Chương 95: Tiếng cười và sự lãng quên - 4
Tg Loan
05/09/2020
"Cá
dẫu môi, đã rất lâu rồi anh không ăn cơm do em nấu, Ôn Lễ An muốn cá dẫu môi vì anh mà làm món măng xào, muốn đến phát điên rồi".
Giọng nói thì thầm bên tai mang theo hương rượu vang đặc biệt.
Nhắm chặt mắt lại, cố gắng ngăn chặn những cảm xúc đang lan tràn do rượu gây ra, cô thì thầm: Ôn Lễ An tôi cũng hi vọng có ngày khi tỉnh dậy, trong ánh nắng buổi sớm anh có thể nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ bên cạnh anh, nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta, nhìn ánh mắt cô không chút sinh khí, lại suy nghĩ thử xem, đã bao lâu rồi trên gương mặt cô ấy không xuất hiện nụ cười, lại nghĩ thử cô luôn nhìn ngây ngẩn lên trời trong bao lâu.
"Sau đó, vào một buổi sáng nào đó, anh hôn lên mặt cô ấy, nói với cô ấy, chúng ta đều lãng phí bao nhiêu thời gian của mình rồi".
Trầm mặc—
"Ôn Lễ An, anh rõ hơn ai hết, người phụ nữ ngủ bên cạnh anh muốn điều gì".
Im lặng kéo dài.
Cô lại khẽ giọng hỏi Ôn Lễ An anh tức giận chưa? "Không có!" cùng với âm thanh đó, anh xoay người đè cô xuống thân dưới. Cô di chuyển một chút để kéo mái tóc mình từ nơi bả vai anh xuống, lòng bàn tay dùng sức đẩy bờ vai của anh ra, sau vài lần không có kết quả, dứt khoác để anh muốn làm gì làm. Cô nhắc nhở bên tai anh, mở ngăn kéo ra, anh nói tối qua hết sạch rồi, cô nói với anh cô đã nhờ quản gia mua rồi. Ngừng một lát, anh thở bên tai cô "Đến lúc đó sẽ ra bên ngoài, hửm?", im lặng, cô cắn chặt cánh môi, "Anh đảm bảo sẽ không ở bên trong" hơi thở nóng bỏng bên tai cô.
Cô im lặng, cắn môi chặt hơn, vị gỉ sét nhàn nhạt theo lực cắn của răng mà lan ra giữa răng. Anh nhẹ giọng mắng chửi tay vươn về phía tủ đầu giường, cô nhả môi ra, vươn tay tắt đèn. Ánh mắt nhìn ra đêm đen ngoài cửa sổ, chiếc rèm cửa màu tối và khung cửa sổ bắt đầu rung động, cũng không biết kéo dài qua bao lâu, theo tiếng gầm trầm thấp vang lên, đêm sắc quay lại diện mạo mà nó vốn có, bất động.
Âm thanh gần bên tai cô "Lương Tuyết" còn mang theo chút trầm khàn còn sót lại lúc cao trào, "Ừm" lười biếng trả lời, "Em ghét ngâm vào thùng rượu cả đêm?", "Ừm", cô lười biếng trả lời. "Vậy anh đi tắm đây" chân anh đưa ra, "Ừm" cô trả lời, bây giờ mí mắt cô vừa dày vừa nặng.
Giây tiếp theo, cơ thể cô vọt lên không trung, cô đá chân, hét lên: "Ôn Lễ An, tôi buồn ngủ".
"Em không phải nói ghét cả đêm ngâm vào thùng rượu sao? Em bây giờ không khác gì con sâu rượu, anh vì muốn tốt cho em" Ôn Lễ An nói.
Xem đi, đôi nam nữ vừa mới làm xong hoạt động nguyên thủy nhất của nhân loại nhìn giống như không có vấn đề gì, mức độ thân thiết giữa họ thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy nghi hoặc.
Nghi hoặc đến mức ngỡ rằng đã trở lại những ngày tháng rất lâu trước đây, ở căn phòng nhỏ phía trước cửa sổ có khe nước chảy róc rách, mỗi đêm cơ thể quấn lấy nhau, mái tóc cô rũ bên gối còn chưa khô hết lại bị mồ hôi mới ra làm cho ướt đẫm..
Lương Tuyết được Ôn Lễ An ôm vào lòng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đen kịt một mảng, theo cơn buồn ngủ đó cô nhất thời không rõ đêm nay là đêm nào.
Nhưng đó chỉ là giả tưởng do đêm đen đem lại, ngày mai ánh nắng sẽ chiếu xuống từ mái nhà.
Chuyện xưa rồi sẽ trôi qua dưới đáy mắt, không thể trốn chạy.
Nhắm mắt lại, mỗi một lỗ chân lông trên cô thể vẫn còn lưu lại sự hoan lạc nguyên thủy nhất của nhân loại, đó cũng là điều tồn tại duy nhất giữa bọn họ.
Vinh Xuân nói không sai, sẽ có lúc mệt, trái tim cô rất lâu trước đây đã bắt đầu mệt mỏi rồi, cô vẫn luôn đợi ngày Ôn Lễ An sức cạn lực kiệt.
Nhưng, cô vẫn cứ không đợi được Ôn Lễ An sức cạn lực kiệt, bây giờ cô có chút không nhẫn nại.
Trong phòng tắm sương khói lượn lờ, tối qua cô rất mệt, khi ở phòng bếp cô mệt đến nhoài người, cơ thể vừa chạm vào nước ấm cơn buồn ngủ đã ùn ùn kéo tới.
Nửa đêm—
Đêm đen dung túng tất cả niềm mong nhớ.
Trong mơ hồ, có ngón tay mềm mại thoáng chốc xuyên qua mái tóc cô, giọng nói quen thuộc bên tai cô "Cá dẫu môi".
Trong lòng vô cùng buồn bực, làm gì mà cứ gọi cô là cá dẫu môi, cô cũng không phải là không có tên, nhưng âm thanh gọi bên tai cô quá dịu dàng, khiến cho cô mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn đáp lại một cách vui vẻ "Ừm".
Anh nói bên tai cô: đó là người đàn ông hiền lành.
Người đàn ông hiền lành? Đang nói ai vậy.
Anh lại nói, lừa người đàn ông hiền lành như vậy trong lòng em nhất định không dễ chịu?
Ôn Lễ An rốt cuộc đang nói cái gì? Cô nào có, cô đã rất lâu rồi không có lừa ai.
"Lương Tuyết".
Lại nữa rồi, lại nữa rồi, hại cô bất thình lình run lên.
Vô thức trở nên tức giận, nguyên nhân tức giận là gì cô cũng không rõ, lắng tai nghe, chỉ nghe được âm thanh mềm mại mơ hồ.
Thanh âm bên tai cô càng thấp càng trầm, nếu như nghe kỹ có thể nghe thấy được sự tổn thương sâu sắc, Ôn Lễ An không vui rồi, hơn nữa không phải đơn giản là không vui, không phải không vui vì không thể mua cho cô giày đẹp, mà là sự không vui khiến trái tim cô vướng bận.
Trong nhất thời cô vươn tay ra, tuy nhiên bàn tay rơi trên không khí không chạm được thứ gì, may mắn là bàn tay quen thuộc ấy đã nắm lấy tay cô, bàn tay được bao bọc một cách chặt chẽ.
Thế là không tức giận nữa rồi, anh vừa mới nói điều gì, cô cố gắng nhớ lại, cuối cùng cô nhớ ra rồi, anh nói, Lương Tuyết em đừng đi gây tai vạ cho người đàn ông khác.
Âm thanh ủ rũ trầm thấp như phát ra từ nơi tóc cô "Em đã có anh rồi, Lương Tuyết đã có Ôn Lễ An rồi".
Đêm sắc trêu ghẹo người, mùi hương thoang thoảng tỏa ra, ánh mắt mơ màng, trong mơ hồ--
Đêm mùa hè, ngoài cửa sổ vang lên khúc giao hưởng của những con côn trùng, khi bản giao hưởng lên đến đỉnh điểm, anh nói với cô năm mới chúng ta cùng nhau đi khách sạn suối nước nóng.
Chúng ta đi đâu cũng chẳng đi, anh nói với cô.
Đâu cũng chẳng đi, "vậy phải làm gì" cô hỏi anh, anh thì thầm bên tai cô, làm cô nghe xong mặt nóng bừng, đến mức khiến trái tim cô nhảy loạn.
Dường như năm mới thoáng chốc đã đến, cô cùng anh lần đầu có chuyến đi xa, đi tới khách sạn nước nóng mà anh nói. Lúc đến khách sạn nước nóng màn đêm cũng vừa buông xuống.
Lúc đăng ký phòng cô cúi đầu xuống, anh cầm lấy chìa khóa phòng, cô cúi đầu đi theo sau anh đến hành lang u tối của khách sạn.
Mở cửa ra, cô dựa lưng vào cửa, anh ngắm nhìn cô, dưới ánh đèn dịu nhẹ, họ nhìn nhau thật lâu.
Chỉ nhìn nhau thôi cũng khiến gò má cô đỏ ửng, làm cho hơi thở của cô dần trở nên hỗn loạn.
"Em tắm trước đi" giọng anh khàn khàn. Cúi đầu xuống, cô di chuyển bước chân về phía trước, lúc đi ngang qua anh tay bị bắt lại, ngón trỏ của anh nhẹ ma sát lòng bàn tay cô, chân cô bắt đầu không kiềm được run lên.
Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa kéo ra như vô số lần, tất cả ánh sáng trong phòng đều đến từ ánh sao ngoài cửa sổ, còn có ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Ánh sao, ánh đèn chiếu xuống ghế, chiếc ghế dài được lót lông nhân tạo mềm mại, anh mặc áo choàng tắm ngồi lên chiếc ghế dài, cô bọc chiếc khăn ngồi lên đùi anh, cô vừa mới gội đầu xong, mái tóc ướt đẫm rũ xuống trước ngực, bàn tay đặt trên eo cô từ eo di chuyển dần dần lên trên.
Nỗi lưu luyến tột cùng khiến cho cô giống như một sinh vật lần đầu đến với thế giới này, cô nức nở gọi tên anh, Lễ An, Ôn Lễ An.
Lễ An của cô lúc này giống như một đứa trẻ cố chấp, bàn tay nắm lấy eo cô cúi đầu nhìn vào nơi bọn họ đang kết hợp.
Cô cũng muốn nhìn, nhưng cô không có gan đó. Qua đôi lông mày và biểu cảm của anh cô có thể mường tượng được sự kết hợp chặt chẽ của nó. Chỉ là nhìn biểu cảm của anh đã đủ để khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Chỉ là Lễ An của cô dường như không khác gì so với bình thường, khi âm thanh nức nở tiếp theo vang lên, cô nói với anh, học viên em dường như nhìn thấy được dáng vẻ sau khi trưởng thành của anh.
Theo câu nói đó, thế giới giống như bị bao phủ bởi một trận cuồng phong, bàn tay đặt trên eo cô bỗng nhiên buông ra, những giọt mồ hôi lớn không ngừng rơi xuống trên trán cô, cô thấp giọng hỏi anh làm sao vậy.
Không trả lời.
"Làm sao?" cô tiếp tục nhìn anh.
Anh hôn lên môi cô, nói "Lương Tuyết, em phải nhìn rõ anh".
Cúi đầu, đúng lúc hàm răng cắn xuống bả vai anh, tăng thêm chút lực, lúc này anh nói những lời chẳng hiểu cái gì cả, để xem anh còn nói nữa không.
Đèn bàn đặt ở một bên của chiếc ghế dài đặt, tay anh đưa về phía đèn bàn, mắt nhìn...
Cô mở miệng muốn ngăn lại, nhưng không phát ra chút âm thanh nào, mắt vẫn cứ chặt chẽ nhìn lên bàn tay đang đè lên công tắc đèn, hốc mắt dường như có sương mù, đám sương mù đó càng tích tụ lại càng dày, dường như nếu như lúc này ánh đèn trong phòng sáng lên, màn sương mù dày đặc đó sẽ hóa thành chất lỏng trong suốt rơi xuống từ khóe mắt, rơi mãi không ngừng.
Bàn tay đè lên công tắc đèn không động đậy nữa.
Trong ánh sáng le lói, anh im lặng nhìn cô, nhìn đến mức trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, sự hoảng loạn đó giống như sau đó món đồ nào đó mà trong lòng cô vô cùng luyến tiếc biến mất không dấu vết. Không, cô không muốn. Hạ mắt xuống lưng chừng, cô dùng âm thanh ngọt ngào nhất nói bên tai anh "Ôn Lễ An, hửm?", tại sao bàn tay đó vẫn chưa thu lại, cô đỏ mặt nhè nhẹ di chuyển eo.
(Đoạn chữ nghiêng thuộc về hồi ức)
Nửa đêm, ngoài cửa sổ bóng đêm vẫn kéo dài vô tận.
Một tay anh đặt lên mép bồn tắm, tay kia đặt lên ngực, ngoài bàn tay đặt lên trước ngực còn có một bàn tay khác. Xung quanh chỉ còn lại một chiếc đèn tường, ánh sáng cũng chỉ có tia sáng của đom đóm, tia sáng đó dưới ánh sáng trắng của ban ngày vô cùng yếu ớt.
Rèm cửa màu sáng được kéo qua ở hai bên, bầu trời màu trắng in lên cửa kính. Các khúc gỗ kéo dài từ sàn đến tường, khúc gỗ nối tường với trần nhà, trần nhà được xử lý bằng vật liệu đặc biệt giống như kính lưu ly. Trên kính phản chiếu thùng tắm lớn làm bằng gỗ, áo choàng tắm của nam và nữ men theo thùng tắm rũ xuống, chiếc khăn tắm dài được xếp lên trên áo choàng tắm, một đầu nối tiếp với thùng tắm lớn, một đầu kia nối tiếp với bồn tắm nằm cạnh thùng tắm.
Đó là bồn tắm dành cho hai người. Trong bồn tắm có một đôi nam nữ trẻ, thân hình người đàn ông mảnh khảnh, trên trán là mái tóc rối xù, dưới mái tóc rối là lông mày tinh xảo, dáng vẻ lúc ngủ của người đàn ông khiến người khác nhìn đến thích mắt, bàn tay rũ xuống nơi bồn tắm, tay kia ôm lấy người phụ nữ đang nằm trên người anh.
Mái tóc đen dài của người phụ nữ trông giống như tơ lụa, một số thì trải trên cơ thể của người đàn ông, một số thì rơi xuống bồn tắm màu trắng. Chiếc khăn tắm màu nhạt che lấy nửa bên ngực của người phụ nữ, nửa bên không được che lộ ra phần ngực cao vút, trắng bóc đang nhô lên. Khăn tắm từ trước ngực cởi ra men theo thắt lưng rũ xuống, một góc của chiếc khăn tắm vô tình cuộn lên, trong góc cuộn lên đó lộ ra một điểm màu đen mờ nhạt, người phụ nữ cuộn người lại, một điểm mơ hồ lộ ra đó chớp mắt bị khăn tắm che lại chặt chẽ.
Dưới ánh sáng trắng, Lương Tuyết nhìn vào đôi nam nữ in lên trên trần nhà, tiếng hít thở đều đặn bên tai cùng với ý thức dần dần rõ ràng do quen thuộc mà trở nên xa lạ, tiếp đó là nhiệt độ ấm áp của cơ thể đang đè lên người đang dần lạnh đi.
Đôi nam nữ sống ở Angel City lúc năm mới sắp đến lại không đi đến khách sạn đó, hoàn toàn không có.
Kéo chiếc áo choàng tắm nữ đến.
Mặc áo choàng lên, mở cửa phòng tắm, từ phòng tắm đến phòng ngủ có một hành lang dài khoảng 10m, đi trên hành lang thiết kế chạm rỗng bên trong, ánh sáng trắng lan tràn, từng tia sáng xuyên qua từ nơi rỗng đó.
Chầm chậm đi trên hành lang dài, Lương Tuyết nghĩ, nếu như lúc này có người đang quan sát qua khe hở đó, có lẽ sẽ cho rằng thân ảnh đang đi trên hành lang là âm hồn.
Lúc này, ngay cả người đang đi trên hành lang cũng xem mình là âm hồn, cô làm sao cũng không nghe được tiếng bước chân của mình.
Cô quá mệt rồi, gần như lúc chạm đến giường, mí mắt cô mở không ra. Một số tiếng bước chân khác cũng không có tiếng động, hai tiếng bước chân một trước một sau cũng chỉ là cách nhau năm phút.
Hơi thở quen thuộc mà xa lạ bao vây lấy cô, đối mặt với anh một cách bị động.
Cảm giác đi bộ ở một đường hầm thiếu không khí lại kéo tới, may là loại cảm giác này không kéo dài được lâu.
Lương Tuyết quá mệt mỏi, tối qua thể lực của cô dường như trở lại lúc năm 17, 18 tuổi. Bây giờ đỡ rồi, thể lực qua quá trình vận động, lúc này cô nhất định giống như con cá nằm thở thoi thóp dưới ánh nắng.
Quá mất sức nên có thể đổi lại được một giấc ngủ ngon, đó cũng là phương thức giao lưu duy nhất giữa cô và Ôn Lễ An. Anh luôn không muốn nghe cô nói, giống như cô luôn không muốn nghe anh nói, cũng chỉ có thể dựa vào nhu cầu sinh lý đơn giản và nguyên thủy nhất giữa nam nữ trưởng thành mà đạt đến sức cùng lực kiệt, đó dường như đã trở thành niềm vui duy nhất của họ.
Trong đêm tối, anh nhiều lần câu dẫn cô, nói yêu nói thích, nói em sẽ không rời xa anh, nói đúng vậy em chỉ giận anh thôi. Anh thở dài bên tai cô một cách thỏa mãn, vừa than thở vừa hôn cô.
Giọng nói thì thầm bên tai mang theo hương rượu vang đặc biệt.
Nhắm chặt mắt lại, cố gắng ngăn chặn những cảm xúc đang lan tràn do rượu gây ra, cô thì thầm: Ôn Lễ An tôi cũng hi vọng có ngày khi tỉnh dậy, trong ánh nắng buổi sớm anh có thể nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ bên cạnh anh, nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta, nhìn ánh mắt cô không chút sinh khí, lại suy nghĩ thử xem, đã bao lâu rồi trên gương mặt cô ấy không xuất hiện nụ cười, lại nghĩ thử cô luôn nhìn ngây ngẩn lên trời trong bao lâu.
"Sau đó, vào một buổi sáng nào đó, anh hôn lên mặt cô ấy, nói với cô ấy, chúng ta đều lãng phí bao nhiêu thời gian của mình rồi".
Trầm mặc—
"Ôn Lễ An, anh rõ hơn ai hết, người phụ nữ ngủ bên cạnh anh muốn điều gì".
Im lặng kéo dài.
Cô lại khẽ giọng hỏi Ôn Lễ An anh tức giận chưa? "Không có!" cùng với âm thanh đó, anh xoay người đè cô xuống thân dưới. Cô di chuyển một chút để kéo mái tóc mình từ nơi bả vai anh xuống, lòng bàn tay dùng sức đẩy bờ vai của anh ra, sau vài lần không có kết quả, dứt khoác để anh muốn làm gì làm. Cô nhắc nhở bên tai anh, mở ngăn kéo ra, anh nói tối qua hết sạch rồi, cô nói với anh cô đã nhờ quản gia mua rồi. Ngừng một lát, anh thở bên tai cô "Đến lúc đó sẽ ra bên ngoài, hửm?", im lặng, cô cắn chặt cánh môi, "Anh đảm bảo sẽ không ở bên trong" hơi thở nóng bỏng bên tai cô.
Cô im lặng, cắn môi chặt hơn, vị gỉ sét nhàn nhạt theo lực cắn của răng mà lan ra giữa răng. Anh nhẹ giọng mắng chửi tay vươn về phía tủ đầu giường, cô nhả môi ra, vươn tay tắt đèn. Ánh mắt nhìn ra đêm đen ngoài cửa sổ, chiếc rèm cửa màu tối và khung cửa sổ bắt đầu rung động, cũng không biết kéo dài qua bao lâu, theo tiếng gầm trầm thấp vang lên, đêm sắc quay lại diện mạo mà nó vốn có, bất động.
Âm thanh gần bên tai cô "Lương Tuyết" còn mang theo chút trầm khàn còn sót lại lúc cao trào, "Ừm" lười biếng trả lời, "Em ghét ngâm vào thùng rượu cả đêm?", "Ừm", cô lười biếng trả lời. "Vậy anh đi tắm đây" chân anh đưa ra, "Ừm" cô trả lời, bây giờ mí mắt cô vừa dày vừa nặng.
Giây tiếp theo, cơ thể cô vọt lên không trung, cô đá chân, hét lên: "Ôn Lễ An, tôi buồn ngủ".
"Em không phải nói ghét cả đêm ngâm vào thùng rượu sao? Em bây giờ không khác gì con sâu rượu, anh vì muốn tốt cho em" Ôn Lễ An nói.
Xem đi, đôi nam nữ vừa mới làm xong hoạt động nguyên thủy nhất của nhân loại nhìn giống như không có vấn đề gì, mức độ thân thiết giữa họ thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy nghi hoặc.
Nghi hoặc đến mức ngỡ rằng đã trở lại những ngày tháng rất lâu trước đây, ở căn phòng nhỏ phía trước cửa sổ có khe nước chảy róc rách, mỗi đêm cơ thể quấn lấy nhau, mái tóc cô rũ bên gối còn chưa khô hết lại bị mồ hôi mới ra làm cho ướt đẫm..
Lương Tuyết được Ôn Lễ An ôm vào lòng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đen kịt một mảng, theo cơn buồn ngủ đó cô nhất thời không rõ đêm nay là đêm nào.
Nhưng đó chỉ là giả tưởng do đêm đen đem lại, ngày mai ánh nắng sẽ chiếu xuống từ mái nhà.
Chuyện xưa rồi sẽ trôi qua dưới đáy mắt, không thể trốn chạy.
Nhắm mắt lại, mỗi một lỗ chân lông trên cô thể vẫn còn lưu lại sự hoan lạc nguyên thủy nhất của nhân loại, đó cũng là điều tồn tại duy nhất giữa bọn họ.
Vinh Xuân nói không sai, sẽ có lúc mệt, trái tim cô rất lâu trước đây đã bắt đầu mệt mỏi rồi, cô vẫn luôn đợi ngày Ôn Lễ An sức cạn lực kiệt.
Nhưng, cô vẫn cứ không đợi được Ôn Lễ An sức cạn lực kiệt, bây giờ cô có chút không nhẫn nại.
Trong phòng tắm sương khói lượn lờ, tối qua cô rất mệt, khi ở phòng bếp cô mệt đến nhoài người, cơ thể vừa chạm vào nước ấm cơn buồn ngủ đã ùn ùn kéo tới.
Nửa đêm—
Đêm đen dung túng tất cả niềm mong nhớ.
Trong mơ hồ, có ngón tay mềm mại thoáng chốc xuyên qua mái tóc cô, giọng nói quen thuộc bên tai cô "Cá dẫu môi".
Trong lòng vô cùng buồn bực, làm gì mà cứ gọi cô là cá dẫu môi, cô cũng không phải là không có tên, nhưng âm thanh gọi bên tai cô quá dịu dàng, khiến cho cô mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn đáp lại một cách vui vẻ "Ừm".
Anh nói bên tai cô: đó là người đàn ông hiền lành.
Người đàn ông hiền lành? Đang nói ai vậy.
Anh lại nói, lừa người đàn ông hiền lành như vậy trong lòng em nhất định không dễ chịu?
Ôn Lễ An rốt cuộc đang nói cái gì? Cô nào có, cô đã rất lâu rồi không có lừa ai.
"Lương Tuyết".
Lại nữa rồi, lại nữa rồi, hại cô bất thình lình run lên.
Vô thức trở nên tức giận, nguyên nhân tức giận là gì cô cũng không rõ, lắng tai nghe, chỉ nghe được âm thanh mềm mại mơ hồ.
Thanh âm bên tai cô càng thấp càng trầm, nếu như nghe kỹ có thể nghe thấy được sự tổn thương sâu sắc, Ôn Lễ An không vui rồi, hơn nữa không phải đơn giản là không vui, không phải không vui vì không thể mua cho cô giày đẹp, mà là sự không vui khiến trái tim cô vướng bận.
Trong nhất thời cô vươn tay ra, tuy nhiên bàn tay rơi trên không khí không chạm được thứ gì, may mắn là bàn tay quen thuộc ấy đã nắm lấy tay cô, bàn tay được bao bọc một cách chặt chẽ.
Thế là không tức giận nữa rồi, anh vừa mới nói điều gì, cô cố gắng nhớ lại, cuối cùng cô nhớ ra rồi, anh nói, Lương Tuyết em đừng đi gây tai vạ cho người đàn ông khác.
Âm thanh ủ rũ trầm thấp như phát ra từ nơi tóc cô "Em đã có anh rồi, Lương Tuyết đã có Ôn Lễ An rồi".
Đêm sắc trêu ghẹo người, mùi hương thoang thoảng tỏa ra, ánh mắt mơ màng, trong mơ hồ--
Đêm mùa hè, ngoài cửa sổ vang lên khúc giao hưởng của những con côn trùng, khi bản giao hưởng lên đến đỉnh điểm, anh nói với cô năm mới chúng ta cùng nhau đi khách sạn suối nước nóng.
Chúng ta đi đâu cũng chẳng đi, anh nói với cô.
Đâu cũng chẳng đi, "vậy phải làm gì" cô hỏi anh, anh thì thầm bên tai cô, làm cô nghe xong mặt nóng bừng, đến mức khiến trái tim cô nhảy loạn.
Dường như năm mới thoáng chốc đã đến, cô cùng anh lần đầu có chuyến đi xa, đi tới khách sạn nước nóng mà anh nói. Lúc đến khách sạn nước nóng màn đêm cũng vừa buông xuống.
Lúc đăng ký phòng cô cúi đầu xuống, anh cầm lấy chìa khóa phòng, cô cúi đầu đi theo sau anh đến hành lang u tối của khách sạn.
Mở cửa ra, cô dựa lưng vào cửa, anh ngắm nhìn cô, dưới ánh đèn dịu nhẹ, họ nhìn nhau thật lâu.
Chỉ nhìn nhau thôi cũng khiến gò má cô đỏ ửng, làm cho hơi thở của cô dần trở nên hỗn loạn.
"Em tắm trước đi" giọng anh khàn khàn. Cúi đầu xuống, cô di chuyển bước chân về phía trước, lúc đi ngang qua anh tay bị bắt lại, ngón trỏ của anh nhẹ ma sát lòng bàn tay cô, chân cô bắt đầu không kiềm được run lên.
Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa kéo ra như vô số lần, tất cả ánh sáng trong phòng đều đến từ ánh sao ngoài cửa sổ, còn có ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Ánh sao, ánh đèn chiếu xuống ghế, chiếc ghế dài được lót lông nhân tạo mềm mại, anh mặc áo choàng tắm ngồi lên chiếc ghế dài, cô bọc chiếc khăn ngồi lên đùi anh, cô vừa mới gội đầu xong, mái tóc ướt đẫm rũ xuống trước ngực, bàn tay đặt trên eo cô từ eo di chuyển dần dần lên trên.
Nỗi lưu luyến tột cùng khiến cho cô giống như một sinh vật lần đầu đến với thế giới này, cô nức nở gọi tên anh, Lễ An, Ôn Lễ An.
Lễ An của cô lúc này giống như một đứa trẻ cố chấp, bàn tay nắm lấy eo cô cúi đầu nhìn vào nơi bọn họ đang kết hợp.
Cô cũng muốn nhìn, nhưng cô không có gan đó. Qua đôi lông mày và biểu cảm của anh cô có thể mường tượng được sự kết hợp chặt chẽ của nó. Chỉ là nhìn biểu cảm của anh đã đủ để khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
Chỉ là Lễ An của cô dường như không khác gì so với bình thường, khi âm thanh nức nở tiếp theo vang lên, cô nói với anh, học viên em dường như nhìn thấy được dáng vẻ sau khi trưởng thành của anh.
Theo câu nói đó, thế giới giống như bị bao phủ bởi một trận cuồng phong, bàn tay đặt trên eo cô bỗng nhiên buông ra, những giọt mồ hôi lớn không ngừng rơi xuống trên trán cô, cô thấp giọng hỏi anh làm sao vậy.
Không trả lời.
"Làm sao?" cô tiếp tục nhìn anh.
Anh hôn lên môi cô, nói "Lương Tuyết, em phải nhìn rõ anh".
Cúi đầu, đúng lúc hàm răng cắn xuống bả vai anh, tăng thêm chút lực, lúc này anh nói những lời chẳng hiểu cái gì cả, để xem anh còn nói nữa không.
Đèn bàn đặt ở một bên của chiếc ghế dài đặt, tay anh đưa về phía đèn bàn, mắt nhìn...
Cô mở miệng muốn ngăn lại, nhưng không phát ra chút âm thanh nào, mắt vẫn cứ chặt chẽ nhìn lên bàn tay đang đè lên công tắc đèn, hốc mắt dường như có sương mù, đám sương mù đó càng tích tụ lại càng dày, dường như nếu như lúc này ánh đèn trong phòng sáng lên, màn sương mù dày đặc đó sẽ hóa thành chất lỏng trong suốt rơi xuống từ khóe mắt, rơi mãi không ngừng.
Bàn tay đè lên công tắc đèn không động đậy nữa.
Trong ánh sáng le lói, anh im lặng nhìn cô, nhìn đến mức trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, sự hoảng loạn đó giống như sau đó món đồ nào đó mà trong lòng cô vô cùng luyến tiếc biến mất không dấu vết. Không, cô không muốn. Hạ mắt xuống lưng chừng, cô dùng âm thanh ngọt ngào nhất nói bên tai anh "Ôn Lễ An, hửm?", tại sao bàn tay đó vẫn chưa thu lại, cô đỏ mặt nhè nhẹ di chuyển eo.
(Đoạn chữ nghiêng thuộc về hồi ức)
Nửa đêm, ngoài cửa sổ bóng đêm vẫn kéo dài vô tận.
Một tay anh đặt lên mép bồn tắm, tay kia đặt lên ngực, ngoài bàn tay đặt lên trước ngực còn có một bàn tay khác. Xung quanh chỉ còn lại một chiếc đèn tường, ánh sáng cũng chỉ có tia sáng của đom đóm, tia sáng đó dưới ánh sáng trắng của ban ngày vô cùng yếu ớt.
Rèm cửa màu sáng được kéo qua ở hai bên, bầu trời màu trắng in lên cửa kính. Các khúc gỗ kéo dài từ sàn đến tường, khúc gỗ nối tường với trần nhà, trần nhà được xử lý bằng vật liệu đặc biệt giống như kính lưu ly. Trên kính phản chiếu thùng tắm lớn làm bằng gỗ, áo choàng tắm của nam và nữ men theo thùng tắm rũ xuống, chiếc khăn tắm dài được xếp lên trên áo choàng tắm, một đầu nối tiếp với thùng tắm lớn, một đầu kia nối tiếp với bồn tắm nằm cạnh thùng tắm.
Đó là bồn tắm dành cho hai người. Trong bồn tắm có một đôi nam nữ trẻ, thân hình người đàn ông mảnh khảnh, trên trán là mái tóc rối xù, dưới mái tóc rối là lông mày tinh xảo, dáng vẻ lúc ngủ của người đàn ông khiến người khác nhìn đến thích mắt, bàn tay rũ xuống nơi bồn tắm, tay kia ôm lấy người phụ nữ đang nằm trên người anh.
Mái tóc đen dài của người phụ nữ trông giống như tơ lụa, một số thì trải trên cơ thể của người đàn ông, một số thì rơi xuống bồn tắm màu trắng. Chiếc khăn tắm màu nhạt che lấy nửa bên ngực của người phụ nữ, nửa bên không được che lộ ra phần ngực cao vút, trắng bóc đang nhô lên. Khăn tắm từ trước ngực cởi ra men theo thắt lưng rũ xuống, một góc của chiếc khăn tắm vô tình cuộn lên, trong góc cuộn lên đó lộ ra một điểm màu đen mờ nhạt, người phụ nữ cuộn người lại, một điểm mơ hồ lộ ra đó chớp mắt bị khăn tắm che lại chặt chẽ.
Dưới ánh sáng trắng, Lương Tuyết nhìn vào đôi nam nữ in lên trên trần nhà, tiếng hít thở đều đặn bên tai cùng với ý thức dần dần rõ ràng do quen thuộc mà trở nên xa lạ, tiếp đó là nhiệt độ ấm áp của cơ thể đang đè lên người đang dần lạnh đi.
Đôi nam nữ sống ở Angel City lúc năm mới sắp đến lại không đi đến khách sạn đó, hoàn toàn không có.
Kéo chiếc áo choàng tắm nữ đến.
Mặc áo choàng lên, mở cửa phòng tắm, từ phòng tắm đến phòng ngủ có một hành lang dài khoảng 10m, đi trên hành lang thiết kế chạm rỗng bên trong, ánh sáng trắng lan tràn, từng tia sáng xuyên qua từ nơi rỗng đó.
Chầm chậm đi trên hành lang dài, Lương Tuyết nghĩ, nếu như lúc này có người đang quan sát qua khe hở đó, có lẽ sẽ cho rằng thân ảnh đang đi trên hành lang là âm hồn.
Lúc này, ngay cả người đang đi trên hành lang cũng xem mình là âm hồn, cô làm sao cũng không nghe được tiếng bước chân của mình.
Cô quá mệt rồi, gần như lúc chạm đến giường, mí mắt cô mở không ra. Một số tiếng bước chân khác cũng không có tiếng động, hai tiếng bước chân một trước một sau cũng chỉ là cách nhau năm phút.
Hơi thở quen thuộc mà xa lạ bao vây lấy cô, đối mặt với anh một cách bị động.
Cảm giác đi bộ ở một đường hầm thiếu không khí lại kéo tới, may là loại cảm giác này không kéo dài được lâu.
Lương Tuyết quá mệt mỏi, tối qua thể lực của cô dường như trở lại lúc năm 17, 18 tuổi. Bây giờ đỡ rồi, thể lực qua quá trình vận động, lúc này cô nhất định giống như con cá nằm thở thoi thóp dưới ánh nắng.
Quá mất sức nên có thể đổi lại được một giấc ngủ ngon, đó cũng là phương thức giao lưu duy nhất giữa cô và Ôn Lễ An. Anh luôn không muốn nghe cô nói, giống như cô luôn không muốn nghe anh nói, cũng chỉ có thể dựa vào nhu cầu sinh lý đơn giản và nguyên thủy nhất giữa nam nữ trưởng thành mà đạt đến sức cùng lực kiệt, đó dường như đã trở thành niềm vui duy nhất của họ.
Trong đêm tối, anh nhiều lần câu dẫn cô, nói yêu nói thích, nói em sẽ không rời xa anh, nói đúng vậy em chỉ giận anh thôi. Anh thở dài bên tai cô một cách thỏa mãn, vừa than thở vừa hôn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.