Chương 9
Ninh Viễn
17/02/2023
"Nếu cánh tay của cô ấy lại bị thương, chắc sẽ bị tàn phế, làm ơn cẩn
thận chút. Còn trẻ thì nên yêu quý cơ thể mình." - Bác sĩ cầm tay Tần
Hiểu nhìn một chút, rồi lắc đầu. Dường như có chút bất đắc dĩ.
Hiên Cảnh thuật lại lời bác sĩ nói cho Tần Hiểu, Tần Hiểu "à" một tiếng. Dù mỗi lần cánh tay của nàng đều vì Hiên Cảnh mà bị thương, nhưng nàng không nói với cha mẹ. Dù sao, tối qua chính nàng đã lỡ lời....
Trở lại khách sạn, Hiên Cảnh mở tivi, ngồi trên giường hút thuốc. Tivi đang chiếu cảnh lễ hội hóa trang ở nơi nào đó, trái ngược hoàn toàn với tiếng ồn ào của trong tivi, trong căn phòng chẳng có tiếng nào.
Tần Hiểu lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói:
"Cô còn giận tôi à?"
Hiên Cảnh rít một hơi thuốc, khéo léo búng tàn thuốc đi, không nói gì.
Tần Hiểu mất mặt, bĩu môi không nói nữa.
Hiên Cảnh dập điếu thuốc, đột nhiên vươn người đến trước mặt Tần Hiểu, ấn bả vai của nàng, đè nàng xuống giường. Tần Hiểu không kịp phản ứng, Hiên Cảnh còn duỗi chân, đè lên bụng nàng.
"Này....Cô..cô làm gì!!!" - Tư thế này không chỉ mờ ám, mà nó....., khiến Tần Hiểu xấu hổ đến đỏ mặt, muốn vươn người ngồi dậy. Thế nhưng chỉ có một tay, căn bản không có đủ sức, giãy giụa cả ngày vẫn bị người ta đè.
Tần Hiểu cảm thấy mình bị trêu đùa, thẹn quá hóa giận, hét: "Đứng lên!!"
Hét xong, phát hiện sắc mặt Hiên Cảnh có chút lạ. Hai mắt trống rỗng, còn lập lòe tỏa sáng, hình như sắp khóc. Nhưng rất lâu vẫn không thấy cô khóc.
"Này....cô nổi điên cái gì...." - Tần Hiểu có chút sợ dáng vẻ này của cô.
Hiên Cảnh ngẩn ngơ rất lâu, đột nhiên hỏi không đầu không đuôi:
"Cô nói, tôi có đẹp không?"
Tần Hiểu "hả?" một tiếng, dừng một chút, ngượng ngùng trả lời: "Đẹp, sao.....?"
"Vậy cô có thích tôi không?"
Trong lòng Tần Hiểu "rầm" một tiếng, máu toàn bộ dồn lên mặt, nghĩ thầm: "Cô ta không phải thích mình chứ! Đây là tỏ tình à?"
"Cô muốn nghe lời thật lòng hay nói dối?" - Tần Hiểu nói.
Hiên Cảnh nói: "Nói thật."
"Được rồi, thật ra......cô quá xinh đẹp, tôi không xứng với cô."
Hiên Cảnh cúi đầu, cười ha ha. Rời khỏi người Tần Hiểu, nằm xuống giường với dáng chữ đại, tự nói: "Tôi tình nguyện trở về con người nặng 200 cân kia.....Ít nhất, còn có quyền được yêu...."
Tần Hiểu thấy cô như thế, đau lòng. Nắm chặt tay cô nói: "Cô đừng thế, tôi cũng không phải....."
Chưa kịp nói xong, Hiên Cảnh liền rút tay ra, khinh bỉ nhìn Tần Hiểu nói: "Cô đừng hiểu nhầm, người trong lòng tôi không phải cô. Hơn nữa, tôi nói rồi, đừng có đến gần tôi, cô nghe không hiểu sao?"
Tần Hiểu sửng sốt, sau đó hất tay phải lên, tát vào mặt Hiên Cảnh.
"Đùa giỡn thì cũng phải có giới hạn."
Tần Hiểu bỏ lại câu nói này, đẩy cửa ra ngoài.
Hiên Cảnh sờ sờ gò má vừa mới bị đánh, không cảm thấy đau. Mặc dù cái tát rất mạnh, nhưng Hiên Cảnh biết, Tần Hiểu dù rất tức giận vẫn không có chút sức lực nào.
Nàng "hừ" nở nụ cười, ngã xuống giường, cảm thấy thật mệt mỏi.
Tay phải vẫn còn cảm nhận được cái nắm tay của Tần Hiểu, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc lại luống cuống của Tần Hiểu, nàng cảm thấy buồn cười. Lại "hừ hừ" cười, rồi đi ngủ.
"Thức?" - Là giọng nói của Tần Hiểu.
"Sao không mở đèn, làm tôi giật mình."
"Tôi thấy cô ngủ, sợ sáng sẽ làm cô tỉnh."
"Này."
"Cái gì?"
Hiên Cảnh lại đặt bàn tay đã từng rút lại, lần nữa đặt lên đùi Tần Hiểu: "Trong bóng tối, chỉ nghe thấy giọng nói của cô, cảm giác giọng nói của cô thật êm tai."
Tần Hiểu ói một cái, nói: "Vậy sao! Không nhìn thấy cái mặt xấu xí của tôi, nên cô thấy thoải mái phải không?"
Hiên Cảnh nhếch môi, cười, nhưng không phát ra tiếng. Dám chừng, Tần Hiểu cũng nhìn thấy nàng đang cười.
Hai người không ai bật đèn, cứ ở trong bóng tối trò chuyện. Ở trong lòng họ, đều đã bị bóng tối bao phủ rồi, đều che giấu nét mặt lúng túng và bối rối.
"Cái kia...." - Tần Hiểu nói: "Đã đánh cô, tôi xin lỗi, còn đau không?"
Hiên Cảnh cười nhẹ.
"Cười cái gì!! Tôi rất nghiêm túc xin lỗi đó!!"
Hiên Cảnh nói: "Đừng dịu dàng như thế! Tôi không còn cảm xúc với những điều dịu dàng nữa rồi."
Tần Hiểu "hừ" một tiếng, nói: "Cô lại đùa tôi à."
"Cô đúng là người vui buồn thất thường, nói đánh là đánh, trước đó còn nắm tay người ta, sau đó thì tát cho người ta một cái, đúng là khó đề phòng."
"Cô còn mặt mũi nói, cô mới là người có tính cách kỳ lạ đó!!" - Tần Hiểu bỏ qua cái chi tiết "nắm tay", trách cứ: "Không phải do cô khi dễ người, thì tôi sẽ đánh cô sao?"
Hiên Cảnh thừa nhận: "Ừ, tính cách tôi kỳ quái, nên không ai có thể đến gần. Thông thường khi nghe tôi nói câu đầu tiên, người thường sẽ né xa 10 vạn 8000 dặm rồi."
"Vậy thì cô đừng nên nói những lời đó, làm người ta chán ghét cô."
"Chính là tôi muốn bị người ta ghét, cách xa tôi một chút."
Tần Hiểu im lặng một lúc, nói: "Tôi không hiểu."
Hiên Cảnh trả lời một cách lạnh lùng: "Cô không cần hiểu."
Những ngày ở chung với Hiên Cảnh không ngắn, nên Tần Hiểu đã miễn dịch với miệng lưỡi độc địa này của cô:
"Cắt, đồ lập dị, tôi mới không thèm hiểu."
Trong bóng tối, Hiên Cảnh không nói gì. Tần Hiểu lại cho rằng cô giận, đẩy cô một cái, nói:
"Này, không phải chứ, lại giận?"
Hiên Cảnh cười, hỏi: "Có phải từ nhỏ, cô là kiểu người dù bị ức hiếp cũng không dám phản kháng, lặng im không lên tiếng, là kiểu nhát gan nuốt tức giận vào bụng không?"
"Nhát gan?" - Tần Hiểu nhớ lại thời tiểu học, nàng bị nam sinh bắt nạt, nàng chỉ có thể khóc lóc chạy về nhà méc anh trai, để anh trai giúp nàng trả thù. Khi ở trong ktx trường, bị người khác vu oan, bị hiểu lầm, nàng chỉ biết im lặng chịu đựng. Ngay cả khi chia tay người bạn gái gắn bó bao năm, nàng cũng không có sức phản bác. Trước đây, nàng không nghiêm túc phân tích chính mình, bây giờ nghe Hiên Cảnh nói, nàng xác nhận tính cách của nàng luôn như vậy. Nghĩ tới những điều này, Tần Hiểu rất phiền muộn, trước đây chỉ biết tướng mạo của mình rất bình thường, thì ra ngay cả tính cách cũng chẳng có gì nổi bật.
"Ừ, tôi là kiểu người như vậy, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Không làm được chuyện gì to tát, cũng không giữ nổi ai, ngay cả người tôi yêu cũng chạy mất....."
Hiên Cảnh nói: "Không phải cô với KingKong Barbie đang rất tốt sao?"
"Tôi không nói cậu ấy."
"Ồ? Đừng nói cô từng có bạn gái nha?"
"Đừng coi thường tôi thế. Cái đồ xinh đẹp!!"
Hiên Cảnh cười lạnh: "Đẹp thì sao? Tại sao ai cũng nhìn mặt mà bắt hình dong. Này, không phải cô cũng thích những người đẹp sao?"
Tần Hiểu trả lời: "Cái đẹp mọi người đều thích, nên nó rất bình thường. Không lẽ cô không thích?"
Hiên Cảnh không trả lời cô vấn đề này, im lặng một lúc, nói: "Này, cô nói xem, bạn gái trước đây của cô rất đẹp phải không? Khi ở cùng với cô ấy, cô có cảm giác không an toàn không?"
Nói đến cảm giác an toàn, Tần Hiểu chấn động trong lòng, những nỗi đau khi ở cạnh Thần Tư lại trồi lên. Nàng cho rằng hai người xa nhau, một thời gian bình tĩnh lại, nàng có thể buông bỏ những điều đó. Kết quả, chỉ vì một câu nói, lại kéo tất cả tâm tình bên trong trở lại.
"Thì...., rất không an toàn. Khi đó tôi nghĩ, nếu như tôi tốt hơn, thông minh hơn, nói không chừng có thể sánh được với một người rực rỡ như cậu ấy. Nhưng, tôi chỉ có thể là tôi. Lớn lên khó nhìn, tính cách không tốt, không có tự tin, luôn hoài nghi. Đến cuối cùng, người ta rời đi." - Nói ra, Tần Hiểu cũng tự sợ hết hồn, không ngờ nàng có thể bình tĩnh mà nói ra chuyện của Thần Tư. Kể từ khi chia tay, nàng chưa từng nhắc tới Thần Tư với bất cứ ai, vì nàng sợ sẽ không kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Lúc này, dù trong lòng vẫn còn tràn đầy cảm xúc, nhưng nàng lại tự cười nhạo chính mình, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Có thể đây gọi là, thời gian trôi qua......
Hiên Cảnh lạnh lùng nói: "Cái gì xứng với không xứng, đều là cái cớ đi! Nếu như quan tâm những thứ bên ngoài đó, thì lúc quen nhau sao không phát hiện ra? Chờ đến khi ở cạnh nhau, lại nói gì xứng với không xứng. Cô đã từng làm gì?" - Nói qua, cười lạnh một tiếng: "Luôn miệng tìm cớ này, lý do kia, tôi thấy chẳng qua là tình cảm phai nhạt, đã chán người ta, đã không còn cảm giác 'nhất định phải là người này', nên mới muốn bỏ chạy."
Tần Hiểu thấy Hiên Cảnh đặt tay lên chân nàng, trước đó còn nói gì là có bệnh sạch sẽ, không cho người khác đến gần, còn cô lại dũng cảm như vậy.
"Không ngờ cô có suy nghĩ như vậy, tôi còn tưởng cô là người chỉ thích đùa giỡn."
"Tôi không phải người thích đùa, chỉ là có một số thứ tôi chẳng muốn để ý."
Tần Hiểu trêu chọc cô: "Làm người yêu của cô cũng thật khổ."
"Khổ? Tại sao?"
"Có phải trước mặt người yêu, cô cũng trưng ra bộ mặt cao ngạo này không?"
"Không!" - Nói đến đây, Hiên Cảnh ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Tần Hiểu, nói: "Tôi đối với người yêu, hoàn toàn không phải vậy."
"Hả?"
"Tình yêu của tôi rất ít, chỉ có thể dành cho một người."
Tần Hiểu sốc khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hiên Cảnh, đôi mắt thường lười biếng, suốt ngày nhìn xuống. Bây giờ lại rất to tròn, phản chiếu ánh trăng, con ngươi đen láy, đặc biệt quyến rũ.
Khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Cảnh, Tần Hiểu có suy nghĩ, liệu nàng còn thích người này, bởi vì vẻ ngoài của cô ấy không. Liệu nàng có dành bốn năm, thậm chí lâu hơn, cho một tình cảm không bao giờ kết thúc hay không. Đáp án chính là không, nhưng nghịch lý là, có một cảm giác đang tràn lan trong lòng, nó rất nguy hiểm. Tần Hiểu quyết định bóp chết nó từ trong nôi.
Hiên Cảnh thuật lại lời bác sĩ nói cho Tần Hiểu, Tần Hiểu "à" một tiếng. Dù mỗi lần cánh tay của nàng đều vì Hiên Cảnh mà bị thương, nhưng nàng không nói với cha mẹ. Dù sao, tối qua chính nàng đã lỡ lời....
Trở lại khách sạn, Hiên Cảnh mở tivi, ngồi trên giường hút thuốc. Tivi đang chiếu cảnh lễ hội hóa trang ở nơi nào đó, trái ngược hoàn toàn với tiếng ồn ào của trong tivi, trong căn phòng chẳng có tiếng nào.
Tần Hiểu lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói:
"Cô còn giận tôi à?"
Hiên Cảnh rít một hơi thuốc, khéo léo búng tàn thuốc đi, không nói gì.
Tần Hiểu mất mặt, bĩu môi không nói nữa.
Hiên Cảnh dập điếu thuốc, đột nhiên vươn người đến trước mặt Tần Hiểu, ấn bả vai của nàng, đè nàng xuống giường. Tần Hiểu không kịp phản ứng, Hiên Cảnh còn duỗi chân, đè lên bụng nàng.
"Này....Cô..cô làm gì!!!" - Tư thế này không chỉ mờ ám, mà nó....., khiến Tần Hiểu xấu hổ đến đỏ mặt, muốn vươn người ngồi dậy. Thế nhưng chỉ có một tay, căn bản không có đủ sức, giãy giụa cả ngày vẫn bị người ta đè.
Tần Hiểu cảm thấy mình bị trêu đùa, thẹn quá hóa giận, hét: "Đứng lên!!"
Hét xong, phát hiện sắc mặt Hiên Cảnh có chút lạ. Hai mắt trống rỗng, còn lập lòe tỏa sáng, hình như sắp khóc. Nhưng rất lâu vẫn không thấy cô khóc.
"Này....cô nổi điên cái gì...." - Tần Hiểu có chút sợ dáng vẻ này của cô.
Hiên Cảnh ngẩn ngơ rất lâu, đột nhiên hỏi không đầu không đuôi:
"Cô nói, tôi có đẹp không?"
Tần Hiểu "hả?" một tiếng, dừng một chút, ngượng ngùng trả lời: "Đẹp, sao.....?"
"Vậy cô có thích tôi không?"
Trong lòng Tần Hiểu "rầm" một tiếng, máu toàn bộ dồn lên mặt, nghĩ thầm: "Cô ta không phải thích mình chứ! Đây là tỏ tình à?"
"Cô muốn nghe lời thật lòng hay nói dối?" - Tần Hiểu nói.
Hiên Cảnh nói: "Nói thật."
"Được rồi, thật ra......cô quá xinh đẹp, tôi không xứng với cô."
Hiên Cảnh cúi đầu, cười ha ha. Rời khỏi người Tần Hiểu, nằm xuống giường với dáng chữ đại, tự nói: "Tôi tình nguyện trở về con người nặng 200 cân kia.....Ít nhất, còn có quyền được yêu...."
Tần Hiểu thấy cô như thế, đau lòng. Nắm chặt tay cô nói: "Cô đừng thế, tôi cũng không phải....."
Chưa kịp nói xong, Hiên Cảnh liền rút tay ra, khinh bỉ nhìn Tần Hiểu nói: "Cô đừng hiểu nhầm, người trong lòng tôi không phải cô. Hơn nữa, tôi nói rồi, đừng có đến gần tôi, cô nghe không hiểu sao?"
Tần Hiểu sửng sốt, sau đó hất tay phải lên, tát vào mặt Hiên Cảnh.
"Đùa giỡn thì cũng phải có giới hạn."
Tần Hiểu bỏ lại câu nói này, đẩy cửa ra ngoài.
Hiên Cảnh sờ sờ gò má vừa mới bị đánh, không cảm thấy đau. Mặc dù cái tát rất mạnh, nhưng Hiên Cảnh biết, Tần Hiểu dù rất tức giận vẫn không có chút sức lực nào.
Nàng "hừ" nở nụ cười, ngã xuống giường, cảm thấy thật mệt mỏi.
Tay phải vẫn còn cảm nhận được cái nắm tay của Tần Hiểu, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc lại luống cuống của Tần Hiểu, nàng cảm thấy buồn cười. Lại "hừ hừ" cười, rồi đi ngủ.
"Thức?" - Là giọng nói của Tần Hiểu.
"Sao không mở đèn, làm tôi giật mình."
"Tôi thấy cô ngủ, sợ sáng sẽ làm cô tỉnh."
"Này."
"Cái gì?"
Hiên Cảnh lại đặt bàn tay đã từng rút lại, lần nữa đặt lên đùi Tần Hiểu: "Trong bóng tối, chỉ nghe thấy giọng nói của cô, cảm giác giọng nói của cô thật êm tai."
Tần Hiểu ói một cái, nói: "Vậy sao! Không nhìn thấy cái mặt xấu xí của tôi, nên cô thấy thoải mái phải không?"
Hiên Cảnh nhếch môi, cười, nhưng không phát ra tiếng. Dám chừng, Tần Hiểu cũng nhìn thấy nàng đang cười.
Hai người không ai bật đèn, cứ ở trong bóng tối trò chuyện. Ở trong lòng họ, đều đã bị bóng tối bao phủ rồi, đều che giấu nét mặt lúng túng và bối rối.
"Cái kia...." - Tần Hiểu nói: "Đã đánh cô, tôi xin lỗi, còn đau không?"
Hiên Cảnh cười nhẹ.
"Cười cái gì!! Tôi rất nghiêm túc xin lỗi đó!!"
Hiên Cảnh nói: "Đừng dịu dàng như thế! Tôi không còn cảm xúc với những điều dịu dàng nữa rồi."
Tần Hiểu "hừ" một tiếng, nói: "Cô lại đùa tôi à."
"Cô đúng là người vui buồn thất thường, nói đánh là đánh, trước đó còn nắm tay người ta, sau đó thì tát cho người ta một cái, đúng là khó đề phòng."
"Cô còn mặt mũi nói, cô mới là người có tính cách kỳ lạ đó!!" - Tần Hiểu bỏ qua cái chi tiết "nắm tay", trách cứ: "Không phải do cô khi dễ người, thì tôi sẽ đánh cô sao?"
Hiên Cảnh thừa nhận: "Ừ, tính cách tôi kỳ quái, nên không ai có thể đến gần. Thông thường khi nghe tôi nói câu đầu tiên, người thường sẽ né xa 10 vạn 8000 dặm rồi."
"Vậy thì cô đừng nên nói những lời đó, làm người ta chán ghét cô."
"Chính là tôi muốn bị người ta ghét, cách xa tôi một chút."
Tần Hiểu im lặng một lúc, nói: "Tôi không hiểu."
Hiên Cảnh trả lời một cách lạnh lùng: "Cô không cần hiểu."
Những ngày ở chung với Hiên Cảnh không ngắn, nên Tần Hiểu đã miễn dịch với miệng lưỡi độc địa này của cô:
"Cắt, đồ lập dị, tôi mới không thèm hiểu."
Trong bóng tối, Hiên Cảnh không nói gì. Tần Hiểu lại cho rằng cô giận, đẩy cô một cái, nói:
"Này, không phải chứ, lại giận?"
Hiên Cảnh cười, hỏi: "Có phải từ nhỏ, cô là kiểu người dù bị ức hiếp cũng không dám phản kháng, lặng im không lên tiếng, là kiểu nhát gan nuốt tức giận vào bụng không?"
"Nhát gan?" - Tần Hiểu nhớ lại thời tiểu học, nàng bị nam sinh bắt nạt, nàng chỉ có thể khóc lóc chạy về nhà méc anh trai, để anh trai giúp nàng trả thù. Khi ở trong ktx trường, bị người khác vu oan, bị hiểu lầm, nàng chỉ biết im lặng chịu đựng. Ngay cả khi chia tay người bạn gái gắn bó bao năm, nàng cũng không có sức phản bác. Trước đây, nàng không nghiêm túc phân tích chính mình, bây giờ nghe Hiên Cảnh nói, nàng xác nhận tính cách của nàng luôn như vậy. Nghĩ tới những điều này, Tần Hiểu rất phiền muộn, trước đây chỉ biết tướng mạo của mình rất bình thường, thì ra ngay cả tính cách cũng chẳng có gì nổi bật.
"Ừ, tôi là kiểu người như vậy, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Không làm được chuyện gì to tát, cũng không giữ nổi ai, ngay cả người tôi yêu cũng chạy mất....."
Hiên Cảnh nói: "Không phải cô với KingKong Barbie đang rất tốt sao?"
"Tôi không nói cậu ấy."
"Ồ? Đừng nói cô từng có bạn gái nha?"
"Đừng coi thường tôi thế. Cái đồ xinh đẹp!!"
Hiên Cảnh cười lạnh: "Đẹp thì sao? Tại sao ai cũng nhìn mặt mà bắt hình dong. Này, không phải cô cũng thích những người đẹp sao?"
Tần Hiểu trả lời: "Cái đẹp mọi người đều thích, nên nó rất bình thường. Không lẽ cô không thích?"
Hiên Cảnh không trả lời cô vấn đề này, im lặng một lúc, nói: "Này, cô nói xem, bạn gái trước đây của cô rất đẹp phải không? Khi ở cùng với cô ấy, cô có cảm giác không an toàn không?"
Nói đến cảm giác an toàn, Tần Hiểu chấn động trong lòng, những nỗi đau khi ở cạnh Thần Tư lại trồi lên. Nàng cho rằng hai người xa nhau, một thời gian bình tĩnh lại, nàng có thể buông bỏ những điều đó. Kết quả, chỉ vì một câu nói, lại kéo tất cả tâm tình bên trong trở lại.
"Thì...., rất không an toàn. Khi đó tôi nghĩ, nếu như tôi tốt hơn, thông minh hơn, nói không chừng có thể sánh được với một người rực rỡ như cậu ấy. Nhưng, tôi chỉ có thể là tôi. Lớn lên khó nhìn, tính cách không tốt, không có tự tin, luôn hoài nghi. Đến cuối cùng, người ta rời đi." - Nói ra, Tần Hiểu cũng tự sợ hết hồn, không ngờ nàng có thể bình tĩnh mà nói ra chuyện của Thần Tư. Kể từ khi chia tay, nàng chưa từng nhắc tới Thần Tư với bất cứ ai, vì nàng sợ sẽ không kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Lúc này, dù trong lòng vẫn còn tràn đầy cảm xúc, nhưng nàng lại tự cười nhạo chính mình, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Có thể đây gọi là, thời gian trôi qua......
Hiên Cảnh lạnh lùng nói: "Cái gì xứng với không xứng, đều là cái cớ đi! Nếu như quan tâm những thứ bên ngoài đó, thì lúc quen nhau sao không phát hiện ra? Chờ đến khi ở cạnh nhau, lại nói gì xứng với không xứng. Cô đã từng làm gì?" - Nói qua, cười lạnh một tiếng: "Luôn miệng tìm cớ này, lý do kia, tôi thấy chẳng qua là tình cảm phai nhạt, đã chán người ta, đã không còn cảm giác 'nhất định phải là người này', nên mới muốn bỏ chạy."
Tần Hiểu thấy Hiên Cảnh đặt tay lên chân nàng, trước đó còn nói gì là có bệnh sạch sẽ, không cho người khác đến gần, còn cô lại dũng cảm như vậy.
"Không ngờ cô có suy nghĩ như vậy, tôi còn tưởng cô là người chỉ thích đùa giỡn."
"Tôi không phải người thích đùa, chỉ là có một số thứ tôi chẳng muốn để ý."
Tần Hiểu trêu chọc cô: "Làm người yêu của cô cũng thật khổ."
"Khổ? Tại sao?"
"Có phải trước mặt người yêu, cô cũng trưng ra bộ mặt cao ngạo này không?"
"Không!" - Nói đến đây, Hiên Cảnh ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Tần Hiểu, nói: "Tôi đối với người yêu, hoàn toàn không phải vậy."
"Hả?"
"Tình yêu của tôi rất ít, chỉ có thể dành cho một người."
Tần Hiểu sốc khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hiên Cảnh, đôi mắt thường lười biếng, suốt ngày nhìn xuống. Bây giờ lại rất to tròn, phản chiếu ánh trăng, con ngươi đen láy, đặc biệt quyến rũ.
Khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Cảnh, Tần Hiểu có suy nghĩ, liệu nàng còn thích người này, bởi vì vẻ ngoài của cô ấy không. Liệu nàng có dành bốn năm, thậm chí lâu hơn, cho một tình cảm không bao giờ kết thúc hay không. Đáp án chính là không, nhưng nghịch lý là, có một cảm giác đang tràn lan trong lòng, nó rất nguy hiểm. Tần Hiểu quyết định bóp chết nó từ trong nôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.