Chương 14: Thung lũng sông Hồng(14-03)
Tg Loan
04/09/2020
*Nhớ đến nó vậy thì bạn thực sự rất yêu người đó.*
Tác phẩm "Thung lũng sông Hồng" theo văn hoá phương Tây du nhập vào Phillippin từ rất sớm, nó đã được rất nhiều người Phillippin coi là tác phẩm kinh điển, có rất nhiều người đàn ông đã thể hiện bài hát đó khi cầu hôn người phụ nữ mình yêu thương, bọn họ cầm ghita, vừa đàn vừa hát những câu hát tự tình "Từ thung lũng này ra đi..."
Quân Hoán đã từng hát cho cô nghe, ở một nơi có rất nhiều rất nhiều giọt sương đêm đọng trên lá.
Nhắm mắt lại, bên tai câu hát vọng đến :
" Từ thung lũng này bước đi , mọi người nói bạn nên bước tiếp..
Tôi sẽ nhớ đôi mắt sáng cùng nụ cười ngọt ngào trên môi...."
Nhắm mắt lại, lẩm nhẩm hát lại câu hát quen thuộc : "Hãy nhớ nơi thung lũng sông Hồng này, luôn có người thực sự yêu bạn"
Có người kéo lấy tay áo cô, nhỏ giọng gọi "Lili"
Giật mình nhìn lại, mỹ thiếu niên giữa rừng hoa đã biến mất, các cô gái đứng phía dưới sân khấu phủ đầy hoa không ngừng than vãn, trong đám phụ nữ ấy cô nhìn thấy Lê Bảo Châu.
Mọi ngóc ngách của Las Vegas luôn là nơi có thể nghe được những câu chuyện thật giả về mối quan hệ tay ba đang nóng nhất hiện nay giữa Ôn Lễ An, Lê Bảo Châu và Taya.
Lê Bảo Châu rất được chào đón tại đây, đa số nhân viên phục vụ đều rất thích cô ta, bởi số tiền tip chi ra cực hào phóng, rồi thì thân thiện đối xử với mọi người, lại không có tính tiểu thư giàu có, chê bai này nọ, lại còn hay bênh vực kẻ yếu. Còn cô gái Taya kia thì vừa thô lỗ lại cũng chẳng lễ phép, vậy nên, theo bọn họ nghĩ Ôn Lễ An xinh đẹp, chỉ hợp đôi với Lê Bảo Châu nhất mà thôi.
Lại có người còn nói "Nếu Ôn Lễ An lựa chọn Lê Bảo Châu thì chắc chắn cậu ta sẽ rời khỏi Angle City". Nghe câu nói đó, tất cả mọi người đều im lặng, lại có người thốt lên "Thực ra thì Taya cũng không hẳn là một lựa chọn tồi".
Lớp vải đen dày bị kéo lại, cái thế giới rực rỡ kỳ lạ giữa vết nứt vừa rồi, đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Noe dường như vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào tấm màn tối trước mặt.
Lương Tuyết sẽ không nói cho Noe biết sự thật về người hát và người đứng trên sân khấu là hai người hoàn toàn khác nhau, cũng giống như Lê Bảo Châu vậy, dù biết thì vẫn như cũ mặc kệ gió mưa, vẫn một mực chăm chỉ theo đuổi cậu ta, đâu có sao nào?
Hai người quay trở lại lối cũ, không biết có phải là do nơi đó quá nhỏ nên không khí trao đổi có vấn đề hay không, mà Lương Tuyết lại cảm thấy khó thở khi mới đi được nửa đoạn đường.
Nói Noe đi về trước, cô phải tìm một nơi để có thể hít thở lại bình thường đã.
Nhìn chỗ quạt thông gió phía sau hậu trường sân khấu, cô dựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn lên cao, nỗ lực xua đuổi giọng hát vẫn đang vang lên trong đầu.
"Hãy nhớ nơi thung lũng sông Hồng, luôn có người thực sự yêu bạn"
Lại nữa rồi, lại nữa rồi, phiền chết đi được.
Hít thở, cô cần phải hít thở, lần thứ ba hít lấy hít để một luồng hơi dài, cô nghe thấy có tiếng chân vọng từ hành lang, nó đã thành công đánh bay bài hát vẫn đang vang lên trong đầu cô lúc này.
Nơi này không phải khu vực cô phục vụ, nếu như bị bắt gặp kết cục chờ đợi của cô sẽ là việc bị sa thải ngay lập tức, mà hiện giờ công việc này cô đang thấy rất hài lòng.
Cửa thông gió và hành lang ngăn cách nhau bởi một cánh cửa, cố gắng cật lực dán cơ thể dính chặt lên bức tường phía sau, hô hấp cô như ngừng lại.
Tiếng bước chân từ xa đang đến rất gần, người đó dừng lại đứng đợi thang máy.
Từ chỗ Lương Tuyết đứng có thể nhìn được chỗ đợi thang máy, có hai người đàn ông đứng đưa lưng về phía cô, người bên trái mặc quần áo dành cho quản lý cấp cao của câu lạc bộ, người bên phải dáng cao gầy chỉ mặc áo sơmi với quần dài đơn giản.
Khoảng cách từ thang máy đến chỗ Lương Tuyết đứng tương đối gần.
Hai người đang nói chuyện, người bên trái hỏi người kia "Có cần mấy ngày để suy nghĩ lại không?"
Đáp lại câu hỏi là một giọng nói rất trầm ấm của chàng trai trẻ "Tôi đã đặt vé ổn thoả trước đó rồi, chuyến bay 3.30 chiều mai từ Vịnh Subic đến đảo Saipan"
"Có phải có nơi khác trả giá cao hơn so với chúng tôi không, nếu..."
"Không phải vấn đề thù lao, do tôi có một tật xấu, một khi ở một nơi nào đó trong khoảng thời gian dài, tôi sẽ nảy sinh sự chán ghét đối với cảnh sắc chung quanh". Dừng một lát "Những người đó thực chất đến chỉ để nhìn người, chứ không phải đến nghe tôi hát".
Khi nghe được câu nói này, Lương Tuyết biết được vai trò của người đàn ông có giọng nói ấm áp ôn nhu kia trong Las Vegas, hiện giờ đang sắm kiểu nhân vật dạng này trên sân khấu. Tại khu Clack Resort, giọng hát của người này đã từng vang lên qua loa điện thoại di động, cảm xúc dạt dào không nói lên lời.
Cửa thang máy mở ra, người bên trái đứng yên tại chỗ, còn người bên phải bước vào thang máy, vào lúc anh ta xoay người là lúc cơ thể Lương Tuyết như dính chặt lên tường, từ chỗ thang máy người đó rất có thể nhìn rõ nơi cô đang đứng.
Phần lưng muốn dán sát lên tường thêm nữa, thì ngay bên tai vang lên "Tiết Hạ, thuận buồm xuôi gió"
Tiết Hạ, cái tên vô thức vang lên, trong lòng tỉ mỉ nghiền ngẫm đánh giá một lúc.
Vài năm sau, lúc cô tình cờ nghe thấy cái tên này, lại nhớ đến câu nói kia, "Một khi ở nơi nào đó phát ngốc lâu ngày, sẽ nảy sinh chán ghét cảnh sắc chung quanh". Tiết Hạ đã thành công loại bỏ được tật xấu, còn cô thì nhiễm lại cái tật xấu đáng ghét mãi không bỏ được kia.
Lúc cả hai nói về lần gặp nhau đầu tiên, khi đó, bọn họ đang chơi một trò chơi gọi là "Dịch chuyển thời gian", cô hỏi anh ta muốn dịch chuyển về khoảng thời gian nào. Anh ta nói: "Hãy dịch chuyển tôi về khỏang thời gian buổi tối cuối cùng lúc chuẩn bị rời khỏi Angle City, lúc vừa mới hát xong bài "Thung lũng sông Hồng", cầm đơn thôi việc đưa cho giám đốc câu lạc bộ, vào một giây khi thang máy đóng lại, phát hiện ra có một cô gái ngốc nghếch đang dán người lên trên tường, gần chỗ cửa thông gió"
Kết quả cuối cùng của trò chơi "Dịch chuyển thời gian" là chiếc xương sườn bị gãy đau thấu trời của anh ta.
Buổi tối ngày hôm sau, Lương Tuyết hỏi Noe cảm nhận về việc nghe lén đó "Cô thấy tiếng hát như thế nào?"
Noe bày ngay ra vẻ mặt mê đắm, bàn tay lại còn cường điệu áp lên trái tim, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Cũng đúng thôi, cảnh vật lung linh như vậy kèm theo cái người đứng trên sân khấu đẹp không tì vết, thì tiếng hát có quan trọng gì đâu.
Lúc 9.40 Mạch Chí Cao lại vẫn đứng đợi cô bên ngoài câu lạc bộ, cô đi bộ còn anh ta lái xe theo sau, tốc độ xe chậm rì theo bước chân của cô.
Mạch Chí Cao nói với theo "Kỳ nghỉ hè của tôi sắp kết thúc rồi!"
Cô vẫn bước tiếp về phía trước, coi như không quen không nghe. Dường như có ánh mắt phía sau lưng đã hấp dẫn sự chú ý của Lương Tuyết, nó khiến cô bất giác thả chậm bước chân, cuối cùng ánh mắt kia như đang tập trung nhìn xoáy lên sống lưng của cô.
Cô dừng chân lại, quay người, không phải là ảo giác, cách đó không xa, Taya đang đứng dưới chiếc lều được dựng bởi lá dừa, còn Ôn Lễ An thì đứng ngay bên cạnh cô ta.
Với tay sờ lên lưng, được thôi, hai người kia muốn như vậy cô sẽ làm theo cho họ vui.
Nói đúng mà, Lương Tuyết chính là kỹ nữ thích giả bộ, thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, thích chơi với những người có tiền.
Mạch Chí Cao bước xuống mở cửa xe, lần này Lương Tuyết không cần giả vờ như không quen biết nữa.
Đường phố trung tâm Angle City được kết nối bởi hàng ngàn hộ kinh doanh giải trí, nên vào tầm 9 giờ tối trên các con phố, người xe đã chen chúc chật chội.
Xe chạy đúng tốc độ về phía trước, thỉnh thoảng từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy có vài chiếc xe vượt qua, lúc đi qua còn không quên làm cử chỉ ra oai : xe nhập khẩu mà đ* biết sử dụng.
Mạch Chí Cao đưa tay về phía cô, cô tự nhiên làm như không biết, kéo túi lên che lại bàn tay của mình, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhướn lên, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chạy sát bên cạnh xe Mạch Chí Cao là chiếc xe máy mà mấy ngày trước cô đã từng ngồi lên, hiện giờ thì người ngồi sau thay bằng người khác- Taya.
Cửa kính xe ngăn cách bên ngoài nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm khinh thường mà Taya dành cho mình. Taya dường như đang dán sát lên người Ôn Lễ An, ánh mắt của cô tự động đảo nhẹ lên phần ngực Taya, không tồi, cô ta dậy thì thành công đấy.
Do tắc đường, nên đằng trước toàn là xe, có một chiếc xe tải chở trái cây, túi bọc ngoài đã bị bục nên đã có mấy trái cây rơi xuống đường.
Không để ý đến bên ngoài cửa sổ nữa.
"Lương Tuyết"
"Vâng"
"Không cần trốn tránh mình, nếu trước khi kỳ nghỉ của mình kết thúc mà bạn không có chút thiện cảm nào với mình, thì mình sẽ coi bạn như một người bạn tốt mà mình đã gặp được trong mùa hè này, có được không?"
"Ừ!"
Vì cái gì mà không được, cô có thể tiết kiệm được 10 rupi mỗi ngày đấy.
Tình cảm! Nếu có thể thực sự nảy sinh tình cảm với Mạch Chí Cao thì khéo cô vui mừng còn không kịp, Lương mẹ mỗi ngày gần đây thường hay than ngắn thở dài, ý tứ rõ ràng, con tại sao không giống các cô gái khác đi hẹn hò với đám con trai.
"Quần áo bạn mặc ngày hôm đó rất hợp"
"Cảm ơn"
"Ngày đó nhìn thấy rõ sự khác nhau giữa bạn và các cô gái ở Angle City"
Lương Tuyết không nói gì.
Angle City đã là cái mác gắn mãi trên người các cô gái ở nơi đây, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Linda phải quay về.
Tài xế chiếc xe chở trái cây, sau khi đã buộc lại chiếc túi bục, vừa làu bàu chửi bới vừa khởi động lại xe, lúc này mấy chiếc xe phía trước mới khôi phục lại tốc độ ban đầu.
"Cốc cốc" có người gõ lên cửa sổ xe, Lương Tuyết nhìn thấy người đó chậm rãi giơ ngón giữa về phía cô.
Mạch Chí Cao cũng nhìn thấy, khi anh ta kéo cửa sổ xe xuống thì người kia cùng chiếc xe máy đã phóng mất dạng vào khoảng trống những hàng xe dày đặc phía trước.
Xuống xe, sau đó nói lời cảm ơn rồi hẹn gặp lại với Mạch Chí Cao. Ở cuối cây cầu có rừng chuối không người quản lý, chiếc xe được dừng dưới những tán chuối rậm rạp đó.
Gió thổi, khuấy động từng tán lá to, ánh trăng cũng theo khoảng trống giữa các tán lá xuyên xuống, lác đác lưa thưa, rải rác lên thân xe.
Haiz, lúc này thì đồng minh kiêm người yêu không ở gần bên.
Nhớ ra người mình vẫn còn thiếu tiền thuốc, không nói câu chào hỏi cũng không hay cho lắm, trên mặt bày ra bộ dạng "Không vấn đề, các người muốn cười thì cứ cười đi", thong thả thả chậm bước chân.
Gió thổi, khuấy động những tán lá, ánh trăng xuyên qua những khoảng trống dải dác chiếu rọi, câu hát tưởng đã quên giờ lại vang vọng bên tai.
"Hãy nhớ nơi thung lũng sông Hồng, luôn có người thực sự yêu bạn"
Một lời cũng chẳng muốn nói, cúi đầu, ánh mắt tập trung chăm chú nhìn bàn chân đang bước, vượt qua người trước mặt, xuyên qua rừng chuối. Ánh trăng chiếu rọi xung quang sáng choang trông giống như ban ngày vậy.
"Lương Tuyết"
Bước chân cũng không chậm lại.
"Lương Tuyết, cô cũng chỉ như vậy thôi sao" âm thanh sau lưng tràn ngập sự châm biếm.
Thật không lễ phép chút nào, đến ngay bản thân cậu ta còn vắng mặt trong lễ tang anh trai, vậy mà còn đòi thay người nhà đi tìm công đạo cái khỉ gì, lẽ nào cậu ta muốn cô thủ thân vì anh trai cậu ta chắc!
Xí, cô không làm được.
Quẹo vào con hẻm, sau lưng truyền đến tiếng động cơ chói tai, tiếng rú ga vang lên, nó phóng về phía đường lớn như tên bắn.
Cực khổ nghe Lương mẹ cằn nhằn một tuần vất vả xâu chuỗi hạt, để đổi lấy chiếc váy liền thân, tay lỡ, chiết eo, dài dưới gối.
Điều khiến Lương Tuyết không thể chấp nhận là màu của nó, chút đỏ của dưa hấu, chút hồng của đào mật, chút cam của quýt, rực đỏ của dâu tây.
Mặc lên người xoay mấy vòng trước mặt Lương mẹ, chất liệu vải cũng không tệ, kiểu dáng màu sắc giống với màu mà mấy cô nàng trong Angle City đều yêu thích, nói không chừng bán nó có thể lấy được mức giá cao.
Tay mới chạm tới cúc áo, đã bị quát một tiếng "Mặc nó vào, rồi đi thẳng ra ngoài kia, đến khi nghe được tiếng reo hò của các cô gái, thì tìm một chỗ ngồi xuống là được"
Lương Tuyết day trán, lại nữa rồi.
"Lương Tuyết, gần đây biểu hiện của mẹ cũng không tồi mà" Lương mẹ bày ra bản lĩnh làm nũng của mình.
Đúng vậy, Lương mẹ đã thể hiện không tồi, Lương Tuyết đúng giờ từ nhà máy ôm đồm mang việc xâu chuỗi hạt, đính vỏ sò làm thêm về nhà. Loại công việc này tiền công cũng không cao, lúc trước Lương mẹ đều bảo thấy chướng mắt, nhưng gần đây bà đã chủ động tự mình muốn đến xưởng làm việc.
Dưới ánh mắt của Lương mẹ, Lương Tuyết buộc phải mặc chiếc váy rực rỡ như quầy bán trái cây lên.
Mở cửa bước về phía trước, mấy chục phút sau, cô đã nghe được những tiếng hét chói tai, những âm thanh đó thật sự truyền tới từ các cô gái.
Lương Tuyết biết những tiếng hét chói tai đó bắt nguồn từ nơi đâu.
Mùa hè là mùa du lịch thịnh vượng, Clack Resort liên hợp mấy câu lạc bộ bia rượu tại Angle City cùng sáng tạo tổ chức một số các hoạt động vào những ngày này.
Trong các hoạt động diễn ra, được mong chờ hoan nghênh nhất là cuộc đua giữa xe máy và trâu đực, đường đua tròn có tổng chiều dài 3 km, người lái xe máy phải làm sao tìm được đường về đích lẫn trong đám trâu đực chạy như điên trên đường.
Hoạt động thi đấu này mỗi năm đều có người bị thương, do ban tổ chức đã tiêm thuốc kích thích vào những con trâu đực để tăng sự phấn khích của chương trình.
Khi Lương Tuyết đến sân vận động, trận thi đấu giữa xe máy và đàn trâu đực đang đến hồi cao trào.
Quảng trường hình tròn vòng trong vòng ngoài đều có hàng ngàn người vây quanh, đại đa số là đám nam nữ thanh niên trẻ tuổi.
Hẳn đây là lý do Lương mẹ bắt cô phải xuất hiện? Cùng các cô gái trang điểm ăn mặc lộng lẫy la hét ngất trời chỉ để thu hút ánh mắt bọn con trai.
Ở chỗ này, một vài giờ là có thể tạo nên một mối quan hệ, nhưng nhanh tụ rồi cũng nhanh tan. Sau vài giờ quen biết, họ lại nhặt balo lên và các cô gái đó tiếp tục chờ đợi một tình yêu mới cho đến ngày trái tim họ cũng thấy mệt mỏi chán chường.
Lương Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhìn đến đường đua, cảnh tượng nhốn nháo hệt như trên chiến trường, thuốc kích thích tiêm vào đám trâu đực đã làm chúng trở nên tràn đầy sức mạnh chiến đấu. Chúng lao như điên về phía tường rào đám đông vây xem, đám người nhốn nháo tháo chạy mở rộng vòng tròn thêm ra phía ngoài, Lương Tuyết cũng bị đẩy dần lên phía trên.
Theo khoảng nhìn trống trải, cô nhìn thấy Ôn Lễ An.
Sự kiện này là cơ hội tốt nhất để quảng bá việc làm ăn của cửa hàng sửa xe, cửa hàng nơi cậu ta học cũng đã cử một đội tham gia thi đấu.
Thấy cậu ta không mặc áo thi đấu, trong lòng Lương Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cậu ta chắc hẳn là nhân viên được chuyên trách sử lý phía sau hậu trường.
Vị trí trung tâm là điểm quan sát tốt nhất và nó cũng là nơi an toàn nhất. Nơi này cũng thường dành cho những người đặc biệt của ban tổ chức ngồi.
Lương Tuyết thấy Mạch Chí Cao và Lê Bảo Châu, hai người họ đang ngồi ở vị trí trung tâm, còn phía bên kia gần nơi thi đấu của các đội Taya đang cũng ngồi đó.
Lúc Lương Tuyết đặt sự chú ý của mình trở lại trên sân, thì cô nhìn thấy cặp sừng trâu ngay trước mặt.
Mọi người phía xung quanh đã sớm rút chạy về đằng sau từ lúc nào, khu thi đấu dựa gần hàng rào chắn cũng chỉ trơ lại mỗi mình cô, dưới tác động của thuốc hai mắt của con thú hằn lên vệt đỏ, mắt chúng long lên sòng sọc.
Đôi mắt nó đang nhìn về phía cô, hình ảnh của cô được phản chiếu lên con ngươi của nó, bộ váy sặc sỡ như quầy hàng hoa quả cũng không thể che nổi khuôn mặt đang càng lúc càng tái nhợt của cô.
Cô vội bịt lấy tai, cất tiếng hét : Aaaaaaa!
Tác phẩm "Thung lũng sông Hồng" theo văn hoá phương Tây du nhập vào Phillippin từ rất sớm, nó đã được rất nhiều người Phillippin coi là tác phẩm kinh điển, có rất nhiều người đàn ông đã thể hiện bài hát đó khi cầu hôn người phụ nữ mình yêu thương, bọn họ cầm ghita, vừa đàn vừa hát những câu hát tự tình "Từ thung lũng này ra đi..."
Quân Hoán đã từng hát cho cô nghe, ở một nơi có rất nhiều rất nhiều giọt sương đêm đọng trên lá.
Nhắm mắt lại, bên tai câu hát vọng đến :
" Từ thung lũng này bước đi , mọi người nói bạn nên bước tiếp..
Tôi sẽ nhớ đôi mắt sáng cùng nụ cười ngọt ngào trên môi...."
Nhắm mắt lại, lẩm nhẩm hát lại câu hát quen thuộc : "Hãy nhớ nơi thung lũng sông Hồng này, luôn có người thực sự yêu bạn"
Có người kéo lấy tay áo cô, nhỏ giọng gọi "Lili"
Giật mình nhìn lại, mỹ thiếu niên giữa rừng hoa đã biến mất, các cô gái đứng phía dưới sân khấu phủ đầy hoa không ngừng than vãn, trong đám phụ nữ ấy cô nhìn thấy Lê Bảo Châu.
Mọi ngóc ngách của Las Vegas luôn là nơi có thể nghe được những câu chuyện thật giả về mối quan hệ tay ba đang nóng nhất hiện nay giữa Ôn Lễ An, Lê Bảo Châu và Taya.
Lê Bảo Châu rất được chào đón tại đây, đa số nhân viên phục vụ đều rất thích cô ta, bởi số tiền tip chi ra cực hào phóng, rồi thì thân thiện đối xử với mọi người, lại không có tính tiểu thư giàu có, chê bai này nọ, lại còn hay bênh vực kẻ yếu. Còn cô gái Taya kia thì vừa thô lỗ lại cũng chẳng lễ phép, vậy nên, theo bọn họ nghĩ Ôn Lễ An xinh đẹp, chỉ hợp đôi với Lê Bảo Châu nhất mà thôi.
Lại có người còn nói "Nếu Ôn Lễ An lựa chọn Lê Bảo Châu thì chắc chắn cậu ta sẽ rời khỏi Angle City". Nghe câu nói đó, tất cả mọi người đều im lặng, lại có người thốt lên "Thực ra thì Taya cũng không hẳn là một lựa chọn tồi".
Lớp vải đen dày bị kéo lại, cái thế giới rực rỡ kỳ lạ giữa vết nứt vừa rồi, đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Noe dường như vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào tấm màn tối trước mặt.
Lương Tuyết sẽ không nói cho Noe biết sự thật về người hát và người đứng trên sân khấu là hai người hoàn toàn khác nhau, cũng giống như Lê Bảo Châu vậy, dù biết thì vẫn như cũ mặc kệ gió mưa, vẫn một mực chăm chỉ theo đuổi cậu ta, đâu có sao nào?
Hai người quay trở lại lối cũ, không biết có phải là do nơi đó quá nhỏ nên không khí trao đổi có vấn đề hay không, mà Lương Tuyết lại cảm thấy khó thở khi mới đi được nửa đoạn đường.
Nói Noe đi về trước, cô phải tìm một nơi để có thể hít thở lại bình thường đã.
Nhìn chỗ quạt thông gió phía sau hậu trường sân khấu, cô dựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn lên cao, nỗ lực xua đuổi giọng hát vẫn đang vang lên trong đầu.
"Hãy nhớ nơi thung lũng sông Hồng, luôn có người thực sự yêu bạn"
Lại nữa rồi, lại nữa rồi, phiền chết đi được.
Hít thở, cô cần phải hít thở, lần thứ ba hít lấy hít để một luồng hơi dài, cô nghe thấy có tiếng chân vọng từ hành lang, nó đã thành công đánh bay bài hát vẫn đang vang lên trong đầu cô lúc này.
Nơi này không phải khu vực cô phục vụ, nếu như bị bắt gặp kết cục chờ đợi của cô sẽ là việc bị sa thải ngay lập tức, mà hiện giờ công việc này cô đang thấy rất hài lòng.
Cửa thông gió và hành lang ngăn cách nhau bởi một cánh cửa, cố gắng cật lực dán cơ thể dính chặt lên bức tường phía sau, hô hấp cô như ngừng lại.
Tiếng bước chân từ xa đang đến rất gần, người đó dừng lại đứng đợi thang máy.
Từ chỗ Lương Tuyết đứng có thể nhìn được chỗ đợi thang máy, có hai người đàn ông đứng đưa lưng về phía cô, người bên trái mặc quần áo dành cho quản lý cấp cao của câu lạc bộ, người bên phải dáng cao gầy chỉ mặc áo sơmi với quần dài đơn giản.
Khoảng cách từ thang máy đến chỗ Lương Tuyết đứng tương đối gần.
Hai người đang nói chuyện, người bên trái hỏi người kia "Có cần mấy ngày để suy nghĩ lại không?"
Đáp lại câu hỏi là một giọng nói rất trầm ấm của chàng trai trẻ "Tôi đã đặt vé ổn thoả trước đó rồi, chuyến bay 3.30 chiều mai từ Vịnh Subic đến đảo Saipan"
"Có phải có nơi khác trả giá cao hơn so với chúng tôi không, nếu..."
"Không phải vấn đề thù lao, do tôi có một tật xấu, một khi ở một nơi nào đó trong khoảng thời gian dài, tôi sẽ nảy sinh sự chán ghét đối với cảnh sắc chung quanh". Dừng một lát "Những người đó thực chất đến chỉ để nhìn người, chứ không phải đến nghe tôi hát".
Khi nghe được câu nói này, Lương Tuyết biết được vai trò của người đàn ông có giọng nói ấm áp ôn nhu kia trong Las Vegas, hiện giờ đang sắm kiểu nhân vật dạng này trên sân khấu. Tại khu Clack Resort, giọng hát của người này đã từng vang lên qua loa điện thoại di động, cảm xúc dạt dào không nói lên lời.
Cửa thang máy mở ra, người bên trái đứng yên tại chỗ, còn người bên phải bước vào thang máy, vào lúc anh ta xoay người là lúc cơ thể Lương Tuyết như dính chặt lên tường, từ chỗ thang máy người đó rất có thể nhìn rõ nơi cô đang đứng.
Phần lưng muốn dán sát lên tường thêm nữa, thì ngay bên tai vang lên "Tiết Hạ, thuận buồm xuôi gió"
Tiết Hạ, cái tên vô thức vang lên, trong lòng tỉ mỉ nghiền ngẫm đánh giá một lúc.
Vài năm sau, lúc cô tình cờ nghe thấy cái tên này, lại nhớ đến câu nói kia, "Một khi ở nơi nào đó phát ngốc lâu ngày, sẽ nảy sinh chán ghét cảnh sắc chung quanh". Tiết Hạ đã thành công loại bỏ được tật xấu, còn cô thì nhiễm lại cái tật xấu đáng ghét mãi không bỏ được kia.
Lúc cả hai nói về lần gặp nhau đầu tiên, khi đó, bọn họ đang chơi một trò chơi gọi là "Dịch chuyển thời gian", cô hỏi anh ta muốn dịch chuyển về khoảng thời gian nào. Anh ta nói: "Hãy dịch chuyển tôi về khỏang thời gian buổi tối cuối cùng lúc chuẩn bị rời khỏi Angle City, lúc vừa mới hát xong bài "Thung lũng sông Hồng", cầm đơn thôi việc đưa cho giám đốc câu lạc bộ, vào một giây khi thang máy đóng lại, phát hiện ra có một cô gái ngốc nghếch đang dán người lên trên tường, gần chỗ cửa thông gió"
Kết quả cuối cùng của trò chơi "Dịch chuyển thời gian" là chiếc xương sườn bị gãy đau thấu trời của anh ta.
Buổi tối ngày hôm sau, Lương Tuyết hỏi Noe cảm nhận về việc nghe lén đó "Cô thấy tiếng hát như thế nào?"
Noe bày ngay ra vẻ mặt mê đắm, bàn tay lại còn cường điệu áp lên trái tim, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Cũng đúng thôi, cảnh vật lung linh như vậy kèm theo cái người đứng trên sân khấu đẹp không tì vết, thì tiếng hát có quan trọng gì đâu.
Lúc 9.40 Mạch Chí Cao lại vẫn đứng đợi cô bên ngoài câu lạc bộ, cô đi bộ còn anh ta lái xe theo sau, tốc độ xe chậm rì theo bước chân của cô.
Mạch Chí Cao nói với theo "Kỳ nghỉ hè của tôi sắp kết thúc rồi!"
Cô vẫn bước tiếp về phía trước, coi như không quen không nghe. Dường như có ánh mắt phía sau lưng đã hấp dẫn sự chú ý của Lương Tuyết, nó khiến cô bất giác thả chậm bước chân, cuối cùng ánh mắt kia như đang tập trung nhìn xoáy lên sống lưng của cô.
Cô dừng chân lại, quay người, không phải là ảo giác, cách đó không xa, Taya đang đứng dưới chiếc lều được dựng bởi lá dừa, còn Ôn Lễ An thì đứng ngay bên cạnh cô ta.
Với tay sờ lên lưng, được thôi, hai người kia muốn như vậy cô sẽ làm theo cho họ vui.
Nói đúng mà, Lương Tuyết chính là kỹ nữ thích giả bộ, thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, thích chơi với những người có tiền.
Mạch Chí Cao bước xuống mở cửa xe, lần này Lương Tuyết không cần giả vờ như không quen biết nữa.
Đường phố trung tâm Angle City được kết nối bởi hàng ngàn hộ kinh doanh giải trí, nên vào tầm 9 giờ tối trên các con phố, người xe đã chen chúc chật chội.
Xe chạy đúng tốc độ về phía trước, thỉnh thoảng từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy có vài chiếc xe vượt qua, lúc đi qua còn không quên làm cử chỉ ra oai : xe nhập khẩu mà đ* biết sử dụng.
Mạch Chí Cao đưa tay về phía cô, cô tự nhiên làm như không biết, kéo túi lên che lại bàn tay của mình, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhướn lên, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chạy sát bên cạnh xe Mạch Chí Cao là chiếc xe máy mà mấy ngày trước cô đã từng ngồi lên, hiện giờ thì người ngồi sau thay bằng người khác- Taya.
Cửa kính xe ngăn cách bên ngoài nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm khinh thường mà Taya dành cho mình. Taya dường như đang dán sát lên người Ôn Lễ An, ánh mắt của cô tự động đảo nhẹ lên phần ngực Taya, không tồi, cô ta dậy thì thành công đấy.
Do tắc đường, nên đằng trước toàn là xe, có một chiếc xe tải chở trái cây, túi bọc ngoài đã bị bục nên đã có mấy trái cây rơi xuống đường.
Không để ý đến bên ngoài cửa sổ nữa.
"Lương Tuyết"
"Vâng"
"Không cần trốn tránh mình, nếu trước khi kỳ nghỉ của mình kết thúc mà bạn không có chút thiện cảm nào với mình, thì mình sẽ coi bạn như một người bạn tốt mà mình đã gặp được trong mùa hè này, có được không?"
"Ừ!"
Vì cái gì mà không được, cô có thể tiết kiệm được 10 rupi mỗi ngày đấy.
Tình cảm! Nếu có thể thực sự nảy sinh tình cảm với Mạch Chí Cao thì khéo cô vui mừng còn không kịp, Lương mẹ mỗi ngày gần đây thường hay than ngắn thở dài, ý tứ rõ ràng, con tại sao không giống các cô gái khác đi hẹn hò với đám con trai.
"Quần áo bạn mặc ngày hôm đó rất hợp"
"Cảm ơn"
"Ngày đó nhìn thấy rõ sự khác nhau giữa bạn và các cô gái ở Angle City"
Lương Tuyết không nói gì.
Angle City đã là cái mác gắn mãi trên người các cô gái ở nơi đây, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Linda phải quay về.
Tài xế chiếc xe chở trái cây, sau khi đã buộc lại chiếc túi bục, vừa làu bàu chửi bới vừa khởi động lại xe, lúc này mấy chiếc xe phía trước mới khôi phục lại tốc độ ban đầu.
"Cốc cốc" có người gõ lên cửa sổ xe, Lương Tuyết nhìn thấy người đó chậm rãi giơ ngón giữa về phía cô.
Mạch Chí Cao cũng nhìn thấy, khi anh ta kéo cửa sổ xe xuống thì người kia cùng chiếc xe máy đã phóng mất dạng vào khoảng trống những hàng xe dày đặc phía trước.
Xuống xe, sau đó nói lời cảm ơn rồi hẹn gặp lại với Mạch Chí Cao. Ở cuối cây cầu có rừng chuối không người quản lý, chiếc xe được dừng dưới những tán chuối rậm rạp đó.
Gió thổi, khuấy động từng tán lá to, ánh trăng cũng theo khoảng trống giữa các tán lá xuyên xuống, lác đác lưa thưa, rải rác lên thân xe.
Haiz, lúc này thì đồng minh kiêm người yêu không ở gần bên.
Nhớ ra người mình vẫn còn thiếu tiền thuốc, không nói câu chào hỏi cũng không hay cho lắm, trên mặt bày ra bộ dạng "Không vấn đề, các người muốn cười thì cứ cười đi", thong thả thả chậm bước chân.
Gió thổi, khuấy động những tán lá, ánh trăng xuyên qua những khoảng trống dải dác chiếu rọi, câu hát tưởng đã quên giờ lại vang vọng bên tai.
"Hãy nhớ nơi thung lũng sông Hồng, luôn có người thực sự yêu bạn"
Một lời cũng chẳng muốn nói, cúi đầu, ánh mắt tập trung chăm chú nhìn bàn chân đang bước, vượt qua người trước mặt, xuyên qua rừng chuối. Ánh trăng chiếu rọi xung quang sáng choang trông giống như ban ngày vậy.
"Lương Tuyết"
Bước chân cũng không chậm lại.
"Lương Tuyết, cô cũng chỉ như vậy thôi sao" âm thanh sau lưng tràn ngập sự châm biếm.
Thật không lễ phép chút nào, đến ngay bản thân cậu ta còn vắng mặt trong lễ tang anh trai, vậy mà còn đòi thay người nhà đi tìm công đạo cái khỉ gì, lẽ nào cậu ta muốn cô thủ thân vì anh trai cậu ta chắc!
Xí, cô không làm được.
Quẹo vào con hẻm, sau lưng truyền đến tiếng động cơ chói tai, tiếng rú ga vang lên, nó phóng về phía đường lớn như tên bắn.
Cực khổ nghe Lương mẹ cằn nhằn một tuần vất vả xâu chuỗi hạt, để đổi lấy chiếc váy liền thân, tay lỡ, chiết eo, dài dưới gối.
Điều khiến Lương Tuyết không thể chấp nhận là màu của nó, chút đỏ của dưa hấu, chút hồng của đào mật, chút cam của quýt, rực đỏ của dâu tây.
Mặc lên người xoay mấy vòng trước mặt Lương mẹ, chất liệu vải cũng không tệ, kiểu dáng màu sắc giống với màu mà mấy cô nàng trong Angle City đều yêu thích, nói không chừng bán nó có thể lấy được mức giá cao.
Tay mới chạm tới cúc áo, đã bị quát một tiếng "Mặc nó vào, rồi đi thẳng ra ngoài kia, đến khi nghe được tiếng reo hò của các cô gái, thì tìm một chỗ ngồi xuống là được"
Lương Tuyết day trán, lại nữa rồi.
"Lương Tuyết, gần đây biểu hiện của mẹ cũng không tồi mà" Lương mẹ bày ra bản lĩnh làm nũng của mình.
Đúng vậy, Lương mẹ đã thể hiện không tồi, Lương Tuyết đúng giờ từ nhà máy ôm đồm mang việc xâu chuỗi hạt, đính vỏ sò làm thêm về nhà. Loại công việc này tiền công cũng không cao, lúc trước Lương mẹ đều bảo thấy chướng mắt, nhưng gần đây bà đã chủ động tự mình muốn đến xưởng làm việc.
Dưới ánh mắt của Lương mẹ, Lương Tuyết buộc phải mặc chiếc váy rực rỡ như quầy bán trái cây lên.
Mở cửa bước về phía trước, mấy chục phút sau, cô đã nghe được những tiếng hét chói tai, những âm thanh đó thật sự truyền tới từ các cô gái.
Lương Tuyết biết những tiếng hét chói tai đó bắt nguồn từ nơi đâu.
Mùa hè là mùa du lịch thịnh vượng, Clack Resort liên hợp mấy câu lạc bộ bia rượu tại Angle City cùng sáng tạo tổ chức một số các hoạt động vào những ngày này.
Trong các hoạt động diễn ra, được mong chờ hoan nghênh nhất là cuộc đua giữa xe máy và trâu đực, đường đua tròn có tổng chiều dài 3 km, người lái xe máy phải làm sao tìm được đường về đích lẫn trong đám trâu đực chạy như điên trên đường.
Hoạt động thi đấu này mỗi năm đều có người bị thương, do ban tổ chức đã tiêm thuốc kích thích vào những con trâu đực để tăng sự phấn khích của chương trình.
Khi Lương Tuyết đến sân vận động, trận thi đấu giữa xe máy và đàn trâu đực đang đến hồi cao trào.
Quảng trường hình tròn vòng trong vòng ngoài đều có hàng ngàn người vây quanh, đại đa số là đám nam nữ thanh niên trẻ tuổi.
Hẳn đây là lý do Lương mẹ bắt cô phải xuất hiện? Cùng các cô gái trang điểm ăn mặc lộng lẫy la hét ngất trời chỉ để thu hút ánh mắt bọn con trai.
Ở chỗ này, một vài giờ là có thể tạo nên một mối quan hệ, nhưng nhanh tụ rồi cũng nhanh tan. Sau vài giờ quen biết, họ lại nhặt balo lên và các cô gái đó tiếp tục chờ đợi một tình yêu mới cho đến ngày trái tim họ cũng thấy mệt mỏi chán chường.
Lương Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhìn đến đường đua, cảnh tượng nhốn nháo hệt như trên chiến trường, thuốc kích thích tiêm vào đám trâu đực đã làm chúng trở nên tràn đầy sức mạnh chiến đấu. Chúng lao như điên về phía tường rào đám đông vây xem, đám người nhốn nháo tháo chạy mở rộng vòng tròn thêm ra phía ngoài, Lương Tuyết cũng bị đẩy dần lên phía trên.
Theo khoảng nhìn trống trải, cô nhìn thấy Ôn Lễ An.
Sự kiện này là cơ hội tốt nhất để quảng bá việc làm ăn của cửa hàng sửa xe, cửa hàng nơi cậu ta học cũng đã cử một đội tham gia thi đấu.
Thấy cậu ta không mặc áo thi đấu, trong lòng Lương Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cậu ta chắc hẳn là nhân viên được chuyên trách sử lý phía sau hậu trường.
Vị trí trung tâm là điểm quan sát tốt nhất và nó cũng là nơi an toàn nhất. Nơi này cũng thường dành cho những người đặc biệt của ban tổ chức ngồi.
Lương Tuyết thấy Mạch Chí Cao và Lê Bảo Châu, hai người họ đang ngồi ở vị trí trung tâm, còn phía bên kia gần nơi thi đấu của các đội Taya đang cũng ngồi đó.
Lúc Lương Tuyết đặt sự chú ý của mình trở lại trên sân, thì cô nhìn thấy cặp sừng trâu ngay trước mặt.
Mọi người phía xung quanh đã sớm rút chạy về đằng sau từ lúc nào, khu thi đấu dựa gần hàng rào chắn cũng chỉ trơ lại mỗi mình cô, dưới tác động của thuốc hai mắt của con thú hằn lên vệt đỏ, mắt chúng long lên sòng sọc.
Đôi mắt nó đang nhìn về phía cô, hình ảnh của cô được phản chiếu lên con ngươi của nó, bộ váy sặc sỡ như quầy hàng hoa quả cũng không thể che nổi khuôn mặt đang càng lúc càng tái nhợt của cô.
Cô vội bịt lấy tai, cất tiếng hét : Aaaaaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.