Chương 113: Ngày nắng rực rỡ - 6
Tg Loan
05/09/2020
Mặt
trời lặn ở lưu vực sông Amazon rất rực rỡ. Thời điểm này là lúc ánh sáng của mặt trời rực rỡ nhất, từng chùm sáng xuyên qua khe hở từ tấm gỗ của những túp lều, đan xen nhau, giống như một tấm lưới được trải ra, như
mộng như ảo.
Trong cảnh tượng mộng ảo đó, giọng nói của người phụ nữ đó tủi thân đến thế: "Anh... ... tại sao bây giờ mới đến. Tại sao anh giờ mới đến. Anh muốn em tức chết phải không?".
Lời nói đó khiến trái tim Tiết Hạ loạn nhịp đập thình thịch, đè nén giọng nói, gọi một tiếng Lương Tuyết.
"Ừm..." âm thanh mềm mại nũng nịu.
"Lương Tuyết" anh nói một cách cẩn trọng "Tôi...".
"Không phải cái đó" giọng nói của cô đột nhiên cao giọng hơn.
"Không phải cái đó? Đó là gì?".
"Không phải Lương Tuyết".
"Không phải Lương Tuyết thì là gì".
Tức thì, cô nhõng nhẽo nói "Cá dẫu môi".
Shit! Tuy nhiên không đến nỗi như gáo nước lạnh đổ lên đầu nhưng cũng đủ để khiến con tim đập loạn nhịp của Tiết Hạ quay về trạng thái bình thường.
Anh biết, cô gái đó bị sốt đến hồ đồ.
Người phụ nữ bị sốt mơ màng đương nhiên cần uống thuốc. Tiết Hạ thề lát nữa phải chọn loại thuốc nào đắng nhất, chuyện thương hoa tiếc ngọc cứ để Ôn Lễ An làm.
Chỉ là Ôn Lễ An bây giờ có công chúa Theresa rồi. Không, đã là công tước Theresa.
Bàn tay áp trên trán cô cũng hơi động đậy một chút, lại bị ấn chặt lại, không nghĩ tới cô gái này có sức mạnh lớn như vậy, ngày thường trên mặt luôn treo biểu cảm khổ sở đáng thương khiến người khác luôn cảm thấy chỉ cần gió lớn một chút sẽ bị thổi đi, hóa ra lại sức lực mạnh đến thế.
Bây giờ lại không phải là lúc nghiên cứu về vấn đề sức mạnh lớn lao của cô gái này, anh phải nhắc nhở cô rằng anh không phải là Ôn Lễ An, nếu không người phụ nữ phát sốt đến hồ đồ này cũng không biết sẽ nói ra những gì.
Đến lúc đó, khỏi bệnh rồi người mất mặt lại là cô.
Khi Tiết Hạ muốn rút ta ra lần nữa thì nhìn thấy tờ báo đặt ở bên.
Tờ báo đó có lẽ là dùng để gói những đồ dễ vỡ, sau đó tin tức về người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim và công chúa Theresa vừa khéo rơi vào tay vợ cũ.
Sau đó thì sao, có một người phụ nữ phương Đông tên Lili uống rượu say rơi xuống sông.
Có lẽ người phụ nữ phương Đông đó tức điên người, tôi đã trốn đến đây rồi, ở đây tín hiệu cực kỳ kém, ở đây đa phần mọi người ngay cả lên mạng cũng không biết. TV ở đây chỉ có thể tiếp nhận kênh địa lý, nhưng gặp quỷ rồi, vẫn là để tôi nhìn thấy tin tức của Ôn Lễ An.
Chỉ nhìn vào cánh tay gầy gò và những vết xước trải đầy do cành cây quẹt phải, vết muỗi cắn để lại là có thể đưa ra đánh giá về cô: tự chuốc phiền phức.
Kết quả tự chuốc khổ vào thân này sẽ làm Ôn Lễ An đau lòng đi thôi.
Muốn rút tay ra, tay lại bị nắm chặt hơn.
Người phụ nữ phát sốt đến mơ hồ líu ríu không ngừng: "Anh muốn đi sao? Anh muốn đi đâu? Em biết rồi, anh muốn đi gặp công chúa Theresa của anh có phải không? Có phải không? Em ghét ngồi bên cạnh cô ấy, còn có...".
Mếu máo, âm thanh giống như sắp khóc: "Còn có, Ôn Lễ An anh không biết... anh không biết ngày hôm đó em tốn bao nhiêu thời gian để trang điểm, đều vì để đi gặp anh mà trang điểm. Nhưng... nhưng xem đi anh đối xử với em như thế nào. Hóa ra... hóa ra, anh vội vàng vứt bỏ em đến vậy. Được thôi, được thôi, không sao. Chuyện vô cùng tốt, không có anh em sống rất tốt... Bây giờ em trở thành một trong những người phụ nữ giàu nhất thế giới, em có thể sống vui vẻ... Đúng vậy... Nhìn thấy chưa, em vừa kết giao với một nhóm bạn rất tốt. Em... em mỗi ngày đều làm chuyện có ý nghĩa... người ở đây rất thích em...".
Không quan tâm đến thuốc màu bôi trên mặt, không quan tâm tóc mấy ngày rồi chưa gội, từ chỗ của chủ nhà nghe được tin tức người đàn ông tối qua đến đây bây giờ đang ở bên hồ, cô liền mở cửa chạy ra ngoài, chân vừa giẫm ra ngoài khung cửa, tay liền bị nắm lại.
Chủ nhà cho cô chiếc khăn màu sắc sặc sỡ.
Cô đỏ mặt đặt chiếc khăn lên vai, men theo chiếc cầu gỗ trước cửa.
Hôm nay, ánh nắng rực rỡ trút xuống từ bầu trời xanh thẳm, kéo dài từ ngón chân, rũ bỏ đôi cánh chim bay, trải ra trên những phiến lá trên cành cây với một tư thế vô cùng vô tận.
Bước chân cây cầu, cây cầu gỗ lâu năm không tu sửa phát ra tiếng kêu cót két cót két.
Âm thanh vang lên khiến cho những chú chim đậu ở hai bên bờ sông bị dọa sợ, vung cánh ào ào bay về phía hồ nước. Đó cũng là nơi cô muốn đến.
Giương khóe môi lên, Lương Tuyết đi theo những chú chim hận không thể mọc ra đôi cánh có thể bay tới bờ hồ.
Anh đang đứng ở bờ hồ đợi cô, đợi đến khi anh gặp cô nhất định sẽ cười nhạo cô: Cá dẫu môi nhìn em xem, không có anh quả nhiên không ổn mà. Ai nói không có anh không ổn, cô sẽ cãi lại.
Nếu như anh còn muốn cười nhạo cô, cô sẽ... cô sẽ...
Bỏ đi, tạm thời để anh cười nhạo cô đi.
Tối hôm trước cô rơi xuống hồ, lúc đó trong lòng cô nhận định anh nhất định sẽ xuất hiện một cách bất ngờ, sau đó sẽ cứu cô ra khỏi hồ.
Nhưng không, anh không xuất hiện.
Cũng đúng, Ôn Lễ An bây giờ ở Bắc Carolina, Vinh Xuân cũng đang ở Bắc Carolina.
Ôn Lễ An không cần cô nữa rồi, Ôn Lễ An không quan tâm đến sống chết của cô. Suy nghĩ ấy bỗng nhiên vô cùng rõ ràng, rõ đến mức khiến trái tim cô sinh ra một nỗi sợ vô cùng to lớn.
Cũng may... may mà... cuối cùng anh cũng đến.
Ý nghĩ đó khiến lòng Lương Tuyết vui như nở hoa, chân bước trên cây cầu gỗ, cây cầu gỗ kéo dài đến mặt hồ, đứng ở cuối cầu là một bóng dáng cao cao, thân ảnh ấy đang xoay mặt đối diện với mặt hồ.
Ánh sáng mặt trời trên sông Amazon quá chói, chạy điên cuồng trên đường khiến cô bị hụt hơi nghiêm trọng. Trong cơn choáng, cô khom lưng gọi "Ôn Lễ An" âm thanh ấy xen lẫn với tiếng thở hổn hển.
Người đàn ông đứng ở cuối cây cầu không qua đầu lại.
Đứng thẳng lưng, gạt mái tóc bị gió thổi loạn, lại lấy chiếc khăn khoác lên đầu, chiếc khăn sặc sỡ có thể khiến gương mặt của cô trông đẹp hơn đôi chút.
Hai tay kéo lấy góc của chiếc khăn để ngăn nó khỏi bị gió thổi ra từ hồ thổi bay mất, cô cúi mắt xuống, từng bước đi về phía thân ảnh đó.
Dừng lại cách thân ảnh đó khoảng 5 bước chân, ngập ngừng cô thì thầm kêu Ôn Lễ An, từ từ ngẩng đầu lên.
Âm thanh phát ra cái tên đó vẫn còn lưu lại trên đầu lưỡi cô thì người đối diện với hồ đã từ từ quay lại.
Lùi lại một bước, tay nắm lấy chiếc khăn run lên, chiếc khăn trên đầu Lương Tuyết chậm rãi trượt xuống.
Tại sao cô không nghĩ đến Tiết Hạ cũng là người cao to.
Cô dựa vào cái gì mà nhận định anh chàng cao to trong miệng chủ nhà nói là Ôn Lễ An. Cô dựa vào đâu mà nhận định cô vừa rơi xuống hồ anh sẽ xuất hiện. Cô dựa vào đâu nhận định cô vừa bệnh anh sẽ xuất hiện?!
Cô và Ôn Lễ An hiện tại không còn bất cứ mối liên hệ gì, Ôn Lễ An không cần cô nữa rồi.
Không, không đúng, là cô không cần Ôn Lễ An trước.
Nhưng tại sao giờ phút này, trong lòng lại tủi thân như cô bị cả thế giới quên lãng tại đây.
Không, không, còn có Tiết Hạ. Ít nhất Tiết Hạ chưa quên cô, điều này cần phải cảm kích, cảm kích thì không thể để mặt buồn rười rượi được?
Vặn ra nụ cười, gọi một tiếng Tiết Hạ.
Tiết Hạ không nhúc nhích.
Cô rũ mắt không dám nhìn anh, cũng không dám để anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình, líu ríu nói một câu "Tiết Hạ, anh đến rồi".
Im lặng.
Sự im lặng khiến người khác rất bất an.
Cô vội vàng phá tan sự im lặng, Lương Tuyết nói rất nhiều, cô cảm ơn anh, cô nói nếu như không phải anh đem thuốc đến hẳn là cô vẫn phải bị người dân ở đây dằn vặt một trận rồi.
Nói xong lại bắt đầu khẩn thiết hỏi anh muốn ở lại đây mấy ngày, không đợi anh trả lời, cô lấy thân phận chủ nhà giới thiệu cho anh phong cảnh ở đây.
"Tiết Hạ, ngày mai chúng ta thuê một con thuyền đi. Con sông phía trước nơi tôi sống có thể dẫn đến lưu vực sông Amazon, chúng ta ngồi trên thuyền ngắm những con chim, chúng ta thật may là có thể thấy người dân bản địa ở đây câu cá. Tiết Hạ, khi đến lúc, nói không chừng những người bản địa đó sẽ mời chúng ta đến...".
"Lương Tuyết" Tiết Hạ đột nhiên gọi tên cô.
Dẫu môi, được rồi, những lời cô vừa nói khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngập. Cô cúi đầu, dán mắt vào chân mình.
Lúc này, Lương Tuyết đang mang đôi dép lào đan bằng cỏ mây của người ở đây, trong lòng mơ hồ nghĩ cô bây giờ lại là một trong những người phụ nữ giàu nhất hành tinh, tại sao cô lại mang đôi dép như vậy, cô đã thực hiện được giấc mộng từ nhỏ đến lớn của mình trở thành người có tiền rồi. Hơn nữa! Không phải là người có tiền bình thường, là người có tiền có thể đặt mình vào câu lạc bộ siêu đẳng cấp. Bây giờ không phải cô nên ngồi trong khoang hạng nhất hay sao?
Cho dù không phải khoang hạng nhất cũng nên ở trên ban công của khách sạn 7 sao vừa uống rượu vang đỏ, vừa ngắm sao...
Sau khi đột nhiên gọi tên cô, Tiết Hạ lại đột nhiên nói với cô.
"Thay vì ở đây đợi anh ta đến tìm cô, không bằng cô tự mình tìm anh ta đi".
Lời nói đó khiến Lương Tuyết vội vàng ngẩng đầu, mở to mắt ra, âm thanh nghe có vẻ cực kỳ kinh ngạc: "Tiết Hạ, tại sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi rốt cuộc là có hành vi gì khiến anh nảy sinh ra ý nghĩ hoang đường đó?".
Anh im lặng nhìn cô.
Lương Tuyết đưa tay ra, biểu cảm bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tiết Hạ, tôi chỉ là bị bệnh mà thôi, điều này khiến anh nghĩ là tôi đang đợi ai đó? Tôi trông giống như đang đợi ai sao?".
Vì muốn để Tiết Hạ thấy rõ cô vốn dĩ không đợi ai. Lương Tuyết tiến lại gần phía trước mặt Tiết Hạ, để anh nhìn rõ biểu cảm của mình.
Tiến lên một bước, bất ngờ cô nhìn thấy bản thân trong đồng tử của anh, khoa trương hết sức.
Rõ ràng, là giấu đầu hở đuôi.
Cô hoảng hốt rời mắt, nói: "Anh thật ngốc, Ôn Lễ An đánh gãy xương sườn của anh mà người phụ nữ đứng trước mặt anh lại là ngọn nguồn bất hạnh của chuyện này".
Anh vờ như không nghe thấy.
Anh nói: "Tôi đến đây còn có một chuyện tốt muốn nói với cô, tháng sau tôi sẽ đi Đức. Bệnh viện ở Đức dùng công nghệ in 3D có thể khiến tôi hồi phục như cũ khoảng 95%. Nửa năm sau tôi nghĩ tôi có thể tìm lại khả năng ca hát của lúc trước. Là bệnh viện Đức chủ động liên hệ với tôi, ngưỡng cửa ở bệnh viện đó rất cao. Tôi đoán có lẽ là Ôn Lễ An nhờ bọn họ gọi cuộc gọi đó".
Thật là một người tốt bụng.
"Lúc này, trong lòng cô nhất định đang nghĩ, tôi thật là tốt bụng".
Lương Tuyết dẫu môi.
"Cô nhất định không biết rằng sự xuất hiện của người phụ nữ tên Lương Tuyết khiến cho người đàn ông vẫn tìm kiếm tên Tiết Hạ thực hiện được lý tưởng gặp được tình yêu", anh kéo tay cô dẫn dắt từ từ chạm vào vị trí tim anh. "Em có nhận ra không? Nó nặng trĩu bởi vì phía trên đang chứa một người, từ nay về sau nơi này sẽ lại trống rỗng. Người này đã ở đó bao lâu rồi tôi cũng không biết nhưng một ngày nào đó ở một bến cảng nào đó, tôi sẽ rất vui lòng nói với người ngồi bên cạnh tôi, tôi đã từng thử cảm giác tim đập thình thịch".
"Đây là ý nghĩa của Lương Tuyết đối với Tiết Hạ, cho nên khi em cảm kích tôi, tôi cũng cảm kích em. Không phải là điều vỹ đại gì, cũng không liên quan đến định nghĩa người tốt, đây là một cách Tiết Hạ biểu đạt sự cảm kích khiến em vui vẻ mà người có thể làm em vui là Ôn Lễ An, nói với cô ấy con đường khiến cô ấy có được hạnh phúc vừa khéo lại nằm trong phạm vi năng lực của tôi".
"Lương Tuyết, còn đợi gì nữa?".
Trong tim đang có một giọng nói nhỏ đang kêu gọi: Ừm, còn đợi gì nữa?
Trận gió thổi qua, gió hất chiếc khăn đặt trên vai cô, lần thứ nhất cũng chỉ khẽ run lên, lần thứ hai thổi phồng lên, lần thứ ba lướt qua mắt cô, giãy tay ra khỏi tay Tiết Hạ, chiếc khăn lụa quét qua ngón tay cô, bắt lấy, tay nắm lại khoảng không.
Mắt nhìn thấy chiếc khăn sặc sỡ ấy rơi xuống hồ bay càng ra xa hơn.
Gió làm cho nó trông giống như đôi cánh diễm sắc.
Bên tai: "Nếu như bây giờ hận không thể bay đến trước mặt anh ta, còn đợi điều gì nữa?".
Giọng nói nhỏ trong tim chớp mắt biến thành một dòng sông cuồn cuộn, dòng sông phát ra âm thanh vô cùng lớn, âm thanh đó đang vẫy gọi:
"Nếu như bây giờ hận không thể bay đến trước mặt anh ta, còn đợi điều gì nữa?".
Bước chân trở nên thong thả, muốn nhấc chân chạy điên cuồng nhưng.
Ánh mắt mong mỏi nhìn Tiết Hạ: "Nhưng... nhưng lúc đó tôi ngoảnh đầu bỏ đi, Ôn Lễ An từng nói nếu như tôi rời đi anh ấy sẽ không quan tâm tôi nữa. Hơn nữa... hơn nữa, Ôn Lễ An còn nói, anh ấy là con trai nhà Ferdinand, bà ấy là một người tàn nhẫn, Ôn Lễ An là muốn nói với tôi anh ấy cũng là người tàn nhẫn. Tôi... lúc đó, nếu như anh ấy không cho tôi chút mặt mũi thì làm sao đây?".
"Lương Tuyết, cô có một người mẹ dấn thân vào sự nghiệp ca hát, bà Lương một trong những người liên lạc trong điện thoại cô là chỉ mẹ của cô, mẹ cô tên Lương Xu đúng không?" Tiết Hạ đột nhiên hỏi vấn đề này.
Gật đầu, Lương Tuyết không hiểu tại sao lúc này Tiết Hạ lại hỏi vấn đề này.
"Vậy đúng rồi, tháng trước tôi thấy tin tức người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim hai lần xuất hiện ở ghế khách của buổi hòa nhạc Sydney của ca sĩ nổi tiếng Lương Xu. Từ miền Đông nước Mỹ bay đến Sydney cần hai mươi mấy tiếng đồng hồ, nếu như không phải là tình cảm chân thành thì có ai tình nguyện mất hai mươi mấy tiếng đồng hồ từ một đầu Trái Đất bay đến đầu kia chỉ để đi xem buổi hòa nhạc".
Lúc này, Lương Tuyết cũng không hiểu ý nghĩa của lời Tiết Hạ nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh, trong đầu là một khoảng trắng, cô nghĩ có lẽ là thảo dược mà dân địa phương cho cô uống làm cô ngu người luôn rồi.
Tiết Hạ dường như nhìn ra dấu hiệu đó, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Ngốc, đó là vì nhà ca sĩ nổi tiếng đó có một cô con gái tên Lương Tuyết, khiến cho mẹ vui vẻ đồng nghĩa với làm cho cô con gái vui vẻ".
Khóe môi đang vểnh lên bắt đầu buông lỏng, dường như tiếp theo sẽ giương lên, vui mừng cười ra tiếng.
Anh nói với cô: "Đi tìm anh ấy đi, cô là Lương Tuyết, diễn viên gạo cội Lương Tuyết".
Khóe môi cũng không khống chế được nữa, bắt đầu giương lên.
Trước đó, trước đó nữa, cô phải làm một chuyện, cô phải làm một chuyện.
Tiến về trước một sải bước, Lương Tuyết ngón chân lên cực độ, đặt tay lên vai Tiết Hạ, dùng hết sức để ôm lấy người đàn ông đó.
Cô nói: "Tôi từng nghe ba người đàn ông hát "Red River Valley" ở những thời điểm khác nhau. Người hát khúc "Red River Valley" giống như ru ngủ tên là Quân Hoán, người hát khó nghe nhất là Ôn Lễ An, người hát êm tai nhất là người đàn ông tên Tiết Hạ, đồng thời là hát hay cấp thế giới".
Lúc cô nói những lời này, ánh nắng lưu vực sông Amazon chiếu thẳng xuống mắt cô làm cho mắt cô chảy nước mắt.
Lương Tuyết từng nghe Ôn Lễ An hát "Red River Valley". Trong đêm tối, dưới bầu trời Đại Tây Dương, cô uống rượu say bí tỉ, cô được anh ôm vào lòng, bọn họ đi lên boong tàu, cô mắng anh, dùng những lời khó nghe nhất để mắng anh, mắng xong cô lại kêu anh hát "Red River Valley" cho cô, trong lòng cô biết Ôn Lễ An ghét bài hát đó.
Nhưng đêm đó, anh vẫn hát cho cô nghe, khó nghe đến mức cô muốn bịt tai lại.
Đến sân bay Durham đã là khoảng 2h chiều. Từ Rio bay đến Los Angeles và chuyển từ Los Angeles đến Durham.
Trong thời gian chuyển sân bay, Lương Tuyết nhìn thấy Charlie. Đó là một dứa trẻ đơn thuần, vì muốn nhìn thấy cái bụng căng phồng của chị Tiểu Tuyết mà đặc biệt trốn học đến sân bay.
Lừa Charlie mang thai là chuyện bất đắc dĩ. Ở sân bay Rio, Lương Tuyết phát hiện ngoài chuyện biết Ôn Lễ An hiện đang học bồi dưỡng tại Đại học Duke, cô hoàn toàn không biết gì về những điều khác. Có thể gặp anh ở đâu, mấy giờ, anh sống ở đâu, đang lái xe gì, cô hoàn toàn không biết gì.
Ngoài bất lực ra cô chỉ có thể gọi điện cho Charlie.
Charlie luôn canh cánh trong lòng chuyện cô không đi bệnh viện thăm Ôn Lễ An, thậm chí cậu bé còn thử thăm dò cô "Chị Tiểu Tuyết, có phải chị ly hôn với anh Lễ An rồi không".
"Làm sao có thể chứ, chị mang thai rồi, trước đây chị và anh Lễ An của em bất hòa, cãi nhau rất to" lời này vụt miệng nói ra.
Thời gian không còn nhiều nữa, Charlie là đứa trẻ lắm mồm, chỉ có như vậy mới có thể giải quyết nhanh chóng.
Thế là cô trở thành người vợ muốn tặng cho chồng mình món quà bất ngờ.
Lương Tuyết thành công lấy được địa chỉ của Ôn Lễ An tại Durham từ chỗ Charlie.
Đúng rồi, ở đây không thể không nhắc đến một chuyện, Ôn Lễ An cũng đổi số điện thoại rồi.
Phát hiện này khiến Lương Tuyết muốn quăng điện thoại xuống đất, hơn nữa, càng đáng nhắc đến là: Tại sân bay Los Angeles, Lương Tuyết từ trong miệng Charlie biết được rằng những ngày gần đây Ôn Lễ An sống rất tốt, vốn không có một chai rượu mỗi ngày hay mười hai điếu thuốc mỗi ngày.
Đại loại như quần áo nhăn nhúm như dưa muối khô, dao cạo râu đã lâu không dùng, dấu hiệu thất tình của đàn ông một điểm cũng không xuất hiện trên người Ôn Lễ An.
Ôn Lễ An sống rất tốt!
Ý nghĩ này khiến cho Lương Tuyết siết chặt nắm đấm lúc lên máy bay, đến sân bay Durham vẫn không thả tay. Vừa nghĩ đến bản thân uống rượu sinh bệnh rơi xuống sông, trong lòng Lương Tuyết tức giận điên người, hận không thể...
Trên đường từ sân bay đến nơi ở của Ôn Lễ An, Lương Tuyết nghĩ về kết quả mong muốn xảy ra không dưới mười kiểu, nó giống như những quả bóng bay bơm đầy không khí.
Từng quả bóng bay bơm đầy không khí nhưng được dỡ ra trước cánh cửa đóng kín. Đây là một căn hộ bình thường gần Đại học Duke. Hai tầng rưỡi chiếm diện tích khoảng một trăm ping, cũng là nơi Ôn Lễ An sống.
Cánh cửa căn hộ đã bị khóa, Charlie cũng không biết mật khẩu.
Muốn cô ấy đứng đây mỏi mắt chờ đợi Ôn Lễ An? Nếu như đợi được không chỉ là Ôn Lễ An mà còn có Vinh Xuân thì sao, hai người này trong mắt mọi người trên thế giới chỉ thiếu tìm thời gian công khai mà thôi.
Ôn Lễ An từng nói, anh là con trai nhà Ferdinand.
Dùng giọng nói mềm mại yểu điệu nói với Ôn Lễ An "Học viên, em tìm được anh rồi, không phải là tìm anh của trước đây mà là anh của bây giờ" trước đó Lương Tuyết phải làm rõ một chuyện.
Chuyện cần làm rõ đã khiến Lương Tuyết làm ra những việc sau: trèo lên cửa sổ với sự trợ giúp của giá đỡ hoa, từ cửa sổ trèo lên ban công, rồi từ ban công đi vào căn hộ.
May mắn là bây giờ không phải cuối tuần, những người dân gần đó đi làm học sinh đi học, hành vi người nhện của cô thần không hay quỷ không biết.
Điều đầu tiên Lương Tuyết làm sau khi thành công lẻn vào nhà Ôn Lễ An là tìm phòng của Ôn Lễ An. Cho dù cô tìm thấy bất kỳ đồ dùng nữ nào trong phòng của Ôn Lễ An cô sẽ ném nó đi.
Khi tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên trong tay Lương Tuyết đang cầm quả chuối.
Trước đó, cô còn ăn bánh bao, lúc đó cô rất đói. Cô lật tung phòng của Ôn Lễ An, kết quả cô rất hài lòng.
Lương Tuyết hoàn toàn không tìm ra bất cứ đồ dùng cho phái nữ nào trong phòng của Ôn Lễ An.
Phòng Ôn Lễ An không có không có nghĩa là nơi khác không có, phòng tắm, thảm ở phòng sách,.. Kết quả tìm kiếm khiến Lương Tuyết mặt mày rạng rỡ. Học viên xem ra trong những ngày tháng gần đây sống thanh tâm quả dục.
(thanh tâm quả dục: tiết chế dục vọng, sống thanh tịnh).
Bánh bao trong phòng bếp rất thơm, đúng lúc bụng của cô đang đói, ăn bánh bao xong tiện tay uống thêm ly sữa, lại tiện tay lấy thêm quả chuối.
Bóc xong vỏ chuối, Lương Tuyết nghe thấy tiếng nói trong đó có một giọng nói Lương Tuyết vô cùng quen thuộc, kéo rèm cửa sổ ra một góc nhỏ, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An và hai người thanh niên vừa nói cười đi về hướng này.
Hơn nữa, chân của bọn họ đã giẫm lên bậc thang, phía sau bậc tam cấp là cánh cửa, vừa mở cửa ra, bọn họ nhìn thấy người phụ nữ không chút hình tượng trong tay cầm quả chuối.
Sau đó, Ôn Lễ An sẽ làm động tác giới thiệu: Đây là vợ trước của tôi.
Đây còn chưa nhắc, bởi vì gấp gáp đến gặp Ôn Lễ An, Lương Tuyết quên đổi giày, bây giờ chân cô còn mang đôi dép đặc sản của ngôi làng kia, đôi dép lào làm bằng cỏ mây, ngoài đế dép đan bằng cỏ ra cộng thêm dây thừng bằng cỏ khô đan thành mạng nhện.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Lương Tuyết trốn vào trong tủ để đồ, tủ để đồ đặt ở giữa phòng khách và bếp.
Trong cảnh tượng mộng ảo đó, giọng nói của người phụ nữ đó tủi thân đến thế: "Anh... ... tại sao bây giờ mới đến. Tại sao anh giờ mới đến. Anh muốn em tức chết phải không?".
Lời nói đó khiến trái tim Tiết Hạ loạn nhịp đập thình thịch, đè nén giọng nói, gọi một tiếng Lương Tuyết.
"Ừm..." âm thanh mềm mại nũng nịu.
"Lương Tuyết" anh nói một cách cẩn trọng "Tôi...".
"Không phải cái đó" giọng nói của cô đột nhiên cao giọng hơn.
"Không phải cái đó? Đó là gì?".
"Không phải Lương Tuyết".
"Không phải Lương Tuyết thì là gì".
Tức thì, cô nhõng nhẽo nói "Cá dẫu môi".
Shit! Tuy nhiên không đến nỗi như gáo nước lạnh đổ lên đầu nhưng cũng đủ để khiến con tim đập loạn nhịp của Tiết Hạ quay về trạng thái bình thường.
Anh biết, cô gái đó bị sốt đến hồ đồ.
Người phụ nữ bị sốt mơ màng đương nhiên cần uống thuốc. Tiết Hạ thề lát nữa phải chọn loại thuốc nào đắng nhất, chuyện thương hoa tiếc ngọc cứ để Ôn Lễ An làm.
Chỉ là Ôn Lễ An bây giờ có công chúa Theresa rồi. Không, đã là công tước Theresa.
Bàn tay áp trên trán cô cũng hơi động đậy một chút, lại bị ấn chặt lại, không nghĩ tới cô gái này có sức mạnh lớn như vậy, ngày thường trên mặt luôn treo biểu cảm khổ sở đáng thương khiến người khác luôn cảm thấy chỉ cần gió lớn một chút sẽ bị thổi đi, hóa ra lại sức lực mạnh đến thế.
Bây giờ lại không phải là lúc nghiên cứu về vấn đề sức mạnh lớn lao của cô gái này, anh phải nhắc nhở cô rằng anh không phải là Ôn Lễ An, nếu không người phụ nữ phát sốt đến hồ đồ này cũng không biết sẽ nói ra những gì.
Đến lúc đó, khỏi bệnh rồi người mất mặt lại là cô.
Khi Tiết Hạ muốn rút ta ra lần nữa thì nhìn thấy tờ báo đặt ở bên.
Tờ báo đó có lẽ là dùng để gói những đồ dễ vỡ, sau đó tin tức về người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim và công chúa Theresa vừa khéo rơi vào tay vợ cũ.
Sau đó thì sao, có một người phụ nữ phương Đông tên Lili uống rượu say rơi xuống sông.
Có lẽ người phụ nữ phương Đông đó tức điên người, tôi đã trốn đến đây rồi, ở đây tín hiệu cực kỳ kém, ở đây đa phần mọi người ngay cả lên mạng cũng không biết. TV ở đây chỉ có thể tiếp nhận kênh địa lý, nhưng gặp quỷ rồi, vẫn là để tôi nhìn thấy tin tức của Ôn Lễ An.
Chỉ nhìn vào cánh tay gầy gò và những vết xước trải đầy do cành cây quẹt phải, vết muỗi cắn để lại là có thể đưa ra đánh giá về cô: tự chuốc phiền phức.
Kết quả tự chuốc khổ vào thân này sẽ làm Ôn Lễ An đau lòng đi thôi.
Muốn rút tay ra, tay lại bị nắm chặt hơn.
Người phụ nữ phát sốt đến mơ hồ líu ríu không ngừng: "Anh muốn đi sao? Anh muốn đi đâu? Em biết rồi, anh muốn đi gặp công chúa Theresa của anh có phải không? Có phải không? Em ghét ngồi bên cạnh cô ấy, còn có...".
Mếu máo, âm thanh giống như sắp khóc: "Còn có, Ôn Lễ An anh không biết... anh không biết ngày hôm đó em tốn bao nhiêu thời gian để trang điểm, đều vì để đi gặp anh mà trang điểm. Nhưng... nhưng xem đi anh đối xử với em như thế nào. Hóa ra... hóa ra, anh vội vàng vứt bỏ em đến vậy. Được thôi, được thôi, không sao. Chuyện vô cùng tốt, không có anh em sống rất tốt... Bây giờ em trở thành một trong những người phụ nữ giàu nhất thế giới, em có thể sống vui vẻ... Đúng vậy... Nhìn thấy chưa, em vừa kết giao với một nhóm bạn rất tốt. Em... em mỗi ngày đều làm chuyện có ý nghĩa... người ở đây rất thích em...".
Không quan tâm đến thuốc màu bôi trên mặt, không quan tâm tóc mấy ngày rồi chưa gội, từ chỗ của chủ nhà nghe được tin tức người đàn ông tối qua đến đây bây giờ đang ở bên hồ, cô liền mở cửa chạy ra ngoài, chân vừa giẫm ra ngoài khung cửa, tay liền bị nắm lại.
Chủ nhà cho cô chiếc khăn màu sắc sặc sỡ.
Cô đỏ mặt đặt chiếc khăn lên vai, men theo chiếc cầu gỗ trước cửa.
Hôm nay, ánh nắng rực rỡ trút xuống từ bầu trời xanh thẳm, kéo dài từ ngón chân, rũ bỏ đôi cánh chim bay, trải ra trên những phiến lá trên cành cây với một tư thế vô cùng vô tận.
Bước chân cây cầu, cây cầu gỗ lâu năm không tu sửa phát ra tiếng kêu cót két cót két.
Âm thanh vang lên khiến cho những chú chim đậu ở hai bên bờ sông bị dọa sợ, vung cánh ào ào bay về phía hồ nước. Đó cũng là nơi cô muốn đến.
Giương khóe môi lên, Lương Tuyết đi theo những chú chim hận không thể mọc ra đôi cánh có thể bay tới bờ hồ.
Anh đang đứng ở bờ hồ đợi cô, đợi đến khi anh gặp cô nhất định sẽ cười nhạo cô: Cá dẫu môi nhìn em xem, không có anh quả nhiên không ổn mà. Ai nói không có anh không ổn, cô sẽ cãi lại.
Nếu như anh còn muốn cười nhạo cô, cô sẽ... cô sẽ...
Bỏ đi, tạm thời để anh cười nhạo cô đi.
Tối hôm trước cô rơi xuống hồ, lúc đó trong lòng cô nhận định anh nhất định sẽ xuất hiện một cách bất ngờ, sau đó sẽ cứu cô ra khỏi hồ.
Nhưng không, anh không xuất hiện.
Cũng đúng, Ôn Lễ An bây giờ ở Bắc Carolina, Vinh Xuân cũng đang ở Bắc Carolina.
Ôn Lễ An không cần cô nữa rồi, Ôn Lễ An không quan tâm đến sống chết của cô. Suy nghĩ ấy bỗng nhiên vô cùng rõ ràng, rõ đến mức khiến trái tim cô sinh ra một nỗi sợ vô cùng to lớn.
Cũng may... may mà... cuối cùng anh cũng đến.
Ý nghĩ đó khiến lòng Lương Tuyết vui như nở hoa, chân bước trên cây cầu gỗ, cây cầu gỗ kéo dài đến mặt hồ, đứng ở cuối cầu là một bóng dáng cao cao, thân ảnh ấy đang xoay mặt đối diện với mặt hồ.
Ánh sáng mặt trời trên sông Amazon quá chói, chạy điên cuồng trên đường khiến cô bị hụt hơi nghiêm trọng. Trong cơn choáng, cô khom lưng gọi "Ôn Lễ An" âm thanh ấy xen lẫn với tiếng thở hổn hển.
Người đàn ông đứng ở cuối cây cầu không qua đầu lại.
Đứng thẳng lưng, gạt mái tóc bị gió thổi loạn, lại lấy chiếc khăn khoác lên đầu, chiếc khăn sặc sỡ có thể khiến gương mặt của cô trông đẹp hơn đôi chút.
Hai tay kéo lấy góc của chiếc khăn để ngăn nó khỏi bị gió thổi ra từ hồ thổi bay mất, cô cúi mắt xuống, từng bước đi về phía thân ảnh đó.
Dừng lại cách thân ảnh đó khoảng 5 bước chân, ngập ngừng cô thì thầm kêu Ôn Lễ An, từ từ ngẩng đầu lên.
Âm thanh phát ra cái tên đó vẫn còn lưu lại trên đầu lưỡi cô thì người đối diện với hồ đã từ từ quay lại.
Lùi lại một bước, tay nắm lấy chiếc khăn run lên, chiếc khăn trên đầu Lương Tuyết chậm rãi trượt xuống.
Tại sao cô không nghĩ đến Tiết Hạ cũng là người cao to.
Cô dựa vào cái gì mà nhận định anh chàng cao to trong miệng chủ nhà nói là Ôn Lễ An. Cô dựa vào đâu mà nhận định cô vừa rơi xuống hồ anh sẽ xuất hiện. Cô dựa vào đâu nhận định cô vừa bệnh anh sẽ xuất hiện?!
Cô và Ôn Lễ An hiện tại không còn bất cứ mối liên hệ gì, Ôn Lễ An không cần cô nữa rồi.
Không, không đúng, là cô không cần Ôn Lễ An trước.
Nhưng tại sao giờ phút này, trong lòng lại tủi thân như cô bị cả thế giới quên lãng tại đây.
Không, không, còn có Tiết Hạ. Ít nhất Tiết Hạ chưa quên cô, điều này cần phải cảm kích, cảm kích thì không thể để mặt buồn rười rượi được?
Vặn ra nụ cười, gọi một tiếng Tiết Hạ.
Tiết Hạ không nhúc nhích.
Cô rũ mắt không dám nhìn anh, cũng không dám để anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình, líu ríu nói một câu "Tiết Hạ, anh đến rồi".
Im lặng.
Sự im lặng khiến người khác rất bất an.
Cô vội vàng phá tan sự im lặng, Lương Tuyết nói rất nhiều, cô cảm ơn anh, cô nói nếu như không phải anh đem thuốc đến hẳn là cô vẫn phải bị người dân ở đây dằn vặt một trận rồi.
Nói xong lại bắt đầu khẩn thiết hỏi anh muốn ở lại đây mấy ngày, không đợi anh trả lời, cô lấy thân phận chủ nhà giới thiệu cho anh phong cảnh ở đây.
"Tiết Hạ, ngày mai chúng ta thuê một con thuyền đi. Con sông phía trước nơi tôi sống có thể dẫn đến lưu vực sông Amazon, chúng ta ngồi trên thuyền ngắm những con chim, chúng ta thật may là có thể thấy người dân bản địa ở đây câu cá. Tiết Hạ, khi đến lúc, nói không chừng những người bản địa đó sẽ mời chúng ta đến...".
"Lương Tuyết" Tiết Hạ đột nhiên gọi tên cô.
Dẫu môi, được rồi, những lời cô vừa nói khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngập. Cô cúi đầu, dán mắt vào chân mình.
Lúc này, Lương Tuyết đang mang đôi dép lào đan bằng cỏ mây của người ở đây, trong lòng mơ hồ nghĩ cô bây giờ lại là một trong những người phụ nữ giàu nhất hành tinh, tại sao cô lại mang đôi dép như vậy, cô đã thực hiện được giấc mộng từ nhỏ đến lớn của mình trở thành người có tiền rồi. Hơn nữa! Không phải là người có tiền bình thường, là người có tiền có thể đặt mình vào câu lạc bộ siêu đẳng cấp. Bây giờ không phải cô nên ngồi trong khoang hạng nhất hay sao?
Cho dù không phải khoang hạng nhất cũng nên ở trên ban công của khách sạn 7 sao vừa uống rượu vang đỏ, vừa ngắm sao...
Sau khi đột nhiên gọi tên cô, Tiết Hạ lại đột nhiên nói với cô.
"Thay vì ở đây đợi anh ta đến tìm cô, không bằng cô tự mình tìm anh ta đi".
Lời nói đó khiến Lương Tuyết vội vàng ngẩng đầu, mở to mắt ra, âm thanh nghe có vẻ cực kỳ kinh ngạc: "Tiết Hạ, tại sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi rốt cuộc là có hành vi gì khiến anh nảy sinh ra ý nghĩ hoang đường đó?".
Anh im lặng nhìn cô.
Lương Tuyết đưa tay ra, biểu cảm bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tiết Hạ, tôi chỉ là bị bệnh mà thôi, điều này khiến anh nghĩ là tôi đang đợi ai đó? Tôi trông giống như đang đợi ai sao?".
Vì muốn để Tiết Hạ thấy rõ cô vốn dĩ không đợi ai. Lương Tuyết tiến lại gần phía trước mặt Tiết Hạ, để anh nhìn rõ biểu cảm của mình.
Tiến lên một bước, bất ngờ cô nhìn thấy bản thân trong đồng tử của anh, khoa trương hết sức.
Rõ ràng, là giấu đầu hở đuôi.
Cô hoảng hốt rời mắt, nói: "Anh thật ngốc, Ôn Lễ An đánh gãy xương sườn của anh mà người phụ nữ đứng trước mặt anh lại là ngọn nguồn bất hạnh của chuyện này".
Anh vờ như không nghe thấy.
Anh nói: "Tôi đến đây còn có một chuyện tốt muốn nói với cô, tháng sau tôi sẽ đi Đức. Bệnh viện ở Đức dùng công nghệ in 3D có thể khiến tôi hồi phục như cũ khoảng 95%. Nửa năm sau tôi nghĩ tôi có thể tìm lại khả năng ca hát của lúc trước. Là bệnh viện Đức chủ động liên hệ với tôi, ngưỡng cửa ở bệnh viện đó rất cao. Tôi đoán có lẽ là Ôn Lễ An nhờ bọn họ gọi cuộc gọi đó".
Thật là một người tốt bụng.
"Lúc này, trong lòng cô nhất định đang nghĩ, tôi thật là tốt bụng".
Lương Tuyết dẫu môi.
"Cô nhất định không biết rằng sự xuất hiện của người phụ nữ tên Lương Tuyết khiến cho người đàn ông vẫn tìm kiếm tên Tiết Hạ thực hiện được lý tưởng gặp được tình yêu", anh kéo tay cô dẫn dắt từ từ chạm vào vị trí tim anh. "Em có nhận ra không? Nó nặng trĩu bởi vì phía trên đang chứa một người, từ nay về sau nơi này sẽ lại trống rỗng. Người này đã ở đó bao lâu rồi tôi cũng không biết nhưng một ngày nào đó ở một bến cảng nào đó, tôi sẽ rất vui lòng nói với người ngồi bên cạnh tôi, tôi đã từng thử cảm giác tim đập thình thịch".
"Đây là ý nghĩa của Lương Tuyết đối với Tiết Hạ, cho nên khi em cảm kích tôi, tôi cũng cảm kích em. Không phải là điều vỹ đại gì, cũng không liên quan đến định nghĩa người tốt, đây là một cách Tiết Hạ biểu đạt sự cảm kích khiến em vui vẻ mà người có thể làm em vui là Ôn Lễ An, nói với cô ấy con đường khiến cô ấy có được hạnh phúc vừa khéo lại nằm trong phạm vi năng lực của tôi".
"Lương Tuyết, còn đợi gì nữa?".
Trong tim đang có một giọng nói nhỏ đang kêu gọi: Ừm, còn đợi gì nữa?
Trận gió thổi qua, gió hất chiếc khăn đặt trên vai cô, lần thứ nhất cũng chỉ khẽ run lên, lần thứ hai thổi phồng lên, lần thứ ba lướt qua mắt cô, giãy tay ra khỏi tay Tiết Hạ, chiếc khăn lụa quét qua ngón tay cô, bắt lấy, tay nắm lại khoảng không.
Mắt nhìn thấy chiếc khăn sặc sỡ ấy rơi xuống hồ bay càng ra xa hơn.
Gió làm cho nó trông giống như đôi cánh diễm sắc.
Bên tai: "Nếu như bây giờ hận không thể bay đến trước mặt anh ta, còn đợi điều gì nữa?".
Giọng nói nhỏ trong tim chớp mắt biến thành một dòng sông cuồn cuộn, dòng sông phát ra âm thanh vô cùng lớn, âm thanh đó đang vẫy gọi:
"Nếu như bây giờ hận không thể bay đến trước mặt anh ta, còn đợi điều gì nữa?".
Bước chân trở nên thong thả, muốn nhấc chân chạy điên cuồng nhưng.
Ánh mắt mong mỏi nhìn Tiết Hạ: "Nhưng... nhưng lúc đó tôi ngoảnh đầu bỏ đi, Ôn Lễ An từng nói nếu như tôi rời đi anh ấy sẽ không quan tâm tôi nữa. Hơn nữa... hơn nữa, Ôn Lễ An còn nói, anh ấy là con trai nhà Ferdinand, bà ấy là một người tàn nhẫn, Ôn Lễ An là muốn nói với tôi anh ấy cũng là người tàn nhẫn. Tôi... lúc đó, nếu như anh ấy không cho tôi chút mặt mũi thì làm sao đây?".
"Lương Tuyết, cô có một người mẹ dấn thân vào sự nghiệp ca hát, bà Lương một trong những người liên lạc trong điện thoại cô là chỉ mẹ của cô, mẹ cô tên Lương Xu đúng không?" Tiết Hạ đột nhiên hỏi vấn đề này.
Gật đầu, Lương Tuyết không hiểu tại sao lúc này Tiết Hạ lại hỏi vấn đề này.
"Vậy đúng rồi, tháng trước tôi thấy tin tức người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim hai lần xuất hiện ở ghế khách của buổi hòa nhạc Sydney của ca sĩ nổi tiếng Lương Xu. Từ miền Đông nước Mỹ bay đến Sydney cần hai mươi mấy tiếng đồng hồ, nếu như không phải là tình cảm chân thành thì có ai tình nguyện mất hai mươi mấy tiếng đồng hồ từ một đầu Trái Đất bay đến đầu kia chỉ để đi xem buổi hòa nhạc".
Lúc này, Lương Tuyết cũng không hiểu ý nghĩa của lời Tiết Hạ nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh, trong đầu là một khoảng trắng, cô nghĩ có lẽ là thảo dược mà dân địa phương cho cô uống làm cô ngu người luôn rồi.
Tiết Hạ dường như nhìn ra dấu hiệu đó, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Ngốc, đó là vì nhà ca sĩ nổi tiếng đó có một cô con gái tên Lương Tuyết, khiến cho mẹ vui vẻ đồng nghĩa với làm cho cô con gái vui vẻ".
Khóe môi đang vểnh lên bắt đầu buông lỏng, dường như tiếp theo sẽ giương lên, vui mừng cười ra tiếng.
Anh nói với cô: "Đi tìm anh ấy đi, cô là Lương Tuyết, diễn viên gạo cội Lương Tuyết".
Khóe môi cũng không khống chế được nữa, bắt đầu giương lên.
Trước đó, trước đó nữa, cô phải làm một chuyện, cô phải làm một chuyện.
Tiến về trước một sải bước, Lương Tuyết ngón chân lên cực độ, đặt tay lên vai Tiết Hạ, dùng hết sức để ôm lấy người đàn ông đó.
Cô nói: "Tôi từng nghe ba người đàn ông hát "Red River Valley" ở những thời điểm khác nhau. Người hát khúc "Red River Valley" giống như ru ngủ tên là Quân Hoán, người hát khó nghe nhất là Ôn Lễ An, người hát êm tai nhất là người đàn ông tên Tiết Hạ, đồng thời là hát hay cấp thế giới".
Lúc cô nói những lời này, ánh nắng lưu vực sông Amazon chiếu thẳng xuống mắt cô làm cho mắt cô chảy nước mắt.
Lương Tuyết từng nghe Ôn Lễ An hát "Red River Valley". Trong đêm tối, dưới bầu trời Đại Tây Dương, cô uống rượu say bí tỉ, cô được anh ôm vào lòng, bọn họ đi lên boong tàu, cô mắng anh, dùng những lời khó nghe nhất để mắng anh, mắng xong cô lại kêu anh hát "Red River Valley" cho cô, trong lòng cô biết Ôn Lễ An ghét bài hát đó.
Nhưng đêm đó, anh vẫn hát cho cô nghe, khó nghe đến mức cô muốn bịt tai lại.
Đến sân bay Durham đã là khoảng 2h chiều. Từ Rio bay đến Los Angeles và chuyển từ Los Angeles đến Durham.
Trong thời gian chuyển sân bay, Lương Tuyết nhìn thấy Charlie. Đó là một dứa trẻ đơn thuần, vì muốn nhìn thấy cái bụng căng phồng của chị Tiểu Tuyết mà đặc biệt trốn học đến sân bay.
Lừa Charlie mang thai là chuyện bất đắc dĩ. Ở sân bay Rio, Lương Tuyết phát hiện ngoài chuyện biết Ôn Lễ An hiện đang học bồi dưỡng tại Đại học Duke, cô hoàn toàn không biết gì về những điều khác. Có thể gặp anh ở đâu, mấy giờ, anh sống ở đâu, đang lái xe gì, cô hoàn toàn không biết gì.
Ngoài bất lực ra cô chỉ có thể gọi điện cho Charlie.
Charlie luôn canh cánh trong lòng chuyện cô không đi bệnh viện thăm Ôn Lễ An, thậm chí cậu bé còn thử thăm dò cô "Chị Tiểu Tuyết, có phải chị ly hôn với anh Lễ An rồi không".
"Làm sao có thể chứ, chị mang thai rồi, trước đây chị và anh Lễ An của em bất hòa, cãi nhau rất to" lời này vụt miệng nói ra.
Thời gian không còn nhiều nữa, Charlie là đứa trẻ lắm mồm, chỉ có như vậy mới có thể giải quyết nhanh chóng.
Thế là cô trở thành người vợ muốn tặng cho chồng mình món quà bất ngờ.
Lương Tuyết thành công lấy được địa chỉ của Ôn Lễ An tại Durham từ chỗ Charlie.
Đúng rồi, ở đây không thể không nhắc đến một chuyện, Ôn Lễ An cũng đổi số điện thoại rồi.
Phát hiện này khiến Lương Tuyết muốn quăng điện thoại xuống đất, hơn nữa, càng đáng nhắc đến là: Tại sân bay Los Angeles, Lương Tuyết từ trong miệng Charlie biết được rằng những ngày gần đây Ôn Lễ An sống rất tốt, vốn không có một chai rượu mỗi ngày hay mười hai điếu thuốc mỗi ngày.
Đại loại như quần áo nhăn nhúm như dưa muối khô, dao cạo râu đã lâu không dùng, dấu hiệu thất tình của đàn ông một điểm cũng không xuất hiện trên người Ôn Lễ An.
Ôn Lễ An sống rất tốt!
Ý nghĩ này khiến cho Lương Tuyết siết chặt nắm đấm lúc lên máy bay, đến sân bay Durham vẫn không thả tay. Vừa nghĩ đến bản thân uống rượu sinh bệnh rơi xuống sông, trong lòng Lương Tuyết tức giận điên người, hận không thể...
Trên đường từ sân bay đến nơi ở của Ôn Lễ An, Lương Tuyết nghĩ về kết quả mong muốn xảy ra không dưới mười kiểu, nó giống như những quả bóng bay bơm đầy không khí.
Từng quả bóng bay bơm đầy không khí nhưng được dỡ ra trước cánh cửa đóng kín. Đây là một căn hộ bình thường gần Đại học Duke. Hai tầng rưỡi chiếm diện tích khoảng một trăm ping, cũng là nơi Ôn Lễ An sống.
Cánh cửa căn hộ đã bị khóa, Charlie cũng không biết mật khẩu.
Muốn cô ấy đứng đây mỏi mắt chờ đợi Ôn Lễ An? Nếu như đợi được không chỉ là Ôn Lễ An mà còn có Vinh Xuân thì sao, hai người này trong mắt mọi người trên thế giới chỉ thiếu tìm thời gian công khai mà thôi.
Ôn Lễ An từng nói, anh là con trai nhà Ferdinand.
Dùng giọng nói mềm mại yểu điệu nói với Ôn Lễ An "Học viên, em tìm được anh rồi, không phải là tìm anh của trước đây mà là anh của bây giờ" trước đó Lương Tuyết phải làm rõ một chuyện.
Chuyện cần làm rõ đã khiến Lương Tuyết làm ra những việc sau: trèo lên cửa sổ với sự trợ giúp của giá đỡ hoa, từ cửa sổ trèo lên ban công, rồi từ ban công đi vào căn hộ.
May mắn là bây giờ không phải cuối tuần, những người dân gần đó đi làm học sinh đi học, hành vi người nhện của cô thần không hay quỷ không biết.
Điều đầu tiên Lương Tuyết làm sau khi thành công lẻn vào nhà Ôn Lễ An là tìm phòng của Ôn Lễ An. Cho dù cô tìm thấy bất kỳ đồ dùng nữ nào trong phòng của Ôn Lễ An cô sẽ ném nó đi.
Khi tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên trong tay Lương Tuyết đang cầm quả chuối.
Trước đó, cô còn ăn bánh bao, lúc đó cô rất đói. Cô lật tung phòng của Ôn Lễ An, kết quả cô rất hài lòng.
Lương Tuyết hoàn toàn không tìm ra bất cứ đồ dùng cho phái nữ nào trong phòng của Ôn Lễ An.
Phòng Ôn Lễ An không có không có nghĩa là nơi khác không có, phòng tắm, thảm ở phòng sách,.. Kết quả tìm kiếm khiến Lương Tuyết mặt mày rạng rỡ. Học viên xem ra trong những ngày tháng gần đây sống thanh tâm quả dục.
(thanh tâm quả dục: tiết chế dục vọng, sống thanh tịnh).
Bánh bao trong phòng bếp rất thơm, đúng lúc bụng của cô đang đói, ăn bánh bao xong tiện tay uống thêm ly sữa, lại tiện tay lấy thêm quả chuối.
Bóc xong vỏ chuối, Lương Tuyết nghe thấy tiếng nói trong đó có một giọng nói Lương Tuyết vô cùng quen thuộc, kéo rèm cửa sổ ra một góc nhỏ, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An và hai người thanh niên vừa nói cười đi về hướng này.
Hơn nữa, chân của bọn họ đã giẫm lên bậc thang, phía sau bậc tam cấp là cánh cửa, vừa mở cửa ra, bọn họ nhìn thấy người phụ nữ không chút hình tượng trong tay cầm quả chuối.
Sau đó, Ôn Lễ An sẽ làm động tác giới thiệu: Đây là vợ trước của tôi.
Đây còn chưa nhắc, bởi vì gấp gáp đến gặp Ôn Lễ An, Lương Tuyết quên đổi giày, bây giờ chân cô còn mang đôi dép đặc sản của ngôi làng kia, đôi dép lào làm bằng cỏ mây, ngoài đế dép đan bằng cỏ ra cộng thêm dây thừng bằng cỏ khô đan thành mạng nhện.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Lương Tuyết trốn vào trong tủ để đồ, tủ để đồ đặt ở giữa phòng khách và bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.