Chương 13: Thung lũng sông Hồng(13-02)
Tg Loan
03/09/2020
*Ôn Lễ An, cậu nói xem, ...
"Sau này dù có thế nào cũng đừng tốn tiền tiêu lên người tôi, cũng chỉ có vô dụng mà thôi"
Lương Tuyết giơ tay đưa lại cho Mạch Chí Cao tiền chi để mua quần áo giày túi cho mình, một xu cũng không thiếu, chỉ là tiền của cô vậy là đã hụt mất một khoản nữa mà thôi.
42 đôla sau có vài giờ đồng hồ chỉ còn dư lại có 17 đôla.
Mạch Chí Cao không có hành động nào để lấy lại tiền, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại thể hiện sự hứng thú "Thật đáng yêu"
Cô quay phắt mặt đi, tránh không đụng vào Mạch Chí Cao, tay cô cầm tệp tiền, đi về nơi chiếc xe sang trọng đang đỗ, cô tự mở cửa, rồi ném mạnh tệp tiền vào bên trong, sau đó sập cửa, xoay người, đầu cũng không buồn ngoảnh lại.
Tranh thủ vẫn còn 17 đôla trong túi, Lương Tuyết đi đến gõ cửa chủ nhà nơi mình đang ở. Rồi từ nơi đó bước ra, bên trong túi của cô đã chẳng còn xót lại một hào nào cả.
Gần lúc chiều muộn, Lương Tuyết buồn bã đứng trước cánh cửa nhà mình, từ phía bên trong cánh cửa đang có giọng hát vọng ra, khi cao khi trầm, vô cùng vui vẻ, lúc này mà vẫn có tâm trạng ca hát, cô chán nản xoay người bước đi, ý muốn về nhà lúc này của cô cũng chẳng còn.
Thật không dễ dàng gì để đợi đến 9.30 tối.
Bước chân gấp gáp chạy về phía lối tắt đằng sau của câu lạc bộ, chạy được một đoạn thì Lương Tuyết vội dừng lại, cô nhớ ra hôm nay là thứ tư, cô không cần phải đi tới quán bar Đức để làm việc.
Đứng yên, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt, cô thực sự muốn dùng hành động chỉ để cho bản thân tỉnh táo lại đôi chút.
Tính toán đợi một vị khách người Úc, lý do là vì hôm nay cô đã phạm phải một sai lầm, sai lầm mức độ thấp, cô lỡ tay đã làm đổ cốc rượu của người khách khác lên người đàn ông Úc đó.
Khi nhìn thấy vị khách người Úc đi ra, Lương Tuyết bày ra mọi biểu cảm đáng thương, cùng giọng điệu tạ lỗi nói với người khách đó, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, mong ông ta có thể bỏ qua và đừng phàn nàn về việc đã xảy ra tối nay với người quản lý.
Cô gái trẻ, dùng hoàn cảnh trong nhà lại còn có một người mẹ không còn khả năng sinh hoạt, nên thật dễ dàng nhận được thẻ bài đồng tình.
Quay trở về, nơi đây là lối đi thoát hiểm phía sau được câu lạc bộ mở, không có sự việc đột ngột phát sinh thì nơi đây sẽ không có một bóng người, cũng không biết tại sao, đi càng đến gần nơi phát ra ánh sáng ngay lối ra kia, thì cô lại cảm thấy nó càng ngày càng xa hơn, cô nghĩ, không phải đã gần đến rồi sao?
Cố gắng bước về phía trước, thực muốn tìm hiểu nguyên nhân có chuyện gì đang xảy ra, rồi thì vài giây tiếp theo tất cả đã bị bóng tối nuốt chửng.
Vào lúc cơ thể không nghe theo sự điều khiển ngã xuống, Lương Tuyết thở nhẹ trong lòng. Lúc này đây, cơ thể của cô xảy ra vấn đề, cũng là lúc cô đột nhiên có một mơ ước, có thật nhiều quần áo đẹp, thêm một đôi giày mang lại sự thoải mái khi đi..
Lương mẹ thích đàn ông đẹp, cũng thích quần áo giày dép đẹp, cô thì không có khả năng thích những cái đó, nếu không sau này, cô rồi cũng sẽ giống như mẹ của mình, tất cả mọi thứ thật đáng buồn.
Thích những thứ kia cũng chẳng phải là ước mơ to tát gì cho cam, nhưng đây lại là Angle City.
Angle City.... thành phố tội lỗi.
Ánh sáng dịu dàng phủ lên trên mặt, cũng đủ để làm người ta thực muốn đuổi theo.
Choàng tỉnh dậy, đôi mắt Lương Tuyết bất ngờ chạm vào hai gam màu trắng vàng, màu trắng là của tường và rèm cửa sổ, còn màu vàng là màu của ánh đèn, có một bé gái đang ngồi phía trước chiếc giường, mở to đôi mắt chăm chú nhìn cô.
Quan sát xung quanh, nhận ra đây là bệnh viện, quay trở lại khuôn mặt bé gái, cô bé đó đang nhìn cô mỉm cười, nụ cười dường như có chút nịnh nọt.
" Anh Lễ An đã mang chị tới chỗ này, nên em phải có trách nhiệm thay anh Lễ An chăm sóc chị!"
Anh Lễ An! Ôn Lễ An? Ngạc nhiên qua đi cô lại coi như không có chuyện gì gọi là to tát xảy ra.
Ôn Lễ An cũng đang làm việc tại câu lạc bộ LasVegas, hai người bọn họ thời gian tan làm cũng không cách nhau nhiều lắm, có lẽ vì cậu ta thường hay đi về bằng lối tắt đằng sau, nên mới nhìn thấy. Điển hình vào lần trước cô cũng đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Ôn Lễ An và Taya ở lối tắt đó.
Đồng hồ trên tường báo hiện giờ đã gần nửa đêm, bé gái nghĩ sau khi cô tỉnh dậy là đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Dường như đang buồn ngủ, cô bé ngáp hết lần này đến lần khác "Để em đi gọi ông của em"
Lương mẹ cũng biết người ông của cô bé, bà thỉnh thoảng hay gặp ông ta trên đường, một bác sĩ có tiếng tăm, khoảng ngoài 60 tuổi.
Do cô say nắng nên dẫn đến cơ thể bị mất nước, nó đã khiến cô đột ngột ngất xỉu ngay trên lối đi, điều đó cũng giống với phỏng đoán ban đầu của Lương Tuyết. Sau gần 5 phút ngất xỉu, Ôn Lễ An đi qua chỗ đó nên cậu ấy đã phát hiện ra việc cô nằm ngất trên đường.
Ông bác sĩ còn nói với cô rằng, Ôn Lễ An hiện tại đang làm việc trong câu lạc bộ Texas bên phía đối diện khu y tế.
Tại Angle City chỉ có một câu lạc bộ Texas, nó là một sòng bạc với quy mô rất lớn, áp dụng chế độ toàn hội viên. Chuyện về câu lạc bộ này tại Angle City, trong mắt các cô gái là e ngại cùng lo sợ rằng tránh được thì nên tránh vẫn hơn. Nguyên nhân do một khoảng thời gian trước, nghe đồn khi các cô gái đã tới nơi này đều không bao giờ quay trở về nữa.
Hiện giờ cô thấy cơ thể mình đã hồi phục gần như hoàn toàn, nhanh như vậy có thể hồi phục thì thuốc cô dùng chắc hẳn có cái giá không hề rẻ.
Cúi đầu nơm nớp lo sợ dò hỏi số tiền thuốc. "Ôn Lễ An đã thanh toán hết cả rồi! Cơ thể của cô hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục" Ông bác sĩ dùng tay ra hiệu cho cô ngồi xuống "Lễ An vẫn để đồ ở chỗ này chưa có cầm đi, khoảng nửa tiếng nữa cậu ấy mới tan ca. Tôi có nghe cậu ấy nói lại, hai người là hàng xóm của nhau, cô cứ ngồi đây đợi đi! Một lúc nữa cậu ấy đến đón là được"
Đồ Ôn Lễ An để lại là một chồng sách, chúng được xếp gọn và được buộc bằng dây gai, cô ôm tập sách lên, hành động lấy lòng như này sẽ không làm Ôn Lễ An nghi ngờ, cậu ta đã nói sẽ tới đón cô sau khi tan ca.
Tiền thuốc men thực sự không nhỏ, vừa rồi cô đã trộm xem. Nhìn mấy hộp thuốc được viết bằng tiếng nước ngoài trên cái tủ đầu giường. Mà nơi quốc gia này, ngành y tế hiện vẫn còn rất lạc hậu, nên hầu hết thuốc men dược liệu đều phải nhập khẩu từ các nước bên ngoài, vì vậy giá cả của chúng ra sao, đều có thể dễ dàng tưởng tượng được.
Cùng bác sĩ chào hỏi xong, Lương Tuyết quay trở lại phòng nghỉ, trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cô, ánh đèn neon bên đường hắt lên tấm rèm cửa sổ màu trắng của khu y tế, hàng chữ câu lạc bộ Texas ánh sang đặc biệt bắt mắt.
Vén một góc rèm cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ những người bảo vệ cửa ra vào của câu lạc bộ Texas, 8 người đứng dàn hàng, ai nấy đều cao to lực lưỡng.
Đây là nơi Ôn Lễ An làm việc.
Theo suy nghĩ của cô, vậy ra Ôn Lễ An đã làm ba công việc một ngày, xưởng sửa xe, quán Las Vegas và câu lạc bộ Texas.
Trong bóng đêm mơ hồ, âm thanh dễ nghe của cô gái từ hẻm nhỏ trống trải tại câu lạc bộ Las Vegas vẫn đang vang lên "Ôn Lễ An, sao anh lại làm nhiều việc vậy, tiền lương kiếm được anh muốn làm gì? Mua nhẫn tặng cho em sao?", "Anh không trả lời em, vậy là em đã đoán đúng rồi nhé!" ..
12:05 phút cánh cửa khu y tế được đẩy ra.
Khi Lương Tuyết nhìn rõ người đến, cô đứng lên đưa tập sách ra, có bàn tay vươn ra nhận lấy tập sách, Ôn Lễ An nhìn cô một cái, rồi nhỏ giọng nói "Tôi đến để đưa cô về".
Ở lối ra của khu y tế, Lương Tuyết lần nữa thấy được chiếc xe đã từng đỗ trong khu nghỉ dưỡng, đặt chồng sách buộc nó lên trên ghế sau, Ôn Lễ An đưa mũ bảo hiểm đến trước mặt cô.
Angle City càng đến đêm, đường phố lại càng náo nhiệt, chiếc xe được ánh đèn neon chiếu rọi như được khoác lên tấm áo đầy màu sắc.
Mấy lần thiếu chút nữa thì Lương Tuyết rơi từ trên xe xuống, cô mê mẩn đem tay mình đặt lên vai Ôn Lễ An. Mắt thấy từ trong ngõ có một con chó đang lao như tên bắn về phía trước đầu xe.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, nhắm nghiền đôi mắt lại, bàn tay đang đặt trên vai Ôn Lễ An đã hạ xuống ôm lấy thắt lưng cậu ấy.
Hé mắt nhìn, không có va chạm vỡ máu thịt như trong tưởng tượng, nhìn con chó đã chạy sang phía đường đối diện, Lương Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi Angle City, Lương Tuyết phát hiện tay mình vẫn đang nắm chặt vạt áo chỗ thắt lưng của Ôn Lễ An. Dường như chiếc xe đã được thiết kế sao cho người ngồi ghế sau buộc phải ngồi sát lại cùng người lái.
Phát hiện ra điều này Lương Tuyết có chút xấu hổ rối loạn, đang tính ngồi dịch ra xa, bàn tay mới thả lỏng thì... "Nếu muốn ngã xuống đường thì bỏ tay ra" câu nói bên trong chiếc mũ bảo hiểm vang lên.
Đường quốc lộ, chỗ gần sân bay Clack từ sau khi quân đội Mỹ rút đi thì chưa từng được sửa sang lại. Trên con đường ổ voi ổ gà nhiều vô số, chiếc xe vượt qua một chiếc ổ gà, chiếc xe hơi nhảy lên làm Lương Tuyết không dám nghĩ đến việc bỏ tay.
Từ lúc ra khỏi Angle City, bầu trời chi chít sao trở nên sáng rõ hơn, những ngôi sao như những viên đá quý được đặt trong miếng vải tối màu, thật hấp dẫn làm người ta thật muốn vươn tay ra nắm lấy, để rồi sau đó đem nó ra cửa hiệu cầm đồ.
Một viên, hai viên, ba viên đá quý,..., dày đặc chi chít trước mắt.
Nhìn những viên đá quý dày đặc trên bầu trời, cô thèm chúng đến mức muốn khóc to "Ôn Lễ An, cậu nói xem! Tại sao chúng ta lại nghèo đến vậy?"
Rõ ràng đã nỗ lực cố gắng rất nhiều, nhiều đến mức bản thân rõ ràng cảm thấy uất ức muốn chết.
Như khi ở khu bệnh viện kia, Lương Tuyết thật gian nan khi mở miệng hỏi đến tiền viện phí thuốc men. Đến khi thấy được con số thì dường như cô cảm giác, thế giới đang đổ sập xuống người mình. Bản thân thật sự không biết số tiền kiếm được khi làm việc chăm chỉ, tại quán Las Vegas có đủ để cô trả một phần nhỏ hay không.
"Tôi chán ghét cuộc sống như thế này bây giờ, chán ghét muốn chết..." nước mắt tự động tràn ra "Chán ghét việc ngất xỉu vừa rồi, chán ghét đến mức dù sau khi tỉnh dậy rồi mà trong lòng vẫn còn tức giận, rốt cuộc đến bao giờ mới khỏi phải lo nghĩ đây"
Tiếng phanh xe đột ngột vang lên.
Nhìn về phía trước, ấp úng nói "Có chuyện gì vậy..."
Chiếc xe bất ngờ bị chủ nhân của nó đập mạnh một phát lên đầu, rồi đẩy ngã nằm trên đường, còn cậu ta thì đứng yên không nhúc nhích nhìn vào nó.
Không có đèn đường, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ khu nhà hàng hải sản hắt ra, Lương Tuyết không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Ôn Lễ An lúc này, nhưng cô có thể cảm nhận rõ sự tức giận từ phía cậu.
Chắc cũng tức mà, phải lo trả chi phí thuốc men, rồi lại bị hình dung thành kẻ nhiều chuyện.
"Ôn Lễ An, không phải...tôi..." chỉ một lúc thôi, mà từ ngữ muốn nói thật nghèo nàn.
Chiếc mũ bảo hiểm bị tháo ra khỏi đầu. Giọng của Ôn Lễ An không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều xuyên qua màng nhĩ của cô "Lương Tuyết, cô nghe cho rõ những lời tôi nói đây. Tôi không cho phép cái người mà Quân Hoán phải dùng chính mạng sống của mình đánh đổi, lại là một người ngu ngốc nhụt chí như vậy"
Bước lùi lại, tựa như bị ai đó giáng một gậy vào đầu.
Nhớ rồi, Quân Hoán.
Tĩnh lặng bao trùm.
Dưới nơi ánh sáng không chiếu tới, khuôn mặt không thể nhìn rõ biểu cảm, cô nhìn cậu ta, cậu ta nhìn cô. Ánh sáng đèn pha từ những chiếc ôtô đang tiến vào Angle City vụt qua, chiếu lên hai người bọn họ.
Không ai bảo ai, cả hai đều xoay mặt đi.
Xe máy lại chạy trên quốc lộ, chạy qua cây cầu.
Tiếng nói kia tựa như xa lại thật gần, câu hỏi "Cô thật muốn rời khỏi nơi này?"
Sao không muốn cho được?
Có một Lina thông minh xinh đẹp, đôi mắt sáng, một lòng đều muốn rời khỏi Angle City. Kết quả một ngày nào đó cô ấy đã được ngồi lên chiếc máy bay trong sân bay Clack rồi bay đi, nhưng vài năm sau, Lina lại quay về.
Kể từ đó, cô ấy không bao giờ nhắc đến việc cô ấy đã từng có ngày rời khỏi Angle City nữa, chỉ là mỗi khi ánh mắt nhìn về phía xa, chẳng được giống như xưa nữa, bởi đôi mắt sáng long lanh chỉ còn lại sự mờ mịt.
Lina không phải là cô gái duy nhất rời khỏi Angle City rồi lại phải quay về.
Làm bộ như không nghe thấy cái đề tài hết sức nhảm chán kia nữa.
Xe máy dừng lại chỗ rẽ, xuống xe, cô bước đi theo sau Ôn Lễ An, cô thấy ngôi nhà mái xanh phía trước, Lương Tuyết nhỏ giọng nói "Tiền thuốc có thể đợi sang tháng tôi đưa lại cho cậu được không?"
Đáp lại câu nói của cô chỉ có tiếng sập cửa thật mạnh.
Đèn trong nhà cô vẫn sáng, đẩy cửa ra, Lương mẹ đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, miệng há ra, bộ dáng thực buồn cười, có chỗ nào mà bảo giống ca sĩ thần tượng đâu.
"Khi còn trẻ mẹ là diễn viên chính, muốn diện mạo có diện mạo, muốn giọng nói có giọng nói" đây là câu nói yêu thích thường trực treo trên miệng Lương mẹ.
Đá nhẹ vào người đang ngủ, một lúc sau:
"Về rồi à!"
"Vâng!"
"Sao lại muộn như vậy?"
"Có chút việc xảy ra"
"Lương Tuyết, mẹ sẽ không thể cứ như thế này mãi"
"Vâng"
"Chờ có một ngày nào đó, sau khi kiếm được một khoản tiền lớn, mẹ sẽ mang con đi du lịch khắp mọi nơi. Ở bên trong những khách sạn 5 sao rộng lớn, thuê một đống vệ sĩ, nhiệm vụ của họ chỉ có đó là khiêng vác hành lý cho hai chúng ta"
"Vâng"
Lương mẹ mặt mày rạng rỡ vui vẻ, bên khoé miệng vẫn còn dấu nước bọt.
Ngày hôm sau, điều Lương Tuyết thấp thỏm lo sợ đã không xảy ra. Người đàn ông Úc mà cô lỡ tay làm đổ rượu lên người đã không nói nửa câu phàn nàn về cô.
Cách một ngày, khi Lương Tuyết đến quán bar Đức, cô lại nhìn thấy Mạch Chí Cao. Vẫn chỗ ngồi cũ gần sân đấu quyền anh, vẫn như thường ngày ấn chuông mua bia của cô, vào những lúc cô xuất hiện trên sàn đấu.
Vào giữa tháng 7, buổi tối thứ 2, câu lạc bộ Las Vegas không có nhiều khách. Lương Tuyết đã thân thiết hơn với mọi người, người phục vụ tên Noe thần thần bí bí nói "Lương Tuyết, cho bạn xem điều tuyệt vời này"
Vòng qua vài đoạn đường để tránh mặt nhân viên bảo vệ, đi qua một con đường nhỏ tối om, cuối cùng dừng ngay trước một tấm vải lớn màu đen, đứng yên một lúc, ánh mắt của Noe tựa như có thể xuyên qua tấm vải đó.
"Trước kia tôi không hiểu tại sao lại có người phụ nữ chịu bỏ ra 500 ngàn đôla để mua một chỗ ngồi, mà lại chỉ để nghe một bài hát?"
Vừa lải nhải Noe vừa kéo tấm vải màu đen ra.
Tấm vải đen để lộ ra một khe hẹp, dưới cái ngoắc tay của Noe, Lương Tuyết tiến lại gần, một thế giới thật khác lạ hiện ra trước mắt cô.
Thời kỳ Trung Nguyên, khi ông chồng của các bà đang trầm mê tửu sắc, lưu luyến quên về hàng đêm, thì các bà vợ của họ cũng không thực sự nhàn rỗi.
Đèn hoa rực rỡ, ma mị điểm môi mang theo châu báu, sân sau hoa viên nhà mình đã bày sẵn rượu ngon món ngon, còn có mỹ thiếu niên đẹp nhất trong thành đứng giữa ngàn hoa, cất tiếng ca động lòng người, nghe thôi đã khiến người ta lệ rơi đầy mặt, khung cảnh ấy khiến hoạ sư dồn hết tâm huyết, hạ bút hoạ lên một màn mỹ lệ đó.
Hương thơm như vô tận, mỹ lệ thiếu niên, nước mắt như hoa rơi điểm xuyến trên khuôn mặt nữ nhân.
Qua khe hở tấm vải đen, Lương Tuyết dường như thấy toàn bộ thế giới được mở ra dưới ngòi bút của người hoạ sĩ, những người phụ nữ đó là ai, có cô đơn không, có rơi nước mắt hay không, cô cũng không biết.
Nhưng người thiếu niên kia được bao quanh bởi vô vàn những bông hoa thì cô lại biết, biết rất rõ là đằng khác.
Cậu ta đang cất tiếng hát, bài hát có tựa đề "Thung lũng sông Hồng"
Lương Tuyết đã từng gặp qua 3 người đã hát bài hát đó.
Hát thành một bài hát ru là Quân Hoán, hát hay nhất là Tiết Hạ, còn khó nghe nhất chắc chắn là Ôn Lễ An.
"Sau này dù có thế nào cũng đừng tốn tiền tiêu lên người tôi, cũng chỉ có vô dụng mà thôi"
Lương Tuyết giơ tay đưa lại cho Mạch Chí Cao tiền chi để mua quần áo giày túi cho mình, một xu cũng không thiếu, chỉ là tiền của cô vậy là đã hụt mất một khoản nữa mà thôi.
42 đôla sau có vài giờ đồng hồ chỉ còn dư lại có 17 đôla.
Mạch Chí Cao không có hành động nào để lấy lại tiền, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại thể hiện sự hứng thú "Thật đáng yêu"
Cô quay phắt mặt đi, tránh không đụng vào Mạch Chí Cao, tay cô cầm tệp tiền, đi về nơi chiếc xe sang trọng đang đỗ, cô tự mở cửa, rồi ném mạnh tệp tiền vào bên trong, sau đó sập cửa, xoay người, đầu cũng không buồn ngoảnh lại.
Tranh thủ vẫn còn 17 đôla trong túi, Lương Tuyết đi đến gõ cửa chủ nhà nơi mình đang ở. Rồi từ nơi đó bước ra, bên trong túi của cô đã chẳng còn xót lại một hào nào cả.
Gần lúc chiều muộn, Lương Tuyết buồn bã đứng trước cánh cửa nhà mình, từ phía bên trong cánh cửa đang có giọng hát vọng ra, khi cao khi trầm, vô cùng vui vẻ, lúc này mà vẫn có tâm trạng ca hát, cô chán nản xoay người bước đi, ý muốn về nhà lúc này của cô cũng chẳng còn.
Thật không dễ dàng gì để đợi đến 9.30 tối.
Bước chân gấp gáp chạy về phía lối tắt đằng sau của câu lạc bộ, chạy được một đoạn thì Lương Tuyết vội dừng lại, cô nhớ ra hôm nay là thứ tư, cô không cần phải đi tới quán bar Đức để làm việc.
Đứng yên, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt, cô thực sự muốn dùng hành động chỉ để cho bản thân tỉnh táo lại đôi chút.
Tính toán đợi một vị khách người Úc, lý do là vì hôm nay cô đã phạm phải một sai lầm, sai lầm mức độ thấp, cô lỡ tay đã làm đổ cốc rượu của người khách khác lên người đàn ông Úc đó.
Khi nhìn thấy vị khách người Úc đi ra, Lương Tuyết bày ra mọi biểu cảm đáng thương, cùng giọng điệu tạ lỗi nói với người khách đó, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, mong ông ta có thể bỏ qua và đừng phàn nàn về việc đã xảy ra tối nay với người quản lý.
Cô gái trẻ, dùng hoàn cảnh trong nhà lại còn có một người mẹ không còn khả năng sinh hoạt, nên thật dễ dàng nhận được thẻ bài đồng tình.
Quay trở về, nơi đây là lối đi thoát hiểm phía sau được câu lạc bộ mở, không có sự việc đột ngột phát sinh thì nơi đây sẽ không có một bóng người, cũng không biết tại sao, đi càng đến gần nơi phát ra ánh sáng ngay lối ra kia, thì cô lại cảm thấy nó càng ngày càng xa hơn, cô nghĩ, không phải đã gần đến rồi sao?
Cố gắng bước về phía trước, thực muốn tìm hiểu nguyên nhân có chuyện gì đang xảy ra, rồi thì vài giây tiếp theo tất cả đã bị bóng tối nuốt chửng.
Vào lúc cơ thể không nghe theo sự điều khiển ngã xuống, Lương Tuyết thở nhẹ trong lòng. Lúc này đây, cơ thể của cô xảy ra vấn đề, cũng là lúc cô đột nhiên có một mơ ước, có thật nhiều quần áo đẹp, thêm một đôi giày mang lại sự thoải mái khi đi..
Lương mẹ thích đàn ông đẹp, cũng thích quần áo giày dép đẹp, cô thì không có khả năng thích những cái đó, nếu không sau này, cô rồi cũng sẽ giống như mẹ của mình, tất cả mọi thứ thật đáng buồn.
Thích những thứ kia cũng chẳng phải là ước mơ to tát gì cho cam, nhưng đây lại là Angle City.
Angle City.... thành phố tội lỗi.
Ánh sáng dịu dàng phủ lên trên mặt, cũng đủ để làm người ta thực muốn đuổi theo.
Choàng tỉnh dậy, đôi mắt Lương Tuyết bất ngờ chạm vào hai gam màu trắng vàng, màu trắng là của tường và rèm cửa sổ, còn màu vàng là màu của ánh đèn, có một bé gái đang ngồi phía trước chiếc giường, mở to đôi mắt chăm chú nhìn cô.
Quan sát xung quanh, nhận ra đây là bệnh viện, quay trở lại khuôn mặt bé gái, cô bé đó đang nhìn cô mỉm cười, nụ cười dường như có chút nịnh nọt.
" Anh Lễ An đã mang chị tới chỗ này, nên em phải có trách nhiệm thay anh Lễ An chăm sóc chị!"
Anh Lễ An! Ôn Lễ An? Ngạc nhiên qua đi cô lại coi như không có chuyện gì gọi là to tát xảy ra.
Ôn Lễ An cũng đang làm việc tại câu lạc bộ LasVegas, hai người bọn họ thời gian tan làm cũng không cách nhau nhiều lắm, có lẽ vì cậu ta thường hay đi về bằng lối tắt đằng sau, nên mới nhìn thấy. Điển hình vào lần trước cô cũng đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Ôn Lễ An và Taya ở lối tắt đó.
Đồng hồ trên tường báo hiện giờ đã gần nửa đêm, bé gái nghĩ sau khi cô tỉnh dậy là đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Dường như đang buồn ngủ, cô bé ngáp hết lần này đến lần khác "Để em đi gọi ông của em"
Lương mẹ cũng biết người ông của cô bé, bà thỉnh thoảng hay gặp ông ta trên đường, một bác sĩ có tiếng tăm, khoảng ngoài 60 tuổi.
Do cô say nắng nên dẫn đến cơ thể bị mất nước, nó đã khiến cô đột ngột ngất xỉu ngay trên lối đi, điều đó cũng giống với phỏng đoán ban đầu của Lương Tuyết. Sau gần 5 phút ngất xỉu, Ôn Lễ An đi qua chỗ đó nên cậu ấy đã phát hiện ra việc cô nằm ngất trên đường.
Ông bác sĩ còn nói với cô rằng, Ôn Lễ An hiện tại đang làm việc trong câu lạc bộ Texas bên phía đối diện khu y tế.
Tại Angle City chỉ có một câu lạc bộ Texas, nó là một sòng bạc với quy mô rất lớn, áp dụng chế độ toàn hội viên. Chuyện về câu lạc bộ này tại Angle City, trong mắt các cô gái là e ngại cùng lo sợ rằng tránh được thì nên tránh vẫn hơn. Nguyên nhân do một khoảng thời gian trước, nghe đồn khi các cô gái đã tới nơi này đều không bao giờ quay trở về nữa.
Hiện giờ cô thấy cơ thể mình đã hồi phục gần như hoàn toàn, nhanh như vậy có thể hồi phục thì thuốc cô dùng chắc hẳn có cái giá không hề rẻ.
Cúi đầu nơm nớp lo sợ dò hỏi số tiền thuốc. "Ôn Lễ An đã thanh toán hết cả rồi! Cơ thể của cô hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục" Ông bác sĩ dùng tay ra hiệu cho cô ngồi xuống "Lễ An vẫn để đồ ở chỗ này chưa có cầm đi, khoảng nửa tiếng nữa cậu ấy mới tan ca. Tôi có nghe cậu ấy nói lại, hai người là hàng xóm của nhau, cô cứ ngồi đây đợi đi! Một lúc nữa cậu ấy đến đón là được"
Đồ Ôn Lễ An để lại là một chồng sách, chúng được xếp gọn và được buộc bằng dây gai, cô ôm tập sách lên, hành động lấy lòng như này sẽ không làm Ôn Lễ An nghi ngờ, cậu ta đã nói sẽ tới đón cô sau khi tan ca.
Tiền thuốc men thực sự không nhỏ, vừa rồi cô đã trộm xem. Nhìn mấy hộp thuốc được viết bằng tiếng nước ngoài trên cái tủ đầu giường. Mà nơi quốc gia này, ngành y tế hiện vẫn còn rất lạc hậu, nên hầu hết thuốc men dược liệu đều phải nhập khẩu từ các nước bên ngoài, vì vậy giá cả của chúng ra sao, đều có thể dễ dàng tưởng tượng được.
Cùng bác sĩ chào hỏi xong, Lương Tuyết quay trở lại phòng nghỉ, trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cô, ánh đèn neon bên đường hắt lên tấm rèm cửa sổ màu trắng của khu y tế, hàng chữ câu lạc bộ Texas ánh sang đặc biệt bắt mắt.
Vén một góc rèm cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ những người bảo vệ cửa ra vào của câu lạc bộ Texas, 8 người đứng dàn hàng, ai nấy đều cao to lực lưỡng.
Đây là nơi Ôn Lễ An làm việc.
Theo suy nghĩ của cô, vậy ra Ôn Lễ An đã làm ba công việc một ngày, xưởng sửa xe, quán Las Vegas và câu lạc bộ Texas.
Trong bóng đêm mơ hồ, âm thanh dễ nghe của cô gái từ hẻm nhỏ trống trải tại câu lạc bộ Las Vegas vẫn đang vang lên "Ôn Lễ An, sao anh lại làm nhiều việc vậy, tiền lương kiếm được anh muốn làm gì? Mua nhẫn tặng cho em sao?", "Anh không trả lời em, vậy là em đã đoán đúng rồi nhé!" ..
12:05 phút cánh cửa khu y tế được đẩy ra.
Khi Lương Tuyết nhìn rõ người đến, cô đứng lên đưa tập sách ra, có bàn tay vươn ra nhận lấy tập sách, Ôn Lễ An nhìn cô một cái, rồi nhỏ giọng nói "Tôi đến để đưa cô về".
Ở lối ra của khu y tế, Lương Tuyết lần nữa thấy được chiếc xe đã từng đỗ trong khu nghỉ dưỡng, đặt chồng sách buộc nó lên trên ghế sau, Ôn Lễ An đưa mũ bảo hiểm đến trước mặt cô.
Angle City càng đến đêm, đường phố lại càng náo nhiệt, chiếc xe được ánh đèn neon chiếu rọi như được khoác lên tấm áo đầy màu sắc.
Mấy lần thiếu chút nữa thì Lương Tuyết rơi từ trên xe xuống, cô mê mẩn đem tay mình đặt lên vai Ôn Lễ An. Mắt thấy từ trong ngõ có một con chó đang lao như tên bắn về phía trước đầu xe.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, nhắm nghiền đôi mắt lại, bàn tay đang đặt trên vai Ôn Lễ An đã hạ xuống ôm lấy thắt lưng cậu ấy.
Hé mắt nhìn, không có va chạm vỡ máu thịt như trong tưởng tượng, nhìn con chó đã chạy sang phía đường đối diện, Lương Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi Angle City, Lương Tuyết phát hiện tay mình vẫn đang nắm chặt vạt áo chỗ thắt lưng của Ôn Lễ An. Dường như chiếc xe đã được thiết kế sao cho người ngồi ghế sau buộc phải ngồi sát lại cùng người lái.
Phát hiện ra điều này Lương Tuyết có chút xấu hổ rối loạn, đang tính ngồi dịch ra xa, bàn tay mới thả lỏng thì... "Nếu muốn ngã xuống đường thì bỏ tay ra" câu nói bên trong chiếc mũ bảo hiểm vang lên.
Đường quốc lộ, chỗ gần sân bay Clack từ sau khi quân đội Mỹ rút đi thì chưa từng được sửa sang lại. Trên con đường ổ voi ổ gà nhiều vô số, chiếc xe vượt qua một chiếc ổ gà, chiếc xe hơi nhảy lên làm Lương Tuyết không dám nghĩ đến việc bỏ tay.
Từ lúc ra khỏi Angle City, bầu trời chi chít sao trở nên sáng rõ hơn, những ngôi sao như những viên đá quý được đặt trong miếng vải tối màu, thật hấp dẫn làm người ta thật muốn vươn tay ra nắm lấy, để rồi sau đó đem nó ra cửa hiệu cầm đồ.
Một viên, hai viên, ba viên đá quý,..., dày đặc chi chít trước mắt.
Nhìn những viên đá quý dày đặc trên bầu trời, cô thèm chúng đến mức muốn khóc to "Ôn Lễ An, cậu nói xem! Tại sao chúng ta lại nghèo đến vậy?"
Rõ ràng đã nỗ lực cố gắng rất nhiều, nhiều đến mức bản thân rõ ràng cảm thấy uất ức muốn chết.
Như khi ở khu bệnh viện kia, Lương Tuyết thật gian nan khi mở miệng hỏi đến tiền viện phí thuốc men. Đến khi thấy được con số thì dường như cô cảm giác, thế giới đang đổ sập xuống người mình. Bản thân thật sự không biết số tiền kiếm được khi làm việc chăm chỉ, tại quán Las Vegas có đủ để cô trả một phần nhỏ hay không.
"Tôi chán ghét cuộc sống như thế này bây giờ, chán ghét muốn chết..." nước mắt tự động tràn ra "Chán ghét việc ngất xỉu vừa rồi, chán ghét đến mức dù sau khi tỉnh dậy rồi mà trong lòng vẫn còn tức giận, rốt cuộc đến bao giờ mới khỏi phải lo nghĩ đây"
Tiếng phanh xe đột ngột vang lên.
Nhìn về phía trước, ấp úng nói "Có chuyện gì vậy..."
Chiếc xe bất ngờ bị chủ nhân của nó đập mạnh một phát lên đầu, rồi đẩy ngã nằm trên đường, còn cậu ta thì đứng yên không nhúc nhích nhìn vào nó.
Không có đèn đường, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ khu nhà hàng hải sản hắt ra, Lương Tuyết không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Ôn Lễ An lúc này, nhưng cô có thể cảm nhận rõ sự tức giận từ phía cậu.
Chắc cũng tức mà, phải lo trả chi phí thuốc men, rồi lại bị hình dung thành kẻ nhiều chuyện.
"Ôn Lễ An, không phải...tôi..." chỉ một lúc thôi, mà từ ngữ muốn nói thật nghèo nàn.
Chiếc mũ bảo hiểm bị tháo ra khỏi đầu. Giọng của Ôn Lễ An không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều xuyên qua màng nhĩ của cô "Lương Tuyết, cô nghe cho rõ những lời tôi nói đây. Tôi không cho phép cái người mà Quân Hoán phải dùng chính mạng sống của mình đánh đổi, lại là một người ngu ngốc nhụt chí như vậy"
Bước lùi lại, tựa như bị ai đó giáng một gậy vào đầu.
Nhớ rồi, Quân Hoán.
Tĩnh lặng bao trùm.
Dưới nơi ánh sáng không chiếu tới, khuôn mặt không thể nhìn rõ biểu cảm, cô nhìn cậu ta, cậu ta nhìn cô. Ánh sáng đèn pha từ những chiếc ôtô đang tiến vào Angle City vụt qua, chiếu lên hai người bọn họ.
Không ai bảo ai, cả hai đều xoay mặt đi.
Xe máy lại chạy trên quốc lộ, chạy qua cây cầu.
Tiếng nói kia tựa như xa lại thật gần, câu hỏi "Cô thật muốn rời khỏi nơi này?"
Sao không muốn cho được?
Có một Lina thông minh xinh đẹp, đôi mắt sáng, một lòng đều muốn rời khỏi Angle City. Kết quả một ngày nào đó cô ấy đã được ngồi lên chiếc máy bay trong sân bay Clack rồi bay đi, nhưng vài năm sau, Lina lại quay về.
Kể từ đó, cô ấy không bao giờ nhắc đến việc cô ấy đã từng có ngày rời khỏi Angle City nữa, chỉ là mỗi khi ánh mắt nhìn về phía xa, chẳng được giống như xưa nữa, bởi đôi mắt sáng long lanh chỉ còn lại sự mờ mịt.
Lina không phải là cô gái duy nhất rời khỏi Angle City rồi lại phải quay về.
Làm bộ như không nghe thấy cái đề tài hết sức nhảm chán kia nữa.
Xe máy dừng lại chỗ rẽ, xuống xe, cô bước đi theo sau Ôn Lễ An, cô thấy ngôi nhà mái xanh phía trước, Lương Tuyết nhỏ giọng nói "Tiền thuốc có thể đợi sang tháng tôi đưa lại cho cậu được không?"
Đáp lại câu nói của cô chỉ có tiếng sập cửa thật mạnh.
Đèn trong nhà cô vẫn sáng, đẩy cửa ra, Lương mẹ đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, miệng há ra, bộ dáng thực buồn cười, có chỗ nào mà bảo giống ca sĩ thần tượng đâu.
"Khi còn trẻ mẹ là diễn viên chính, muốn diện mạo có diện mạo, muốn giọng nói có giọng nói" đây là câu nói yêu thích thường trực treo trên miệng Lương mẹ.
Đá nhẹ vào người đang ngủ, một lúc sau:
"Về rồi à!"
"Vâng!"
"Sao lại muộn như vậy?"
"Có chút việc xảy ra"
"Lương Tuyết, mẹ sẽ không thể cứ như thế này mãi"
"Vâng"
"Chờ có một ngày nào đó, sau khi kiếm được một khoản tiền lớn, mẹ sẽ mang con đi du lịch khắp mọi nơi. Ở bên trong những khách sạn 5 sao rộng lớn, thuê một đống vệ sĩ, nhiệm vụ của họ chỉ có đó là khiêng vác hành lý cho hai chúng ta"
"Vâng"
Lương mẹ mặt mày rạng rỡ vui vẻ, bên khoé miệng vẫn còn dấu nước bọt.
Ngày hôm sau, điều Lương Tuyết thấp thỏm lo sợ đã không xảy ra. Người đàn ông Úc mà cô lỡ tay làm đổ rượu lên người đã không nói nửa câu phàn nàn về cô.
Cách một ngày, khi Lương Tuyết đến quán bar Đức, cô lại nhìn thấy Mạch Chí Cao. Vẫn chỗ ngồi cũ gần sân đấu quyền anh, vẫn như thường ngày ấn chuông mua bia của cô, vào những lúc cô xuất hiện trên sàn đấu.
Vào giữa tháng 7, buổi tối thứ 2, câu lạc bộ Las Vegas không có nhiều khách. Lương Tuyết đã thân thiết hơn với mọi người, người phục vụ tên Noe thần thần bí bí nói "Lương Tuyết, cho bạn xem điều tuyệt vời này"
Vòng qua vài đoạn đường để tránh mặt nhân viên bảo vệ, đi qua một con đường nhỏ tối om, cuối cùng dừng ngay trước một tấm vải lớn màu đen, đứng yên một lúc, ánh mắt của Noe tựa như có thể xuyên qua tấm vải đó.
"Trước kia tôi không hiểu tại sao lại có người phụ nữ chịu bỏ ra 500 ngàn đôla để mua một chỗ ngồi, mà lại chỉ để nghe một bài hát?"
Vừa lải nhải Noe vừa kéo tấm vải màu đen ra.
Tấm vải đen để lộ ra một khe hẹp, dưới cái ngoắc tay của Noe, Lương Tuyết tiến lại gần, một thế giới thật khác lạ hiện ra trước mắt cô.
Thời kỳ Trung Nguyên, khi ông chồng của các bà đang trầm mê tửu sắc, lưu luyến quên về hàng đêm, thì các bà vợ của họ cũng không thực sự nhàn rỗi.
Đèn hoa rực rỡ, ma mị điểm môi mang theo châu báu, sân sau hoa viên nhà mình đã bày sẵn rượu ngon món ngon, còn có mỹ thiếu niên đẹp nhất trong thành đứng giữa ngàn hoa, cất tiếng ca động lòng người, nghe thôi đã khiến người ta lệ rơi đầy mặt, khung cảnh ấy khiến hoạ sư dồn hết tâm huyết, hạ bút hoạ lên một màn mỹ lệ đó.
Hương thơm như vô tận, mỹ lệ thiếu niên, nước mắt như hoa rơi điểm xuyến trên khuôn mặt nữ nhân.
Qua khe hở tấm vải đen, Lương Tuyết dường như thấy toàn bộ thế giới được mở ra dưới ngòi bút của người hoạ sĩ, những người phụ nữ đó là ai, có cô đơn không, có rơi nước mắt hay không, cô cũng không biết.
Nhưng người thiếu niên kia được bao quanh bởi vô vàn những bông hoa thì cô lại biết, biết rất rõ là đằng khác.
Cậu ta đang cất tiếng hát, bài hát có tựa đề "Thung lũng sông Hồng"
Lương Tuyết đã từng gặp qua 3 người đã hát bài hát đó.
Hát thành một bài hát ru là Quân Hoán, hát hay nhất là Tiết Hạ, còn khó nghe nhất chắc chắn là Ôn Lễ An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.