa xác minh suy đoán khiến Lương Tuyết canh cánh trong lòng: Ôn Lễ An sống rất tốt, anh quen bạn mới, có đối tượng mập mờ lại không thiếu người theo đuổi.
Người đẹp Jessica và "Cậu đã có công chúa Theresa rồi" theo lời của anh chàng da trắng nói.
Ôn Lễ An đã nói, anh là con của nhà Ferdinand.
Dần dần người đàn ông đứng trước tủ khiến suy nghĩ của cô gái trốn trong tủ càng lúc càng không tập trung, suy nghĩ càng lúc càng không tập trung nhưng ánh mắt lại càng ngày càng tập trung.
Đương nhiên, đây không chỉ là góc độ cân bằng của một người phụ nữ nhìn một người đàn ông.
Thông qua khe hở của cửa, tầm nhìn của Lương Tuyết song song với đường nhân ngư của Ôn Lễ An. Trong mơ hồ, trong đêm tối, anh đang thì thầm bên tai cô "Cá dẫu môi, em phải cảm ơn Chúa để em có một người chồng biết đi tập thể hình".
Mơ hồ, những tiếng xì xào trong đêm đen truyền đến tai cô, mắt nhìn thẳng vào đường nhân ngư hình chữ V ở hai bên đi xuống. Mỗi một đường nhân ngư và cơ bụng hiện ra hoản hảo dưới cơ thể này, mà tượng trưng cho chất vải denim thô ráp là sự theo đuổi cuối cùng của vẻ đẹp và sự gợi cảm được đề cập bởi Picasso phác họa trong "Hội họa luận".
(Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.)
Người phụ nữ nấp trong tủ đồ lúc này đang mừng thầm trong lòng, người đàn ông đó vừa khéo lại là chồng của cô.
"Không! Là chồng cũ" Lương Tuyết liều mạng nhắc nhở bản thân.
Nhưng, liều mạng nhắc nhở dường như không ngăn được cặp mắt đang nhìn chằm chằm, ánh mắt tập trung vào đường nhân ngư ở hai bên của Ôn Lễ An, nhìn chúng càng co lại nhỏ lại, suýt chút nữa thì cô lấy đầu ngón tay chạm vào chúng. Theo đường nhân ngư đi xuống một chút một chút nữa, nhất định là nóng bỏng tay như rất nhiều lần cô nắm lấy. Anh nhất định cũng bị trêu chọc thở hổn hển như nhiều lần. Anh gọi bên tai cô 'cá dẫu môi'. Có lẽ không gian quá nhỏ làm cho Lương Tuyết đột nhiên miệng lưỡi khô khốc, thế là cô nhớ tới trong tay mình vẫn đang cầm một quả chuối.
Chuối? Thật là muốn đòi mạng, lúc nào rồi nghĩ gì không biết, làm sao lại nhớ tới chuối, hơn nữa còn cầm nắm để hình dung, nắm... một luồng khí tập trung tại yết hầu, không thể để luồng khí đó xông ra. Lương Tuyết cưỡng chế nuốt xuống.
Sau đó.
"Ra đây, mau!" giọng nói của Ôn Lễ An như nước lạnh đổ lên đầu.
Thật ra thì, Lương Tuyết cũng muốn chui ra.
Nhưng, duy trì trong một tư thế quá lâu khiến cho cơ bắp rút lại, chân tay tê rần, chỉ có thể cứng nhắc ở đó, dù sao thì Ôn Lễ An sẽ không làm khó dễ cô.
"Nếu như đếm đến 3 vẫn không ra, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát".
Tên khốn này còn thật sự đếm ngược, đếm ngược xong không có chút động tĩnh anh thật sự đi gọi điện thoại báo cảnh sát, hơn nữa anh còn cầm điện thoại lên!
Mặt dày, Lương Tuyết lấy đầu gối húc vào cánh cửa tủ, mất mặt thì mất mặt.
Đẩy cánh cửa tủ ra: "Đừng, đừng gọi, Ôn Lễ An... là em".
Xung quanh cực kỳ im ắng.
Lương Tuyết dùng một tư thế không phải yoga cũng chẳng phải ngồi thu vào trong tủ. Ôn Lễ An đứng trước tủ từ trên cao nhìn xuống.
Kéo dài một phút tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Ôn Lễ An dường như xác nhận người phụ nữ ở trong tủ, tay cầm quả chuối là vợ trước của mình. Anh lạnh lùng hỏi: Cô tới nhà tôi làm gì?
Lúc này, Lương Tuyết hết sức tập trung tinh thần ý đồ muốn tìm ra một chút cảm xúc kinh ngạc, vui mừng từ trên mặt Ôn Lễ An nhưng không có.
Đúng vậy, không có! Không những không có, anh còn tỏ biểu cảm chủ nhà dưới tình huống không phòng bị, trong nhà đột nhiên có một kẻ viếng thăm kỳ quái: bài xích, không kiên nhẫn, từ chối thẳng thừng.
Trong lòng Lương Tuyết tính toán, cô và Ôn Lễ An ly hôn chưa tới 3 tháng, Ôn Lễ An trước và sau ly hôn cứ như hai người khác nhau.
Có lẽ... có lẽ sự lạnh nhạt của Ôn Lễ An bây giờ đến từ nhận thức "A! Ngoài Lương Tuyết ra hóa ra thế giới này còn có nhiều phụ nữ dễ thương như vậy, trước đây mình thật sự quá cố chấp rồi".
Jessica là một trong những người phụ nữ đáng yêu đó, hơn nữa Jessica còn biết đứng tư thế trồng chuối một góc 365 độ, không góc chết.
Đứng trồng chuối đây là tư thế khiến cho đàn ông suy nghĩ bậy bạ, Ôn Lễ An cũng có suy nghĩ bậy bạ đó sao?
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao em xuất hiện ở đây?" giọng nói lạnh lùng, không che giấu sự thiếu kiên nhẫn.
Khi Lương Tuyết hỏi "Ôn Lễ An, Jessica đẹp không?" cô muốn duỗi tay đánh mình một trận, còn chưa đủ mất mặt sao?
Sự việc có thể dừng lại ở đây, nhưng... hành vi mất mặt vẫn còn tiếp tục, nghe thử xem "Đẹp hơn em không?" cô dùng giọng nói khá nghiêm túc để hỏi Ôn Lễ An vấn đề như vậy.
Câu hỏi đó khiến Ôn Lễ An cười nhạt: "Lương Tuyết, rốt cuộc cô đối với nhan sắc của mình có bao nhiêu tự tin. Trước đây tôi không chỉ nói qua một lần, giống cô chỉ có thể miễn cưỡng tính là nhan sắc trung bình".
Đúng rồi, Lương Tuyết nhớ lại trước đây Ôn Lễ An không chỉ một lần nhấn mạnh vấn đề này.
Nhưng lúc này cô cố chấp muốn biết.
Mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Jessica đó đẹp hơn em sao?".
Ôn Lễ An cười đến gập lưng, nhìn cô thật kỹ, chầm chậm nói: "Đẹp, Jessica đẹp hơn cô nhiều lần. Nếu như cô vẫn muốn số liệu cụ thể, tôi cũng có thể nói cho cô. Bề ngoài của Jessica thuộc bậc thứ 1, mà cô cùng lắm cũng miễn cưỡng đủ tới bậc 3. Nếu như bàn tới khí chất, gợi cảm thì cô giống như Aniston mà Jessica là Angelina Jolie".
Anh tiến lại gần hơn một chút nữa: "Tôi nói vậy đủ rõ ràng chưa?".
Đủ rõ ràng chưa?
Ôn Lễ An đang trá hình nói cới cô, nếu như là đàn ông thì đều chọn Angelina Jolie. Còn chưa tới 3 tháng mà Ôn Lễ An đột nhiên biến thành củ cải hoa tâm. Vậy còn cô thì sao, đến đây tìm anh thì được đặt ở đâu?
Khi định nói ra câu "Ôn Lễ An, vậy thì em đặt ở đâu?" thì lại biến thành: "Ôn Lễ An, vậy anh đặt Vinh Xuân ở đâu?".
Vấn đề này trong mắt Ôn Lễ An nghiễm nhiên trở thành vấn đề nhàm chán nhất thế giới.
Lại gần tai cô, gần đến nỗi trong mắt của họ có phản chiếu hình dáng đối phương. Cô thì hết sức bối rối, còn anh như mây gió thoảng qua.
"Cho nên, tôi có thể xem hành vi tại sao cô xuất hiện ở đây lý giải là một người phụ nữ đột nhiên quan tâm đến đời sống tình cảm của chồng trước không? Nếu như cách hiểu của tôi phù hợp với hiện thực, vậy thì, vợ cũ thân mến, không cần thiết" Ôn Lễ An nhfin thẳng vào cô, nói từng câu từng chữ "Lương Tuyết, trước đây tôi đã từng nói với cô, tôi là con trai nhà Ferdinand".
Nếu như Lương Tuyết tính không nhầm, đây có lẽ là lần thứ 3 Ôn Lễ An nhấn mạnh với cô anh là con của nhà Ferdinand.
Đứa con nhà Ferdinand thì có gì ghê gớm cơ chứ, cô là đứa con nhà Lương Xu thì sao. Ôn Lễ An của nhà Ferdinand có sự lạnh lùng của anh, Tiểu Tuyết nhà Lương Xu sự kiêu ngạo của cô.
Trước khi đứa con nhà Lương Xu thể hiện sự kiêu ngạo của mình.
Được thôi, được thôi, cô lại là người quen từ xa tới, chỉ một lần, một lần cuối cùng.
Cô rũ mí mắt, Lương Tuyết líu ríu nói với Ôn Lễ An: Em bị ngã xuống hồ nước.
Không chút động lòng.
Dùng giọng nói đè thấp hơn nữa: Ôn Lễ An, sau khi rơi xuống hồ thì em đổ bệnh.
Không chút phản ứng.
Khoảng khắc đó trong lòng Lương Tuyết có chút tuyệt vọng, Ôn Lễ An không vì cô rơi xuống hồ cũng không vì cô bị bệnh mà ôm lấy cô.
Không nhận lỗi với cô, càng không có dùng ngữ khí hối hận nói với cô rằng vừa nãy đều là đang chọc em.
"Ôn Lễ An, tôi từng cho anh cơ hội, là anh không nắm bắt" Lời nói đã đến yết hầu nhưng cuối cùng, tại sao cũng không nói ra.
Chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế kỳ lạ này, dẫu môi.
"Không đi ra sao?" Ôn Lễ An lạnh lùng hỏi.
Quả nhiên, đây là giọng điệu của đàn ông có người tình mới. Cô cũng không yêu thích đứng đây, nhưng... bây giờ cô thật sự không cựa quậy được. Người đàn ông có niềm vui mới dường như một chút cũng không chịu nổi người vợ Tào Khang này.
(Người vợ Tào Khang: người vợ chung thủy từ thời nghèo hèn)
Ôn Lễ An đi đến tủ đồ.
Tên khốn này đang muốn ra tay động thủ với cô sao? Khi chân của Ôn Lễ An bước vào tủ Lương Tuyết nhắm mắt lại. Cùng với tiếng vang chân đập vào tủ, cô giống như quả bóng da lăn ra khỏi tủ.
Không thể lại tiếp tục mất mặt, cô đứng dậy, chỉnh lại tóc, bỏ quả chuối về chỗ cũ, đi tới trước mặt Ôn Lễ An. Dừng lại, dùng giọng nói còn lạnh nhạt hơn so với Ôn Lễ An: "Ôn Lễ An, đối với đời sống tình cảm của anh tôi không có chút hứng thú. Sở dĩ tôi xuất hiện ở đây là muốn thay mặt cho Tiết Hạ cảm ơn anh".
Sau một phút anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
"Hết chưa?" anh lạnh lùng hỏi.
"Ừm, hết rồi" Lương Tuyết buông tay.
"Vậy cô có thể đi rồi".
"Ừ, tôi đang muốn đi".
Với tư cách là đứa con nhà Lương Xu, phải có quả cảm nói đi liền đi, mắt không xê chuyển, Lương Tuyết đi về phía cửa. Chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau cửa liền đóng lại.
Ôn Lễ An tên khốn này quả nhiên có tình mới.
Lương Tuyết đứng ngây ngẩn ở trước cánh cửa đang đóng chặt.
Tức thì, cô mặt dày, nhấn chuông cửa.
Cửa mở hé ra một chút, Ôn Lễ An chặn ở khe hở ngay cửa, thái độ nghiễm nhiên không nói rõ nguyên nhân sẽ không để cô vào.
Nói rõ nguyên nhân là được.
"Túi của tôi còn ở trong" cô xụ mặt.
"Ở đâu, tôi lấy giúp".
Đồ khốn, đồ khốn, cô cũng chẳng thèm đứng ở đây, cô chỉ là muốn lấy túi của mình về, ngang ngược, Lương Tuyết dùng vai đập vào người Ôn Lễ An.
Người mới đi qua anh đi thẳng tới phòng của anh.
Khiến Lương Tuyết cảm thấy da đầu tê rần là tên khốn Ôn Lễ An đó đi theo cô một tấc cũng không rời, nhìn thấy cửa phòng Ôn Lễ An. Đứng ở cửa phòng, giọng điệu hung hăng: "Ôn Lễ An, anh sợ tôi ăn cắp đồ trong phòng anh à".
"Ngược lại không phải, điều tôi lo sợ là xảy ra chuyện như là vợ cũ không may để đồ trong nhà của chồng trước", Ôn Lễ An đáp.
Quả nhiên là con của nhà Ferdinand, không dài dòng, tình mới là tình mới vợ cũ là vợ cũ, rõ ràng minh bạch.
Chỉ là... đáng tiếc là, thời gian không thể nào quay ngược.
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, Lương Tuyết nhất định sẽ không tự mình đa tình mở tủ quần áo của Ôn Lễ An, đương nhiên là cũng không treo mấy bộ quần áo mà mình đem tới xếp chung với đồ của Ôn Lễ An.
Mặt dày, dưới ánh nhìn chòng chọc của Ôn Lễ An, Lương Tuyết mở tủ quần áo, đồ nam và đồ nữ sắp xếp tương thân tương ái lẫn nhau.
Mất mặt quá đi mất!
Nhưng, chuyện mất mặt vẫn còn, lúc thu dọn quần áo, bởi vì độ cong của động tác quá lớn dẫn tới chiếc áo ngực màu hồng đào rơi xuống dưới chân Ôn Lễ An. Đúng vậy, đúng vậy, cô còn đem đồ nội y của mình để vào trong tủ.
Không thể để mất mặt hơn nữa, tuyệt đối không!
Lương Tuyết mang túi xách bỏ chạy khỏi căn hộ của Ôn Lễ An giống như gặp quỷ. Hăng hái một mạch mắt không dịch chuyển đi được nửa dặm đường. Qua nửa dặm đường, bước chân chậm dần, sự việc trở thành kết quả như bây giờ cũng là điều Lương Tuyết không dự tới. Trong dự liệu của cô thời gian này cô có lẽ cùng Ôn Lễ An nằm trên sofa trò chuyện tâm sự, chứ không phải lẻ loi tha hương đầu đường xó chợ.
Hơn nữa, đã là lúc màn đêm sắp buông xuống.
Có lẽ, sau đó cô nên gọi một chiếc taxi sau đó tìm đến một khách sạn, đánh một giấc thật ngon rồi tính sau.
Nhìn quanh bốn phía, ở đây hình như rất khó gọi xe.
Trong lòng Lương Tuyết hết sức chán nản, chiếc xe dừng lại bên cạnh.
Ngồi ở ghế lái là Ôn Lễ An.
Đứng thẳng người, ánh mắt Lương Tuyết nhìn về phía trước.
Thật buồn cười, vẫn không nhúc nhích.
Ôn Lễ An xoay mặt qua: "Ở đây rất khó gọi xe".
Cô lạnh lùng đáp: "Liên quan gì đến anh".
"Không phải nói tới sân bay gấp sao?".
Quả nhiên không thể thường xuyên nói dối! Bởi vì quá mất mặt, lúc Lương Tuyết rời khỏi nhà Ôn Lễ An có nói một câu "Tôi chỉ là thuận đường đến đây, không định ở lại đây lâu, nửa tiếng sau thì bay đến Los Angeles. Tiết Hạ đang đợi tôi ở Los Angeles".
Đây đúng là một ngày xui xẻo.
"Ở đây rất khó gọi xe, đúng lúc tôi có thời gian rảnh, tôi tiễn cô đến sân bay".
"Không cần!" giọng Lương Tuyết càng lớn hơn.
Ôn Lễ An như là nói: "Vợ cũ không kịp đến chuyến bay, ở thành phố xa lạ cô ấy chỉ có thể gọi điện thoại cho người chồng trước cũng trùng hợp sống ở thành phố này. Những chuyện đại loại như vậy tôi cũng không muốn gặp phải".
Khốn kiếp! Khốn kiếp!
"Ôn Lễ An" Lương Tuyết hét lên từng từ từng câu "Tôi sẽ không gọi điện anh, không bao giờ!".
"Lương Tuyết, tôi nghĩ không ra lí do từ chối chiếc xe thuận đường của người quen trong tình huống người vội vàng đến sân bay không gọi được xe, hay là...". Tay Ôn Lễ An đặt trên cửa xe, nửa híp mắt, nhìn cô đứng ở trên vỉa hè, "Hay là, thật ra cô không có việc gấp cần đến sân bay, cũng không có ai đợi cô ở Los Angeles".
Fuck! Fuck!
"Ai nói không có! Làm sao không có!" Lương Tuyết vừa nói vừa vứt túi xách vào trong xe Ôn Lễ An.
40 phút sau, khi chiếc xe thật sự dừng lại trước sân bay, Lương Tuyết tạm thời sững sờ.
Trên đường có mấy lần cô muốn sầm mặt muốn nói với Ôn Lễ An sự thật nhưng từ đầu đến cuối Ôn Lễ An đều trưng cái mặt lạnh, lời đến bên miệng lại nuốt xuống dưới gương mặt lạnh lẽo của Ôn Lễ An.
Cứ như vậy, mặc cho chiếc xe đi đến sân bay.
Khi Lương Tuyết lần nữa cổ vũ lấy dũng khí muốn nói ra, chiếc xe đã dừng lại trước bãi đậu xe của sân bay.
Tắt hứng, mở dây an toàn, quay mặt qua.
Trong ánh mắt lạnh lùng của Ôn Lễ An, câu nói "Ôn Lễ An, em tìm ra anh rồi" biến thành câu hỏi rất phù hợp mà người vợ trước hỏi người chồng trước của mình: "Ôn Lễ An, anh sống ổn không?".
"Rất ổn" ánh mắt nhìn cô không chút gợn sóng, "Em thì sao?".
"Tôi... tôi cũng rất tốt".
Càng giống vợ trước và chồng trước, lẽ nào cô và anh thật sự trở thành như kiểu sống chung bình thường của cặp vợ chồng ly hôn trong thế giới này rồi ư?
Không lâu sau đó anh tìm thấy nửa khác của mình, mà cô cũng tìm ra một nửa kia của mình.
Trong lúc suy nghĩ, gương mặt của Ôn Lễ An tiến về phía cô càng lúc càng gần.
Bãi đậu xe không một bóng người, đây là lúc vô cùng thích hợp để đón nhận một nụ hôn, có lẽ ý nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, Ôn Lễ An đã từng nói năm anh 18 tuổi đã thích cô, cô gái thích đã nhiều năm như vậy nào có thể dễ dàng nói buông là buông.
Ừm, là hoang tưởng của cô.
Khi anh chầm chậm dựa lại gần cô, khóe môi giương lên, khép mắt lại, đây quả thật là nơi rất thích hợp để đón nhận một nụ hôn.
Nhưng.
Lương Tuyết không đợi được cảm giác tiếp xúc mềm mại phủ lên cánh môi cô.
Ôn Lễ An không phải là muốn hôn cô, Ôn Lễ An chỉ là cởi dây an toàn cho cô.
Sau khi cởi dây an toàn cho cô, anh còn dùng thân phận của chồng trước nhắc nhở cô sắp đến thời gian máy bay cất cánh rồi.
Cảm giác chênh lệch cực lớn khiến Lương Tuyết ù ù cạc cạc đi theo sau lưng Ôn Lễ An, đi vào thang máy chung với anh.
Cửa thang máy mở ra, sân bay kẻ qua người lại.
Thông tin chi tiết của chuyến bay từ Durham tới Los Angeles chuyển động trên màn hình điện tử. Cô khẽ nhìn Ôn Lễ An, vẫn là gương mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều là vẻ cự tuyệt cách xa ngàn dặm.
Khốn kiếp, đứa con nhà Ferdinand có gì ghê gớm! Cho dù đứa con nhà Ferdinand không quan tâm đến đứa con nhà Lương Xu, cô cũng không thèm quan tâm anh.
Còn nữa, cô bây giờ có rất nhiều tiền, có tiền còn sợ không tìm được niềm vui sao.
Giậm chân! Nhét chiếc túi xách vào tay Ôn Lễ An, cầm lấy hộ chiếu, chứng minh thư đi đến quầy đăng ký vé.
5 phút sau, trong tay Lương Tuyết cầm chiếc vé máy bay bay từ Durham tới Los Angeles. Vừa nãy nhân viên bán vé lúc nãy còn nhắc nhở cô tranh thủ thời gian đăng ký nếu không sẽ bỏ lỡ chuyến bay.
Đây thật là một thành phố không hiếu khách chút nào! Giống như sợ cô bỏ trốn đến đây không chịu đi, cô mới không thèm, một chút cũng không thèm.
Vé máy bay lay động trước mặt Ôn Lễ An, cô lạnh lùng nói: "Ôn Lễ An, tôi đi đây".
Tuy rằng chồng trước của cô không nói gì, nhưng trên mặt như đang ghi chữ: Mau đi đi, đừng có mà cản trở tôi và người yêu phát triển tình cảm.
Hiểu rồi, hiểu rồi.
Nếu như cứ tiếp tục nữa, hành vi của cô chỉ là càng ngày càng ấu trĩ.
Mặt cố nặn ra một nụ cười, cô xoay người, thẳng lưng ngưỡng cổ đi về phía khu kiểm tra an toàn, đi được vài bước cô nghe thấy tiếng gọi "Lương Tuyết" sau lưng.
Trái tim đập nhộn nhịp bởi vì tiếng kêu quen thuộc đó, chỉ sợ đó là ảo giác, không dám quay đầu, nín thở.
Tiếng gọi Lương Tuyết thứ hai khiến cô vui mừng hớn hở.
Lông mày cũng mới được thả lỏng, khóe môi cũng vừa giương lên.
"Túi không cần nữa sao?" Ôn Lễ An lại đánh phủ đầu cô.
--
Dẫu môi, xoay người, vì để ngăn lại những câu phát ra từ miệng anh như "Vợ trước cố ý quên trước quên sau ý muốn vương vấn tơ lòng với chồng trước". Lương Tuyết không dám ngẩng đầu lên, xác định hướng chộp lấy chiếc túi từ trong tay Ôn Lễ An.
"Cảm ơn đã nhắc", ném chiếc túi lên vai, sải bước liền một mạch đến khu vực kiểm tra an toàn.
Sự tức giận đó đã hoàn toàn nguôi ngoai khi cô đối mặt với kiểm soát viên.
Khi nhân viên kiểm vé lần thứ ba nhắc nhở Lương Tuyết đưa cho cô ấy vé và hộ chiếu, lúc này Lương Tuyết mới phát hiện chiếc vé và hộ chiếu đã bị cô kéo trong tay.
Mắt nhìn chằm chằm vào người soát vé, nhìn cô ấy mở miệng nói: "Thưa cô...".
Một giây, hai giây, ba giây!
Cô nhào về phía trước ôm lấy người soát vé: "Xin hãy nói cho tôi biết, tất cả không phải là thật đi".
Có kinh nghiệm diễn vai một bệnh nhân trầm cảm, thì muốn đóng vai một cô gái đau buồn nhận được tin dữ về cái chết do bệnh của cha mình ngay trước khi đăng ký vé máy bay không có gì khó khăn.
5 phút sau, Lương Tuyết quay trở lại dưới sự giúp đỡ của một vài nhân viên sân bay nhiệt tình.
Xách chiếc túi đứng tại nơi trước khi rời khỏi, xung quanh bốn phía kẻ qua người lại.
Cuối cùng Lương Tuyết khóa chặt ánh mắt ở phía đối diện, chàng trai trẻ mặc chiếc áo lông màu đen: cao to, khuôn mặt miễn cưỡng tạm được, giày và quần jean gộp lại nhất định không quá 100 đô.
Chặn lấy người đàn ông mặc chiếc áo lông màu đen, lấy túi tiền từ trong túi ra, mở ví da ra để người đàn ông nhìn rõ tiền trong túi của cô.
"Quý ngài, có muốn kiếm thêm chút thu nhập không?", cô lắc lư chiếc ví, nói "Chỉ cần khen tôi một câu 'Em rất dễ thương' thì có thể có được 100 đô, 5 lần thì thanh toán".
Người đàn ông mặc áo len màu đen dường như mang sự hoài nghi đối với chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này.
Được thôi, được thôi, Lương Tuyết rút ra 500 đô từ trong túi, gắp 500 trong kẽ tay nói: "Sau 5 câu em rất dễ thương, chúng sẽ là của anh".
"Thật ư" chàng trai trố mắt nhìn gương mặt cô.
"Quý ngài, tình trạng tinh thần. sức khỏe của tôi những thứ này anh không cần phải thăm dò, tinh thần của tôi tuyệt đối vô cùng bình thường", Lương Tuyết bày ra biểu cảm hết sức bình thường "Bây giờ có thể bắt đầu rồi đấy".
Chàng trai mặc áo len đen mỉm cười nói một câu "Em thật dễ thương".
Cô gật đầu, biểu cảm vô cùng hưởng thụ.
"Em thật dễ thương".
Đó là hiển nhiên.
Chàng trai cười: "Em bây giờ lại dễ thương hơn một chút so với lúc nãy".
Thật là, cô khẳng định gặp trúng hoa hoa công tử tình trường rồi.
Cong mắt hỏi: "Tiên sinh, anh không cảm thấy tôi bây giờ lại dễ thương hơn chút".
Người đàn ông đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: "Em không những đáng yêu, em xinh đẹp, thú vị. Tôi biết có một điều gì đó đặc biệt đang chờ tôi ở cái thành phố Durham này".
Người đàn ông này thật là muốn đòi mạng, cứ tiếp tục như vậy nói không chừng linh hồn của cô sẽ bị những lời đường mật của anh ta câu đi mất.
Nhìn thấy người đàn ông sắp nói ra những lời đường mật, Lương Tuyết mau chóng nhét 500 đô vào tay anh ta "Được rồi, được rồi".
Người đàn ông không nhận lấy tiền, có lẽ anh chàng này đến từ châu Âu, Lương Tuyết đổi 500 đô Mỹ thành 500 Euro.
Người đàn ông đó vẫn không nhận tiền.
Lương Tuyết lùi lại một bước, nhìn người đàn ông đó, ánh mắt dò hỏi.
Người đàn ông bỏ 500 euro lại vào túi Lương Tuyết, tay chỉ vào chân cô "Giày của em thật đáng yêu" tiếp theo là "Gương mặt của em cũng đáng yêu", "Đôi mắt của em cũng đáng yêu", "Cử chỉ của em cũng đáng yêu".
Cuối cùng, người đàn ông đó nói: "Nếu như có thể cho tôi biết số điện thoại của em, vậy thì em sẽ càng đáng yêu hơn nữa".
Trong ánh sáng còn sót lại, Lương Tuyết nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang di chuyển về phía cô. Tư thái, hơi thở cô vô cùng quen thuộc, có gì đó trong tim đang rục rịch, lên men.
Tim trở nên mềm mại.
Chỉ là bây giờ không phải lúc để thưởng thức những thứ này.
Thu lại lực chú ý, biểu cảm vô tội, nhìn người đàn ông mặc áo len màu đen đó.
"Có thể nói cho tôi biết số điện thoại của em không?" người đàn ông chân thành thâm tình.
Có thể cho anh ta số điện thoại không? Cô nghiêng đầu suy nghĩ chưa tới 1 giây, Lương Tuyết lấy son môi từ trong túi ra nói: Ngài có để ý tôi viết số điện thoại lên cánh tay ngài không?
"Cầu còn không được" người đàn ông xoắn ống tay áo len lên, ống tay áo xoắn tới khuỷu tay.
Ừm, đây cũng là một người đàn ông biết đến phòng gym, cô híp mắt biểu cảm tán thưởng, mở nắp son môi, một cánh tay khác hướng tới cổ tay của người đàn ông mặc áo len đen.
Tay cũng vừa chạm vào thì có một xung lực tới gạt tay cô ra ngoài.
Đồng thời cùng lúc, cây son trong tay kia của Lương Tuyết cũng không cánh mà bay, khi nhìn thấy thỏi son thì nó đã nằm ở dưới đất. Giây tiếp theo, va vào gót chân của vị du khách vội vã, sau đó lại bị đá đến gót chân của vị du khách khác.
Mà vận mệnh của cô cũng không khác gì thỏi son đó. Cơ thể cô bị động theo Ôn Lễ An kéo từ chỗ này sang chỗ kia. Người đàn ông mặc áo len đen dường như bị tình huống bất ngờ làm cho bối rối, chỉ đứng ngay đó, thậm chí một bên tay áo vẫn còn xoắn lên.
Hình bóng người đàn ông mặc áo len đen càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất nơi góc phố.
Hoàn hồn lại, Lương Tuyết liều mạng rút tay định vùng khỏi Ôn Lễ An, miệng gọi "Ôn Lễ An, buông tôi ra, nếu không buông ra, tôi sẽ báo cảnh sát".
"Cảnh..." âm thanh còn đang trôi nổi trong không trung, tay Ôn Lễ An thả ra, cơ thể mất thăng bằng ngã ra sau cuối cùng nhờ vào trụ vuông Lương Tuyết mới không đến nỗi té ngã.
Lưng vừa chạm vào trụ, cơ thể Ôn Lễ An liền sán tới, bàn tay giữ lấy đầu cô, vỗ xuống.
Dùng ánh mắt hận không thể ăn thịt người, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Không phải nói với cô rồi sao? Đừng có đi trêu chọc người đàn ông khác! Đừng có đi trêu chọc người đàn ông khác!! Một mình Tiết Hạ còn chưa đủ sao?! Cô còn muốn để một Tiết Hạ khác gãy một cây xương sườn?!".
Cười lạnh: "Ôn Lễ An, đừng quên, anh bây giờ là chồng trước của tôi, chồng trước! Anh không có quyền can thiệp vào bất cứ hành động của tôi".
"Vậy!" giọng nói càng nặng nề, anh một tay giữ lấy cằm cô để mắt cô bị động đối diện với mắt anh "Tại sao xuất hiện ở đây?".
Tại sao xuất hiện ở đây... Từng chút, mặt Lương Tuyết xoay sang hướng khác.
Như vậy có thể tránh được ánh mắt của Ôn Lễ An, cũng chỉ lệch đi vài cm, bàn tay giữ lấy cằm cô càng dùng thêm lực, vài cm bị lệch đi đó biến mất.
Ánh mắt lần nữa nhìn đối diện vào mắt anh.
Chỉ có thể.
"Tôi thích xuất hiện ở đây, ở đây lại không phải là của anh".
Anh khàn giọng: "Đây không phải là chỗ của tôi, vậy nhà của tôi có tính là của tôi không".
"Nhà anh... nhà anh..." âm thanh càng lúc càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ "Nhà anh đương nhiên là của anh".
"Tại sao xuất hiện ở nhà tôi?".
Tại sao? Tại sao ? Không trả lời có được không. Ánh mắt lại muốn trốn tránh, sau đó, bàn tay nắm lấy cằm cô lại bắt đầu tăng lực.
Ánh mắt lại bị buộc phải nhìn vào mắt anh.
Dần dần, dần dần, ánh mắt anh rơi trên cánh môi cô, mà dưới ánh mắt của anh yết hầu cô bắt đầu khô khốc, mí mắt cô muốn chạm vào hơi thở càng lúc càng như lửa đốt,
Tiếng "rắc rắc" phát ra từ bên trái.
Lương Tuyết nhanh chóng đẩy Ôn Lễ An ra.
Lại có thêm tiếng "rắc rắc" nữa.
Theo âm thanh, Lương Tuyết nhìn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ bóng chày, túi đeo trên vai của người đàn ông trung niên này in logo của một tờ báo.
Hỏng bét rồi.
Thở ra, một tay chống hông, một tay ôm trán, Lương Tuyết nói với giọng cực kỳ bất lực: "Thưa ông, ông không phải là người đầu tiên. Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này. Anh ta không phải Ôn Lễ An, tôi cũng hy vọng anh ta là Ôn Lễ An. Nếu anh ấy là Ôn Lễ An, tôi không cần phải sống trong ngôi nhà cạnh ga tàu điện ngầm. Anh không biết điều đó khiến tôi cảm thấy phiền phức biết bao. Ngay cả làm việc liên tục trong 11 giờ, tôi không cần gì nhiều chỉ muốn có một giấc ngủ ngon mà thôi. Anh có biết âm thanh tàu điện ngầm ồn ào như thế nào không? Ban đầu mỗi khi tàu điện ngầm đi qua tôi tưởng là động đất. May mắn là sống một thời gian tôi đã quen... Nhìn xem, tôi nói với anh những điều này để làm gì".
Rất hiển nhiên, lời của cô đạt được hiệu quả 70%. Lúc này người phụ nữ đang oán trách rất giống người sống ở đáy xã hội, nếu như người đàn ông bên cạnh là Ôn Lễ An thì người phụ nữ đó sẽ không thuê nhà ở sát ga điện ngầm.
Người phóng viên biểu cảm nghi ngờ, người đàn ông đó rõ ràng là Ôn Lễ An nhưng người phụ nữ nói anh ta không phải, rốt cuộc có phải là Ôn Lễ An hay không?
Xem ra, phải tiếp tục theo thôi.
"Nếu như anh ta là người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim, vậy thì xuất hiện ở đây sẽ là công chúa Theresa". Cô cho người đàn ông đó xem đôi giày mang trên chân, nói "Ôn Lễ An làm sao có thể xếp cùng với kiểu phụ nữ như tôi".
Sau khi đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, người đàn ông trung niên dường như nhận định lời của cô.
Lương Tuyết nhẹ nhàng thở ra, nhưng hành vi tiếp theo của Ôn Lễ An khiến cô tức đến nhảy người lên.
Ôn Lễ An trực tiếp đi qua cô, lật chiếc túi của người đàn ông trung niên, nói: "Tôi đã thấy tên tôi nhiều lần xuất hiện trên tạp chí của các anh. Cảm ơn các anh đã quan tâm tới tôi trong thời gian dài, sau này có cơ hội sẽ hợp tác".
Mẹ kiếp! Ôn Lễ An tên khốn này uống nhầm thuốc sao? Trong tức giận tay Lương Tuyết bị Ôn Lễ An nắm lấy, kéo đi, cả người cô xiên xiên vẹo vẹo dựa vào lòng anh.
Sau đó.
"Có thể cho tôi biết tên anh là gì không", một chút cũng không chịu được sự vùng vẫy của cô, Ôn Lễ An nói vói phóng viên.
Người đàn ông hoang mang đưa tấm danh thiếp của mình cho Ôn Lễ An.
"Cảm ơn", Ôn Lễ An bỏ tấm danh thiếp vào túi áo khoác "Ông Thompson, tôi rất tôn trọng công việc phóng viên, cũng vui vẻ phối hợp nhưng hi vọng anh coi như không nhìn thấy chuyện hôm nay, cũng đừng đưa những tấm hình anh chụp được lên nơi công cộng".
"Được , được, nhất định, nhất định" người phóng viên trả lời.
Lúc này, Lương Tuyết bắt đầu nghi ngờ Ôn Lễ An thật sự uống nhầm thuốc, đừng tung những tấm hình chụp được lên mạng? Mới lạ!
Chỉ cần rập khuôn nguyên si những tấm hình anh ta chụp được cộng thêm lời của Ôn Lễ An đang nói, chỉ cần không phải người quá ngu ngốc đều hiểu cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
Mà người đàn ông này sẽ dựa vào tin tức này mà được nở máy nở mặt trong một thời gian.
Ôn Lễ An không biết tốt xấu khiến Lương Tuyết sầm mặt. Mặc kệ khuôn mặt phụng phiệu của cô và đôi mắt quan sát của phóng viên, Ôn Lễ An kéo tay cô đi về phía thang máy.
Vừa vào thang máy, còn chưa đợi Lương Tuyết nổi điên Ôn Lễ An đã nổi giận trước.
Đó là biểu cảm hận không thể nuốt sống cô, lực nắm lấy tay cô mạnh đến nỗi khiến Lương Tuyết không ngừng hít thở: Đau... đau...
"Lương Tuyết!" Ôn Lễ An nói từng câu từng từ "Cái gì cùng người phụ nữ như cô ở chung".
Dưới ánh mắt đó, Lương Tuyết không dám la đau, nhất thời cô cũng không biết nên trả lời ra sao, câu nói đó nói ra tức thời.
Thang máy dừng lại.
Tay Ôn Lễ An đè lên cửa thang máy, cửa thang máy đóng lại lần nữa: "Nói! Cái gì cùng người phụ nữ như cô ở chung".
Lương Tuyết cũng không biết Ôn Lễ An tức giận cái gì, rõ ràng cô vì anh, vì anh mà cố tình hạ thấp mình. Cô dẫu môi, xụ mặt.
Cửa thang máy lại mở ra, Ôn Lễ An lại đè vào nút thang máy: "Không nói rõ ràng thì đừng mơ ra khỏi thang máy".
Nói rõ ràng ư có cái gì khó đâu.
Tay cũng thôi vùng vẫy, lưng thuận thế dựa vào tường thang máy, nói: "Lẽ nào không phải sao? Ôn Lễ An anh quên rồi, tôi từng ngồi tù".
Sau khi nói xong Lương Tuyết liền hối hận, cô không hề thấy Ôn Lễ An thay đổi thất thường tức giận với cô, bị giận thì sẽ xúc động, cảm xúc xúc động thì sẽ nói năng tùy tiện.
Anh nhìn cô, cô không chịu thua kém.
Dần dần, cô thu lại cảm xúc không chịu yếu thế đó, đưa tay lên mi tâm của anh muốn xoa dịu lông mày của anh, muốn dịu dàng nói với anh Ôn Lễ An đừng buồn, lần sau em sẽ không làm anh buồn nữa.
Ngón tay còn chưa chạm vào đã bị gạt ra.
Cửa thang máy mở ra, Ôn Lễ An bước ra, lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo khoác, một tay cầm danh thiếp tay cầm điện thoại.
Điện thoại được thông: "Là ngài Thompson phải không?".
Ngài Thompson, phóng viên lúc nãy?
"Ngài Thompson, không biết ông có hứng thú nghe tôi kể trước đây tôi đã làm gì không? Tôi đảm bảo chỉ cần...".
Lương Tuyết cướp lấy điện thoại của Ôn Lễ An, cầm chặt điện thoại trong tay.
Trong bãi đỗ xe không một bóng người, anh từng bước ép sát cô, cô từng bước lùi về sau, cuối cùng, lùi đến lúc không lùi được nữa.
Dừng lại nơi góc tường, cúi mắt xuống, cô nói lí nhí: "Em không cố ý nói vậy, Ôn Lễ An em thật sự không cố ý nói vậy. Em trước giờ không để chuyện này trong lòng, em...".
"Phiền phức, thật sự phiền" Ôn Lễ An lạnh nhạt ngắt lời cô.
Tức thì, Lương Tuyết ý thức được sự phiền phức mà Ôn Lễ An nói có lẽ là nói cô. Lời nói ấy có thể giải thích là Ôn Lễ An cảm thấy Lương Tuyết vô cùng phiền.
Cô nào có phiền như vậy, cũng chỉ là cô buột miệng mà thôi, anh liền nói cô phiền phức.
Đơn giản là câu nói "Ôn Lễ An cảm thấy Lương Tuyết vô cùng phiền" khiến cho viền mắt của cô đong đầy nước mắt, cắn chặt môi lại, nhìn Ôn Lễ An: Ôn Lễ An, nếu như anh dám nói ra một câu nào nữa, nước mắt sẽ rơi, đến lúc đó phiền chết anh.
Ôn Lễ An, anh dám?!
Ôn Lễ An tên khốn này thật sự dám.
"Ừ, rất phiền, gương mặt em làm tôi thấy phiền, dáng vẻ của em làm tôi phiền. Em lại sắp khóc rồi nhưng tôi không biết làm sao để trị căn bệnh thích khóc của em. Nếu như không nín khóc, ở đây...". Anh nhìn cô, tay chầm chậm đặt lên vị trí tim và nói "Nếu như em không nín khóc, ở đây vẫn luôn sốt ruột, rất giận, giận bản thân, giận cả thế giới này nhưng lại không nỡ giận em. Em mới là tội đồ chính, không phải sao?".
"Được rồi, không dễ gì khiến em ngừng khóc, em lại giày vò cái khác, thật là người phụ nữ rất biết cách giày vò người khác nhất thế giới".
"Người phụ nữ biết cách giày vò người khác luôn khiến anh bực mình. Cô ấy gộp chung một người phụ nữ như vậy khiến anh cảm thấy khó chịu. Rõ ràng biết trái tim anh chỉ có thể chứa mỗi cô ấy, cô ấy thậm chí còn thẳng thừng hỏi tôi đặt Vinh Xuân ở đâu, điều này cũng phiền phức. Ở sân bay cười duyên với một người đàn ông vốn không quen biết cũng khiến người khác phiền. Rõ ràng là ngoại hình bình thường nhưng ... "
Nước mắt rơi khi cô nhảy bổ về phía anh chặn miệng anh.
Lương Tuyết không muốn để Ôn Lễ An có cơ hội nói tiếp, cô biết rằng điều anh nói tiếp theo nhất định là "Rõ ràng là ngoại hình cũng bình thường nhưng luôn đòi người khác đối xử như mỹ nhân tuyệt sắc".
Cô hôn anh đến khi anh ngừng nói.
Thở hồng hộc, nhìn anh "Học viên, bây giờ còn cảm thấy em phiền không?".
"Lương Tuyết" anh nói một cách lạnh lùng "Anh không phải là đứa trẻ. Này, cho cậu kẹo, đừng ồn nữa, ừm? Em luôn...".
Lại bổ nhào qua, tay treo trên cổ anh, môi áp lên môi anh, lúc sắp ngạt thở mới buông ra.
Lùi về sau một bước, nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Cô cúi đầu nói:
"Ôn Lễ An, em muốn chơi với anh".
Giọng nói trên đỉnh đầu cô có hơi run run: "Cái gì gọi là muốn chơi với anh?".
Ánh mắt chuyên chú nhìn vào chân của anh và cô, cô nhếch nhác, anh cũng miễn cưỡng, khoảng cách giữa hai người rất rất gần.
Cô lí nhí nói: "Ôn Lễ An, em muốn cùng anh chơi một trò chơi, trò chơi nấu cơm giặt đồ mà chúng ta đã từng chơi, sau này chúng ta chơi vào cuối tuần".
"Cuối tuần đến rồi, thời tiết rất đẹp, em phụ trách chuẩn bị đồ ăn, anh phụ trách tìm một công viên sạch sẽ, thoáng mát rồi đến nhà đón em. Lại một tuần nữa trôi qua, em trang điểm thật xinh đẹp, anh thì mua vé xem phim đến nhà đợi em. Ngày mưa em sẽ nhớ mang dù, không cần nói anh sẽ đưa dù tới cho em. Khi tuyết rơi, chúng ta cùng xem trận bóng, tuy rằng em không hiểu những thứ này nhưng em đảm bảo anh thích đội nào thì em sẽ thích đội đó. Nếu như đội bóng mà anh thích thắng trận, em sẽ hôn anh một cái. Nếu như thua, em sẽ làm thay đổi sự chú ý của anh".
Nói xong, cô lí nhí hỏi: "Ôn Lễ An, anh thấy sao?".
Trên đầu là một khoảng im lặng.
Còn không ổn sao? Cảm thấy không được sao?
Vậy—
"Ôn Lễ An, nếu như cuối tuần chúng ta chơi, em có lẽ có thể suy xét sinh cho anh đứa bé".
Vẫn tiếp tục im lặng.
Cô giậm chân, anh còn không hài lòng sao? Vừa muốn tức giận.
"Lương Tuyết".
Bất chợt, tim loạn nhịp.
Trong sự kinh động quen thuộc, cô nói ra những lời ngọt ngào của trước kia, sự nũng nịu mang theo quở trách: "Không phải là bảo anh đừng có đột nhiên gọi tên em sao?".
Tên khốn này vẫn y như cũ, cô càng nói anh càng cố ý làm.
"Lương Tuyết", giọng nói chầm chậm, khàn khàn: "Một đứa quá cô đơn, hai đứa đi".
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, cũng đúng, một đứa thì quá cô đơn, hai đứa vậy. Gật đầu.
Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng tay của anh.
Rất lâu, rất lâu sau.
Cô hỏi anh, Ôn Lễ An anh còn cảm thấy em phiền không?
Không trả lời.
Tay nắm thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm vào người anh. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Chiếc xe dừng lại tại một khách sạn gần sân bay, khi Ôn Lễ An cởi dây an toàn cho cô, Lương Tuyết hỏi tại sao anh dừng xe ở đây.
"Không phải nói muốn sinh con cho anh sao". Anh nói với vẻ hiển nhiên.
Gạt tay Ôn Lễ An ra: "Em nói là cuối tuần chúng ta chơi trò chơi".
"Nhất định sẽ chơi vui".
"Em không muốn".
"Cá dẫu môi, đã mấy tháng rồi anh chưa ôm em".
"Vẫn chưa ôm" cô lại gạt bàn tay Ôn Lễ An cởi dây an toàn cho cô, "Mới ôm vừa nãy ở sân bay".
"Không phải kiểu ôm đó, là kiểu ôm khác. Chiếc áo ngực màu hồng đào của em, anh rất hài lòng, bây giờ chắc nó ở trong túi xách của em, lát nữa mặc vào".
"Anh mơ đi!" Lương Tuyết gấp gáp "Ôn Lễ An, trò chơi cuối tuần mà em nói anh lúc trước là chỉ chúng ta bắt đầu lại từ, từ hẹn hò. Nào có chưa hẹn hò mà đã sinh con. Nên là vậy: hẹn hò, có cảm giác, nắm tay, hôn môi, sau đó... sau đó chúng ta mới làm chuyện kia".
Hiển nhiên, biểu hiện của Ôn Lễ An lộ rõ vẻ không tình nguyện.
"Ôn Lễ An, đây là tự anh nói lúc trước, khiến giữa chúng ta có thể cho bản thân thêm một cơ hội nữa!".
Ôn Lễ An vẫn không chút động tâm.
"Không thì thôi" Lương Tuyết quay đầu muốn lấy túi về "Em sẽ đến sân bay tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó chơi trò chơi cuối tuần cùng với em".
Tay bị chặn lại.
"Có phải lại muốn nói em phiền chết đi được phải không. Ôn Lễ An anh dám nói một lần nữa thử xem!" Lương Tuyết làm biểu cảm như muốn cắn anh.
Sau đó, Lương Tuyết như ý nghe được câu nói bất lực của Ôn Lễ An: "Được rồi, nghe em hết. Hẹn hò, có cảm giác, nắm tay, hôn môi, sau đó... sau đó chúng ta mới làm chuyện kia".
Cô mặt mày rạng rỡ.
Giây sau.
"Cá dẫu môi, lời này em thấy nói giống thật sao? Loại chuyện này chúng ta đã làm qua rất nhiều lần, hơn nữa em làm gì cố ý đem chiếc áo ngực màu hồng đào....".
"Ôn! Lễ! An!".
"Được rồi, nghe em. Hẹn hò, có cảm giác, nắm tay, hôn môi, sau đó... sau đó chúng ta mới làm chuyện kia".
Vừa khép cửa tủ lại thì tiếng mở cửa cất lên.
Cánh cửa của tủ đựng đồ thuộc loại cửa jalousie, thông qua các khe hở có thể nhìn thấy tất cả những gì xảy ra trong phòng. Ôn Lễ An đi ở phía trước nhất, phía sau là hai thanh niên da trắng dáng vẻ lịch thiệp.
Hai thanh niên da trắng dáng vẻ lịch thiệp, Ôn Lễ An người được mệnh danh là Angela nếu như chỉ là từ thị giác và ngôn ngữ hình thể của 3 người bọn họ phán đoán, nhất định sẽ cho rằng chủ đề mà bọn họ nhắc đến là kiểu học thuật nghiêm túc.
Thực tế bọn họ đang bàn về cái tên Jessica, đội viên đội cổ vũ ở trường, người vừa nhận được lời mời của NBA All Star Game.
Bọn họ mê mẩn động tác tuyệt chiêu của Jessica, giang chân lộn ngược một góc 365 độ không góc chết. Không phải lấy thân phận bạn học khen ngợi kỹ năng cao siêu của cô ấy mà dựa vào góc độ của đàn ông liên tưởng động tác tuyệt chiêu của Jessica với một loại vận động khác liên kết lại với nhau.
Ví như nói vòng eo mềm mại, ví dụ như đường cong mở ra.
Khiến Lương Tuyết tức giận là Ôn Lễ An cũng tham dự thảo luận vào trong chủ đề đội viên cổ vũ đó.
Hơn nữa giọng điệu nói về Jessica hình như rất quen thuộc, nói đó là cô gái có phong cách sống nghiêm túc, thời gian rảnh thì đi vận động, tham gia hoạt động xã hội.
Một anh chàng da trắng hỏi Ôn Lễ An Jessica nhìn có vẻ rất tốt.
"Ừm hửm" Ôn Lễ An đang rót nước thì trả lời.
Anh chàng da trắng này nói một người bạn của bạn anh ta có mối giao tình với Jessica, anh ta hỏi Ôn Lễ An có muốn nhờ bạn của bạn anh ta lấy số điện thoại Jessica không.
"Tôi có số điện thoại của cô ấy" Ôn Lễ An nói.
Câu nói đó khiến cho hai thanh niên da trắng mông vừa đặt xuống sofa nhảy dựng lên. Một anh chàng xông lên trước mặt Ôn Lễ An: "Chuyện từ lúc nào?".
"Tuần đầu của tháng trước".
Tuần đầu của tháng trước?! Cũng chính là Ôn Lễ An vừa tới trường thì được nhớ đến.
Fuck! Tủ lạnh nằm sát bên tủ để đồ mà Lương Tuyết trốn. Nếu như không phải hai người kia Lương Tuyết hẳn là đã sớm tóm lấy cổ áo Ôn Lễ An.
"Jessica xin số điện thoại anh làm gì?".
"Cũng tiện để thỉnh giáo, cô ấy nói cô thích một chàng trai có bóng lưng phương Đông, nếu như biết thêm về một số văn hóa phương Đông có thể khiến cô ấy có thêm nhiều chủ đề với anh hơn".
Chàng trai ngồi lại chỗ sofa bày tỏ có thể hiểu được hành vi này của Jessica, còn anh chàng kia thì dò hỏi Ôn Lễ An chàng trai phương Đông có bóng lưng mà Jessica thích là ai, có phải cũng là sinh viên trường Đại học Duke không.
"Nếu như cậu hỏi tôi câu này vào hôm qua, tôi sẽ nói với cậu là tôi không biết" Ôn Lễ An đóng cửa tủ lạnh "Nhưng vừa khéo là một tiếng trước, tôi vừa biết được đáp án của câu hỏi đó".
"Là sinh viên trường Đại học Duke?".
"Ừm".
"Ai?".
Ôn Lễ An không trả lời, đặt nước uống lên mâm, cầm lấy mâm đi vào phòng khách. Lúc này, Lương Tuyết gần như đoán được người có bóng lưng phương Đông trong miệng Jessica nói là ai.
Quả nhiên—
Chàng trai da trắng đi theo sau Ôn Lễ An dưới động tác chỉ thị của bạn mình tỏ vẻ kinh ngạc, tay khoác lên vai Ôn Lễ An: "Anh đã có công chúa Theresa rồi".
Lúc này, Lương Tuyết thật sự muốn nhắc nhở người đó, là công tước Theresa.
Sau khi bàn xong về nhan sắc của thành viên đội cổ vũ thì bắt đầu nói đến những người mẫu Victoria Secret. Đàn ông nói đến những người phụ nữ gợi cảm luôn có những chủ đề bất tận.
Thời gian chạy như bay, Lương Tuyết từng phút từng giây cảm thấy khó chịu. Không gian trong tủ chỉ có đủ cho cô duy trì một tư thế, một khi cô muốn đổi tư thế khác có khả năng sẽ lăn ra khỏi tủ.
Tủ nhỏ đến mức ngay cả quả chuối Lương Tuyết cầm trên tay cũng không có chỗ trống để ăn.
Lương Tuyết đã duy trì một tư thế trong một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng dưới ám thị của Ôn Lễ An, hai thanh niên giọng nói vẫn còn hứng thú hẹn thời gian lần sau trò chuyện tiếp.
——
Trời đã chuyển tối.
Tiễn hai anh chàng da trắng ra ngoài, bật đèn lên, chiếc áo sơ mi ca rô xám vứt trên ghế sofa, Ôn Lễ An ở trần bước về phía tủ lạnh. Lương Tuyết không hiểu tại sao Ôn Lễ An lại cởi áo sơ mi ra, đã sắp đến cuối tháng 10 rồi, anh không cảm thấy lạnh sao?
Ôn Lễ An lấy chai bia từ trong tủ lạnh, âm thanh "bụp" phát ra từ chiếc lon khiến Lương Tuyết giật mình, đầu đập vào tủ. Âm thanh gõ vào tủ phát ra dường như thu hút sự chú ý của Ôn Lễ An, anh đến trước cửa tủ đồ.
Lương Tuyết nín thở, nghĩ thế nào đi nữa cô cũng không thể xuất hiện trước mặt Ôn Lễ An theo cách này, quá mất mặt đi.
Hơn nữa! Trong gần một tiếng đồng hồ Ôn Lễ An ở với hai anh chàng da trắng lại lần nữa xác minh suy đoán khiến Lương Tuyết canh cánh trong lòng: Ôn Lễ An sống rất tốt, anh quen bạn mới, có đối tượng mập mờ lại không thiếu người theo đuổi.
Người đẹp Jessica và "Cậu đã có công chúa Theresa rồi" theo lời của anh chàng da trắng nói.
Ôn Lễ An đã nói, anh là con của nhà Ferdinand.
Dần dần người đàn ông đứng trước tủ khiến suy nghĩ của cô gái trốn trong tủ càng lúc càng không tập trung, suy nghĩ càng lúc càng không tập trung nhưng ánh mắt lại càng ngày càng tập trung.
Đương nhiên, đây không chỉ là góc độ cân bằng của một người phụ nữ nhìn một người đàn ông.
Thông qua khe hở của cửa, tầm nhìn của Lương Tuyết song song với đường nhân ngư của Ôn Lễ An. Trong mơ hồ, trong đêm tối, anh đang thì thầm bên tai cô "Cá dẫu môi, em phải cảm ơn Chúa để em có một người chồng biết đi tập thể hình".
Mơ hồ, những tiếng xì xào trong đêm đen truyền đến tai cô, mắt nhìn thẳng vào đường nhân ngư hình chữ V ở hai bên đi xuống. Mỗi một đường nhân ngư và cơ bụng hiện ra hoản hảo dưới cơ thể này, mà tượng trưng cho chất vải denim thô ráp là sự theo đuổi cuối cùng của vẻ đẹp và sự gợi cảm được đề cập bởi Picasso phác họa trong "Hội họa luận".
(Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.)
Người phụ nữ nấp trong tủ đồ lúc này đang mừng thầm trong lòng, người đàn ông đó vừa khéo lại là chồng của cô.
"Không! Là chồng cũ" Lương Tuyết liều mạng nhắc nhở bản thân.
Nhưng, liều mạng nhắc nhở dường như không ngăn được cặp mắt đang nhìn chằm chằm, ánh mắt tập trung vào đường nhân ngư ở hai bên của Ôn Lễ An, nhìn chúng càng co lại nhỏ lại, suýt chút nữa thì cô lấy đầu ngón tay chạm vào chúng. Theo đường nhân ngư đi xuống một chút một chút nữa, nhất định là nóng bỏng tay như rất nhiều lần cô nắm lấy. Anh nhất định cũng bị trêu chọc thở hổn hển như nhiều lần. Anh gọi bên tai cô 'cá dẫu môi'. Có lẽ không gian quá nhỏ làm cho Lương Tuyết đột nhiên miệng lưỡi khô khốc, thế là cô nhớ tới trong tay mình vẫn đang cầm một quả chuối.
Chuối? Thật là muốn đòi mạng, lúc nào rồi nghĩ gì không biết, làm sao lại nhớ tới chuối, hơn nữa còn cầm nắm để hình dung, nắm... một luồng khí tập trung tại yết hầu, không thể để luồng khí đó xông ra. Lương Tuyết cưỡng chế nuốt xuống.
Sau đó.
"Ra đây, mau!" giọng nói của Ôn Lễ An như nước lạnh đổ lên đầu.
Thật ra thì, Lương Tuyết cũng muốn chui ra.
Nhưng, duy trì trong một tư thế quá lâu khiến cho cơ bắp rút lại, chân tay tê rần, chỉ có thể cứng nhắc ở đó, dù sao thì Ôn Lễ An sẽ không làm khó dễ cô.
"Nếu như đếm đến 3 vẫn không ra, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát".
Tên khốn này còn thật sự đếm ngược, đếm ngược xong không có chút động tĩnh anh thật sự đi gọi điện thoại báo cảnh sát, hơn nữa anh còn cầm điện thoại lên!
Mặt dày, Lương Tuyết lấy đầu gối húc vào cánh cửa tủ, mất mặt thì mất mặt.
Đẩy cánh cửa tủ ra: "Đừng, đừng gọi, Ôn Lễ An... là em".
Xung quanh cực kỳ im ắng.
Lương Tuyết dùng một tư thế không phải yoga cũng chẳng phải ngồi thu vào trong tủ. Ôn Lễ An đứng trước tủ từ trên cao nhìn xuống.
Kéo dài một phút tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Ôn Lễ An dường như xác nhận người phụ nữ ở trong tủ, tay cầm quả chuối là vợ trước của mình. Anh lạnh lùng hỏi: Cô tới nhà tôi làm gì?
Lúc này, Lương Tuyết hết sức tập trung tinh thần ý đồ muốn tìm ra một chút cảm xúc kinh ngạc, vui mừng từ trên mặt Ôn Lễ An nhưng không có.
Đúng vậy, không có! Không những không có, anh còn tỏ biểu cảm chủ nhà dưới tình huống không phòng bị, trong nhà đột nhiên có một kẻ viếng thăm kỳ quái: bài xích, không kiên nhẫn, từ chối thẳng thừng.
Trong lòng Lương Tuyết tính toán, cô và Ôn Lễ An ly hôn chưa tới 3 tháng, Ôn Lễ An trước và sau ly hôn cứ như hai người khác nhau.
Có lẽ... có lẽ sự lạnh nhạt của Ôn Lễ An bây giờ đến từ nhận thức "A! Ngoài Lương Tuyết ra hóa ra thế giới này còn có nhiều phụ nữ dễ thương như vậy, trước đây mình thật sự quá cố chấp rồi".
Jessica là một trong những người phụ nữ đáng yêu đó, hơn nữa Jessica còn biết đứng tư thế trồng chuối một góc 365 độ, không góc chết.
Đứng trồng chuối đây là tư thế khiến cho đàn ông suy nghĩ bậy bạ, Ôn Lễ An cũng có suy nghĩ bậy bạ đó sao?
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao em xuất hiện ở đây?" giọng nói lạnh lùng, không che giấu sự thiếu kiên nhẫn.
Khi Lương Tuyết hỏi "Ôn Lễ An, Jessica đẹp không?" cô muốn duỗi tay đánh mình một trận, còn chưa đủ mất mặt sao?
Sự việc có thể dừng lại ở đây, nhưng... hành vi mất mặt vẫn còn tiếp tục, nghe thử xem "Đẹp hơn em không?" cô dùng giọng nói khá nghiêm túc để hỏi Ôn Lễ An vấn đề như vậy.
Câu hỏi đó khiến Ôn Lễ An cười nhạt: "Lương Tuyết, rốt cuộc cô đối với nhan sắc của mình có bao nhiêu tự tin. Trước đây tôi không chỉ nói qua một lần, giống cô chỉ có thể miễn cưỡng tính là nhan sắc trung bình".
Đúng rồi, Lương Tuyết nhớ lại trước đây Ôn Lễ An không chỉ một lần nhấn mạnh vấn đề này.
Nhưng lúc này cô cố chấp muốn biết.
Mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Jessica đó đẹp hơn em sao?".
Ôn Lễ An cười đến gập lưng, nhìn cô thật kỹ, chầm chậm nói: "Đẹp, Jessica đẹp hơn cô nhiều lần. Nếu như cô vẫn muốn số liệu cụ thể, tôi cũng có thể nói cho cô. Bề ngoài của Jessica thuộc bậc thứ 1, mà cô cùng lắm cũng miễn cưỡng đủ tới bậc 3. Nếu như bàn tới khí chất, gợi cảm thì cô giống như Aniston mà Jessica là Angelina Jolie".
Anh tiến lại gần hơn một chút nữa: "Tôi nói vậy đủ rõ ràng chưa?".
Đủ rõ ràng chưa?
Ôn Lễ An đang trá hình nói cới cô, nếu như là đàn ông thì đều chọn Angelina Jolie. Còn chưa tới 3 tháng mà Ôn Lễ An đột nhiên biến thành củ cải hoa tâm. Vậy còn cô thì sao, đến đây tìm anh thì được đặt ở đâu?
Khi định nói ra câu "Ôn Lễ An, vậy thì em đặt ở đâu?" thì lại biến thành: "Ôn Lễ An, vậy anh đặt Vinh Xuân ở đâu?".
Vấn đề này trong mắt Ôn Lễ An nghiễm nhiên trở thành vấn đề nhàm chán nhất thế giới.
Lại gần tai cô, gần đến nỗi trong mắt của họ có phản chiếu hình dáng đối phương. Cô thì hết sức bối rối, còn anh như mây gió thoảng qua.
"Cho nên, tôi có thể xem hành vi tại sao cô xuất hiện ở đây lý giải là một người phụ nữ đột nhiên quan tâm đến đời sống tình cảm của chồng trước không? Nếu như cách hiểu của tôi phù hợp với hiện thực, vậy thì, vợ cũ thân mến, không cần thiết" Ôn Lễ An nhfin thẳng vào cô, nói từng câu từng chữ "Lương Tuyết, trước đây tôi đã từng nói với cô, tôi là con trai nhà Ferdinand".
Nếu như Lương Tuyết tính không nhầm, đây có lẽ là lần thứ 3 Ôn Lễ An nhấn mạnh với cô anh là con của nhà Ferdinand.
Đứa con nhà Ferdinand thì có gì ghê gớm cơ chứ, cô là đứa con nhà Lương Xu thì sao. Ôn Lễ An của nhà Ferdinand có sự lạnh lùng của anh, Tiểu Tuyết nhà Lương Xu sự kiêu ngạo của cô.
Trước khi đứa con nhà Lương Xu thể hiện sự kiêu ngạo của mình.
Được thôi, được thôi, cô lại là người quen từ xa tới, chỉ một lần, một lần cuối cùng.
Cô rũ mí mắt, Lương Tuyết líu ríu nói với Ôn Lễ An: Em bị ngã xuống hồ nước.
Không chút động lòng.
Dùng giọng nói đè thấp hơn nữa: Ôn Lễ An, sau khi rơi xuống hồ thì em đổ bệnh.
Không chút phản ứng.
Khoảng khắc đó trong lòng Lương Tuyết có chút tuyệt vọng, Ôn Lễ An không vì cô rơi xuống hồ cũng không vì cô bị bệnh mà ôm lấy cô.
Không nhận lỗi với cô, càng không có dùng ngữ khí hối hận nói với cô rằng vừa nãy đều là đang chọc em.
"Ôn Lễ An, tôi từng cho anh cơ hội, là anh không nắm bắt" Lời nói đã đến yết hầu nhưng cuối cùng, tại sao cũng không nói ra.
Chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế kỳ lạ này, dẫu môi.
"Không đi ra sao?" Ôn Lễ An lạnh lùng hỏi.
Quả nhiên, đây là giọng điệu của đàn ông có người tình mới. Cô cũng không yêu thích đứng đây, nhưng... bây giờ cô thật sự không cựa quậy được. Người đàn ông có niềm vui mới dường như một chút cũng không chịu nổi người vợ Tào Khang này.
(Người vợ Tào Khang: người vợ chung thủy từ thời nghèo hèn)
Ôn Lễ An đi đến tủ đồ.
Tên khốn này đang muốn ra tay động thủ với cô sao? Khi chân của Ôn Lễ An bước vào tủ Lương Tuyết nhắm mắt lại. Cùng với tiếng vang chân đập vào tủ, cô giống như quả bóng da lăn ra khỏi tủ.
Không thể lại tiếp tục mất mặt, cô đứng dậy, chỉnh lại tóc, bỏ quả chuối về chỗ cũ, đi tới trước mặt Ôn Lễ An. Dừng lại, dùng giọng nói còn lạnh nhạt hơn so với Ôn Lễ An: "Ôn Lễ An, đối với đời sống tình cảm của anh tôi không có chút hứng thú. Sở dĩ tôi xuất hiện ở đây là muốn thay mặt cho Tiết Hạ cảm ơn anh".
Sau một phút anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
"Hết chưa?" anh lạnh lùng hỏi.
"Ừm, hết rồi" Lương Tuyết buông tay.
"Vậy cô có thể đi rồi".
"Ừ, tôi đang muốn đi".
Với tư cách là đứa con nhà Lương Xu, phải có quả cảm nói đi liền đi, mắt không xê chuyển, Lương Tuyết đi về phía cửa. Chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau cửa liền đóng lại.
Ôn Lễ An tên khốn này quả nhiên có tình mới.
Lương Tuyết đứng ngây ngẩn ở trước cánh cửa đang đóng chặt.
Tức thì, cô mặt dày, nhấn chuông cửa.
Cửa mở hé ra một chút, Ôn Lễ An chặn ở khe hở ngay cửa, thái độ nghiễm nhiên không nói rõ nguyên nhân sẽ không để cô vào.
Nói rõ nguyên nhân là được.
"Túi của tôi còn ở trong" cô xụ mặt.
"Ở đâu, tôi lấy giúp".
Đồ khốn, đồ khốn, cô cũng chẳng thèm đứng ở đây, cô chỉ là muốn lấy túi của mình về, ngang ngược, Lương Tuyết dùng vai đập vào người Ôn Lễ An.
Người mới đi qua anh đi thẳng tới phòng của anh.
Khiến Lương Tuyết cảm thấy da đầu tê rần là tên khốn Ôn Lễ An đó đi theo cô một tấc cũng không rời, nhìn thấy cửa phòng Ôn Lễ An. Đứng ở cửa phòng, giọng điệu hung hăng: "Ôn Lễ An, anh sợ tôi ăn cắp đồ trong phòng anh à".
"Ngược lại không phải, điều tôi lo sợ là xảy ra chuyện như là vợ cũ không may để đồ trong nhà của chồng trước", Ôn Lễ An đáp.
Quả nhiên là con của nhà Ferdinand, không dài dòng, tình mới là tình mới vợ cũ là vợ cũ, rõ ràng minh bạch.
Chỉ là... đáng tiếc là, thời gian không thể nào quay ngược.
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, Lương Tuyết nhất định sẽ không tự mình đa tình mở tủ quần áo của Ôn Lễ An, đương nhiên là cũng không treo mấy bộ quần áo mà mình đem tới xếp chung với đồ của Ôn Lễ An.
Mặt dày, dưới ánh nhìn chòng chọc của Ôn Lễ An, Lương Tuyết mở tủ quần áo, đồ nam và đồ nữ sắp xếp tương thân tương ái lẫn nhau.
Mất mặt quá đi mất!
Nhưng, chuyện mất mặt vẫn còn, lúc thu dọn quần áo, bởi vì độ cong của động tác quá lớn dẫn tới chiếc áo ngực màu hồng đào rơi xuống dưới chân Ôn Lễ An. Đúng vậy, đúng vậy, cô còn đem đồ nội y của mình để vào trong tủ.
Không thể để mất mặt hơn nữa, tuyệt đối không!
Lương Tuyết mang túi xách bỏ chạy khỏi căn hộ của Ôn Lễ An giống như gặp quỷ. Hăng hái một mạch mắt không dịch chuyển đi được nửa dặm đường. Qua nửa dặm đường, bước chân chậm dần, sự việc trở thành kết quả như bây giờ cũng là điều Lương Tuyết không dự tới. Trong dự liệu của cô thời gian này cô có lẽ cùng Ôn Lễ An nằm trên sofa trò chuyện tâm sự, chứ không phải lẻ loi tha hương đầu đường xó chợ.
Hơn nữa, đã là lúc màn đêm sắp buông xuống.
Có lẽ, sau đó cô nên gọi một chiếc taxi sau đó tìm đến một khách sạn, đánh một giấc thật ngon rồi tính sau.
Nhìn quanh bốn phía, ở đây hình như rất khó gọi xe.
Trong lòng Lương Tuyết hết sức chán nản, chiếc xe dừng lại bên cạnh.
Ngồi ở ghế lái là Ôn Lễ An.
Đứng thẳng người, ánh mắt Lương Tuyết nhìn về phía trước.
Thật buồn cười, vẫn không nhúc nhích.
Ôn Lễ An xoay mặt qua: "Ở đây rất khó gọi xe".
Cô lạnh lùng đáp: "Liên quan gì đến anh".
"Không phải nói tới sân bay gấp sao?".
Quả nhiên không thể thường xuyên nói dối! Bởi vì quá mất mặt, lúc Lương Tuyết rời khỏi nhà Ôn Lễ An có nói một câu "Tôi chỉ là thuận đường đến đây, không định ở lại đây lâu, nửa tiếng sau thì bay đến Los Angeles. Tiết Hạ đang đợi tôi ở Los Angeles".
Đây đúng là một ngày xui xẻo.
"Ở đây rất khó gọi xe, đúng lúc tôi có thời gian rảnh, tôi tiễn cô đến sân bay".
"Không cần!" giọng Lương Tuyết càng lớn hơn.
Ôn Lễ An như là nói: "Vợ cũ không kịp đến chuyến bay, ở thành phố xa lạ cô ấy chỉ có thể gọi điện thoại cho người chồng trước cũng trùng hợp sống ở thành phố này. Những chuyện đại loại như vậy tôi cũng không muốn gặp phải".
Khốn kiếp! Khốn kiếp!
"Ôn Lễ An" Lương Tuyết hét lên từng từ từng câu "Tôi sẽ không gọi điện anh, không bao giờ!".
"Lương Tuyết, tôi nghĩ không ra lí do từ chối chiếc xe thuận đường của người quen trong tình huống người vội vàng đến sân bay không gọi được xe, hay là...". Tay Ôn Lễ An đặt trên cửa xe, nửa híp mắt, nhìn cô đứng ở trên vỉa hè, "Hay là, thật ra cô không có việc gấp cần đến sân bay, cũng không có ai đợi cô ở Los Angeles".
Fuck! Fuck!
"Ai nói không có! Làm sao không có!" Lương Tuyết vừa nói vừa vứt túi xách vào trong xe Ôn Lễ An.
40 phút sau, khi chiếc xe thật sự dừng lại trước sân bay, Lương Tuyết tạm thời sững sờ.
Trên đường có mấy lần cô muốn sầm mặt muốn nói với Ôn Lễ An sự thật nhưng từ đầu đến cuối Ôn Lễ An đều trưng cái mặt lạnh, lời đến bên miệng lại nuốt xuống dưới gương mặt lạnh lẽo của Ôn Lễ An.
Cứ như vậy, mặc cho chiếc xe đi đến sân bay.
Khi Lương Tuyết lần nữa cổ vũ lấy dũng khí muốn nói ra, chiếc xe đã dừng lại trước bãi đậu xe của sân bay.
Tắt hứng, mở dây an toàn, quay mặt qua.
Trong ánh mắt lạnh lùng của Ôn Lễ An, câu nói "Ôn Lễ An, em tìm ra anh rồi" biến thành câu hỏi rất phù hợp mà người vợ trước hỏi người chồng trước của mình: "Ôn Lễ An, anh sống ổn không?".
"Rất ổn" ánh mắt nhìn cô không chút gợn sóng, "Em thì sao?".
"Tôi... tôi cũng rất tốt".
Càng giống vợ trước và chồng trước, lẽ nào cô và anh thật sự trở thành như kiểu sống chung bình thường của cặp vợ chồng ly hôn trong thế giới này rồi ư?
Không lâu sau đó anh tìm thấy nửa khác của mình, mà cô cũng tìm ra một nửa kia của mình.
Trong lúc suy nghĩ, gương mặt của Ôn Lễ An tiến về phía cô càng lúc càng gần.
Bãi đậu xe không một bóng người, đây là lúc vô cùng thích hợp để đón nhận một nụ hôn, có lẽ ý nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, Ôn Lễ An đã từng nói năm anh 18 tuổi đã thích cô, cô gái thích đã nhiều năm như vậy nào có thể dễ dàng nói buông là buông.
Ừm, là hoang tưởng của cô.
Khi anh chầm chậm dựa lại gần cô, khóe môi giương lên, khép mắt lại, đây quả thật là nơi rất thích hợp để đón nhận một nụ hôn.
Nhưng.
Lương Tuyết không đợi được cảm giác tiếp xúc mềm mại phủ lên cánh môi cô.
Ôn Lễ An không phải là muốn hôn cô, Ôn Lễ An chỉ là cởi dây an toàn cho cô.
Sau khi cởi dây an toàn cho cô, anh còn dùng thân phận của chồng trước nhắc nhở cô sắp đến thời gian máy bay cất cánh rồi.
Cảm giác chênh lệch cực lớn khiến Lương Tuyết ù ù cạc cạc đi theo sau lưng Ôn Lễ An, đi vào thang máy chung với anh.
Cửa thang máy mở ra, sân bay kẻ qua người lại.
Thông tin chi tiết của chuyến bay từ Durham tới Los Angeles chuyển động trên màn hình điện tử. Cô khẽ nhìn Ôn Lễ An, vẫn là gương mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều là vẻ cự tuyệt cách xa ngàn dặm.
Khốn kiếp, đứa con nhà Ferdinand có gì ghê gớm! Cho dù đứa con nhà Ferdinand không quan tâm đến đứa con nhà Lương Xu, cô cũng không thèm quan tâm anh.
Còn nữa, cô bây giờ có rất nhiều tiền, có tiền còn sợ không tìm được niềm vui sao.
Giậm chân! Nhét chiếc túi xách vào tay Ôn Lễ An, cầm lấy hộ chiếu, chứng minh thư đi đến quầy đăng ký vé.
5 phút sau, trong tay Lương Tuyết cầm chiếc vé máy bay bay từ Durham tới Los Angeles. Vừa nãy nhân viên bán vé lúc nãy còn nhắc nhở cô tranh thủ thời gian đăng ký nếu không sẽ bỏ lỡ chuyến bay.
Đây thật là một thành phố không hiếu khách chút nào! Giống như sợ cô bỏ trốn đến đây không chịu đi, cô mới không thèm, một chút cũng không thèm.
Vé máy bay lay động trước mặt Ôn Lễ An, cô lạnh lùng nói: "Ôn Lễ An, tôi đi đây".
Tuy rằng chồng trước của cô không nói gì, nhưng trên mặt như đang ghi chữ: Mau đi đi, đừng có mà cản trở tôi và người yêu phát triển tình cảm.
Hiểu rồi, hiểu rồi.
Nếu như cứ tiếp tục nữa, hành vi của cô chỉ là càng ngày càng ấu trĩ.
Mặt cố nặn ra một nụ cười, cô xoay người, thẳng lưng ngưỡng cổ đi về phía khu kiểm tra an toàn, đi được vài bước cô nghe thấy tiếng gọi "Lương Tuyết" sau lưng.
Trái tim đập nhộn nhịp bởi vì tiếng kêu quen thuộc đó, chỉ sợ đó là ảo giác, không dám quay đầu, nín thở.
Tiếng gọi Lương Tuyết thứ hai khiến cô vui mừng hớn hở.
Lông mày cũng mới được thả lỏng, khóe môi cũng vừa giương lên.
"Túi không cần nữa sao?" Ôn Lễ An lại đánh phủ đầu cô.
--
Dẫu môi, xoay người, vì để ngăn lại những câu phát ra từ miệng anh như "Vợ trước cố ý quên trước quên sau ý muốn vương vấn tơ lòng với chồng trước". Lương Tuyết không dám ngẩng đầu lên, xác định hướng chộp lấy chiếc túi từ trong tay Ôn Lễ An.
"Cảm ơn đã nhắc", ném chiếc túi lên vai, sải bước liền một mạch đến khu vực kiểm tra an toàn.
Sự tức giận đó đã hoàn toàn nguôi ngoai khi cô đối mặt với kiểm soát viên.
Khi nhân viên kiểm vé lần thứ ba nhắc nhở Lương Tuyết đưa cho cô ấy vé và hộ chiếu, lúc này Lương Tuyết mới phát hiện chiếc vé và hộ chiếu đã bị cô kéo trong tay.
Mắt nhìn chằm chằm vào người soát vé, nhìn cô ấy mở miệng nói: "Thưa cô...".
Một giây, hai giây, ba giây!
Cô nhào về phía trước ôm lấy người soát vé: "Xin hãy nói cho tôi biết, tất cả không phải là thật đi".
Có kinh nghiệm diễn vai một bệnh nhân trầm cảm, thì muốn đóng vai một cô gái đau buồn nhận được tin dữ về cái chết do bệnh của cha mình ngay trước khi đăng ký vé máy bay không có gì khó khăn.
5 phút sau, Lương Tuyết quay trở lại dưới sự giúp đỡ của một vài nhân viên sân bay nhiệt tình.
Xách chiếc túi đứng tại nơi trước khi rời khỏi, xung quanh bốn phía kẻ qua người lại.
Cuối cùng Lương Tuyết khóa chặt ánh mắt ở phía đối diện, chàng trai trẻ mặc chiếc áo lông màu đen: cao to, khuôn mặt miễn cưỡng tạm được, giày và quần jean gộp lại nhất định không quá 100 đô.
Chặn lấy người đàn ông mặc chiếc áo lông màu đen, lấy túi tiền từ trong túi ra, mở ví da ra để người đàn ông nhìn rõ tiền trong túi của cô.
"Quý ngài, có muốn kiếm thêm chút thu nhập không?", cô lắc lư chiếc ví, nói "Chỉ cần khen tôi một câu 'Em rất dễ thương' thì có thể có được 100 đô, 5 lần thì thanh toán".
Người đàn ông mặc áo len màu đen dường như mang sự hoài nghi đối với chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này.
Được thôi, được thôi, Lương Tuyết rút ra 500 đô từ trong túi, gắp 500 trong kẽ tay nói: "Sau 5 câu em rất dễ thương, chúng sẽ là của anh".
"Thật ư" chàng trai trố mắt nhìn gương mặt cô.
"Quý ngài, tình trạng tinh thần. sức khỏe của tôi những thứ này anh không cần phải thăm dò, tinh thần của tôi tuyệt đối vô cùng bình thường", Lương Tuyết bày ra biểu cảm hết sức bình thường "Bây giờ có thể bắt đầu rồi đấy".
Chàng trai mặc áo len đen mỉm cười nói một câu "Em thật dễ thương".
Cô gật đầu, biểu cảm vô cùng hưởng thụ.
"Em thật dễ thương".
Đó là hiển nhiên.
Chàng trai cười: "Em bây giờ lại dễ thương hơn một chút so với lúc nãy".
Thật là, cô khẳng định gặp trúng hoa hoa công tử tình trường rồi.
Cong mắt hỏi: "Tiên sinh, anh không cảm thấy tôi bây giờ lại dễ thương hơn chút".
Người đàn ông đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: "Em không những đáng yêu, em xinh đẹp, thú vị. Tôi biết có một điều gì đó đặc biệt đang chờ tôi ở cái thành phố Durham này".
Người đàn ông này thật là muốn đòi mạng, cứ tiếp tục như vậy nói không chừng linh hồn của cô sẽ bị những lời đường mật của anh ta câu đi mất.
Nhìn thấy người đàn ông sắp nói ra những lời đường mật, Lương Tuyết mau chóng nhét 500 đô vào tay anh ta "Được rồi, được rồi".
Người đàn ông không nhận lấy tiền, có lẽ anh chàng này đến từ châu Âu, Lương Tuyết đổi 500 đô Mỹ thành 500 Euro.
Người đàn ông đó vẫn không nhận tiền.
Lương Tuyết lùi lại một bước, nhìn người đàn ông đó, ánh mắt dò hỏi.
Người đàn ông bỏ 500 euro lại vào túi Lương Tuyết, tay chỉ vào chân cô "Giày của em thật đáng yêu" tiếp theo là "Gương mặt của em cũng đáng yêu", "Đôi mắt của em cũng đáng yêu", "Cử chỉ của em cũng đáng yêu".
Cuối cùng, người đàn ông đó nói: "Nếu như có thể cho tôi biết số điện thoại của em, vậy thì em sẽ càng đáng yêu hơn nữa".
Trong ánh sáng còn sót lại, Lương Tuyết nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang di chuyển về phía cô. Tư thái, hơi thở cô vô cùng quen thuộc, có gì đó trong tim đang rục rịch, lên men.
Tim trở nên mềm mại.
Chỉ là bây giờ không phải lúc để thưởng thức những thứ này.
Thu lại lực chú ý, biểu cảm vô tội, nhìn người đàn ông mặc áo len màu đen đó.
"Có thể nói cho tôi biết số điện thoại của em không?" người đàn ông chân thành thâm tình.
Có thể cho anh ta số điện thoại không? Cô nghiêng đầu suy nghĩ chưa tới 1 giây, Lương Tuyết lấy son môi từ trong túi ra nói: Ngài có để ý tôi viết số điện thoại lên cánh tay ngài không?
"Cầu còn không được" người đàn ông xoắn ống tay áo len lên, ống tay áo xoắn tới khuỷu tay.
Ừm, đây cũng là một người đàn ông biết đến phòng gym, cô híp mắt biểu cảm tán thưởng, mở nắp son môi, một cánh tay khác hướng tới cổ tay của người đàn ông mặc áo len đen.
Tay cũng vừa chạm vào thì có một xung lực tới gạt tay cô ra ngoài.
Đồng thời cùng lúc, cây son trong tay kia của Lương Tuyết cũng không cánh mà bay, khi nhìn thấy thỏi son thì nó đã nằm ở dưới đất. Giây tiếp theo, va vào gót chân của vị du khách vội vã, sau đó lại bị đá đến gót chân của vị du khách khác.
Mà vận mệnh của cô cũng không khác gì thỏi son đó. Cơ thể cô bị động theo Ôn Lễ An kéo từ chỗ này sang chỗ kia. Người đàn ông mặc áo len đen dường như bị tình huống bất ngờ làm cho bối rối, chỉ đứng ngay đó, thậm chí một bên tay áo vẫn còn xoắn lên.
Hình bóng người đàn ông mặc áo len đen càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất nơi góc phố.
Hoàn hồn lại, Lương Tuyết liều mạng rút tay định vùng khỏi Ôn Lễ An, miệng gọi "Ôn Lễ An, buông tôi ra, nếu không buông ra, tôi sẽ báo cảnh sát".
"Cảnh..." âm thanh còn đang trôi nổi trong không trung, tay Ôn Lễ An thả ra, cơ thể mất thăng bằng ngã ra sau cuối cùng nhờ vào trụ vuông Lương Tuyết mới không đến nỗi té ngã.
Lưng vừa chạm vào trụ, cơ thể Ôn Lễ An liền sán tới, bàn tay giữ lấy đầu cô, vỗ xuống.
Dùng ánh mắt hận không thể ăn thịt người, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Không phải nói với cô rồi sao? Đừng có đi trêu chọc người đàn ông khác! Đừng có đi trêu chọc người đàn ông khác!! Một mình Tiết Hạ còn chưa đủ sao?! Cô còn muốn để một Tiết Hạ khác gãy một cây xương sườn?!".
Cười lạnh: "Ôn Lễ An, đừng quên, anh bây giờ là chồng trước của tôi, chồng trước! Anh không có quyền can thiệp vào bất cứ hành động của tôi".
"Vậy!" giọng nói càng nặng nề, anh một tay giữ lấy cằm cô để mắt cô bị động đối diện với mắt anh "Tại sao xuất hiện ở đây?".
Tại sao xuất hiện ở đây... Từng chút, mặt Lương Tuyết xoay sang hướng khác.
Như vậy có thể tránh được ánh mắt của Ôn Lễ An, cũng chỉ lệch đi vài cm, bàn tay giữ lấy cằm cô càng dùng thêm lực, vài cm bị lệch đi đó biến mất.
Ánh mắt lần nữa nhìn đối diện vào mắt anh.
Chỉ có thể.
"Tôi thích xuất hiện ở đây, ở đây lại không phải là của anh".
Anh khàn giọng: "Đây không phải là chỗ của tôi, vậy nhà của tôi có tính là của tôi không".
"Nhà anh... nhà anh..." âm thanh càng lúc càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ "Nhà anh đương nhiên là của anh".
"Tại sao xuất hiện ở nhà tôi?".
Tại sao? Tại sao ? Không trả lời có được không. Ánh mắt lại muốn trốn tránh, sau đó, bàn tay nắm lấy cằm cô lại bắt đầu tăng lực.
Ánh mắt lại bị buộc phải nhìn vào mắt anh.
Dần dần, dần dần, ánh mắt anh rơi trên cánh môi cô, mà dưới ánh mắt của anh yết hầu cô bắt đầu khô khốc, mí mắt cô muốn chạm vào hơi thở càng lúc càng như lửa đốt,
Tiếng "rắc rắc" phát ra từ bên trái.
Lương Tuyết nhanh chóng đẩy Ôn Lễ An ra.
Lại có thêm tiếng "rắc rắc" nữa.
Theo âm thanh, Lương Tuyết nhìn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ bóng chày, túi đeo trên vai của người đàn ông trung niên này in logo của một tờ báo.
Hỏng bét rồi.
Thở ra, một tay chống hông, một tay ôm trán, Lương Tuyết nói với giọng cực kỳ bất lực: "Thưa ông, ông không phải là người đầu tiên. Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này. Anh ta không phải Ôn Lễ An, tôi cũng hy vọng anh ta là Ôn Lễ An. Nếu anh ấy là Ôn Lễ An, tôi không cần phải sống trong ngôi nhà cạnh ga tàu điện ngầm. Anh không biết điều đó khiến tôi cảm thấy phiền phức biết bao. Ngay cả làm việc liên tục trong 11 giờ, tôi không cần gì nhiều chỉ muốn có một giấc ngủ ngon mà thôi. Anh có biết âm thanh tàu điện ngầm ồn ào như thế nào không? Ban đầu mỗi khi tàu điện ngầm đi qua tôi tưởng là động đất. May mắn là sống một thời gian tôi đã quen... Nhìn xem, tôi nói với anh những điều này để làm gì".
Rất hiển nhiên, lời của cô đạt được hiệu quả 70%. Lúc này người phụ nữ đang oán trách rất giống người sống ở đáy xã hội, nếu như người đàn ông bên cạnh là Ôn Lễ An thì người phụ nữ đó sẽ không thuê nhà ở sát ga điện ngầm.
Người phóng viên biểu cảm nghi ngờ, người đàn ông đó rõ ràng là Ôn Lễ An nhưng người phụ nữ nói anh ta không phải, rốt cuộc có phải là Ôn Lễ An hay không?
Xem ra, phải tiếp tục theo thôi.
"Nếu như anh ta là người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim, vậy thì xuất hiện ở đây sẽ là công chúa Theresa". Cô cho người đàn ông đó xem đôi giày mang trên chân, nói "Ôn Lễ An làm sao có thể xếp cùng với kiểu phụ nữ như tôi".
Sau khi đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, người đàn ông trung niên dường như nhận định lời của cô.
Lương Tuyết nhẹ nhàng thở ra, nhưng hành vi tiếp theo của Ôn Lễ An khiến cô tức đến nhảy người lên.
Ôn Lễ An trực tiếp đi qua cô, lật chiếc túi của người đàn ông trung niên, nói: "Tôi đã thấy tên tôi nhiều lần xuất hiện trên tạp chí của các anh. Cảm ơn các anh đã quan tâm tới tôi trong thời gian dài, sau này có cơ hội sẽ hợp tác".
Mẹ kiếp! Ôn Lễ An tên khốn này uống nhầm thuốc sao? Trong tức giận tay Lương Tuyết bị Ôn Lễ An nắm lấy, kéo đi, cả người cô xiên xiên vẹo vẹo dựa vào lòng anh.
Sau đó.
"Có thể cho tôi biết tên anh là gì không", một chút cũng không chịu được sự vùng vẫy của cô, Ôn Lễ An nói vói phóng viên.
Người đàn ông hoang mang đưa tấm danh thiếp của mình cho Ôn Lễ An.
"Cảm ơn", Ôn Lễ An bỏ tấm danh thiếp vào túi áo khoác "Ông Thompson, tôi rất tôn trọng công việc phóng viên, cũng vui vẻ phối hợp nhưng hi vọng anh coi như không nhìn thấy chuyện hôm nay, cũng đừng đưa những tấm hình anh chụp được lên nơi công cộng".
"Được , được, nhất định, nhất định" người phóng viên trả lời.
Lúc này, Lương Tuyết bắt đầu nghi ngờ Ôn Lễ An thật sự uống nhầm thuốc, đừng tung những tấm hình chụp được lên mạng? Mới lạ!
Chỉ cần rập khuôn nguyên si những tấm hình anh ta chụp được cộng thêm lời của Ôn Lễ An đang nói, chỉ cần không phải người quá ngu ngốc đều hiểu cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
Mà người đàn ông này sẽ dựa vào tin tức này mà được nở máy nở mặt trong một thời gian.
Ôn Lễ An không biết tốt xấu khiến Lương Tuyết sầm mặt. Mặc kệ khuôn mặt phụng phiệu của cô và đôi mắt quan sát của phóng viên, Ôn Lễ An kéo tay cô đi về phía thang máy.
Vừa vào thang máy, còn chưa đợi Lương Tuyết nổi điên Ôn Lễ An đã nổi giận trước.
Đó là biểu cảm hận không thể nuốt sống cô, lực nắm lấy tay cô mạnh đến nỗi khiến Lương Tuyết không ngừng hít thở: Đau... đau...
"Lương Tuyết!" Ôn Lễ An nói từng câu từng từ "Cái gì cùng người phụ nữ như cô ở chung".
Dưới ánh mắt đó, Lương Tuyết không dám la đau, nhất thời cô cũng không biết nên trả lời ra sao, câu nói đó nói ra tức thời.
Thang máy dừng lại.
Tay Ôn Lễ An đè lên cửa thang máy, cửa thang máy đóng lại lần nữa: "Nói! Cái gì cùng người phụ nữ như cô ở chung".
Lương Tuyết cũng không biết Ôn Lễ An tức giận cái gì, rõ ràng cô vì anh, vì anh mà cố tình hạ thấp mình. Cô dẫu môi, xụ mặt.
Cửa thang máy lại mở ra, Ôn Lễ An lại đè vào nút thang máy: "Không nói rõ ràng thì đừng mơ ra khỏi thang máy".
Nói rõ ràng ư có cái gì khó đâu.
Tay cũng thôi vùng vẫy, lưng thuận thế dựa vào tường thang máy, nói: "Lẽ nào không phải sao? Ôn Lễ An anh quên rồi, tôi từng ngồi tù".
Sau khi nói xong Lương Tuyết liền hối hận, cô không hề thấy Ôn Lễ An thay đổi thất thường tức giận với cô, bị giận thì sẽ xúc động, cảm xúc xúc động thì sẽ nói năng tùy tiện.
Anh nhìn cô, cô không chịu thua kém.
Dần dần, cô thu lại cảm xúc không chịu yếu thế đó, đưa tay lên mi tâm của anh muốn xoa dịu lông mày của anh, muốn dịu dàng nói với anh Ôn Lễ An đừng buồn, lần sau em sẽ không làm anh buồn nữa.
Ngón tay còn chưa chạm vào đã bị gạt ra.
Cửa thang máy mở ra, Ôn Lễ An bước ra, lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo khoác, một tay cầm danh thiếp tay cầm điện thoại.
Điện thoại được thông: "Là ngài Thompson phải không?".
Ngài Thompson, phóng viên lúc nãy?
"Ngài Thompson, không biết ông có hứng thú nghe tôi kể trước đây tôi đã làm gì không? Tôi đảm bảo chỉ cần...".
Lương Tuyết cướp lấy điện thoại của Ôn Lễ An, cầm chặt điện thoại trong tay.
Trong bãi đỗ xe không một bóng người, anh từng bước ép sát cô, cô từng bước lùi về sau, cuối cùng, lùi đến lúc không lùi được nữa.
Dừng lại nơi góc tường, cúi mắt xuống, cô nói lí nhí: "Em không cố ý nói vậy, Ôn Lễ An em thật sự không cố ý nói vậy. Em trước giờ không để chuyện này trong lòng, em...".
"Phiền phức, thật sự phiền" Ôn Lễ An lạnh nhạt ngắt lời cô.
Tức thì, Lương Tuyết ý thức được sự phiền phức mà Ôn Lễ An nói có lẽ là nói cô. Lời nói ấy có thể giải thích là Ôn Lễ An cảm thấy Lương Tuyết vô cùng phiền.
Cô nào có phiền như vậy, cũng chỉ là cô buột miệng mà thôi, anh liền nói cô phiền phức.
Đơn giản là câu nói "Ôn Lễ An cảm thấy Lương Tuyết vô cùng phiền" khiến cho viền mắt của cô đong đầy nước mắt, cắn chặt môi lại, nhìn Ôn Lễ An: Ôn Lễ An, nếu như anh dám nói ra một câu nào nữa, nước mắt sẽ rơi, đến lúc đó phiền chết anh.
Ôn Lễ An, anh dám?!
Ôn Lễ An tên khốn này thật sự dám.
"Ừ, rất phiền, gương mặt em làm tôi thấy phiền, dáng vẻ của em làm tôi phiền. Em lại sắp khóc rồi nhưng tôi không biết làm sao để trị căn bệnh thích khóc của em. Nếu như không nín khóc, ở đây...". Anh nhìn cô, tay chầm chậm đặt lên vị trí tim và nói "Nếu như em không nín khóc, ở đây vẫn luôn sốt ruột, rất giận, giận bản thân, giận cả thế giới này nhưng lại không nỡ giận em. Em mới là tội đồ chính, không phải sao?".
"Được rồi, không dễ gì khiến em ngừng khóc, em lại giày vò cái khác, thật là người phụ nữ rất biết cách giày vò người khác nhất thế giới".
"Người phụ nữ biết cách giày vò người khác luôn khiến anh bực mình. Cô ấy gộp chung một người phụ nữ như vậy khiến anh cảm thấy khó chịu. Rõ ràng biết trái tim anh chỉ có thể chứa mỗi cô ấy, cô ấy thậm chí còn thẳng thừng hỏi tôi đặt Vinh Xuân ở đâu, điều này cũng phiền phức. Ở sân bay cười duyên với một người đàn ông vốn không quen biết cũng khiến người khác phiền. Rõ ràng là ngoại hình bình thường nhưng ... "
Nước mắt rơi khi cô nhảy bổ về phía anh chặn miệng anh.
Lương Tuyết không muốn để Ôn Lễ An có cơ hội nói tiếp, cô biết rằng điều anh nói tiếp theo nhất định là "Rõ ràng là ngoại hình cũng bình thường nhưng luôn đòi người khác đối xử như mỹ nhân tuyệt sắc".
Cô hôn anh đến khi anh ngừng nói.
Thở hồng hộc, nhìn anh "Học viên, bây giờ còn cảm thấy em phiền không?".
"Lương Tuyết" anh nói một cách lạnh lùng "Anh không phải là đứa trẻ. Này, cho cậu kẹo, đừng ồn nữa, ừm? Em luôn...".
Lại bổ nhào qua, tay treo trên cổ anh, môi áp lên môi anh, lúc sắp ngạt thở mới buông ra.
Lùi về sau một bước, nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Cô cúi đầu nói:
"Ôn Lễ An, em muốn chơi với anh".
Giọng nói trên đỉnh đầu cô có hơi run run: "Cái gì gọi là muốn chơi với anh?".
Ánh mắt chuyên chú nhìn vào chân của anh và cô, cô nhếch nhác, anh cũng miễn cưỡng, khoảng cách giữa hai người rất rất gần.
Cô lí nhí nói: "Ôn Lễ An, em muốn cùng anh chơi một trò chơi, trò chơi nấu cơm giặt đồ mà chúng ta đã từng chơi, sau này chúng ta chơi vào cuối tuần".
"Cuối tuần đến rồi, thời tiết rất đẹp, em phụ trách chuẩn bị đồ ăn, anh phụ trách tìm một công viên sạch sẽ, thoáng mát rồi đến nhà đón em. Lại một tuần nữa trôi qua, em trang điểm thật xinh đẹp, anh thì mua vé xem phim đến nhà đợi em. Ngày mưa em sẽ nhớ mang dù, không cần nói anh sẽ đưa dù tới cho em. Khi tuyết rơi, chúng ta cùng xem trận bóng, tuy rằng em không hiểu những thứ này nhưng em đảm bảo anh thích đội nào thì em sẽ thích đội đó. Nếu như đội bóng mà anh thích thắng trận, em sẽ hôn anh một cái. Nếu như thua, em sẽ làm thay đổi sự chú ý của anh".
Nói xong, cô lí nhí hỏi: "Ôn Lễ An, anh thấy sao?".
Trên đầu là một khoảng im lặng.
Còn không ổn sao? Cảm thấy không được sao?
Vậy—
"Ôn Lễ An, nếu như cuối tuần chúng ta chơi, em có lẽ có thể suy xét sinh cho anh đứa bé".
Vẫn tiếp tục im lặng.
Cô giậm chân, anh còn không hài lòng sao? Vừa muốn tức giận.
"Lương Tuyết".
Bất chợt, tim loạn nhịp.
Trong sự kinh động quen thuộc, cô nói ra những lời ngọt ngào của trước kia, sự nũng nịu mang theo quở trách: "Không phải là bảo anh đừng có đột nhiên gọi tên em sao?".
Tên khốn này vẫn y như cũ, cô càng nói anh càng cố ý làm.
"Lương Tuyết", giọng nói chầm chậm, khàn khàn: "Một đứa quá cô đơn, hai đứa đi".
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, cũng đúng, một đứa thì quá cô đơn, hai đứa vậy. Gật đầu.
Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng tay của anh.
Rất lâu, rất lâu sau.
Cô hỏi anh, Ôn Lễ An anh còn cảm thấy em phiền không?
Không trả lời.
Tay nắm thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm vào người anh. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Chiếc xe dừng lại tại một khách sạn gần sân bay, khi Ôn Lễ An cởi dây an toàn cho cô, Lương Tuyết hỏi tại sao anh dừng xe ở đây.
"Không phải nói muốn sinh con cho anh sao". Anh nói với vẻ hiển nhiên.
Gạt tay Ôn Lễ An ra: "Em nói là cuối tuần chúng ta chơi trò chơi".
"Nhất định sẽ chơi vui".
"Em không muốn".
"Cá dẫu môi, đã mấy tháng rồi anh chưa ôm em".
"Vẫn chưa ôm" cô lại gạt bàn tay Ôn Lễ An cởi dây an toàn cho cô, "Mới ôm vừa nãy ở sân bay".
"Không phải kiểu ôm đó, là kiểu ôm khác. Chiếc áo ngực màu hồng đào của em, anh rất hài lòng, bây giờ chắc nó ở trong túi xách của em, lát nữa mặc vào".
"Anh mơ đi!" Lương Tuyết gấp gáp "Ôn Lễ An, trò chơi cuối tuần mà em nói anh lúc trước là chỉ chúng ta bắt đầu lại từ, từ hẹn hò. Nào có chưa hẹn hò mà đã sinh con. Nên là vậy: hẹn hò, có cảm giác, nắm tay, hôn môi, sau đó... sau đó chúng ta mới làm chuyện kia".
Hiển nhiên, biểu hiện của Ôn Lễ An lộ rõ vẻ không tình nguyện.
"Ôn Lễ An, đây là tự anh nói lúc trước, khiến giữa chúng ta có thể cho bản thân thêm một cơ hội nữa!".
Ôn Lễ An vẫn không chút động tâm.
"Không thì thôi" Lương Tuyết quay đầu muốn lấy túi về "Em sẽ đến sân bay tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó chơi trò chơi cuối tuần cùng với em".
Tay bị chặn lại.
"Có phải lại muốn nói em phiền chết đi được phải không. Ôn Lễ An anh dám nói một lần nữa thử xem!" Lương Tuyết làm biểu cảm như muốn cắn anh.
Sau đó, Lương Tuyết như ý nghe được câu nói bất lực của Ôn Lễ An: "Được rồi, nghe em hết. Hẹn hò, có cảm giác, nắm tay, hôn môi, sau đó... sau đó chúng ta mới làm chuyện kia".
Cô mặt mày rạng rỡ.
Giây sau.
"Cá dẫu môi, lời này em thấy nói giống thật sao? Loại chuyện này chúng ta đã làm qua rất nhiều lần, hơn nữa em làm gì cố ý đem chiếc áo ngực màu hồng đào....".
"Ôn! Lễ! An!".
"Được rồi, nghe em. Hẹn hò, có cảm giác, nắm tay, hôn môi, sau đó... sau đó chúng ta mới làm chuyện kia".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.