[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Chương 3: Bạn Sợ Gì Khi Có Không Gian Siêu Thị Trong Tay? 1
Sương Sơ
07/11/2023
Có sao nói vậy, từ khi Ân Lan biết con dâu đến nay, khả năng
chịu đựng của bà đã tăng lên đáng kể!
"Bà thông gia, đến lúc Cảnh Thần về thì tới nhà của tôi, chúng ta cùng dùng bữa đi." Hạ Anh cũng cảm thấy phải nói rõ chuyện này, nếu không thì con gái còn nghĩ quẩn nữa.
"Được."
Diệp Mộc Tê: "..." Sao không ai hỏi ý kiến cô vậy chứ?
...
Buổi tối sau khi chuyền xong bình nước cuối cùng, rốt cuộc Diệp Mộc Tê cũng được xuất viện. Hạ Anh thấy cô còn yếu nên bèn vỗ vai cô an ủi: "Được rồi được rồi, không phải con sẽ mau gặp được nó thôi sao? Con đừng làm chuyện điên rồ gì nữa!"
"Con biết rồi mẹ, con không làm chuyện ngu xuẩn gì nữa đâu." Diệp Mộc Tê nhẹ nhàng mím môi, trong đầu chợt lóe lên một đoạn ký ức ngắn.
Thật ra... Cũng không phải do nguyên chủ nhảy sông.
Diệp Mộc Tê đi theo Hạ Anh đến ký túc xá của một tòa công nhân viên chức, ký túc xá có năm tầng và bốn phòng, tất cả chỉ chưa được bốn mươi gia đình, nhìn đèn hình như còn không đầy đủ.
So với hiện tại điều kiện thật ra không tốt lắm, nhưng ký túc xá của công nhân viên chức ở niên đại này cũng coi như là đã rất tốt rồi, người bình thường còn không được ở đâu.
Quan trọng nhất chính là hoàn cảnh nơi này không tệ, bốn phía còn trồng cây cối xanh um tùm, người ở lại cũng không nhiều, chỗ này rất yên tĩnh.
"Trở về rồi sao?" Ba Diệp Chính Phong ở trong nhà vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức tiến lên đón.
Ánh mắt ông đảo qua một vòng trên người của Diệp Mộc Tê, sau khi xác nhận người không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế, sao cứ muốn đi tìm chết hết lần này tới lần khác vậy?" Thở phào nhẹ nhõm thì thở phào, nhưng ánh mắt lúc Diệp Chính Phong nhìn về phía Diệp Mộc Tê vẫn nghiêm nghị như cũ..."
"Được rồi, đừng mắng con bé nữa, con bé cưng không bị sao cả là tốt lắm rồi." Hạ Anh trợn nhìn Diệp Chính Phong. Lại kích thích con bé nhỡ con bé nghĩ quẩn lại chạy đi nhảy sông lần nữa thì làm sao bây giờ?
"Cơ thể sao rồi? Còn có chỗ không thoải mái không?" Vẻ mặt Diệp Chính Phong nghiêm túc, nhưng ngữ khí đã dịu đi một chút, đáy mắt còn có sự may mắn không áp chế nổi.
"Đã không sao rồi ạ." Diệp Mộc Tê nhìn Diệp Chính Phong, trong lòng có chút xúc động, khéo léo lắc đầu.
"Không sao thì tốt rồi, nhanh vào phòng đi, ba làm mấy thứ con thích ăn đó."
Phòng ở không phải rất lớn, nhưng lại cực kỳ ấm áp, lúc này bên trên bàn ăn làm bằng gỗ bày bốn năm món ăn, còn có một tô canh, ba người ăn đúng thật là nhiều thật.
Nhìn ra được đúng là Diệp Chính Phong cố ý làm vì cô.
Diệp Mộc Tê bị Hạ Anh kéo ngồi vào bàn, Diệp Chính Phong đặt bát cơm ở trước mặt cô, Hạ Anh ở bên cạnh gắp thức ăn bỏ vào bát cô, cảm giác của mái ấm khiến trong lòng của Diệp Mộc Tê được ủ ấm.
Mặc dù là ngoài ý xuyên qua đây, nhưng mà hình như... Cũng cũng không tệ lắm nhỉ?
Có ba mẹ như vậy, nguyên chủ rất hạnh phúc.
Chỉ là bản thân nguyên chủ đỏng đảnh quá!
Hoàn cảnh như vậy mà còn có thể làm nát!
…
"Bà thông gia, đến lúc Cảnh Thần về thì tới nhà của tôi, chúng ta cùng dùng bữa đi." Hạ Anh cũng cảm thấy phải nói rõ chuyện này, nếu không thì con gái còn nghĩ quẩn nữa.
"Được."
Diệp Mộc Tê: "..." Sao không ai hỏi ý kiến cô vậy chứ?
...
Buổi tối sau khi chuyền xong bình nước cuối cùng, rốt cuộc Diệp Mộc Tê cũng được xuất viện. Hạ Anh thấy cô còn yếu nên bèn vỗ vai cô an ủi: "Được rồi được rồi, không phải con sẽ mau gặp được nó thôi sao? Con đừng làm chuyện điên rồ gì nữa!"
"Con biết rồi mẹ, con không làm chuyện ngu xuẩn gì nữa đâu." Diệp Mộc Tê nhẹ nhàng mím môi, trong đầu chợt lóe lên một đoạn ký ức ngắn.
Thật ra... Cũng không phải do nguyên chủ nhảy sông.
Diệp Mộc Tê đi theo Hạ Anh đến ký túc xá của một tòa công nhân viên chức, ký túc xá có năm tầng và bốn phòng, tất cả chỉ chưa được bốn mươi gia đình, nhìn đèn hình như còn không đầy đủ.
So với hiện tại điều kiện thật ra không tốt lắm, nhưng ký túc xá của công nhân viên chức ở niên đại này cũng coi như là đã rất tốt rồi, người bình thường còn không được ở đâu.
Quan trọng nhất chính là hoàn cảnh nơi này không tệ, bốn phía còn trồng cây cối xanh um tùm, người ở lại cũng không nhiều, chỗ này rất yên tĩnh.
"Trở về rồi sao?" Ba Diệp Chính Phong ở trong nhà vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức tiến lên đón.
Ánh mắt ông đảo qua một vòng trên người của Diệp Mộc Tê, sau khi xác nhận người không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế, sao cứ muốn đi tìm chết hết lần này tới lần khác vậy?" Thở phào nhẹ nhõm thì thở phào, nhưng ánh mắt lúc Diệp Chính Phong nhìn về phía Diệp Mộc Tê vẫn nghiêm nghị như cũ..."
"Được rồi, đừng mắng con bé nữa, con bé cưng không bị sao cả là tốt lắm rồi." Hạ Anh trợn nhìn Diệp Chính Phong. Lại kích thích con bé nhỡ con bé nghĩ quẩn lại chạy đi nhảy sông lần nữa thì làm sao bây giờ?
"Cơ thể sao rồi? Còn có chỗ không thoải mái không?" Vẻ mặt Diệp Chính Phong nghiêm túc, nhưng ngữ khí đã dịu đi một chút, đáy mắt còn có sự may mắn không áp chế nổi.
"Đã không sao rồi ạ." Diệp Mộc Tê nhìn Diệp Chính Phong, trong lòng có chút xúc động, khéo léo lắc đầu.
"Không sao thì tốt rồi, nhanh vào phòng đi, ba làm mấy thứ con thích ăn đó."
Phòng ở không phải rất lớn, nhưng lại cực kỳ ấm áp, lúc này bên trên bàn ăn làm bằng gỗ bày bốn năm món ăn, còn có một tô canh, ba người ăn đúng thật là nhiều thật.
Nhìn ra được đúng là Diệp Chính Phong cố ý làm vì cô.
Diệp Mộc Tê bị Hạ Anh kéo ngồi vào bàn, Diệp Chính Phong đặt bát cơm ở trước mặt cô, Hạ Anh ở bên cạnh gắp thức ăn bỏ vào bát cô, cảm giác của mái ấm khiến trong lòng của Diệp Mộc Tê được ủ ấm.
Mặc dù là ngoài ý xuyên qua đây, nhưng mà hình như... Cũng cũng không tệ lắm nhỉ?
Có ba mẹ như vậy, nguyên chủ rất hạnh phúc.
Chỉ là bản thân nguyên chủ đỏng đảnh quá!
Hoàn cảnh như vậy mà còn có thể làm nát!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.