Chương 10
Ninh Viễn
17/02/2023
Trong giấc mơ, Tần Hiểu gặp được Thần Tư. Cô ấy bước đến trước mặt nàng
nói, chúng ta chia tay đi. Tần Hiểu ngơ ngác nhìn cô, sau đó nói, hãy
cho mình chút thời gian suy nghĩ. Thần Tư nói, không cần nghĩ, mình đã
quyết định rồi. Sau đó quay đi, không một lần ngoảnh lại.
Tần Hiểu ngồi trong căn phòng tối, chính mình xoa dịu chính mình, cứ thế không biết qua bao lâu, tỉnh lại.
Vừa tỉnh, liền nghe thấy tiếng violin du dương. Tần Hiểu đứng dậy, thấy Hiên Cảnh đứng ngoài ban công, vai trái đặt violin, chậm rãi kéo dây. Tần Hiểu không hiểu âm nhạc, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được nỗi buồn trong âm nhạc của Hiên Cảnh. Gió biển từ xa thổi tung mái tóc của Hiên Cảnh, cứ như một khung cảnh trong bộ phim điện ảnh.
Tần Hiểu không muốn làm phiền cô, nên im lặng lắng nghe bài nhạc từ cây đàn violin của Hiên Cảnh. Đến khi Hiên Cảnh dừng lại, quay đầu đối diện với Tần Hiểu.
"Cô thức sao không nói gì?" - Hiên Cảnh cau mày khi nhìn thấy dáng vẻ hơi ngốc của Tần Hiểu.
"À." - Tần Hiểu vò đầu, đối diện với ánh mắt đó làm nàng có chút không tiện, nói: "Thấy cô kéo violin rất hay, nên không muốn cắt ngang."
Hiên Cảnh cười, cầm theo violin đi vào trong, đặt violin cạnh giường.
"Cô lấy đàn ở đâu? Không thấy cô đem theo." - Tần Hiểu hỏi.
"Mượn ở phòng nhạc dưới lầu."
"Dưới lầu có phòng nhạc á."
Hiên Cảnh nghiêng đầu nhìn cái nét ngốc nghếch của Tần Hiểu, cười nói: "Nghe hay chứ?"
"Hay!!" - Tần Hiểu thành thực trả lời.
"Tôi kéo violin hay, hay cello hay?"
"Tôi chưa từng nghe cô chơi cello."
Hiên Cảnh cau mày: "Không phải cô đã đến buổi hòa nhạc của tôi sao?"
Tần Hiểu hơi ngượng, cười khà khà: "Thành thật mà nói, tôi không thưởng thức nỗi mấy cái kiểu nghệ thuật tao nhã này. Nên lần đó đi cùng cha mẹ, phòng hòa nhạc quá thoải mái, nên tôi ngủ quên...ha ha...."
Hiên Cảnh híp mắt, nói: "Nói vậy, cô chưa từng nghe tôi biểu diễn sao?"
Tần Hiểu sợ cô không vui, liền nói: "Sau này tôi sẽ chăm chú lắng nghe! Nếu cô biểu diễn thêm lần nữa, tôi nhất định sẽ mua vé."
"Không cần." - Hiên Cảnh giống như rất vui, nói: "Cô cảm thấy hay, thì sau này tôi sẽ trực tiếp chơi cho cô nghe là được."
Hiên Cảnh nói câu này quá mức dịu dàng, Tần Hiểu có chút bất ngờ. Nhớ tới cảm giác mờ ám tối qua, nàng liền rút vào chăn, nói: "Tôi ngủ thêm đây, còn hơi buồn ngủ."
Hiên Cảnh không nói gì, cũng lẳng lặng nằm xuống, không đắp chăn, không biết cô có ngủ hay không. Trong chăn, Tần Hiểu mở to mắt, không biết Hiên Cảnh đang làm gì, cũng không dám nhúc nhích. Hai người, sáng sớm, cứ thế bế tắc trong phòng.
Tần Hiểu có chút kinh ngạc, tại sao mới qua một đêm, mà không khí giữa hai người lại trở nên kì lạ như vậy? Hơn nữa, oan nhất là, tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là nói chuyện bình thường, không phải sao? Suy nghĩ rất lâu, Tần Hiểu đã rõ ràng, thật ra chẳng có gì thay đổi, chỉ là nàng suy nghĩ quá nhiều, thế nên sự việc cũng trở nên phức tạp.
Chỉ có mình cảm thấy lạ, chứ Hiên Cảnh có thay đổi tẹo nào đâu. Cái sự dịu dàng đó, chắc lại là mồi nhử, muốn chọc nghẹo người khác đi! Không thể để bị lừa, nếu không lại bị đùa giỡn.....
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hiểu ngủ thiếp đi, chăn đắp qua đầu nên khó thở, xốc lên, nặng nề hít thở, vừa mở mắt, thấy Hiên Cảnh đang ở rất gần mặt mình. Tần Hiểu theo bản năng lùi về sau, thấy Hiên Cảnh đang nhắm mắt ngủ ngon lành, hơi thở chậm rãi, khuôn mặt trắng trẻo. Đây là lần đầu tiên, Tần Hiểu nhìn Hiên Cảnh ở khoảng cách gần như vậy, trầm lặng và ngọt ngào. Đã thấy nhiều tính cách xấu và ngang ngược của cô, thì ra khuôn mặt an tĩnh này mới là đẹp nhất.
Tần Hiểu ôm gối, ngây ngốc nhìn Hiên Cảnh, khóe miệng còn nở nụ cười. Cứ như nhìn thấy những nhân vật chính xinh đẹp, đang tỏa sáng trước màn hình tivi, ai cũng có khao khát những thứ đẹp đẽ, có phải không? Tần Hiểu tự nói: "Tôi chỉ thích khuôn mặt xinh đẹp này, chứ không nhiều hơn, chỉ thế thôi."
Tần Hiểu đi đến quán cafe internet trong đại sảnh khách sạn, mở hộp thư, bên trong đầy email, tất cả đều đến từ Kỷ Nam.
Tần Hiểu dùng tay trái cầm chuột, rất không thoải mái, nhìn màn hình tất cả đều là hai chữ "Kỷ Nam", suýt nữa không nhớ rõ dáng vẻ của cậu ấy. Cũng vì, họ chỉ mới hẹn hò, mà Tần Hiểu lại bay thẳng qua Úc, nên vẫn chưa nhớ rõ mặt Kỷ Nam. Ý thức được điều đó, Tần Hiểu có chút thất lạc, nàng tưởng tượng cả nửa ngày, vẫn không thể nhìn thấy tương lai của nàng với Kỷ Nam. Cứ như vậy, có một nỗi phiền không tên, nhưng khi nhớ tới cái ôm đầy an toàn của Kỷ Nam, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Phụ nữ, thật là vô vị.
Cuối cùng, Tần Hiểu không mở bất kỳ bức thư nào. Thay vào đó, nàng vào một website nhạc cổ điển, nghe một bài nhạc độc tấu cello. Đàn cello có một âm thanh trầm thấp u buồn, nó tiến vào trong thính giác của nàng, có một cảm giác đặc biệt quen thuộc. Suy nghĩ lúc lâu, nàng chợt nhớ ra, đây là âm thanh mà nàng nghe được lúc nửa tỉnh nửa mê. Thì ra, ngày hôm đó, thứ duy nhất nàng nghe thấy, chính là âm thanh của đàn cello.
Từ quán cafe internet trở về phòng, Hiên Cảnh thức rồi.
"Buổi chiều đi đâu, tôi sắp mốc rồi." - Vừa lên tiếng, Hiên Cảnh đã oán giận.
"Không nghĩ cô lại rãnh rỗi như vậy, tôi cứ cho rằng người học nhạc ai cũng thích nơi yên tĩnh."
"Tôi nói rồi, tôi với người khác không giống nhau."
Tần Hiểu nhại theo câu nói của cô: "Phải rồi, đúng là không giống ai."
Hiên Cảnh không nói gì, cũng cười, lại có chút ngại. Dáng vẻ này của nàng, làm Tần Hiểu lạnh cả người, đang muốn trốn. Hiên Cảnh kéo áo cô nói: "Cô làm gì thế, đi ăn cơm."
"À..." - Tần Hiểu thở dài một hơi, hóa ra tự mình nghĩ nhiều.
"Cơm nước xong thì theo tôi ra ngoài."
"Hả?" - Tần Hiểu ngạc nhiên thốt lên: "Đi đâu?"
Hiên Cảnh trừng nàng.
"Được, được, đi thì đi."
"Tôi còn chưa nói đi đâu."
"Đi đâu cũng được, tôi theo cô là được rồi."
Hiên Cảnh cười mạnh dạn, lộ ra hàm răng trắng giữa đôi môi hồng. Người này đúng là....khuôn mặt thiên sứ....linh hồn...Ách, như ác quỷ.
Có điều, đáng mừng là, Hiên Cảnh vẫn không thay đổi. Vẫn là cái khuôn mặt kiêu ngạo và độc đoán.
Tần Hiểu ngồi trong căn phòng tối, chính mình xoa dịu chính mình, cứ thế không biết qua bao lâu, tỉnh lại.
Vừa tỉnh, liền nghe thấy tiếng violin du dương. Tần Hiểu đứng dậy, thấy Hiên Cảnh đứng ngoài ban công, vai trái đặt violin, chậm rãi kéo dây. Tần Hiểu không hiểu âm nhạc, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được nỗi buồn trong âm nhạc của Hiên Cảnh. Gió biển từ xa thổi tung mái tóc của Hiên Cảnh, cứ như một khung cảnh trong bộ phim điện ảnh.
Tần Hiểu không muốn làm phiền cô, nên im lặng lắng nghe bài nhạc từ cây đàn violin của Hiên Cảnh. Đến khi Hiên Cảnh dừng lại, quay đầu đối diện với Tần Hiểu.
"Cô thức sao không nói gì?" - Hiên Cảnh cau mày khi nhìn thấy dáng vẻ hơi ngốc của Tần Hiểu.
"À." - Tần Hiểu vò đầu, đối diện với ánh mắt đó làm nàng có chút không tiện, nói: "Thấy cô kéo violin rất hay, nên không muốn cắt ngang."
Hiên Cảnh cười, cầm theo violin đi vào trong, đặt violin cạnh giường.
"Cô lấy đàn ở đâu? Không thấy cô đem theo." - Tần Hiểu hỏi.
"Mượn ở phòng nhạc dưới lầu."
"Dưới lầu có phòng nhạc á."
Hiên Cảnh nghiêng đầu nhìn cái nét ngốc nghếch của Tần Hiểu, cười nói: "Nghe hay chứ?"
"Hay!!" - Tần Hiểu thành thực trả lời.
"Tôi kéo violin hay, hay cello hay?"
"Tôi chưa từng nghe cô chơi cello."
Hiên Cảnh cau mày: "Không phải cô đã đến buổi hòa nhạc của tôi sao?"
Tần Hiểu hơi ngượng, cười khà khà: "Thành thật mà nói, tôi không thưởng thức nỗi mấy cái kiểu nghệ thuật tao nhã này. Nên lần đó đi cùng cha mẹ, phòng hòa nhạc quá thoải mái, nên tôi ngủ quên...ha ha...."
Hiên Cảnh híp mắt, nói: "Nói vậy, cô chưa từng nghe tôi biểu diễn sao?"
Tần Hiểu sợ cô không vui, liền nói: "Sau này tôi sẽ chăm chú lắng nghe! Nếu cô biểu diễn thêm lần nữa, tôi nhất định sẽ mua vé."
"Không cần." - Hiên Cảnh giống như rất vui, nói: "Cô cảm thấy hay, thì sau này tôi sẽ trực tiếp chơi cho cô nghe là được."
Hiên Cảnh nói câu này quá mức dịu dàng, Tần Hiểu có chút bất ngờ. Nhớ tới cảm giác mờ ám tối qua, nàng liền rút vào chăn, nói: "Tôi ngủ thêm đây, còn hơi buồn ngủ."
Hiên Cảnh không nói gì, cũng lẳng lặng nằm xuống, không đắp chăn, không biết cô có ngủ hay không. Trong chăn, Tần Hiểu mở to mắt, không biết Hiên Cảnh đang làm gì, cũng không dám nhúc nhích. Hai người, sáng sớm, cứ thế bế tắc trong phòng.
Tần Hiểu có chút kinh ngạc, tại sao mới qua một đêm, mà không khí giữa hai người lại trở nên kì lạ như vậy? Hơn nữa, oan nhất là, tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là nói chuyện bình thường, không phải sao? Suy nghĩ rất lâu, Tần Hiểu đã rõ ràng, thật ra chẳng có gì thay đổi, chỉ là nàng suy nghĩ quá nhiều, thế nên sự việc cũng trở nên phức tạp.
Chỉ có mình cảm thấy lạ, chứ Hiên Cảnh có thay đổi tẹo nào đâu. Cái sự dịu dàng đó, chắc lại là mồi nhử, muốn chọc nghẹo người khác đi! Không thể để bị lừa, nếu không lại bị đùa giỡn.....
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hiểu ngủ thiếp đi, chăn đắp qua đầu nên khó thở, xốc lên, nặng nề hít thở, vừa mở mắt, thấy Hiên Cảnh đang ở rất gần mặt mình. Tần Hiểu theo bản năng lùi về sau, thấy Hiên Cảnh đang nhắm mắt ngủ ngon lành, hơi thở chậm rãi, khuôn mặt trắng trẻo. Đây là lần đầu tiên, Tần Hiểu nhìn Hiên Cảnh ở khoảng cách gần như vậy, trầm lặng và ngọt ngào. Đã thấy nhiều tính cách xấu và ngang ngược của cô, thì ra khuôn mặt an tĩnh này mới là đẹp nhất.
Tần Hiểu ôm gối, ngây ngốc nhìn Hiên Cảnh, khóe miệng còn nở nụ cười. Cứ như nhìn thấy những nhân vật chính xinh đẹp, đang tỏa sáng trước màn hình tivi, ai cũng có khao khát những thứ đẹp đẽ, có phải không? Tần Hiểu tự nói: "Tôi chỉ thích khuôn mặt xinh đẹp này, chứ không nhiều hơn, chỉ thế thôi."
Tần Hiểu đi đến quán cafe internet trong đại sảnh khách sạn, mở hộp thư, bên trong đầy email, tất cả đều đến từ Kỷ Nam.
Tần Hiểu dùng tay trái cầm chuột, rất không thoải mái, nhìn màn hình tất cả đều là hai chữ "Kỷ Nam", suýt nữa không nhớ rõ dáng vẻ của cậu ấy. Cũng vì, họ chỉ mới hẹn hò, mà Tần Hiểu lại bay thẳng qua Úc, nên vẫn chưa nhớ rõ mặt Kỷ Nam. Ý thức được điều đó, Tần Hiểu có chút thất lạc, nàng tưởng tượng cả nửa ngày, vẫn không thể nhìn thấy tương lai của nàng với Kỷ Nam. Cứ như vậy, có một nỗi phiền không tên, nhưng khi nhớ tới cái ôm đầy an toàn của Kỷ Nam, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Phụ nữ, thật là vô vị.
Cuối cùng, Tần Hiểu không mở bất kỳ bức thư nào. Thay vào đó, nàng vào một website nhạc cổ điển, nghe một bài nhạc độc tấu cello. Đàn cello có một âm thanh trầm thấp u buồn, nó tiến vào trong thính giác của nàng, có một cảm giác đặc biệt quen thuộc. Suy nghĩ lúc lâu, nàng chợt nhớ ra, đây là âm thanh mà nàng nghe được lúc nửa tỉnh nửa mê. Thì ra, ngày hôm đó, thứ duy nhất nàng nghe thấy, chính là âm thanh của đàn cello.
Từ quán cafe internet trở về phòng, Hiên Cảnh thức rồi.
"Buổi chiều đi đâu, tôi sắp mốc rồi." - Vừa lên tiếng, Hiên Cảnh đã oán giận.
"Không nghĩ cô lại rãnh rỗi như vậy, tôi cứ cho rằng người học nhạc ai cũng thích nơi yên tĩnh."
"Tôi nói rồi, tôi với người khác không giống nhau."
Tần Hiểu nhại theo câu nói của cô: "Phải rồi, đúng là không giống ai."
Hiên Cảnh không nói gì, cũng cười, lại có chút ngại. Dáng vẻ này của nàng, làm Tần Hiểu lạnh cả người, đang muốn trốn. Hiên Cảnh kéo áo cô nói: "Cô làm gì thế, đi ăn cơm."
"À..." - Tần Hiểu thở dài một hơi, hóa ra tự mình nghĩ nhiều.
"Cơm nước xong thì theo tôi ra ngoài."
"Hả?" - Tần Hiểu ngạc nhiên thốt lên: "Đi đâu?"
Hiên Cảnh trừng nàng.
"Được, được, đi thì đi."
"Tôi còn chưa nói đi đâu."
"Đi đâu cũng được, tôi theo cô là được rồi."
Hiên Cảnh cười mạnh dạn, lộ ra hàm răng trắng giữa đôi môi hồng. Người này đúng là....khuôn mặt thiên sứ....linh hồn...Ách, như ác quỷ.
Có điều, đáng mừng là, Hiên Cảnh vẫn không thay đổi. Vẫn là cái khuôn mặt kiêu ngạo và độc đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.