Tình Yêu Xấu Xa

Chương 94: Tiếng cười và sự lãng quên - 3

Tg Loan

05/09/2020

Vào buổi chiều, từng mảng hoa dâm bụt nở rộ trong sân, cô nhìn những bông hoa dâm bụt đó.

Trong thế giới hỗn độn, có đôi tay đang sờ vào bím tóc của cô, cô thu người lại, lí nhí: Đừng náo.

Học viên, đừng náo, tối qua em mệt chết đi được, ngày mai em còn phải lên lớp nữa, để em ngủ một lát, hửm?

Kêu anh đừng náo anh vẫn tiếp tục náo, lúc trước cô rất thích các cô nàng kết tóc chéo trên tạp chí, cô tốn rất nhiều công sức mới thắt đầu tóc của mình giống như các cô gái trên tạp chí, hiệu quả khiến cô rất hài lòng.

Nhưng cũng chỉ được vài phút mà thôi, trên ghế có thêm một người nữa, hơi thở vô cùng quen thuộc. Lúc đầu cô nghiêm mặt, nhưng theo hơi thở càng ngày càng mạnh mẽ của anh cô dần dần nhắm mắt lại tùy ý anh, tùy ý bàn tay của anh du ngoạn trên cơ thể cô, cô phí sức muốn nắm lấy thứ gì đó, trong lúc tìm kiếm có vật gì đó rơi xuống sàn.

Tiếng đồ rơi xuống sàn làm cô tỉnh dậy, mở mắt ra, bím tóc đã rối loạn.

Trần nhà, khung cửa sổ được trang trí vô cùng tinh tế khéo léo, cô nói với người đàn ông đang chen chúc ngồi chung một ghế với cô, "Anh đến giờ đi làm rồi". Tức thì, anh kéo quần áo bị đẩy tới trước ngực của cô xuống, cô quay đầu, người phụ nữ trong gương khiến cô vô thức cau mày, người phụ nữ trong gương cũng cau mày giống cô.

Chàng trai trẻ đẹp trai hôn người phụ nữ trong gương, trầm giọng nói "Anh đi làm đây", "Ừm", "Hôm nay anh sẽ về trễ một chút".

Sau khi người đàn ông rời đi, người phụ nữ đứng đối diện gương ngây ngẩn một lúc, rõ ràng lúc trước bím tóc vẫn còn ổn, làm sao giờ lại rối thành như vậy.

Cô lười quan tâm đến bím tóc bị rối tung, rời khỏi phòng đi xuống cầu thang.

Bộ da của chiếc ghế sofa cạnh bức tường kính chạm sàn trông rất mềm mại, ngoài sân hoa dâm bụt nở rất đẹp, đây quả là một buổi chiều thích hợp để ngủ gật.

Cô ngồi trên ghế sofa, sau đó quản gia bước đến, cháu gái của quản gia tên là Maria, cô gái tên Maria đã đuổi con trùng đang ngủ say của cô bỏ chạy.

Sau khi Maria rời khỏi, chiếc điện thoại màu đen reo lên, một phút sau điện thoại lại reo lần nữa, tổng cộng reo lên hai lần. Dùng gối dựa sofa che điện thoại lại cô sẽ không cần nhìn tới nó, che nó lại tâm trạng của cô sẽ tốt hơn, tâm trạng tốt có lợi cho giấc ngủ.

Bởi vì quá nhàm chán, thế là Lương Tuyết đếm hoa dâm bụt trong vườn.

Một bông hoa dâm bụt, hai bông hoa dâm bụt...

Trong buổi chiều chật vật này, sự xuất hiện của Maria khiến chuyện xưa từng cảnh từng cảnh hiện lên, cuối cùng, người phụ nữ có mái tóc rối và người đàn ông đẹp trai vẫn luôn khiến cô nhìn đến khi khóe mi ẩm ướt.

Cô còn có 2/3 cuộc đời.

Cùng với số lượng hàng vạn bông hoa, Lương Tuyết cuối cùng đã gặp thế giới đó.

Trên những con đường đầy màu sắc ở thế giới đó, những bức tường đổ nát được vẽ kín bởi nền văn hóa Mỹ đặc thù từ thế kỷ trước, cách hàng cây thất lý hương, chàng thiếu niên trầm lặng, tao nhã đứng cạnh bức tường Elvis với mái tóc chải ra sau.

Khi cô mở mắt ra một lần nữa, ánh sáng mặt trời chiếu ngoài sân từ sắc nét trở thành một màu vàng nhạt, cũng chỉ trong thời gian nửa chén trà ánh sáng lụi tàn.

Sắc trời chuyển thành màu xám, đây là khúc dạo đầu của màn đêm buông xuống.

Một ngày lại sắp trôi qua.

Nhìn thời gian, người lý ra tan làm bây giờ vẫn không thấy bóng dáng.

Ngây ngẩn một lúc, Lương Tuyết phát hiện, nam chủ nhân của nhà này trước lúc rời khỏi nói hôm này sẽ về muộn, nguyên nhân về muộn lúc đó cô không nghe rõ, lúc đó cô chỉ chú ý nhìn người phụ nữ quần áo hỗn loạn trong gương.

Cô gái tên Maria đó đến trước mặt cô nói với cô bữa tối đã chuẩn bị xong, cô gật đầu biểu thị mình đã nghe rồi.

Maria lại hỏi cô bữa tối là ăn ở nhà ăn hay ở trong phòng.

Vấn đề này cần phải hỏi sao? Đương nhiên là ăn ở nhà ăn.

Lúc rời đi Maria nhìn lén cô, trong lòng cô gái trẻ khẳng định rất hiếu kỳ, gả cho Ôn Lễ An là chuyện mà mỗi phút mỗi giây cần phải biểu lộ cảm xúc vô cùng cảm kích, chứ không phải là gương mặt vô cầu vô dục.

Cô trợ lý đầu bếp tên Elena khẳng định trong lòng không chỉ lẩm bẩm 100 lần "Nhất định là giả vờ, trong lòng cô ta nhất định vui như điên".

Thời gian cơm tối, nam chủ nhân vẫn chưa xuất hiện.

Quản gia hỏi cô có cần gọi điện thoại cho tiên sinh không, cô vờ vịt nhìn đồng hồ, nói không cần vì một bữa cơm tối mà trễ nại công việc của anh.

Người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim trăm công ngàn việc là chuyện ai ai cũng biết, phòng làm việc của Ôn Lễ An cách đây khoảng 5 phút đi xe.

Khẽ nhìn Elena đang đứng ở bên.

Quả nhiên cho dù biểu cảm trên mặt người này thu lại rất tốt, nhưng một số ngôn ngữ cơ thể đang truyền đạt "Ông trời à, người phụ này lại giả vờ rồi".

Vì đêm nay tâm trạng tốt, cô sẽ không tính toán, bữa tối rất phong phú, thịt xông khói Thổ Nhĩ Kỳ chính cống kèm bánh cá Mexico thoáng chốc kích thích lên sự thèm ăn của Lương Tuyết.

Ừm, tiết mục truyền hình cũng không tệ.

Sau buổi tối, Lương Tuyết tiếp tục xem TV.

Trước mặt có đặt trái cây, salad, bánh quy thủ công; bánh quy thủ công đã hết, salad và trái cây vẫn còn một chút, khẩu vị của cô hôm nay cực kỳ tốt.

Khoảng 9h, tiết mục truyền hình đến đoạn buồn cười nhất, dâu tây vừa mới bỏ vào miệng, quản gia vẫn luôn đứng cạnh cô giống như lò xo đi về phía cửa.

Theo tiếng gọi "Tiên sinh, ngài về rồi" mặt Lương Tuyết quay về phía cửa.

Người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim hiếm khi uống say, ngoại trừ tài xế đi vào cùng Ôn Lễ An còn có giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của anh.

Ôn Lễ An một thân mặc vest, đương nhiên đây có lẽ là từ tiệc xã giao trở về.

Người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim và giám đốc bộ phận quan hệ xã hội cùng nhau xuất hiện lại vô cùng hợp tình hợp lý. Giám đốc bộ phận quan hệ xã hội giống như một trợ lý cá nhân của minh tinh, chịu trách nhiệm đến cùng đối với hành vi cử chỉ của cấp trên ở nơi công cộng. Hộ tống ông chủ say xỉn về nhà để tránh bị làm khó là điều đương nhiên.

Còn nữa, hai người này còn là hàng xóm.

Việc bảo mật chuyện người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim và giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là hàng xóm làm rất tốt, không ai biết hai người này còn có một mối quan hệ như vậy.

Năm ngoái, hoàng thất Thụy Điển đã mua một ngôi nhà ở Copacabana tặng cho Công chúa Theresa làm quà tặng sinh nhật. Nơi ở của Công chúa Theresa cách nơi ở của Ôn Lễ An khoảng chục phút đi xe.



Bỏ qua mối quan hệ chủ thuê và nhân viên, công chúa Theresa đưa Ôn Lễ An về nhà có thể lý giải thành tiện tay giúp đỡ hàng xóm, hàng xóm của tôi uống nhiều vài ly, tôi thuận đường đưa anh một chuyến.

Chỉ là lúc này, nam chủ nhân nhà này dáng vẻ say khướt ở trong vòng tay của người phụ nữ khác, nữ chủ nhân căn nhà này còn đang làm tổ trên sofa vừa ăn trái cây vừa xem TV.

Làm sao cũng không nói nổi.

Lưu luyến nhìn màn hình TV, hẳn là cô phải bỏ lỡ khúc buồn cười nhất, đi theo sau quản gia, đứng trước mặt Ôn Lễ An.

Nam chủ nhân của gia đình này trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm tên của nữ chủ nhân.

Trong miệng đáp lại, chầm chậm đi về chỗ công chúa Theresa đang đứng, người có thân phận là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội rất biết điều nhường chỗ.

Nhưng thật là nặng, Lương Tuyết cảm thấy Ôn Lễ An nhất định cố ý, cố ý đè cô đến mức eo đều sắp gãy.

Trước đây cô ngược lại có chút sức lực, sau vài năm sống cuộc sống đồ dâng tận tay cơm dâng tận miệng, cô bây giờ trở thành loại người õng ẹo.

Cô càng đẩy cơ thể Ôn Lễ An về phía tài xế, cơ thể Ôn Lễ An càng dựa gần bên cô, cắn răng, bước chân khó khăn đi về phía cầu thang.

Tuy nhiên, Ôn Lễ An thế nào cũng hướng về phía sofa, bất lực cô chỉ có thể nghe theo anh.

3 người dựa vào một phương thức kỳ lạ dừng trước sofa, phía sau còn có công chúa Theresa theo sau, Lương Tuyết không biết cô ấy qua đây làm gì, sợ cô cay nghiệt với người trong lòng cô ta sao?

Mấy năm gần đây, công chúa Theresa dường như có ý kế thừa quyền canh giữ Ôn Lễ An từ chỗ bà Ferdinand Dung, mức độ trung thành tuyệt đối có thể sánh ngang với người tử vệ thân cận nhất của Đức Vua.

Trong lúc lẩm bẩm, Ôn Lễ An gọi một tiếng "Lương Tuyết".

Tiếng Lương Tuyết này thật không giống đến từ người say rượu.

Lười biếng đáp lại.

"Bữa tối ngon miệng không?".

"Cũng không tệ".

"Chương trình truyền hình hay không?".

"Bình thường".

Theo câu nói đó, tay Ôn Lễ An từ trên vai cô rũ xuống, biến hóa trong chớp mắt khiến Lương Tuyết nhìn tới phát ngốc, Ôn Lễ An rốt cuộc có uống rượu hay không?

Ngửi thử cánh tay mình, quần áo còn vương mùi hương nước hoa, Ôn Lễ An có lẽ là uống rượu rồi, chỉ là không biết uống nhiều hay không.

Xoay đầu nhìn người đang đứng phía sau.

Công chúa Theresa, người nhận được sự kính mến của dân chúng Thụy Điển, hiện tại ở trước mặt cô ngay cả biểu cảm cũng lười che giấu, đứng đó với nét mặt đau khổ, ánh mắt nhìn Ôn Lễ An đi về phía cầu thang.

Ánh mắt của Công chúa Teresa khiến Lương Tuyết cảm thấy mình mắc tội tày đình, như thể cô làm cho người đàn ông này uống say bí tỉ.

Suy xét kỹ lại, cô và công chúa Theresa cơ hội chạm mặt không nhiều, có lẽ cô nên chân thành cho cô ấy một lời khuyên, thời gian đó, cô lại là vì thân phận "bạn của công chúa Theresa" ở trong nhà giam nhận được không ít lợi lội.

Lấy lại tinh thần, Lương Tuyết phát hiện, người phụ nữ trước mắt thay đổi không ít.

Mái tóc ngắn ngày trước bây giờ trở thành tóc dài, tóc vén ra sau gáy, đồ đồng phục sẫm màu, thân hình cao ráo, đứng đó có chút giống một trợ lý đắc lực làm việc nhanh nhẹn trong các bộ phim luân lý của Hollywood, lúc giúp cấp trên xử lý chuyện bí mật thì vô cùng chuyên nghiệp. Mái tóc vừa thả bất cứ lúc nào cũng có thể kích thích hoóc môn ông chủ trong trường hợp yêu đương vụng trộm.

Nhưng... công chúa Theresa sẽ không làm loại chuyện này.

Cô ấy vẫn cười như ngày trước, hàm răng trắng sáng, nụ cười rạng rỡ.

Trên mặt cô ta ghi đầy: Tôi không có ý khác, tôi chỉ là đơn thuần giúp đỡ anh ấy, tôi chỉ là dùng hết sức để anh ấy sống một cách thoải mái mãn nguyện, điều này bao gồm đời sống tình cảm của anh ấy. Trong quá trình đó tôi sẽ cứng rắn ràng buộc đạo đức phẩm hạnh của cá nhân, không để mình vượt qua Lôi Trì một bước.

"Lương Tuyết" lúc gọi không khác gì khi xưa, thân thiết hiền hòa "Đã lâu không gặp, sắc mặt cô rất tốt".

"Công chúa Theresa...".

"Gọi tôi Vinh Xuân".

Vinh Xuân? Được, người trước mắt lúc còn ở Angel City khăng khăng nhấn mạnh cô ấy có bao nhiêu thích thú với cái tên Vinh Xuân này.

Xuân: nữ hoàng tinh ranh.

"Vinh Xuân", Lương Tuyết sắp quên mất cái tên này "Khó trách hôm nay đầu óc tôi tỉnh táo, lời này tôi chỉ nói với cô một lần, trở về cung điện của cô đi, dùng sức ảnh hưởng của cô làm những việc có ý nghĩa với thế giới, đừng lãng phí thời gian trên người Ôn Lễ An nữa".

Vinh Xuân cười nói cảm ơn cô.

Đương nhiên, không cảm kích, vậy cô cứ lãng phí thời gian đi. Cô đi lên cầu thang,

"Lương Tuyết, tôi và Ôn Lễ An có một ước hẹn".

Ước hẹn? Nghe có vẻ như rất tốt đẹp.

Chân giẫm lên bậc thang đầu tiên, nghe Vinh Xuân như là nói với cô đừng lo lắng tôi sẽ không làm chuyện gì cả.

Chính vì vậy mới lo lắng, công chúa Theresa nhất định không biết, cô chỉ mong cô ta làm chút gì đó, ví dụ như nói đừng có âm thầm hiến dâng nữa, mà hãy chủ động tấn công, tốt nhất mê hoặc Ôn Lễ An đến thất điên bát đảo.

Nhưng lời này nếu như nói ra trước mặt Vinh Xuân, sẽ bị xem thành khoe khoang.

"Lương Tuyết, tôi rất giỏi chờ đợi".

Dừng bước.

"Tôi so với ai đều rõ hơn hết, đời này tôi không thể yêu người đàn ông nào khác, cho nên, tôi chỉ có thể chờ đợi, đợi một ngày hai người đều mệt".

Quay mặt sang, mỉm cười với Vinh Xuân.



"Vậy thì chúc cô có thể trở thành một Camilla khác".

(Camilla, Công tước phu nhân xứ Cornwall: bà này là kẻ thứ 3 bị ghét nhất nước Anh).

Tài xế đi rồi, Lương Tuyết chống nạnh đứng đứng trước giường nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.

Mái tóc rối xù, vạt áo sơ mi không thẳng thóm, bởi vì tâm trạng không tốt nên lúc uống say còn không quên biểu lộ sự phiền muộn, những đặc điểm này đặt trên người đàn ông đẹp trai này đều biến thành khí chất mê người.

Nhưng mê người thì lại làm gì, lúc trước mê người cũng không địch lại tiền, bây giờ mê người cũng không địch lại được không khí tự do.

Ồ, đúng rồi, tính cách của người đàn ông mê người trước mặt khiến cô càng ngày càng ăn không tiêu.

Nóng nảy, dễ giận, giây trước còn giống như con mèo bộ dạng uể oải, giây sau là con báo săn nhe răng về phía cô.

Đối với bầu không khí ngập tràn mùi rượu trong phòng, Lương Tuyết biết Ôn Lễ An uống không ít.

Bây giờ, phải cởi áo sơ mi dính đầy mùi rượu của anh xuống, nếu không tối nay cô cũng đừng hòng ngủ được.

Tay cũng vừa chạm vào nút áo sơ mi thì bị gạt ra hung bạo.

Xem đi, tính tình cực kỳ xấu, người này lúc say rượu cũng không quên nổi khùng.

Nhoài về phía tai anh: "Ôn Lễ An, tôi lại không muốn cả đêm cảm thấy bản thân đang ngâm trong vò rượu, anh cứ như vậy tôi qua phòng khác ngủ".

Muốn đứng dậy, tay bị kéo lại.

Thở dài, giống như cam chịu, tay lại lần nữa rơi trên nút áo anh.

Lúc cởi chiếc nút cuối cùng, con mèo lười biếng trở thành con báo nhe nanh, cũng vừa mượn lực cô mất cân bằng, ngã về trước, cả người chặt chẽ đè lên người anh.

Không cho cô bất cứ cơ hội giãy giụa nào, bàn tay vững chắc giữ lấy eo cô. Cau mày, người này lúc thì biểu hiện say bí tỉ lúc thì như chưa thấm rượu.

"Ôn Lễ An!" Lương Tuyết nâng cao giọng, "Anh rốt cuộc...".

"Suỵt—" bàn tay thêm sức đặt sau lưng cô.

Được thôi, được thôi.

Bất động, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là màn đêm, càng nhìn lên trên bầu trời càng rộng, cô nhìn đến xuất thần, quên đi bản thân đang ngóng trông.

Cho đến khi...

"Lương Tuyết".

Tiếng "Ừm" không lọt vào suy nghĩ của cô, giống như vào một tháng một năm nào đó, dịu dàng thế nào đột nhiên trở nên giận dữ.

Hoàn hồn lại nhắm mắt lại, nhắm mắt sẽ giúp cô tập trung tinh thần.

"Khẩu vị của anh lại không tốt chút nào" thoạt nghe còn cho rằng mối quan hệ thường ngày vô cùng thân thiết.

Cho nên.... được thôi, được thôi.

Suy nghĩ chìm trong bóng tối, cô mở miệng nói: "Thật ra, khẩu vị của tôi cũng không tốt, cơm tối chỉ ăn được một ít, tôi dùng rất nhiều sức lực mới khống chế bản thân không gọi điện thoại kêu anh về nhà ăn chung với tôi".

Im lặng—

Được rồi, được rồi, vẫn không đủ đúng không.

Ủy khuất: "Ôn Lễ An, anh vẫn luôn không quay về, tiết mục truyền hình dở chết đi được, thật không dễ gì đợi anh trở về, anh nhìn xem, là ai đưa anh về, biểu hiện của công chúa Theresa khiến người ta phát ngán, càng ngán hơn là Ôn Lễ An rõ ràng biết tôi vẫn luôn ghét cô ta còn để cô ta lượn lờ trước mặt tôi".

"Cho nên, khẩu vị không tốt tiết mục truyền hình dở tệ biến thành khẩu vị tốt, tiết mục truyền hình không tệ".

Suy nghĩ chìm trong bóng tối, nghe có vẻ rất giống người vợ hay ghen oán trách chồng mình.

Im lặng—

Kéo góc lông mày, lười biếng hỏi: "Ôn Lễ An, đây là lý do thoái thác tốt nhất mà trước mắt tôi có thể bịa ra".

Bàn tay vòng qua sau lưng cô không chút ý muốn thả ra, loại cảm giác nghẹt thở đó lại từ nơi u tối khe khẽ, khe khẽ.... ... thở ra một hơi, vừa muốn mở miệng.

"Lương Tuyết, cho dù biết là giả, nhưng vẫn là... ... đập thình thịch, ở đây.....".

Bị động dẫn dắt áp tai vào lồng ngực anh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Giống như ngày tháng nào đó.

Bọn họ thứ gì cũng không có, trong đêm tối tăm, cô ăn mặc giống như một chàng trai, cố ý thoa lên môi một lớp lại một lớp son. Ngoài cửa có cây cột gỗ hình vuông, anh dựa lưng vào cột, tai cô dán vào lồng ngực anh, cô thấp giọng nói với anh "Em nhớ anh".

Thình thịch, thình thịch, thình thịch—

Bên tai, âm thanh nhẹ nhàng rung động bên tai mang theo hương rượu vang đặc biệt mới có.

"Mỗi ngày gọi cho em dường như trở thành thói quen giống như sáng thức dậy mở mắt ra. Nếu như quá bận rộn thì gọi một cuộc, không quá bận thì gọi hai cuộc, không bận thì ba cuộc. Thực ra anh càng muốn dành một tiếng đồng hồ để gọi điện thoại cho em, nhưng anh biết như vậy sẽ làm em đặc biệt thấy phiền. Cho dù là một ngày gọi một cuộc hay ba cuộc, những cuộc gọi đi không bao giờ được kết nối, nhưng vậy thì có làm sao".

"Người gọi đến di động của cô tên là Ôn Lễ An, một lần gọi tương đồng với việc có người đang nhắc nhở cô một chuyện, trên thế giới có một Ôn Lễ An".

"Ôn Lễ An cuồng vọng muốn dùng phương thức như vậy để cô ấy nhớ đến anh, cuồng vọng nghĩ, với những cuộc gọi mỗi ngày, ngày qua ngày, sau đó vào một ngày nào đó tỉnh giấc, khi mở mắt ra, cô ấy sẽ không còn tức giận với anh nữa, vọng tưởng đến một buổi sáng nào đó cô ấy sẽ hôn nhẹ lên mặt anh, vọng tưởng lúc đi làm về sẽ nhìn thấy bóng ảnh của cô ở trong bếp".

"Cá dẫu môi, rất lâu rồi anh không có ăn cơm em nấu, Ôn Lễ An muốn cá dẫu môi vì anh mà làm măng xào, muốn đến phát điên rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook